Dân Mão

Chương 11




CHƯƠNG 11:

“Khải Văn làm việc ở tàng thư thất thế nào?” Sau khi xử lý xong chính sự, Arthur hỏi Clare đang đứng bên cạnh.

“Khải Văn tiên sinh công tác rất chăm chỉ.” Clare đáp lời đâu ra đấy, “Trông Khải Văn tiên sinh có vẻ rất thích công tác này.”

“Thật không, vậy là tốt rồi.” Nghe đáp án này, Arthur rất thỏa mãn.

.

Một buổi tối của nhiều ngày trước, sau khi Arthur về đến nhà thì Ogden lại báo cáo những chuyện trong nhà như thường lệ, báo cáo xong Ogden cũng không lập tức rời khỏi mà lại đứng sau lưng Arthur ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì?” Arthur lên tiếng hỏi.

Ogden do dự một chút, cuối cùng cũng mở miệng nói, “Là chuyện về Khải Văn tiên sinh.”

“Khải Văn?” Arthur sửng sốt một chút, tiếp tục hỏi, “Khải Văn thế nào?”

“Ngày hôm nay Khải Văn tiên sinh hỏi thăm ta có công tác nào mà ngài ấy có thể làm không.” Ogden đáp.

“Công tác?” Chân mày Arthur cau lại.

“Đúng vậy.” Ogden gật đầu, “Khải Văn tiên sinh muốn tìm một phần công tác, theo ta quan sát, ngay từ đầu, Khải Văn tiên sinh đã tỏ ra khá bất an khi ở nơi này.”

“Thật không?” Arthur suy nghĩ một chút lại hỏi, “Hiện tại Khải Văn đã ngủ chưa?”

“Còn chưa.” Ogden nhìn thoáng qua đồng hồ cát, đáp, “Khải Văn tiên sinh luôn không nghỉ ngơi sớm như vậy.”

Nghe được đáp án Arthur gật đầu, vung tay, “Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”

“Dạ, chủ nhân.” Ogden cúi người lui xuống.

Arthur ngồi trong thư phòng trầm ngâm một hồi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

.

<<Đốc đốc đốc>>, Khải Văn đang trải giường thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ, điều này khiến cho cậu khựng lại vài giây rồi có chút nghi hoặc mà hỏi thăm, “Ai?”

Nghe tiếng Khải Văn, tiếng gõ ngoài cửa ngừng lại, ngay sau đó là giọng nói của Arthur, “Là ta, Arthur.”

Biết được người đến là Arthur, vẻ nghi ngờ trên mặt Khải Văn càng đậm, cậu không biết tại sao đã tối thế này Arthur lại đến tìm mình, nhưng vẫn đi mở cửa, “Chào, Arthur tiên sinh.”

“Chào, Khải Văn.” Nhìn thấy gương mặt mang theo thắc mắc của Khải Văn, Arthur cười cười, “Ngươi đã nghỉ ngơi rồi sao?”

“Nga, không, còn chưa.” Khải Văn lắc đầu, “Arthur tiên sinh tìm ta có việc gì không?”

“Hmm, cũng không có gì, chỉ bất quá thấy thời gian còn chưa quá khuya, cho nên muốn tìm ngươi tâm sự một chút.” Arthur nói rồi hất hất cằm hướng vào phòng, “Không mời ta vào ngồi sao?”

“Nga, đương nhiên, mời vào.” Nghe Arthur nói vậy, Khải Văn vội nghiêng người mời.

Arthur vào phòng còn chưa ngồi nóng ghế, người theo hầu đã bắt đầu dâng trà bánh lên.

Arthur nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi cười cười nói với Khải Văn, “Dạo gần đây cảm thấy buồn chán sao?”

“Hả?’ Khải Văn nâng tách trà vừa định uống nhưng lại nghe Arthur hỏi mà ngừng động tác, mờ mịt nhìn hắn.

“Ta nghe Ogden nói, ngươi muốn tìm một phần công tác.” Arthur tiếp tục giải thích, “Ta nghĩ có phải ngươi cảm thấy mỗi ngày ở nơi này thật buồn chán, nếu như vậy, vài ngày nữa khi ta rảnh rỗi, ta có thể mang ngươi ra ngoài đi dạo phố…”

“Không phải.” Arthur còn chưa nói xong đã bị Khải Văn cắt lời, “Không phải thế, Arthur tiên sinh.”

“Hửm?” Thấy vẻ mặt Khải Văn trở nên nghiêm túc, Arthur nhướng nhướng mi.

“Ta không phải bởi vì quá buồn chán nên mới tìm công tác.” Khải Văn thả lại tách trà lên bàn, nhìn thẳng vào Arthur nói, “Ta muốn tìm công tác không phải vì buồn chán, mà là bởi vì ta ăn không ngồi rồi ở nơi này quá lâu.”

“Ta cũng không có để ý chuyện ngươi ở lâu hay không.” Arthur tưởng Khải Văn đã nghe được tin đồn nào đó bèn thử dò hỏi, “Là có ai đó nói gì sao?”

“Đương nhiên không phải.” Khải Văn lập tức phủ nhận, nói ra suy nghĩ của mình thật rõ ràng, “Ta biết ngài tốt với ta, ta cũng cảm kích ngài đã cứu ta đồng thời cho ta một nơi cư trú tốt thế này, ta không cần phải dầm mưa dãi nắng hứng chịu gió táp mưa sa, mọi người ở đây cũng rất quan tâm ta. Nhưng ngài xem, ta còn trẻ, tay chân kiện toàn, lẽ nào cả đời cứ hết ăn lại nằm như vậy? Từ nhỏ mẹ ta đã dạy, sống phải tự lập, không được xem sự giúp đỡ của người khác là đương nhiên…”

Khải Văn rất chăm chú rất chân thành nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng lại nhắc tới ý định tìm công tác, “Cho nên, ta muốn tìm một việc làm, muốn tự nuôi mình.”

Nhìn Khải Văn chậm rãi nói chuyện, Arthur nghĩ hắn chưa từng gặp ai có loại thần thái này, tràn ngập sức sống, mang đầy tự tin và hoài bão tương lai như vậy, Arthur phát hiện, còn hơn những giống cái yếu đuối kia, Khải Văn tuy rằng bề ngoài thoạt trông cũng dễ bị tổn thương, nhưng tính cách cứng cỏi độc lập khiến hắn càng thêm muốn thân cận.

Đợi khi Khải Văn nói xong, Arthur hỏi, “Ngươi muốn tìm công tác sau đó dời ra ngoài?”

“Đúng vậy.” Khải Văn gật đầu, mặc dù trong lòng có chút lưu luyến, nhưng vẫn kiên định nói, “Ngài và ta không thân cũng chẳng quen, chịu thu lưu ta đã là rất tốt, ta không…”

Khải Văn còn chưa nói xong, Arthur lại cắt lời, “Ngươi ở nơi này không quen không biết, làm sao tìm công tác?”

“Chuyện này…” Khải Văn nghẹn lời.

“Ta sẽ bảo Ogden tìm cho ngươi.” Arthur lại nói tiếp, “Về chuyện dời ra ngoài, tạm thời hãy quên đi, ngươi cho là giống cái độc thân sống bên ngoài rất an toàn sao?” Thấy Khải Văn há mồm muốn nói gì đó, Arthur vung tay ngăn lại, “Đừng vì sự tự tôn vô vị mà cứng đầu như thế, ta cho tới giờ vẫn không để ý chuyện này, nếu như ngươi thấy băn khoăn, có thể chờ có công tác rồi dùng tiền công trả một ít cho Ogden, xem như trả tiền nhà là được rồi.”

Khải Văn nghe Arthur nói xong, cân nhắc một chút, vẫn nghĩ mình đã làm phiền Arthur nhiều lắm, xấu hổ gật đầu, “Vậy phiền ngài quá.”

Arthur cười cười xoa đầu Khải Văn.

.

Sau khi có lệnh của Arthur, Ogden đương nhiên dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết thỏa đáng chuyện này, không quá hai ngày đã tìm được một phần công tác cho Khải Văn —— Làm người sắp xếp sao chép sách tại tàng thư thất. Công việc này thanh nhàn không áp lực, còn có thể giết thời gian, Arthur rất thỏa mãn với cách này của Ogden.

Khải Văn sau khi nghe tin cũng vui vẻ không thôi, đợi khi Ogden tìm đến nói muốn dẫn cậu đến nơi công tác thì lập tức gật đầu đồng ý.

Gọi là tàng thư thất nhưng Khải Văn lại nghĩ nên gọi là tàng thư quán thì chuẩn xác hơn một tí, kiến trúc dựa theo phong cách Châu Âu, bên trong tràn đầy giá sách xếp đầy văn chương sách vở, Khải Văn vừa đẩy cửa vào đã thích nơi này rồi, giá sách đen láy chắc chắn, những bộ sách ố vàng và những tấm da dê, ánh mặt trời xuyên qua song cửa thủy tinh khúc xạ ánh sáng chói lóe, toàn bộ gian phòng tràn ngập bầu không khí trầm tĩnh cổ kính.

“Trông ngươi có vẻ rất thích nơi này.” Ogden nhìn Khải Văn đang ‘sáng mắt’ quan sát nơi này, cười hỏi.

“Đúng vậy.” Nhìn gương mặt tươi cười của Ogden, đôi mắt của Khải Văn cũng loan loan, “Tôi thích sách.”

“Xem ra lần này ta đã tìm được một công tác rất thích hợp cho ngươi.” Khải Văn nói chuyện rất chân thành, Ogden cũng vui vẻ vì biết mình đã tìm được một việc làm lý tưởng cho cậu.

“Cảm ơn ngài, Ogden tiên sinh.” Khải Văn thành khẩn nói cám ơn.

“Không cần khách sáo.” Ogden vừa nói vừa dẫn Khải Văn đi vào bên trong, giới thiệu cho cậu những chuyện sắp làm. Khải Văn nghe rất tập trung, thỉnh thoảng nghe được điều khá phức tạp còn có thể lấy ra cuốn sổ nhỏ ghi lại, thái độ của cậu khiến Ogden rất thỏa mãn, âm thầm tán thưởng.

Công tác của Khải Văn chính là sắp xếp lại những bộ sách, sau đó sao lại những bộ sách đã bị tổn hại quá nhiều, cuối cùng dùng chất lỏng đặc chế từ thực vật bôi lên gáy rồi đóng thành sách, rồi phân loại và sắp lên giá sách. Những việc này không có kỳ hạn, tất cả đều do tự bản thân cậu lên lịch, mỗi ngày muốn làm nhiều hay ít cũng không ai đến giám sát hay hối thúc.

Sau khi giới thiệu xong Ogden lại căn dặn vài câu rồi rời đi, để lại một mình Khải Văn ở lại nơi này thử làm quen với công việc.

Khải Văn xoay người nhìn sách chất đống trên mặt đất, tràn trề hưng phấn nhặt lên từng quyển, “Nhất định phải làm một nhân viên quản lý thư viện đạt tiêu chuẩn!”

.

Ngày hôm sau, Khải Văn chính thức làm việc, từ ban đầu còn hơi lạ lẫm sau đó trở nên thành thạo cũng không mất bao nhiêu thời gian, Khải Văn cũng càng ngày càng thích công việc yên lặng nhưng không khô khan này, càng khiến Khải Văn vui vẻ chính là công việc này không chỉ có thể giúp cậu kiếm tiền tự nuôi sống mình mà còn giúp cậu có được kiến thức để hiểu được thế giới xa lạ này, Khải Văn thích đọc sách, cũng càng thích hiểu thế giới quanh mình.

Mỗi ngày Khải Văn thích nhất là sau khi chép xong những bộ sách bị tổn hại thì ôm một quyển sách ngồi ở một nơi sáng sủa lẳng lặng xem, cho đến khi hết giờ làm việc.

Hôm nay khi Arthur đến xem Khải Văn thì thấy cậu còn chưa hoàn thành việc sao chép, Arthur đứng cách đó không xa nhìn Khải Văn tập trung cúi đầu nắn nót viết sách, thỉnh thoảng gặp phải những nơi trúc trắc khó hiểu còn vô thức mà cắn môi, ánh mặt trời của ngày đầu xuân ánh vào gương mặt cậu cứ như viền thêm một tầng vàng nhạt nhu hòa, an lành lại dịu dàng.

Lúc này, Arthur cảm thấy hình như tim mình đập loạn vài nhịp.

Đứng ở nơi đó nhìn Khải Văn một hồi, Arthur vừa định tiến lên gọi Khải Văn thì lực chú ý của cậu đã bị vị khách ngoài ý muốn hấp dẫn đi.

“Nath?” Vốn đang im lặng sao chép chợt Khải Văn cảm thấy hình như có vật gì đang ôm chân mình, giật mình cúi đầu nhìn mới phát hiện, thì ra là bé Nath vài ngày không gặp, không biết từ nơi nào đã chui ra ôm chân mình làm nũng.

“Thu thu…” Nath học được từ mới, nhưng tủi thân trong giọng nói ngay cả Khải Văn nghe không hiểu cũng có thể cảm giác được.

Khải Văn buông bút ôm Nath vào lòng, gãi gãi hai cái tai nhỏ của nó, “Sao vậy hả? Ai chọc ngươi?”

“Thu thu thu thu thu thu…” Nath ủi ủi đầu vào trong lòng Khải Văn.

“Ây ây ây.” Khải Văn bị Nath chọc cho cười không ngừng, “Sao ngươi giống như cái mũi khoan thế hả? Rốt cuộc bị sao vậy, hả?”

“Thu thu…” Nath vẫn rầm rì, nó biết Khải Văn không thể nghe hiểu nó nói gì, chỉ đành dùng hành động để biểu đạt sự uất ức của mình —— Vốn mỗi ngày Khải Văn đều chơi đùa cùng với nó, nhưng đột nhiên mấy ngày trước Khải Văn lại không xuất hiện, đi sớm về trễ, khiến Nath chờ đến mí mắt nặng trĩu, rốt cuộc ngày hôm nay Nath chờ không nổi nữa, dựa vào cái mũi cực thính của mình mà tìm đến nơi này.

Khải Văn không biết Nath buồn là vì mình, thấy trên người Nath dính cỏ thì nghĩ là khi nó đang chơi đùa thì bị ngã đau, cho nên lấy một khối bánh ngọt trên bàn đưa đến bên mép nó, “Được rồi, đừng buồn nữa, ăn bánh này, ngươi một mình chạy đến đây papa ngươi có biết không a?”

“Thu thu…” Nath thấy có đồ ăn ngon, nhất thời ném cái thứ gọi là oán niệm sang một xó, vươn hai bàn tay đầy thịt cầm bánh ngọt ăn.

Cách Nath ăn luôn khiến người khác nhìn vào liền thèm, Khải Văn cười đút từng khối bánh ngọt cho nó, thỉnh thoảng còn không quên đút vài ngụm nước, hoặc phủi vụn bánh rơi trên bụng nó xuống.

Arthur thấy một người một gấu trúc vui vẻ thuận hòa, cười cười xoay người rời khỏi.

“Thu thu?” Nath đang ăn đến sung sướng bỗng nhiên phát hiện Khải Văn không tiếp tục đút bánh cho mình, ngẩng đầu nhìn thì phát hiện cậu không biết đang nhìn gì ngoài cửa sổ, Nath bị coi nhẹ thì không vui, rướn cái cổ ngắn ngủn của mình dùng mũi đỉnh đỉnh cằm của Khải Văn, rầm rì hai tiếng.

“A, sao vậy?” Khải Văn lấy lại tinh thần cúi đầu hỏi nó.

“Thu thu…” Nath giơ hai móng vuốt chỉ khay bánh ngọt.

“Còn muốn sao? Không thể ăn nhiều bánh ngọt như vậy a.” Khải Văn tuy miệng nói thế, nhưng động tác trên tay thì không hề ngừng.

Thấy Nath lại tiếp tục im lặng ăn bánh, ánh mắt Khải Văn lại không tự chủ mà nhìn ra ngoài cửa, vừa nãy là ảo giác sao? Vì sao lại cảm thấy có một cái đuôi trắng đen xen kẽ xuất hiện?

Nhìn một hồi vẫn không thấy gì, Khải Văn một lần nữa đặt lực chú ý tới Nath, Nath sau khi ăn đến nỗi cái bụng tròn vo như dưa hấu thì bắt đầu dựa vào người Khải Văn mà ngủ gà ngủ gật.

Khải Văn nhìn quả cầu lông cuộn người tròn vo trong lòng mình, lắc đầu cười, “Ăn ăn ngủ ngủ, giống như con heo con.”