Cuộc sống học đường luôn trôi qua rất nhanh, như chiếc thuyền nhỏ quạt nước lướt băng băng.
Lộc Minh Trạch được trải nghiệm sự thoải mái trước nay chưa từng có, dẫu mỗi ngày huấn luyện có chút khổ cực, nhưng trừ huấn luyện, lên lớp, sau giờ học tranh thủ thời gian đầu mày cuối mắt vụng trộm yêu đương với Auston, thì không có chuyện gì cần hắn lo lắng, vẫn thoải mái hơn hẳn cuộc sống gian khổ ở sao Snow.
Ước định thứ sáu tới thật nhanh, Lộc Minh Trạch từ tờ mờ sáng đã rời phòng ngủ, ra vườn hoa nhỏ phía sau khu nhà dạy học chờ Auston, đối phương nói, thứ sáu trường quân đội nghỉ, nhất định phải về nhà.
...Còn khuya mới là nhà hắn, về cái rắm, nếu không phải thấy chỗ Mary không có ngày nghỉ, lại tiện cho chuyện yêu đương lén lút, hắn chắc chắn sẽ không về.
Auston gần đây dường như rất bận, những ngày qua, ngoại trừ trên lớp, họ chẳng thấy mặt nhau mấy lần, có lẽ bởi vì bận quá, Auston lần này lại đến muộn đột xuất.
"Chờ lâu lắm rồi hả?"
Lộc Minh Trạch nhếch miệng ngáp một cái: "Đâu có, tôi cũng mới vừa đến." Chỉ là ra ngoài sớm thế này buồn ngủ chết đi được.
Auston vậy mà mang vẻ phong trần mệt mỏi, như gấp rút lên đường đến đây, nhưng ký túc xá giáo chức cách nơi này không xa, dù thế nào cũng sẽ không chạy bộ tới đây đấy chứ.
Lộc Minh Trạch vươn tay tóm tay áo Auston, phần lòi ra lạnh ngắt, hắn kinh ngạc nói: "Sao lại lạnh thế này? Mấy giờ anh ra ngoài?"
Auston cười cười: "Tối qua không ở trường, tôi mới chạy về. Rồi, vừa hay hiện tại ít người, chúng ta đi mau đi."
Lộc Minh Trạch thầm tán thành, quả nhiên có cảm giác yêu đương vụng trộm.
Hắn đuổi theo bước chân của Auston, cười ranh mãnh: "Anh đặc biệt trở lại đón tôi hở? Đâu phải tôi không biết đường, tự mình đi còn tiện hơn."
Auston chỉ cười không lên tiếng.
Bọn họ vòng ra cổng sau, đã có một chiếc xe chờ ở đó, Lộc Minh Trạch kinh ngạc nhìn Auston, bọn họ từ trước tới nay chưa từng ngồi xe nghênh ngang đến phủ hầu tước, cái tên này không sợ bị người khác thấy ư? Nói yêu đương vụng trộm đâu?
Xe chuyên biệt của Auston đi đường không, Lộc Minh Trạch ngắm cảnh vật tụt vèo vèo về sau qua cửa sổ xe, có chút hưng phấn. Đây là lần đầu tiên hắn đi loại xe biết bay, đến chủ tinh lâu vậy mà hắn chỉ mới đi xe buýt, chỉ ngắm ô tô bay trên trời, chưa từng có cơ hội thử chơi thứ đồ công nghệ cao này.
Lộc Minh Trạch ngắm phong cảnh đủ, yên lặng ngồi một chốc, lại không nhịn được se sẽ kề sát tai Auston hỏi: "Chúng ta thế này có phải gióng trống khua chiêng quá không?"
Auston cũng phối hợp hạ thấp giọng theo hắn hỏi: "Gióng trống khua chiêng cái gì?"
Lộc Minh Trạch liếc tài xế phía trước, dùng âm thanh thấp hơn nói: "Không phải chúng ta vụng trộm yêu đương sao? Có người trông thấy không hay lắm đâu?"
"..."
"Phì!"
Lộc Minh Trạch vừa nói xong, liền nghe tài xế đằng trước không nhịn được phì cười, hắn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn đối phương, người nọ lại không nhúc nhích, như thể tiếng phì cười vừa nãy là ảo giác của hắn. Lộc Minh Trạch ngửa ra sau nhìn gương chiếu hậu, trong gương là một gương mặt không cảm xúc, trước giờ chưa từng gặp.
Quái, không phải Auston nói cấp dưới của y chết hết rồi sao?
Lộc Minh Trạch nghĩ thế, liền quay đầu nhìn Auston, đã thấy Auston cũng đang dõi theo hắn, sắc mặt không tốt lắm.
"... Anh làm gì nhìn tôi ghê vậy."
Auston híp mắt hỏi: "Em nói cái gì? Vụng trộm? Vụng trộm nghĩa là sao?"
Lộc Minh Trạch khoanh tay rụt mình vào trong ghế sô pha, không trả lời y, giương cằm chỉa vào tài xế: "Vị đằng trước là ai?"
Auston trầm mặc một hồi: "Xuống xe rồi nói." Y nói, đoạn hạ giọng ghé vào lỗ tai hắn cảnh cáo: "Thuận tiện giải thích cho tôi xem vụng trộm nghĩa là sao."
Lộc Minh Trạch bỉu môi. Vốn là thế mà, mắc gì không thừa nhận.
Tài xế đưa họ đến cổng phủ hầu tước rồi lái xe đi, sau khi Auston mang Lộc Minh Trạch vào nhà mới nói: "Gần đây không an toàn, chỉ sợ có người ám sát trên đường bất cứ lúc nào, mới đi xe chuyên biệt về."
Lộc Minh Trạch kinh ngạc: "Ám sát? Khoa trương thế á?" Tuy hắn cũng ngờ trước Auston làm chính khách sẽ ở trong tình cảnh rất nguy hiểm, nhưng chỉ nghĩ nguy hiểm về phương diện chính trị, ngờ đâu còn có thể bị ám sát.
Auston cười nói: "Đương nhiên, hơn nữa phương thức ám sát kỳ lạ quái gở, chỉ có em không nghĩ tới, chứ không có kẻ ám sát không làm được."
Lộc Minh Trạch lập tức bày tỏ sự đồng tình mãnh liệt với y.
"Cuộc tổng tuyển cử Tổng thống đang đã gần kề, có một số việc cần nhân lực, người vừa nãy là thuộc hạ của Cecil, anh ta phái tới để giúp tôi."
Cecil? Nghe tên này ở đâu rồi ấy nhỉ, quen quen. Lộc Minh Trạch cau mày suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra được, lại cảm thấy thân phận của đối phương khẳng định rất đặc biệt, có thể khiến Auston nhận người anh ta phái tới, chí ít không phải là đối thủ.
Auston như nhìn thấu suy nghĩ của Lộc Minh Trạch, chủ động giải thích: "Tôi đã từng nhắc đến anh ta với em, Cecil là anh cả của tôi, anh ta kết hôn với thiên kim tổng thống."
Lộc Minh Trạch mới vỡ lẽ gật gật đầu: "Đúng đúng đúng, bảo sao nghe quen tai phết... Cơ mà tổng tuyển cử tổng thống thì liên quan gì đến anh ta? Lẽ nào anh ta cũng có thể trở thành người ứng cử? Anh ta không phải người nhà anh sao?"
"Về mặt lý thuyết, bất cứ ai cũng có thể làm ứng cử viên Tổng thống, chỉ cần người đó có năng lực. Liên bang dân chủ và tự do mà."
Lộc Minh Trạch nhìn y, lại không tiếp lời, không hiểu sao cảm thấy lời Auston chứa ý trào phúng rất nặng.
Thiết lập ban đầu của Liên bang đương nhiên là dân chủ và tự do, song theo thời gian, chính phủ Liên bang chỉ còn mấy dòng họ độc đoán, nhiều năm liền, nhóm ứng cử viên Tổng thống không còn xuất hiện những dòng họ bình dân nữa. Quy tắc "chọn người hiền tài" đặt ra từ ban đầu như chưa từng có, đáng sợ hơn là, không có bất cứ nghi vấn nào đối với hiện tượng này.
Lẽ nào trong những thường dân không một ai tài ba lỗi lạc sao?
"Nhưng do tổ tiên gia tộc Nicolas từng nói không cho phép đời sau tranh cử tổng thống, nên Cecil không dám vi phạm lời răn dạy của bậc cha ông. Lý do duy nhất khiến anh ta làm thế chính là vì công chúa."
Suýt thì quên, bọn họ có thể phân chia giới tính theo giới tính cấp hai, vị công chúa kia có thể là Alpha. Từ đó suy ra... chẳng phải anh trai Auston là Omega sao?
Auston vừa thấy biểu tình Lộc Minh Trạch liền đoán được điều hắn chưa nghĩ ra, không nhịn được cốc đầu hắn một cái: "Công chúa là Omega, nghĩ gì thế."
"Tôi đang nghĩ trách sao mà anh ta đối nghịch với anh vì công chúa, Omega của mình và người em quan hệ không mấy thân thiết, hai người chọn một, kết quả rất rõ ràng."
Lộc Minh Trạch nói, đoạn nhíu mày: "Vậy người anh ta đưa sao anh dám dùng."
Auston thấy hắn nghiêm túc cau mày mà không kìm được bật cười, hơi cúi đầu nhìn hắn: "Cho dù quan hệ giữa chúng tôi không thân thiết, nhưng vì vinh dự của gia tộc Nicolas, anh ta sẽ không gây bất lợi cho tôi. Dòng họ của Cecil vĩnh viễn là Nicolas, chứ không phải Cyprus."
Auston nhíu nhíu mày, bổ sung: "Trừ phi anh ta mặt dày như bê tông(1)."
"Khụ..."
Lộc Minh Trạch không tự nhiên ho khan một tiếng, hắn không hiểu cảm giác vinh dự của những quý tộc, nhưng...sao lại cảm thấy Auston bị hắn dạy hư nhỉ, trước đây hắn cũng chửi người ta mấy kiểu đại loại như "mặt dày như bê tông" sao?
"Đừng suy nghĩ nhiều quá, tất cả đã có tôi."
Lộc Minh Trạch cười: "Tôi làm gì không biết lượng sức mình như thế, trong lĩnh vực này anh mới là người chuyên nghiệp."
Auston nhìn hắn đeo vẻ bội phục không biết là trào phúng hay thật lòng, đang muốn cúi đầu hôn một cái, lúc này chuông cửa lại đột ngột vang lên, Lộc Minh Trạch theo phản xạ nhìn về phía huyền quan. Có khách? Chuyện lạ nha, hắn đến phủ hầu tước nhiều lần như vậy, lại là lần đầu tiên thấy có người đến thăm.
Lộc Minh Trạch nghĩ kỹ một hồi, chợt phát hiện Auston thật sự là một kẻ đáng thương, trước đây hắn từng chế giễu y nhân phẩm kém không bạn bè, vậy mà là thật, bạn bè trong miệng Auston gần giống với "đồng chí" cùng chung chí hướng hơn là thứ hồ bằng cẩu hữu chỉ biết rủ rê, quàng vai bá cổ đi bar chè chén.
Hắn chợt nhớ tới lời Auston nói với hắn hồi ở phi thuyền du hành vũ trụ.
Y nói, tôi rất cô độc.
Thế mà không phải nói dối.
Lúc Lộc Minh Trạch đương thất thần, chuông cửa lại vang lên một tiếng, robot quản gia ra cửa ấn công tắc, trên màn hình chuông cửa hiện ra một gương mặt đàn ông.
Auston tùy ý liếc màn hình, chân mày hơi nhíu lại, Lộc Minh Trạch vội hỏi: "Ai thế? Bạn anh đến thăm à?"
"Không phải."
Y dường như thở dài, bảo Tiểu Viên mở cửa, Lộc Minh Trạch càng cảm thấy nghi ngờ.
Auston ngồi xuống sô pha, ưu nhã vắt chéo chân, khoanh hai tay đặt trước bụng. Y bày ra tư thế đãi khách tiêu chuẩn.
"Là công tước Nicolas."
Lộc Minh Trạch nghệt ra: "Ai?"
Auston mỉm cười, thay đổi cách nói: "Cha tôi."
"............Tôi đi lánh nạn trước."
Lộc Minh Trạch nói rồi nhanh chân chạy lên lầu, hắn thật mừng vì nhà Auston đủ lớn, chí ít có chỗ để hắn nấp!
Auston mỉm cười nhìn hắn: "Em chạy cái gì?"
Y ấn vào điều khiển từ xa trong tay, năm con Tiểu Viên giống nhau như đúc chạy theo bao vây hắn, Lộc Minh Trạch đang chạy lên tầng hai liền bị mấy cái đầu tròn thọt ngang, bốn chân hắn nhấc bổng lên không, gấp đến độ la to: "Thả tôi xuống!"
Mẹ nó yêu đương vụng trộm bị ông già nhà người ta phát hiện chặn trong cửa, hắn còn mặt mũi không hả! Lại nói, sao cha y lại trẻ thế, cùng lắm trông chỉ mới ba mươi tuổi... Đệt! Người nơi này có phải đều trường sinh bất lão không vậy!
Auston nghi hoặc hỏi: "Cũng đâu phải ông ấy tới tìm em, sợ cái gì?"
Lộc Minh Trạch bị đưa đến bên Auston như đưa đồ ăn, ngã xuống đất, hắn nhếch môi không lên tiếng, ý tứ trong ánh mắt lại hết sức rõ ràng.
Đáy mắt Auston lạnh như băng, mặt đeo nụ cười, y vươn một tay sờ đầu Lộc Minh Trạch: "Em nhập vai kẻ vụng trộm sâu quá nên không thoát ra được đấy hở? Hay vì nhập diễn sẽ kích thích hơn? Không ngờ niềm đam mê của em đặc biệt quá chừng, thích role play à? Có muốn tôi giả vờ cưỡng dâm em không?"
Lộc Minh Trạch bị chết máy hoàn toàn vì màn dirty talk xuất hiện bất thình lình của Auston: "... Đầu óc anh sao dơ bẩn thế."
Auston lại sờ lên đôi môi Lộc Minh Trạch đầy ám chỉ, y dùng ngón cái nhẹ nhàng vân vê môi dưới của Lộc Minh Trạch cực kỳ chậm rãi, nén giọng lại, miệng phả ra hơi gió dịu êm: "Trước mặt tôi còn vờ vịt gì nữa, tôi lại chẳng hiểu rõ cơ thể em nhất à, vừa nhắc tới cái từ vụng trộm là em trở nên hưng phấn ngay."
Lộc Minh Trạch quýnh lên: "Khỉ..."
Quý tộc dơ bẩn! Hắn còn lâu mới nghĩ tới là hưng phấn, chỉ có tình cờ hưng phấn thôi!
Bọn họ bên này ghẹo nhau, bên kia cửa đã mở, cha Auston – công tước Nicolas – đang đứng ở cửa.
Auston thu tay về, quay về phía cửa nở nụ cười tao nhã: "Chào buổi sáng, ngài công tước."
Lộc Minh Trạch bò dậy cái "Vèo", cứng nhắc đứng thẳng tắp bên cạnh Auston, vờ như mình là cây thông Noel.
Cha Auston mang khí chất hoàn toàn khác biệt với y, tướng mạo của đối phương lạnh lẽo cứng rắn hơn Auston, gương mặt không chút biểu tình dư thừa, khi nhìn Auston không hề có cảm giác thân thiết như cha nhìn con. Trước khi Auston nhậm chức, ông mới là giám sát quan Liên bang, ở vị trí cao lâu khiến khí chất của ông trở nên cô đọng và uy nghiêm, Lộc Minh Trạch bị ông nhìn lướt qua đã cảm thấy lông tóc khắp người dựng đứng cả.
... Đáng sợ, so ra hắn vẫn thích tiếp xúc với Auston hơn.
Đối phương đi tới mấy bước, cửa tự động đằng sau ông chậm rãi khép lại, lúc này đối phương mới mở miệng: "Chào buổi sáng, hầu tước Auston."
Này, bầu không khí giữa hai cha con họ quái dị quá đấy!
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Viết một hồi tự dưng tui cảm thấy cha Auston cũng có thể làm tình địch của y...
Tuổi tác đúng là bug mà.
——————
(1)Gốc là không biết xấu hổ/ không cần mặt mũi, tui đổi cho mức độ nặng hơn, nghe mỉa hơn.
Editor: Aus phiên bản đá đì đã lên sân rồi, hai bên sẽ đối mặt nhau thế nào?
(Đã beta mấy chương đầu. Chà, nhiều lỗi kinh: lỗi QT, lỗi chính tả... Ngại quá bà con ạ.)