Đàn Ngọc Nát Rồi, Tình Cũng Đoạn

Chương 1




1.

Ta vẫn luôn cảm thấy mẫu thân không yêu phụ thân.

Lúc ở trước mặt phụ thân,người luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm, cũng không bao giờ cười hay nói.

Ngay qua y phục màu trắng người đang mặc, cũng là thứ người chưa bao giờ thích.

Ta lặng lẽ hỏi mẫu thân: "Nương, sao người lại lãnh đạm với phụ thân thế? Người cũng chưa bao giờ cười với ông ấy.”

Nương rõ ràng là một người rất thích cười.

Lúc chỉ có hai người chúng ta,nương nói rất nhiều,cũng cười rất nhiều,người thường bị chính lời mình nói chọc cười.

Cả người tràn đầy sức sống.

Nhưng ở trước mặt phụ thân, mẫu thân như một tảng đá lạnh lẽo.

Ta hy vọng nương có thể đối xử tốt hơn với phụ thân ta một chút.

Phụ thân ta là nam nhân tốt mà.

Vẻ mặt mẫu thân rất phức tạp, sờ sờ đầu ta, dịu dàng mỉm cười, nhưng người chỉ nói:

"Con còn nhỏ, con không hiểu đâu."

Ta ngây thơ gật đầu.

Mãi tới khi mẫu thân ở trước mặt phụ thân, bị ta chọc cười một lần, phụ thân một giây trước còn đang ôn hòa cười nhẹ, bỗng nhiên đổi thần sắc lạnh lùng.

Nhũ mẫu vội vã ôm ta đi, ta giãy dụa không muốn, nhưng khi chạm phải ánh mắt phụ thân, liền yên tĩnh lại.

Phụ thân chưa từng dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn ta.

Cứ như ta là nữ nhi của người khác, còn đối với người cùng lắm chỉ là người xa lạ.

Bên trong phòng truyền tới tiếng ly trà v/ỡ v/ụn.

Ta nghe thấy phụ thân, một người trước giờ nhẹ nhàng thanh nhã, lạnh giọng nói:

"Không phải ta nói không cho phép ngươi cười rồi sao?"

"Ngươi cười, sẽ không giống nàng ấy nữa."

"Sao ngươi cứ không nhớ rõ vậy?"

"Không phải là ngươi nghĩ, ngươi sinh ra Doanh nhi, liền có thể thay thế nàng ấy sao?”

"Ta nói cho ngươi biết, đừng mộng tưởng, ngay cả một đầu ngón tay của nàng ấy, ngươi cũng không sánh bằng."

Tiếng mẫu thân khóc truyền tới đứt quãng, cứ như đang nỗ lực nhẫn nhịn, nhưng lại khiến phụ thân càng gi/ận hơn:

"Không được khóc! Sao ngươi lại khóc!"

"Nàng ấy chưa bao giờ khóc."

"Ngươi làm ra bộ dáng nh/u nh/ược đ/áng th/ương cho ai xem!”

Nhũ mẫu che lỗ tai ta: "Tiểu thư, đừng nghe, đừng nghe."

Thực ra ta nghe không hiểu lắm, núp trong lòng nhũ mẫu, nhỏ giọng nói: "Phụ thân h/ung d/ữ quá."

"Đều do ta chọc nương cười, phụ thân mới t/ức gi/ận như vậy."

"Ta s/ợ quá."

Nương hẳn là còn s/ợ h/ãi hơn.

2.

Bắt đầu từ ngày đó, ta biết phụ thân ta không thích nương cười.

Ta không hiểu.

Rõ ràng khi mẫu thân cười trông cực kỳ xinh đẹp.

Ta cũng không dám cười nữa.

Mẫu thân đ/au l/òng mà ôm ta:

"Doanh nhi, không liên quan đến con, con có thể cười."

"Mẫu thân thích nhìn Doanh nhi cười nhất.”

Nhưng ta không cười nổi.

Ta vừa nở nụ cười, liền nghĩ đến ánh mắt phụ thân nhìn ta ngày hôm ấy.

Lạnh băng, lãnh đạm, còn có một tia c/ăm gh/ét.

3.

Thế nhưng ngoại trừ hôm ấy, phụ thân vẫn đối xử ân cần và gần gũi với ta như thường ngày, khiến ta h/oảng h/ốt, hoang mang không biết ngày ấy có phải là ta nhớ nhầm hay không.

Lúc ta tới thư phòng của phụ thân, ông ấy đang vẽ tranh.

Người ôm ta lên đùi, khuôn mặt ôn hoà, tao nhã:

"Doanh nhi của ta."

Ta nhìn bức tranh trên bàn:

"Phụ thân vẽ nương đẹp quá."

Phụ thân dừng một chút, nụ cười trên khuôn mặt dần dần tiêu tán:

"Doanh nhi, con nhìn cho kĩ, đây không phải mẫu thân con."

Người đặt ta xuống đất, đầu ngón tay vuốt v e đôi mắt của người trong bức tranh:

"Mẫu thân con sao lại dám so với nàng ấy."

Ta muốn nói mẫu thân đẹp hơn, nhưng liếc mắt thấy vẻ mặt của phụ thân, ta mở miệng nhưng không nói nên lời.

4.

Lúc ta kể cho mẫu thân biết, ta cảm thấy rất đ/au l/òng.

Xin lỗi mẫu thân, con không thể dũng cảm nói mẫu thân mới là người đẹp nhất.

Mẫu thân vỗ lưng ta:

"Không sao đâu, Doanh nhi."

"Mẫu thân không để tâm đâu, có Doanh nhi thì mẫu thân thật sự cũng đã rất hạnh phúc rồi.”

Thế nhưng, nương, sao người lại khóc?

(Còn tiếp...)