Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 66




Đường Lạc rất hối hận vì ngại nặng nên không mang máy vi tính về. Bây giờ cậu vừa mất điện thoại vừa không có máy vi tính, đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với Hạ Kính Sinh. Kể từ khi ở bên nhau lần đầu tiên không được nghe anh chúc ngủ ngon, cảm giác ngủ cũng không say giấc.

Ngày hôm sau cậu dậy rõ sớm, khiến bố mẹ vẫn chưa đi ra ngoài giật nảy mình.

Đường Lạc sợ bị lải nhải không dứt, vẫn không dám cho họ hay tin dữ điện thoại đã qua đời. Cậu muốn đợi trung tâm mua sắm bắt đầu kinh doanh sau đó nhanh chóng đi mua một chiếc điện thoại mới, nhưng tìm khắp nơi lại không thấy thẻ tiết kiệm của mình. Thanh toán bằng điện thoại quen rồi, bây giờ mất điện thoại ngay cả điện thoại cũng không mua được, thật sự là một màn hài kịch châm chọc.

Cứ sầu đến gần giữa trưa, đột nhiên nhận được một gói hàng. Lúc vẫn chưa mở ra Đường Lạc đã đoán được, sau khi mở ra xem, quả nhiên là một chiếc điện thoại mới.

Sau khi nhét sim vào và khởi động máy, cậu đang ưu sầu vì mất hết thông tin liên lạc không thể nào gọi điện thoại ngay cho Hạ Kính Sinh, ngay lập tức đã nhận được một tin nhắn.

— Anh đoán em không nhớ được số điện thoại của bạn trai mình.

Thời gian gửi là đêm qua.

Đường Lạc nhanh chóng gọi đi, mới vang lên mấy tiếng đã có người bắt máy.

“Anh đang nghĩ em cũng nên nhận được rồi,” Giọng nói của Hạ Kính Sinh mang theo ý cười rõ ràng, “Không có cách nào hỏi em nên chọn bừa một cái, thích không?”

Đường Lạc cảm thấy câu hỏi này rất khó trả lời, dù sao không có đứa con trai nào sẽ mua cho mình một chiếc điện thoại vỏ màu hồng. Nhưng nếu như cậu đưa ra kháng nghị, dám chắc sẽ nhận được câu trả lời “Nhưng anh cảm thấy rất hợp với em mà” khiến đầu người ta to ra.

“Anh mua cũng mua rồi, em còn có cách nào,” Đường Lạc trề môi với điện thoại, “Em nói đưa tiền cho anh chắc chắn anh không cần, vậy mỗi người lùi một bước nhé. Cái này bao nhiêu tiền, em đưa một nửa cho anh.”

“Sao vừa bắt đầu đã nói lời lạnh như băng thế,” Giọng điệu của Hạ Kính Sinh hết sức không hài lòng, “Anh còn tưởng là em vội vàng nói nhớ anh.”

“…” Mặt Đường Lạc đỏ lên, nhưng vẫn thành thật nói, “… Nhớ anh.” Cậu vừa nói xong, đột nhiên nghe thấy bên kia vang lên âm thanh nền không rõ, thế là lại hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

“Trạm xe đường dài,” Hạ Kính Sinh nói, “Anh định về trường trước.”

Đường Lạc ngây ra: “… Hôm qua anh về nhà rồi hả?”

“Về rồi,” Ngữ điệu của Hạ Kính Sinh không nghe ra cảm xúc gì, “Nhưng chưa kịp vào nhà đã cãi nhau một trận với họ, cho nên lại đi.”

“Anh về trường làm gì chứ, bây giờ ở đó cũng chẳng có ai,” Đường Lạc hơi lo lắng, “Cho dù không đến nhà em, cũng có cách khác mà. Anh cứ ở đó đừng đi đâu, em đến tìm anh.”

“Không kịp rồi, anh đã lên xe rồi,” Hạ Kính Sinh nói, “Em đừng hoảng hốt, anh qua có chút việc, nhân tiện lấy ít đồ, đợi xong xuôi anh lại đến tìm em.”

“Chuyện gì?” Đường Lạc đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Đợi anh xử lý xong lại nói cho em nhé,” Hạ Kính Sinh nói, “Em ngoan ngoãn đi, hai ngày này nghỉ ngơi nhiều. Đợi anh quay lại nhân lúc chưa bắt đầu đi học chúng ta còn có thể tìm xung quanh…”

“Chuyện này để sau hãy nói, ” Đường Lạc ngắt lời anh, “Anh nói cho em biết trước, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“… Nộp ít tài liệu thôi mà.”

Giọng anh nghe hơi chột dạ.

Đường Lạc cực kỳ cảnh giác: “Anh xuống xe! Ngay lập tức, xuống xe, sau đó chờ em tới.”

“Em đừng kích động,” Hạ Kính Sinh nói, “Xe đã lái rồi, anh không thể xuống được. Hơn nữa anh chỉ về trường lại không phải đi bụi, rốt cuộc em lo lắng chuyện gì?”

“Anh lừa đảo, em nghe thấy tiếng sau lưng anh!”

Đường Lạc lắng tai nghe rõ ràng, một người đàn ông trung niên chắc là người soát vé đang nói to cách Hạ Kính Sinh không xa, nói là mười lăm phút sau sẽ xuất phát, ai đã mua vé hãy đưa ra.

“Không nỡ xa anh thế à?” Hạ Kính Sinh cưỡng ép trêu chọc.

Đường Lạc cầm điện thoại im lặng năm giây: “Tùy anh vậy.”

Cậu nói xong cắt đứt cuộc trò chuyện một cách lưu loát, sau đó bắt đầu thay quần áo thu dọn đồ đạc. Chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cùng với tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên, đi tới cửa thay giày xong, cậu mới nhấn nút trả lời điện thoại lần nữa.

“Anh xuống xe rồi,” Giọng Hạ Kính Sinh nghe rất ấm ức, “Đã nói tức giận cũng đừng phớt lờ người ta kia mà.”

“Em không giận,” Đường Lạc nói, “Nếu xe vẫn chưa đi anh nhanh lên đi, phiếu đã mua rồi đừng lãng phí.”

“…” Đối diện không lên tiếng ngay, có lẽ không đoán ra được cậu có đang nói lẫy hay không.

“Sau khi đến thì ở lại trạm xe đừng đi,” Đường Lạc nói, “Trung thực đợi em ngay tại chỗ.”

Ba tiếng sau, khi tìm được Hạ Kính Sinh ở ga vận chuyển hành khách đường dài lộn xộn, anh đang mặc chiếc áo khoác hôm qua ngồi trên ghế dài ngẩn người.

Một khi gặp được người, Đường Lạc vừa nãy còn khi thế hung hăng trong điện thoại nháy mắt lại không tự giác mềm lòng.

Lúc vừa thấy cậu từ xa Hạ Kính Sinh còn có vẻ hơi căng thẳng, sau khi thấy rõ biểu cảm của Đường Lạc thì lập tức khôi phục bình tĩnh, còn cười vẫy tay với cậu.

“Em cũng tới đây làm gì, anh lớn thế này sẽ không bị lạc đâu,” Lúc nói chuyện anh xem như bên cạnh không có người đi đến trước mặt Đường Lạc ôm chặt cậu vào trong lòng, “Ngồi xe lâu như vậy có khó chịu không?”

Anh nói xong duỗi tay vỗ một cái lên mông Đường Lạc, rõ ràng là có ý riêng.

Đường Lạc cố gắng đanh mặt, vẻ mặt cứng rắn, tránh khỏi lồng ngực anh: “Bây giờ có thể trung thực khai báo rồi chứ?”

“Sao anh nghĩ quẩn thế này,” Hạ Kính Sinh cau mày cười khổ, “Đã trốn ra khỏi nhà được rồi còn đặc biệt tìm người đến quản anh.”

“Em còn lâu mới quản anh,” Đường Lạc giải thích cho mình, “Em lo lắng cho anh.”

Sau khi nói xong cậu lại cảm thấy hơi xấu hổ. Dù sao nghe lời này, về bản chất cũng không khác gì lý luận của cha mẹ anh.

“Thật sự không phải muốn quản anh,” Cậu nói tiếp, “Em chỉ đi theo nhìn, cũng được đúng không. Hơn nữa, cho dù không thể giúp việc gì lớn, chỉ hy vọng anh có quyết định gì cũng có thể bàn bạc với em nói một câu, cũng không được à?”

Cậu moi ruột gan liều mạng nặn chữ, Hạ Kính Sinh nhìn thấy nghe thấy, đột nhiên bật cười.

“Được, được hết,” Anh duỗi tay về phía Đường Lạc, ra hiệu cho cậu nắm lấy, “Nói trên đường đi. Nói trước nhé, tức giận mắng anh thì được, nhưng không được phớt lờ.”

Đường Lạc đã đoán được anh đột nhiên về trường chắc chắn không phải chuyện gì tốt, nhưng cuối cùng sau khi nghe chính miệng anh nói vẫn khiếp sợ.

“Anh điên à?” Cậu gần như nhảy dựng lên ở ghế sau xe taxi, “Còn có hơn một năm nữa là tốt nghiệp, cho dù giận dỗi với cô chú cũng không cần phải tạm nghỉ học chứ!?”

“Không phải giận dỗi,” Hạ Kính Sinh ấn cậu xuống, “Anh nghiêm túc.”

“… Em phản đối.” Đường Lạc nhỏ giọng nói.

“Anh biết ngay,” Hạ Kính Sinh cười khổ, “Cho nên mới không muốn nói cho em biết.”

“Chẳng phải anh muốn đối nghịch với họ à?” Đường Lạc nói, “Nhưng anh giết tám trăm tự tổn một nghìn như thế, rất…”

“Trong mắt em rốt cuộc anh ngây thơ cỡ nào hả?” Hạ Kính Sinh tỏ vẻ bất lực, “Đương nhiên anh đã nghĩ sâu tính kỹ mới đưa ra quyết định.”

Đúng là ngây thơ như thế mà, đồ tồi nhà anh chẳng lẽ không hề tự cảm nhận được hả? Đường Lạc lớn tiếng đay nghiến trong lòng, sau đó cố hết sức mới nuốt xuống được.

“Anh… anh nói ít nhất ba lý do.” Cậu dựng ba ngón tay  lên.

“Trời ạ,” Hạ Kính Sinh cười khổ, “Còn nói không quản anh.”

Đường Lạc không dao động, chĩa ba ngón tay trước mặt anh: “Nói mau!”

Hạ Kính Sinh cầm ngón út của cậu: “Cho dù anh rời khỏi nhà, chỉ cần vẫn ở trường thì mãi mãi không thoát khỏi sự ảnh hưởng của họ.”

“… Chịu đựng một năm rưỡi nữa là được mà,” Đường Lạc lắc đầu, “Cảm thấy khó chịu trong lòng thì nói với em, em có thể an ủi anh.”

“Nhưng tại sao anh phải chịu đựng chứ,” Hạ Kính Sinh vừa nói vừa cầm một ngón tay của cậu, “Một cái bằng tốt nghiệp quan trọng với anh đến thế à?”

“…” Đường Lạc nhẫn nhịn hồi lâu, mới nghĩ ra được một điểm bác bỏ, “Anh không đi học, có tiền sống không?”

“Có chứ,” Hạ Kính Sinh gật đầu, “Tốt nghiệp cấp ba anh đã không xin phí sinh hoạt từ gia đình rồi.”

Nghĩ cũng đúng, người này vẫn luôn có vẻ có rất nhiều tiền. Mặc dù biết mỗi học kỳ anh đều có thể lấy được học bổng, nhưng sinh viên mỹ thuật ngày thường chi tiêu cũng không nhỏ, nhất là học tranh sơn dầu như anh, vải toan thuốc màu mua sơ sơ cũng là một khoản chi tiêu to. Đường Lạc đã thấy rương vẽ của anh, dùng cũng rất xa xỉ. Có lẽ ngoài việc làm thêm ở quán cà phê, anh còn có nguồn thu nhập khác. Con người có một nghề thành thạo, đúng là hoàn toàn không sợ bị đói.

“Anh không có lưu luyến khác à?” Đường Lạc hỏi.

“Nếu em nói người… cho dù anh không đến trường, bạn bè vẫn là bạn bè, bạn trai vẫn là bạn trai.” Hạ Kính Sinh nói, đồng thời bóp mặt Đường Lạc một cái, “Ngược lại, có thể không gặp người không muốn gặp, rất tốt mà đúng không?”

“Vẽ tranh trong trường cũng tự do hơn mà.” Đường Lạc nói.

“Đây xem như lý do thứ ba nhé,” Hạ Kính Sinh nói, “Anh đã nói với em rồi, thật ra anh không thích vẽ tranh.”

Đường Lạc kinh hãi: “Vậy anh không đến trường, cũng không vẽ tranh, anh muốn làm gì?”

Hạ Kính Sinh nghiêng đầu suy nghĩ: “Có lẽ anh có thể trở thành một chuyên gia trang điểm?”

Nét mặt và giọng điệu kia, khiến người ta không phân rõ rốt cuộc có phải anh đang nói đùa không.

Đường Lạc dùng sức rút lại ngón tay bị nắm chặt của mình: “Bác bỏ! Tất cả không thành lập, anh ngây thơ còn không tự biết!”

Hai người ồn ào suốt dọc đường, lúc xuống xe Đường Lạc mới chú ý đến biểu cảm của bác tài giữ im lặng toàn bộ hành trình vô cùng khó tả.

Mặc dù luôn ngượng ngùng khoa trương quá mức trước mặt người ngoài, nhưng lúc này Đường Lạc cũng không có thừa tâm trạng để ý những thứ này.

Cậu cảm thấy mình sầu đến nỗi sắp rụng hết tóc rồi.

Hạ Kính Sinh không nói không rằng, nhìn biểu cảm cũng không biết tâm trạng thế nào. Vừa rồi câu cuối cùng anh nói trên xe là “Ngay cả em cũng không thể hiểu anh”. Sau đó hai người nhìn nhau không nói gì, bầu không khí hết sức khó xử.

Vào cổng trường, sau khi hai người sóng vai đi vài bước, Hạ Kính Sinh đột nhiên dừng lại.

“Anh về ký túc trước, còn em?”

“… Phòng anh còn có ai không?” Đường Lạc nhỏ giọng hỏi anh.

“Chắc không có,” Hạ Kính Sinh lắc đầu, “Hẳn là về nhà hết rồi.”

“Vậy anh còn hỏi.” Đường Lạc quay đầu đi.

Hạ Kính Sinh nhìn chằm chằm mặt cậu một lát, đột nhiên bật cười.

“Được rồi được rồi,” Anh vừa nói vừa thở dài, tiếp đó kéo tay Đường Lạc, “Anh tự gây ra, có cách nào đâu.”