Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 16




Lão Vương hỏi cậu, cậu có vui lòng giữ kín bí mật này giúp tôi không?

Đường Lạc gật đầu như giã tỏi.

Cậu cảm thấy Lão Vương thật sự quá khó khăn. Còn mình vì một chút lòng tò mò lại tàn nhẫn mở vết sẹo của người khác ra như thế, thực sự áy náy.

Thế là đêm đó cậu vẫn ép buộc nán lại giúp Lão Vương cùng hoàn thành công việc kết thúc, thậm chí còn âm thầm quyết định phải bắt đầu nghiêm túc học trang điểm để giảm bớt gánh nặng cho Lão Vương.

Chiếc điện thoại cũ mà Mộc Tử cho dùng hoàn toàn không có trở ngại, cũng không vội mua điện thoại mới nên trước mắt trong tay Đường Lạc cũng rất dư dả.

Sau khi quay về ký túc cậu làm tổ trên giường lướt Taobao muốn mua vài sản phẩm cơ bản, tiếp đó chẳng mấy chốc đã hoa mắt. Cùng một loại sản phẩm có vô số nhãn hiệu thì chớ, rõ ràng nhìn giới thiệu là cùng một nhãn hiệu cùng một sản phẩm, thế mà giá cả cũng khác biệt như ngày và đêm.

Cậu cố gắng nhớ lại logo vỏ ngoài của những sản phẩm Lão Vương thường sử dụng, tiếc là hình ảnh hoàn toàn mơ hồ. Lúc co quắp trên ghế như ông cụ để được phục vụ, hoặc là cậu nhắm mắt, hoặc là đang lén lút quan sát đôi mắt của thợ trang điểm, tâm tư chưa bao giờ đặt trên dụng cụ.

Để phòng ngừa tiêu lung tung mất tiền oan, Đường Lạc do dự một lát vẫn quyết định đợi lần sau quan sát tỉ mỉ rương trang điểm của Lão Vương lại đi đặt hàng.

Tạm thời không nhắc đến dụng cụ, sau đó luyện tập như thế nào cũng là một vấn đề khó khăn không nhỏ.

Ở trong phòng ký túc ngay cả tẩy lông chân cậu cũng không tìm được thời cơ, càng khỏi nói đến trang điểm. Xoắn xuýt cả buổi, Đường Lạc quyết định vẫn tham khảo cách tẩy lông trước đó, về sau mỗi lần đến quán sớm hơn một khoảng thời gian, sau đó nắm chặt thời gian luyện tập.

Sau khi lên kế hoạch trong lòng, điều cần quan tâm hơn bây giờ là bài tập cuối kỳ.

Đường Lạc cột tóc lên xà nhà, lấy dùi đâm đùi lại mặt dày mày dạn thỉnh giáo một đám người, sau rốt mài ra nguyên mẫu nhiệm vụ trong nhóm sắp xếp cho cậu.

Tiếc rằng vẫn chưa kịp cho mọi người thưởng thức thì trên trời rơi xuống bão táp bất ngờ. Hai thành viên trong nhóm cãi nhau ỏm tỏi vì có ý tưởng khác nhau về tác phẩm, hai bên đều không muốn nhường nửa bước nào. Đường Lạc làm yên lòng hai bên, hai bên không phải người, sầu đến độ rụng tóc.

Cuối cùng cả hai tuyên bố rời khỏi, để lại một đống hỗn độn của bán thành phẩm, mấy thành viên còn lại kể cả Đường Lạc khổ không thể tả.

Thật ra đi theo vẽ gốc Đường Lạc cũng không lo lắng, bản thân cậu hoàn toàn có thể gánh được. Sau khi bàn bạc với mọi người và dứt khoát bỏ đi phần 3D, cậu thậm chí cảm thấy như trút được gánh nặng, chẳng mảy may lưu luyến với công việc vô dụng đã làm trước đó.

Vấn đề lớn hơn bây giờ là không đủ người. Thiếu mất hai người lao động, cộng thêm phần họ phụ trách trước đó cũng phải làm lại lần nữa, thời gian trở nên vô cùng gấp gáp. Deadline ép người ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nhưng Đường Lạc và đám đồng bọn của cậu vẫn muốn vùng vẫy giãy chết một lần.

Có người đề xuất dứt khoát dùng ảnh làm nền, nhưng nhanh chóng bị gạt bỏ. Trước tiên không nói đến việc rất khó tìm một tấm ảnh không có vấn đề bản quyền và có thể áp dụng được, mấu chốt là phong cách mỹ thuật của họ hoàn toàn không tả thực, ép buộc phối hợp khó tránh khỏi đột ngột.

Vì vậy lại có người đề nghị đổi mạch suy nghĩ, hay là đến khoa khác tìm xem có tác phẩm phong cảnh thích hợp hơn không.

Đường Lạc dè dặt giơ tay: “Tôi biết một tiền bối khoa tranh sơn dầu, anh ấy có mấy tác phẩm tôi nghĩ… hình như có thể.”

Cuối cùng lại có lý do đường hoàng có thể chủ động liên lạc với Hạ Kính Sinh, trong lòng Đường Lạc vừa thấp thỏm vừa kích động.

Cậu tắm rửa thay quần áo hướng lên trời cầu nguyện sau đó trịnh trọng mở wechat ra, biên tập bảy phiên bản lại xóa hết đi, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí gửi đi bốn chữ.

“Anh có đó không?”

Đi vòng trong phòng ngủ năm phút, chưa nhận được trả lời.

“Mày làm gì đấy?” Lão Tam trong phòng ký túc vừa lên tiếng giọng điệu đã ghét bỏ vô cùng, “Lắc qua lắc lại ảnh hưởng tao chơi game.”

Tâm trạng Đường Lạc nông nóng, chỉ muốn phân tán sự chú ý của mình, bèn hấp hấp lại gần: “Tao xem nào tao xem nào, ố trời mày sắp thua rồi hả!”

Cậu cúi người nửa nằm nhoài trên bàn nhìn màn hình của Lão Tam, đúng lúc anh đại Lâm đi tới, nhìn cậu chằm chằm chốc lát, đoạn nói lời giật gân.

“Chúng mày có thấy độ này động tác của Lão Tứ rất quyến rũ không?”

“Cái vẹo gì thế!” Đường Lạc nhảy dựng lên, “Toàn thân tao đầy manly, quyến rũ chỗ nào?”

“Mày cúi người thì cúi người, sao còn duỗi tay sờ mông mình một cái?”

“Tao…” Đường Lạc mắc kẹt.

Bởi vì động tác cúi người rất dễ lộ hàng, nhất định phải duỗi tay giữ váy mới được.

Đường Lạc cúi đầu liếc nhìn quần dài trên người mình, bắt đầu cãi chày cãi cối: “Mông tao ngứa gãi tí không được à!”

“Dạo này mày đi đường cũng, “Anh đại Lâm lại nói, “Trông gớm lắm, Lão Tam mày nói xem đúng không?”

Tình hình trận chiến của Lão Tam đang giằng co, cũng không quay đầu lại: “Hơn nữa tóc dài đến mức sắp buộc được rồi.”

“Chúng mày quan tâm tao như thế, có ý đồ với tao đúng không!” Đường Lạc trả đũa.

Cậu nói xong nhảy về giường, thuận tiện giơ tay sờ tóc mái hơi dài của mình.

Thật ra không dám cắt tóc cũng vì chột dạ. Lông mày của cậu được Lão Vương tỉa định kỳ nên vô cùng đẹp đẽ, lúc nào cũng lo lắng lộ ra sẽ khiến người ta nghi ngờ, nên cố ý dùng tóc che lại.

Cuối cùng Lão Tam tuyên bố thua trận, ném chuột đi quay người lại nhào về phía cậu: “Vậy mà cũng bị mày nhìn ra, tiểu nương tử mau tới đây làm cho bản đại gia sung sướng.”

Mắt thấy sắp xảy ra một trận ác chiến, điện thoại Đường Lạc đột nhiên rung lên.

Cậu đạp Lão Tam đi: “Cút mau! Ông đây bận việc chính đấy!”

Việc chính của Đường Lạc cuối cùng đã trả lời wechat của cậu.

“Đang đi học đây, có chuyện gì không?”

Lúc trước cậu đã dò la rõ ràng thời khóa biểu của Hạ Kính Sinh. Thời gian hiện tại này, đổi lại mấy tháng trước Đường Lạc chắc đang ngồi ở tầng hai của thư viện cũ nhìn trộm phòng vẽ tranh đối diện.

Đường Lạc vụng trộm tính toán trong lòng, thêm can đảm trả lời: “Muốn tìm anh nhờ giúp đỡ, nếu tiện lát nữa em có thể đến tìm anh không?”

Sau khi được cho phép, cậu lại làm ra vẻ hỏi đối phương thời gian tan học và vị trí phòng. Trước khi ra ngoài còn đặc biệt đi sửa sang lại kiểu tóc, lại bị bạn cùng phòng trêu chọc một hồi.

Lúc đến, Hạ Kính Sinh đã chờ cậu ở cửa ra vào.

Sau khi nghe xong mục đích đến của cậu, đối phương hầu như không do dự đã gật đầu đồng ý.

“Chuyện này cậu nói trên wechat một tiếng là được, cần gì chạy tới,” Hạ Kính Sinh cười nói, “Cậu muốn như nào? Tôi về tìm xem rồi gửi cho cậu bản scan.”

Đường Lạc đáp liền: “Bức cảnh thu ven hồ hồi trước ấy, còn có bức cảnh mùa đông cùng một nơi vào tháng mười hai năm ngoái. Ngoài ra là bức nhà nhỏ rừng rậm tháng tư năm ngoái, còn có năm kia hình như cũng khoảng tháng tư…”

“Khoan đã khoan đã,” Hạ Kính Sinh kinh ngạc, “Bản thân tôi cũng không nhớ ra… Cậu chắc chắn tôi từng vẽ?”

Mặt Đường Lạc hơi đỏ: “Đều là tranh luyện tập… Anh từng đăng ảnh ở trên Khoảnh khắc…”

Cậu nói xong lấy điện thoại ra mở album ảnh.

Sau khi đổi điện thoại mới cậu lại lén lút vào Khoảnh khắc của Hạ Kính Sinh trộm tranh lần nữa, lưu hết trong album ảnh riêng.

“Đây đều là vẽ bừa chơi thôi…” Hạ Kính Sinh nhìn ảnh sau đó có phần không biết làm thế nào, “Chắc cũng không tìm được.”

Chỉ có khi luyện tập làm nóng tay anh mới thích vẽ tranh thuần phong cảnh, điều này Đường Lạc quá là rõ ràng. Mấy bức tranh kia quả thực có độ tỉ mỉ không cao hơi có vẻ vẽ ngoáy, nhưng phong cách cá nhân mạnh mẽ, phù hợp bất ngờ với phong cách mỹ thuật của nhóm cậu.

“Vứt hết rồi ạ?” Đường Lạc đau lòng không thôi, “Đẹp thế mà, vứt hết rồi?”

“À… Có lẽ vẫn tìm được mấy bức,” Hạ Kính Sinh nói xong lại do dự,  “Nhưng chỉ có một phần nền là dùng tranh của tôi, liệu có thống nhất với phong cách tổng thể không.”

Đúng là như vậy. Trước đó để có thể sử dụng tác phẩm của Hạ Kính Sinh một cách hoàn hảo, cậu và các thành viên nhóm bàn bạc sửa đổi chút kịch bản. Nhưng nếu không tìm đủ mấy bức tranh này, để đảm bảo hiệu quả tổng thể của tác phẩm thì phải tìm cách khác.

Về công sẽ tăng thêm độ khó công việc của các thành viên nhóm, về tư đã mất đi một cơ hội hợp tác với nam thần, tâm trạng Đường Lạc lập tức nặng nề.

“Cậu đừng lo,” Hạ Kính Sinh như nhìn ra sự sa sút của cậu, “Khi nào các cậu cần?”

“Muộn nhất là cuối tuần sau…” Đường Lạc nhỏ giọng nói.

“Vậy đi, cậu về liệt kê những cảnh cần ra tệp rồi gửi cho tôi, tốt nhất bổ sung một sơ đồ phác thảo, tiện thể gửi cho tôi bản thảo thiết kế mỹ thuật tổng thể của các cậu cho tôi,” Hạ Kính Sinh nói, “Tôi bớt thời gian vẽ giúp cậu.”

Đường Lạc kinh hãi: “Vậy thì ngại lắm!”

“Độ tỉ mỉ này vẽ rất nhanh,” Hạ Kính Sinh nói, “Tác phẩm của tôi đã gần xong rồi, dạo này đúng lúc có thời gian, xem như luyện tay vậy.”

“Nhưng, nhưng mà, em,” Đường Lạc nói năng lộn xộn, “Làm phiền anh quá, em thật sự, ờm, em ngại.”

Hạ Kính Sinh nhìn cậu, đột nhiên cười: “Vậy cậu chắc chắn không cần nữa?”

“…” Đường Lạc đực mặt, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói, “… Cần, cần chứ.”

Sau khi nói xong cậu lại vô cùng thấp thỏi hỏi: “Vậy, vậy thù lao tính thế nào….?”

Dù sao mượn dùng tác phẩm cũ vẫn có thể xem như tạo ân tình, bảo người ta đặc biệt vẽ còn ngầm thừa nhận miễn phí thì mặt dày quá.

“Bài tập cũng không phải tác phẩm thương mại,” Hạ Kính Sinh xòe tay, “Trước kia tôi chưa bao giờ tiếp xúc với mảng này, vốn dĩ cũng cảm thấy hứng thú.”

“Nhưng…”

“Vậy cho tôi một lời cảm ơn đặc biệt ở cuối phim?”

Nhìn Hạ Kính Sinh cũng không giống đang cố tình khách sáo. Đường Lạc lại xoắn xuýt một lát, đột nhiên tim nảy ra một cái bong bóng nhỏ.

Cậu ngẩng đầu, dè dặt hỏi: “Vậy thì em áy náy lắm. Hay là em mời anh ăn cơm được không?”