Chương 53:
Vấn đề khiến sinh viên đau đầu nhất lúc nào cũng là đợt thi cuối kỳ, không viết lách thì cũng phải cắm đầu vào học, theo lời Tưởng Tức nói thì. “Mẹ nó, đây là soạn bài chứ ôn thi đéo gì!”
Đồng Dã ghé lên bàn thư viện ngáp một cái, muốn gửi cho Vinh Hạ Sinh một tin nhắn mà lại không dám.
Đã tới gần cuối tháng 12 tức là tuần thi cử sắp đến, để yêu cầu Đồng Dã nghiêm túc ôn thi, Vinh Hạ Sinh hạ lệnh không cho phép về nhà, bắt buộc sau khi tan học hắn phải đến thư viện để học.
Chỉ cần về đến nhà, Đồng Dã liền không thể nào để tâm đến việc học nữa.
Trêu mèo một lúc, sau đó lại quay sang trêu chú nhỏ nhà hắn.
Vinh Hạ Sinh lo lắng nếu vì chuyện của hai người mà ảnh hưởng đến thành tích của Vinh Hạ Sinh thì anh sẽ càng không có cách nào lấy được lòng tin từ thầy Đồng nữa.
Thực ra từ khi hai người hẹn hò với nhau cho đến giờ, mỗi lần Vinh Hạ Sinh nghĩ tới thầy Đồng anh đều cảm thấy chột dạ.
Anh biết rõ ràng rằng đến giờ Đồng Dã vẫn chưa come out với người nhà, người duy nhất biết được tính hướng của Đồng Dã chính là Tưởng Tức.
Nếu không phải Đồng Dã, anh cũng sẽ chẳng chấp nhận một người bạn đời như vậy.
Vinh Hạ Sinh vốn dĩ đã không có nhiều tín nhiệm với con người, đặc biệt là mấy năm nay, thỉnh thoảng xem trên mạng cũng có thể thấy không ít vụ ồn ào liên quan đến vấn đề này.
Hơn nữa, mặc dù không có cái gọi “vòng”, anh cũng không bế tắc đến mức hoàn toàn không biết gì đến thế giới bên ngoài.
Không thiếu những đôi đồng tính lừa người thân và vợ chồng của mình để lén lút ở bên nhau. Vốn việc yêu nhau không phải là việc đáng trách, nhưng những hành động như vậy lại mang tới không ít phiền toái cho cái mác “đồng tính luyến ái”.
Đây là vấn đề đã bén rễ sâu trong xã hội, không phải một sớm một chiều là đã có thể thay đổi.
Nhưng trong đó có một số bộ phận lựa chọn việc không come out, cuối cùng chỉ vì không thể chịu nổi áp lực mà chấp nhận đi theo những con đường khiến người đời khinh thường.
Vinh Hạ Sinh cực kỳ ghét loại người này.
Con người là loài động vật xu lợi tị hại, đối với loại người này hoặc ít nhất những người chưa từng come out với gia đình, Vinh Hạ Sinh chỉ dám kính nhi viễn chi.
(Xu lợi tị hại: Hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi; Kính nhi viễn chi: Tôn trọng nhưng không muốn tiếp cận.)
Anh không có lập trường để sai khiến hay chỉ trích người khác, điều duy nhất anh có thể làm là tránh ra xa một chút.
Nói trắng ra, anh sợ bị liên lụy đến mình.
Nhưng Đồng Dã sẽ không như vậy, anh có niềm tin với Đồng Dã.
Chỉ là, dù sao Đồng Dã cũng là con trai của thầy giáo anh, đến lúc thầy Đồng biết được mối quan hệ của hai người không biết sẽ nhìn anh thế nào.
Vinh Hạ Sinh lớn hơn Đồng Dã bảy tuổi.
Tuy rằng hiện tại không cảm thấy khác biệt lắm, nhưng khi Đồng Dã vào đại học, Đồng Dã mới chỉ học cấp 2.
Anh luôn cảm giác hình như mình đã bắt cóc Đồng Dã đi mất.
Bởi vì chuyện này, gần đây Vinh Hạ Sinh thường xuyên lo âu không ngủ đủ giấc.
Nhưng Đồng Dã lại ngược lại, trừ những lúc dục vọng thiêu đốt không có chỗ nào để giải tỏa đến mức mất cả ngủ ra thì mấy ngày nay giấc ngủ của hắn khá an ổn, thậm chí khi nằm bò ra trong thư viện cũng có thể vui vẻ cười tỉnh.
Tưởng Tức không thèm để ý đến hắn nữa, tự mình ôm laptop đi ra hành lang mở bên ngoài để viết luận văn.
8 giờ tối, Vinh Hạ Sinh tới đón Đồng Dã về.
“Anh Tức có đi cùng không?”
10 giờ tối thư viện sẽ đóng cửa, trước kia mỗi khi đến cuối kỳ, Đồng Dã và Tưởng Tức đều ở lại đến cùng, nhưng năm nay lại chỉ có một mình Tưởng Tức.
“Tôi ngồi đến lúc đóng cửa mới về.” Tưởng Tức không ngẩng đầu lên.” Mai gặp.”
Đồng Dã cợt nhả dọn đồ, nói câu “Mai gặp nhé anh Tức” rồi chạy biến.
Tưởng Tức ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng của Đồng Dã, nhìn một lúc lâu rồi lại liếc mắt qua nhìn chiếc điện thoại chưa từng vang lên của mình.
Đồng Dã hấp tấp mặc áo khoác xách ba lô chạy ra khỏi thư viện, quẹo qua một khúc cua rồi chạy như điên về phía cổng nhỏ.
Gió lạnh của đêm đông chui vào trong cổ áo hắn nhưng ai mà thèm để ý chứ, trong lòng người ta ấm áp là đủ rồi.
Sắp đến Giáng Sinh, mấy con đường nhỏ xung quanh trường đại học đều đã treo đèn lên cây cho có không khí.
Đồng Dã vừa chạy vừa cân nhắc xem Giáng Sinh đầu tiên hắn và Vinh Hạ Sinh ở bên nhau thì nên tặng quà gì cho đối phương.
Ra đến cổng nhỏ, liếc mắt một cái hắn có thể nhìn thấy Vinh Hạ Sinh đang đứng cạnh xe.
Xe của người kia dừng lại dưới ánh đèn đường, anh mặc một chiếc áo khoác trắng, cùng màu với chiếc khăn len đang quàng trên cổ.
“Anh có lạnh không?” Đồng Dã chạy tới, vì xung quanh có người nên hắn không dám ôm chầm lấy Vinh Hạ Sinh, chỉ dám kéo kéo tay áo đối phương.
Vinh Hạ Sinh vốn đang đứng ngốc ở đó, khi Đồng Dã tiến lại đây còn dọa cho anh giật mình.
Đồng Dã muốn lén lút nắm tay anh, nhưng Vinh Hạ Sinh lại ngượng ngùng lùi về sau nửa bước. “Mau lên xe đi.”
Lên xe, không ai thấy nữa, Đồng Dã kéo tay Vinh Hạ Sinh qua cúi đầu hôn lên từng ngón tay người kia.
“… Em làm gì đấy?” Vinh Hạ Sinh mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hắn.
“Nhớ anh.” Đồng Dã nói. “Em nhớ anh đến mức ngủ gật trong thư viện luôn.”
Vinh Hạ Sinh luôn bị hắn làm cho dở khóc dở cười, anh giơ tay lên xoa xoa mái tóc vẫn vương hơi lạnh của Đồng Dã. “Đến mức đấy à?”
“Đến chứ, nhưng vẫn phải cố để thi cho xong, thi xong là em có thể ở bên anh mỗi ngày rồi.”
Vinh Hạ Sinh khởi động xe, nhẹ giọng nói. “Thi xong rồi, em có phải về nhà không?”
Sau kỳ thi cuối kỳ là bắt đầu đến đợt nghỉ đông, không qua bao lâu nữa lại đến Tết Âm lịch, theo lý thuyết thì Đồng Dã sẽ phải về nhà.
Vinh Hạ Sinh không có ý định muốn giữ hắn ở lại, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có hai kỳ nghỉ hè và nghỉ đông để Đồng Dã về với cha mẹ. Người làm cha mẹ chắc hẳn sẽ nhớ con cái của mình, còn Vinh Hạ Sinh thì không quá quan trọng việc đấy lắm.
“Em đã chốt ngày về chưa?” Vinh Hạ Sinh nói. “Phải đặt vé sớm mà đúng không?”
Nói đến đây, tâm tình Đồng Dã phức tạp hơn.
Hôm qua cha hắn còn gọi điện hỏi khi nào mới về.
Đầu tháng 2 là Tết, Đồng Dã muốn nói rằng trước Tết hắn sẽ về, nhưng cuối cùng lại không dám mở miệng.
Có một việc mà hắn vẫn chưa biết phải làm thế nào.
“À, thi xong em sẽ ở đây với anh một thời gian rồi mới về.” Đồng Dã nhớ Vinh Hạ Sinh đã hứa dẫn mình đi gặp mẹ của anh, cái gì có thể rời lại, riêng chuyện này thì không được.
“Thầy Đồng có biết không?”
“Đến lúc đó nói sau.” Đồng Dã nói. “Đúng rồi, Tết Âm lịch anh có về với mẹ của anh và mẹ vợ của em không?”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn một cái. “Không.”
“Hả? Hai người không ăn Tết cùng nhau à?”
Đồng Dã bắt đầu não bổ, chắc hẳn là mẹ của chú nhỏ đã có gia đình mới, chú nhỏ nhà mình cảm thấy qua bên đó không thoải mái cho lắm.
Nghĩ như vậy, hắn lại bắt đầu có thành kiến với mẹ vợ của mình, cho dù là có gia đình mới với chồng và con mới thì cũng không thể không cần Vinh Hạ Sinh nha!
Người mẹ này thật không xứng chức!
Đồng Dã hừ một tiếng tự ngồi giận dỗi một bên.
“Em sao thế?” Vinh Hạ Sinh hỏi.
“Không có gì.” Đồng Dã nói. “Vậy Tết Âm lịch anh ở một mình à? Cứ ở đây thôi?”
“Ừ.” Vinh Hạ Sinh nhẹ giọng nói. “Anh quen rồi.”
Câu “Anh quen rồi” này vang lên khiến trong lòng Đồng Dã trở nên chua lòm khó chịu, cảm thấy mình hẳn không phải con người.
“Xin lỗi.” Đồng Dã ngồi một bên gục đầu xuống.
Vinh Hạ Sinh khó hiểu hỏi. “Sao thế?”
“Em để anh chịu tủi thân rồi.”
“Cái gì cơ?”
Đồng Dã quay sang nhìn anh. “Bảo bối, có phải những ngày trước khi em tới, anh sống rất khổ sở không?”
Đối mặt với sự nghiêm túc của Đồng Dã, Vinh Hạ Sinh vốn không muốn cười, nhưng anh thật sự lại không nhịn được.
“Em nói thật đó! Anh đừng có cười!” Đồng Dã đặt tay lên mu bàn tay của anh. “Tết năm nay anh về ăn với nhà em đi.”
“Cái gì cơ?”
“Em nghiêm túc đó, dù sao thì cha em chắc hẳn rất muốn gặp anh mà. Chuyện mà hai người có thể nói với nhau nhất định sẽ nhiều hơn em nhiều, có khi còn chẳng có thời gian cho hai đứa mình nói chuyện.” Đồng Dã nói. “Em không thể để anh một mình ở đây được, thế mà còn là con người sao?”
Càng nghĩ Đồng Dã càng cảm thấy không thể chịu nổi.
Tết là ngày gì cơ chứ?
Là ngày nhà nhà đều thắp đèn để đoàn viên, nhà nào cũng náo nhiệt vui vẻ, hết treo đèn lồng câu đối ăn sủi cảo thì lại đến ngắm pháo hoa rồi đi thăm họ hàng bạn bè. Tuy nhiều người đều mạnh miệng nói không muốn về nhà ăn Tết, nhưng Tết phải náo nhiệt thì mới đúng là Tết.
Vinh Hạ Sinh không có cha, chỉ còn một người mẹ ấy vậy mà lại chẳng quan tâm đến anh.
Càng nghĩ Đồng Dã càng thấy chua xót, thậm chí còn não bổ ra cảnh nhà người ta vui vẻ người lớn trẻ con sum vầy, một mình anh đứng trong căn nhà lạnh lẽo lặng lẽ tưới cho mấy chậu cây.
Vinh Hạ Sinh chịu được, nhưng hắn thì không thể nào chịu nổi.
Đồng Dã nghĩ trong lòng: Bảo bối của mình không được chịu buồn tủi như vậy!
“Không được.” Vinh Hạ Sinh lại nói. “Em phải về ngoan ngoãn ăn Tết đi, rồi trải qua kì nghỉ thật thoải mái, sang năm em cũng phải đi thực tập đúng không? Đã có tính toán gì chưa?”
Đột nhiên nói đến vấn đề này, Đồng Dã suýt thì bị cua gấp mà xỉu.
“Anh chuyển đề tài nhanh quá đó.” Đồng Dã nói. “Tính toán trước mắt của em bây giờ là để anh về nhà ăn Tết cùng em.”
Hắn tạm dừng một lúc, lại nói. “Tiện come out luôn.”
Vinh Hạ Sinh hoảng hốt, suýt chút nữa thì tông vào giải phân cách.
“Em nói gì cơ?” Vinh Hạ Sinh ổn định lại xe rồi kinh ngạc nhìn về phía Đồng Dã.
“Come out đó.” Đồng Dã nói. “Em đã nghĩ kỹ rồi, lần này trở về en nhất định phải come out với người nhà.”
Vinh Hạ Sinh cực kỳ để ý việc này, nhưng không ngờ Đồng Dã đã tính toán nhanh như vậy.
“Vì sao?”
“Chẳng vì cái gì cả, chỉ là nên nói thôi.” Đồng Dã nói. “Trước kia em vẫn chưa từng nói cho cha mẹ của mình hầu hết là vì em cảm thấy không cần thiết. Em chưa tới tuổi bị giục kết hôn, cũng chưa gặp được người mình thích, khi nói chuyện hai người họ đều chẳng muốn đề cập đến vấn đề tình cảm của em, cho nên em vẫn chưa nói chuyện này ra. Giờ thì khác, em có anh rồi, em phải nói với cha mẹ rằng em đã có người mình thích.”
“À không đúng.” Đồng Dã nói. “Là em đã có người mình yêu.”
Khi nói lời này, Đồng Dã cảm thấy mình ngầu vãi chưởng, như một vị anh hùng có thể đánh đổi bất cứ thứ gì vì người trong lòng.
“Đồng Dã.”
Vinh Hạ Sinh không giống với Đồng Dã, đối phương có thể dũng cảm làm bất cứ điều gì, nhưng anh lại không thể. Mọi quyết định của anh đều phải được cân nhắc trước sau, sau đó mới được thận trọng đưa ra.
“Em không muốn suy xét một chút trước à?”
“Hử? Vì sao?” Đồng Dã không hiểu. “Anh không mong em come out à? Hay anh không muốn cha biết em và anh đang hẹn hò với nhau?”
“Anh chỉ lo em vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Vinh Hạ Sinh nói. “Thầy Đồng là người thầy anh kính trọng nhất, anh không muốn thầy bị tổn thương.”
“Tổn thương gì chứ?” Đồng Dã nói. “Chỉ cần anh không chia tay với em thì cha em chẳng thể tổn thương gì được đâu.”
Hắn cười hì hì nắm lấy tay Vinh Hạ Sinh. “Mặc dù em không biết phản ứng của cha sau khi nghe chuyện này là gì, nhưng em biết, hai chúng ta không làm chuyện gì sai trái với trời đất cho nên em không sợ phải cho người khác biết. Anh cũng hiểu thầy Đồng mà, ông ấy không phải một người ngoan cố, chắc hẳn ông ấy cũng hiểu đạo lý này.”
Hai người về tới tầng dưới tòa nhà, Vinh Hạ Sinh lái tới bãi đậu xe.
“Đồng Dã, anh thực sự mong em có thể thận trọng một chút.”
“Bảo bối, anh có biết tật xấu to bự nhất của anh là gì không?”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn. “Là gì?”
“Là nghĩ quá nhiều đó.” Đồng Dã nói. “Vì sao anh cứ nhất định phải nghĩ theo hướng tiêu cực thế? Nhỡ đâu lúc cha biết người yêu của em là anh có khi còn bắn pháo hoa ăn mừng ấy chứ, cũng đâu phải không thể đâu!”