Dân Mão

Chương 36




CHƯƠNG 36:

Lần trước từ Thác Mạt trấn trở về, chủ thành lại có thêm vài đề tài tán dóc, ví dụ hình như thành chủ bị người ta đánh một trận, ví dụ lúc đó thành chủ tức giận phấn đấu, ví dụ quyền thế của Arthur tướng quân đã đến nông nỗi lấy thúng úp voi…

Những lời này đối với Khải Văn không có bất luận ảnh hưởng nào, cậu vẫn như trước tập trung vào hoạt động ăn nhiều rau dưa hoa quả, về phần Arthur —— Vẫn bận rộn như thường.

Thành chủ bị người đánh là thật, đó là anh trai hắn, đối với một đứa em giống như vòi nước rỉ không chịu phấn đấu, đánh một trận là đúng; thành chủ tức giận phấn đấu cũng là thật, nghĩ thông suốt rồi đương nhiên phải tiến lên; về phần Arthur tướng quân ngày nay lấy thúng úp được cả con voi —— Đại khái Khải Văn sẽ liếc xéo ngươi một cái, đừng có nói bừa nha.

Tràng phản bội khiến cả thành rung chuyển kia qua đi, những kẻ còn lại cũng thành thật không ít, một phen tẩy trừ hiện giờ còn lại bao nhiêu người? Tình huống hôm nay rốt cuộc coi như quét hết rác rưởi phế thải, nhưng chuyện này cần có người làm, như vậy đại công đương nhiên thuộc về Arthur – chính là người được chọn để dọn đường, làm nhiều mệt nhiều chứ có gì hay ho đâu.

Khải Văn đối với chuyện này cũng không nói gì, cứ để Arthur lo liệu, chỉ đợi hắn về nhà hảo hảo nghỉ ngơi là được, bận rộn một hồi lại tới cuối hạ, sinh nhật vào giữa mùa cũng không thể hảo hảo mà trải qua. Nhưng có người lại thừa dịp này mà tới lấy lòng, Arthur chỉ thản nhiên cười, lúc này sự vụ bận rộn, tốt nhất nên giản lược tất cả, thầm nghĩ cùng người nhà ăn mừng còn vui hơn, cám ơn tâm ý của mọi người —— Đã nói tới mức này người khác còn gì để chèo kéo nữa?

Bận rộn tới đầu thu, khí trời mát mẻ, Arthur rốt cuộc cũng lo xong mọi việc, thành chủ cũng đã sắp xếp cho những người có tiềm lực vào những vị trí bỏ không của lũ người phản bội kia, tất cả đều đi vào quỹ đạo, Arthur cũng bắt đầu từ từ ủy quyền, cuối cùng cũng có thể hảo hảo mà nghỉ ngơi.

Rốt cuộc cũng được dùng bữa trưa ở nhà, Arthur nâng tách trà Ogden mang tới, uống một ngụm rồi nói với Khải Văn bên cạnh, “Hiện tại trời đã vào thu, phong cảnh ở Thác Mạt trấn cũng có một vẻ ngoài mỹ lệ khác hẳn, hay là mau chân đến xem thôi? Ta thấy ngươi lần trước ở chung với Trình Trì tiên sinh rất thích chí!”

“Ngươi xong hết việc rồi sao?” Nghe nói có thể đi Thác Mạt trấn, Khải Văn trước mắt sáng ngời, quay đầu vui vẻ hỏi Arthur.

Arthur gật đầu, kéo tay Khải Văn đặt trong tay mình ngắm nghía, “Lần này thật sự đã xong cả rồi, khí hậu mùa thu mát mẻ, vừa lúc có thể đi xung quanh du lịch.” Arthur dừng một chút, nhìn Khải Văn đôi mắt sáng sáng nói, “Hai ngày trước nhận được tin tức, Trình Trì tiên sinh đã sinh hai bảo bảo, ta nghĩ ngươi nhất định rất muốn xem?”

“Sinh bảo bảo rồi?” Tin tức này khiến Khải Văn sửng sốt một chút, lập tức nắm chặt tay Arthur hỏi, “Sinh hồi nào? Sao không nói sớm cho ta biết, sinh tới hai đứa? Thật là lợi hại nha, là nam hay nữ, nga không phải, là giống đực hay giống cái? Nhất định phải đi xem mới được, chúng ta chọn một ngày đi xem bọn nhỏ, mang theo vài món quà, đây là một chuyện khiến người ta vui vẻ…”

Arthur thấy Khải Văn rõ ràng phấn khích quá độ, có chút bất đắc dĩ, hắn vỗ vỗ tay Khải Văn ý bảo bình tĩnh chút, sau đó mới chậm rãi giải thích, “Ta cũng mới biết tin hôm qua thôi, vốn định lập tức nói cho ngươi, sau đó lại có việc gấp nên quên mất, vừa mới nhớ ra. Trình Trì tiên sinh rất lợi hại, hai bé là một giống cái và một giống đực, trong lịch sử của thú nhân ăn thịt chúng ta chưa từng có chuyện này, Claude tiên sinh nhất định vui điên rồi. Ta biết ngươi hợp ý với Trình Trì tiên sinh, cho nên hôm nay đã bảo người chuẩn bị rồi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát đến Thác Mạt trấn, thế nào?”

“Tốt, đương nhiên là được.” Khải Văn dùng sức gật đầu, “Lần này ở đó vài ngày nha, đừng vội vã trở về.”

“Đương nhiên.” Arthur gật đầu đáp, nụ cười trên mặt mang theo ẩn ý khác, chỉ là Khải Văn luôn mải suy nghĩ chuyện ngày mai được gặp bảo bảo của Trình Trì, không chú ý tới.

.

Sáng sớm ngày thứ hai, Khải Văn liền vội vã kéo Arthur rời giường, sau đó lên xe ngựa đến Thác Mạt trấn.

Bởi vì có mục tiêu rõ ràng, cho nên không còn chậm rãi thưởng thức phong cảnh xung quanh nữa, chỉ trong buổi sáng đoàn người đã đến Thác Mạt trấn.

Xe ngựa dừng trước nhà Claude và Trình Trì, Arthur vừa kéo Khải Văn xuống xe, Claude liền mở cửa, cười nói với bọn họ, “Vừa nãy A Trì bảo ra mở cửa ta còn tưởng hắn nhầm, không ngờ tới thật.”

Arthur nhìn ý cười không ngừng được trên mặt Claude, hiểu rõ đây là niềm vui khi được làm papa, liền kéo tay Khải Văn đi lên phía trước, đem quà cáp đã chuẩn bị đặt vào tay Claude, “Khải Văn nghe nói Trình Trì tiên sinh sinh con, cho nên liền chạy tới đòi thăm các ngươi, mong rằng các ngươi không nghĩ hành vi của chúng ta quá đường đột.”

Biết Arthur và Khải Văn là đến để chúc mừng bảo bảo nhà mình được sinh ra, cho nên Claude cười nhận quà, nghiêng người mời cả hai vào nhà, “Sao lại thế, A Trì biết các ngươi đến nhất định rất cao hứng, ngồi trong xe lâu như vậy nhất định rất mệt mỏi? Mau vào trong nghỉ một lát đi, trưa nay dùng cơm ở đây.” Nói rồi nhìn thoáng qua vài thị vệ ngoài cửa, nói với Arthur, “Bảo thủ hạ của các ngươi cũng vào nghỉ ngơi đi.”

Arthur theo ánh mắt của Claude nhìn thoáng ra bên ngoài, sau đó lắc đầu nói, “Không cần, bọn họ còn có việc, để bọn họ đi làm.”

Nếu Arthur đã nói như vậy, Claude cũng không dông dài, gật đầu, “Vậy được, vậy trưa nay cùng nhau dùng bữa chứ? Nhiều người náo nhiệt.”

Arthur gật đầu đồng ý, phân phó với những thị vệ một tiếng rồi nhìn bọn họ rời đi, lúc này mới theo Claude vào nhà.

Bày biện trong nhà so với lần đầu tiên bọn họ tới cũng không có gì thay đổi, chỉ có điều trong gian nhà này tràn ngập mùi sữa.

Ba người vừa đi tới phòng khách, liền thấy một tiểu thú nhân tai đen đuôi đen cúi đầu cẩn thận bưng hai chén chứa chất lỏng màu trắng sữa đi tới bên Claude, “Papa, ta đã hâm nóng nhũ quả rồi, bây giờ cho đệ đệ uống được chưa?” Nói xong ngẩng đầu mới phát hiện trong nhà có khách.

Claude tiến lên sờ đầu tiểu thú nhân, giới thiệu với nó, “Ian, đây là bạn của papa và daddy, Arthur tiên sinh và Khải Văn tiên sinh.” Sau đó lại giới thiệu với Arthur Khải Văn, “Đây là con của ta và Trình Trì, Ian.”

Nghe papa giới thiệu xong Ian ngại ngùng cười cười, “Xin chào, Arthur tiên sinh, Khải Văn tiên sinh.”

Arthur và Khải Văn cũng cười chào hỏi Ian, “Xin chào, nhóc Ian.”

Claude lấy tay áp vào chén nhỏ thử độ nóng của sữa, sau đó gật đầu nói với Ian, “Vừa đủ rồi, bưng đến cho các đệ đệ đi.” Nói rồi ngẩng đầu nhìn Khải Văn đang ngập ngừng, “Nếu như không ngại, Khải Văn tiên sinh ngài có thể cùng Ian đến chỗ bọn trẻ không? Ta sợ nó bưng không được, hơn nữa, ta nghĩ ngài cũng muốn xem bảo bảo?”

Khải Văn chờ chính là những lời này, vội vã gật đầu, “Đương nhiên.” Nói rồi đi lên nhận lấy một cái chén nhỏ trong tay Ian, cười tủm tỉm nói, “Nhóc Ian, chúng ta đi thôi?”

Ian nhu thuận gật đầu, “Dạ, cảm ơn Khải Văn tiên sinh.”

Claude cùng Arthur nhìn theo một lớn một nhỏ bưng chén lên lầu rồi mới thu hồi ánh mắt, Claude hướng Arthur làm động tác mời, “Muốn uống cái gì? Trà hay nước trái cây?”

Arthur theo động tác của Claude đi đến ghế ngồi xuống, cười cười, “Trà.”

Claude gật đầu, xoay người lấy cho Arthur một tách trà, sau đó ngồi xuống một bên, chờ Arthur uống một ngụm trà rồi mới tiếp tục nói, “Ngài và Khải Văn tiên sinh trước khi đến hẳn là nên báo cho chúng ta một tiếng, như vậy chúng ta mới có thể chuẩn bị đầy đủ, hai người quá đột ngột, bữa trưa còn chưa kịp chuẩn bị.”

Arthur lắc đầu, “Không cần khách khí như vậy, cơm thường cũng tốt, không cần cố ý chuẩn bị cái gì cả, ta còn sợ đường đột tới sẽ quấy rầy các ngươi nữa.”

Claude hàm hậu cười cười, “Không đâu, bạn bè tới là một chuyện vui.” Nói rồi Claude chần chờ một chút mới lên tiếng hỏi, “Warren nó thế nào rồi?”

Đối với vấn đề của Claude, Arthur nghĩ không hề ngoài ý muốn, “Thành chủ khỏe, hiện tại là lúc để quét rác trong chủ thành, cho nên hắn rất bận rộn, biết ngươi và Trình Trì tiên sinh có bảo bảo, thành chủ vốn cũng muốn tới, nhưng thật sự quá bận. Trước khi ta xuất phát hắn đã cố ý tới nhờ ta hỏi thăm, nói sau này có thời gian rảnh sẽ đến thăm các ngươi, nếu các ngươi có cần gì cứ nói với hắn.”

Nghe Arthur nói như vậy, nụ cười trên mặt Claude càng sâu, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ngài trở về nói với Warren, bảo nó tập trung làm chuyện cần làm, ta và A Trì tất cả đều tốt, bảo nó tự chăm sóc bản thân là được, đợi khi nào nó rảnh rỗi, ta và A Trì hoan nghênh nó đến Thác Mạt trấn, chúng ta đều rất nhớ nó và Amber.”

Lúc này Claude hoàn toàn biến thành một người anh chuyên lải nhải về đứa em ở xa, càng không ngừng căn dặn, Arthur không có nửa điểm mất kiên nhẫn, chỉ cười cười nghe Claude nói.

Nói hồi lâu sau Claude mới phản ứng được, nhất thời có chút xấu hổ, “Ta dài dòng quá hả?”

Arthur lắc đầu, “Không đâu, thành chủ thật may mắn vì có một người anh quan tâm hắn.”

Lời này khiến vẻ mặt Claude có chút bùi ngùi, “Hắn cũng chỉ có mình ta là anh…” Nói rồi lại điều chỉnh tâm tình, hỏi Arthur, “Lần nới tới chắc là ở lại nơi này một thời gian chứ? Trời thu khí hậu ở Thác Mạt trấn mát mẻ cảnh vật lại rất đẹp, có thể ở lại lâu lâu một chút thả lỏng cũng tốt.”

Arthur nhấp một ngụm trà, gật đầu, “Ừm… Không chỉ là nghỉ ngơi, sau này có lẽ sẽ thường xuyên tới làm phiền Trình Trì tiên sinh đó…”

Claude cùng Arthur trò chuyện thật hợp ý, Khải Văn theo Ian cũng kinh ngạc và kích động lắm lắm, cậu nhìn hai tiểu bảo bảo kề bên nhau ngủ say, không dám thở mạnh, nhỏ giọng hỏi Trình Trì bên cạnh, “Đây là bảo bảo của ngươi và Claude tiên sinh sao?”

Vừa thay quần áo xong, Trình Trì thấy Khải Văn kích động đến mặt hơi đỏ lên, cười gật đầu, “Đúng vậy, ngay từ đầu thấy xe ngựa tới ta còn tưởng nhìn nhầm, không ngờ thật sự là ngươi và Arthur.”

Khải Văn xấu hổ cười cười, “Nghe nói bảo bảo đã sinh, ta liền vội vã chạy tới đây.” Nói rồi hỏi, “Ta có thể sờ bọn nhỏ một chút được không?”

Trình Trì gật đầu, “Đương nhiên.”

Được đồng ý Khải Văn vui vẻ cực kỳ, khẩn trương mà vươn ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má của hai tiểu bảo bảo đang chìm trong mộng, sau đó rất nhanh mà rụt về, quay đầu nhìn về phía Trình Trì, “Mềm quá, non non.”

Nghe kiểu hình dung như hình dung đậu hũ non, Trình Trì xì cười ra tiếng, “Em bé mà, đều là như vậy, mềm mại, nhỏ xíu.” Nói rồi bước lên vỗ vỗ hai tiểu bảo bảo, “Osment, Noah, mau tỉnh lại, uống sữa nè…”

Khải Văn nhìn Trình Trì nhẹ nhàng vỗ hai tiểu bảo bảo, sau đó thú nhân tiểu bảo bảo trong hai đứa đầu tiên là giật giật cái tai nhỏ, nghiêng nghiêng thân thể, cái đuôi dài nhỏ nhẹ nhàng lắc lắc, trong miệng còn phát ra tiếng hừ hừ, vươn cánh tay nhỏ xíu khoát lên người giống cái tiểu bảo bảo bên cạnh, Khải Văn nhìn mà thấy sung sướng.

Trình Trì lại nhoẻn miệng, tiếp tục vỗ, một lát sau, hai tiểu bảo bảo đều bị gọi tỉnh, hai đứa mở cặp mắt mang sương mù, nhìn thấy daddy mình thì vươn hai tay nha nha đòi bế.

Trình Trì ôm hai đứa bé vào lòng, trấn an vỗ về sau lưng bọn nó, cười nói với Khải Văn bên cạnh đang mở to mắt không dám chớp, “Có thể, ngươi có thể đút một trong hai đứa uống nước trái cây không? Một mình ta không ứng phó được.”

“Ta có thể chứ?” Khải Văn không ngờ Trình Trì lại giao cho mình một nhiệm vụ quan trọng như vậy, rất là giật mình.

Trình Trì lần thứ hai bị biểu tình không thể tin tưởng của Khải Văn chọc cười, “Đương nhiên, ngươi trước đây hẳn là thấy người ta đút bảo bảo ăn trong TV rồi chứ?”

Khải Văn gật đầu liên tục, “Rồi rồi.”

“Vậy là được rồi.” Trình Trì nói rồi đem bé Noah ngoan ngoãn đặt vào lòng Khải Văn, sau đó bảo Ian bưng một bình nước nhũ quả có cắm ống hút đưa cho Khải Văn, “Làm như vậy, ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt.”

Được ôm một tiểu bảo bảo nhỏ xíu mềm mềm vào lòng, Khải Văn cảm thấy tâm tan ra thành một bãi nước mùa xuân êm dịu, cậu cúi đầu nhìn cặp mắt xanh sẫm của Noah, cái mũi xinh xắn, cái mồm nho nhỏ, Khải Văn thực sự nghĩ mình được nhìn thấy thiên sứ, cậu cẩn thận ôm chặt Noah một chút, sau đó đưa ống hút tới bên mép Noah, nhẹ giọng nói, “Bảo bảo ngoan, ăn đi…”

Noah vẫn im lặng nằm trong lòng Khải Văn ngửi được mùi nhũ quả, cư nhiên nhìn về phía Khải Văn cười ngọt lịm, lúc này mới hé miệng tức tức hút nước trái cây. Nụ cười này của Noah, càng khiến hồn Khải Văn như bay bổng giữa không trung, cậu cười khúc khích nói với Trình Trì, “Nó thật sự giống như một thiên sứ nhỏ…”

Dáng vẻ khờ khạo này của Khải Văn làm cho Trình Trì buồn cười, hắn nâng Osment đang ôm cái bình sữa ừng ực uống đến đã ghiền lên một chút, chỉ cười cười không nói gì, bởi vì nhìn Khải Văn một bộ không biết nên thương yêu Noah thế nào mới tốt thì biết giờ có nói gì cũng chẳng lọt nổi vào tai cậu.

.

Thiên tính yêu thích trẻ em của Khải Văn hoàn toàn bị Noah và Osment hai đứa kích phát ra, nửa ngày, hai tiểu thịt cầu đã cùng Khải Văn thân thiết không thôi. Tốc độ sinh trưởng của trẻ em thú nhân nhanh đến kinh người, chỉ một tháng mà hai bé kia đã có thể ngồi dậy và bò đi. Hôm nay Khải Văn vừa đến, vốn là định bế bọn nó đi xung quanh dạo chơi, lúc này bọn nhỏ đều vây xung quanh Khải Văn làm nũng, tới buổi trưa cũng không tha.

Ăn bữa cơm trưa, Khải Văn ăn cũng không yên, ánh mắt luôn nhìn về phía Noah và Osment đang mải mê chơi với nhau ngươi vỗ ta một cái ta hôn ngươi một cái, Arthur thấy Khải Văn yêu thích trẻ con không muốn buông tay, cũng chỉ ngồi một bên nhu tình mà nhìn, thỉnh thoảng cắt một khối thịt hay rau dưa cho Khải Văn dễ ăn, cũng không nói gì thêm.

Mà hai vị phụ thân chính quy ngồi ở đối diện, nhìn một màn tri kỷ này, chỉ là ăn ý mà nhìn nhau cười, cũng không lên tiếng.

Bữa trưa này, ăn rất ấm lòng.