Chương 51:
“Khỏi cần.” Tưởng Tức liếc mắt nhìn Đồng Dã mới có chút đắc ý đã quên hết tất cả. “Tôi sống một mình thế này là đủ rồi.”
Đồng Dã cười không nói thêm gì nữa, hắn quay qua chống tay lên bàn đỡ khuôn mặt mình mà vui vẻ ngắm nhìn chú nhỏ nhà hắn.
“Em đừng nhìn anh.” Vinh Hạ Sinh ngượng ngùng không dám nhìn Đồng Dã, anh cúi đầu lướt điện thoại liên tục, nhẹ giọng nói với hắn. “Em tém ém lại đi.”
Nhìn thấy tai Vinh Hạ Sinh đỏ lên, Đồng Dã nhếch miệng khẽ cười rồi quay đi không nhìn anh nữa.
Bởi vì Vinh Hạ Sinh ở bên, tâm tư Đồng Dã càng không thể đặt lên bài giảng được, giáo sư giảng bài phía trên, ở dưới này Đồng Dã nghĩ về những điều mình muốn nói với Vinh Hạ Sinh.
Hắn muốn giới thiệu vị giáo viên trên bục giảng kia cho Vinh Hạ Sinh, muốn oán giận người này toàn đợi đến gần tan học mới điểm danh, còn rất thích giao bài tập về nhà nữa.
Hắn muốn khoe với Vinh Hạ Sinh bài hát mình mới viết được một nửa, nếu có thể, hắn thậm chí còn có thể hát live luôn cho người ta ngay tại đây.
Hắn còn muốn nói rằng đằng trước có hai nữ sinh cứ luôn ngoái đầu lại, không biết có phải là đang để ý Vinh Hạ Sinh hay không, nhưng mà mặc kệ, dù sao Vinh Hạ Sinh cũng là của hắn.
Đồng Dã muốn nói rất nhiều điều, nhưng Vinh Hạ Sinh từ đầu đến cuối đều không hề quan tâm đến hắn.
Cuối cùng không nhịn nổi nữa, giống như mấy đứa nhóc cấp ba, Đồng Dã lấy một cuốn vở trong cặp sách ra bắt đầu viết.
Chú nhỏ, có phải theo em vào học thế này rất chán không?
Đồng Dã đẩy cuốn vở về phía Vinh Hạ Sinh, ngoan ngoãn đợi xem người kia định viết gì cho mình.
Nhưng mà Vinh Hạ Sinh lại viết
Em ngoan ngoãn nghe giảng đi.
Một đống lời nói trong đầu Đồng Dã bị dội ngược trở lại.
Hắn không bỏ cuộc, lại viết tiếp.
Nếu anh chán thì để em chơi với anh, anh chơi cờ ca rô không?
Vinh Hạ Sinh dở khóc dở cười nhìn hắn viết, anh tịch thu cuốn vở ý muốn nhắc nhở hắn tập trung nghe giảng.
Đồng Dã cảm thấy hình như mình bưng một thầy giám thị tới mới đúng, vốn dĩ ngày thường còn có thể ngủ một giấc, nhưng giờ có Vinh Hạ Sinh nhìn chằm chằm nên hắn có muốn cũng chẳng dám ngủ.
Thôi vậy.
Đồng Dã nghĩ, đây chắc là áp lực ngọt ngào trong truyền thuyết ha.
Vì thế Đồng Dã liền đắm chìm trong sự “ngọt ngào” suốt một buổi sáng, sau khi tiết học kết thúc hắn cảm thấy mọi tế bào não của mình đều tê liệt hết cả rồi.
Đồng Dã mệt mỏi ỉu xìu gục đầu bên người Vinh Hạ Sinh, lặng lẽ lẩm bẩm. “Anh không mệt à, quả nhiên người đã từng làm giáo viên có khác.”
Vinh Hạ Sinh ngẩn ra, không nói gì.
Đồng Dã chú ý tới biến hóa trên vẻ mặt của anh, nghĩ nghĩ một chút rồi không nhiều lời nữa mà lôi kéo người đi ăn cơm.
Buổi chiều khi về nhà, Vinh Hạ Sinh vẫn mang dáng vẻ bình thường đi thay quần áo và uống nước, uống xong rồi cũng nói với Đồng Dã hai câu tùy tiện rồi lại về phòng viết bản thảo.
Đồng Dã ôm Simba trên ghế sofa nhưng trong lòng vẫn nhớ thương Vinh Hạ Sinh, hắn cảm thấy cực kỳ rối rắm, có mấy việc muốn hỏi người ta một chút mà lại không biết phải mở miệng thế nào.
Hắn cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho cha mình: Anh đẹp giai có rảnh không thế?
Mãi lúc lâu sau thầy Đồng mới trả lời lại: Vừa mới hết tiết, làm sao?
Đồng Dã thấy cha mình trả lời lại, ngay lập tức nhìn thoáng qua phòng của Vinh Hạ Sinh sau đó hỏi cha mình: Thầy Vinh ngày xưa là giáo viên thật ạ?
Cha hắn trả lời: Liên quan gì đến con?
Đồng Dã trợn trắng mắt, trong lòng nghĩ: Đúng là liên quan đến con đó, chỉ sợ nói ra làm cha sợ thôi nha.
Đồng đại gia nhà ngươi: Con quan tâm đến người ta tí thôi.
Vài phút sau thầy Đồng nhắn lại: Liệu mà sửa lại cái tên WeChat đi!
Thầy Đồng bơ đẹp thằng con rảnh rỗi của mình làm nó lại chìm vào trong đống rối rắm lần nữa.
Thực ra Vinh Hạ Sinh không bị việc đó ảnh hưởng đến tâm trạng. Nếu người khác nhắc đến anh còn có thể lấn cấn một chút, nhưng riêng Đồng Dã nói gì anh cũng đều chấp nhận được.
Sau khi trở về đột nhiên có linh cảm, anh tranh thủ thời gian tiếp tục công việc.
Mấy ngày nay tâm tình anh không yên, mấy khi gợi được cảm hứng sáng tác nên đành phải bỏ rơi Đồng Dã một chút.
Vinh Hạ Sinh viết hết cả một buổi chiều, đến khi viết xong ngẩng đầu thoát ra khỏi câu chuyện của mình thì nhận ra trời đã tối rồi.
Anh đột nhiên ý thức được một vấn đề, thì ra khi con người ở trong trạng thái vô cùng hạnh phúc thì sẽ đánh mất khát vọng sáng tác, ngược lại chỉ muốn hưởng thụ từng phút từng giây của cuộc đời mình.
Trong đầu anh toàn là về Đồng Dã, muốn ngắm nhìn Đồng Dã, muốn nói chuyện với Đồng Dã, hoặc không nói lời nào cũng được, chỉ cần an tĩnh lặng lẽ ngồi bên nhau mà thôi.
Anh nhẹ nhàng thở ra nhìn lại văn bản vừa đánh xong một lần nữa, lưu vào máy rồi đứng lên ra khỏi phòng.
Đồng Dã lại ngủ trên ghế sofa mất rồi.
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ cười cười, anh không bật đèn, nhẹ chân nhẹ tay bước tới ngồi xổm bên cạnh chiếc ghế sofa.
Anh nhìn Đồng Dã đang ngủ ngon lành, dùng ánh mắt ôn nhu để vẽ lại dáng hình của đối phương.
Càng nhìn anh càng mê mẩn, cũng càng không rõ vì sao mình lại thích người này đến thế.
Sức sống của tuổi trẻ luôn tỏa ra khắp nơi, rõ ràng không phải người cùng thế giới với anh, ấy vậy mà lại luôn cố tình bước vào thế giới của anh.
Simba vốn không biết trốn ở đâu tự dưng lại nhảy ra, ghé lên chân Vinh Hạ Sinh ngửa đầu kêu meo meo.
Vinh Hạ Sinh cúi đầu nhỏ giọng nói với nó. “Suỵt, đừng đánh thức anh trai dậy.”
Anh bế Simba lên cọ vào cổ đứa nhóc, sau đó ngây ngốc ôm mèo ngồi dưới đất nhìn Đồng Dã ngủ.
Anh không muốn đánh thức Đồng Dã, chỉ muốn cứ an tĩnh như vậy mà ngồi bên cạnh người ấy.
Khi Đồng Dã mở mắt ra còn ngẩn người một lúc, hắn không biết mình thiếp đi lúc nào, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết mới ngủ một giấc thôi mà cả nhà đều đã tối đen như mực.
Hắn ngáp một cái, xoa huyệt thái dương rồi đột nhiên nghe thấy một âm thanh ôn nhu. “Em tỉnh rồi à?”
Đồng Dã cười quay đầu lại ngay lập tức, đồng thời vươn tay qua duỗi về phía người kia.
Hắn đứng dậy, lười biếng nghiêng người ôm lấy Vinh Hạ Sinh đang ngồi trên sàn nhà. “Vâng… Ngủ ngon lắm.”
Vinh Hạ Sinh cười khẽ vuốt ve tóc hắn. “Có đói không? Để anh đi nấu cơm cho em.”
“Để em đi.” Đồng Dã nói. “Em vừa học được món mới.”
Vinh Hạ Sinh cười. “Được, thế em làm đi.”
Lời thì nói xong, nhưng không ai chịu nhấc thân dậy, cứ thế ôm chặt lấy người còn lại.
Cuối cùng, hai người buông tay ra là vì Simba không chịu nổi cô đơn bèn liên tục liếm gan bàn chân của Đồng Dã, Đồng Dã vừa nhột vừa ngứa không chịu được bèn lăn sang một bên xin tha.
“Nhóc con này ghen với em.” Đồng Dã đứng lên bật đèn. “Em cứ thân mật với anh là thể nào nó cũng làm loạn với em.”
Vinh Hạ Sinh cười ôm Simba lên rồi xoa đầu nhóc con, nói với Đồng Dã. “Nó thích anh đấy.”
“Em cũng thích anh mà.” Đồng Dã bước tới cúi người hôn Vinh Hạ Sinh một cái. “Em còn yêu anh cơ.”
Nói xong Đồng Dã cũng cảm thấy buồn nôn, xoay người chạy nhanh tới phòng bếp.
Đồng Dã bận rộn trong phòng bếp, Vinh Hạ Sinh thì dọn dẹp ngoài phòng khách, anh mang hết quần áo bẩn của hai người cho vào máy giặt rồi lại bắt đầu lau nhà sắp xếp lại đồ đạc.
Thỉnh thoảng Đồng Dã lại ló đầu ra nhìn anh, đột nhiên cảm thấy ngôi nhà này không còn giống căn nhà khi hắn mới tới lần đầu vào nữa.
Đến bây giờ Đồng Dã vẫn còn có thể nhớ rõ ràng cảm giác khi bước vào căn nhà này lần đầu tiên, chỉ bằng một chữ – trống.
Căn nhà không gọi là quá nhỏ, nhưng đồ đạc lại chẳng có mấy, vừa trống không vừa lạnh lẽo, tựa như một căn nhà mới toanh chưa có người chuyển vào ở vậy.
Nhưng từ khi hắn bước vào ở, căn nhà này bắt đầu náo nhiệt hơn, thậm chí đôi khi còn hơi ồn ào.
Hắn nằm ngoài phòng khách ôn thi, vứt sách giáo khoa và laptop lung tung khắp nơi.
Hắn hát cho Vinh Hạ Sinh nghe, hát xong thì cũng để luôn đàn ghita ngoài phòng khách.
Hắn chăm sóc những cây trầu bà vàng ngoài ban công hộ Vinh Hạ Sinh, dán cho mỗi cây một cái tên, cho chúng nó hẳn danh phận như người sống sờ sờ.
Mèo con tên Simba được nhận vào nhà, ngoài bát cơm và chậu cát của mèo ở ngoài, Đồng Dã còn mua cho nó một chiếc nhà cây cao ơi là cao mà giờ nó còn chưa bò lên nổi.
Căn nhà này bắt đầu bị lấp đầy bởi những thứ đồ đạc lung tung, chẳng hiểu sao lại cảm giác như từng mảnh pháo hoa của nhân gian bắn thẳng lên bầu trời.
Đối với việc này Đồng Dã rất tự hào, hắn cảm thấy đây chắc chắn là công lao của mình.
Làm xong đồ ăn, hắn rửa tay sạch sẽ rồi chạy ra ôm chầm lấy Vinh Hạ Sinh đang kéo rèm lên.
Đồng Dã hôn một cái lên phần sau cổ của Vinh Hạ Sinh, cười khanh khách nói. “Bảo bối, ăn cơm thôi.”
Một tiếng “bảo bối” khiến Vinh Hạ Sinh giật mình, tai nhanh chóng đỏ lên.
Đồng Dã nhìn vành tai đỏ lên của anh. “Sao anh lại dễ ngượng thế chứ?”
“… Em đừng gọi anh như thế.” Vinh Hạ Sinh nhẹ giọng nói. “Nghe hơi… kỳ cục.”
“Kỳ cục ở chỗ nào ta? Anh vốn là bảo bối của em mà.” Đồng Dã khúc khích cười, miệng liên tục cọ lên khuôn mặt Vinh Hạ Sinh. “Em cũng là bảo bối của anh mà, đúng không?”
Vinh Hạ Sinh xấu hổ không biết phải trả lời thế nào, chỉ cúi đầu muốn gỡ tay hắn ra để mình được giải phóng.
“Không được, không cho anh đi.” Đồng Dã chơi xấu. “Anh không trả lời thì không được đi.”
Vinh Hạ Sinh không còn cách nào nữa bèn phải thừa nhận. “Đúng vậy.”
“Cái gì đúng cơ?”
“… Em biết mà.”
“Em đâu biết gì đâu!” Đồng Dã được voi đòi tiên. “Anh phải nói cho em biết chứ, em chẳng biết gì cả.”
Vinh Hạ Sinh hỏi hắn. “Mình không đi ăn cơm à?”
“Ăn chứ, nhưng đợi anh nói xong thì mình ăn.”
Vinh Hạ Sinh thật sự bất đắc dĩ, anh thở dài rồi đỏ mặt nói. “Bảo bối.”
Đồng Dã cười lớn tiếng, chấn động đến cả người Vinh Hạ Sinh cũng rung rung.
“Em thích đến thế à?” Vinh Hạ Sinh nhẹ nhàng đẩy hắn ra. “Ăn thôi.”
Vinh Hạ Sinh nắm tay Đồng Dã đi về phía phòng bếp.
Anh cực kỳ thích được ôm ấp nắm tay Đồng Dã, mỗi một lần tiếp xúc cơ thể đều khiến anh cảm nhận được sự an tâm mà trước đến nay anh chưa từng cảm nhận được.
Đồng Dã cười như đứa ngốc, bị Vinh Hạ Sinh nắm tay khi đi ngang qua Simba còn khoe khoang với nó. “Tao mới là bảo bối của anh ấy, mày không có cửa đâu.”
Vinh Hạ Sinh bị hành động trẻ con này làm cho bật cười. “Em tranh sủng với một con mèo làm gì?”
“Em sẽ tranh sủng với tất cả mọi thứ.” Đồng Dã nói. “Em bắt buộc phải chiếm chỗ to nhất trong trái tim anh.”
Vinh Hạ Sinh không thèm chấp mà lắc đầu cười, kéo hắn ngồi lên ghế.
“Ừm… Hôm nay anh có vui không?” Đồng Dã cầm đũa, mơ hồ hỏi.
“Hửm? Sao em lại hỏi thế?” Vinh Hạ Sinh nói. “Cũng không tệ lắm.”
Quả thật tâm tình của anh hôm nay khá tốt, đi học cùng Đồng Dã cũng không quá chán, buổi chiều còn có cảm hứng sáng tác mà lâu rồi chưa ập đến.
“Vậy là tốt rồi.” Đồng Dã còn lo lắng, sợ rằng việc mình nhắc tới việc làm giáo viên khiến Vinh Hạ Sinh lấn cấn trong lòng.
“Em nghĩ gì vậy chứ?”
“Không có gì đâu.” Đồng Dã gắp đồ ăn cho vào miệng. “Bảo bối, nếu tâm tình anh không tệ lắm, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Ừ, em nói đi.”
Đồng Dã do dự một chút, sau đó nửa ngày mới lẩm bẩm hỏi. “Vì sao năm đó anh lại từ chức làm giáo viên?”