Edit: Cá Chết
***
Lộc Minh Trạch bực bội trong lòng, ngủ không được, đành bò dậy làm mô hình lập thể. Đây là bài tập mà huấn luyện viên giao cho tuần trước, bảo bọn họ dùng hình vẽ lập thể để làm quen với cấu tạo trong của vũ khí nóng. Cuối tuần Lộc Minh Trạch ra ngoài chơi hai ngày, bài tập còn chưa hoàn thành.
Song tâm tư của hắn lại không đặt trên bài tập, Lộc Minh Trạch thực sự muốn biết người nhận điện thoại kia là ai. Vừa nãy hắn gọi là gọi cho điện thoại phòng ngủ Auston, phòng ngủ của y sao có thể có người lạ ở?
Giọng điệu còn nghe vẻ quen thuộc lắm!
Nhưng giờ chạy tới khám xét lại trông hắn thật keo kiệt, Lộc Minh Trạch không muốn để mình bị định nghĩa là một thằng đàn ông lòng dạ hẹp hòi, loại người nghi thần nghi quỷ khi bà xã đi hội họp bạn bè thật quá khó coi.
...
Nhưng hội họp bạn bè quái gì phải tổ chức trong phòng ngủ chứ?! Tên Alpha bỉ ổi không an phận Auston này!
Lộc Minh Trạch dùng sức cào một cái, bóp rụt hình khối trong tay, biến thành một quả cầu kim loại rúm ró, hắn phát hãi buông tay ngay, sau đó cẩn thận tháo hình vẽ ra từng li từng tí.
Hắn cảm thấy bản thân không thể nào tập trung chú ý được, nếu miễn cưỡng làm tiếp chỉ có nước phá nát hình vẽ luôn, đến lúc đó huấn luyện viên nhất định sẽ tìm hắn để gây sự, vì vậy quyết định tìm chuyện khác dời lực chú ý.
Xem thư của Mary đi, thư mang về vẫn chưa xem.
Mary trong thư vẫn kể một vài việc vặt, líu ra líu ríu rất giống phong cách bản thân cô nhóc, chỉ có điều ở cuối thư, Mary có nhắc, rất nhanh thôi cô sẽ có cơ hội kiếm quân công, chờ cô kiếm được quân công sẽ gửi tiền cho Lộc Minh Trạch ngay, giúp hắn có thể sống thoải mái hơn ở trường quân đội.
Mary không chỉ đề cập một lần đến việc muốn kiếm quân công, Lộc Minh Trạch cũng không để trong lòng.
Thế nhưng, hắn cầm thư lật qua lật lại nhìn mấy lần, đột nhiên cảm thấy tức giận, nhỏ này không đề cập đến chuyện tình yêu của bản thân với hắn! Chuyện gì thế này, Auston có việc gạt hắn đã đành, sao đến Mary cũng gạt hắn, lẽ nào hắn trông giống kiểu gia trưởng phong kiến không thấu tình đạt lí sao?
Bằng không, làm rõ chuyện này với Mary? Gia trưởng văn minh sẽ làm thế nào nhỉ? Kề gối tâm sự thật lâu với con, bảo nó biết yêu sớm là không hay?
Lộc Minh Trạch có chút xoắn xuýt, dẫu hắn không cảm thấy thân là gia trưởng "quan tâm" đối tượng yêu đương của em gái mình thì có gì sai, nhưng cũng không loại trừ trường hợp một khi hắn đâm thủng chuyện này sẽ khiến Mary phản nghịch, cuối cùng bại lui nhất định là chính hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đánh chết Gavin bớt việc hơn, một kẻ ra tay với thiếu nữ vị thành niên bên mình, sẽ chẳng là kẻ tốt lành gì.
Lộc Minh Trạch nghĩ ngợi rồi lại đâm giận, Gavin rốt cuộc sinh tâm tư với Mary lúc nào? Lẽ nào là lần đầu tiên gặp Mary buổi tuyển quân? Bằng không sao anh ta có thể hành động cấp tốc như thế, Mary mới đến quân doanh mấy ngày đã bị cám dỗ.
Đáng ghét! Cái tên già đầu không biết xấu hổ!
Lộc Minh Trạch muốn lập tức sang phòng bên đập Gavin một trận.
Hắn đứng lên rồi khựng lại, Lộc Minh Trạch cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, sau đó lặng lẽ ngồi xuống. Có phải hắn nên nghĩ lại về hành vi của bản thân, lẽ nào bởi vì bình thường hắn không đáng tin, mới khiến người thân bên cạnh đều muốn gạt hắn?
Tuy Auston ngoài miệng nói là vì tốt cho hắn, không muốn để hắn tiếp xúc với nguy hiểm quá sớm, nhưng bản chất vẫn không tín nhiệm hắn đi, vị trí hiện tại của Auston như mỗi ngày bị đao gác trên cổ, mà y đã sống tại sao Snow trong một thời gian quá dài cùng chính phủ trạng thái tinh cầu, đã tạo thành một quán tính như thói quen – trong một hoàn cảnh, mà dưới điều kiện giá trị vũ lực của hắn đủ để tự vệ, hầu như phản ứng đầu tiên là dùng đao, chứ không phải tư duy.
Auston có tín nhiệm hay không Lộc Minh Trạch đã không sao, hắn hiện tại cảm thấy được mấu chốt nhất chính là Mary, Mary cũng đến từ sao Snow, sao có thể khác hắn? Lẽ nào con bé cũng cảm thấy hắn quá kích động không đáng tin, mới chẳng hó hé gì với hắn.
Gavin sát vách không biết đang làm gì, đột nhiên cười thật to, lão Lộc – vị phụ huynh lẻ bóng(1) đang chán chường khổ sở, không hề nghĩ ngợi đạp mấy cú thật mạnh vào tường, tiếng cười im bặt, Lộc Minh Trạch liền hối hận. Không thể tiếp tục như vậy, hắn muốn kiềm chế sự nóng nảy của mình từ bây giờ, dù sao hiện tại đang ở chủ tinh, tùy ý làm bậy là bị con gái người ta ghét bỏ ngay.
...Xùy, con gái ngày nay đều thích hình tượng gia trưởng lý trí văn minh thôi, nói không chừng Mary còn cảm thấy hắn rất quê mùa nữa là.
Lộc Minh Trạch càng nghĩ càng khổ sở, co mình trong chăn mà chán nản, được thôi, được thôi... Mary yêu ai, trò chuyện với ai, hắn không quan trọng, cùng lắm đến lúc đó con bé thất tình thì đập Gavin một trận hả dạ, con gái cũng như con trai, đều cần trải nghiệm vài chuyện mới có thể trưởng thành, ai chưa từng gặp mấy kẻ rác rưởi.
Lộc Minh Trạch vừa nghĩ thế vừa siết chặt nắm đấm kêu ken két. Hi vọng lúc đó hắn thật có thể nghĩ như vậy.
Hôm sau, Gavin thấy Lộc Minh Trạch mà vẫn sợ hãi trong lòng, đối phương như đã bình tĩnh lại, nở nụ cười với anh: "Chào buổi sáng."
Một đêm trôi qua, không biết chuyện gì xảy ra với hắn mà thay da đổi thịt ghê gớm.
Kỳ thật Gavin đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị anh vợ làm khó dễ đủ kiểu sau này, trông thái độ và cả sức mạnh của hắn, quả thực hận không thể đập anh chết tươi.
Qua một buổi tối thái độ với anh lại quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, Gavin nghĩ mãi không ra.
Gavin cũng tủi thân trong lòng, anh cảm thấy bản thân ngoại trừ là em rể (còn chưa được thừa nhận) của Ryan thì vẫn là bạn tốt, anh em tốt cùng phòng, hắn ra tay độc ác quá. Cũng may đối phương thông suốt rất nhanh, xem kìa, bây giờ không phải hắn đã vui vẻ hòa nhã với anh rồi sao, có phải đã nghĩ thông suốt không?
Gavin không phải người hay rối rắm, anh ta còn thẳng tính hơn cả Lộc Minh Trạch, lại không thù dai, Lộc Minh Trạch tươi cười với anh là anh vui ngay, cười toe toét theo. Lộc Minh Trạch nhìn mặt Gavin, yên lặng siết nắm đấm. Phải kiềm chế bản thân, không được đánh.
Steven trở lại trễ, rạng sáng mới về phòng, sau khi kết thúc thể dục buổi sáng vẫn mang vẻ khốn đốn, căn bản không phát hiện sóng ngầm giữa Lộc Minh Trạch và Gavin.
Cậu ta ngáp một cái, thúc giục: "Hai người đừng lề mề nữa, đi ăn cơm đi."
Gavin không nhịn được mà hỏi: "Sao hôm nay ông về muộn thế, suýt nữa đến trễ, cuối tuần đi chơi ở đâu đấy?"
"Chơi bời cái gì, thứ bảy tuần trước đã xảy ra một chuyện..."
Steven nói được nửa chừng, bỗng nhận ra được mình lỡ miệng, thấy Lộc Minh Trạch và Gavin đều nhìn mình chòng chọc, lúng túng gãi mặt: "Chuyện này có liên quan đến một vài quý tộc, truyền ra ngoài không hay, ông cụ nhà tôi muốn cho tôi đi theo quản lý việc nhà, lúc này mới mệt."
Lộc Minh Trạch nghe cậu ta nhắc đến "thứ bảy" liền hồi hộp, bởi vì đến bây giờ hắn vẫn không biết Steven phản đối hay ủng hộ, có phải là phe đối thủ của Auston hay không. Dẫu đối phương tỏ vẻ vô cùng sùng bái Auston, nhưng trong bụng cậu ta nghĩ gì, ai biết được?
Khi tòa án quân sự xét xử Uriel có vài nhà quý tộc trình diện, cũng không biết trong đó bao gồm gia tộc của Steven không. Lộc Minh Trạch vô thức đảo mắt, cười nói: "Ông đây là được huấn luyện đặc biệt hả? Vậy ông còn muốn đến trường quân đội làm gì, sau này kế thừa gia nghiệp là được rồi."
Steven vô tội nhún vai: "Thật ra tôi chả có tí hứng thú nào với xây dựng, quản lý gia nghiệp, vả lại cũng không có thiên phú, tôi luôn thúc bọn họ nhanh chóng sinh thêm thằng cu cho tôi giải thoát."
Gavin bên cạnh tiếp lời: "Nói nghe nhẹ gớm, ông cho rằng sinh con dễ như vậy?"
Lộc Minh Trạch nghe thế có chút mất tự nhiên, như có ẩn tình khác: "Sao vậy? Sinh con rất khó à?"
"Cậu thật chẳng biết gì về tình hình chính trị xã hội hiện thời cả. Nếu vợ chồng là Alpha và Omega ghép cặp hoàn hảo, tỉ lệ sinh đẻ sẽ khá cao, nếu cả vợ chồng là Beta, hoặc không phải AO, tỉ lệ sinh đẻ sẽ rất thấp, có thể sinh được hay không dựa cả vào vận may."
Gavin cau mày hồi tưởng: "Đa số các cặp vợ chồng cả đời đều không thể có con."
Lộc Minh Trạch kinh ngạc líu lưỡi. Tỉ lệ sinh đẻ của cặp vợ chồng bình thường là cực thấp? Hóa ra đó là lý do... Hóa ra Omega được hoan nghênh, còn được liệt vào hàng tài sản quốc gia như thế, không phải là bởi vì làm chuyện ấy sảng khoái, mà là có thể sinh con? Bởi vì tỉ lệ sinh đẻ thấp? Thôn làng của bọn họ còn chưa được kết nối mạng, hoàn toàn không biết mấy chuyện như vậy.
"Tôi nghe nói có người phát minh Tử Mẫu Vân, chẳng phải nó có thể sinh đời sau sao? Nghe nói còn có thể sản xuất hàng loạt..."
"Xuỵt!"
Gavin gấp gáp ngắt lời hắn: "Đừng nói như thế, Tử Mẫu Vân dù tốt, nhưng dẫn đến một vài Omega hoàn toàn từ bỏ chức năng sinh sản của mình, sự tồn tại của nó khiến rất nhiều Alpha căm ghét. Ra ngoài không nói, kẻo bị phần tử cực đoan đánh cho."
Lộc Minh Trạch không nói gì, nhìn anh nửa ngày, sau đó hỏi: "Vậy sao anh không tự tìm Omega nối dõi tông đường cho mình, ghẹo Beta làm gì, tốt xấu gì anh cũng là Alpha, lại ưu tú như vậy."
Steven nghe mà hứng thú: "Cái gì cái gì? Các ông đang nói gì đó? Gavin yêu rồi à?"
Lộc Minh Trạch hừ mũi, Gavin thấy thái độ của hắn lại không tốt, vội vàng ngắt lời: "Thái độ của tôi đối với trẻ con rất cởi mở, có thì tốt, không có cũng chả sao, tôi coi trọng người yêu hơn."
Anh thấy Lộc Minh Trạch nghe anh nói thế thì sắc mặt bớt xấu, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói như bảo đảm: "Hơn nữa chúng tôi còn rất trẻ, sau này nói không chừng thật sự có thể dùng Tử Mẫu Vân để giải quyết vấn đề con cháu, dù sao khoa học kỹ thuật phát triển nhanh như vậy, các nhà khoa học đang không ngừng nghiên cứu và phát minh mà."
Lộc Minh Trạch nghe Gavin nói vậy thì thoải mái hơn chút, liền không dây dưa đề tài này nữa, ba người cùng đi đến nhà ăn.
Steven rõ ràng nhận ra bầu không khí giữa hai người họ không đúng lắm, lén lút dùng mắt ra hiệu với Gavin, hỏi chuyện gì đã xảy ra, người nọ cười khổ lắc đầu, thừa dịp Lộc Minh Trạch không chú ý, nhanh chóng nói rằng: "Người yêu của tôi là em gái Ryan."
Steven kinh ngạc trợn mắt lên, Gavin lại bổ sung một câu: "Hơn nữa Ryan đối xử với em gái cậu ta có hơi... bảo vệ thái quá."
Steven không nhịn được mà phì cười, vỗ vỗ vai Gavin: "Vậy ông tự cầu phúc đi, thân thủ của Ryan rất lợi hại, ông cũng thấy rồi đấy."
Cậu ta nói rồi cảm khái: "Cuối tuần này thật đúng là kích thích, bất kể là phòng ngủ chúng ta, hay là phía quý tộc, cũng thay đổi quá trời."
"Mấy người nói đủ chưa, có tính đi ăn cơm không hả?"
Lộc Minh Trạch nghe thấy hai người thì thầm ở phía sau, vốn không định để ý tới chuyện Mary và Gavin nữa, nhưng khi Steven nhắc đến quý tộc hắn liền chột dạ căng thẳng, không nhịn được ngắt lời bọn họ. Gavin lúc này hận không thể làm tay sai cho Lộc Minh Trạch, hi vọng sau này bản thân bớt gặp trắc trở, hắn vừa nói vậy, dĩ nhiên là phụ họa theo.
"Được được, mau đi ăn cơm đi, ăn rồi còn phải đi học."
Thời khóa biểu của Glasgow được chuyên gia thiết kế, chu kỳ thay đổi thời khóa biểu là một tháng tinh tế, chương trình học trong mỗi tháng lại hoàn toàn khác nhau.
Tiết đầu tiên của buổi sáng phải là thực hành tháo dỡ vũ khí nóng, nhưng người vào phòng học lại là Auston. Phản ứng đầu tiên của Lộc Minh Trạch là nhìn về phía Steven, nhưng thấy sau khi đối phương sững sờ vẫn biểu hiện vẻ kinh hỉ và cuồng nhiệt, lòng Lộc Minh Trạch cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta vẫn chưa biến thành anti fan của Auston, chứng tỏ suy nghĩ muốn lật đổ sự thống trị của quý tộc của đối phương vẫn chưa bị tiết lộ quá nhiều.
Auston vừa vào lớp liền nói: "Mọi người, mời đứng lên, theo tôi."
Y dẫn bọn Lộc Minh Trạch tới một phòng học riêng, căn phòng này không nằm trong khu dạy học, mà ở dưới tầng hầm. Sau khi mười lăm người tiến vào căn phòng dưới tầng hầm, đều bật thốt ra đủ kiểu cảm thán, chung quy là nói: Glasgow mà còn có nơi như thế này.
Nơi này trống huếch, trong đại sảnh rộng thênh thang có mấy dãy kệ, trên đó treo nhiều hình cụ đủ loại kiểu dáng.
Lộc Minh Trạch vừa trông thấy những món đồ này liền có dự cảm xấu.
Auston mỉm cười nhìn bọn họ: "Rất xin lỗi vì đột ngột mang các bạn tới đây. Nhưng để bảo đảm tính liên tục trong quá trình giảng dạy, trong hai ngày tiếp theo, các bạn sẽ ở trong phòng học đặc biệt này, mỗi ngày sẽ có robot quản gia cung cấp đồ ăn thức uống đơn giản, buổi tối tất cả mọi người nhất định phải ngủ cùng nhau. Khóa học lần này là dạy theo lớp quy mô nhỏ(2), tôi đã hẹn trước tất cả các tiết học hai tuần tiếp theo, lần khác sẽ giao cho huấn luyện viên khác sắp xếp, cho nên các bạn không cần phải lo lắng chương trình học của mình bị ảnh hưởng."
Lộc Minh Trạch đoan chính đứng trong đám người, khóe miệng hơi co giật, nói hay thế, chứ tên này kỳ thật đang điều chỉnh tiết học đấy! Tiết học của hai tuần chuyển thành hai ngày, chỉ nhìn không khí của phòng học này đã cảm thấy hai ngày tới của bọn họ sẽ không dễ thở rồi.
Nhưng tại sao chứ?
"Việc điều chỉnh tiết học lần này đã được cho phép, nếu không phục có thể phản đối với hiệu trưởng. Tôi muốn thông báo trước, chương trình dạy của tôi sẽ tạo mức độ ảnh hưởng khác nhau về tâm lý và cơ thể của các bạn, cho nên, muốn rút lui thì hiện tại có thể rút lui."
Lộc Minh Trạch mím chặt môi nhìn Auston chòng chọc, hắn không tài nào thấy được bất kỳ sự khác thường nào từ nụ cười ôn hoà trên gương mặt đối phương, thế nhưng tâm lý kỳ thực có chút sốt sắng. Mà những người đang ngồi ở đây, trong đầu cũng hình thành dự cảm mơ hồ — huấn luyện viên ma quỷ trong truyền thuyết muốn thịt mấy "con gà" bọn họ.
Auston mỉm cười, nói: "Không có à?"
Nhóm "thịt gà" đối mặt với câu hỏi của Auston đừng nói là phản kháng, ngay cả thở còn chẳng dám, biết rõ có thanh đao đáng sợ đang kề bên cổ, đứa nào đứa nấy hãi rụt cả vai, thế mà ngay khi "đao phủ" nắm cổ của bọn họ, lại không tự chủ được mà chậm rãi chìa cổ ra, vừa sợ lại vừa mong nhìn bàn tay kia, nhẹ nhàng vuốt ve cổ họ.
A... Chịu không nổi.
"Rất tốt. Cảm ơn các bạn đã tin tưởng tôi, vậy, xin hãy xác định nhân số."
Tầng hầm... Không, cánh cửa phòng học lặng lẽ khép lại, luồng khí ma sát với cánh cửa kim loại tạo cảm giác như một lưỡi đao gió, nó luồn lách khắp nơi, chậm rãi gãi lên trái tim mỗi người. Lộc Minh Trạch không nhịn được nhắm mắt lại, hắn nghe tiếng hít thở của mười lăm người vô thức hòa làm một, cùng chậm rãi lấy hơi, sau đó chậm rãi thở ra.
Tên này giở trò quỷ gì đây, phải chăng y đang ám thị tâm lý của bọn họ?
"Tích —— "
Một giọng nữ máy móc êm ái đột nhiên vang lên: "Bắt đầu xác nhận nhân số, hiện tại điểm danh, xin học viên được điểm danh đạp vào nút chỉ thị màu xanh lục dưới chân. Học viên 13698, Arthur Leller. Học viên 13699, Steven Francis... Học viên 13706 Ryan Carrele... Điểm danh hoàn tất, xác nhận mười lăm người. Khóa thực hành Thẩm Trinh học lần thứ hai mươi tám chính thức bắt đầu."
Lộc Minh Trạch chưa kịp chớp mắt, chỉ nghe một tiếng "Soạt", vô số cửa máy sau lưng Auston cùng mở ra, tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, Auston đứng ngược sáng trước mặt họ, bóng hình cao lớn như thần.
Lúc này Lộc Minh Trạch có một nghi vấn — người này cuối tuần luôn đi cùng hắn, rốt cuộc y đã soạn bài khi nào?
————————
Chú thích:
(1) Gốc là 空巢: những người có con cái xa nhà.
(2)小班教学: Hình như là chia thành lớp học ít người để dễ giám sát hay sao ấy. Coi như trường của Lộc tương đương với trường đại học, quá đông sinh viên nên phải chia thành 15 người một lớp nhỏ.