Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương 170: Phân tâm nhị trọng kíp nổ thuật!




“Tiểu Phi, vừa rồi rõ ràng không có ai, nhưng Tiểu Lâm bị chết, thậm chí còn lưu lại diện mạo này, như vậy đối thủ của chúng ta căn bản không phải người ……” Tuy rằng khoa học kỹ thuật đã thuyết minh trên thế giới này không có linh hồn, nhưng cái chết quỷ dị của Tiểu Lâm vẫn làm Tiểu Trùng luống cuống, “Hiện tại đội trưởng cũng không thấy, nhất định cũng chết dưới tay tên ma quỷ kia, nếu chúng ta tiếp tục ở lại đây thì cũng nhất định sẽ chết.” Cho dù dũng cảm tới mức nào thì khi đối mặt với trường hợp quỷ dị này cũng sẽ bị khiếp đảm.

“Bang!” một tiếng, Tiểu Phi tàn nhẫn trực tiếp tát lên mặt Tiểu Trùng, vẻ mặt Tiểu Trùng có chút hoảng loạn, hơn thế còn có chút mê mang và vô thố.

“Cậu TMD bình tĩnh lại cho tôi.” Tiểu Phi quát lên, “Đội trưởng nói đối phương tinh thông ẩn nấp và ám sát, có chút thủ đoạn có lẽ chúng ta căn bản không thể lý giải, nhưng điều đó không có nghĩa đối phương thật sự vô địch.”

“Hơn nữa, tôi không tin đội trưởng thật sự bị xử lý.” Tiểu Phi rất rõ ràng thực lực của đội trưởng, nếu đội trường cũng không có biện pháp chống lại thì bọn họ cũng không có cơ hội rời đi nơi nà. Hắn nói cho chính mình cần phải bình tĩnh, một khi hai người bọn họ đều lâm vào hoảng loạn, như vậy thật sự cách cái chết không xa.

Tiểu Phi kiên định bình tĩnh nói rốt cuộc làm Tiểu Trùng bớt mấy phần hoảng loạn, ánh mắt khôi phục lại vẻ tinh tưởng ban đầu, vừa định nói cái gì đó, thì đột nhiên nhìn thấy sau lưng Tiểu Phi, một lùm cỏ bên cạnh thân cây đột nhiêu vỡ ra, vô số lá cây bị rách bươm bắn về phía sau lưng Tiểu Phi.

“Cẩn thận!” Vẻ hoảng loạn vừa rồi của Tiểu Trùng nháy mắt biến mất, trong mắt hắn lãnh mang thoáng hiện, tay trái nhẹ nhàng mà đem Tiểu Phi đẩy qua một bên, hai tay nâng lên đánh về phía đám cỏ kia, một cổ khí kình vô hình bùng nổ, đám cỏ nguyên bản bay vụt mà đến nháy mắt bị bắn ngược lại.

“Phanh!” Một tiếng trầm vang, hai cổ lực lượng vô hình chạm vào nhau, Tiểu Trùng thân thể chấn động. Chỉ cảm thấy ngực khí huyết cuồn cuộn…… Hắn bình tĩnh mà vận chuyển ám kình trong cơ thể, lại lần nữa đem lực lượng tụ đến bàn tay, hướng cổ lực kia đánh tới lần nữa ……

Một đạo khí kình thêm vào rốt cuộc áp đảo cổ vô hình kia, bị đám cỏ trực tiếp bắn trả, thân cây cũng bị chấn động ngay lập tức.

Ở một hướng ngược lại nơi Lăng Lan đang ẩn nấp, khi tiếng trầm đục vang lên, sặc mặt Lăng lan đột nhiên trắng bệch, tựa hồ đã chịu cái gì đánh trúng, bất quá lúc này biểu tình cô  bất biến, tầm mắt không thay đổi, vẫn như cũ đạm mạc mà nhìn chằm chằm người đội viên khác, đó chính là Tiểu Phi đã bị Tiểu Trùng đẩy qua một bên.

Không sai. Cô lần này muốn giết chính là Tiểu Phi, đám cỏ vừa rồi bay ra chính là thủ đoạn của cô, nó là dụ chiêu, hấp dẫn người đội viên còn lại.

Tuy mặt ngoài Tiểu Trùng hoảng loạn rất giống thật nhưng huyết sắc vô hình trên người bọn học đã chứng minh những người này đều là những lão binh ra trận giết người, như vậy, bọn họ làm sao có thể vì chiến hữu bị giết quỷ dị mà bị dọa, biểu hiện này không thể nghi ngờ chính là để lừa cô rat ay.

Lăng Lan suy nghĩ cẩn thận liền quyết định tương kế tựu kế. Tuy rằng làm như vậy sẽ có chút mạo điểm, rất có thể làm cô bị thương, nhưng lại có thể thừa cơ giết chết một đối thủ, vụ mua bán này không thể nghi ngờ là đáng giá.

Tiểu Trùng mới vừa đem những bụi cỏ đánh bay liền không chần chờ, dậm chân một cái, bay nhanh mà đánh về phía chỗ bị nổ lớn, hai tay cùng đẩy ra, khí kình vô hình đánh thêm vào chỗ bị nứt đó một lần nữa.

Đó là nơi cổ khí kình kia bắn ra, đối phương nhất định đang trốn ở đó! Hắn bắt được tên sát thủ kia, vì có thể báo thù cho tiểu Lâm mà ánh mắt vui mừng, chỉ cần đối phương hiển lộ chân thân, liền dựa vào sức mạnh giao nhau vừa rồi của hai người, hắn chắc chắn chỉ cần mình và Tiểu Phi thì tuyệt đối có thể đem đối phương đánh chết ở chỗ này.

“Oanh!” Một tiếng, đã chịu một lần sức mạnh, nay lại chịu thêm một cổ lực thật lớn khiến bùn đất cỏ cây nơi đó tức khắc vỡ vụn, bụi đất đầy trời, lá cây bay tán loạn, một cái hố có đường kính hơn một mét xuất hiện trước mặt Tiểu Trùng.

“Cơ hội tốt! bạo cho ta!” Lúc này, Lăng Lan tránh ở bên nhìn thấy Tiểu Trùng rời đi liền lập tức bùng nổ tinh thần lực về phía Tiểu Phi.

Lăng Lan không tự tin năng lượng tinh thần bạo liệt có thể đồng thời giết chết hai cao thủ khí kinh, nếu đối với Tiểu Trùng là khí kình hậu kỳ thì Tiểu Phi đang ở trung đoạn không thể nghi ngờ càng dễ dàng giết chết, cho nên, từ lúc bắt đầu, mục tiêu của cô liền đặt ở trên người Tiểu Phi.

Vô hình vô sắc tinh thần lực, dưới sự điều khiển của Lăng Lan nháy mắt bạo liệt, hình thành một cổ sóng địa chấn khổng lồ, hướng não của Tiểu Phi đánh tới.

Tiểu Phi bị Tiểu Trùng đẩy đến ở một bên liền làm ra động tác phòng ngự, lúc này lực chú ý của hắn đồng dạng bị Tiểu Trùng hấp dẫn, nếu phát hiện dấu vết đối thủ, hắn liền sẽ đuổi kịp nắm tay của Tiểu Trùng.

Nhưng, không đợi hắn phát hiện cái gì, trong lòng đột nhiên chấn động, đây là một loại báo động trước nguy cơ, là năng lực của những cao thủ mỗi khi tiến vào cấp bậc khí kình, chẳng lẽ đối phương muốn thừa cơ đánh lén hắn sao?

Trong đầu Tiểu Phi vừa nghĩ tới trường hợp này liền bùng nổ ám khí vây quanh người, chỉ cần có người muốn ra ám chiêu thì hắn sẽ ngay lập tức phát hiện….

Nhưng chính bởi vì cái động tác phòng thủ, hắn mới có thể cảm giác một cổ năng lực vô hình đánh vào dòng ám kình phòng ngự trên người hắn …… Hắn cảm giác khí kình của mình bị đập mạnh một chút, sau đó liền cảm thấy đầu chấn động, hắn phảng phất nghe thấy tiếng khí kình của mình bị nổ tung. Băng! Băng! Băng!……

Luồng khí kình đó tập trung tấn công về phía đầu hắn, thẳng đến khi hắn không thể chịu nổi sức mạnh của năng lực đó nữa thì “Ầm ầm” một tiếng, nổ mạnh…… Hắn hoàn toàn lâm vào trong bóng tối, rốt cuộc không còn cảm giác.

Bên kia, Tiểu Trùng vừa công kích vừa phòng ngừa sát thủ đang ẩn nấp kia có thể phóng ra, nhưng không nghĩ tới, sau đợt tấn công, trừ bỏ bùn đất và cỏ cây thì không có bất cứ bóng dáng nào, bốn phía trừ bỏ tiếng gió và cỏ cây lay đọng thì không còn bất cứ thứ gì khác.

“Đáng giận!” Tiểu Trùng nhìn đòn tấn công của mình không có kết quả thì không khỏi mà thầm mắng một tiếng, trong lòng kinh nghi bất định. Chẳng lẽ sát thủ kia vừa tập kích Tiểu Phi xong liền nháy mắt bỏ chạy sao? Nhưng cố tình hắn căn bản không nghe thấy có tiếng người di động, hay là người kia căn bản không có ở chỗ đó? Nếu như vậy thì đòn công kích đó từ đâu mà có?

Quả nhiên, Tiểu Trùng căn bản không kinh hoảng giống những gì hắn biểu hiện vừa rồi, phải nói, những biểu hiện thấp kém vừa rồi chỉ là diễn cho kẻ sát thủ đang ẩn núp kia ra tay.

Hắn đích xác như nguyện, đối phương ra tay, nhưng kết quả cũng không tốt đẹp như thế, hắn không thể tìm ra đối phương, ngược lại làm trong lòng hắn càng kinh nghi.

Hắn hậm hực mà đi trở về bên đồng đội mình, đương nhiên hắn không quên cảnh giác bốn phía. Hắn tin tên sát thủ kia vẫn còn ở gần đây, chỉ là đối phương có phương thức ẩn núp di động quỷ thần khó lường làm hắn tìm không thấy sơ hở. 

“Tiểu Phi, cậu có phát hiện cái gì hay không?” Hắn thấp giọng hỏi nói. Đứng ở phía sau phòng ngự, Tiểu Phi có lẽ có thể nhìn ra điểm gì.

Đáng tiếc, hắn hỏi nhưng lại không có ai trả lời, cảm giác được có chút không đúng, Tiểu Trùng sắc mặt đại biến, đột nhiên nhào tới trước mặt Tiểu Phi, đôi mắt Tiểu Phi mở lớn, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn phía trước, máu trào ra từ mắt mũi miệng tai nhỏ từng giọt xuống đất. Chỉ cần liếc mắt một cái, Tiểu Trùng liền biết đối phương đã không thể sống sót.

“A……” Tiếng hét thê lương từ trong miệng Tiểu Trùng, khác với những đồng đội khác, hắn và Tiểu Phi là những người bạn từ nhỏ đã lớn lên cung nhau,cùng nhau đi học, cùng nhau lớn lên, cùng nhau ra chiến trường, rồi cùng nhau sống sót, lần này hắn thật sự điên rồi…..

Đang tránh trong bụi cỏ, tình huống của Lăng Lan cũng không tốt chút nào, sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, vừa rồi tinh thần bạo phá không thể nghi ngờ đã làm tinh thần lực của cô tiêu hao không còn, không chỉ có như thế, tinh thần bạo phá cũng là một chiêu thức tiêu giết địch một ngàn hại mình tám trăm. Huống chi, lúc nãy cô vận dụng tinh thần lực tạo kíp nổ có yêu cầu cao hơn bình thường, vì thế cơ thể cũng bị tổn hao hơn bình thường.

Tinh thần bạo phá quả thật có uy lực rất mạnh, nhưng lại có nhược điểm trí mạng chính là sau khi khai hỏa kíp nổ. Sau khi khởi động kíp nổ thì trong thời gian ngắn, không thể lại ngưng tụ tinh thần lực mới để tiến hành công kích, cho nên khi Lăng Lan vận dụng tinh thần bạo phá hấp dẫn đối phương lực chú ý thì cô cũng liền không có biện pháp lập tức ngưng tụ tinh thần lực mới đánh lén đối phương. Vì thuận lợi giải quyết một trong hai đối thủ, cô  chỉ có thể mạo hiểm sử dụng “phân tâm nhị trọng kíp nổ thuật” (không biết nói sao cho nó suông nên mình để y nguyên nha).

Phân tâm nhị trọng kíp nổ thuật, một loại kỹ năng công kích, đem tinh thần lực chia làm hai phần, sau đó một trong hai kíp nổ sẽ được tăng sức mạnh để công kích mục tiêu, phần kíp nổ này sẽ làm tinh thần lực của đối phương bị bạo động, đồng thời còn đem nhưng vật thể chung quanh phá hủy hoàn toàn.

Trong lòng Lăng Lan rõ ràng, tên đội trưởng biến mất không còn bóng dáng kia khẳng định đang chạy tới hướng này, cô đã không có thời gian để tiếp tục lãng phí, cô  cần phải giải quyết người này trước khi tên đội trưởng kia chạy tới, nếu không, dựa vào thực lực khí kình đỉnh của đội trưởng, một chọi một cô còn chưa chắc phần thắng huống chi đối phương còn có sự giúp đỡ khác.

Lăng Lan tin tưởng, phân tâm nhị trọng kíp nổ thuật tuyệt đối có thể giải quyết một đối thủ. Trên thực tế, Lăng Lan làm được. Chỉ là trả giá đại giới cũng rất lớn, không chỉ tinh thần lực của cô bị tiêu hao không còn, đầu cô cũng đồng thời đau như bị bổ ra, cảm giác ghê tớm muốn ói. Ngay cả thân thể cũng có một ít tổn thương, duy nhất may mắn chính làtrừ tinh thần lực, thể thuật của cô cũng không yếu bớt nhiều ít.

“Lão Đại, cô không thể lại sử dụng tinh thần lực.” Tiểu Tứ điều tra tình huống Lăng Lan liền mở miệng nhắc nhở, “Cưỡng chế sử dụng sẽ làm tinh thần của lão Đại bị thương vĩnh viễn.”

“Đã biết!” Lăng Lan trả lời, ánh mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiểu Trùng lúc này vẫn còn đang điên cuồng, hơi thở của đối phương đã không xong, không thể nghi ngờ là cơ hội tốt để ra tay ……

Nếu đã không có biện pháp vận dụng tinh thần công kích, như vậy chỉ có thể sử dụng vũ lực, Lăng Lan dùng tay chống sức, cả người như mũi tên bay về phía Tiểu Trùng đang ngửa mặt gào thét.

Cùng lúc đó, trong tay cô xuất hiện một thứ hình nón nhọn hoắc, chỉ nháy mắt, liền tới phía sau đối phương.

Kỳ thật Lăng Lan đã sớm biết, cái gọi là thiên phú tinh thần biến dị kỳ thật cùng tinh thần lực cũng không có quan hệ gì với nhau, chỉ là thân thể nguyên bản có được thiên phú năng lượng thì cần dựa vào tinh thần lực để dẫn phát mà thôi, tuy rằng tinh thần lực Lăng Lan tiêu hao không còn, nhưng muốn điều động băng duyên chế tạo một thanh dao băng nhỏ thì vẫn có thể thực hiện được….

Liền ở ngay lúc này, người gọi là Tiểu Trùng đột nhiên xoay người, hai mắt đỏ đậm mà đối nhìn Lăng Lan: “Mày rốt cuộc xuất hiện!”