Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 20




Lúc Đường Lạc quay lại quán, Lão Vương đang nói chuyện phiếm với khách.

Thật ra có thêm ba tấm vé cũng chỉ như cát trong sa mạc, không có tác dụng mang tính quyết định gì. Nhưng nghĩ đến việc Lão Vương đã bị Mộc Tử đóng gói bán cho mình trong khi không hề hay biết gì, Đường Lạc cảm thấy tâm trạng vô cùng sung sướng.

“Đúng rồi, tôi cũng cảm thấy lúc mới đến cậu ấy đáng yêu nhất.”

Bình thường Lão Vương nói chuyện với cậu giọng rất trầm, lại vì đeo khẩu trang nên luôn có cảm giác bí hơi. Nhưng bây giờ nghe hắn nói chuyện phiếm với khách, tông giọng hình như nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đường Lạc cảm thấy đây nhất định không phải ảo giác của mình, là đãi ngộ khác nhau hết sức rõ ràng.

Có khách chú ý đến cậu, cười vẫy vẫy tay với Đường Lạc: “Ối chà, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến ngay.”

“Mọi người đang nói xấu tôi đúng không?” Đường Lạc chạy chậm đến bên cạnh bàn, “Tôi nghe thấy hết rồi.”

“Nào có, chúng tôi đang…”

Khách cười giải thích, vừa mới nói được nửa câu đã bị Lão Vương tiếp lời.

“Chúng tôi đang khen cậu, nói cậu rất đáng yêu.”

Trong lúc nói chuyện hắn còn hết sức tự nhiên giơ tay lên xoa một cái trên đầu Đường Lạc.

Sợ tóc giả bị xoa rối, Đường Lạc vội vàng duỗi hai bàn tay ôm lấy đầu. Định mở miệng xỉa xói hai câu, Lão Vương rút tay về rồi lên tiếng chào khách, đoạn quay người rời đi.

Đường Lạc bị bỏ lại sửa sang lại tóc mái xong, ngồi xổm xuống bên cạnh bàn duy trì cùng một độ cao với khách, sau đó nhỏ giọng nói: “Mọi người lén nói với tôi, vừa rồi tên kia đã nói gì về tôi thế?”

“Nói cậu dễ thương mà,” Lúc nói chuyện nụ cười của khách khiến người ta hoàn toàn không thể tin được, “Thật sự đang khen cậu.”

“Thật hả?” Đường Lạc hỏi, “Không còn gì khác?”

“Có chứ,” Khách úp sấp trước mặt cậu, “Cậu ta nói nếu cậu đứng im không nói lời nào, chỉ nhìn mặt mũi thôi hoàn toàn là sát thủ trai thẳng tiêu chuẩn nhất.”

“…”

Phần lớn thời gian Lão Vương dù khen cậu, giọng điệu cũng đầy mỉa mai.

Đường Lạc thích nghi tốt với chuyện này. Bây giờ chỉ cần không dính đến Hạ Kính Sinh, tùy tiện nói cậu thế nào cũng sẽ không nổi giận. Nhưng càng như vậy, thỉnh thoảng mấy lời khen ngợi đột nhiên xuất hiện của Lão Vương càng khiến người ta tâm thần không yên.

Lão Vương khen tranh của cậu, Đường Lạc đã cảm thấy chắc là hắn thích thật lòng, thậm chí còn lén lút tự mãn nho nhỏ.

Nhưng là con trai, tạo hình nữ trang được đánh giá là sát thủ trai thẳng thì không biết là vui hay buồn.

Đường Lạc nghe xong mặt ngay lập tức nóng bừng, nhưng vẫn mạnh miệng vài câu, nói là Lão Vương rảnh rỗi không có việc gì làm cứ thích lấy cậu ra làm trò cười, tố chất cực kém.

Nhưng chẳng mấy chốc cậu lại sinh ý nghĩ bậy bạ, cảm thấy đây có lẽ là cơ hội tốt ngàn năm một thuở để nói kháy lại Lão Vương.

Đến khi lượng khách trong quán lại thưa thớt lần nữa, cậu trốn ở đằng sau quầy bar lén lút bắt chuyện với Lão Vương.

“Ê! Trai thẳng bên kia!”

Lão Vương nhìn xung quanh một lát, sau đó giơ tay chỉ mình: “Tôi?”

“Là anh,” Sau khi Lão Vương đến gần Đường Lạc xỉa xói, “Trong quán này chỉ có một mình anh mặc váy thích nhấn mạnh mình là trai thẳng.”

Lão Vương mờ mịt đi tới trước mặt cậu: “Sao vậy?”

Hai bàn tay của Đường Lạc cùng chỉ vào mặt mình làm bộ đáng yêu với hắn: “Phải chăng anh cảm thấy tôi rất đẹp?”

“Ha?” Lão Vương nhìn cậu, “Lại lên cơn gì đây?”

Đường Lạc duỗi một ngón tay ra chỉ hắn: “Anh, trai thẳng,” Sau đó lại chỉ mình, “Tôi, sát thủ trai thẳng.”

Vừa dứt lời, Lão Vương rất chi là bất lịch sự ấn mạnh một cái lên mặt cậu, khiến toàn bộ cơ thể cậu ngửa ra sau một đoạn dài.

“Đồ thần kinh,” Lão Vương rút tay về xoay người rời đi, “Làm bài tập của cậu đi.”

Đường Lạc ổn định cơ thể sau đó cười vang, “Thẹn quá hóa giận!”

Lão Vương đi được hai bước lại lượn về, “Tâng bốc thương nghiệp nhau trước mặt khách một tí đã khiến cậu đắc ý thế hả?’

“Không hề không hề, ” Đường Lạc liên tục xua tay, “Là phản ứng bây giờ của anh mới khiến tôi đắc ý.”

Lão Vương khoanh tay trước ngực, không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào mặt cậu.

“Anh làm gì? Muốn giết người diệt khẩu à?” Đường Lạc rụt lại.

“Cảm thấy cậu đẹp như tiên giáng trần, cho nên tôi nhìn thêm,” Lão Vương vừa nói vừa đến gần, “Mặt cậu nhỏ nhắn ngoại hình xinh đẹp thế này, tôi rung động lắm rồi, nếu thật sự là con gái đã không kìm lòng được theo đuổi cậu từ lâu rồi.”

“…”

“Trai thẳng,” Hắn học động tác vừa rồi của Đường Lạc chỉ mình, lại chỉ Đường Lạc, “Sát thủ trai thẳng.”

“…”

“Cậu nhìn tôi điềm đạm đáng yêu như vậy, tôi cũng muốn hôn cậu.” Lão Vương nói.

Đường Lạc vội vàng giơ tay dùng cánh tay bịt miệng lại: “Sao anh đột nhiên nổi điên rồi!”

“Bị lây,” Lão Vương nói xong thậm chí xích lại gần hơn, “Sao nào, cậu có muốn cân nhắc đến tôi không?”

“… Tôi sai rồi,” Đường Lạc thảm thương tuyên bố bại trận, “Xin lỗi, tôi không dám nữa đâu.”

Lão Vương cười với cậu một tiếng trong khoảng cách này, sau đó mới lùi về.

“Còn chuyện gì không?” Hắn hỏi.

Đường Lạc che miệng lắc đầu như trống bỏi.

Ban đầu cậu tính trêu Lão Vương xong lại nói cho hắn biết tin tốt là hắn đã bị Mộc Tử đóng gói bán đi, bây giờ quyết định tạm thời đừng nên mạo hiểm vào hang sói thì hơn. Không biết tự lượng sức mình ắt phải tự chịu diệt vong.

Buổi tối hôm đó, mấy thành viên còn lại trong nhóm họ đã sắp xếp xong tất cả tài liệu trước đó Hạ Kính Sinh cần, nén lại gửi cho Đường Lạc.

Gửi xong có người hỏi một câu, nói là cứ để đàn anh giúp đỡ miễn phí như vậy liệu có ổn không.

Đường Lạc hết sức hào phóng, tỏ ý mọi người không cần lo lắng, cậu sẽ chịu trách nhiệm mời đàn anh ăn cơm. Cậu vừa nói, mọi người nhao nhao tỏ vẻ cũng muốn cùng tham gia cố gắng một phần tâm sức, khiến Đường Lạc quýnh đít lên.

Khuyên can mãi cuối cùng cũng khuyên lùi đám bóng đèn này, cậu vội vàng gửi tệp cho Hạ Kính Sinh. Lúc gửi còn gõ một đoạn chữ rõ dài.

“Đàn anh ơi lúc nào có thời gian anh cứ thong thả vẽ, không cần phải vội, tuyệt đối đừng để ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi. Nếu như không kịp, anh nói trước với em một tiếng là được. Còn có lần trước cảm ơn anh đã lên diễn đàn làm sáng tỏ, có thời gian em chính thức mời anh ăn bữa cơm nhé?”

Nửa tiếng sau, Hạ Kính Sinh trả lời dấu tay [OK] có sẵn trong wechat, y như mấy ông trung niên, cũng không biết cụ thể là đồng ý chuyện gì.

Vốn nghĩ rằng lần tới trò chuyện với Hạ Kính Sinh ít nhất cũng phải một tuần nữa, ai ngờ tối ngày hôm sau vừa tan học đã nhận được tin nhắn anh gửi đến.

“Tôi lười dùng bột màu, cậu xem như vậy được không, nếu được tôi sẽ vẽ tiếp mấy bức khác.”

Xuống dưới nữa là một tấm ảnh.

Đường Lạc sợ ngây người. Lúc tấm ảnh kia gửi đi không chọn ảnh gốc, sau khi phóng to nhìn không rõ lắm, nhưng hiển nhiên không hề lười, bộ phận chi tiết thậm chí có phần tỉ mỉ quá mức.

Bây giờ cậu thiếu điều trực tiếp trả lời một câu “Đừng mà”. Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng cảnh của bức tranh này làm nền thì hoàn toàn giọng khách át giọng chủ, nếu để làm cảnh người xem ai còn nhìn thấy nhân vật trong kịch bản nữa.

Đường Lạc xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn ngại đưa ra ý kiến sửa chữa, nhưng sau khi điên cuồng khen ngợi lại uyển chuyển tỏ ý “Những cái khác có thể qua loa tùy ý hơn.”

Nửa tiếng sau, lại nhận được một chữ [OK].

Cậu gửi tấm ảnh vào trong nhóm, sau khi khen xong mọi người cũng sinh ra chất vấn giống vậy.

Có người đề nghị, đến lúc sử dụng làm mờ phần ảnh này lại dùng thêm mấy cái filter là được. Cậu ta nói rất có lý, nhưng trong lòng Đường Lạc rất không muốn. Cứ cho là không thích hợp, bức tranh phong cảnh đơn giản như tranh vẽ này thực sự đâm vào tim cậu rồi, không muốn bị chỉnh sửa gì nữa. Nhưng lại nghĩ, giữ nguyên trạng thái ban đầu đợi đến lúc thành phim phong cách đột ngột thì chớ, tác phẩm non nớt của một đám sinh viên năm nhất như họ cưỡng ép gộp lại với cảnh tiêu chuẩn như vậy, quả thực là công khai tử hình, đến lúc đó hiệu quả tổng thể sẽ rất xấu hổ.

Lưỡng lự cả ngày, chiều ngày hôm sau khi đi học đột nhiên lại nhận được tin nhắn Hạ Kính Sinh gửi tới.

Vẫn là một tấm ảnh, tranh trong ảnh giống y hệt ngày hôm qua.

“Tôi đến hỏi giáo sư khoa hoạt hình, rồi sửa lại cho cậu, cậu xem lại đi?”

Phiên bản mới của bức tranh đã mờ đi một lượng lớn chi tiết, hơi sửa đổi màu sắc, tổng thể thoải mái và ngắn gọn rất nhiều, nhưng không hề giảm đi vẻ đẹp, lại thêm vài phần hùng vỹ.

Đường Lạc ngây ngốc nhìn điện thoại nửa phút, tiếp đó úp sấp trên bàn học im lặng thét lên.

Uốn éo trên ghế cả buổi, cuối cùng cậu không kìm được lén lút chuồn ra khỏi phòng học từ cửa sau, trốn vào trong góc hành lang run tay bắt đầu gọi điện thoại.

“Sao vậy, tan học rồi?” Bên kia điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng của Tô Manh, “Tìm tôi ăn cơm?”

“Tô Manh, bà nghe tôi nói, tôi cảm thấy đàn anh không bình thường!” Đường Lạc ép giọng xuống nói rất cố sức.

“… Làm sao rồi?” Tô Manh tò mò, “Hai người lại xảy ra chuyện gì nữa?”

“Anh ấy tốt quá, tốt không bình thường,” Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, “Tôi, tôi thực sự nghi ngờ…”

“Ông có thể nói từ đầu không?” Tô Manh chả hiểu gì cả.

Đường Lạc không thèm để ý tới, vẫn tự quyết định: “Tôi thực sự nghi ngờ anh ấy cũng thích tôi phỏng.”

“Hả?” Tô Manh kinh ngạc “Ông nói gì cơ?”

“Bà mau chửi cho tôi tỉnh đi!” Đường Lạc trốn ở trong góc nhảy nhót ngay tại chỗ, “Xin bà, chửi tôi hai câu, để tôi tỉnh táo lại!”