Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 255: Tề Long lên sân khấu!




“Nhân viên công tác, nhanh đưa vào trung tâm trị liệu!” Đường Ngọc vội vàng hô to. Ngay lập tức hai người mặc đồng phục nhân viên công tác cầm cán chạy lên lôi đài, nhanh chóng mà cẩn thận nâng Lý Anh Kiệt lên rồi chạy về phía trung tâm trị liệu.

Lăng Lan thấy thế vội quay đầu lại phân phó với Tề Long: “Cậu mau thông báo với Tạ Nghị để cậu ấy đi cùng, có chuyện gì thì liền báo cho chúng ta biết.”

Tề Long nghe xong liền liên lạc với Tạ Nghị để cậu ta đi theo Lý Anh Kiệt tới trung tâm trị liệu rồi sau đó nhanh chóng thông báo tình trạng mới nhất của Lý Anh Kiệt lại cho mình.

Phương thức đánh lưỡng bại cầu thương để không nhận thua của Lý Anh Kiệt đã làm xúc động tới bọn Tề Long, Vũ Cảnh, cũng làm đoàn viên đoàn tân sinh có một cái nhìn khác với người luôn khiến người khác chán ghét Lý Anh Kiệt.

Hóa ra cái người lúc nào cũng ỷ vào năng lực gia tộc để bắt nạt bọn họ kia cũng có lúc có thể vì tương lai của đồng bạn mà nguyện ý dùng toàn lực để chiến đấu, lúc này, cho dù có ghét hận Lý Anh Kiệt như thế nào thì ai cũng lặng lẽ buông khúc mắc trong lòng xuống……

Nếu cậu chân thành đối đãi với tôi thì tôi cũng thiệt tình đối với cậu, chúng ta là những chiến hữu sống chết có nhau, cũng nhau nắm tay vĩnh viễn không buông!

Lý Anh Kiệt rất nhanh được đưa đi, trên lôi đài chỉ còn lại một người còn tính là tỉnh táo Tống Liêm Lộ, Đường Ngọc mặt không biểu tình công bố: “Trận thứ hai, sinh viên năm tư của đoàn cơ giáp Lôi Đình Tống Liêm Lộ thắng! Kết quả toàn cục 1-1.”

Đường Ngọc vừa mới công bố kết quả thì Tống Liêm Lộ bên kia rốt cuộc duy trì không được, hoàn toàn ngã xuống đất ngất đi, Đường Ngọc chỉ có thể lại phái người đem Tống Liêm Lộ đưa đến trung tâm trị liệu. Chỉ mới hai trận đấu diễn ra nhưng lại có tới bốn người của hai bên bị đưa vào trung tâm trị liệu, có thể thấy trình độ ác liệt của lần thi đấu cách đấu này mãnh liệt như thế nào. 

Hai mắt Lăng Lan chợt lóe tia sát lạnh, nhiệt độ không khí chung quanh tức khắc giảm xuống mấy độ làm Tề Long và Vũ Cảnh nhịn không được run lập cập, bọn họ không cần hỏi cũng biết Lan lão đại bây giờ đang vô cùng tức giận, nếu không, nhiệt độ không khí sẽ không giảm nhanh đến như vậy. Bất quá, bọn họ rất vui lòng nhìn Lan lão đại trở nên như thế, điều này có nghĩa là Lan lão đại sắp nổi bão rồi, mà như vậy thì kết cục của đám người Lôi Đình chỉ có thể là thảm hơn Lạc Lãng, Lý Anh Kiệt.

Tề Long, Vũ Cảnh sở dĩ vui sướng khi người gặp họa như vậy xét đến cùng cũng là do người của Lôi Đình xuống tay quá ác độc, căn bản không có nửa điểm ngừng lại ở thời khắc cuối cùng, nếu không Lạc Lãng và Lý Anh Kiệt sẽ không bị thương nặng như vậy, như thế sẽ không làm Lăng Lan tức giận đến mức độ này.

Sau khi Đường Ngọc tuyên bố, Lâm Chí Đông vẫn luôn chờ đợi kết quả rốt cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có thể dành phần thắng trong trận này, không nghĩ tới đối thủ lại mạnh như vậy, có thể cùng tuyển thủ của bọn họ đánh ngang tay… Lâm Chí Đông ẩn ẩn có chút hối hận, có lẽ hắn phải nắm thêm nhiều thông tin của đối phương nữa rồi mới được hành động, nếu không bây giờ… Bất quá, dao động này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, ngay lập tức ánh mắt của Lâm Chí Đông lại kiên định trở lại.

Kết quả bây giờ đã là 1-1, hai bên lại đứng ở vạch xuất phát ban đầu. Ba trận còn lại, hắn chỉ cần thắng hai là có thể dành chiến thắng toàn cục. Bây giờ đối phương có thể đã ra hết con át chủ bài, mà trong tay hắn vẫn có hai con bài mạnh nhất chưa xuất chiến, lần chiến đấu này hắn không có khả năng thua.

Lâm Chí Đông nhìn về phía hai người đàn anh vẫn luôn ngồi ngay ngắn quan sát trận đấu bên người, ánh mắt lộ ra một tia tôn kính, lộ ra dáng vẻ nhún nhường, hắn thấp giọng dò hỏi một trong hai người: “Đàn anh Phong Minh, trận đấu tiếp theo chỉ sợ là phải làm phiền anh ra mặt, vì kết quả chiến thắng cuối cùng của Lôi Đình chúng ta.” Hai vị cường giả bên cạnh không phải là người mà hắn có thể tùy ý sắp xếp, cần phải dò hỏi ý kiến của đối phương trước rồi mới có thể an bài tiếp.

Người được gọi là Phong Minh trong miệng Lâm Chí Đông nghe lời dò hỏi này liền sang sảng mà cười nói: “Nhìn bọn họ đánh xuất sắc như vậy anh quả thật cũng ngứa tay. Trận tiếp theo để anh xuất chiến.”

Người đó vẫn cười tươi không giảm quay đầu nhìn về phía khu vực của đoàn Tân sinh, ánh mắt mang theo tia thưởng thức cùng khen ngợi. Xem ra người đó cực kỳ có hảo cảm với đoàn Tân sinh, người đó cuối cùng không quên nhắc nhở nói, “Chí Đông, nếu Lôi Đình thật sự thắng thì thông báo Kiều Đình cũng không thể chèn ép bọn họ, phải cố gắng bồi dưỡng, bọn họ khẳng định sẽ trở thành trụ cột tương lai của Lôi Đình chúng ta.”

Vừa mới tiến vào trường quân đội mà đã có thể cùng nhóm năm trên bọn họ đánh ngang tay, hắn tin những thiếu niên này chắc chắn sẽ phát triển vượt qua bọn họ, con đường tương lai cũng rộng mở hơn bọn họ nhiều.

Lâm Chí Đông gật đầu cười nói: “Đây là tất nhiên, nếu không em cũng sẽ không an bài lần đánh cuộc này.” Ngụ ý chính là nhìn trúng đối phương mới muốn thu lấy toàn bộ.

Phong Minh gật gật đầu rồi cũng không nói nữa, mà người thanh niên anh tuấn cường tráng ngồi bên cạnh nhàn nhạt nói: “Năm nay tân sinh quả thật rất mạnh!”

“Hoắc lão đại?” Phong Minh ngạc nhiên mà quay đầu nhìn về phía đội trưởng của mình, không biết đối phương nói là có ý gì.

“Đã ra hai cao thủ cấp khí kình, còn lại ba người không biết đã đạt tới cấp bậc nào?” Người thanh niên đó nhướng mày, cười như không cười nói.

Phong Minh nghe vậy trầm tư, mà Lâm Chí Đông thì như bị đánh thức, vẻ mặt hắn kinh ngạc nói: “Hoắc lão đại ý tứ là…… Không, không có khả năng đều là khí kình cấp!” Lâm Chí Đông liên tục lắc đầu phủ quyết, “Tuyệt đối không có khả năng, sao trong đám tân sinh lại có thể xuất hiện nhiều cao thủ khí kình như vậy, hai ba người đã coi như là có thể chống trời rồi…… Bọn họ nhất định là dùng Điền kị đua ngựa, người tiếp theo nhất định là người mạnh nhất bên bọn họ.”

Người thanh niên anh tuấn nghe vậy cũng chỉ lạnh nhạt mà nhìn lướt qua Lâm Chí Đông đang có chút kinh hoảng trong lòng âm thầm lắc đầu. Tuy rằng biểu hiện ở các phương diện của Lâm Chí Đông đều không tồi, nhưng rốt cuộc cũng không phải là người quân sự mưu lược chuyên nghiệp, thời khắc mấu chốt vẫn là không ổn được…… Bất quá đây đã là chuyện của Kiều Đình, hắn nếu buông tay thì phải tin tưởng Kiều Đình có thể khởi động toàn bộ Lôi Đình. 

Bên kia Lâm Chí Đông vừa mới đem danh sách tuyên bố thì tiểu Tứ bên này liền báo cho Lăng Lan: “Lão đại, đối phương phái ra Nhiếp Phong Minh!”

“Người mạnh thứ hai sao?” Bây giờ Lăng Lan chỉ có thể phái ra hai người là Tề Long và Vũ Cảnh, nếu để Vũ Cảnh đang đảm nhận chức đoàn trưởng ra thì thật sự không thích hợp, nếu thua sẽ mất sĩ khí của đoàn Tân sinh. Ánh mắt Lăng Lan quyết đoán dừng ở trên người Tề Long, tuy rằng cấp bậc thể thuật của Tề Long cao hơn Vũ Cảnh hai bậc nhưng Tề Long vẫn không phải là đối thủ của đối phương, nhưng Lăng Lan tin rằng chỉ với một trận đấu này, Tề Long nhất định có thu hoạch lớn……

“Tề Long, chuẩn bị chiến đấu!” Lăng Lan mở miệng phân phó.

Theo này một tiếng, Vũ Cảnh biểu tình nhanh chóng thấp xuống, mà Tề Long hưng phấn hô to: “Đã biết, lão đại!”

Cả hai người đều bị hai trận đấu trước khơi dậy ý chí chiến đấu, đều muốn được lên lôi đài ở trận thứ ba, đáng tiếc Lăng Lan cuối cùng lựa chọn chính là Tề Long, vì vậy ở đây một người thì đắc ý dào dạt, một người thì ai oán thất lạc tâm hồn, hai gương mặt biểu tình hoàn toàn bất đồng như vậy mà đồng thời xuất hiện ở trước mặt Lăng Lan.

Đối mặt với khuôn mặt oán niệm của Vũ Cảnh, Lăng Lan xoa xoa mi tâm bất đắc dĩ nói: “Vũ Cảnh, cậu cũng có cơ hội lên sân khấu, đừng nóng vội.”

Lời này của Lăng Lan làm ánh mắt Vũ Cảnh sáng ngời, tức khắc thu liễm vẻ ai oán vừa rồi, đắc ý mà nhìn Tề Long một cái: Bây giờ để cho cậu đắc ý trước, lát nữa đến phiên tôi thôi.

Lúc này Vũ Cảnh căn bản không biết kỳ thật Lăng Lan an bài Tề Long lên chính là để trở thành một con chốt thí đáng thương chịu chết, muốn dành được thắng lợi cuối cùng chỉ có thể dựa vào hai người cuối cùng là cậu và Lăng Lan.

Đường Ngọc thu được tên tuyển thủ tiếp theo của hai bên thì liền công bố luôn: “Trận đấu thứ ba của đoàn cơ giáp Lôi Đình và đoàn cơ giáp tân sinh do hai tuyển thủ Nhiếp Phong Minh năm 5 và Tề Long năm 1.”

Lời tuyên bố này khiến cho phía khán đài xôn xao, đặc biệt là những học sinh cũ, vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ không thể tưởng tượng được là vì trận thi đấu này mà Lôi Đình lại kéo Phó đoàn trưởng trước đây ra tay, như vậy có phải đoàn trưởng trước của Lôi Đình cũng sẽ xuất hiện hay không?? Người đó chính là người có kỹ năng thể thuật mạnh nhất trường quân đội!

Hai tuyển thủ nhanh chóng bước lên lôi đài, sau khi hai người gật đầu ý bảo đã chuẩn bị sẵn sàng thì thượng tá Đường Ngọc liền bình tĩnh tuyên bố: “Thi đấu bắt đầu!”

Tiếng bắt đầu vừa kết thúc thì Nhiếp Phong Minh ngay lập tức làm động tác phòng ngự, ánh mắt nhìn chằm chằm vào động tác của đối phương, hắn cũng lựa chọn phương thức chiến đấu giống Tống Liêm Lộ, trước nhìn thực lực của đối phương rồi mới quyết định làm gì tiếp theo, chuẩn bị nhìn xem đối thủ thực lực lại làm quyết định.

Nhiếp Phong Minh cho rằng đối thủ cũng sẽ đồng dạng làm như vậy, nhưng Tề Long lại làm hắn cảm thấy ngoài dự đoán. Sau khi nhảy lên xuống như giãn cốt, Tề Long nhanh chóng gia tăng tốc độ, chớp mắt đã vọt đến trước mặt Nhiếp Phong Minh, giơ tay, một quyền đánh hướng thẳng vào mặt đối thủ.

Phong cách chiến đấu của Tề Long không giống với cách đánh công thủ tuần hoàn của Liên Bang Hoa Hạ. Phong cách đánh của cậu có vẻ giống với cách đánh của Đế quốc Khải Rải, nước láng giềng của Liên Bang, toàn lực tấn công, lấy công là thủ. Đối với Tề Long, hai chữ “phòng thủ” gần như chưa từng xuất hiện.

Lăng Lan tuy rằng vẫn luôn muốn cho Tề Long hiểu được cái gì gọi là phòng thủ, nhưng sau nhiều lần dạy dỗ điên cuồng không có hiệu quả, cô chỉ có thể để Tề Long đi trên con đường tấn công không lối về. Dù sao cô cũng cho rằng nếu không phòng thủ được thì không cần phải phòng thủ, chỉ cần cố gắng toàn lực đề cao khả năng chịu đựng của cơ thể là xong. Trong không gian học tập của Lăng Lan cũng có một phương thức rèn luyện sức chịu đựng của cơ thể gọi là Thể luyện, là con đường khó đi nhất nhưng một khi thành công thì có thể khiến cho thân thể con người trở thành kim cương bất khả xâm phạm, có thể chịu đựng đòn đánh ngàn cân.

Cho nên Nhiếp Phong Minh cũng không có cơ hội quan sát đối phương nữa, chỉ có thể cố gắng nghênh đón đợt công kích như gió rèn mưa dữ của đối phương.

Nhiếp Phong Minh tránh trái tránh phải, rốt cuộc tránh thoát được đợt tấn công điên cuồng đột phát này của Tề Long, lần này hắn thiếu chút nữa bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, may mắn kinh nghiệm cách đấu của hắn phong phú, nếu đổi là một người khác thì chắc chắn đã bị đối phương đánh cho trở thành kẻ ngốc, còn không có phát huy thực lực thì đã bị một loạt chiêu thức quyền anh đánh cho bại trận.

Nhiếp Phong Minh dần dần thích ứng với thủ pháp tấn công dã man của Tề Long, vốn tránh trái tránh phải nay đã bắt đầu có thể đánh trả, hai người người tới ta lùi, tay đấm chân đá, đánh cực kỳ kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn khó phân cao thấp.

Đường Ngọc thấy một màn như vậy mày khẽ nhíu lại, trên mặt lộ ra một tia ý cười. Ngay từ đầu, Tề Long không hề có kết cấu mà tiến công làm ông cho rằng thiếu niên này là tuyển thủ yếu nhất trong đoàn tân sinh, thậm chí là thật giả lẫn lộn. Bây giờ nhìn lại xem ra là ông nhìn nhầm rồi.

Hành vi của Tề Long nhìn như xúc động nhưng lại cực kỳ có kết cấu, mỗi một chiêu đều đánh về vị trí khó chịu nhất của đối phương. Càng làm mọi người kinh ngạc cảm thán chính là mỗi một đòn công kích mà Tề Long đánh ra đều không xuất hiện bất cứ nhược điểm nào, nếu có nhược điểm xuất hiện mà đối thủ muốn đánh vào đó thì đối thủ phải cứng đối cứng với đòn công kích của cậu trước, sau khi vượt qua mới có thể có cơ hội đánh vào tiếp.

Trong lòng thượng tá Đường Ngọc âm thầm lấy làm kỳ quái, không nghĩ tới tân sinh năm nay lại có nhiều thiếu niên có thiên phú tốt như vậy, đặc biệt là người thiếu niên này, thể thuật cách đấu cận chiến có khi còn vượt xa hai người đồng đội vừa rồi, thậm chí có thể nói, trong lúc người khác đang bắt chước những chiêu thức học được từ giáo viên thì người thiếu niên trên đài này đã bắt đầu mày mò tìm kiếm phương thức đấu dành cho riêng chính mình.

Tầm mắt Đường Ngọc không tự chủ được mà nhìn xuống dưới lôi đài, nơi những thành viên còn lại của đoàn tân sinh đang ngồi. Còn hai người nữa, không biết có phải cũng xuất sắc như vậy hay không?