Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày

Chương 15




Chương 15:
Cửa thang máy đóng lại, che khuất đi khuôn mặt tươi cười của Đồng Dã.
Vinh Hạ Sinh đứng ở cửa nhìn con số thang máy chuyển thành “1”, sau đó mới quay vào nhà.
Anh uống một cốc nước lớn rồi vào phòng sách.
Mở máy tính, mở văn bản.
Anh lẳng lặng nhìn mọi thứ được chuẩn bị xong xuôi, sau đó gõ tiếp một đoạn văn: Đối với bản thân chính con người mà nói sự tồn tại của họ là vô nghĩa. Chỉ đến khi ta bắt đầu nói chuyện, tựa như một công cụ có thể biểu đạt suy nghĩ và ước nguyện, khi đó mới gọi là ý nghĩa. Sinh ra hay chết đi cũng chẳng phải điều gì đó lớn lao, điều quan trọng là giữa hai thời khắc ấy ta có thể truyền đạt lại những gì. Tựa như người đàn ông tên “Trần Bạch Trần” ấy, người đã ngồi trong men say mà khắc sâu thứ triết học chết chóc của ông lên ván cửa – cái chết là cách trốn tránh hiệu quả nhất, cũng là cách để lại được tiếng tăm nhất.
(Trần Bác Trần (1908-1994): Nhà văn, nhà biên kịch thời cách mạng của Trung Quốc.)
Đánh xong hàng chữ này, Vinh Hạ Sinh đặt hai bàn tay lên bàn phím, mãi vẫn không tiếp tục viết.
Anh nhìn chằm chằm câu cuối cùng kia, cũng không rõ bản thân muốn dựa vào Trần Bạch Trần để nói lời trong lòng, hay hoài nghi chính mình chỉ là một công cụ truyền đạt với tiềm thức của Trần Bạch Trần tồn tại bên trong.
Nhưng Vinh Hạ Sinh cũng không bi quan cực đoan như Trần Bạch Trần, anh lại chỉ giống như một con người chẳng vui chẳng buồn, không có cảm xúc, cũng chẳng có khí phách.
Dưới ngòi bút của anh, Trần Bạch Trần mãi là một bãi bùn lầy thấm đẫm men rượu, là một kẻ thất bại bị phủ đầy rêu phong trong góc tường âm u ẩm ướt, là một du hồn đi du hí khắp nhân gian để đùa giỡn với vận mệnh của mọi người.
Nhưng anh lại không phải như thế.
Người ta vẫn thường hay hỏi, nhân vật và thế giới dưới ngòi bút của một tác giả liệu có phải là những miêu tả chân thật của thế giới nhân sinh tác giả ấy?
Ít nhất thì nhân vật mà Vinh Hạ Sinh viết lại không giống anh.
Không giống anh chút nào.
Vinh Hạ Sinh đứng lên, anh lại ra khỏi phòng sách để đi uống nước.
Anh đứng bên cửa sổ phòng bếp nhìn sương mù giữa bầu trời rộng lớn bên ngoài, tự hỏi chính mình: Có thật là không giống không?
Mỗi người đều có một thế giới sâu kín, mà trong thế giới ấy lại được cất giấu những điều không dám lộ ra.
Thường ngày Vinh Hạ Sinh trông có vẻ lãnh đạm bình thản, nhưng thực ra chính bản thân anh cũng không để ý, trong tiềm thức sâu nhất của anh đang ẩn giấu một bản thân điên cuồng.
Say rượu.
Dễ tức giận.
Tính phá hủy cường đại.
Đó là những bộ mặt “ác” anh chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Vinh Hạ Sinh uống xong nước, rời lực chú ý từ người đàn ông tên Trần Bạch Trần kia về thế giới hiện thực.
Anh đi rửa cốc, quay đầu lại thấy bát đĩa từ bữa sáng vẫn chưa rửa.
Phần ăn cho hai người, bát đũa cũng là của hai người.
Vinh Hạ Sinh đi qua cầm lên thong thả rửa, anh nhìn chằm chằm dòng nước như là đang nhân cơ hội này gột rửa những nghi ngờ trong sinh hoạt của mình theo dòng nước.
Giữa trưa Đồng Dã đến nhà ăn của trường ăn cơm, vừa mới ngồi xuống đã chụp một bức ảnh gửi cho Vinh Hạ Sinh.
Đồng đại gia nhà ngươi: Chú nhỏ ơi, anh nhìn này, thịt kho tàu mà có mỗi một miếng thịt!
Điện thoại của Vinh Hạ Sinh rung lên, nhưng chủ nhân lại không ở bên cạnh.
Một buổi sáng chỉ viết được một đoạn văn khiến Vinh Hạ Sinh cảm thấy lo âu, anh chui vào trong phòng tắm đứng dưới vòi hoa sen hơn một giờ đồng hồ.
Đây là phương pháp duy nhất để anh giảm bớt lo âu, hầu hết đều có tác dụng vào mọi lúc.
Khi Vinh Hạ Sinh ướt dầm dề bước ra khỏi phòng tắm thì đã 1 giờ chiều, anh bước chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo.
Tay tùy ý mặc áo ngủ vào, tóc cũng không lau mà đứng bên cửa sổ.
Anh mở cửa sổ ra để cho gió lạnh lùa vào, khiến tinh thần cũng được thổi đến.
Mãi không nhận được tin trả lời, Đồng Dã lại bắt đầu chuẩn bị tập luyện, họ ở trong một căn phòng tầng một, xếp hết bàn ghế ra gần tường để thừa chỗ trống ở giữa làm sân khấu cho cả nhóm.
Đồng Dã ngồi trên cửa sổ, trong lòng ôm đàn ghita, trên tay lại là điện thoại.
“Anh Dã, chuẩn bị bắt đầu được chưa?”
“Đến đây.” Đồng Dã gửi cho Vinh Hạ Sinh một meme hình con lợn đang “hừ” mũi, sau đó thả điện thoại xuống bắt đầu tập luyện.
Ban nhạc thời học đường hầu hết đều không ổn định, mấy người Đồng Dã đều hiểu rất rõ điều này trong lòng, cũng rất rõ ràng rằng sau khi tốt nghiệp mọi người sẽ tản ra các nơi khác nhau, ban nhạc cũng vì thế mà tan rã.
Nhưng mà trước khi giải tán, nếu có cơ hội thì cứ việc tranh thủ.
Trước kia bọn họ từng tham gia các buổi thi đấu, cấp trường cũng có, cấp thành phố cũng có, thậm chí còn lên cả TV.
Thi đấu cấp trường cấp thành phố đều từng được giải, nhưng loại show truyền hình trên TV thì bị loại ngay từ vòng đầu tiên, bởi vì tay trống của bọn họ đánh nhau với nhân viên của show.
Nguyên nhân đánh nhau cũng buồn cười, nghe khá là trẻ trâu – bởi vì nhà vệ sinh ở gần nhất chỉ dành cho khách quý VIP chứ không cho bọn họ dùng.
Tay trống của ban nhạc Đồng Dã cảm thấy bị kì thị bèn đứng lên có ý kiến, cuối cùng vị nhân viên kia nói năng lỗ mãng, hai người liền xông vào đánh nhau.
Bởi vì chuyện này mà nhóm Đồng Dã bị hủy tư cách dự thi, tay trống ban đầu còn rất áy náy, nhưng là đội trưởng, Đồng Dã nói. “Ngầu lắm, người của Chó Săn chúng ta đã nói là làm.”
Ban nhạc của bọn họ tên là “Chó Săn”, súng và chó, để tỏ lòng ngưỡng mộ với ban nhạc Guns N’ Roses.
(Tên nhóm của Đồng Dã là “枪狗”, ghép từ hai từ “súng” và “chó”, lấy cảm hứng từ ban nhạc rock Guns N’ Roses của Mỹ. Hai từ này ghép với nhau thực ra cũng chẳng có nghĩa gì, nhưng nếu dịch từng chữ sang tiếng Anh thì có thể gọi là “gun dog”, loài chó được huấn luyện để nhặt xác con mồi khi mà chủ nhân săn bắn, thường được gọi là “Chó tha mồi”, nhưng mà để cho ngầu và thuận miệng thì tui sẽ để là “Chó săn” ^^)
Nhưng mà vì sao người ta là “hoa hồng” còn mình lại là “chó”, Đồng Dã nói. “Bởi vì cảm thấy chó khá gần với khí chất của chúng ta.”
Ban nhạc Chó Săn khá nổi tiếng trong học viện âm nhạc, nổi cũng không phải vì đội trưởng Đồng Dã quá đẹp trai, mà còn một hotboy nữa chính là tay trống của nhóm.
Hai hotboy số một số hai của trường vừa bước lên sân khấu, trai gái từ quen đến không quen đều phát cuồng vì họ.
Nhóm của Đồng Dã dựa vào gương mặt của tay trống này nên mới vớt được mấy cơ hội diễn ở live house.
Bài bọn họ tập hôm nay là bài Đồng Dã và tay trống Tưởng Tức cùng nhau viết, Tưởng Tức viết lời, Đồng Dã viết nhạc, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
Tôi kiêu ngạo ương ngạnh, thoải mái ngỗ nghịch.
Tôi tự cao tự đại, đánh mất lý trí.
Tôi ăn trộm linh hồn rồi đánh cắp giấc mộng, ăn tươi nuốt sống tín ngưỡng của các người rồi dửng dưng giễu cợt lũ người nông cạn.
Ngón tay của Đồng Dã lướt qua dây đàn, mọi người phối hợp ăn ý, sau ba lần đã cảm thấy không có vấn đề gì.
Giọng ca chính nói. “Tôi cảm thấy bài này càng nghe càng thấy ngứa đòn.”
“Ngứa đòn là được rồi.” Đồng Dã nói. “Dù sao cũng là lời do anh Tức của các cậu viết.”
Hắn nói xong buông đàn ghita xuống rồi chạy tới tìm điện thoại.
Giọng ca chính nhìn hắn mà cười xấu xa. “Dạo này anh yêu đương cùng với điện thoại đấy à? Suốt ngày cắm mặt vào đấy.”
Đồng Dã cười liếc cậu ta. “Yêu đương với điện thoại cái gì? Là yêu đương với người thông qua điện thoại! Mày thì biết cái gì.”
Lời vừa nói ra, mọi người đã bắt đầu ồn ào.
Tưởng Tức gõ nhẹ hai cái, nhướng mày với Đồng Dã. “Khi nào mới dẫn đến cho anh em nhìn mặt đây?”
Đồng Dã liếc mắt với y, hai người trao đổi một ánh mắt.
“Đi uống rượu không?” Tưởng Tức chuyển chủ đề, đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Hôm nay xong rồi à?” Giọng ca chính còn chưa cảm thấy đã.
“Ừ, không có gì để luyện cả, luyện nữa thì mấy nhóm khác áp lực mất.” Tưởng Tức cất dùi trống đi, hỏi. “Tôi đi uống rượu, không ai đi cùng sao?”
“Không, tôi về đi ngủ.”
“Tôi cũng không đi đâu, chán lắm.”
“Bạn gái tôi đang đợi ở thư viện rồi, phải đi hẹn hò đây.”
Tưởng Tức nhìn Đồng Dã.
Đồng Dã nghĩ lại rồi nói. “Được, tôi đi với ông, rồi gọi thêm người tới có được không?”