Về đến nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy Quý Lộc An sắc mặt nặng nề đang ngồi trên ghế, hai mắt lạnh băng chăm chú nhìn hắn: "Ngươi đã đi đâu?"
Quý Thế Tài nuốt một ngụm nước bọt, dùng thanh âm cà lơ cà phất như thường ngày đáp: "Con, Con đi ra ngoài dạo a phụ thân."
"Phải không….." Quý Lộc An kéo dài giọng, khóe miệng khẽ nhếch: "Sao ta lại nghe bọn hạ nhân nói, ngươi đi đến đạo quán Tín Ngưỡng."
Hai chữ cuối cùng kia làm cho tinh thần của Quý Thế Tài không yên, hắn miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Phụ thân, dạo gần đây hương khói của Tín Ngưỡng đạo quán tương đối tốt, con chỉ là muốn đến nhìn một chút, tiện thể cầu bình an, thế nhưng con thấy đạo quán kia cũng chỉ có như vậy, không có gì dùng được."
Quý Lộc An trầm mặt nhìn Quý Thế Tài nửa ngày, lúc sau mới kéo khóe miệng gật đầu: "Ngươi thật là có hiếu, ta biết rồi." Dứt lời liền bảo hắn lui xuống.
Quý Thế Tài gật đầu, xoay người đi về phòng, khi đến cửa, hắn theo bản năng quay đầu, liền trông thấy ánh mắt của Quý Lộc An trước sau vẫn luôn chăm chú nhìn theo hắn, cái ánh mắt kia không chỉ lộ ra ác ý, mà có vẻ như còn muốn ăn luôn hắn.....
Nhất thời, mồ hôi lạnh trên người Quý Thế Tài túa ra, thất tha thất thểu chạy về phòng mình, tay chân không nhịn được run lẩy bẩy: "Xong rồi, xong rồi, phụ thân.....Thật sự...."
Trong lòng tràn ngập bất an đi đến đi lui trong phòng, Quý Thế Tài khẽ cắn môi, mở cửa định đi ra ngoài, vừa bước đến cổng lớn, liền bị hạ nhân ngăn lại.
"Chuyện gì?" Quý Thế Tài tức giận hỏi.
Hạ nhân kia mặt không đổi sắc đáp: "Thiếu gia, lão gia có lệnh, không cho ngài ra ngoài."
Quý Thế Tài hơi há mồm, phát hiện miệng lưỡi khô khốc đến lợi hại, thanh âm có chút khàn khàn: "Sao....Làm sao lại như vậy, phụ thân ta sao lại không cho ta ra ngoài, mau tránh ra cho ta!"
Nhưng mà, dù cho Quý Thế Tài có tốn bao nhiêu nước bọt, đám hạ nhân đó vẫn không hề suy chuyển, cuối cùng hắn đành phải từ bỏ, quay về hướng sân viện của mình, nhưng sau khi vào khúc cua, hắn liền hướng đến vách tường phía sau chạy đi.
Nhìn cái tường cao cao, Quý Thế Tài xoắn tay áo lên, ở nơi không xa cầm lấy một khối đá, lại tìm đến một cái bình bị vứt bỏ ở một bên đặt lên trên khối đá, lúc này mới giẫm leo lên.
Sau khi cố sức leo lên vách tường, Quý Thế Tài thở hồng hộc, nhìn xuống mặt đất, chậm rãi cúi thân mình, để bản thân cậc lực tiếp gần mặt đất, lúc này mới nhảy xuống, đôi chân vì tiếp đất mà đau đớn, khập khiễng bước ra ngoài.
Gọi một chiếc xe kéo, Quý Thế Tài lại lần nữa đi đến đạo quán, vừa đến liền nhanh chóng chạy vào sân của Lâm Mạc: "Quý Thế Lăng, Lâm Mạc, các ngươi có còn ở đó không?"
Ở rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng gọi của Quý Thế Tài, Lâm Mạc vẫn còn đang buồn bực vì sao hắn trở lại nhanh như vậy, cùng Quý Thế Lăng liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đi ra ngoài.
"Ngươi vì sao lại quay lại?"
Quý Thế Tài bổ nhào lên người Lâm Mạc, thiếu điều rơi nước mắt: "Phụ thân ta, phụ thân ta, ông ấy thật sự muốn giết ta, ông ấy đã không còn là cha của ta a!"
Quý Thế Tài nhớ đến ánh mắt trước khi rời đi hắn nhìn thấy, nói lại: "Mấy hôm nay, ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, hôm nay càng rõ ràng hơn, ta cảm thấy, không chừng tối nay sẽ đến lượt ta, những quỷ vật chết tiệt kia đã hại phụ thân ta thay đổi, ngay cả con trai của mình, ông ấy cũng không buông tha."
Lâm Mạc gật đầu: "Xem ra đã không thể chờ, nếu như cứ để việc này tiếp diễn, phụ thân của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ giống như những con quỷ kia, mà những con quỷ kia nếu như không còn trói buộc, nhất định sẽ ra ngoài hại người."
Ngay lập tức không hề do dự, vài người bọn họ liền nhanh chóng đi đến cố trạch.
Trên đường, Quý Thế Tài cẩn thận đánh giá Quý Thế Lăng, sau đó mới hỏi Lâm Mạc: "Phụ thân ta còn có thể sống không, chẳng lẽ, thật sự sau khi tiêu diệt đám quỷ kia, phụ thân của ta sẽ......Nếu như ông ấy có thể sống, ta cam đoan sẽ không bao giờ quấy rầy đến Quý......Thế Lăng ca, ta đảm bảo!"
Quý Thế Tài đưa tay thề thốt, hốc mắt phiến hồng, hắn không muốn trông thấy phụ thân của mình cứ như vậy mà chết đi, tuy rằng, ở trong mắt người ngoài, Quý Lộc An là một người xấu xa, trên tay cũng đã từng lây dính không ít mạng người, thế nhưng con người điều là sinh vật ích kỷ, nếu như bảo hắn cứ như vậy nhìn phụ thân mình chết đi, hắn làm không được.
Lâm Mạc khó xử nhìn hắn một cái: "Xin lỗi, việc này ta không giúp được, chuyện đã đến nước này, mạng của Quý Lộc An..... Hơn nữa, cho dù có không cần thiết phải tiêu diệt mấy con quỷ vật kia đi nữa, thế nhưng, một ngày nào đó, lý trí của Quý Lộc An cũng sẽ bị cắn nuốt không còn, hắn sẽ trở nên giống với đám quỷ kia, như vậy thì chết hay sống có gì khác nhau?"
Nghe thấy lời nói của Lâm Mạc, Quý Thế Tài cuối cùng cũng tuyệt vọng vùi đầu vào hai lòng bàn tay nức nở, hắn cảm thấy, là do hắn hại phụ thân, chính hắn phải chịu trách nhiệm, là do hắn đi đến nhờ Lâm Mạc, nhưng mà, hắn không thể không đi.....
Đến cuối cùng, thì Quý Thế Tài vẫn là người có lương tâm, Quý gia người chết cũng chẳng phải ít, nếu hắn cứ mặc kệ để chuyện này tiếp diễn, người có vô tội hay không kết cục cũng chỉ có một......
Rốt cuộc, cũng đã đến cố trạch, sau khi xuống xe, nhìn đến tòa nhà trước mặt, phối hợp với thời tiết âm u, liền tựa như là một tòa nhà ma quái, tỏa ra hơi thở bất thường.
Quý Thế Lăng hung hăng cau mày, tòa cố trạch này đã bị cái tên Quý Lộc An kia biến thành cái gì rồi.
"Thế Lăng, ngọc Tì Hưu ngươi có cầm đến không?" Lâm Mạc mở miệng hỏi.
Quý Thế Lăng gật đầu, đem ngọc Tì Hưu cầm lên trên tay, Lâm Mạc trông thấy, từ lồng ngực lấy ra tiểu kiếm cùng với ba đồng tiền, đem đồng tiền đưa cho Quý Thế Tài: "Cái này có thể bảo hộ cho ngươi, nhớ rõ phải cầm ở trong tay."
"Đa tạ." Quý Thế Tài tiếp nhận mở miệng nói.
Lâm Mạc gật đầu, đi đầu tiến lên đẩy cửa, bên trong cánh cửa vô cùng an tĩnh, lúc sau y liền bảo Quý Thế Tài dẫn họ đến nơi đặt mấy cái bình kia.
"Là ở đây." Quý Thế Tài mở cửa, chỉ vào trong.
Lúc này, mấy cái bình không sai biệt lắm được sắp xếp ở gần cửa, Lâm Mạc cùng Quý Thế Lăng liếc nhau, bước qua bục cửa tiến vào.
"Quý Lộc An thật là điên rồi, tự lấy thân thể chăn nuôi quỷ vật, một ngày nào đó nhất định sẽ bị chúng cắn nuốt đến không còn." Lâm Mạc ngồi xổm xuống nói, nhìn cái bình bên cạnh, trên mặt đất còn có một giọt máu đã khô.
Lúc y duỗi tay muốn chạm vào, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Quý Thế Tài, tiếp sau đó, là một thanh âm thê thảm vang lên, hai người Lâm Mạc đồng thời quay đầu, liền bắt gặp cảnh tượng Quý Thế Tài mang theo vẻ mặt kinh hoàng ngã ngồi ở cửa, mà trước mặt hắn là một con quỷ thiếu đi một nửa thân thể, thoạt nhìn là do đồng tiền trong tay của Quý Thế Tài gây ra.
Bấy giờ, trông thấy bọn người Lâm Mạc nhìn qua, quỷ vật kia lập tức không chút do dự, xoay người bỏ chạy.
Lâm Mạc nhanh chóng bước qua bục cửa, nhìn quỷ vật biến mất tại trong bóng tối dày đặc, cúi đầu hỏi: "Quý Thế Tài, ngươi có sao không?"
"Không....Không sao." Quý Thế Tài hoàn hồn lắc đầu: "May mắn ngươi đưa cho ta đồng tiền hộ thân."
Quý Thế Tài cúi đầu nhìn đồng tiền trong tay mình, vừa rồi chính là nó đã phát ra kim quang, cứu mạng hắn, lát sau, Quý Thế Tài mới chần chừ ngẩng đầu nói với Lâm Mạc: "Không biết, lúc nãy ta có nhìn lầm không.......Vừa rồi quỷ vật kia nhìn giống như là phụ thân của ta......"
Lâm Mạc nhíu mày, tiếp theo gật đầu: "Ngươi có lẽ không nhìn lầm, càng về sau, không chỉ phụ thân ngươi giống với bọn nó, mà ngay cả bọn nó hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có vài phần giống với phụ thân ngươi."
Lời nói của Lâm Mạc khiến cho Quý Thế Tài không nhịn được đánh một cái rùng mình, trong miệng lẩm bẩm: "Thật đáng sợ......"
Nhìn dáng vẻ này của Quý Thế Tài, Lâm Mạc lắc đầu, chịu đả kích nhất định là có, hi vọng hắn có thể vượt qua, sau đó y đi vào phòng tính toán trước tiên tiêu trừ mấy cái bình kia.
".....Trong bình trống không!" Thanh âm Lâm Mạc truyền đến, Quý Thế Tài nghe được liền lăn lốc bò dậy: "Sao có thể?!"
Quý Thế Lăng nhíu mày: "Có lẽ chúng ta đã đến chậm một bước....."
Mà vào lúc Quý Thế Tài giật mình bước vào trong, đột nhiên cánh cửa "phanh" một tiếng đóng lại, mặc cho Quý Thế Tài có cố sức như thế nào cũng không thể mở ra.
"Đừng tốn công vô ích, ta nghĩ có khả năng là Quý Lộc An ở bên ngoài, hắn biết chúng ta sẽ đến đây." Lâm Mạc đi đến cửa.
"Không, không không, ta thật không biết......" Quý Thế Tài dựa vào cửa nói.
"Nếu như ngươi biết, sẽ không bị nhốt ở trong đây cùng chúng ta." Lâm Mạc nhìn hắn một cái, Quý Lộc An hẳn là lựa chọn từ bỏ đứa con này.
Vào lúc Quý Thế Tài không biết là đang nghĩ đến cái gì, tay của hắn liền bị Quý Thế Lăng túm một cái, kéo hắn rời khỏi cánh cừa.
Hắn vừa mới cả kinh, liền nhìn thấy Quý Thế Lăng thở dài một tiếng, chỉ chỉ cánh cửa phía sau.
Trong tay Lâm Mạc cầm tiểu mộc kiếm ngưng thần nhìn cửa, không biết từ khi nào, ở trên cánh cửa giấy thế nhưng lại bắt đầu xuất hiện những cái bóng quỷ lay động, những cái bóng kia tựa như đang chuyển động, không ngừng tụ tập ở ngoài cửa, thẳng đến khi bóng của cánh cửa trở nên đen nhánh, làm ánh sáng không thể lọt vào.
Mà lúc này, Lâm Mạc lại nghe thấy âm thanh "tích tích tác tác", quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào ở phía sau tường đã có vài con quỷ đang bò vào, chúng nó giống như là nhền nhện, ở trên tường bò qua bò lại......
Lâm Mạc nhíu mày, nói với Quý Thế Tài: "Ngươi qua bên chỗ có bài vị đi, trước đưa cho ta đồng tiền."
Quý Thế Tài gật đầu, đem đồng tiền giao lại cho Lâm Mạc, hiện tại, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng vào Lâm Mạc, vào lúc Quý Thế Tài mới vừa bước một bước lên trước, liền có một con quỷ vật không thể nhẫn nại mà nhào lên, Lâm Mạc vung tiểu kiếm, ngăn cản nó, hô lên với Quý Thế Tài: "Đi mau!"
Quý Thế Tài không hề do dự, bước nhanh chạy qua, Lâm Mạc mới duỗi tay đem đồng tiền ném đi, ba đồng tiền nằm ở ba đường chéo khác nhau, Quý Thế Tài được đồng tiền cùng bài vị bảo hộ chặt chẽ ở bên trong.
"Ở bên trong, không cần ra ngoài!" Lâm Mạc hô lên với hắn, rồi giơ chân lên, đá vào một cái bình bên dưới.
Nhìn thấy cái bình bị đá vỡ, quỷ vật trong phòng nháy mắt gào thét thê lương, giống như là điên rồi, đều hướng về phía Lâm Mạc xông tới.
Quý Thế Lăng cầm Tì Hưu trong tay, ở phía sau Lâm Mạc, vì y chống đỡ không để đám quỷ vật kia đến gần.
Trong phòng quỷ vật có hạn, cuối cùng cũng bị Lâm Mạc tiêu diệt không sai biệt lắm, những con quỷ ngoài cửa rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, chúng sôi nổi phá cửa, vô số quỷ vật chen chúc mà vào, đem hai người bao vây, Quý Thế Tài lưu lại ở bên trong được đồng tiền bảo hộ nhìn thấy vậy trong lòng vô cùng sốt ruột, rồi lại không thể không nghe lời Lâm Mạc phân phó mà đứng yên ở bên trong.
Cho dù ở bên trong, hắn cũng vẫn chịu sự công kích của đám quỷ vật kia, ban đầu ba đồng tiền vẫn còn ổn định, nhưng bởi vì những con quỷ không muốn sống kia liên tục công kích, nên dần trở nên lung lay, cứ như một giây sau sẽ vỡ ra.
Đúng lúc này, một tiếng ngầm rống truyền đến từ không trung, hoà cùng với tiếng sấm sét, quỷ vật xung quanh bị đánh đến văng ra, quỷ vật gần với tiếng rống nhất chưa kịp kêu đã hôi phi yên diệt, vô số cái bình bị đập vỡ tung, nhưng mà điều đó chỉ làm cho đám quỷ vật kia càng thêm điên cuồng.
Lâm Mạc cùng Quý Thế Lăng bên người có một vòng sáng mông lung bảo hộ, làm cho đám quỷ không dám đến gần.
Lại một lần nữa những con quỷ kia hướng về phía hai người Lâm Mạc nhào đến, Quý Thế Tài sắc bén nhìn thấy phía sau chúng nó, trong đám quỷ hỗn loạn kia có một bóng người.
Người kia sắc mặt điên cuồng, hướng về phía Lâm Mạc mà đến.
"Cẩn thận!" Quý Thế Tài vội hô lên.
Quý Thế Lăng nghe thấy liền xoay đầu lại, nhìn thấy mũi dao sáng loáng đang đâm về phía Lâm Mạc, không kịp nghĩ ngợi, liền xoay người che chở phía sau Lâm Mạc.
Tiếng rên khẽ vang lên, sau đó là một trận cười to điên cuồng: "Ngươi đi chết đi, haha!"
Lâm Mạc cả kinh, xoay người nhìn Quý Thế Lăng đang che ngực: "Thế Lăng, ngươi không sao chứ!"
Quý Thế Lăng lắc đầu, thần sắc không rõ nhìn Quý Lộc An, đem tay mở ra, không nhìn thấy một miệng vết thương nào, thế nhưng ngọc Tì Hưu trên tay thì lại bị nứt ra một khe hở, quang mang bảo hộ bọn họ cũng vì vậy mà biến mất.
Trông thấy Quý Thế Lăng không có chuyện gì, sắc mặt của Quý Lộc An liền khó coi, lúc này, gân xanh trên mặt hắn nổi lên, khuôn mặt càng trở nên cổ quái, giống y xì với đám quỷ vật kia.
Lâm Mạc chú ý thấy một cánh tay của ông ta thế nhưng dài hơn so với cánh tay còn lại, nhìn hết sức rõ ràng.
"Đi chết đi, các ngươi đều chết hết đi!" Quý Lộc An điên cuồng hét to, vào lúc hắn vừa dứt lời, đám quỷ vật kia liền hướng về phía bọn Lâm Mạc mà vọt đến.
Quý Thế Tài nhìn vô số quỷ vật đang bao lấy thân ảnh hai người Lâm Mạc, Quý Lộc An đứng phía xa cười lạnh, sau đó thần sắc không rõ hướng về phía hắn đi đến.
Rất nhanh đã đến trước một cái đồng tiền, nhìn trong chốc lát, đột nhiên ông ta bắt lấy một con quỷ vật, đem nó gắt gao để ở chỗ đồng tiền kia, quỷ vật sau khi phát ra tiếng kêu thê lương liền biến mất không thấy, mà đồng tiền cũng trở nên ảm đạm hơn.
Cứ như vậy một người lại một người, cuối cùng cảm thấy không sai biệt lắm, Quý Lộc An rốt cuộc duỗi tay về phía đồng tiền.
Hốc mắt của Quý Thế Tài như muốn nứt ra, hô lớn: "Phụ thân!"
Nhưng mà Quý Lộc An không hề có chút dao động nào, ông ta hung hăng chụp lấy đồng tiền, trên tay bị đồng tiền đốt bỏng hiện lên một sợi khói, mà đồng tiền cũng sắp bị dập tắt kim quang.
Ngay lúc Quý Lộc An muốn dùng một kích cuối cùng, thì từng đợt tiếng sấm lại vang lên, không phải là từ không trung truyền đến, mà là từ những con quỷ vật kia, ánh sáng của lôi điện, nháy mắt tràn ngập khắp phòng.