Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 22




Thiếu niên ngồi trong góc kia thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn cậu, Đường Lạc cảm thấy mình buồn bực mất tập trung chắc chắn là vì chuyện này.

“Cũng không phải chuyện gì không có tôi thì không được,” Lão Vương lại hỏi, “Tôi tìm người khác đi thay tôi được không?”

Trong lòng Đường Lạc vô thức trả lời, không được. Nhưng ngại nói ra.

Cậu sợ Lão Vương truy hỏi tại sao, mà mình không đáp được.

Rốt cuộc là tại sao nhỉ, lúc Tiểu Tranh nói không có hứng thú mình chỉ cảm thấy tiếc nuối, nhưng Lão Vương dù thế nào cũng không đồng ý sẽ khiến cậu cảm thấy không thể chấp nhận được.

Cậu nhẫn nhịn cả buổi, mới hục hặc nói: “Quan hệ chúng ta tốt như thế, chút chuyện nhỏ này anh cũng không chịu đồng ý với tôi, không phải bạn bè.”

Sau khi nói xong trong lòng Đường Lạc đột nhiên có cảm giác sáng tỏ thông suốt.

Cậu không vui, không phải vì Lão Vương không muốn đến triển lãm mỹ thuật, mà là không quen bị Lão Vương từ chối. Mặc dù lúc nào cũng nói năng chua ngoa, luôn thích bắt nạt cậu, nhưng thật ra tất cả mọi chuyện Lão Vương đều thuận theo cậu. Hắn giễu cợt hắn mặt dày, nhưng mặc cho cậu được voi đòi tiên. Phàn nàn cậu tay chân vụng về, nhưng chuyện gì cũng làm thay cậu.

Đường Lạc ỷ lại vào hắn đã thành thói quen, hưởng thụ hắn chiều ý.

Trên thực tế Lão Vương đối xử với cậu rất tốt, trong lòng cậu rõ ràng, nếu không thì sao lại thích dính lấy hắn như vậy.

Đường Lạc cảm thấy tâm trạng hiện giờ của mình, có lẽ giống như đứa trẻ nghịch ngợm bị chiều hư. Đột nhiên được cho biết không có được đồ chơi mình muốn, thế là lập tức giãy nảy lên, vừa khóc vừa cảm thấy mình rất tủi thân.

Hơi vô lý, còn hơi làm người ta ghét.

Lão Vương hoàn toàn không biết hoạt động tâm lý của cậu vào lúc này, lại ra vẻ kinh ngạc giống như trước kia: “Ồ? Quan hệ chúng ta rất tốt hả?”

Vì vậy Đường Lạc cũng vô thức tiếp lời: “Còn có bí mật nhỏ chỉ thuộc về chúng ta mà!”

Trong lòng cậu cực kỳ không vững dạ, lúc nói chuyện vô thức dùng lực, thậm chí để phô trương thanh thế còn giơ tay vỗ bàn một cái.

“Rầm” một tiếng, cả quán đều nghe thấy.

“Nhẹ thôi, vỗ hỏng hai bàn tay nhỏ rồi quý ngài đằng kia lại đau lòng,” Giọng điệu của Lão Vương rõ ràng đang nín cười, “Cậu xem cậu ta lại nhìn cậu rồi.”

Đường Lạc dứt khoát quay lưng đi, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nếu anh thật sự không muốn… thì thôi vậy. Thật ra cũng không sao, tôi không phải người không nói lý lẽ.”

“Tôi muốn mà,” Lão Vương nói, “Là cậu không muốn mặc váy đi cùng tôi. Quan hệ của chúng ta tốt thế, ngay cả chút chuyện nhỏ này cậu cũng không chịu đồng ý với tôi, không phải bạn.”

“Tôi nói không lại anh, anh suốt ngày gài bẫy tôi,” Đường Lạc xoa xoa bàn tay, “Tôi đã không cố ép nữa anh vẫn làm phiền tôi?”

“Đừng mà, cậu cố ép tôi đi,” Lão Vương lại cười nói, “Tôi đã ấp ủ xong lý do muốn cậu đi cùng rồi, cậu không muốn nghe thử à?”

Chung quy Đường Lạc vẫn tò mò: “Lý do gì?’

“Tôi xấu, không quen được bạn gái, cho nên biến thái,” Lão Vương nói, “Nằm mơ cũng muốn có một em gái xinh đẹp hẹn hò với tôi, xem như giả cũng được. Cậu bằng lòng thực hiện ước mơ của tôi không?”

“…”

“Cậu xem, khó mở miệng lắm.”

Đường Lạc sửng sốt không nói nên lời.

“Vẫn không đồng ý?” Lão Vương hỏi.

“… Anh nghiêm túc hả?” Đường Lạc hỏi, “Thật sự không phải cố ý trêu tôi?”

“Tôi lấy hết can đảm mới nói ra, cậu lại cho rằng tôi đang nói đùa?” Lão Vương thở dài, “Thôi, xem như tôi chưa nói gì.”

“Anh khoan đã,” Đường Lạc duỗi tay giữ hắn lại, sau đó nuốt ngụm nước bọt, “Tôi… ờ…”

“Hửm?” Lão Vương nhìn cậu.

“Không được, tôi vẫn phải suy nghĩ thêm,” Đường Lạc cau mày, “Bản thân anh cũng không tệ mà, mang theo cái gương lúc nào chả có gái đẹp đi cùng anh!”

(trên zhidao giải thích mang gương để chiếu yêu, trừ tà)

“Tôi cũng không biến thái đến mức đó.” Lão Vương từ chối.

“Nhưng…” Đường Lạc vẫn cảm thấy là lạ.

“Hầy, tôi ăn mặc như thế này cũng chỉ đang lừa mình dối người thôi,” Lão Vương lại thở dài, “Thật ra tôi biết, vết sẹo trên mặt tôi đáng sợ như thế, đời này rất khó tìm được một cô gái thật lòng thích tôi.”

“Đừng nói vậy,” Đường Lạc vội vàng an ủi hắn, “Ngoại hình chỉ là một phần, tính cách cũng rất quan trọng, tính cách của anh…”

Đường Lạc cúi đầu xuống tự nói nửa câu sau trong lòng: Hình như cũng chẳng ra làm sao.

“Tính cách của tôi?” Lão Vương hỏi.

“Thôi,” Vào khoảnh khắc ngẩng đầu, Đường Lạc cảm thấy mình chính nghĩa tận trời, “Vậy tôi đi cùng anh nhé. Nhưng ở trường thực sự không được, anh có nơi nào khác muốn đến không, tôi đi cùng anh, được không?”

Đường Lạc hoàn hồn lại mới phát hiện đã triệt để bán mình rồi.

Chỉ tại Lão Vương, lúc cậu tự kiểm điểm đồng thời suy nghĩ phải làm thế nào điều chỉnh tâm trạng thay đổi hoàn toàn, hắn lại nói là lời thảm thương đến thế, khiến cậu cảm thấy nếu mình từ chối quả thực không có chút nhân tính nào.

Mặc dù khoảng thời gian này đã quen cảm giác mát lạnh giữa hai chân, nhưng lúc mặc váy cậu đi xa nhất cũng chỉ đi tìm mèo ở gần quán cà phê, lần đó còn để lại hậu hoạn vô tận. Những trang phục trong quán con gái bình thường mặc đi trên đường cũng sẽ quá bắt mắt, muốn Đường Lạc mặc trang phục như vậy chính thức đi ra ngoài, cậu nghĩ thôi đã cảm thấy khó thở.

Cậu đề xuất có thể chỉ trang điểm và đội tóc giả, sau đó mặc áo thun quần jean không, thì bị phản đối gay gắt.

Thằng cha Lão Vương này còn vặn vẹo hơn trong tưởng tượng. Cũng không biết có nhìn ra chút ít hổ thẹn trong lòng cậu không, vô sỉ đưa ra một đống yêu cầu. Có thể mặc trang phục thường, nhưng nhất định phải là váy, mà lại là váy ngắn, nhất định phải lộ chân ra. Lý do là làm con trai, cậu đã không có ngực, cũng nên có thứ khiến đám con trai trên đường nhìn thấy sẽ vô cùng ghen tị ngoại trừ cái mặt.

Mỗi dấu ngắt câu trong đoạn văn này đều là điểm xỉa xói, Đường Lạc cảm thấy có thể nói ra một cách hoàn chỉnh đã mặt dày vô sỉ đến cảnh giới nhất định, trái lại khiến người ta không biết bác bỏ như nào.

Để không cho Đường Lạc đổi ý, thằng cha này thậm chí còn đề nghị có thể mua giúp cậu một trang bị hàng ngày, rõ ràng là bệnh cũng không nhẹ..

Sau lần đó, mỗi lần đi vào trong quán đều không thể không cò kè mặc cả vô nghĩa và không kết thúc với Lão Vương, trong lòng Đường Lạc hối hận vô cùng, chỉ tự trách mình lúc trước tại sao nhất thời mềm lòng phạm sai lầm lớn như thế.

Cũng may một mặt khác tác phẩm cuối kỳ của trường tiến hành hết sức suôn sẻ. Thành viên rời nhóm trước đó hồi tâm chuyển ý, một lần nữa được chấp nhận thì rất đội ơn, ra sức mười mươi. Không chỉ có thể, bạn Hạ Kính Sinh – tuyển thủ ngoại viện của họ có tốc độ vẽ tranh nhanh kinh khủng.

Chẳng những nhanh, mà chất lượng cũng cao. Sau khi lấy vật thật về tay, Đường Lạc và thành viên trong nhóm cậu thậm chí hơi xấu hổ.

“Bảo tôi xếp thứ mình vẽ trước phông nền này, ngượng bỏ mẹ…” Một thành viên ra chiều gian khổ, “Làm sao bây giờ, sắp bị tử hình công khai rồi.”

Hạ Kính Sinh bật cười: “Sao các cậu đều khiêm tốn vậy.”

“Thành thật xin lỗi, còn khiến anh vất vả chạy một chuyến, ” Đường Lạc hoàn toàn nịnh nọt như trước đây, “Anh gửi tin nhắn cho em, em tới lấy là được rồi.”

“Một mình cậu không cầm được,” Hạ Kính Sinh nói, “Tôi thấy chuyên ngành của các cậu hình như rất ít đeo bản vẽ.”

Điều này là đúng. Hạ Kính Sinh tô màu rất dày, sợ thuốc màu nứt ra cho nên không đựng trong thùng tranh, tất cả bản thảo đều trực tiếp đóng trên khung bảng vẽ rồi khiêng tới. Hầu hết người ngoài ngầm thừa nhận sinh viên mỹ thuật yếu ớt, trên thực tế sinh viên mỹ thuật một tay xách bảng vé một tay xách thùng dụng cụ tập mãi thành quen, nhiều năm bị ép chịu nặng, rất ít người yếu ớt. Năm đó Đường Lạc cũng thường xuyên vác bảng đến vùng ngoại ô vẽ vật thực, nhưng sau khi vào đại học chuyên ngành của cậu khá đặc biệt, chủ yếu dùng máy vi tính vẽ tranh. Mặc dù máy tính cũng nặng, nhưng đeo sau lưng dù sao vẫn khác với vai khiêng tay xách. Thể lực đi ngược dòng nước, một khi thả lỏng thì biến thành tàn phế theo tốc độ ánh sáng.

Đề tài này nói ra xấu hổ quá, Đường Lạc quyết định nên nhanh chóng nói chuyện khác cho thỏa đáng.

“Scan xong những tranh này anh còn giữ lại nữa không?” Cậu dè dặt hỏi.

Hạ Kính Sinh nghĩ ngợi: “Thật ra tôi cũng hơi lười mang về.”

“Vậy cho em nhé!” Đường Lạc giơ tay.

“Được thì được, nhưng…” Hạ Kính Sinh cười nói, “Cậu mang về phòng ký túc cũng chiếm chỗ nhỉ.”

“Không, tương lai đàn anh trở thành họa sĩ hàng đầu thế giới, tất cả những thứ này đều là bút tích thực, đến lúc đó em giàu to rồi!” Đường Lạc buông lời thề son sắt, “Lát nữa scan xong mời anh nhớ ký tên vào góc.”

Hạ Kính Sinh cười gật đầu: “Được thôi, vậy… đã nói mời cơm còn mời nữa không?”

Kết quả là Hạ Kính Sinh và nhóm của Đường Lạc cùng ngồi trong phòng hoạt động ăn cơm hộp mua từ nhà ăn.

“Ờm… lần sau, lần sau lại mời chính thức,” Đường Lạc ngồi bên cạnh anh nhỏ giọng nói, “Chờ tác phẩm nộp xong rồi, lúc nào cũng được.”

Hạ Kính Sinh không đáp lời, anh nhìn Đường Lạc, đột nhiên như thể phát hiện ra gì đó, tiến lại gần mặt cậu, gần đến mức hơi thở của hai người sắp hòa vào nhau.

“Đây là gì?” Anh vươn tay, đầu ngón tay ấn nhẹ một cái vào vị trí cổ sau tai Đường Lạc, tiếp đó hình như nhặt thứ gì đó.

Lúc anh rút tay về, Đường Lạc vì quá căng thẳng mà toàn thân cứng ngắc lờ mờ nhận ra cảm giác ngứa nhẹ ở làn da xung quanh và trên tóc.

Những người khác trong nhóm đều ngồi ở xung quanh, động tác đột nhiên của Hạ Kính Sinh đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Mọi người bưng cơm hộp không nói một lời, yên lặng nhìn Hạ Kính Sinh nhặt một sợi tóc màu đen dài đến eo từ vị trí cực kỳ khuất sau tai Đường Lạc.

Phòng hoạt động lại im lặng năm giây, ngay sau đó mọi người đều eo éo ngoại trừ Hạ Kính Sinh.

“Âu sịt âu sịt âu sịt thằng nhóc mày lại có chuyện rồi!”

“Hèn chi thường xuyên lặn mất tăm cả nửa ngày!”

“Chuyện xảy ra khi nào? Ai? Ở khoa chúng ta à? Có ảnh không?”

“Có phải em Tô thường xuyên đến tìm ông không? Ông còn nói không có gì với em ấy.”

Đường Lạc bị bao phủ hoàn toàn bởi âm thanh: “Không phải… tôi không có…”

Đây chắc chắn là một sợi tóc giả, bởi vì hôm qua cậu vừa đến Masked girls làm thêm. Đường Lạc hốt hoảng quay đầu nhìn Hạ Kính Sinh vẫn cầm sợi tóc kia, đã thấy biểu cảm của đối phương như cười mà không phải cười, vô cùng khó tả.

“Em…” lời nói của Đường Lạc mắc trong họng, nói không nên lời.

Đây là hiểu lầm. Em thích anh, anh biết rất rõ mà.

Ở đây quá nhiều người, cậu không có cách nào giải thích. Nhưng có vẻ như Hạ Kính Sinh cũng không cần lời giải thích của cậu.

Người xung quanh đều đang líu ríu, lời nói trong lòng cậu thì người trước mắt này hoàn toàn không nghe được.

Cảm xúc của Đường Lạc đột nhiên nhảy cầu, chìm xuống thung lũng.

Sau khi nhìn Hạ Kính Sinh cái nữa, ngực nghẹn một hơi cậu lấy điện thoại ra khỏi túi, nói với những người còn lại: “Muốn xem ảnh à? Tôi tìm xem.”

Tất cả mọi người cùng vây quanh, phấn khích lạ thường, “Nào nào nào, bọn tôi kiểm định cho ông.”

Đường Lạc lướt trong album ảnh một lúc lâu, cuối cùng tìm được một người đẹp đen dài thẳng tiêu chuẩn.

“Đây,” Cậu đập điện thoại lên bàn, “Bạn gái của tôi.”

Tất cả mọi người kể cả Hạ Kính Sinh cũng bu lại, ngay sau đó đê-xi-ben trong phòng lên một tầm cao mới.

“Đậu xanh rau má! Đây là trường mình à? Chưa từng thấy! Ông kiếm đâu ra? Thằng này ông đừng lấy ảnh hot mạng lừa bọn tôi!”

“Không tin thì thôi.” Lúc Đường Lạc cất điện thoại cũng vô thức liếc ảnh kia một cái.

Trong tấm ảnh, Lão Vương đang hơi ngước mắt lên nhìn về phía màn hình. Bởi vì liên quan đến góc nhìn xuống, sự tồn tại của khẩu trang trở nên không rõ ràng lắm, đập vào mắt chỉ thấy mặt mày và một đoạn nhỏ mũi của hắn, còn có bàn tay đang chống cằm.

Đây đương nhiên là chụp lén, ít nhất khi Đường Lạc giơ tay lên đã nghĩ là chụp lén. Lúc ấy Lão Vương chống đầu tì vào quầy bar nhìn mức hàng bán ra ngày hôm đó. Hiếm khi Đường Lạc từ trên cao nhìn xuống, cảm thấy hình ảnh này rất là cảnh đẹp ý vui, vì vậy cậu lặng lẽ lấy điện thoại ra.

Sau đó mặc dù cậu rụt cổ lại xóa tất cả ảnh ngay trước mặt Lão Vương, nhưng trên thực thế đã lén lút đăng một tấm lên sao lưu đám mây trước khi xóa.

Lúc đó chỉ đơn thuần muốn lật lọng, không ngờ hôm nay thật sự có đất dụng võ.

Sau khi cất điện thoại vào trong túi, cậu mang tâm trạng thấp thỏm liếc Hạ Kính Sinh ngồi ở bên cạnh mãi không có phát biểu gì.

Kế đến tâm trạng của cậu lại nổ tung lần nữa.

Hạ Kính Sinh thế mà đang cười.

Anh mím môi, cúi đầu, nâng một tay lên hết sức mất tự nhiên đặt gần môi, nhưng vẫn không che giấu được khóe môi đang vểnh lên.

Đó là sự vui vẻ rõ ràng mười mươi, khó mà che giấu.