Hạ Kính Sinh kiểm tra điện thoại dưới sự nhắc nhở của Đường Lạc, phát hiện là một tin nhắn rác.
Nhưng mấy tiếng trước đó, còn có người khác liên lạc với anh.
Chu Tĩnh gửi cho anh một tin, nội dung rất đơn giản chỉ có một câu.
“Tôi đã đưa tài liệu chứng cứ cho hội đồng kỷ luật của nhà trường, chúc tôi may mắn đi.”
Sau khi nhìn thấy Đường Lạc hết sức kích động, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho cô, nhưng từ đầu đến cuối đều nằm ngoài khu vực phục vụ.
“Điện thoại đúng lúc hết pin?” Cậu nghi ngờ.
Hạ Kính Sinh nhíu mày, như có điều suy nghĩ, lại không nói gì.
Sau khi tách ra với Hạ Kính Sinh, Đường Lạc chủ động gửi tin nhắn cho Chu Tĩnh, tỏ ý nếu có gì cần cậu sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Nhưng mãi đến khi quay về ký túc xá, vẫn chưa nhận được trả lời.
Lúc đang ngờ vực, Tô Manh gọi điện thoại cho cậu.
“Tôi không liên lạc được với Chu Tĩnh,” Giọng nói của cô nghe rất lo lắng, “Đêm qua chúng tôi còn trò chuyện bình thường, chị ấy bảo hôm nay sẽ gửi thư tố cáo, sau đó tôi không tìm được chị ấy nữa.”
Đường Lạc cũng hoảng sợ theo, “Không thể bị diệt khẩu đúng không?”
“Xí!” Tô Manh tức giận, “Cái miệng quạ của ông!”
“… Xin lỗi,” Đường Lạc thành thật nhận lỗi, “Hôm qua hai người đã nói những gì?”
“Chị ấy kể hết mọi chuyện cho tôi biết, ” Giọng điệu Tô Manh sa sút, “Lão già biến thái kia thực sự không phải người. Ông biết không? Sau đó chị ấy đi tìm ông ta, đồ đốn mạt kia thế mà trả đũa, còn nghi ngờ Chu Tĩnh muốn tìm ông ta lừa tiền, hỏi chị ấy muốn bao nhiêu.”
Đường Lạc nhíu mày: “Ghê tởm quá.”
Tô Manh lại đột nhiên cười: “Chu Tĩnh ghi âm lời nói kia rồi.”
Đường Lạc sửng sốt: “Lanh trí thế à?”
“Chị ấy gửi cho tôi, tôi nghe một chút, thật sự tởm chết đi được.”
Đường Lạc ngẫm nghĩ: “Lỡ như bây giờ chị ấy bị nhốt không thể liên lạc với bên ngoài, vậy chúng ta có thể công khai đoạn ghi âm này ra ngoài không?”
“Hả?”
“Tạo hiệu ứng đặc biệt cho giọng của chị Chu Tĩnh, sau đó công khai ra ngoài,” Đường Lạc nói, “Tôi biết làm, đơn giản lắm.”
Sau khi nhận được âm thanh Tô Manh gửi đến, cái tiêu đề chắc là do hệ thống tự động đặt tên khiến Đường Lạc đột nhiên nhớ ra gì đó. Đó là một ngày. Sau khi lướt bản ghi điện thoại cậu chắc chắn, đó là ngày cậu và Hạ Kính Sinh tình cờ gặp được Chu Tĩnh ở sân trường.
Ngày đó cô nhìn điện thoại ngẩn người, không phải đang chờ người, mà là vừa đi tìm lão súc vật kia, sau khi ra ngoài cầm ghi âm không biết làm thế nào.
Đường Lạc chợt hơi tự trách. Nếu ngày đó mình không nên kích động như vậy, mà dịu dàng hơn kiên nhẫn hơn thì tốt rồi. Chị ấy đã bị tổn thương như thế, không nên bị mình đối xử thô lỗ nữa.
Sau khi nghe xong ghi âm, Đường Lạc lập tức hiểu tại sao Tô Manh chỉ nghe một phần trong đó.
Khi nói chuyện giọng Chu Tĩnh luôn run, mang theo giọng nghẹn ngào không rõ, tức giận bị che giấu trong sự tuyệt vọng to lớn, thành ra có vẻ yếu đuối, khiến người ta nghe thấy mà quặn lòng.
Cuối cùng cô hét lên với kẻ mặt dày vô sỉ kia: “Tôi chết cũng sẽ không để ông sống thoải mái.”
Đường Lạc nghe xong hoảng sợ một hồi, may mà cô không lựa chọn con đường tồi tệ nhất.
Xử lý âm thanh được một nửa, Hạ Kính Sinh gửi tin nhắn cho cậu.
Anh quen nhiều giảng viên, và cũng xem như là một trong những người liên quan đến sự kiện, cho nên nghe được ít tin tức. Chu Tĩnh không sao, nhưng bắt đầu từ chiều đã bị giữ lại trong văn phòng, đến giờ vẫn chưa đi ra.
Chắc trong lúc đó điện thoại hết pin, lại không có cách nào sạc, nên mới không liên lạc được.
“Có vẻ như chuyện rất phiền phức, viện trưởng và phó viện trưởng đều tới, bây giờ vẫn đang chia ra nói chuyện,” Hạ Kính Sinh nói trong điện thoại, “Giảng viên nói với anh những chuyện này rất thương cô ấy, nhưng tạm thời không giúp được gì. Lão súc vật kia ỷ vào lúc trước Chu Tĩnh không báo cảnh sát, kiên quyết nói cô ấy chủ động dụ dỗ, mình cực chẳng đã mới phạm sai lầm. Nói miệng không có bằng chứng, chỉ sợ sau cùng lại là phạt ba chén rượu[1].”
[1] phạt ba chén rượu: là một hình phạt không đau không ngứa, không hẳn là hình phạt, mô tả hình phạt không đủ mạnh
Đường Lạc suy nghĩ: “Tô Manh nói cô ấy tìm được mấy nữ sinh tình nguyện làm chứng đã từng bị người kia quấy rối, có tác dụng không?”
“Lãnh đạo nhà trường không hề muốn làm to chuyện,” Hạ Kính Sinh nói, “Sao lại sẵn sàng nghe những cái này.”
“… Vây có nghĩa là, làm to chuyện mới có thể khiến họ bằng lòng lắng nghe đúng không?” Đường Lạc hừ một tiếng, “Chỗ em có đồ tốt.”
Sau khi lén lút lập một tài khoản khác mang danh đại diện và đăng ghi âm lên diễn đàn trường, chưa đến ngày thứ hai topic đã bị xóa.
Nhưng trong mấy tiếng này, đã có rất nhiều người tải tệp ghi âm về, đồng thời bắt đầu lan truyền. Trước kia lão già này cư xử thật sự quá tệ, sau đó thậm chí có mấy người chủ động đăng bài, tỏ ý mình cũng từng bị quấy rối bằng ngôn ngữ và thân thể từ người này.
Xôn xao trong thời gian ngắn, mở Khoảnh khắc ra bên trong có khá nhiều người đều đang bàn luận chuyện này.
Ngày hôm sau Chu Tĩnh trả lời tin nhắn của mọi người, nói rằng mọi thứ đều ổn, không gặp quá nhiều rắc rối, nhưng thái độ của nhà trường không mấy rõ ràng vẫn khiến cô cảm thấy rất thất bại.
Đối với chuyện Đường Lạc tự gửi âm thanh, thái độ của cô cực kỳ hứng thú.
“Xuỵt, đừng nói cho chị, chị không biết là ai gửi, ai hỏi chị cũng không trả lời được.”
Có lẽ cuối cùng bước ra một bước này, tâm trạng đã có sự thay đổi. Giọng điệu của cô như thế, trái lại hơi có nét vui tươi cởi mở khi Đường Lạc mới quen cô lúc trước.
Mặc dù vẫn không yên lòng, nhưng chiều hôm nay Đường Lạc phải đến Masked girls làm thêm.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, đây phải là một lần cuối cùng cậu đến quán trước khi bắt đầu học kỳ sau. Mộc Tử và cậu đã xác định thời gian của triển lãm Anime trong kỳ nghỉ, nhắc nhở cậu tuyệt đối đừng quên tới giúp đỡ.
Đường Lạc thật sự quên mất.
Lúc trước cậu còn mượn lý do này muốn ép Lão Vương đến triển lãm cuối kỳ của họ. Bây giờ Lão Vương nghỉ việc rồi, mà triển lãm cuối kỳ cũng không cần phải tham gia. Rõ ràng thời gian mới trôi qua không lâu, bên cạnh cậu lại có rất nhiều thay đổi.
Trong đó một điều quan trọng nhất với cậu, chắc chắn là nam thần yêu đơn phương nhiều năm cuối cùng cũng trở thành bạn trai.
Sau khi hứa với Mộc Tử, trong lòng cậu rục rịch, suy nghĩ xem có nên nói cho Hạ Kính Sinh không.
Anh không về nhà, vậy chắc chắn kỳ nghỉ rất rảnh rỗi. Nếu mình đã tới, nhất định sẽ đi tìm anh ấy. Đến lúc đó anh hỏi tại sao đặc biệt tới đây rồi muốn đi đâu, cũng vẫn phải thành thật khai báo.
Cửa hàng em làm thêm muốn đến triển lãm Anime tuyên truyền, anh có muốn cùng đến xem không?
Nửa câu còn lại không thể nói là, em rất muốn tìm người khác khoe khoang một chút, sắp kìm nén chết rồi, anh thành toàn cho em đi.
Trong trường học chỉ có Tô Manh có thể nghe cậu đắc ý, chẳng vừa lòng tí nào. Người ở Masked girls lại khác, hoàn toàn có thể nắm tay Hạ Kính Sinh giới thiệu cho họ, mọi người xem anh đẹp trai này là bạn trai của tôi.
Nghĩ thôi đã thấy rất tuyệt vời, Đường Lạc nhân lúc trong quán không có nhiều khách, nhanh chóng trốn ở bếp sau gọi điện thoại cho Hạ Kính Sinh.
Chắc chắn Hạ Kính Sinh đã cài đặt âm báo riêng cho cậu, tiếng chuông mới vang lên lần hai, đã lập tức được kết nối.
“Anh vừa định gọi điện cho em, ” Ngữ điệu của Hạ Kính Sinh nghe giống như đang nhịn cười, “Em biết không, lão già kia bị người ta đánh trong trường rồi.”
“Hả? Ý anh là lão già biến thái kia?” Đường Lạc hỏi.
“Ừ,” Hạ Kính Sinh nói, “Em đoán là ai đánh?”
Đường Lạc suy nghĩ một lát, không có manh mối: “Không đoán được, là người em biết à?”
“Là bạn trai cũ của Chu Tĩnh,” Hạ Kính Sinh nói, “Cậu ta nghe được người trong âm thanh kia là Chu Tĩnh.”
Đường Lạc hơi giật mình: “Em đã xử lý rồi mà? Tô Manh cũng nói không nghe được.”
“Có thể là vì chúng ta chưa thân thiết với cô ấy,” Hạ Kính Sinh nói, “Người này vẫn bốc đồng như thế, dưới ban ngày ban mặt đánh cho lão súc vật kia rụng cả răng.”
“…”
Đường Lạc đột nhiên nghĩ mà sợ, giơ tay sờ lên mắt của mình.
“Chủ yếu là xung quanh không có ai ngăn cản, toàn xem thôi. Nghe nói lúc bảo vệ chạy đến miệng lão súc vật đầy máu,” Hạ Kính Sinh nói đoạn thở dài một hơi, “Nhưng thảm hơn anh hôm qua nhiều.”
“…”
Những lúc thế này vẫn trêu cậu, bạn trai cậu thật sự quá đáng.
Mặc dù rất quá đáng, nhưng Đường Lạc vẫn thích cực kỳ, chỉ có thể nhận thua.
Sau khi cúp điện thoại, cậu không khỏi hơi xúc động. Tuy rằng vì chuyện lúc trước luôn có ấn tượng không tốt về bạn trai của Chu Tĩnh, nhưng nghĩ đến lão già kia bị anh ta đánh cho răng rơi đầy đất, vẫn không nhịn được hết sức vui mừng. Nghe nói anh ta có thể bị nhà trường xử lý vì chuyện này, Đường Lạc không kìm được sinh lòng thông cảm.
Người này vẫn quá bốc đồng, tìm chỗ khuất trực tiếp úp sọt tốt hơn nhiều mà.
Ban ngày ban mặt trắng trợn như thế, trút được giận, nhưng khó tránh phải trả giá đắt.
Nhưng nói một cách khác, vì chuyện này, nhà trường lại muốn xử lý kín đáo sẽ khó hơn.
Thú vị cực kỳ là, nghe nói lão già kia vốn dĩ giận không kiềm được muốn báo cảnh sát, nhưng cũng bị khuyên giải bởi nhà trường một lòng dàn xếp ổn thỏa. Cũng không biết vì chuyện này ông ta có cảm nhận được một phần vạn cảm xúc của Chu Tĩnh không.
Lúc ấy Đường Lạc không ngờ đó là sau này chuyện này bị lan truyền, lại có thể có người xâu chuỗi với sự kiện trước đó.
Một ngày sau nữa, có Holmes mở topic, nói rằng trải qua suy luận kỹ càng của hắn, hai sự kiện nhất định tồn tại liên quan.
Hiệp sĩ bị cắm sừng lúc trước đăng bài lên án mạnh mẽ Hạ Kính Sinh, sau khi giáo sư Trương bị vạch trần quấy rối sinh viên nữ đã bị đánh ở bên đường. Trong lúc này mới qua bao lâu chứ, liên tưởng đến hiệp sĩ bị cắm sừng tự xưng nữ thần là mối tình đầu của anh ta, không khó suy đoán chuyện ban đầu thật ra là một sự hiểu lầm.
Quần chúng nhao nhao tỏ ý có lý có chứng cứ.
Hạ Kính Sinh chịu oan lâu như vậy, một buổi sáng oan ức được rửa sạch, nhưng sau khi Đường Lạc vui mừng lại hơi lo lắng thay cho Chu Tĩnh.
Bây giờ, ai cũng có thể đoán được nhân vật nữ trong âm thanh là ai. Nếu có người chỉ trỏ cô vì chuyện này, chắc chắn là tổn thương lần hai.
Bạn trai cũ của cô, quả nhiên vẫn là tên ngu ngục đầu óc đơn giản.
Ở trường không có tiết học, làm thêm cũng vừa kết thúc. Công việc chính hằng ngày của Đường Lạc bây giờ chỉ còn lại chạy đến phòng vẽ tranh, cùng vẽ tranh với Hạ Kính Sinh.
Nói là cùng, thật ra chỉ ngồi xem.
Một khi Hạ Kính Sinh bắt đầu tập trung, trên thế giới này chỉ còn lại vải toan trước mắt anh và dụng cụ trong tay.
Lần thứ nhất anh đã đặc biệt xin lỗi Đường Lạc, còn buông lời thề son sắt cam đoan nếu có lần sau sẽ không lơ là cậu nữa.
Nhưng đến lần sau, anh cũng chỉ nói thêm mấy câu với Đường Lạc, chẳng mấy chốc lại trả lời ông nói gà bà nói vịt. Hạ Kính Sinh khi tư duy tiến vào trạng thái, và lúc trước ngủ trong một giây vốn không cứu được nữa.
Cũng may Đường Lạc hoàn toàn không ngại, thậm chí xem là phẩm chất riêng của thiên tài, đắc ý không giải thích được.
“Thật sự không để bụng?” Hạ Kính Sinh hỏi lại cậu sau khi người trong phòng vẽ tranh đã đi hết, “Nhưng em cứ ngồi như vậy, không cảm thấy chán à?”
Đường Lạc lắc đầu, vẻ mặt mê trai: “Lúc anh vẽ tranh siêu quyến rũ!”
“…”
Đường Lạc vốn đang treo trên người anh thuận thế lại dán lên, nhỏ giọng nói: “Hôn một cái?”
Thực tế là hôn rất nhiều cái.
Đường Lạc cảm thấy mình vẫn kiếm lời. Xem thần tượng vẽ tranh rất vui vẻ, trong phòng vẽ tranh không có ai chàng chàng thiếp thiếp với bạn trai rất vui vẻ. Mà thần tượng kiêm bạn trai của cậu bởi trong lòng áy náy nên luôn đối xử với cậu vô cùng thân mật trong khoảng thời gian này, vậy thì càng vui vẻ.
Trong góc phòng vẽ tranh, hai người táy máy tay chân không quy củ, mắt thấy sắp không thu lại được, điện thoại trong túi Đường Lạc lại vang lên cực kỳ đúng lúc.
Có kinh nghiệm đau đớn lần trước, bây giờ cậu không dám bấm yên lặng nữa.
Lấy ra nhìn, lại là Mộc Tử.
Mộc Tử hỏi cậu, có muốn dứt khoát lấy luôn rương trang điểm Lão Vương để lại không. Cô Lưu có dụng cụ trang điểm của mình, chỗ này cũng không có ai khác cần dùng đến cái này. Để đó tích bụi lãng phí quá, dù sao trước đó Đường Lạc đã nói muốn học, để cậu cầm cũng xem như xài cho đúng tác dụng. Đúng lúc lát nữa y đi ngang qua gần trường họ, có thể thuận tiện lái xe đưa đến giúp.
Đường Lạc gần như không có thời gian để lưỡng lự.
Lúc cậu nói chuyện điện thoại vẫn được Hạ Kính Sinh ôm vào trong lòng. Khoảng cách gần như thế, cậu không chắc lời nói của Mộc Tử sẽ bị nghe được bao nhiêu.
Sau khi rối rắm chốc lát, cậu vẫn đồng ý.
Rương trang điểm thôi mà, có gì kỳ lạ với một cậu trai lén lút mặc váy đâu. Hạ Kính Sinh không có lý do để sinh nghi.
Sau khi hẹn xong thời gian cúp điện thoại, quả nhiên Hạ Kính Sinh không nghi ngờ gì cả, chỉ hỏi cậu có cần anh đi cùng không.
Lo lắng Mộc Tử sẽ nói mấy lời không thích hợp, Đường Lạc dứt khoát từ chối anh.
“Nhưng anh còn muốn ăn cơm với em mà,” Hạ Kính Sinh nói, “Sau khi lấy được em còn quay lại không?”
Đường Lạc nhanh chóng gật đầu.