Lúc Lộc Minh Trạch về tới nơi thì tất cả đã hạ màn. Hắn không kịp chứng kiến nghi lễ kế vị, cũng không kịp thấy cảnh Auston chỉa súng vào đầu các quý tộc buộc họ từ bỏ huân chương.
Vừa vào cửa, hắn liền trông thấy Auston đang hết sức tập trung bên bàn làm việc. Y đang cầm bút máy hí hoáy viết vội cái gì đó. Nghe tiếng, y ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Lộc Minh Trạch:
- Lại chạy lung tung khắp nơi, về rồi đấy à?
Vẻ mặt của đối phương vẫn bình thản, dường như cái người cầm quyền trượng đầy khí thế sát phạt quyết liều chết với quý tộc mà hắn thấy trên đường kia không phải y.
Lộc Minh Trạch tựa cửa lấy hơi rồi mới tiến vào:
- Anh không sao chứ?
- Tôi ở phòng làm việc thì có chuyện gì được chứ? Mà em đấy, bây giờ bên ngoài hỗn loạn thế mà còn chạy lung tung.
Lúc này, hắn mới nhớ ra, khi tách khỏi Auston hắn có nói rằng mình muốn đi ngủ. Dù rằng trong thâm tâm thừa biết đối phương đã ngầm chấp nhận hành động của mình, nhưng giờ đây, khi quang minh chính đại bước vào căn phòng này, lòng hắn vẫn không dễ chịu tẹo nào.
Lộc Minh Trạch ậm ừ đáp:
- Ờ.
Sau khi vào phòng, việc đầu tiên hắn làm là kéo rèm cửa ra rồi nhìn ngó bên ngoài. Đến khi thấy khung cảng yên tĩnh bên ngoài cửa sổ, hắn mới quay đầu nhìn Auston:
- Rốt cuộc chuyện giải quyết thế nào rồi? Hay là chưa giải quyết gì hết?
Auston chỉ mỉm cười nhìn hắn, nom như đang nói: "Em đoán xem".
Cái tính dễ bốc hỏa như than củi của Lộc Minh Trạch mà gặp phải kiểu "múa thái cực quyền" trong thời điểm nước sôi lửa bỏng của Auston rất dễ dàng bị nhen lửa:
- Biết chừng mực chút có được không vậy?! Đã là lúc nào rồi mà còn bình chân như vại hả!
Auston cười, kéo hắn qua rồi vươn tay ôm eo:
- Vậy em nói cho tôi biết em đã đi đâu trước đi?
Lộc Minh Trạch đẩy tay y ra:
- Anh biết rồi còn hỏi!
- Nhưng tôi muốn nghe em nói cơ.
Cánh tay Auston lại vươn tới từ hướng khác, còn ôm hắn vào lòng.
Lộc Minh Trạch bó tay chịu trói với cái công phu quấn chặt lấy người ta của y, đành phải thỏa hiệp:
- Tôi đi tìm Mary... Con bé mất tích lâu như vậy mà không có lấy một tin tức nào, tôi lo lắm.
- Em không nói sớm với tôi được à?
Lộc Minh Trạch lơ y. Hắn đâu thể chuyện gì cũng dựa dẫm vào Auston, hơn nữa còn trong thời điểm quan trọng như thế này, không dám đảm bảo rằng có phải mưu đồ của Adonis hay không. Auston có thể làm bất cứ thứ gì để đạt được lý tưởng của bản thân, mà gã Adonis kia lại càng không từ thủ đoạn để giành được chiến thắng. Dưới tình huống này, hắn sao có thể khiến Auston phân tâm vì chuyện của Mary? Lại càng không thể cho Adonis cơ hội lợi dụng Mary để khống chế y. Việc Auston làm liên quan đến tính mạng của hàng ngàn hàng triệu người, tuyệt đối không được mắc sai sót.
Biết bao chuyện dồn nén trong lòng, Lộc Minh Trạch nhất thời không gượng người lên nổi. Hắn chỉ có thể tự an ủi rằng – không có tin xấu chính là tin tốt.
Thấy hắn lặng thinh, Auston đành nói sang chuyện khác:
- Vậy giờ em đã biết được tung tích của Mary chưa? Hoặc là hướng đi của cô bé chẳng hạn?
Lộc Minh Trạch cau mày, lắc đầu:
- Từ phòng giám sát khu dân cư, tôi chỉ thấy con bé đi về hướng nam, nhưng sau đó đi đâu thì không rõ. Tôi đi mãi theo hướng nam, mới thấy có người bảo từng bắt gặp... Thế nhưng khi đến gần tường thành thì chẳng còn tin tức gì nữa.
Auston ôm eo Lộc Minh Trạch, ngẩng đầu nhìn hắn. Người kia không kìm được, nắm chóp mũi y:
- Làm gì đấy?
Auston nắm tay Lộc Minh Trạch kéo vào lòng:
- Dáng vẻ em thật lòng thật dạ quan tâm đến ai đó thật đẹp. Nếu sau này em chỉ quan tâm đến chuyện của tôi thì tốt biết mấy.
- ...Buồn nôn chết đi được.1
Auston thít chặt eo hắn, vùi mặt vào ngực Lộc Minh Trạch:
- Cho em xem một thứ.
Lộc Minh Trạch rầu rĩ:
- Giờ tôi chẳng muốn xem gì cả. Anh nói cho tôi trước đi đã, phía anh không sao chứ? Nếu không có vấn đề gì lớn, tôi phải tiếp tục đi tìm Mary... Tôi lo cho con bé quá.
Auston vỗ mông hắn:
- Đứng dậy, cho em xem một thứ có thể tìm được Mary.
Auston đưa Lộc Minh Trạch đến mật thất, thế rồi trong mật thất lại mở ra một cánh cửa khác. Lộc Minh Trạch kinh ngạc nhìn y – trước kia hai người họ ở trong này khá lâu mà không hề nhận ra ở đây còn một cánh cửa khác.
... Nhưng lúc đó hắn không rỗi hơi để chú ý đến những thứ này, bởi hắn còn đang mắc kẹt trong kỳ động dục của Auston.
Căn phòng phía bên kia cánh cửa không lớn lắm, bốn bức tường đều được bao bọc bởi kim loại, trong số đó gắn một chiếc máy tính khổng lồ, vô số đường dây lộn xộn giăng kín cả căn phòng. Lộc Minh Trạch há hốc mồm ngắm ngía, hỏi:
- Đây là... cái gì?
Hắn thậm chí còn nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc, thí dụ như ngay một giây sau Auston sẽ thú nhận rằng: "Nhìn đi, thật ra tôi là một otaku".3
- Tôi gọi nó là "Đôi mắt của bầu trời".
Thốt nhiên, Lộc Minh Trạch nhớ tới lần đầu tiên đến chủ tinh. Auston từng nhắc nhở không được ra ngoài quấy phá, nếu không sẽ bị người giám sát y phát hiện. Thế là ban đầu hắn còn chẳng dám cởi mũ bảo hiểm. Đôi mắt của bầu trời này... Đúng như tên gọi, hẳn là một kiểu camera theo dõi rồi.
Quả thế, Auston ngay lập tức giải thích cho hắn tác dụng của "Đôi mắt của bầu trời":
- Nó là một mạng lưới giám sát được chế tạo từ các pixel siêu cao. Máy chủ được kết nối với vệ tinh, mọi thứ diễn ra trong phạm vi của camera đều có thể thấy rõ qua nó.
- Mọi thứ? - Vậy chứng minh hắn có thể quan sát hướng đi của Mary thông qua cái máy này.
Auston gật đầu:
- Bây giờ tôi định vị nơi Mary từng xuất hiện trước khi mất tích, biết đâu chừng có thể tìm ra manh mối.
Lộc Minh Trạch vội tiến lại gần:
- Được, anh mau làm đi... Nếu sớm biết có loại máy móc này, tôi đã kể cho anh chuyện Mary mất tích từ lâu rồi. Đã nhiều ngày rồi, không biết con bé có chuyện gì không...
Auston mở giao diện. Thứ đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh là một hành tinh màu xanh ngọc – đích thị là toàn cảnh của chủ tinh. Y đặt định vị ở nhà Lộc Minh Trạch, sau đó từ từ thu hẹp phạm vi. Từ một hành tinh thu nhỏ thành một khu dân cư mà vẫn có thể thấy rõ hình ảnh, Lộc Minh Trạch gần như choáng váng bởi thứ công nghệ tiên tiến này.
Sau khi xác định được địa điểm, Auston bắt đầu tìm thời gian định vị, đoạn, y thở dài:
- Em đừng tự trách, có kể sớm cho tôi cũng vô dụng thôi... Mấy ngày trước chẳng có thời gian trống cho máy chủ làm việc khác đâu.
Lộc Minh Trạch lúc này mới sực nhớ ra chuyện mình muốn hỏi đã bị y lảng đi:
- Chuyện hôm nay rốt cuộc thế nào rồi? Adonis đâu? Và cả những quý tộc kia...
Nói đoạn, hắn chợt thấy buồn lòng. Lộc Minh Trạch cứ nghĩ rằng khi mình mang thái độ thờ ơ với cuộc cải cách của Auston, cũng là lúc hắn đã phân biệt rạch ròi hai người họ ở hai thế giới khác nhau rồi. Dù cho tinh cầu này cuối cùng có ra sao, Lộc Minh Trạch sẽ không kích động. Thế nhưng đến khi hắn thực sự bỏ qua khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời y, Lộc Minh Trạch lại thấy khó chịu khôn cùng.
... Không thể không thừa nhận, hắn rất quan tâm đến Auston.
- Đang nghĩ gì thế?
Lộc Minh Trạch đang thẩn thơ thì bỗng Auston áp sát, kéo hắn vào lòng. Lộc Minh Trạch thoạt ngớ ra, rồi ôm đáp lại:
- Không có gì, tôi đang nghĩ...
Nếu họ không sinh ra ở thế giới này có phải tốt hơn không?
Cuối cùng, Lộc Minh Trạch lắc đầu:
- Không có gì, anh cứ nói tiếp đi.
- Adonis bị tôi giam lại rồi, chí ít hắn phải ngồi tù năm trăm năm mới thi hành án tử hình.
Lộc Minh Trạch phì cười:
- Năm trăm năm? Thế thì rã thành tro rồi còn gì, sao mà thi hành án tử hình được?
- Sao thế được, nếu may mắn, hắn còn sống khỏe mạnh nữa là đằng khác, chỉ có điều không còn trẻ nữa thôi.
Thiếu chút nữa thì quên, đấy toàn những lão yêu quái mấy trăm tuổi cơ mà.
- Những quý tộc khác đâu rồi?
- Đã tạm giam. Có vài quý tộc là cấp dưới cũ không chấp nhận điều chỉnh bộ máy chính phủ, thế là tôi giam bọn họ lại vài ngày.
Y nhìn vào mắt Lộc Minh Trạch, mỉm cười:
- Có phải em thấy tôi xấu xa lắm đúng không?
- Đúng thật, anh nên tận dụng cơ hội này để làm hoàng đế luôn đi.
Auston nghiêm túc nói:
- Tôi chẳng hứng thú với chuyện đó, vả lại, tôi đã tìm ra một nhóm người thích hợp để làm lãnh đạo. Tương lai sau này... tùy thuộc vào họ. Tôi vẫn thích làm giám sát quan hơn.
Lộc Minh Trạch trợn tròn mắt – thì ra cái tên này muốn làm "nhiếp chính vương" chứ không phải người ra mặt ư?
Auston lại chợt nói:
- Thật ra tôi vốn định giao vị trí này lại cho em...
Lộc Minh Trạch hơi cúi đầu nhìn y, trong đôi mắt xám của đối phương đang ẩn chứa một thứ gì không rõ là thích thú hay ăn may:
- Nhưng hình như em cũng không có hứng thú mấy.
Cổ họng Lộc Minh Trạch cổ thoáng nghẹn lại. Hắn nhìn Auston một lúc lâu, đoạn nói:
- Tôi không có tài năng ấy đâu.
Hắn không giống Auston. Khác với đôi mắt chứa trọn giang sơn gấm vóc kia, mắt hắn chỉ dung chứa được đôi ba người mà thôi. Nói không phải khiêm tốn, nếu Auston là Chúa cứu thế trời sinh, thì Lộc Minh Trạch là một người bình thường. Một vị thần chí công vô tư và một kẻ toàn thất tình lục dục, Lộc Minh Trạch không thể công bằng một cách chân chính được.
... Cứ cho là làm người lãnh đạo đi, có lẽ cũng chỉ là "hôn quân" mà thôi.
Auston không tiếp tục chủ đề này nữa, y quay đầu nhìn màn hình:
- Hình như tìm được rồi, Mary ở đây.
Lộc Minh Trạch thiếu điều nhảy vồ vào màn hình. Hắn chăm chú nhìn điểm đỏ kia:
- Con bé cầm cái gì trong tay thế kia?!
- Bình tĩnh chút đi... Hình như là bánh mì.
Hình ảnh được phóng to lên, dòng chữ trên bao bì hiện ra. Lộc Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm – là bánh mì của cửa hàng tiện lợi khu dân cư. Chắc Mary đang muốn ăn sáng. Thế nhưng khi cô bé quay người về nhà, bỗng bị ai đó gọi lại. Không biết hai người nói gì mà ngay sau đó Mary theo hắn ta lên xe.
Lộc Minh Trạch nhìn người nọ chăm chú, Auston cũng nhíu mày theo.
"Thưa thầy, ta đã chuẩn bị cho thầy một món quà nhỏ đấy".
Auston liếc nhìn Lộc Minh Trạch. Thấy sự nghiêm túc hiển hiện trên gương mặt hắn, y thầm nghĩ – vẫn đừng nên kể chuyện này cho hắn thì hơn. Thật lâu sau, y mới chậm rãi nói:
- Tôi cũng không biết người này, nhưng tôi đoán... Xem chừng hắn có liên quán đến Adonis.
Lộc Minh Trạch quay phắt lại, Auston vô thức né tránh đi:
- Đoán thôi. Chúng ta đi hỏi hắn ta thử xem?
- Hung thủ sẽ thừa nhận với anh hắn là kẻ giết người chắc?!
Lộc Minh Trạch nghiến răng nghiến lợi. Adonis! Cái đồ vô liêm sỉ, bất kể có phải hắn ta hay không, Lộc Minh Trạch cũng phải đánh hắn ta đến tàn phế mới thôi!
Đôi giày lính phóng như bay trên hành lang. Theo tiếng lạch cạch của xích sắt, một cái lồng trong suốt được kéo lên từ dưới đáy nước. Đây là nhà thủy lao thuộc quân đội, được canh gác nghiêm ngặt hơn cả nhà tù Basark, những kẻ bị giam giữ ở đây đều là trọng phạm cả.
Lộc Minh Trạch trông thấy người bên trong mặt kính trong suốt kia.
Adonis nhợt nhạt hơn hẳn lần gặp trước, thân hình dường như cũng hao gầy đi chỉ sau một đêm, càng để lộ vẻ tiều tụy và ma lanh. Duy chỉ có cặp mắt xanh lục u buồn kia là không đổi. Lúc nhìn phía Lộc Minh Trạch, chúng còn ánh lên sự điên cuồng nhìn thấu chuyện sống chết.
Lộc Minh Trạch nhìn hắn ta hồi lâu, rồi chợt hỏi Auston:
- Sao mặt mũi hắn bầm dập thế kia?
Người bên cạnh rõ ràng nín lặng trong phút chốc, sau đó mới mở miệng, mắt không hề láo liên:
- Thỉnh thoảng có... tra tấn tù nhân.1
- ... - Lộc Minh Trạch nhìn y với vẻ mặt khó tả. Người nọ còn điềm nhiên mỉm cười, vươn tay chạm lên mu bàn tay Lộc Minh Trạch:
- Tôi trút giận giúp em đấy, không phải cố ý đâu.
Lộc Minh Trạch mập mờ nói:
- Tôi biết, anh luôn có đam mê chơi SM với tù nhân mà. Biết đâu chừng đã lén lút cắm mấy cái sừng cho tôi rồi.7
- Không phải, tôi không có...
- Thôi được rồi, anh im đi.
Hắn giơ tay bụm miệng Auston, sau đó quát Adonis:
- Nhị hoàng tử, em gái tao có do mày bắt đi không?1
Adonis ngồi đằng kia, đầu hơi gục xuống, không buồn phản ứng với Lộc Minh Trạch. Hắn liền nhíu mày:
- Adonis! Nói đi! Rốt cuộc Mary có phải bị người của mày bắt đi rồi không?
Lúc này Adonis mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lộc Minh Trạch, sau đó lạnh lùng quay đi, rõ ràng ý rằng... "Cái ngữ phàm phu tục tử đừng hòng nói chuyện với ta ".
Lộc Minh Trạch bị nhìn như thế, gân xanh sắp gồ lên đến nơi. Hắn siết nắm đấm, nghiến răng hỏi lại:
- Tôi hỏi lần cuối, rốt cuộc Mary ở đâu rồi?
Adonis chẳng buồn cho hắn cái liếc mắt, dứt khoát nhắm mắt dựa vào vách lồng.
- Con mẹ mày...
Auston một mặt ôm chặt lấy eo Lộc Minh Trạch, ngăn không cho hắn nhảy xổ vào liều mạng với Adonis, mặt khác lại châm dầu vào lửa:
- Tôi đã nói là hắn dễ chọc tức người ta rồi mà... Em cũng muốn đánh hắn lắm đúng không?
Tuy bản thân y đôi khi có khuynh hướng hành hạ, nhưng bình thường có thể kiểm soát rất kín kẽ. Ấy thế mà khi đối mặt với Adonis, y lại thiếu điều nổi sùng mấy bận. Loại người như Adonis, xét theo một nghĩa nào đó, thuộc phạm trù mạnh mẽ tột cùng – hắn ta không có nỗi sợ hãi, cũng không có tình yêu thương, mặc dù từng hận thù ai đó, từng làm nhiều chuyện điên rồ, sớm biết lấy oán báo oán, nhưng ngay cả chút nhược điểm mà một "con người" nên có cũng không hề có. Hoàn toàn không có cách nào để tra khảo hắn ta cả.
Lần trước Auston đến gặp hắn ta là để vạch trần kẻ giật dây sau màn, nhưng dù cho y hỏi thế nào, Adonis đều từ chối mở miệng, nói tới nói lui chỉ lặp lại mỗi câu: "Thầy tự đoán đi".
Auston còn thầm suy đoán, có lẽ Adonis là người giật dây thật sự, chẳng qua hắn không muốn nhận thua mà thôi.
- Đúng rồi, ta còn chuẩn bị một món quà nhỏ cho thầy nữa đấy.
Hồi ức của Auston chấm dứt tại đây, vì suy nghĩ của y đã bị Adonis cắt ngang. Đối phương thều thào:
- Ta tặng cho thầy một món quà, là một loài cây bình dân.
Hai người cùng ngẩn ra, thế rồi Lộc Minh Trạch lập tức vỡ nhẽ:
- Ở hẻm núi(1).
Chú thích:
(1)Raw là天堑: đại khái là một con sông, rãnh, một hẻm núi sâu cắt ngang, gây cản trở việc đi lại.Ví dụ điển hình là sông Dương Tử cực kì lớn ở TQ. Cũng khó gọi tên chính xác, tùy theo đặc điểm mỗi vùng nữa. Thôi thì mình xin phép gọi nó là hẻm núi, vì nó tạo cảm giác sâu thẳm và nguy hiểm, mà ở hẻm núi cũng có thể có sông nữa hehe.