Đàn Ông Đích Thực Có Gan Mặc Váy

Chương 14




Tiểu Tranh nói Lão Vương đẹp trai, Đường Lạc vẫn rất tin tưởng.

Mắt của hắn thật sự rất đẹp, mắt hai mí không to lắm, nhưng đường cong rất đặc biệt, đuôi mắt còn hơi hướng lên, là kiểu Đường Lạc thích nhất. Lần đầu tiên đến cửa hàng, Đường Lạc nhìn nhau mấy giây ngắn ngủi với hắn trong khoảng cách gần, mặt đã đỏ bừng. Cậu tin chắc đây không phải công lao của trang điểm.

Không chỉ có thế, sơn căn[1] có vẻ rất thẳng chắc hẳn mũi cũng rất đẹp. Lại thêm Mộc Tử có yêu cầu hà khắc với ngoại hình của nhân viên cửa hàng, tổng thể tất nhiên không kém đến đâu.

[1]

Đường Lạc càng suy xét, càng muốn tận mắt thấy bộ mặt thật, thế là trong lòng lén lên kế hoạch nhỏ.

Đến gần cuối kỳ, việc học khá là bận.

Thật ra lần trước nhận được khoản tiền lương của tháng đầu tiên, đúng lúc cha mẹ cho tiền sinh hoạt, đã đủ cho Đường Lạc mua một chiếc điện thoại mới rồi. Nhưng cậu mềm lòng, thấy trong quán không đủ người, thực sự không thể đi thẳng một mạch, vậy nên cậu đã hứa với Mộc Tử ít nhất đợi đến khi tuyển được vài người mới ổn định rồi mới từ chức. Đổi lại, Mộc Tử cũng không có yêu cầu quá cao về tần suất đi làm của cậu trong giai đoạn đặc thù này.

Thật ra cuối kỳ không có gì để kiểm tra chuyên ngành hoạt hình, chủ yếu vẫn là nộp tác phẩm. Lúc trước Đường Lạc suy nghĩ hão huyền tập trung vào 3D, tiếc là thực sự không làm được, học rối tinh rối mù. Bây giờ lập nhóm với mấy bạn học đều có chuyên môn riêng để làm tác phẩm cuối kỳ, không cẩn thận đã trở thành tấm ngắn nhất.

Để không liên lụy nhóm, cậu nằm gai nếm mật, không ngừng vươn lên, thức liên tục mấy đêm, lại khiến mình trở nên tiều tụy kinh khủng.

Cuối tuần đến Masked girls, lúc Lão Vương nhìn cậu sự ghét bỏ gần như tràn ra khẩu trang.

“Cậu làm kiểu gì đấy, ” Hắn nhìn Đường Lạc đeo băng đô xong ngồi co quắp trên ghế, lông mày nhíu lại thành chữ xuyên, “Nếu quầng thâm mắt này không đối xứng như thế tôi còn tưởng là cậu bị người ta đánh đấy.”

Đường Lạc gật đầu hết sức qua loa: “Tôi thê thảm bị công việc choảng.”

“Tình trạng da của cậu rất khó trang điểm, ” Lão Vương nói xong tiếp cận đến khoảng cách rất gần nhìn cậu chằm chằm một lát, “Ông anh cậu chưa cạo sạch râu đúng không?”

“Có hả?” Đường Lạc giơ tay sờ sờ, tiếp đó mặt dày hết sức giơ cằm lên, “Vậy anh cạo giúp tôi đi.”

Lão Vương rõ ràng sững lại, sau đó như bị cậu chọc giận đến bật cười: “Trước mặt tôi sao cậu mặt dày thế?”

“Mau lên mau lên, sắp không kịp rồi, tôi còn phải ra ngoài lau kính nữa.” Đường Lạc còn giục.

Lão Vương trừng cậu chốc lát, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi lấy dụng cụ.

Đường Lạc nhân cơ hội tựa lưng vào ghế chợp mắt một lát.

Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng lúc này tâm trạng lại vô cùng tốt, cảm thấy rất là thoải mái.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu nhớ đến lời nói lần trước Tiểu Tranh nói với cậu. Tiểu Tranh nói, cậu không thể thông cảm cho Lão Vương à, cậu dính cậu ta quá. Thật ra trước khi Tiểu Tranh vạch trần, cậu cũng không có cảm giác gì với những chuyện này. Sau đó ngẫm lại, lại bắt đầu thấy xấu hổ.

Mấy ngày nay cậu có suy nghĩ, phải chăng nên độc lập hơn. Lão Vương làm thêm ở đây giống như cậu, cũng không có nghĩa vụ vất vả thêm vì cậu. Ít nhiều mình cũng có nền tảng vẽ tranh, chỉ là học được cách trang điểm, cho dù không thể làm xuất thần nhập hóa như Lão Vương, nhưng miễn cưỡng hợp tiêu chuẩn chắc chắn không khó.

Nhưng hùng tâm tráng chí[2] một đống lớn, một khi thật sự gặp được Lão Vương, thể xác và tinh thần của cậu lại không tự giác bắt đầu biến thành vô dụng.

[2]

Đường Lạc vụng trộm giải vây cho mình ở trong lòng, gần đây cũng hết cách rồi, bận quá. Đợi qua đợt này lại không ngừng vươn lên cũng được.

Một lát sau, có tiếng bước chân đến gần.

“Ngủ à?” Là giọng của Lão Vương, nghe không trầm như ngày thường, nhưng vẫn có cảm giác quen thuộc.

Đường Lạc nhắm mắt hừ hừ hai tiếng.

Sau đó cậu nghe thấy Lão Vương cười khẽ.

Có bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt qua trán cậu, sau đó bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, khi ýthức của cậu triệt để quay về hỗn loạn, hình như nghe được tiếng đóng cửa vô cùng nhỏ.

Khi mở mắt ra lần nữa trong căn phòng đã tối tăm.

Lần đầu tiên Đường Lạc nhìn thấy căn phòng chuẩn bị không bật đèn, mù mờ hồi lâu mới sực tỉnh. Có người tắt đèn giúp cậu, còn đắp một tấm thảm mỏng lên người cậu.

Thần chí của cậu luôn tỉnh táo chậm hơn thể xác một bước. Ngẩn người một lúc nữa, mới đột nhiên nhận ra bất thường, thế là cậu vội vàng đứng dậy, hé cửa ra nhìn quanh trong quán. Cái nhìn này lập tức đổ mồ hôi như mưa rơi.

Lượng khách trong quán hiển nhiên đã đến giờ cao điểm, Lão Vương một mình bận rộn như con quay.

Cậu muốn nhanh chóng ra ngoài giúp đỡ, nhưng trên mặt lại là mặt mộc, cứ mặc váy đi ra ngoài đoán chừng còn dọa người ta.

Đường Lạc đi hai vòng trong phòng, phát hiện rương trang điểm của Lão Vương ở trong góc. Sau một hồi suy tính, cậu quyết định làm thử xem.

Chưa ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy.

Lão Vương trang điểm cho cậu nhiều lần như vậy, những thứ đó dùng như thế  nào, thứ tự trước sau ra sao, Đường Lạc ít nhiều vẫn biết được.

Nhưng thao tác thực tế, mới phát hiện chỗ nào cũng kém một chút.

Lớp nền bị tróc, tạo khối đậm quá, phấn má hồng đánh như đít khỉ, chỉ có eyeliner dựa vào bản lĩnh mỹ thuật nhiều năm của cậu vẽ xem như tạm được, nhưng lông mi giả dù dán thế nào cũng không dính, ở giữa dính chặt rồi hai đầu vẫn quật cường vểnh lên.

Cuối cùng sau khi đại công cáo thành, soi gương thử, như cô gái nông thôn, thậm chí hai mắt vì lông mi giả không dính chặt mà trông không cân đối.

Rơi vào đường cùng, Đường Lạc cuối cùng ra chiêu độc.

Cậu đến trước tủ quần áo của Lão Vương tìm một cái khẩu trang, lại tìm một cái bịt mắt đơn trước đó từng đeo trong tủ quần áo của mình, sau khi đeo toàn bộ trang bị lên, lộ ra ngoài chỉ còn lại một con mắt.

Thoạt nhìn đáng nghi và kỳ dị, nhưng hạ thấp yêu cầu vẫn có thể luồn lách được.

Sau khi lấy dũng khí đi ra quán, khách cũng không có phản ứng quá lớn, hiệu suất làm việc của Lão Vương vốn đang hết sức nhanh nhẹn có thể nhìn thấy bằng mắt thường đã giảm xuống ít nhất tám mươi phần trăm.

Hắn bớt thời gian liếc Đường Lạc hết lần này đến lần khác, sau rốt không nhịn được đi tới.

“Cậu có chuyện gì nghĩ quẩn à,” Hắn nói, “Nói ra tôi san sẻ với cậu?”

“Là tôi muốn nhanh chóng đi ra san sẻ với anh!” Đường Lạc giận hắn không biết lòng tốt, “Một mình anh bận túi bụi đúng không?”

“… Bận túi bụi, bởi vì có người ngủ trong giờ làm việc.” Lão Vương nói.

Đường Lạc hít sâu: “Anh không thể cho tôi cảm động thêm chốc lát hả?”

Lão Vương chưa kịp trả lời, lại có khách đẩy cửa đi vào. Đường Lạc vội tiến lên chào hỏi, một câu chào mừng ghé thăm mới nói được một nửa, đột nhiên phát hiện người tới rất quen mắt.

Không phải khách quen, mà là cậu chàng tìm mèo giúp cậu, nhìn thấy mấy ngày trước.

“Xin chào,” Đối phương vừa nhìn thấy cậu, lập tức lộ vẻ câu nệ, “À, tôi…”

Đường Lạc vô thức ép giọng nhỏ hơn, “Lần trước cảm ơn cậu, đã tìm được mèo rồi.”

“Thế à, vậy là tốt rồi,” Đối phương ngại ngùng cười một tiếng với cậu, “À, tôi đến… uống cà phê.”

Đường Lạc vội vàng dẫn cậu chàng vào ghế, lại lấy menu ra, giới thiệu mấy sản phẩm chính như ngày thường tiếp khách. Xem ra thiếu niên kia không có chủ kiến gì, Đường Lạc giới thiệu, cậu chàng đã gật đầu, điệu bộ gì cũng được.

“Một mình cậu không uống được nhiều như vậy,” Đường Lạc không nhịn được nhắc nhở cậu chàng, “Chắc chắn gọi hết à?”

“Vậy… bạn chọn một cốc giúp tôi nhé?” Thiếu niên nói.

Vậy là Đường Lạc đương nhiên chọn một loại cậu cảm thấy làm dễ nhất.

“Khẩu vị người này nặng thật,” Lão Vương nhỏ giọng nói lúc cậu đi qua quầy bar, “Nhìn tạo hình hôm nay của cậu cũng có thể đỏ mặt.”

“Anh nói gì?” Đường Lạc nhất thời không hiểu.

Lão Vương hỏi: “Các cậu quen nhau?”

“Cũng không tính quen, lần trước người này tìm Đậu Đinh giúp tôi,” Đường Lạc nâng bịt mắt, “Cậu ấy gọi ly latte, tôi một mắt nhìn không rõ đường, anh có thể làm giúp tôi không?’

Lão Vương nhìn chằm chằm cậu ba giây đồng hồ, quay người đi vào bếp sau.

Mấy phút sau, hắn bưng cà phê đi tới quầy bar: “Cậu mang qua đi.”

“Hả? Anh trực tiếp bưng qua là được mà?” Ngoài miệng Đường Lạc nói vậy, nhưng vẫn thành thật duỗi tay nhận lấy đĩa.

Lão Vương liếc cậu một cái: “Người ta đến vì cậu, tôi đi làm gì.”

Bây giờ trong lòng Đường Lạc vẫn mù mịt, lúc bưng cà phê đi đến cạnh bàn của thiếu niên, thấy ánh mắt đối phương nhìn cậu chăm chú, trong lòng đột nhiên giật thót.

“Cảm ơn.” Thiếu niên duỗi tay nhận lấy cốc, sau đó còn cười với Đường Lạc.

Nhìn kỹ, mặt của cậu chàng thật sự hơi đỏ.

Đường Lạc cũng cười với cậu ta một cái, tiếp đó trốn về quầy bar.

“Có một vấn đề,” Cậu cố sức túm tay áo của Lão Vương, “Phải làm sao cho cậu ấy biết tôi là nam với điều kiện tiên quyết là không đả kích cậu ta quá mức?”

Lão Vương cúi đầu cười một lát, sau đó lấy một hộp thẻ nhỏ trong ngăn kéo quầy bar ra, rút một tờ bên trong ra, “Khi đó cậu làm thế nào phát hiện ra giới tính của Tiểu Tranh?”

Đường Lạc duỗi tay nhận thẻ, “Tôi đi tới đưa cho cậu ta? Sau đó nói gì? Chào mừng lần sau lại đến?”

Lão Vương gật đầu: “Tôi nghĩ có thể.”

“Tôi thấy anh chỉ muốn xem trò cười!” Đường Lạc đau khổ.

Có người bấm chuông bàn, Lão Vương đi lên phục vụ, lúc đi ra còn vỗ vỗ bả vai Đường Lạc: “Cố lên.”

Tiếc là khi hắn quay lại, Đường Lạc chưa di chuyển được nửa bước.

“Xấu hổ quá, tôi không làm được,” Cậu nhìn Lão Vương vô cùng đáng thương, “Nếu không anh đi đi?”

Vốn tưởng rằng Lão Vương sẽ từ chối tiện thể chế giễu vài câu nữa, không ngờ hắn nghe xong cực kỳ sảng khoái rút tấm thẻ khỏi tay Đường Lạc, quay người đi về phía thiếu niên kia.

Hình ảnh ấy quá tàn nhẫn.

Cũng không biết có phải Lão Vương cố tình hay không, âm thanh khi nói chuyện với cậu chàng đè thấp hơn bình thường, nghe vô cùng trầm mạnh, hormone giống đực nổ tung.

Lúc nhận thẻ biểu cảm của thiếu niên khiếp sợ đến tột đỉnh, sau đó lại ngồi trên ghế đơ ra một lúc lâu, lúc nhìn về phía Đường Lạc mặt mũi viết đầy khó tin. Đường Lạc không dám tới gần, đứng bên quầy bar vẫn tay với cậu chàng, trong lòng âm thầm vui mừng may mà vẫn đeo khẩu trang, biểu cảm không đến mức quá xấu hổ.

Lúc thiếu niên kia cuối cùng thất hồn lạc phách rời đi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Mãi đến khi trong quán dần trở nên vắng vẻ, tâm trạng Đường Lạc vẫn còn hơi khó bình tĩnh.

“Cảm giác như đang làm chuyện xấu ấy,” Cậu kể khổ với Lão Vương, “Rất áy náy.”

“Tại sao,” Lão Vương nói, “Cậu làm gì sai hả?”

“Tôi cũng không biết phải miêu tả thế nào,” Đường Lạc cúi đầu ngẫm nghĩ, “Nếu hôm đó tôi nói cho cậu ấy biết tôi là con trai thì tốt. Nếu lúc đó nói, thì sẽ không để cậu ấy sinh ra chờ mong.”

Lão Vương nhìn cậu một lát, không nói gì.

“Mặc dù không phải cố ý làm bộ, nhưng chung quy là vì tôi mới khiến cậu ấy hiểu lầm, cảm thấy mình hơi giống lừa gạt tình cảm của người khác.” Đường Lạc nói.

Lão Vương đột nhiên hỏi: “Cho nên, cậu cảm thấy người tự ý hiểu lầm sau đó ôm lấy tình cảm sai lầm không tốt, hay là người không cẩn thận để người khác nhìn thấy hình ảnh giả không tốt?”

“Chuyện này thì liên quan gì đến tốt với không tốt,” Đường Lạc lắc đầu, “Không quan tâm ai không tốt, người bị tổn thương vẫn là cậu ấy mà.”

Lão Vương im lặng một hồi, gật đầu: “Cũng đúng.”