CHƯƠNG 14
Trong góc phòng âm u, có một thiếu niên đang đứng khóc không ngừng.
Ta bước nhanh tiến lên, vỗ nhẹ lên bờ vai hắn, dịu dàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Vì sao khóc?”
“Khắp nơi đều là máu, mọi người… đều đã chết…”
Đáy lòng ta bỗng dưng vọt lên một chút dịu dàng, ta bất giác ôm lấy thân thể gầy yếu ấy, một mặt thoải mái nói: “Không sao đâu, mọi việc đã qua rồi. Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Nhưng mà…” Thanh âm thiếu niên bỗng trở nên khàn khàn, “Ngươi năm đó cũng gạt ta như vậy.”
Ta hơi sững người, sau đó chỉ thấy y chậm rãi ngẩng đầu lên, hiện ra khuôn mặt yêu dã, cùng với con người màu xanh biếc.
Trong nháy mắt, ta như bị sét đánh.
Thì ra… là y… .
Ta lùi lại mấy bước liền, đôi mắt đẹp tựa như yêu dị ấy cũng theo như bóng với hình.
“Thế nào? Ngươi đã quên ta sao?” Y cười nhẹ một chút, nghiêng người về trước, nói từng chữ một, “Thì ra, người mà ngươi chính tay giết, ngươi cũng không nhớ được.”
Lòng một đợt đau nhức.
Thiếu niên yêu dị trước mặt biến mất không còn, trời đất lại quay lại một mảnh hư vô.
Dị mâu, thù sắc, mệnh mang yêu tà, hại nước hại dân. (mắt khác nhau, màu sắc đặc biệt, mệnh mang theo yêu quái, tà ma)
Họa quốc… hại dân… .
Nếu có một ngày, nếu phải chọn giữa thiên hạ bách tính và người mình yêu mến, ta chỉ có thể chọn thiên hạ này.
Quốc thái dân an, thiên hạ thái bình.
Vì thế, dù có hi sinh bao nhiêu tính mệnh con người, ta cũng không tiếc.
Cho nên, Trường Ly chưa từng hối hận.
Chưa bao giờ từng… .
“Sư phụ, sư phụ!”
Ta bỗng nhiên hoàn hồn, giương mắt, thấy một khuôn mặt xinh xắn gần ngay trước mắt.
“Cái gì?” Ta hơi lui về sau một bước, cảm giác có phần tim đập siêu nhanh.
“Sư phụ,” Minh Tâm một tay nâng cằm, bĩu môi, nói, “Người vừa rồi lại không để tâm rồi.”
Ta nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài: “Có sao?”
“Đã vào hạ rồi. Mỗi khi đến mùa này, sư phụ rất dễ thất thần.”
Lại sắp đến tháng bảy rồi sao?
Thảo nào, giữa ban ngày cũng nhìn thấy máu tươi đầy đất.
“Minh Tâm, con hãy học thuộc lòng đi, vi sư đi ra ngoài một chút.
Dặn dò qua loa một câu, cũng không chờ hắn trả lời, ta trực tiếp đứng lên, đi ra ngoài.
Một đường đi tới đỉnh núi, đứng yên trên đoạn dốc ấy, bỗng nhiên có loại ảo giác bồng bềnh muốn bay.
Tất cả đều là giả! Cái gọi là yêu hận tình thù, chỉ là nhất thời mà thôi. Vừa chớp mắt, yêu hay hận đều không còn tồn tại nữa.
Bầu trời và nhân gian, chẳng qua chỉ là một bước xa.
Vạn trượng hồng trần, cần chi phải đau khổ lưu luyến?
Thở dài một tiếng tựa có tựa không, ta chậm rãi cởi tràng hạt trên cổ tay ra, tiện tay ném xuống phía dưới.
Tiếp theo, ta từ từ, bước ra nửa bước chân.
“Ngươi đang làm gì?” Bên tai ta vang lên một giọng nói quen thuộc, nghiến răng nghiến lợi, so với ngày thường còn hung ác độc địa hơn mấy phần.
Hai cánh tay tựa như bạch ngọc bỗng nhiên quấn lên, ôm chặt thắt lưng ta chẳng buông.
Lòng ta cả kinh, kinh ngạc quay đầu lại, liếc mắt đã thấy khuôn mặt tuấn mỹ ấy.
“Hầu gia? Ngươi sao lại ở đây?”
Khúc Lâm Uyên ngẩng đầu dậy, hơi thở phì phò, nói: “Những lời này phải do ta nói mới phải chứ? Đang êm đẹp, vì sao tìm chết?”
Ta ngẩn người, lập tức hiểu ý, biết y đang hiểu lầm.
Vì vậy ta nhếch môi, mỉm cười.
“Hầu gia nghĩ sai rồi, bần tăng chưa định nhảy xuống mà.” Chỉ là, ta vốn chuẩn bị việc làm, thực sự không thể nói cho y biết, miễn để y sợ.
“Dù ngươi có muốn nhảy thật hay không,” Y liếc nhìn ta, khẽ hừ nhẹ, nói, “Cũng phải hỏi trước coi bản Hầu gia có cho phép không đã.”
Ta không khỏi hoảng thêm, bởi đáy mắt y có thứ gì đó.
Nhưng lập tức lắc đầu phủ nhận.
Không thể nào, đó chắc chỉ là ảo giác của ta mà thôi?
“Chỉ là hiểu lầm thôi, Hầu gia có thể buông tay.” Vừa nói, vừa cẩn thận tách hai tay y ra.
Khúc Lâm Uyên cúi đầu, vẫn ôm chặt ta như trước, buồn bực nói: “Hòa thượng thối! Ngươi có biết hay không, kỳ thực ngươi rất chi là đáng ghét?”
“Đại khái thế…” Ta cười yếu ớt gật đầu, “Tính cách của Trường Ly sợ rằng không tốt lắm.”
“Đâu chỉ có vậy. Ngươi căn bản là xấu xa không ai bằng! Vừa cuồng vọng vừa kiêu ngạo, một chút cũng không giống hòa thượng, hơn nữa yêu khí đầy người, toàn thân trên dưới khắp nơi đều có vẻ quỷ dị. Chưa bao giờ để người khác trong mắt, tùy ý nói một câu, là có thể chọc người ta giận sôi gan. Không tuân thủ thanh quy giới luật, rõ ràng mặt mũi xấu như vậy, còn cứ thích dụ dỗ người khác.”
“A…” Ta há miệng, cười khổ.
Thực sự chẳng ngờ được, lại xấu tới mức độ ấy.
“Nhưng mà, những điều ấy chẳng tính là gì.” Y dừng một chút, ngẩng đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào ta, “Chỗ khiến con người ta ghét nhất ở ngươi, nhưng hại ta luôn nóng ruột nóng gan với ngươi, lúc nào cũng khắc khắc nhớ tới ngươi, một ngày không gặp sẽ cảm thấy hoảng hốt, hại ta…”
Y cắn cắn môi, đột nhiên xoay đầu qua bên khác, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ.
Cách hồi lâu, mới hô to lên: “… Hại ta không cẩn thận thích ngươi rồi!”
Ta hoảng sợ mở to hai mắt, cơ thể lập tức cứng đơ ra.
Nam tử trước mặt này vừa nói gì đó?
Thích… ta?
Có thể nói, Trường Ly cả đời này chưa bao giờ kinh ngạc như vậy.
Tay còn ở bên hông hơi siết lại, Khúc Lâm Uyên hít sâu một hơi, rồi nói tiếp: “Hòa thượng thối! Yêu tăng! Ngươi có hiểu được bản Hầu gia là thân phận gì không? Dù ngay cả đương kim thánh thượng, cũng phải kính trọng ta như huynh trưởng ruột thịt; trong triều đình, người nào không ra sức lấy lòng ta; chỉ cần ta nói một tiếng, tự nhiên sẽ có người đẹp yêu thương nhung nhớ. Thế nhưng, vì sao ta lại thích một nam nhân? Đoạn tụ chi phích thì cũng được thôi, nhưng sao lại cứ là một hòa thượng nửa phần sắc đẹp cũng không có. Thế thì hay rồi, ta tuyệt đối cũng bị người trong thiên hạ cười chết.”
“Hầu gia, ta…”
“Ngươi thế nào? Nói đến nói đi, tất cả đều là lỗi của tên yêu tăng nhà ngươi!” Y hung hăng trừng ta, nói, “Là ngươi khiến ta ra thế này, khiến ta cam tâm tình nguyện bị người chế nhạo. Ta thực hận không thể cắn chết ngươi luôn.”
Dứt lời, y dĩ nhiên bắt đầu bổ tới.
Nhưng không phải cắn suông, mà là… hôn lên môi ta.
Hô hấp dần dần rối loạn.
Đôi mắt xanh biếc yêu dị ấy, lại chợt lóe trong khoảnh khắc này.
Ta đẩy thân thể mềm mại trước mặt ra, lảo đảo lui lại mấy bước.
Thì ra là thế… .
Đáng tiếc, đã quá muộn.
Ta chật vật vạn phần xoa môi mình, trong giọng nói mang theo vài phần chua chát: “Ta và Hầu gia, lại không có loại duyên phận này.”