Chương 46:
Chỉ có tuổi trẻ thanh xuân mới có thể thẳng thắn nói ra những lời đó mà không cần phải cố kỵ điều gì.
Anh có thích em không?
Nếu anh thích, vậy thì chúng ta hẹn hò với nhau.
Thanh niên mới đôi mươi, khí phách hăng hái, rực rỡ lấp lánh, từ khóe mắt tới đuôi lông mày đều tràn ngập tự tin, những lời nói ra vừa đáng yêu lại vừa chân thành.
Nếu là Vinh Hạ Sinh, nhất định anh chẳng thể nào có thể thốt nên những lời đó.
Mà với tính cách của anh, dù có cho anh quay trở lại mười năm trước, anh cũng chẳng thể có nhiều dũng khí như Đồng Dã bây giờ.
“Anh thích em không?” Đồng Dã hỏi. “Anh cũng thích em mà, đúng không anh?”
Vinh Hạ Sinh bị ép đến mức phải dựa hẳn ra đằng sau, mặt đỏ tim đập chẳng dám nhìn thẳng Đồng Dã.
“Anh nhìn em đi.” Đồng Dã nắm lấy bờ vai anh, nhẹ giọng nói. “Hạ Sinh, anh có thích em không?”
Đây là lần đầu tiên hắn dùng xưng hô này với Vinh Hạ Sinh. Hai chữ này khi bật ra khỏi miệng hắn đột nhiên lại mang theo loại ma lực kì diệu nào đó, sự ái muội ngọt ngào như hương hoa cũng đủ khiến người ta quay cuồng rơi vào lưới tình.
Đồng Dã từng bước từng bước tới gần khiến Vinh Hạ Sinh không thể trốn tránh, anh như bị mê hoặc ngẩn ngơ nhìn vào đôi mắt của đối phương, nửa ngày không phản ứng, cuối cùng lại rũ mắt xuống mơ hồ mà gật đầu.
Lý trí của anh đã bị Đồng Dã rút sạch, chỉ còn lại cảm tính trong thân thể mình.
Tất cả cảm xúc đều nói lên một điều – anh thực sự thích Đồng Dã.
“Vừa rồi anh… gật đầu đấy à?” Đột nhiên Đồng Dã không thể phản ứng kịp. “Có phải em nhìn nhầm không?”
Vinh Hạ Sinh ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt hai người vừa chạm nhau, dưới đáy mắt anh liền hiện lên ánh hồng.
“Anh đang khóc sao?” Trái tim Đồng Dã như bị ai đó đâm vào.
Vinh Hạ Sinh không thể chịu nổi bản thân như thế này, vừa đa sầu đa cảm lại chẳng bao giờ thành thật, thật sự rất khó làm người ta thích nổi.
“Không sao.” Vinh Hạ Sinh né sang một bên, cầm đũa lên chuẩn bị tiếp tục ăn mì. “Cậu ăn xong rồi à?”
“Em ăn xong rồi.” Cả người Đồng Dã như bò hẳn lên bàn. “Nhưng chuyện của chúng mình đã nói xong đâu.”
Bởi vì khẩn trương, bàn tay cầm đũa của Vinh Hạ Sinh hơi run lên.
Anh ngại ngùng nhìn Đồng Dã, giọng nói cũng trở nên hỗn loạn.
“Hai ta còn chuyện gì nữa? Ăn nhanh lên đi, mì sắp nguội rồi.”
“Em ăn xong rồi mà.” Đồng Dã cười.
Khuôn mặt Vinh Hạ Sinh đỏ lên, cúi đầu xuống, anh cảm thấy cả người mình hình như cũng đỏ lên rồi.
Đồng Dã nghiêng đầu nhìn anh, thế nào cũng nhất định phải có được câu trả lời mới bằng lòng buông tha.
“Vừa rồi anh gật đầu là có ý gì?” Đồng Dã nói. “Anh thừa nhận mình thích em sao? Anh đồng ý hẹn hò với em à?”
Vinh Hạ Sinh cảm thấy mình không thể nào chịu nổi nữa, anh chưa từng phải trải qua cuộc đối thoại nào như thế này.
Anh có thể thẳng thắn không hề do dự nói với người mình không thích rằng, “Anh có thể thích người khác được không?”, lại chẳng thể nào ôm trăm phần tự tin nói với người mình thích rằng “Anh thực sự thích em.”
Cho đến cùng.
Vẫn là anh cảm thấy tự ti.
Vinh Hạ Sinh cau mày nhấp miệng, trầm mặc một lúc lâu, anh mới buông đũa xuống.
“Đồng Dã.” Cuối cùng Vinh Hạ Sinh cũng nhìn về phía Đồng Dã. “Chúng ta đi ra phòng khách nói chuyện đi.”
Đồng Dã vui vẻ, trên đỉnh đầu gần như có thể nở ra một đóa hoa.
“Được!”
Hai người đi tới phòng khách, Simba vốn đang lim dim trên ghế sofa vừa nhìn thấy Vinh Hạ Sinh bèn bật dậy phi người tới.
Vinh Hạ Sinh ôm Simba ngồi xuống sofa, Đồng Dã ngồi trên mặt thảm đổi diện anh.
Dáng ngồi của Đồng Dã vô cùng ngoan ngoãn, tựa như một cậu bạn nhỏ đang chờ thầy giáo đến giao nhiệm vụ.
Vinh Hạ Sinh cúi đầu, vừa sờ mèo vừa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình.
Đồng Dã không lên tiếng, hắn chỉ tủm tỉm nhìn Vinh Hạ Sinh chờ anh mở lời.
“Đồng Dã, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
“Anh nói đi.” Đồng Dã ngoan ngoãn nhìn anh. “Anh muốn nói gì thì cứ nói hết ra.”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn, không nhìn nổi mà nhẹ nhàng thở ra một hơi dài.
“Tôi…” Vinh Hạ Sinh muốn nói lại thôi.
“Anh thích em.” Đồng Dã nhịn cười.
“Chuyện này đến quá đột ngột, tôi đã suy nghĩ cả một buổi tối rồi.” Cuối cùng Vinh Hạ Sinh mới có đủ dũng khí để mở miệng. “Tôi biết, một người đàn ông cứ ấp a ấp úng thế này trông thật khó coi, nhưng thật sự… đây là lần đầu tiên…”
“Lần đầu tiên?” Đồng Dã cười đến đôi mắt đều sáng lên.
“Lần đầu tiên tôi từng nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.” Vinh Hạ Sinh đánh gãy suy nghĩ miên man của Đồng Dã. “Cậu biết đấy, khi đối mặt với Thẩm Yển tôi đã từ chối không hề do dự.”
Đồng Dã vốn định nói là hắn không biết, khi đó hắn không ở đấy, cho nên hơi tiếc rằng mình không thể chứng kiến cảnh tên phiền phức Thẩm Yển kia bị từ chối.
“Bởi vì cậu và anh ta không giống nhau, cho nên tôi mới phải suy nghĩ rất nhiều.”
Đồng Dã không cười. “Đừng bảo là anh định từ chối em nhé?”
Hắn cau mày, tiến về phía trước tóm lấy chân của Simba. “Không được, anh không được từ chối em!”
Vinh Hạ Sinh không nhịn được mà bật cười. “Sao lại ăn gian thế?”
“Cứ ăn gian đấy thì sao nào.” Đồng Dã nói. “Vừa nãy anh gật đầu rồi đó, anh đừng hòng quỵt nợ.”
“Tôi không quỵt nợ, chỉ là có một số vấn đề.” Vinh Hạ Sinh nói. “Đồng Dã, tôi và cậu không giống nhau, tôi đã 30 tuổi rồi.”
“30 tuổi thì làm sao?” Đồng Dã nói. “Đàn ông 30 tuổi như một nhành hoa!”
Vinh Hạ Sinh bất đắc dĩ mà cười. “Ý của tôi là, đến cái tuổi này rồi, mỗi khi quyết định điều gì cũng phải thật thận trọng.”
Anh ôm mèo nhìn Đồng Dã, nói. “Tôi không thể nào cứ qua loa như vậy mà chấp nhận một mối quan hệ, như vậy thì quá vô trách nhiệm đối với chúng ta.”
“… Nói thẳng ra, anh không tin tưởng em đúng không?” Đồng Dã nói. “Anh cảm thấy em nhỏ tuổi bồng bột, hôm nay ở bên anh, ngày mai sẽ đi thích người khác sao?”
Vinh Hạ Sinh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt đối phương.
“Anh nghĩ về em như vậy làm em hơi tổn thương đấy.” Đồng Dã nói. “Em biết em đẹp trai, người thích em cũng nhiều, nhưng vấn đề là…”
Vinh Hạ Sinh nhìn về phía hắn.
Đồng Dã bĩu môi. “Anh còn đẹp hơn.”
Đồng Dã nói. “Anh đẹp trai như vậy, số người thích anh nhất định cũng chẳng ít, vốn dĩ trong lòng em đã bất an rồi, giờ anh lại còn không tin tưởng em.”
“Không.” Vinh Hạ Sinh nói. “Không phải như vậy.”
“Anh làm em tổn thương rồi đấy.” Đồng Dã giả bộ che ngực. “Xong đời rồi, tan nát cõi lòng rồi.”
“Cậu không cần lo về việc này.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi không phải loại người như thế.”
“Em cũng không phải!” Đồng Dã nói. “Anh cảm thấy anh đáng tin hơn so với em đúng không? Vậy thì chúng ta đánh cược đi, xem ai là người thay lòng đổi dạ trước, ai mà thay lòng trước thì người đó phải tự giác đi thiến “trứng”!”
“… Đừng nói lung tung.”
Đồng Dã cố nhịn cười. “Em không nói lung tung, thật mà, em dùng cả “trứng” của em để thề, em thực sự yêu anh.”
Em thực sự yêu anh.
Câu nói này khiến trái tim Vinh Hạ Sinh ê ẩm.
“Tôi lớn hơn cậu bảy tuổi.”
“Em biết, thời điểm đào chín là lúc em thích nhất.”
“Tôi thất nghiệp.”
“Tình cờ ghê, em cũng chưa đi làm.”
“Tôi đã 30 tuổi mà vẫn chưa làm nên trò trống gì.”
“Em hơn hai mươi nhưng cũng đã làm được gì đâu.”
“Con người tôi rất nhàn chán, cũng không biết nói những lời dễ nghe.”
“Thế thì vừa đúng ngược lại, em là người rất thú vị, mỗi ngày đều có những cách khác nhau để khiến anh vui vẻ.”
“Đồng Dã.”
“Dạ, chú nhỏ.”
“Cậu nghiêm túc chút đi.” Vinh Hạ Sinh nói. “Khi thích một người chúng ta thường nhìn vào ưu điểm của người kia, lại quên rằng con người vốn không hoàn hảo, người mà cậu thích có thể chỉ là một tôi ở trong tưởng tượng của cậu mà thôi.”
“Em không hiểu nổi, vì sao anh lại thiếu tự tin đến thế? Em thích anh, chính là thích tất cả ưu điểm và khuyết điểm của anh.”
Vinh Hạ Sinh hơi tức giận nói. “Sao cậu lại cứ như vậy thế?”
“Vậy sao anh lại cứ phải như vậy?” Đồng Dã đứng lên, đi tới trước mặt Vinh Hạ Sinh.
Hắn hơi cúi người xuống, giơ tay lên muốn khẽ khàng vuốt ve mặt của Vinh Hạ Sinh, nhưng Đồng Dã vẫn cảm thấy hơi lúng tung, không có sự đồng ý của đối phương hắn không dám làm gì cả.
Cuối cùng tay hắn đáp lên vai Vinh Hạ Sinh, nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai anh.
Hắn nói. “Sao anh lại cứ như vậy thế? Rõ ràng là anh rất tốt, vậy mà lại cứ cảm thấy bản thân mình kém cỏi. Rõ ràng là em thích anh đến đêm không ngủ ngày không ăn, vậy mà anh lại không tin em, luôn cảm thấy sau này em sẽ thích người khác. Rốt cuộc người này làm sao vậy cơ chứ?”
Lắng nghe những lời này của Đồng Dã, trái tim Vinh Hạ Sinh đầy lên, tựa như những cơn sóng của thủy triều đã không thể cản nổi thứ tình yêu này nữa rồi.
“Chúng ta đã giằng co lâu lắm rồi.” Đồng Dã nói. “Anh cũng nói rồi đó, anh đã suy nghĩ cả một buổi tối, sau thời gian dài như vậy anh nên cho em một câu trả lời chính xác rồi.”
Đồng Dã dùng sức nắm lấy bờ vai anh. “Chú nhỏ, nếu như anh không muốn, em sẽ không ép buộc anh, sau này em sẽ cố gắng theo đuổi anh hơn, nhưng nếu anh…”
Cả đời này Đồng Dã chưa từng trúng vé số một lần nào. Hắn đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần nếu một ngày mình trúng vé số thì sẽ có cảm giác gì, nhưng hiện tại, có lẽ là trúng vé số sẽ chẳng thể nào vui sướng như bây giờ.
Bởi vì, Vinh Hạ Sinh ấy vậy mà lại hôn hắn.
Nụ hôn này không phải là kiểu hôn môi tiểu học lướt qua như chuồn chuồn nước, mà là khi Đồng Dã chưa dứt lời, Vinh Hạ Sinh đã đột nhiên câu lấy cổ hắn khiến hắn phải cúi người xuống.
Đôi môi dán lên, nụ hôn vụng về khiến hàm răng hai người đụng vào nhau, lưỡi cũng hòa vào thành một.
Đồng Dã ngốc nghếch nơi đó, tùy ý cho Vinh Hạ Sinh hôn mình.
Hắn cảm thấy mình như say rồi, trong không khí tràn ngập mùi rượu, hắn chỉ cần thở vài hơi là đã choáng váng đến hôn mê.
Tay Vinh Hạ Sinh dùng sức câu lấy cổ hắn, như là hận không thể kéo bản thân mình xà vào lòng đối phương. Không biết là vô tình hay cố ý, bởi vì quá khẩn trưởng cho nên móng tay của Vinh Hạ Sinh cũng đâm vào phần da sau gáy Đồng Dã.
Hơi đau.
Nhưng lại tê dại.
Đồng Dã rũ mắt nhìn khuôn mặt kia.
Gần trong gang tấc, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mi đang run rẩy của Vinh Hạ Sinh.
Người nọ nhắm mắt, nhưng hai hàng mi đã ướt nước.
Không muốn quan tâm nhiều nữa, Đồng Dã duỗi tay nhấc Simba trong lòng Vinh Hạ Sinh xuống, sau đó dùng đôi chân dài của mình quỳ lên trên ghế sofa.
Hôn thì hôn đi.
Hôn thật nồng nhiệt nào.
Không cần phải sợ kỹ thuật hôn vụng về, cũng chẳng phải sợ chẳng may cắn ra máu.
“Chú nhỏ ơi.” Đồng Dã đặt Vinh Hạ Sinh lên ghế sofa, vì quá kích động nên giọng nói hơi khàn khàn. “Ý của anh là gì nhỉ?”
Hắn không đợi một hành động mờ ám, hắn chỉ muốn Vinh Hạ Sinh cho mình một câu trả lời nghiêm túc.
“Em nói xem?” Vinh Hạ Sinh thở hổn hển. “Em còn hỏi nữa à?”
“Phải hỏi chứ!” Đồng Dã nói. “Anh cho em một lời chắc chắn xem nào.”
Vinh Hạ Sinh cười, ngọt ngào như quả đào chín mọng.
Anh nói. “Anh đồng ý, những lời cần nói em đã nói hết rồi, anh chỉ có thể nhận lời thôi.”
Đồng Dã cười, hận không thể ôm chú nhỏ nhà mình lăn lăn lộn lộn.
“Anh đồng ý cái gì?” Đồng Dã ghé lên người anh. “Anh nói tử tế đi nào, nói anh cũng yêu em, nói anh muốn hẹn hò với em.”
“Yêu em.” Vinh Hạ Sinh giơ tay lên ôm lấy hắn, cuối cùng cũng từ bỏ việc chống cự. “Anh yêu em.”
.
..
Đọc chương này tự dưng nghĩ nếu đây là thế giới ABO chắc Vinh Hạ Sinh thơm lắm nhỉ, kiểu mùi đào vừa ngọt vừa thanh í, còn Đồng Dã sẽ là mùi của nắng ;;v;; nghĩ thôi đã thấy mlem ;;v;;