Trong phòng khách rộng lớn sang trọng, đèn chùm chiếu rải rác trên sàn đá cẩm thạch màu xám nhạt, khiến mọi thứ trở nên sáng bóng không có dấu vết bụi bẩn.
Trên sô pha, Tạ Thầm Ngạn đang lật xem văn kiện hợp đồng, Dung Già Lễ ngồi đối diện bàn trà vẫn là chiếc áo ngủ màu đen, đưa lưng về phía ánh sáng, bưng tách trà lên, khuôn mặt hoàn mỹ đến mức ngay cả bàn tay của bậc thầy hội họa cũng không vẽ ra được như ẩn dưới làn sương mù mờ mịt.
Từ góc độ của Lam Anh vẫn luôn duy trì dáng vẻ ưu nhã đứng bên cạnh, vừa vặn có thể thưởng thức trọn cảnh đẹp ý vui này. Nếu không phải lý trí còn tồn tại, cô ấy đã không nhịn được lấy di động ra chụp ảnh lại. Cho dù chỉ tùy tiện chụp lại một tấm, chỉ bằng nhan sắc như tiên của hai vị này, cũng có thể xưng là danh họa thế giới.
Qua khoảng nửa phút.
Bàn tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn cầm lấy bút máy cổ trên bàn trà, chậm rãi ký tên vào cuối văn bản.
Dung Già Lễ chỉ hơi ngước mắt lên, thư ký trẻ tuổi sau lưng lập tức tiến lên một bước, tiếp nhận phần tài liệu mỏng manh, toàn bộ quá trình rất yên tĩnh, giao dịch trên trăm tỷ giữa các sếp tổng quyền cao chức trọng cứ thế đã hạ bút thành văn.
Tạ Thầm Ngạn dường như không có hứng thú ôn chuyện cũ với anh ấy, gác bút đứng dậy, Hạ Nam Chi đang chụp tạp chí bên ngoài biệt thự hiển nhiên có sức hấp dẫn hơn.
Lam Anh vẫn đứng tại chỗ, nhìn trộm dung mạo hồng nhan họa thủy của Dung Già Lễ.
Nhìn càng nhiều thì càng bổ mắt.
Cho đến khi bị anh ấy bắt được, giọng nói nhẹ bẫng thanh tao tràn ra khỏi môi: “Em dâu.”
Lam Anh sắp bị anh ấy dọa cho bay mất ba hồn bảy vía, nhanh chóng nhắc nhở: “Anh Dung, em dâu của anh đang ở ngoài biệt thự chụp ảnh tạp chí.”
Dung Già Lễ làm như không nghe, thư ký bên cạnh tiếp tục tiến lên, đưa hộp gấm chạm trổ bằng gỗ cho cô ấy.
Cầm trong lòng bàn tay rất nặng, tản ra hơi thở đàn hương trầm tĩnh.
Lam Anh không hiểu đây là có ý gì, chỉ thấy Dung Già Lễ đã lười biếng đứng dậy, lúc đi qua ngang qua cô ấy thì hơi dừng lại nửa giây, cổ tay tinh tế trắng lạnh dưới lớp tay áo đen dài lộ ra cảm giác cao quý bẩm sinh, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt hộp:
“Gửi lời chào đến em trai Thầm Thời giùm tôi.”
…..
Khoảnh khắc Hạ Nam Chi được ôm khỏi đống tuyết, tuyết mịn phủ trên gò má và cầu vai gầy gò rớt xuống, cô giống như con búp bê sứ mỏng manh tinh xảo, tơ lụa màu trắng sương mềm mại nhẹ nhàng xõa xuống đất, cơ thể vô thức vùi vào lồng ngực người đàn ông, mượn hơi ấm qua bộ âu phục của anh để sưởi ấm.
“Lạnh quá.”
Nghe cô lẩm bẩm không ngừng, Tạ Thầm Ngạn càng nhíu chặt mày, bàn tay cách lớp quần áo vuốt dọc theo sống lưng mảnh khảnh của cô, dường như rất có hiệu quả trấn an, sau đó đôi chân dài nhanh chóng bước về phía biệt thự.
Nhóm nhân viên công tác được tận mắt chứng kiến, trong đó nhiếp ảnh gia và trợ lý không nhịn được cảm thán:
“Lần đầu tiên tôi thấy sao nữ chụp hình tạp chí mà sếp tổng kim chủ đứng bên cạnh giám sát tiến độ, còn đau lòng thành như vậy nữa.”
“Hạ Nam Chi thật sự quá đẹp, đổi lại là tôi thì tôi cũng yêu thương cô ấy hết mực.”
“Không phải nói người cầm quyền của Tạ thị đã có vị hôn thê rồi sao?”
“Chuyện của sếp tổng bớt hỏi thăm lại ——”
Trác Nhàn nghe được tiếng nói thầm thì lạnh lùng liếc mắt nhìn, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ.
Lăn lộn trong nghề này, thích hóng hớt tầm phào cũng không phải chuyện tốt.
Hơi không cẩn thận, đắc tội với người ta rồi để bị phong sát lúc nào cũng chẳng biết.
Tạ Thầm Ngạn còn có việc phải quay về công ty xử lý, vì vậy mọi người cũng không ở biệt thự trên núi lâu, Hạ Nam Chi quấn mình thành chim cánh cụt lông xù, cũng chưa kịp gặp vị thiếu gia nhà họ Dung kia.
“Em không cần trực tiếp cảm ơn sao?”
Trong xe, cô ló khuôn mặt đã tẩy trang nhưng vẫn cực kỳ xinh đẹp ra khỏi cổ áo.
Ngón tay trắng lạnh của Tạ Thầm Ngạn chạm vào da mặt cô, thấy đã khôi phục nhiệt độ cơ thể bình thường, lại tự nhiên dời đi: “Cậu ấy thích yên tĩnh, sau này sẽ có cơ hội gặp lại thôi.”
Hạ Nam Chi cũng phát hiện, dường như trong ngoài biệt thự đều vô cùng yên tĩnh, nhóm quản gia bước đi gần như không phát ra tiếng động.
Đang định hỏi, Tạ Thầm Ngạn đã nhận ra nỗi hoang mang của cô, thuận miệng nói: “Trong biệt thự của anh ấy có một gian phòng bươm bướm độc nhất vô nhị, là khu vực cấm.”
Hạ Nam Chi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ xe, căn biệt thự độc đáo được thiết kế hoàn mỹ đã hoàn toàn chìm trong làn sương mù, dần dần biến mất khỏi tầm mắt, cô nghiêng mặt, vẻ mặt như đã hiểu rõ: “Thảo nào trong hàng trăm quy tắc của anh ấy, vị trí đầu tiên là yên tĩnh không ồn ào.”
Là sợ —— làm kinh động đến sinh mạng nhỏ bé yếu ớt trong gian phòng bươm bướm đó sao?
Tạ Thầm Ngạn không nói gì, lúc này Hạ Nam Chi phát hiện Lam Anh ngồi ở hàng thứ hai hiếm khi không chen vào, trong tay còn cầm hộp gấm tinh xảo.
Có lẽ là thấy cô mở to đôi mắt trong veo tò mò nhìn chằm chằm, đôi môi xinh đẹp của Lam Anh khẽ mở: “Là anh Dung tặng.”
“Tặng quà cho cô sao?”
Hạ Nam Chi dứt khoát vứt bỏ Tạ Thầm Ngạn, nhấc váy trèo qua làm thân với Lam Anh, nghiên cứu cái hộp này, không có khóa, chỉ cần ấn nhẹ là sẽ mở ra.
Hương thơm của đàn hương vẫn chưa tan đi, thoang thoảng đọng lại trong không gian khép kín.
Liếc mắt nhìn.
Bên trong hộp đặt một chiếc đồng hồ quả quýt khảm kim cương hình quả lê, đẹp đến mức khiến người ta gần như ngạt thở, trong khung màu trắng tinh xảo được chạm khắc vô cùng phức tạp và tinh xảo, chỉ liếc mắt nhìn đã biết có giá trị xa xỉ.
Bỗng dưng im lặng vài giây, Lam Anh nói: “Là tặng cho công chúa điện hạ đấy.”
Hạ Nam Chi cũng không mù, chỉ vào chiếc đồng hồ quả quýt có khắc chữ LA: “Tôi tên là Lam Anh sao?”
“Chắc là tôi tốt bụng với mọi người, nên trông tương đối hợp mắt.” Lam Anh thấy cô dễ dàng phát hiện ra chút mánh khóe, đành phải cẩn thận cất kỹ vật phẩm quý giá này, trên gương mặt xinh đẹp dùng nụ cười cố gắng che giấu sự xấu hổ, lại lơ đãng nói một câu: “Hình như anh ấy đối xử với tên điên Tạ Thầm Thời đó khá tốt.”
Dù sao cậu hai nhà họ Tạ ở trong giới hào môn cũng không có danh tiếng tốt gì, hiếm khi có một cái nhìn khác với anh ấy.
Hạ Nam Chi nhìn theo tầm mắt của cô ấy, cũng nhìn về phía người đàn ông tuấn tú đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa kính xe chiếu lên người Tạ Thầm Ngạn, sáng tối đan xen, phản chiếu lên gương mặt tinh xảo trầm tĩnh của anh. Từ đầu đến cuối, anh hoàn toàn không có hứng thú với đề tài tán gẫu của hai người phụ nữ trong xe.
Kết thúc công việc chụp ảnh tạp chí.
Nhận được gợi ý từ chiếc đồng hồ bỏ túi mà Lam Anh được tặng, Hạ Nam Chi cũng đi một chuyến đến buổi đấu giá gần đây ở Manhattan – New York, đấu giá một chiếc đồng hồ bỏ túi cổ khắc kim cương trắng hiếm thấy làm quà sinh nhật của mẹ.
Trong lúc đó Lôi Linh Vi cũng đích thân đến nhà thăm hỏi, tặng món trang sức xa xỉ trị giá hai nghìn vạn kia.
So với người mẹ ruột không tranh sự đời của Hạ Tư Phạm, cô ta hiển nhiên càng có khuynh hướng tạo hình tượng người tốt trước mặt phu nhân của người đứng đầu gia tộc. Tiệc sinh nhật được tổ chức ở nhà tổ nhà họ Hạ, toàn bộ quá trình cô ta đều bày ra dáng vẻ ốm yếu ôn hòa khéo léo đi cùng Cố Thanh Sương, gặp người khác vẫn có thể nói xen vào vài câu.
Tiệc sinh nhật lần này không thấy bóng dáng Lâm Kinh Thước đâu, quà cô ấy đưa tới cũng chỉ nhờ Hạ Nam Chi chuyển lại.
Lam Anh cũng tới, là thay nhà họ Tạ đưa quà mừng.
Vừa vặn cũng không vội đi, chờ gần kết thúc, lấy Hạ Nam Chi làm chủ, tất cả mọi người đều dời bước đến sảnh trước chơi bài. Ở đây đa số đều là học sinh của người đứng đầu gia tộc Hạ thị, từ nhỏ đã quen biết cô, nhưng lúc lừa tiền cũng không nương tay chút nào.
Lam Anh ngồi bên cạnh quan sát: “Cá Con tham tiền, đêm nay cô không được hên cho lắm nhỉ.”
Hạ Nam Chi đã thua liên tục mấy ván, nhưng không sao cả: “Dù sao tiền thua cũng là tiền lì xì bọn họ cho tôi.”
Mặc dù đã đính hôn nhưng ở nhà cô vẫn là dáng vẻ thiếu nữ, các khách quý thấy cô cũng sẽ tự giác móc bao lì xì ra dỗ dành vị tiểu thư cành vàng lá ngọc này.
Người đàn ông trẻ tuổi đeo kính gọng vàng bên trái thắng nhiều nhất, ngón tay gõ xuống bàn, cố ý cười cô: “Sao không gọi Thầm Ngạn tới?”
“Không hay lắm đâu.”
Hạ Nam Chi ném một lá bài vào giữa, chậm rãi nói: “Là tôi sợ tay các anh đau, không cầm được bài.”
Lúc Tạ Thầm Ngạn còn trẻ có biệt danh là Tiểu Giới Xích, không phải vô duyên vô cớ bị người ta gọi như thế.
Khi các vị đang ngồi đây học nghệ ở nhà họ Hạ, nếu phạm phải sai lầm thì không thể khỏi bị phạt, mà anh lại là học sinh Hạ Tuy Trầm yêu thương nhất, nên lúc nào cũng thay thầy cầm một cây thước, mặt mày thong dong tự tại quản giáo mấy người họ.
Hạ Nam Chi thua tiền không thua khí thế, chờ sắc trời tối đi, Cố Thanh Sương kêu người đưa chút đồ ăn khuya tới.
Nhân lúc đang nghỉ ngơi, Tạ Thầm Ngạn từ sớm không thấy đâu cuối cùng cũng xuất hiện. Trong bữa tiệc sinh nhật này, hơn phân nửa anh đều đi tiếp khách bên chỗ các trưởng bối, đã sớm gặp mặt mọi người, sau khi xuất hiện, anh rất tự nhiên ôm Hạ Nam Chi lên, ngồi trên ghế của cô.
Nhìn hai người thân mật khăng khít, có người trêu chọc: “Có danh phận rồi thì khác biệt hẳn nhỉ.”
Trước kia Hạ Nam Chi và Tạ Thầm Thời được xưng là tổ hợp mưu tài hại mệnh*, cùng nhau kéo bè kết phái cô lập Tạ Thầm Ngạn.
(*mưu tài hại mệnh: lừa tiền bạc tài sản của người khác, hoặc giết người cướp của.)
Ai ngờ được, nhiều năm sau hai người này lại gắn bó như keo như sơn thế này.
Mà Hạ Nam Chi cũng cực kỳ đường hoàng, khẽ nâng chiếc cằm trắng mịn lên, khá là khiêu khích nhìn về phía mấy người thắng lớn trên bàn bài: “Mấy người chờ thua tiền đi.”
Tạ Thầm Ngạn nói rất ít, đáy mắt thấp thoáng ý cười cưng chiều.
Anh hiển nhiên là tới đây làm chỗ dựa cho vợ sắp cưới, mới chơi vài vòng đã lấy lại số tiền lì xì Hạ Nam Chi vừa thua.
Những người đang ngồi đây chỉ là trêu chọc Hạ Nam Chi, chờ Tạ Thầm Ngạn tới, cơ bản cũng không nghiêm túc chơi, ngược lại tán gẫu một số chuyện đầu tư trong giới kinh doanh, trong lúc trò chuyện vô tình nhắc tới việc Hạ Tư Phạm muốn chiếm được thị trường Hồng Kông.
Không biết là ai nhanh mồm nhanh miệng nói: “Vụ mua bán này mặc kệ thành công hay không, sếp Hạ của chúng ta cũng phải được lưu danh trong lịch sử gia phả.”
Nếu thành công, cuối năm tế bái tổ tiên sẽ được đốt hương đầu.
Nếu không thành công, sợ là trên gia phả cũng phải ghi nhớ công lao của anh ấy một cách kính cẩn.
Hạ Nam Chi khẽ ngáp, có chút buồn ngủ.
Tạ Thầm Ngạn đã thắng lại gần hết số tiền lì xì của cô, vì thế không ham chiến nữa, giao bàn bài cho Lam Anh.
“Mọi người tiếp tục đi”
…..
Bìa tạp chí thời trang cao cấp phát hành vào đầu tháng sau.
Lúc mới vừa phát hành, Hạ Nam Chi rất hài lòng với ảnh chụp, cũng chia sẻ vào nhóm chat gia đình và bạn thân, để cho mọi người tận mắt thấy vẻ đẹp tuyệt thế của cô, thuận tiện hỗ trợ doanh số tiêu thụ.
Chẳng mấy chốc đã nhận được câu trả lời đầu tiên, là Trì Lâm Mặc, anh ấy dùng tài khoản chính thức của nam thần âm nhạc chia sẻ trang bìa của cô, sau đó vào nhóm tag tên cô: [Sao anh thấy sân bãi của em có chút quen mắt nhỉ, em chụp ở đâu vậy?]
Tin nhắn trên di động của Hạ Nam Chi quá nhiều, qua hơn nửa tiếng sau mới trả lời: [Đây là hồ nước ở vườn hoa biệt thự trên đỉnh núi nhà họ Dung, là Tạ Thầm Ngạn mượn giúp em.]
Không đợi Trì Lâm Mặc phản ứng.
Lạc Đại một giây trước vừa tự bỏ tiền túi ra mua 1000 quyển tạp chí đã phản ứng dữ dội: [Cái gì? Cậu hai Dung cho em mượn sân bãi nhưng lại không trả lời tin nhắn của anh?]
Hạ Nam Chi cũng không biết Lạc Đại hay mời người đến thưởng thức tác phẩm nghệ thuật siêu phàm thoát tục lại gửi tin nhắn đến quấy rầy vị nhà họ Dung kia, lúc này muốn thu hồi tin nhắn cũng không còn kịp nữa rồi.
Lạc Đại vẫn không thay đổi quan điểm thẩm mỹ cao hơn đạo đức: [Coi như anh đã nhìn thấu người đàn ông thế tục này rồi.]
Trên Weibo.
Chưa đầy ba giây, fan hâm mộ của Nhân Gian Đệ Nhất Chi đã tràn vào khu vực bình luận, tỏ ra rất hài lòng với biểu hiện thời thượng lần này của Hạ Nam Chi. Thông thường người có thể lên tạp chí này không có ngoại lệ, đều là siêu mẫu hàng đầu và những người có thứ hạng cao.
Nhưng Hạ Nam Chi không chỉ xuất hiện trên trang bìa, mà còn chụp một bộ ảnh đẹp nhất trong năm nay.
Ngoại trừ những lời khen ngợi thì cũng có một bộ phận anti-fan bóc mẽ:
[Con đường thăng tiến của Hạ Nam Chi cũng thuận lợi quá nhỉ, cho dù khoảng thời gian cô ta chưa nổi tiếng lăn lộn ở Hoành Điếm đóng vai bạch nguyệt quang của các nam chính, còn diễn hai bộ phim điện ảnh nổi tiếng rồi có chút danh tiếng, cũng không đến mức nhận được tài nguyên có thể sánh ngang với ảnh hậu như thế chứ.]
[Tạp chí nào đó đừng có nịnh nọt tư bản lộ liễu quá, sân bãi tìm cho Hạ Nam Chi chụp hình quá tuyệt vời. Tháng trước cũng có một nữ minh tinh nổi tiếng lên tạp chí, so sánh ra thì sân bãi của cô ấy quá tồi tàn. Còn nữa, chị em trong giới trang sức của tôi cầm kính lúp xem qua bìa rồi, trang sức kim cương chồng chất trong đống tuyết kia chắc chắn là hàng thật.]
[Fan nhà cô ta lại vào đây khoe khoang nhan sắc tiên nữ nhìn thôi cũng thấy no. Trước đây cũng từng có người được khen như thế, rồi cũng bị bóc ra là phẫu thuật thẩm mỹ mười lần, bình thường mấy bức ảnh đăng lên mạng đều phải nhờ fan trunh thành chỉnh sửa cả đêm mới có thể vừa mắt.]
Ngay khi người hâm mộ đang tranh cãi.
Thân là tổng biên tập, Trác Nhàn đã đích thân ra trận. Đầu tiên, chị ấy chia sẻ video dài nửa tiếng cảnh hậu trường ngoại cảnh chưa qua chỉnh sửa của Hạ Nam Chi và đoàn đội lên các nền tảng xã hội, đồng thời đăng một bài viết ngắn làm rõ vấn đề về địa điểm sân bãi.
Thậm chí còn trả lời bình luận sôi nổi: [Vẻ đẹp của Hạ Nam Chi là không thể nghi ngờ, có phải tiên nữ hay không tự mình biết. Được hợp tác với cô ấy là một chuyện may mắn cả đời tôi. Cô ấy không hề mắc bệnh ngôi sao, thậm chí khi biết được địa điểm chụp ảnh của tạp chí bị người ta ác ý phá hư, vốn có thể hủy hợp đồng nhưng vẫn có lòng tốt cứu viện. Lần này lên trang bìa, đừng nói là trang sức kim cương, ngay cả một mảnh tuyết cũng là cô ấy tự trả tiền.]
Những người nói tạp chí đối xử khác biệt với cô lập tức như bị vả vào mặt.
Các fan hâm mộ sau khi xem xong video hậu trường đã không chỉ sốc trước vẻ đẹp của Hạ Nam Chi.
Sao nữ nhà ai chụp tạp chí, chưa nói đến tuyết là dùng máy bay tư nhân vận chuyển đến, chỉ riêng việc ném trang sức kim cương vào đống tuyết kia cũng là miễn phí sao?
Khi video nhanh chóng được đưa lên top đầu, có một số fan cầm kính lúp đi soi, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra một bí mật lớn.
Hạ Nam Chi ôm lấy mảnh tơ lụa màu trắng sương đứng dậy, phần lưng mảnh khảnh dính không ít tuyết mịn làm nổi bật cảm giác vỡ nát thuần khiết, mà hình như tiến độ quay chụp vẫn chưa xong, đầu ngón tay phẩy cánh hoa hồng dính vào xương quai xanh, khóe mắt vô thức nhìn về phía bên trái.
Lúc ấy nhiếp ảnh gia hẳn là bắt được tầm mắt của cô, cho nên ống kính cũng thoáng lắc lư.
Người hâm mộ bấm dừng hình ảnh này lại:
[Mẹ kiếp, mấy người có phát hiện Hạ Nam Chi trắng như tuyết không?]
[Tôi nhìn đi nhìn lại tấm lưng của cô ấy mười mấy lần rồi, trắng đến chấn động, đây là người đẹp làm từ tuyết trong truyền thuyết sao?]
[Trọng điểm không phải là tuyết hay không, mà là…xem hình đi!]
Lúc này, có cư dân mạng tiếp tục lấy kính lúp ra soi một chiếc đồng hồ nam thoáng xuất hiện ở rìa màn hình.
[Hạ Nam Chi thật sự đẹp đến nỗi khiến trái tim tôi rụng rời, hình như cô ấy có người yêu rồi đúng không?]
Tới đây, còn đặc biệt chú ý đến tổng biên tập Trác Nhàn ở hiện trường quay phim.
Nhưng chị ấy đã offline.
Weibo náo nhiệt cả đêm, các fan hâm mộ đang bói móc xem bên tư bản hoặc là nam minh tinh nào của giới giải trí có thể xứng với khuôn mặt của Hạ Nam Chi.
Cuối cùng phát hiện bất luận là ảnh đế từng hợp tác với cô hay là các nam chính khác.
Cảm giác chỉ cần đứng cùng một chỗ với Hạ Nam Chi là sẽ làm bẩn bông tuyết thuần khiết này.
…..
Theo dòng sự kiện hot search tăng cao, để hỗ trợ Hạ Nam Chi, bên phía tập đoàn Tạ thị đã sớm thay thế các tạp chí trong khu vực khách sạn giải trí của tất cả công ty và bộ phận chính thành <Tuyết Hồng>, còn email thông báo cho nhân viên là nếu mua ở bên ngoài thì có thể đưa hóa đơn thanh toán đến bộ phận tài vụ.
Lần đầu tiên, bốn chữ ‘sắc lệnh trí hôn’* này phá lệ xuất hiện trên một người cao quý như Tạ Thầm Ngạn.
(*sắc lệnh trí hôn: bị sắc đẹp/d,c vọng làm lu mờ lý trí.)
Lúc Lam Anh thông báo tin tức này cho Hạ Nam Chi, cô đang đảm đương vai trò người đẹp bình hoa, cùng Hạ Tư Phạm tham dự một bữa tiệc từ thiện. Cầm điện thoại di động xem tin nhắn xong, cô lẩm bẩm: “Phạm Phạm thân mến, anh thì không nỡ bỏ tiền ra mua một quyển tạp chí của em, nhưng anh nhìn vị hôn phu của em đi, anh ấy đã trở thành tấm gương cho chúng ta noi theo rồi đấy!”
Hạ Tư Phạm nhìn cô cứ mở miệng ra là nhắc tới Tạ Thầm Ngạn, đầu óc ngu ngốc giống như bị rót đầy canh mê hồn, môi mỏng gợi lên nụ cười lạnh: “Anh có thể cho em thừa kế tài sản nhà họ Hạ, cậu ta có thể không?”
Đối với một kẻ siêu cuồng em gái thì điều không thích nghe nhất là mình không bằng ai, sự ganh đua so bì này cũng là một phần độc nhất.
Hạ Nam Chi thân thiết kéo khuỷu tay anh ấy, thái độ nghiêm túc, lập tức trở mặt: “Trong mắt em, Phạm Phạm luôn xếp thứ nhất, anh là người đối xử với em tốt nhất thế giới này.”
Trái tim thủy tinh của Hạ Tư Phạm đã sớm bị cô đập nát hoàn toàn, đâu dễ mắc lừa: “Sao không tiếp tục ca ngợi chồng sắp cưới của em tốt nhất thế giới nữa đi?”
Giọng điệu của anh ấy bình bình, lúc lặp lại lời của Hạ Nam Chi còn có ý định chọc cho cô xấu hổ muốn độn thổ.
Chưa xong, thấy cô chọn cách điếc tai, giả vờ nhìn quanh bốn phía, anh ấy cũng không định dễ dàng bỏ qua: “Cậu ta mua tạp chí cho cả công ty là em đã cảm động đến thế rồi à? Vậy nếu anh mua trọn số tạp chí của cả thành phố này, cử người đứng bên đường giống như phát tờ rơi, người nào cũng có một quyển, liệu có phải em sẽ rơi vài giọt nước mắt cá sấu không?”
Hạ Nam Chi quay đầu lại, ấn đường nhíu chặt: “Gần đây sao anh giống một tên bạo quân thế, lòng đầy ác ý với chồng sắp cưới của em. Tiệc sinh nhật của mẹ, đừng tưởng rằng em không thấy anh lạnh nhạt với anh ấy nhiều lần, còn cố ý ở trước mặt bố móc mỉa anh ấy nữa.”
Hạ Tư Phạm lời ít ý nhiều nói: “Cậu ta chặn anh rồi.”
“Hả?”
Không phải ai cũng có vinh hạnh được nằm trong danh sách chặn quý giá của Tạ Thầm Ngạn.
Hạ Nam Chi vừa định hỏi hai người lại âm thầm kết ân oán gì, đột nhiên bị Hoắc Thanh Xuyên từng bước đến gần cắt ngang. Anh ta là bạn tốt có quan hệ mật thiết với Hạ Tư Phạm trong giới kinh doanh, đêm nay cũng tham dự bữa tiệc từ thiện này.
Bộ âu phục màu xanh nhạt tinh xảo tôn lên hình tượng tuấn tú ôn hòa, chủ động chào hỏi cô: “Nam Chi.”
“Anh Thanh Xuyên, đã lâu không gặp.”
Bình thường Hạ Nam Chi coi anh ta như anh trai, còn tưởng anh ta đến tìm Hạ Tư Phạm, bèn buông bàn tay trắng nõn xuống, cũng lười nghe mấy người trong giới kinh doanh bàn luận về đề tài thị trường chứng khoán. Đang muốn sang bên cạnh lấy chút bánh ngọt nhỏ ăn.
Ai ngờ Hoắc Thanh Xuyên lại hỏi cô: “Có tiện cho anh phương thức liên lạc với đàn chị của em không?”
Giày cao gót của Hạ Nam Chi thoáng dừng lại, như nghe nhầm.
Cô không nhìn vẻ mặt của Hạ Tư Phạm bên cạnh, mà mở miệng hỏi: “Sao anh lại hỏi em?”
Lấy mạng lưới quan hệ của nhà họ Hoắc, muốn xin phương thức liên lạc của Lâm Kinh Thước thì hoàn toàn không khó.
Tâm tư của Hoắc Thanh Xuyên bị đôi mắt trong veo như nước của cô nhìn thấu, anh ta cũng dứt khoát nói thẳng, để tránh che giấu lại mất nhiều hơn được, khiến vị thiên kim tiểu thư này cảm thấy không tốt: “Em cho thì Lâm Kinh Thước mới chịu để ý tới anh chứ.”
“Ổ, ra là vậy.”
Hạ Nam Chi biết đàn chị hiếm khi để người khác khó xử, một giây sau, cô lại chậm rãi hỏi: “Anh Thanh Xuyên, anh muốn phương thức liên lạc làm gì?”
Hỏi tới đây, ánh mắt Hoắc Thanh Xuyên vừa vặn liếc nhìn Hạ Tư Phạm, thấy trên khuôn mặt tuấn tú ấy không có cảm xúc gì, anh ta lại nhìn về phía Hạ Nam Chi, giọng điệu ôn hòa khiến mỗi chữ thốt ra đều có vẻ chân thành: “Mấy năm gần đây trong nhà anh cứ giục kết hôn mãi, nên anh muốn tìm một cô gái vừa độ tuổi từng có hảo cảm lại thích hợp để lập gia đình. Nam Chi, nhà họ Hoắc anh thì em cũng biết rồi đấy, anh cũng không phải loại người tùy ý đùa giỡn tình cảm của phụ nữ.”
Hoắc Thanh Xuyên tỏ rõ mục đích muốn kết hôn, mong cô có thể nối dây tơ hồng.
Một giây sau.
Hạ Tư Phạm lại thay cô từ chối, thoạt nhìn không hề so đo chuyện vì sao Hoắc Thanh Xuyên không báo trước với anh ấy một tiếng, thái độ vô cùng cao quý và lạnh lùng: “Con bé còn nhỏ, không thể làm chuyện mai mối.”
Hạ Nam Chi giương mắt, đôi môi đỏ nhạt vừa muốn nói đã bị ngón tay thon dài của Hạ Tư Phạm nhéo eo.
Đúng là lòng dạ sắt đá muốn chết, sức lực còn không nhẹ. Ánh mắt như nước tràn đầy oán giận, lập tức ‘ăn miếng trả miếng’ giẫm giày cao gót lên chân anh ấy.
Đôi mắt thâm trầm của Hạ Tư Phạm đảo qua, đầy ý cảnh cáo.
Hạ Nam Chi làm gì sợ anh ấy, giữa răng môi rít ra từng chữ một: “Về nhà em sẽ mách với Tạ Thầm Ngạn, anh bạo lực với em!”
Hạ Tư Phạm hiện tại chỉ muốn bịt miệng cô lại.
Hoắc Thanh Xuyên thấy thế cũng hiểu thái độ của anh em nhà họ Hạ, bình tĩnh cười trừ.
Chờ anh ta tự tìm bậc thang bước xuống, giả vờ bị bạn bè quen biết bên cạnh gọi đi, Hạ Nam Chi bèn tranh thủ từng giây giở giọng châm chọc, giọng nói vừa nhẹ vừa thấp: “Anh nhìn cảm xúc ổn định của anh Thanh Xuyên đi, rất thích hợp với đàn chị đấy chứ.”
Hạ Tư Phạm phớt lờ ý tứ trong lời cô: “Anh Thanh Xuyên? Tạ Thầm Ngạn biết em ở bên ngoài gọi người khác như vậy không?”
“Lúc này anh lại đứng cùng chiến tuyến với chồng sắp cưới của em?” Hạ Nam Chi phát hiện anh ấy giở mặt còn nhanh hơn lật sách, vốn muốn khịa một câu chẳng trách đàn chị lại không cần anh, nhưng nhìn lại, ngộ nhỡ Hạ Tư Phạm muốn bóp cổ cô, khắp bán kính mười dặm cũng không tìm được người hộ giá, bèn nuốt lại lời muốn nói.
Một lát sau, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nói: “Đàn chị đang ở trong rạp hát, Hoắc Thanh Xuyên có lòng thì không thể ngăn cản được.”
Hạ Tư Phạm thoáng trầm mặc.
Sau đó Hạ Nam Chi lại nói: “Nếu anh còn nhéo eo em, em sẽ nghi ngờ là anh ác ý châm ngòi ly gián em và Tạ Thầm Ngạn đấy.”
“Cuộc sống hôn nhân tương lai của em gái không suôn sẻ, trước hết là do anh trai vô đạo đức.”
*
Đúng mười giờ tối.
Bóng đêm dần dày đặc, sự nhộn nhịp phồn hoa rút đi, khi buổi tiệc từ thiện kết thúc.
Một chiếc Rolls Royce màu đen xa hoa phiên bản dài đã yên tĩnh chờ ngoài cửa khách sạn.
Tạ Thầm Ngạn ngồi ngay ngắn trong xe, ngón tay thon dài thờ ơ lật xem tạp chí mới tinh, trang bìa chính là hình ảnh Hạ Nam Chi nằm trong tuyết, theo thời gian chảy xuôi, chẳng mấy chốc trong màn đêm đã xuất hiện bóng dáng Hạ Nam Chi mặc một bộ váy dài tơ lụa màu xanh lá cây.
Cách một khoảng xa.
Không biết cô thì thầm gì đó với Hạ Tư Phạm mà khiến cho đối phương mặt lạnh như băng.
Lam Anh ngồi ở ghế phụ cũng nhìn thấy, cười rộ lên: “Cá Con xinh đẹp lại ngứa da rồi.”
Ước chừng qua năm sáu phút, Hạ Nam Chi chạy thẳng sang đây, mới vừa mở cửa lên xe, giọng nói êm ái đã bắt đầu cáo trạng: “Em muốn cắt đứt quan hệ anh em với Hạ Tư Phạm ba ngày ba đêm, Tạ Thầm Ngạn, anh giúp em viết thư luật sư cho anh ấy đi, còn dám bạo lực với em!”
Tài xế nín thở khởi động xe, trong không khí yên tĩnh.
Tạ Thầm Ngạn đặt tạp chí xuống, ôm cô qua, cẩn thận quan sát toàn thân cô một lượt, khuôn mặt lạnh lùng xưa nay cũng không dễ trêu chọc, thì thầm: “Anh ta bạo lực với em thế nào?”
Hạ Nam Chi chỉ chỉ vào phần thắt lưng bị vải nhung bọc chặt, lại cúi đầu nói về nhà sẽ cho anh xem bộ phận bị thương.
Lam Anh vểnh tai nghe lén, tò mò hóng hớt: “Sao sếp Hạ lại bạo lực với Tiểu Lý Nhi chứ?”
Hạ Nam Chi đang nghĩ nên trả lời thế nào thì chợt thấy Tạ Thầm Ngạn lấy di động trong túi quần tây ra, chậm rãi bỏ chặn Hạ Tư Phạm. Trong lúc sững sờ, cô còn tưởng rằng anh làm phản, lại tận mắt nhìn thấy ngón tay thon dài trắng lạnh của người đàn ông soạn mấy chữ gửi qua:
[Chuyển lời cho người bạn làm ăn của anh, lần đầu tiên thử rất nhiều lần đều thất bại, có thể là chức năng tình d.ục của đàn ông không tốt, đề nghị tìm bệnh viện khám xem sao.]
“?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nam Chi đầy dấu chấm hỏi, đầu ngón tay kéo mạnh cổ áo người đàn ông: “Bình thường anh với Hạ Tư Phạm nói chuyện đều lớn mật như vậy sao?”
Một giây sau, Tạ Thầm Ngạn lại chặn người nào đó.
Cũng không cho Hạ Tư Phạm cơ hội ‘phá vỡ thế phòng thủ’.
Đối mặt với sự hoang mang của Hạ Nam Chi, anh thờ ơ nói: “Đừng quy bọn anh vào cùng một loại.”
“Hả?”
“Anh khác với anh ta.” Tạ Thầm Ngạn nắm cổ tay trắng mịn tinh tế trắng của cô trong lòng bàn tay, giống như thưởng thức vật phẩm thượng hạng gì đó, sau đó, anh gần như dán sát vào tai cô, thấp giọng nói một câu: “Đâu phải em chưa từng đích thân trải nghiệm?”
Đầu óc trong sạch của Hạ Nam Chi bị ép nhớ lại cảnh tượng lần đầu của hai người.
Đột nhiên, cô không hỏi thêm gì nữa.
So với việc Tạ Thầm Ngạn chuyển lời cho người bạn làm ăn của Hạ Tư Phạm đã thử rất nhiều lần nhưng đều thất bại, bản thân anh ngược lại không cần dạy cũng tự biết, một lần đã thành công, khiến cho cô trở tay không kịp, muốn hối hận cũng muộn màng.
…..
Chờ trở lại biệt thự Tư Nam, đồng thời hot search trên Weibo vẫn còn nằm trong top đầu.
Tối nay Hạ Nam Chi chỉ tùy ý liếc nhìn vài lần, đối với fan hâm mộ suy đoán bối cảnh của cô và vô số tài nguyên cô đang cầm rốt cuộc là được vị sếp tổng thần tiên nào nâng đỡ, thái độ của cô rất tùy tiện, để mặc cho người ta đi bới móc, nếu thật sự tìm đúng thì công khai tình yêu lên toàn mạng thôi.
Suy nghĩ này, thiếu chút nữa khiến Đàm Tụng ngạt thở.
Mười phút trước khi lên hot search, anh ấy đã nghiêm túc nói với cô là không được phép tự nói ra.
Còn nhắc tới gần đây bị bên phía Lê Mạch gây áp lực, phải dùng đến thuốc ngủ.
Đàm Tụng sợ làm rối loạn kế hoạch công việc, còn Lê Mạch tin chắc rằng Hạ Nam Chi là con chim hoàng yến được người cầm quyền Tạ thị bao nuôi trong giới giải trí. Nếu bị phơi bày, người ta vẫn còn hôn ước, tới lúc đó chỉ chờ rút chân ra khỏi giới giải trí thôi.
Hạ Nam Chi ngẫm nghĩ, nếu tiêu đề báo chí viết hai vị quản lý của Tinh Kỷ phải dùng thuốc ngủ quá độ dẫn đến tử vong, hình như cũng quá bi thảm.
Trong lòng cô thoáng dao động, bị Đàm Tụng dùng tính mạng đè xuống.
Vừa vào biệt thự Tư Nam, cô lập tức cởi váy dài tơ lụa màu xanh lá cây ra, chỉ mặc nội y viền ren quỳ gối trên sô pha da thật. Nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ sát đất, cô nhờ Tạ Thầm Ngạn nhìn xem thắt lưng có bị bầm tím không, nếu có, phải chụp ảnh làm chứng cứ, ít nhất cũng phải để cho Hạ Tư Phạm táng gia bại sản.
Tạ Thầm Ngạn cúi đầu, tầm mắt thâm trầm tìm một vòng trên da thịt bóng loáng như tuyết của cô, đừng nói vết bầm tím, ngay cả nốt ruồi cũng không có.
“Được rồi, tạm thời không cần cắt đứt quan hệ với Hạ Tư Phạm.” Hạ Nam Chi hơi cúi người muốn nhặt váy dài lên, mái tóc đen dày trượt dọc theo độ cong tuyệt đẹp của cô.
Đầu ngón tay còn chưa chạm tới váy đã bị ngón tay của Tạ Thầm Ngạn giữ chặt.
Cô mờ mịt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen nhánh như ngọc của anh: “Giả sử là anh nhéo em đến bầm tím, ngày mai em sẽ tìm luật sư sao?”
Tạ Thầm Ngạn hỏi rất lịch sự, hơi thở lại lộ ra tính xâm lược mạnh mẽ, tới gần từng tấc.
Lỗ tai Hạ Nam Chi tự nhiên ửng hồng, một chốc sau mới nhẹ giọng nói: “Xem biểu hiện của anh đã.”
Một suy nghĩ đột ngột xuất hiện trong đầu Tạ Thầm Ngạn, bỗng nhiên anh muốn yêu cô trước bể cá khổng lồ, để mặc ánh trăng rải rác trên xươ,ng bướm mảnh mai của cô. Bản thân anh thì vẫn là dáng vẻ âu phục sạch sẽ kiêu ngạo, ngoại trừ cà vạt buộc trên cổ tay cô, ngay cả khuy măng sét cũng chưa từng cởi ra.
Hạ Nam Chi đã đánh giá quá thấp mặt cầm thú bại hoại của anh, phải chi quay lại nửa tiếng trước, cô sẽ nuốt lời đã nói lại.