Chương 39:
Vinh Hạ Sinh cảm thấy có lẽ Đồng Dã uống nhiều quá rồi. “Đừng nghịch nữa.”
“Đâu có nghịch đâu, tại tôi thấy anh ta ngồi một mình đáng thương mà.”
Hôm nay Đồng Dã cảm thấy vô cùng đắc ý, hắn còn muốn rủ rê người-chưa-được-coi-là-bạn-trai-mình Vinh Hạ Sinh đến nhồi cơm chó trước mặt tình địch, hơn nữa, hắn còn có một niềm tin mãnh liệt rằng chuyện này có thể thành công.
“Anh ta là cái người…” Tưởng Tức suýt nữa thì lỡ miệng, tay xoa xoa bình rượu nói. “Gọi tới đi, trông có vẻ biết uống đấy, cho anh ta đến hầu rượu tôi.”
Vinh Hạ Sinh cảm thấy người trẻ tuổi quả là những tên nhóc thiếu kiên nhẫn, anh cau mày kéo kéo tay áo Đồng Dã, nhìn đối phương như đang cầu xin.
Thấy Vinh Hạ Sinh như vậy Đồng Dã bèn đầu hàng, làm sao hắn còn có thể tiếp tục làm loạn khi người này làm nũng xin tha cơ chứ?
“Rồi rồi rồi, không gọi anh ta tới.” Đồng Dã dỗ Vinh Hạ Sinh. “Tôi chỉ đùa thôi mà.”
Đồng Dã đẩy đĩa đồ ngọt về phía Vinh Hạ Sinh. “Anh ăn chút đi, đừng để đói rồi đau dạ dày.”
Tưởng Tức mang theo vẻ mặt tiếc nuối nhìn hai người.
Có Vinh Hạ Sinh ở đây nhất định Đồng Dã sẽ không uống thoải mái cùng y, mãi mới lôi được một người để chuốc rượu đến, cuối cùng Đồng Dã lại làm phản.
Thôi đành vậy.
Ai bảo anh em như chân tay, người tình như máu thịt cơ chứ.
(Biến tấu từ câu gốc: “Huynh đệ như thủ túc, thê tử như y phục” (“Anh em như chân tay, vợ con như áo mặc”) của nhân vật Lưu Bị trong Tam Quốc Diễn Nghĩa)
Tưởng Tức ngồi đối diện hai người, nhàm chán vừa uống rượu vừa nhìn hai người bọn họ thì thầm to nhỏ.
Đồng Dã đang cùng Vinh Hạ Sinh đoán xem miếng bánh màu trắng kia là vị vani hay vị dâu, đột nhiên nghe thấy âm thanh của một người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu mình.
Âm thanh của một người đàn ông phiền phức.
Thẩm Yển cười nói. “Không ngờ lại trùng hợp thế này, ở đây mà cũng có thể gặp được các cậu.”
Tay Vinh Hạ Sinh còn cầm một miếng bánh, trong giây lát cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Đồng Dã không ngờ người này lại tự bước tới, hắn cũng không tức giận mà bình tĩnh cười đứng dậy đối mặt với Thẩm Yển. “Ây da, trùng hợp quá anh giai.”
Thẩm Yển cười cười với hắn, sau đó nghiêng đầu nhìn Vinh Hạ Sinh. “Hạ Sinh, lâu rồi không gặp.”
Thực ra cũng không quá lâu, nhưng quả thực từ lần tỏ tình trước đó thì hai người không liên lạc với nhau nữa.
Vinh Hạ Sinh cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, anh thậm chí còn không biết mình phải dùng biểu cảm gì để đối mặt với Thẩm Yển. Khi đối phương chào hỏi mình, não anh đột nhiên hoạt động chậm lại, chỉ biết ngây ngốc gật đầu rồi cười một cái. “Đã lâu không gặp.”
Đồng Dã cảm thấy phiền khi nghe Thẩm Yển gọi Vinh Hạ Sinh là “Hạ Sinh” cứ như hai người thân thiết với nhau lắm, nhưng chú nhỏ nhà này còn chẳng thèm nhớ tên anh đâu!
“Bọn tôi đang bàn chuyện quan trọng ở đây.” Tuy rằng Đồng Dã muốn khoe khoang mối quan hệ thân thiết của mình và Vinh Hạ Sinh, nhưng hắn biết chú nhỏ nhà mình không muốn người kia có mặt ở đây, cho nên hắn đành hy sinh lòng tham của mình mà đuổi kẻ phiền phức này đi. “Gặp người ngoài giờ không tiện.”
Tưởng Tức suýt thì cười ra tiếng, trong lòng nghĩ: Chuyện quan trọng quá cơ, quan trọng như kiểu vị của bánh là vị vani hay vị dâu.
Thẩm Yển nghe hắn nói vậy bèn cười. “Tôi cũng có hẹn với bạn bè, tới đây chỉ muốn chào hỏi một câu thôi.”
Đồng Dã cũng chẳng thèm biết gã có hẹn bạn thật hay không, tốt nhất là nên hẹn bạn chịch, để dáng vẻ mặt người dạ thú của gã bị bày ra trước mắt chú nhỏ, để chú nhỏ hiểu được gã đàn ông này thiếu hơi người là không chịu được, rồi hắn sẽ ăn hôi vào một câu: Anh thấy không chú nhỏ, nếu anh có tìm người yêu thì cũng đừng tìm loại người này.
“Vậy thì không quấy rầy anh nữa.” Đồng Dã nghiêng người ngăn cảm tầm mắt của Thẩm Yển nhìn về phía Vinh Hạ Sinh. “Nếu anh bận thì đi đi.”
Thẩm Yển cười cười, tiến đến nói với Vinh Hạ Sinh. “Hạ Sinh, chúng ta gặp mặt nói chuyện sau nhé.”
Đồng Dã đứng đó nổi giận, sau khi ngồi xuống còn nhỏ giọng thì thầm. “Nói gì mà nói, ai thèm nói chuyện với anh!”
Vinh Hạ Sinh nghe lời oán giận của Đồng Dã, cái miệng nhỏ đang ăn bánh ngọt thì khẽ nhếch lên trộm cười.
“Ôi đù má.”
Vinh Hạ Sinh nghi hoặc nhìn Đồng Dã vừa chửi tục, hỏi hắn. “Làm sao thế?”
“Bạn mà Thẩm Yển hẹn chính là anh Bùi!”
Hắn vừa nói vậy, Tưởng Tức lập tức quay đầu lại.
Khi Tưởng Tức quay đầu qua, đúng lúc Bùi Sùng Viễn và Thẩm Yển cũng nhìn lại về phía này.
“Không phải từ trước đến giờ anh Bùi vẫn hay ở Subway sao? Sao hôm nay lại chạy tới đây?” Đồng Dã còn đang thắc mắc, Tưởng Tức đã một hơi uống xong chai bia trong tay.
Tưởng Tức buông chai bia xuống, đứng lên. “Tôi có việc, đi trước nhé.”
“Hả?” Đồng Dã không hiểu gì. “Có chuyện gì thế?”
“Sắp thi cuối kỳ rồi, tôi về đọc sách đây.” Tưởng Tức đen mặt cầm áo khoác bước ra ngoài, không để cho Đồng Dã có thời gian mà phản ứng.
Tưởng Tức đi rồi, Đồng Dã vẫn còn ngốc nghếch hỏi. “Ủa chuyện gì vậy? Từ khi nào cậu ta lại quan tâm đến thi cử thế?”
Vinh Hạ Sinh dựa vào lưng ghế nhìn theo bóng dáng của Tưởng Tức, anh hiểu rõ y đang chạy trốn.
Mà trốn ai thì cũng quá rõ ràng rồi.
Vinh Hạ Sinh nhìn thấy Thẩm Yển và Bùi Sùng Viễn đứng nói chuyện với nhau từ xa.
“Đồng Dã.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tưởng Tức đi rồi, chúng ta còn uống nữa không?”
Đồng Dã nhìn bàn rượu, nghĩ nghĩ rồi nói. “Anh muốn về nhà hay muốn ngồi thêm một lúc nữa?”
“Về nhà đi.” Vốn dĩ muốn cùng Đồng Dã đến hầu rượu cho Tưởng Tức, giờ nhân vật chính đi rồi thì hai người họ chẳng còn lí do nào để ngồi đây nữa.
Huống hồ còn một Thẩm Yển ở bên kia cứ thường xuyên nhìn sang bên này, Vinh Hạ Sinh cảm thấy không được tự nhiên.
“Được.” Đồng Dã nói. “Anh mặc áo trước đi, tôi đi trả lại bia và rượu đã.”
Đồng Dã vừa mới bỏ mấy chai bia vào trong két, nghĩ lại đều thấy không ổn.
“Không được, hai chúng ta đi cùng nhau đi.”
“Sao thế?” Vinh Hạ Sinh vừa mặc xong áo khoác vào.
“Nhỡ lúc tôi đi Thẩm Yển lại đến quấy rầy anh thì sao?” Đồng Dã nói. “Là kỵ sĩ của anh, tôi phải dúng cảm chiến đấu với rồng lửa.”
Vinh Hạ Sinh cười. “Tôi đâu phải là công chúa.”
“Anh là hoàng tử.” Đồng Dã nói như đây là chuyện đương nhiên. “Hoàng tử vẫn cần kỵ sĩ bảo vệ mà.”
Vinh Hạ Sinh nhìn hắn, ý cười từ khóe miệng chảy vào trong tim.
Thực ra anh không ngờ Đồng Dã sẽ nói như vậy, cũng như không ngờ rằng có một ngày sẽ có người đứng trước mặt anh và nói sẽ bảo vệ anh.
“Không cần đâu.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi cũng là đàn ông mà.”
“Tôi biết, nhưng anh là người đàn ông tử tế. Đối mặt với loại người mặt dày cứ dính lấy mình như thế kia, vẫn nên để người như tôi giúp đỡ anh.” Đồng Dã không nói chuyện này với anh nữa. “Đợi chút nhé, tôi mặc áo xong rồi hai chúng ta xuống tầng.”
Vinh Hạ Sinh cũng không phản đối nữa, khi Đồng Dã đang khoác thêm áo thì anh tiện tay cho một chai bia chưa mở ra cho vào trong két.
“Sao thế? Phải đi à?”
Hai người còn chưa kịp đi, Thẩm Yển đã lại tới đây.
Đồng Dã không kiên nhẫn liếc nhìn gã, sau đó cười chào với Bùi Sùng Viễn. “Chào anh Bùi.”
“Chào.” Bùi Sùng Viễn nhìn hai người họ. “Các cậu phải đi à?”
“Vâng, đi theo Tưởng Tức tới đây, cuối cùng tên kia lại chạy mất, hai bọn em ở đây cũng chẳng còn việc gì nữa.”
“Tiểu Tức cũng tới sao?” Bùi Sùng Viễn cảm thấy ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, anh không nhìn thấy cậu ấy sao?” Đồng Dã nói. “Cậu ấy vừa mới đi thôi.”
Bùi Sùng Viễn theo bản năng quay đầu lại, nhưng nơi đó chỉ toàn là những khuôn mặt xa lạ, cũng không hề thấy bóng dáng của Tưởng Tức.
Bùi Sùng Viễn hơi thất vọng trong nháy mắt, nhưng khi quay lại đã trở về với biểu cảm bình thường.
“Bọn em đi trước đây.” Đồng Dã nhấc két bia lên, khi nói chuyện cũng chỉ nhìn mỗi Bùi Sùng Viễn. “Anh Bùi, gặp lại sau nha.”
“Ừ, hôm nào gặp lại sau.” Bùi Sùng Viễn nghiêng người cho bọn họ đi qua.
Thẩm Yển khúc khích cười nói với Vinh Hạ Sinh. “Hạ Sinh, hẹn gặp lại.”
Vinh Hạ Sinh khách khí cười với gã rồi đi theo Đồng Dã xuống tầng.
Đồng Dã thì thầm. “Sao lại có người phiền đến thế nhỉ? Không nhìn thấy người ta khó chịu sao?”
Vinh Hạ Sinh đi đằng sau mỉm cười nghe hắn oán giận.
“Dính nhây dính nhớt, sau này mình không thể lớn lên thành một kẻ thế này được.”
Vinh Hạ Sinh giơ tay vuốt lại mái tóc lộn xộn của hắn, bị sờ đột ngột như vậy khiến chân Đồng Dã mềm nhũn, suýt nữa thì ngã lăn từ cầu thang xuống.
“Không sao chứ?” Vinh Hạ Sinh cũng hoảng sợ, nhanh tay giữ được hắn.
“Không sao, không sao.” Đồng Dã nghĩ mà sợ, tự mình ngã thì không sao, chẳng may kéo theo chú nhỏ ngã cùng thì không phải là đau lòng hắn sao!
Xuống dưới tầng rồi, Đồng Dã cười nói. “Anh vừa chạm vào khiến tôi kích động quá, không điều khiển được cơ thế.”
Vinh Hạ Sinh không ngờ hắn lại nói về chuyện này, hai tai anh đỏ lên trông thấy.
Vốn anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thấy tóc của Đồng Dã không ngay ngắn nên theo bản năng anh muốn vuốt lại, đến khi nhận ra hành động của mình hơi mờ ám thì đã muộn rồi.
Vinh Hạ Sinh không nói lời nào, xoay người đi về phía quầy bar.
Hôm nay Đồng Dã vui vẻ quá mức, cảm thấy trong khoảng thời gian tới sẽ chẳng có chuyện có thể quật ngã hắn được.
Hai người đi trả rượu, cuối cùng lại không trả được. Đồng Dã lầm bầm không vui, nói rằng ở Subway khách được phép trả lại đồ chưa mở.
Nhưng hắn cũng chẳng có mặt mũi mà oán giận, cơ bản thì quán nào mà chẳng có quy tắc riêng của từng quán.
Vinh Hạ Sinh muốn trả tiền, Đồng Dã lại cản lại.
“Để tôi, để tôi.”
“Hai anh ơi.” Nam sinh ở quầy bar nói. “Bàn này đã có người trả tiền rồi ạ.”
Đồng Dã nghĩ đến Tưởng Tức trả tiền khi rời đi, hắn nhắn cho Tưởng Tức một tin rồi ôm chỗ đồ uống đi ra khỏi quán.
Vinh Hạ Sinh lái xe chở Đồng Dã về, Đồng Dã nói. “Ngày mai mấy giờ anh đi ký hợp đồng thế?”
“Chúng tôi hẹn nhau lúc 10 giờ sáng.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tiện giờ đưa cậu tới trường trước, sau đó tôi qua chỗ hẹn.”
Đồng Dã cười. “Được đó.”
“Cái gì cơ?”
“Thời gian của một ngày được anh sắp xếp rất được, như là người đi làm công ăn lương vậy đó.” Đồng Dã nói. “Thỉnh thoảng ra ngoài hít thở như vậy, anh có cảm thấy vui vẻ không?”
Quả thật là rất vui.
Vinh Hạ Sinh cảm thấy khó thể tưởng tượng nổi.
Trước đây mỗi khi muốn ra khỏi cửa anh đều phải chuẩn bị tâm lý một lúc lâu. Anh tránh tiếp xúc với người khác, cũng tránh cả xã hội mà anh nghĩ mình không dung nhập được. Anh kháng cự và sợ hãi, tựa như bên ngoài thế giới kia có vô số những con yêu quái mang theo cái miệng rộng đầy máu muốn nuốt chửng anh vào trong bụng. Tất cả những điều này khiến anh cảm thấy hoảng loạn mỗi khi muốn ra ngoài.
Nhưng hiện tại, mặc kệ là vì bất cứ nguyên nhân gì, dường như anh đã chậm rãi tiến dần vào với cuộc sống. Anh thường xuyên ra khỏi cửa, ngoài Đồng Dã ra anh còn thỉnh thoảng nói chuyện với những người khác, thậm chí còn chuẩn bị nhận cả một công việc ngắn hạn.
Những điều này đối với anh của ngày xưa mà nói thì quả là không thể tưởng tượng nổi.
“Chú nhỏ.” Đồng Dã thu lại nụ cười trở nên đứng đắn hơn. “Thực ra tôi vẫn chưa dám nói chuyện này, nhưng hôm nay trông anh rất vui vẻ.”
Hắn quay đầu nhìn sườn mặt của Vinh Hạ Sinh, nhẹ giọng nói. “Cuộc sống trước kia của anh có cô đơn không? Anh cũng không thực sự thích một cuộc sống lẻ loi đơn độc, đúng không?”