Chương 52:
Đồng Dã nói. “Dường như có rất nhiều chuyện của anh mà em không hề hay biết.”
Vinh Hạ Sinh không phải là kiểu người luôn khao khát được chia sẻ với người khác những câu chuyện xung quanh mình, hoặc có thể nói rằng anh vốn chẳng có khao khát gì ngoài việc sáng tác cả.
Từ trước đến giờ anh vẫn luôn cảm thấy, con người sống trên cuộc đời này vốn đã đủ mệt mỏi đủ bận rộn rồi, chẳng ai trên đời này sẽ nguyện ý tốn công tốn sức để nghe một người vốn chẳng liên quan đến mình lải nhải về những chuyện cũng chẳng liên quan đến mình cả.
Hơn nữa, anh cũng chẳng muốn nói ra, bởi việc đó chẳng khác nào lột trần mình ra co người khác nhìn thấy cả, cảm giác đó thực sự không an toàn một chút nào.
Nhưng đối với Đồng Dã, anh không mong muốn giữ lại điều gì cả.
Anh không có bí mật gì cả, chỉ cần người kia muốn, anh hoàn toàn có thể trao ra hết.
“Em muốn biết điều gì?” Vinh Hạ Sinh nói. “Anh đều có thể nói cho em hết.”
Thế giới này quá lớn, con người thì đông đúc, số người mà chúng ta gặp gỡ lại nhiều vô kể, nhưng mà những người để ta có thể nhớ tới, những người có thể đi vào trái tim chúng ta, những người có thể chấp nhận và thấu hiểu ta thì lại chẳng nhiều chút nào.
Vinh Hạ Sinh cảm thấy, thế giới nội tâm của mỗi con người đều nên để dành cho người mà họ cảm thấy trân quý nhất.
Anh nói. “Anh không có bí mật gì cả, cái gì cũng có thể nói cho em hết.”
Đồng Dã không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, thậm chí hắn còn xác định sẵn Vinh Hạ Sinh hẳn sẽ nói dối vài câu cho qua chuyện.
Ít nhiều thì hắn vẫn có thể hiểu chú nhỏ của mình là người như thế nào, nội tâm người kia bị đóng kín bởi chiếc cửa sắt cực lớn, bị bao lại bởi tường đồng vách sắt cao ngất tới tận mây trời, dù hắn có nhảy lên bao nhiêu lần cũng chẳng thể nào nhìn vào bên trong được.
Không ngờ, người này lại thoải mái bày hết mọi thứ ra cho mình như vậy.
“Sao thế?” Vinh Hạ Sinh thấy hắn mãi không nói chuyện bèn nghi hoặc hỏi.
Đồng Dã cười. “Không sao, em chỉ cảm thấy hơi ngoài ý muốn.”
“Tại sao?”
“Em còn tưởng anh sẽ không muốn nói.” Đồng Dã nói. “Không phải người ta hay có mấy tình tiết kiểu những ký ức không được phép động vào à?”
Vinh Hạ Sinh cười cười. “Em nghĩ cái gì thế?”
Anh dừng một chút, sau đó nói. “Không có gì là không được phép động vào, chỉ là… không muốn cho người khác biết.”
Anh lại nhìn Đồng Dã. “Nhưng em lại không phải người khác.”
Nhưng em lại không phải người khác.
Những lời này lọt vào tai Đồng Dã lại trở nên dễ nghe một cách kỳ lạ, ngay lập tức bao nhiêu vui vẻ của hắn hiện hết lên mặt.
“Em may mắn như vậy sao?” Đồng Dã cười hì hì nói. “Em có đặc quyền của hội viên VIP à?”
Vinh Hạ Sinh cười hắn. “Đừng đùa nữa.”
Quả thật Đồng Dã có đặc quyền thật, bất cứ điều gì hắn muốn biết, Vinh Hạ Sinh đều có thể nói cho hắn nghe.
“Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh thì anh đã vào một trường trung học để làm giáo viên.” Vinh Hạ Sinh nói. “Giáo viên Văn học.”
“Được nha, em cảm thấy anh cực kỳ có khí chất của giáo viên!”
Vinh Hạ Sinh nhẹ giọng cười. “Làm thầy giáo đâu phải chỉ nhìn bề ngoài không thôi.”
Anh nói. “Thực ra đối với công việc này anh cảm thấy hơi khó nghĩ. Anh từng nghĩ mình sẽ không thể dễ dàng làm thân với học sinh, nhưng nghĩ đến việc mình có thể trao cho họ kiến thức mà mình biết, điều đó lại khiến anh thấy vui vẻ.”
Đồng Dã ngoan ngoãn gật đầu.
“Ban đầu vì áp lực rất lớn nên anh cảm thấy không quen lắm, nhưng dần dần thì ổn hơn rồi.” Vinh Hạ Sinh nói. “Anh chỉ đem theo hai học sinh tốt nghiệp khóa này, có thể là do anh may mắn, trong lớp có thủ khoa ngành Ngữ văn.”
“Uầy đỉnh thế!”
Vinh Hạ Sinh lắc đầu. “Không liên quan đến anh lắm, là do học sinh học giỏi đấy.”
“… Sao nói thế được? Anh là thầy giáo của người ta, sao lại có chuyện không liên quan đến anh?”
“Thật mà.” Vinh Hạ Sinh nói. “Thực ra giáo viên chỉ là người dẫn đường thôi, quan trọng vẫn là do khả năng của từng học sinh.”
Đồng Dã không vui lắm mà bĩu môi. “Đây là lần đầu tiên em gặp được người như vậy đấy, người khác thì chỉ muốn ôm công lao lên người mình, đến anh thì lại trốn.”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ mà cười. “Sự thật thôi mà.”
“Sự thật gì chứ, cái em nói mới là sự thật.”
Vinh Hạ Sinh không muốn tranh luận việc này với hắn, dù sao thì giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Thực ra anh vẫn luôn nghĩ mình sẽ làm việc tại đó cho đến tận khi nghỉ hưu, nhưng lại xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.”
Thần kinh Đồng Dã căng lên, tự dưng hắn khẩn trương hẳn lên.
“Anh không rõ vì sao, nhưng mà vấn đề về xu hướng tính dục của anh bị truyền ra tới tai phụ huynh trường đó.” Vinh Hạ Sinh nói. “Anh vốn không cho đó là chuyện quan trọng, việc anh thích đàn ông hay phụ nữ thì cũng không ảnh hưởng tới chất lượng dạy học của anh.”
Đồng Dã mơ hồ đoán được việc Vinh Hạ Sinh từ chức có liên quan đến vấn đề này, hơn nữa chắc chắn chú nhỏ nhà hắn đã chịu không ít điều tiếng xấu.
Vinh Hạ Sinh dùng giọng nói nhẹ nhàng bình thản để nói về chuyện này, nhưng Đồng Dã biết, khi đó nhất định anh đã bị gièm pha rất nhiều.
“Sao lại thế?” Đồng Dã hỏi. “Có người đến bắt nạt anh sao?”
Vinh Hạ Sinh cười. “Gì mà bắt nạt chứ.”
Anh gắp đồ ăn cho Đồng Dã, nói. “Chỉ là có phụ huynh tới trường để kháng nghị, nói rằng anh ảnh hưởng không tốt đến học sinh.”
“… Ấy, có mà nhổ vào!” Đồng Dã nói. “Họ nói như nào? Đừng bảo là sợ anh dẫn con cái nhà người ta đi lầm đường lạc lối nhé.”
“Ừ, cũng không khác nhau là mấy.” Vinh Hạ Sinh nói. “Chỉ có thể nói là, xã hội này vẫn luôn mang những suy nghĩ hiểu lầm đối với đồng tính luyến ái.”
“Bọn họ nói như nào?”
“Nói rằng bọn nhỏ đang ở trong độ tuổi dễ học theo những điều xấu, cho nên anh có thể sẽ lôi kéo bọn nhỏ lầm đường lạc lối.” Vinh Hạ Sinh uống một ngụm canh, rồi lại ăn một miếng cơm. “Và yêu cầu trường đuổi việc anh.”
“… Lũ người đó bị bệnh à?”
“Nhưng anh cũng có thể hiểu được.”
“Hiểu cái đầu í, em không thèm hiểu.” Đồng Dã nói. “Cha mẹ chúng nó là quan hệ yêu đương dị tính, mỗi ngày đều ở bên cha mẹ như thế làm gì có chuyện chỉ cần gặp giáo viên đồng tính một cái thì muốn cong là cong luôn? Mấy người phụ huynh không biết nghĩ à?”
Vinh Hạ Sinh bị hắn chọc cười. “Chuyện đã qua rồi, em còn giận như thế làm gì chứ?”
Anh dùng đũa gõ nhẹ lên bát của Đồng Dã. “Ăn cơm đi.”
“Em tức no rồi, ăn không vào nữa.”
“Em dễ tức thật đấy.”
“Ai bảo người ta bắt nạt anh.” Đồng Dã với qua bàn nắm lấy tay anh. “Người ta bắt nạt em thì được, nhưng không được bắt nạt anh.”
Hắn hừ hừ hai tiếng. “Anh yên tâm, sau này nếu có người chèn ép anh, em sẽ giúp anh xử đẹp chúng nó.”
Vinh Hạ Sinh hôn một cái lên mu bàn tay hắn. “Không đến mức đấy đâu.”
“Đến chứ! Làm gì mà không đến mức, anh là thịt trong tim em, em cũng là bảo bối của anh, nếu người ta bắt nạt em thì anh cũng phải đến xử đẹp người ta giùm em đó!”
Vinh Hạ Sinh không thể ngừng cười được.
Anh đột nhiên phát hiện ra, chỉ cần có Đồng Dã ở bên, chẳng có chuyện gì có thể khiến anh khó chịu nữa.
“Người ta cũng đâu có bắt nạt anh.” Vinh Hạ Sinh nói. “Sau khi xảy ra chuyện đó, nhà trường muốn điều anh ra khỏi khối cấp ba.” Vinh Hạ Sinh nói tiếp. “Nhưng thực ra thì hành động này của nhà trường đã nói lên việc họ cảm thấy sự tồn tại của anh là một vấn đề, cho nên anh từ chức luôn.”
Đồng Dã không thể nào thở ra nổi, suýt nữa thì ngất đi.
“Anh!” Hắn dùng giọng nói hận không thể rèn sắt thành thép mà nói. “Anh không nên để bọn họ sống thoải mái như vậy chứ! Đáng lẽ ngày nào anh cũng lượn qua lượn lại trước mặt bọn họ cho bọn họ tức chết mới đúng!”
Vinh Hạ Sinh niết tay hắn như muốn trấn an. “Anh cũng đâu thừa sức như vậy.”
Anh nói. “Thực ra khi đó anh từ chức là vì cảm thấy mình đã tiết kiệm đủ tiền rồi, nhân cơ hội này dành thời gian viết lách một chút cũng không tệ.”
Đồng Dã nhíu chặt mày, hắn chẳng hề cảm thấy điều này “không tệ” chút nào.
Khi vừa mới quen Vinh Hạ Sinh, dường như người này cách ly hẳn ra khỏi thế giới và xã hội ngoài kia, tính cách cũng nhạt nhòa như thể có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Nếu khi đó không bởi vì chuyện này mà từ chức, hắn là Vinh Hạ Sinh sẽ không sống một cách kỳ quái như vậy.
Một người không tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều năm như vậy, dù là thân thể hay tâm lý cũng đều dễ dàng bị tổn thương.
Đột nhiên Đồng Dã phát hiện ra, trận đánh nhau khi ấy của mình và Khúc Khải thực sự rất đáng giá, việc tức giận quá mà dọn ra cũng là lựa chọn hợp lý.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay Vinh Hạ Sinh, ôn nhu hỏi. “Nhưng thật ra, anh rất thích làm thầy giáo, đúng không?”
“Cũng bình thường.” Vinh Hạ Sinh cười với hắn. “Chỉ là như thế nào cũng được, cuộc sống bây giờ cũng không tệ, không cần lo lắng quá nhiều hay quá khó chịu.”
Đồng Dã không nói lời nào mà nhìn anh.
“Thực ra làm giáo viên mệt lắm đó, mỗi ngày đều phải nói rất nhiều.” Vinh Hạ Sinh nói. “Mà đôi khi việc phải giao tiếp đối với anh lại là gánh nặng.”
“Như vậy không được nha, anh nên mở lòng nhiều hơn, nên nói nhiều một chút, trong lòng nghĩ gì đều nên nói ra.” Đồng Dã khuyên anh. “Cứ để lâu như vậy anh sẽ tự kỷ mất.”
“Nếu là ngày trước thì đây hẳn là một việc đáng lo.” Vinh Hạ Sinh duỗi tay ra đan mười ngón của họ vào nhau. “Nhưng giờ không phải lo nữa, anh có em rồi, cái gì cũng có thể nói cho em, cho nên không tự kỷ được đâu.”
Đồng Dã không ngờ mình đột nhiên lại thu hoạch được một lời tâm tình ngọt ngào đến thế, hắn rất vui vẻ, cũng vui vẻ với việc là sự duy nhất trong cuộc đời của Vinh Hạ Sinh. Nhưng hắn không hy vọng rằng bản thân là cây cầu duy nhất kết nối Vinh Hạ Sinh với cuộc sống ngoài kia.
Vinh Hạ Sinh nên có một con đường lớn hơn, không cần phải thông qua hắn, để có thể cảm nhận được những điều tươi đẹp bên ngoài kia.
Không phải hắn không muốn đối phương ỷ lại mình, hắn còn ước chú nhỏ nhà mình dính lấy hắn cả đời không buông ra cơ mà, chỉ là hắn biết miễn cưỡng như vậy không phải là cuộc sống tốt đẹp nhất dành cho Vinh Hạ Sinh, mà hắn hy vọng Vinh Hạ Sinh có thể chân thành chấp nhận và yêu thương thế giới này hơn.
“Đợi đến khi em được nghỉ thì chúng ta ra ngoài chơi đi.” Đồng Dã nói. “Em sắp thi cuối kỳ rồi, thi xong thì đến đợt nghỉ đông, chúng ta đi du lịch nhé.”
“À đúng rồi.” Đồng Dã đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó. “Tết Âm lịch mọi năm anh ở đâu? Hình như em chưa từng nghe thấy anh nhắc đến cha mẹ mình.”
Nhắc tới chuyện này, nụ cười trên mặt Vinh Hạ Sinh dần ngưng lại, nhưng anh lại nhanh chóng dùng thanh âm ôn hòa thoải mái mà nói. “Từ nhỏ anh chưa từng gặp cha bao giờ, anh không biết cha mình là ai.”
“Hả?”
“Nhưng mà, đợi thi xong thì anh có thể dẫn em đi gặp mẹ.” Vinh Hạ Sinh cười nói. “Mẹ anh rất đẹp mà lại hay bắt bẻ, anh cũng không chắc bà ấy có thích em không nữa.”
Đồng Dã tự tin cười. “Anh yên tâm, đến lúc đó em sẽ cắt tóc rồi tân trang lại để trông rạng rỡ hơn gấp trăm ngàn lần, em khẳng định có thể khiến mẹ anh cực kỳ vui vẻ luôn!”
Đồng Dã phát hiện ra, càng biết nhiều hơn về Vinh Hạ Sinh thì hắn lại càng cảm thấy đau lòng vì anh nhiều hơn.
Cũng không phải là hắn chưa từng gặp qua những đứa nhỏ trong gia đình đơn thân. Hồi học tiểu học trong lớp hắn còn có một bạn nhỏ có bố mẹ ly hôn với nhau, vì tranh nhau quyền nuôi con mà hai vợ chồng đánh nhau từ nhà tới tận cửa trường học.
Ly hôn hay đơn thân đều không phải là điều gì mới mẻ trong xã hội ngày nay, nhưng nếu từ nhỏ chưa từng gặp cha thì có lẽ hơi nghiêm trọng.
Đồng Dã muốn hỏi nhưng không dám, chỉ sợ Vinh Hạ Sinh cảm thấy khó chịu.
Hắn không muốn chọc vào vết sẹo của người ta, chỉ dám vui vẻ giả vờ lơ đãng mà dán lên vết thương của đối phương một chiếc băng cá nhân đầy tình yêu mà thôi.
“Được.” Vinh Hạ Sinh cười nói. “Đến lúc đó em nhớ phải trang điểm kỹ càng đấy.”
Đồng Dã cực kỳ nhớ thương việc muốn đi gặp mẹ của Vinh Hạ Sinh, sau đó cứ liên tục nhắc đi nhắc lại.
Vinh Hạ Sinh không chịu nổi nữa, bèn đồng ý đợi hắn thi xong sẽ dẫn người đi gặp mặt.
Đồng Dã nói. “Đến lúc đó anh định giới thiệu em với dì thế nào?”
“Là bạn trai của anh.”