Đan Nữ

Chương 28




Thành Thái Hoàng đế lớn hơn Huyền Dương Tử hai tuổi, dáng người cực gầy, khi nhìn người khác, ánh mắt sâu kín mờ mịt, thi thoảng lại lóe lên những tia sáng tựa như mắt lang sói.

Đan Nữ ngước mắt lên đúng lúc Thành Thái Hoàng đế đang nhìn xuống, nháy mắt, nàng liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội vàng buông ra Tiêu Hoàng Hậu đứng thẳng dậy.

"Hoàng Thượng!" Tiêu Hoàng Hậu xấu hổ đẩy ra, thấy Thành Thái Hoàng đế càng thêm kinh hãi, nhưng chỉ chốc lát liền thẳng lưng, chỉ vào Đan Nữ hung tợn nói: "Là hắn ức hiếp thần thiếp, Hoàng Thượng nên vì thần thiếp làm chủ."

"Là Hoàng Hậu nương nương muốn cào mặt ta, hoa tăng đến ngăn cản mà thôi." Trên giường Niêm Hoa Tăng thấy bọn cung nữ buông hắn ra, tháo được khăn tay khỏi miệng liền vội thay Đan Nữ giải thích, nói đùa, nếu gã Hoàng Đến này muốn chém Đan Nữ, chẳng phải là hắn không còn cơ hội trở về thân thể hay sao?

Thành Thái Hoàng đế có chút phiền chán Tiêu Hoàng Hậu, mà đối với chuyện Huyền Dương Tử tình cờ dẫn hắn đến đây, lại tình cờ bắt gặp Tiêu Hoàng Hậu bị một tên hòa thượng tuấn tú khinh bạc có chút nghi hoặc, bởi vậy chỉ liếc Tiêu Hoàng Hậu một cái rồi phất tay áo bỏ đi.

"Hoàng Thượng, Ngài nghe thần thiếp giải thích đã!" Tiêu Hoàng Hậu tưởng rằng Thành Thái Hoàng đế là giận nàng, vội vã đuổi theo, mấy cung nữ kia thấy vậy cũng chạy đi theo.

Thành Thái Hoàng đế cho rằng Huyền Dương Tử cố tình dẫn đến nơi này, vì vậy muốn nhanh chóng trở về để tránh rơi vào bẫy của hắn, hắn đi như chạy, Tiêu Hoàng Hậu đuổi theo mệt gần như đứt hơi. 

Mà bên kia, Âu Dương thị nghe nói Tiêu Hoàng Hậu kéo người đến tìn Đan Nữ gây chuyện, nàng không kịp gọi nô tỳ theo cùng đã chạy đến, vừa lúc gặp Thành Thái Hoàng đế đi ra, vội dừng lại hành lễ, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Tiêu Hoàng Hậu chạy phía sau, nàng có chút sửng sốt, lại cúi người hành lễ.

Tiêu Hoàng Hậu đang lửa giận đầy người, liếc mắt nhìn thấy người gặp là Âu Dương thị, nhớ đến cung nữ từng nói Âu Dương thị cùng Đan Nữ quan hệ vô cùng thân thiết, không chút nghĩ ngợi liền tiến đến hung tợn tát Âu Dương thị mấy cái, đánh đến cái thứ tư, nàng ta thuận tay đẩy Âu Dương thị ngã xuống, còn không quên đạp một cái, sau đó mới mĩ mãn kéo váy chạy, tiếp tục đuổi theo Thành Thái Hoàng đế. 

Âu Dương thị hét thảm một tiếng, té xỉu tại chỗ.

...

"Cái gì, Âu Dương thị có thai, bị Tiêu Hoàng Hậu đẩy ngã nên sinh non?" Đan Nữ nghe được tin tức, sắc mặt trắng bệch, hỏi Huyền Tùy Tử: "Chuyện này, là Đại sư huynh nhà đệ cố ý an bài, hay là?"

Mọi người đều biết, Âu Dương thị thành thân đã nhiều năm mà chưa từng có động tĩnh, lần này có hỉ lại bị Tiêu Hoàng Hậu làm cho sảy mất, Thân Tướng quân nếu nghe tin không biết sẽ phẫn nộ đến mức nào. Mà Thành Thái Hoàng đế sở dĩ có ngày hôm nay, hoàn toàn nhờ vào Thân Tướng quân trung tâm với hắn. Nay xảy ra chuyện như vậy, Thân Tướng quân chịu bỏ qua sao? Nhưng nếu Thành Thái Hoàng đế xử trí Tiêu Hoàng Hậu sẽ làm mất lòng Tiêu Tán đang cầm quân bên ngoài. Tính đi tính lại, chuyện này kẻ được lợi nhiều nhất là Huyền Dương Tử.

Huyền Tùy Tử nghe Đan Nữ hỏi, cũng có chút khổ sở, thấp giọng nói: "Đại sư huynh cũng nghĩ kích động mẫu thuẫn giữa Tiêu Hoàng Hậu cùng Âu Dương phu nhân, mượn cách này ly gián Thân Tướng quân và Thành Thái Hoàng đế. Có điều huynh ấy không dự đoán được là Âu Dương phu nhân lại mang thai."

Đan Nữ trầm mặc, Huyền Dương Tử vì đại cục tính kế Âu Dương thị, nguyên nhân này không gì đáng trách, nhưng đứa trẻ Âu Dương thị bao năm trông ngóng nay lại sinh non, nàng phải làm sao bây giờ? 

Huyền Tùy Tử muốn thay Huyền Dương Tử giải thích vài câu, thấp giọng nói: "So với nội loạn máu chảy thành sông, Âu Dương thị sinh non cũng không tính là chuyện lớn."

Đan Nữ đột nhiên trừng mắt nhìn Huyền Tùy Tử, cười lạnh nói: "Đúng vậy, sinh non mà thôi, quả thật không phải chuyện lớn. Chuyện mà đại sư huynh nhà các ngươi làm mới là đại sự."

"Đan Nữ tỷ!" Huyền Tùy Tử sốt ruột, "Tỷ đừng tức giận."

Đan Nữ phấy tay áo, muốn đi thăm Âu Dương thị một chút, lại nghĩ tới nàng nay là Niêm Hoa Tăng, không tiện thăm nom, nhất thời xoay người trở lại phòng, nào ngờ vừa nhấc chân lại vướng phải bậc cửa, “rầm” một tiếng liền ngã xuống, ngất đi. 

Cùng lúc đó, Niêm Hoa Tăng ở trước bàn trang điểm đứng lên, vướng váy vào chân ghế, cũng là ném ngã xấp xuống mặt đất, ngất đi.

...

"Đan Nữ, Đan Nữ, tỷ có sao không?" Huyền Tùy Tử đứng ở bên giường gọi dồn dập.

Niêm Hoa Tăng nghe được tiếng gọi, hơi mở mắt, vỗ đầu nói: "Không chết được." Hắn vừa nói xong, đột nhiên mở to mắt, hét lớn một tiếng: "Gương!"

Huyền Tùy Tử tử thấy hắn nói lớn tiếng, lại sợ hắn bị ngã đầu óc xảy ra vấn đề khác, vội tìm gương đưa cho hắn. 

Niêm Hoa Tăng nhìn vào gương, ngửa mặt lên trời cười ha hả, vừa cười vừa nói: “Trở lại rồi, ta đã trở lại thân thể của ta rồi!”

"Ngươi, ngươi là hoa tăng?" Huyền Tùy Tử nửa mừng nửa lo, "Ngươi trở về thân thể của ngươi? Vậy Đan Nữ tỷ đâu?"

"Nàng chắc cũng là về thân thể của nàng a!" Niêm Hoa Tăng vươn vai, lại nhảy xuống khỏi giường vung tay vung chân, phát hiện xương cốt không có chỗ nào không ổn, càng vui mừng hoan hỉ nói: "Đan Nữ thay ta bảo dưỡng thân thể này tốt lắm, vẫn là thịt mềm da mịn, phong lưu phóng khoáng."

Huyền Tùy Tử nghe vậy, cũng không thèm quan tâm đến hắn nữa, vắt chân lên cổ chạy.

Thái Bạch chân nhân vừa vặn từ trong phòng luyện đan đi ra, đi vào phòng Niêm Hoa Tăng, thấy hắn ồn ào nói lớn, cũng giật mình, "Nhanh như vậy ngươi đã đổi trở về thân thể?"

Mà sương phòng bên kia, Đan Nữ ở Noãn các tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy Hồng Liên khẩn trương xem nàng, liền ngẩn người, Hồng Liên ghét nhất là Niêm Hoa Tăng mà, sao nay lại nhìn nàng như vậy? Nàng ngồi dậy cúi đầu, nhìn thấy mình đang mặc váy màu hồng hoa đào, không khỏi hô lên một tiếng, lập tức nhảy xuống giường, vọt tới trước bàn trang điểm soi gương.

"Quý phi nương nương, Ngài làm sao vậy?" Hồng Liên cảm giác quá mệt mỏi, dạo này nương nương thật sự không bình thường, thường xuyên làm một ít chuyện khó hiểu, nói mấy lời khó hiểu, nay lại nữa rồi.

Đan Nữ nhìn gương hét lớn: "Ta đã trở lại!"

"Nô tỳ đi mời Ngự y!" Hồng Liên rốt cuộc không chịu nổi, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Đan Nữ ở lại trong phòng vui sướng nhảy nhót, "Rốt cuộc đổi về a!"

"Đan Nữ!" Huyền Dương Tử ở ngoài cửa nghe trong phòng mừng rỡ, kinh hỉ hô lên.

Đan Nữ nghe được tiếng của hắn, vội mở cửa, trên mặt đầy hưng phấn, gật đầu nói: "Ta đổi trở về rồi."

Huyền Dương Tử nhìn nàng, thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Được rồi, chuyện cũng đã qua, để ra nói với Thái Bạch chân nhân trông coi Niêm Hoa Tăng cẩn thận, đỡ khỏi lại xảy ra chuyện gì nữa."

Đan Nữ đang nói, lại nhớ đến chuyện Âu Dương thị sinh non, liền quay sang chất vấn Huyền Dương Tử: "Âu Dương phu nhân vất vả lắm mới có thể mang thai, sao huynh nhẫn tâm khiến nàng ấy sinh non như vậy?"

Huyền Dương Tử thở dài nói: "Ta cũng không biết nàng ta có thai, nếu biết, tất nhiên sẽ không dẫn Tiêu Hoàng Hậu đến."

Đan Nữ nhìn Huyền Dương Tử, sắc mặt chuyển sang lạnh lùng: "Sao, nay Thân Tướng quân cùng Thành Thái Hoàng đế trở mặt rồi phải không? Mưu kế của huynh đã đạt được rồi đấy! Bị hi sinh, chỉ là nữ nhân chúng ta mà thôi."

Huyền Dương Tử lại thở dài: "Nàng đi thăm Âu Dương phu nhân đi!"

Đan Nữ hừ một tiếng, chỉnh lại quần áo, vội đi gặp Âu Dương thị.

Lúc này, Âu Dương thị khóc sưng cả mắt, nức nở nói: "Thiếp cùng Tiêu Hoàng Hậu có thù oán gì đâu, mà nàng ta lại muốn hại thiếp như vậy?"

Thân Tướng quân ngồi bên giường, nắm tay Âu Dương thị nói: "Chuyện này là ngoài ý muốn, nàng chịu khó dưỡng thân mình cho khỏe mạnh, chúng ta sẽ lại có đứa khác."

Âu Dương thị cay đắng cười nói: "Thiếp đã bằng này tuổi, khó khăn lắm mới có thể mang thai, đột nhiên sinh non, tướng công cảm thấy còn có thể lại mang thai lần nữa sao?”

Thân Tướng quân an ủi nói: "Ngự y nói, chỉ cần nàng cẩn thận chăm sóc tĩnh dưỡng, còn có thể lại mang thai lần nữa."

Âu Dương thị hất tay Thân Tướng quân, quát lên: "Ngươi đi đi, ngươi đi! Ngươi một lòng với Thành Thái Hoàng đế mà, ngay cả vợ mình bị vợ hắn làm hại cũng không dám đến đòi một lời giải thích, ngươi đi đi, đến cùng Thành Thái Hoàng đế mà sống cho vui vẻ."

Thân tướng quân thấy Âu Dương thị dịu dàng hiền thục cũng bị bức nói ra lời như vậy, trong lòng cũng không thoải mái, một lúc lâu sau mới nói: "Thành Thái Hoàng đế đã xử phạt Tiêu Hoàng Hậu."

"Xử phạt như thế nào? Chẳng qua cũng chỉ giam lại mấy hôm, cũng không phải khiến nàng ta sinh non, thế này cũng gọi là xử phạt a?" Nước mắt Âu Dương thị lăn dài trên mặt: "Ngài cho ta một tờ hưu thư thôi, ta muốn về nhà mẹ đẻ."

Thân Tướng quân nghe vậy biến sắc mặt, gọi tên Âu Dương thị, lại cầm tay nàng, buồn rầu nói: "Vậy nàng muốn thế nào?"

"Ta muốn cái gì? Ta chỉ muốn công đạo." Âu Dương thị rưng rưng nói: "Thành Thái Hoàng đế vừa về cung, Hoàng Hậu của ông ta đã đẩy thiếp sinh non, nếu ông ta phục vị, vậy chẳng phải Hoàng Hậu có thể tùy ý đánh giết thiếp cũng không sao ư?"

Thân Tướng quân lúc này đối với Thành Thái Hoàng đế cùng Tiêu Hoàng Hậu, cũng có lòng oán hận. Hắn thiên tân vạn khổ hộ tống Thành Thái Hoàng đế trở về cuối cùng vì cái gì? Chẳng lẽ không phải hi vọng Thành Thái Hoàng đế phục vị sẽ trở thành minh quân sao? Nhưng qua mấy ngày nay, với việc làm của Thành Thái Hoàng đế thật sự khiến người ta thất vọng. Trái lại Huyền Dương Tử lại cực thu được lòng người. Hắn, làm sai ư?

Đan Nữ đi đến bên ngoài cửa điện, nghe được tiếng Âu Dương thị khóc bên trong, tâm can cũng buồn rầu khó chịu, sai cung nữ tiến vào thông báo.

Trong chốc lát, có nô tỳ đi ra dẫn nàng vào, vừa đi vừa nói nhỏ: "Quý phi nương nương, xin Ngài giúp khuyên nhủ phu nhân nô tỳ, phu nhận không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn cơm."

"Ừ!" Đan Nữ lên tiếng, bước nhanh vào điện.

Thấy Đan Nữ đi vào, Thân tướng quân đứng lên hành lễ, lại lui đi xuống.

Âu Dương thị nghe được tiếng Đan Nữ, lại rơi lệ.

Đan Nữ ngồi vào bên giường, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, khuyên nhủ: "Đừng khóc, khóc mù mắt, cuối cùng người chịu khổ cũng là mình, chẳng có ai vào đây mà chịu thay cho phu nhân."

"Nương nương nói đúng!" Âu Dương thị cắn môi, lau nước mắt, ngẩng đầu lên hỏi: "Lúc trước thiếp thân trở về, nghe nói Ngài bị giam lỏng, nay đã có thể đi ra rồi chăng?"

Đan Nữ nói: "Cũng không phải giam lỏng, chỉ là Thái Bạch chân nhân, sư huynh ta đến, nói ta là hôn thê của hắn nên muốn mang ta đi, Hoàng Thượng lại không chịu. Hai người họ đều cứng rắn không chịu nhượng bộ, ta sợ bọn họ gây chuyện, vì vậy mới không đi ra ngoài."

Âu Dương thị trầm mặc một chút mới nói: "Thế nương nương tính toán thế nào?"

Đan Nữ hạ giọng: "Ta nghĩ đạp bỏ cả hai người bọn họ, cùng phu nhân sống."

Âu Dương thị trong lòng vốn u sầu, nghe nàng nói vậy, bật cười, gật đầu nói: "Đúng vậy, hưu hết bọn họ, hai chúng ta sống với nhau."

Thân tướng quân đứng ở phía sau bình phong, nghe được Âu Dương thị tiếng cười, nhất thời thả lỏng đi không ít. Giây lát lại trầm tư, Thành Thái Hoàng đế sai hắn giết Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ, nhưng mà....

Đan Nữ khuyên giải an ủi Âu Dương thị hồi lâu, xem nàng uống thuốc, sau thấy nàng buồn ngủ mới đứng dậy cáo từ.

Thân tướng quân đích thân tiễn Đan Nữ ra ngoài, đến cửa nhân tiện nói: "Thỉnh Quý phi nương nương nếu rảnh rỗi thường xuyên đến chơi."

Đan Nữ liếc Thân Tướng quân một cái, thấp giọng nói: "Tướng quân chẳng lẽ không phải đanh mưu tính giết ta cùng Hoàng Thượng hay sao? Nếu ta đến đây, lại chết ở trước mặt phu nhân, chỉ sợ phu nhân sẽ càng thêm hận Ngài."

Thân Tướng quân không ngờ đến Đan Nữ một lời nói trúng tâm đen của hắn, không khỏi chật vật nói: "Quý phi nương nương cớ sao lại nói như vậy?"

Đan Nữ không trả lời, chỉ nói: "Tướng quân, một khi Ngài giết ta cùng Hoàng Thượng, Thành Thái Hoàng đế chắc chắn sẽ muốn Ngài đem binh quyền giao cho Tiêu Tán, sau đó sẽ giết Ngài. Nếu Ngài không tin, vậy cứ chờ mà xem."

Thân tướng quân cả kinh, lại nghĩ đến Thành Thái Hoàng đế làm người, sống lưng đột nhiên rét lạnh.

Đan Nữ biết đã thành công reo giắc mầm móng nghi ngờ trong lòng Thân Tướng quân, xoay người trở về.