Kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị buổi sáng.
Tạ Thầm Ngạn lạnh lùng đá con trai của một vị cổ đông thuộc chi nhánh tập đoàn Tạ thị ra khỏi chức vụ quản lý, đợi đến khi quay lại văn phòng, Lam Anh giẫm lên giày cao gót theo sau, cầm tài liệu nói: “Cậu hai Tạ gần đây đang ở Lịch Thành, cô cả không giữ chân được anh ấy nữa, anh ấy lại chạy tới chi nhánh tìm Khương Lý gây phiền phức.”
Sự ghen tị của Tạ Thầm Thời giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Khương Lý đã phẫu thuật vô số lần, lần này còn phá hỏng việc làm ăn sắp tới tay của anh ấy.
Lam Anh thầm phỏng đoán, tháng sau báo cáo tài chính của chi nhánh Lịch Thành có lẽ sẽ không quá đẹp mắt.
Tạ Thầm Ngạn ngồi xuống ghế văn phòng, bưng cà phê lên uống một ngụm, cất giọng rất nhạt: “Nó mà lại tìm Khương Lý, bảo anh rể bớt chút thời gian đánh gãy chân nó đi.”
Lần này cũng không phải là cậu em trai nhu nhược không thể tự lo liệu cho mình, mà là hỗn thế đại ma vương.
Lam Anh tất nhiên không có lòng thương cảm với Tạ Thầm Thời, đôi môi đỏ mọng gợi lên nụ cười xem kịch vui: “Sếp Tạ anh minh.”
Chờ cô ấy rời khỏi văn phòng, bốn phía cũng yên tĩnh lại.
Sau khi Tạ Thầm Ngạn xử lý hai phần văn bản, điện thoại di động đặt bên cạnh có tin nhắn đến, ngón tay thon dài của anh đặt bút máy xuống, cầm qua xem thử, hàng lông mi dài đen như lông quạ rủ xuống, lướt nhìn nhóm chat trên Wechat.
Nhóm này đã tồn tại nhiều năm, bình thường không có ai phát biểu thì chẳng khác gì một tổ chức thần bí gì đó, không phải tin tức quan trọng như động đất sóng thần hay rớt máy bay bỏ mình phải tham dự lễ truy điệu, lúc rảnh rỗi mọi người cũng sẽ không hỏi nhiều một câu về hiện trạng của nhau.
Ba giây trước.
Dung Già Lễ: [… @Tạ Thầm Ngạn, được.]
…….
Không đợi Tạ Thầm Ngạn trả lời, Ôn Kiến Từ thân là chủ nhóm đã xông ra trước một bước: [Cậu hai Dung?? Không phải anh sống ở thời kỳ cổ đại, mấy năm nay đã cắt đứt tiếp xúc với sản phẩm điện tử rồi sao, trở lại xã hội văn minh từ khi nào vậy???]
Không lâu sau, Trì Lâm Mặc cũng nhận được tin nhắn, anh ấy vừa kết thúc huấn luyện vũ đạo, giọng nói khàn khàn gợi cảm mang theo chút không ổn định: [Anh Già Lễ, dinh thự trên đỉnh núi của anh còn cấm khách không? Tôi muốn mượn sân quay một đoạn MV.]
Lạc Đại thân là bậc thầy nghệ thuật cổ điển, cả đời này cũng chính miệng thừa nhận chỉ có thẩm mỹ cao cấp của Dung Già Lễ mới có thể nói chuyện với anh ta.
Thấy anh ấy đã lâu không xuất hiện ở trong nhóm.
Anh ta cũng hỏi: [Cậu hai Dung, anh với Tạ Thầm Ngạn lén lút giao dịch gì sau lưng bọn tôi à??? Sao mấy năm nay tôi gửi cho anh hơn trăm tin nhắn mà anh không trả lời lại tin nào???]
Đáng tiếc thời gian thoáng qua mười phút.
Dung Già Lễ lại biến mất một cách bí ẩn.
Cuối cùng Thẩm Tự Bạch xuất hiện: [Đừng gọi nữa, cho dù hai người @Lạc Đại @Trì Lâm Mặc có biểu diễn một buổi khiêu vũ thoát y trong nhóm thì cậu hai Dung cũng không thèm nhìn đâu.]
Trì Lâm Mặc: [Ôn Kiến Từ, có thể đá tên bi,ến thái họ Thẩm này ra khỏi nhóm được không?]
Lạc Đại: [Tôi không có cơ bụng tám múi, tôi không cởi đâu.]
Trong nhóm ồn ào một lúc, Tạ Thầm Ngạn chỉ hờ hững liếc nhìn rồi rời khỏi, sau đó, có một tin nhắn mới chưa đọc hiện lên trên màn hình bóng loáng như gương.
Anh mở ra xem, là của Hạ Tư Phạm:
[Tôi có một người bạn làm ăn muốn tư vấn, một người đàn ông khỏe mạnh không có bất kỳ bệnh tật nào lần đầu tiên thử quan hệ tình d.ục nhưng mãi cũng không thành công, đây có được xem là hiện tượng bình thường không?]
Tạ Thầm Ngạn khẽ nhíu mày, ngón tay nhấp vào avatar của Hạ Tư Phạm, xác nhận không phải Hạ Nam Chi chơi xấu thay đổi tên liên lạc của anh, giao diện chat này là của người cầm quyền Hạ thị hàng thật giá thật.
Anh mới đơn giản nhập vào sáu chữ “Sách giáo dục giới tính” rồi gửi qua.
Hạ Tư Phạm: “…?”
Tạ Thầm Ngạn tựa như đánh thêm một chữ cũng phải thu phí tư vấn rất cao: [Tự mình mua một cuốn sách rồi đêm về thắp đèn đọc đi.]
Hạ Tư Phạm lại nhấn mạnh: [Là bạn làm ăn của tôi.]
Tạ Thầm Ngạn hờ hững block luôn anh ấy, mở Wechat của Hạ Nam Chi ra, nhập từng chữ: [Thu xếp sân bãi xong rồi.]
*
Cùng lúc đó, Hạ Nam Chi đang hẹn Hạ Úc Phỉ đến cửa hàng cao cấp mua sắm, chiêu dỗ đàn ông này trăm năm vẫn không thay đổi, cô cũng biết có qua có lại, Tạ Thầm Ngạn giúp cô tìm được nơi chụp ảnh tạp chí thích hợp, để cảm ơn, cô đương nhiên phải mua chút quà tặng cho anh.
Hạ Úc Phỉ vừa vặn học theo cô, hai người đều thuộc loại tiêu tiền như nước vì đàn ông, đi dạo hơn bốn mươi phút đã tùy tiện quét sạch hơn trăm vạn, từ âu phục đổi mùa đến khuy măng sét cà vạt, tất cả đều là hàng cao cấp nhất.
Hạ Nam Chi nhắc nhở cô ấy: “Đừng mua cùng loại.”
Hạ Úc Phỉ đi ra ngoài mua sắm thì không cần suy nghĩ, ngón tay mảnh khảnh lười biếng ướm thử các món trang sức tỏa ra vầng sáng rực rỡ trên quầy, tôn lên sườn cổ thiên nga thon dài cực đẹp, nghe vậy, cô ấy hơi nghiêng mắt nhìn cô: “Hả?”
“Lần trước tớ mua cho Tạ Thầm Ngạn và Hạ Tư Phạm một bộ âu phục giống hệt nhau, thế là trong hôm đó hai người này đã không ngại ngàn dặm xa xôi đuổi giết tớ.” Hạ Nam Chi đã trải qua bài học đẫm máu, lúc này đã thông minh lên không ít, biết đàn ông rất nhạy cảm với phương diện này, quà tặng không thể mua cùng loại, ít nhất phải đổi màu sắc.
Hạ Úc Phỉ: “Vậy thì chơi không nổi đâu.”
Nói xong, cô ấy lặng lẽ lấy khuy măng sét màu xanh ra.
“Cậu nghĩ Ôn Kiến Từ và Tạ Thầm Ngạn chơi chung với nhau, tình cảm của hai người này tốt như anh em ruột, nếu mặc cùng kiểu tình cờ gặp nhau, không được…”
Hạ Nam Chi nói một câu.
Hạ Úc Phỉ cũng nói tiếp: “Ôn Kiến Từ độc mồm độc miệng muốn chết, còn thích cắn mãi không tha cho người ta.”’
“Tạ Thầm Ngạn cũng thích, anh ấy cứ nắm lấy cơ hội này để cà khịa tớ.”
“Thật à?”
Hạ Úc Phỉ nhìn thoáng qua Hạ Nam Chi được chăm sóc cẩn thận đến nỗi mỗi sợi tóc cũng mềm mại đen nhánh hơn người khác vài phần, còn tưởng rằng ở nhà cô là công chúa điện hạ tôn quý được nâng niu trong lòng bàn tay, ngay cả khi ngủ cũng phải chuẩn bị hơn mười tấm nệm trăm vạn, chỉ sợ thân thể mềm mại bị va phải nơi nào đó.
Hạ Nam Chi không có kinh nghiệm siêu cao gì có thể truyền đạt cho cô ấy, dù sao khi mình có lý thì sẽ không dễ khuất phục trước sức mạnh của đàn ông, còn lúc không hợp lý thì phải nhanh chóng nhận lỗi, trước khi anh ấy lạnh mặt thì phải hôn nhẹ một cái, rồi mềm giọng tự kiểm điểm, tóm lại phải co được dãn được là ổn.
Hạ Úc Phỉ lắng nghe hồi lâu rồi nói: “Lúc tớ cãi nhau với Ôn Kiến Từ.”
“Ừm?”
“Mặc kệ thắng hay thua, cái tát kia nhất định phải tát vào mặt anh ấy, nếu không cục tức này tớ nuốt không trôi.”
Thời buổi này bạn giường bình thường còn có thể đánh như vậy sao?
Hạ Nam Chi hơi tò mò, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn cô ấy chằm chằm: “Vậy còn cục tức của anh ta thì làm sao nuốt xuống? Lăn giường à?”
Khuôn mặt tinh xảo của Hạ Úc Phỉ chuyển hướng, nhân tiện nói một câu: “Tiểu Hoàng Ngư.”
Hạ Nam Chi lập tức bày ra hình tượng thiên kim tiểu thư thanh lịch tao nhã, đôi môi đỏ mọng chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Hỏi chơi thôi.”
Hai người đi mua quần áo xong, Hạ Nam Chi muốn đi dạo một cửa hàng thương hiệu cao cấp gần đó. Sinh nhật người mẹ tôn quý của cô sắp tới rồi, từ trước đến nay lại hứng thú với đồ trang sức của thương hiệu này, nên cô muốn mua chút quà. Lần này Hạ Úc Phỉ không học theo cô mua cùng loại nữa, ở đây bốc đại một món cũng có giá trị mấy trăm vạn, thẻ tín dụng không quẹt nổi.
Hạ Nam Chi lại không cố kỵ về phương diện này, từ nhỏ cô đã thường xuyên ra vào những nơi thế này, chỉ cần báo danh nhà họ Hạ, hoặc là nói ra tên Cố Thanh Sương, nhìn thích thứ gì thì có thể lấy đi hết thảy, ông chủ của nhãn hiệu cao cấp này sẽ tự biết tìm đến Hạ thị để thanh toán.
Đợi đến khi đi vào, trong không khí tràn ngập mùi nước hoa thanh ngọt cao cấp, khu vực sô pha lầu một có mấy vị tiểu thư trẻ tuổi ăn mặc tinh tế đang ngồi.
Bình thường Hạ Nam Chi chỉ chơi bạn trong giới thượng lưu, lại bị nhà họ Hạ giấu kỹ, nên rất ít người có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Các vị tiểu thư có xuất thân bình thường hơn một chút lập tức lóa mắt, thấp giọng bàn luận:
[Ai vậy nhỉ?]
[Không phải nói lầu hai đã bị bao trọn, muốn xem thứ gì cũng phải ở lầu một, hai người bọn họ làm sao có tư cách được mời lên đây đi dạo?]
[Các cô không đu idol à, đây chẳng phải là nữ diễn viên Hạ Nam Chi nổi tiếng gần đây sao? Thứ hạng của cô ta trong giới giải trí vẫn chưa cao lắm, cũng không có tin tức hợp tác đại diện cho thương hiệu xa xỉ này, người bên cạnh cô ta tên là Hạ Úc Phỉ.]
[Không hổ là nữ diễn viên, rất biết cách quản lý hình tượng của mình. Tôi phát hiện hình như cô ta không có trang điểm, da dẻ trắng trẻo lại thon thả, vừa nhìn đã biết được nuông chiều từ bé. Không rõ cô ta có bối cảnh thế nào nhỉ?]
[Cô ta họ Hạ? Sao tôi lại thấy giống thiên kim tiểu thư của nhà họ họ Hạ thế —— ]
[Không thể nào, thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ là cô con gái độc nhất của người đứng đầu gia tộc, ở bên ngoài cũng không có con hoang, nghe nói vị tiểu thư đó được coi như bảo vật gia truyền, chưa bao giờ để cho cô ấy lộ mặt nơi công cộng, ngay cả khi chọn hôn sự cho cô ấy cũng lựa chọn người thừa kế của đệ nhất hào môn Tạ Thị, Tạ Thầm Ngạn.]
Làm sao có thể là một diễn viên nhỏ bé trong giới giải trí được?
[Người trùng tên trùng họ nhiều lắm, hai năm trước có một người tên là Giang Nhược Nghênh cũng từng gả vào hào môn, có điều chẳng mấy chốc đã nguội lạnh, sườn mặt của cô ta khá giống Hạ Nam Chi. Ê tôi bảo, tôi phát hiện hai gương mặt này có hơi giống bà chủ của nhà họ Hạ Cố Thanh Sương đấy.]
Còn muốn cẩn thận đánh giá, ai ngờ trong nháy mắt người đã lên lầu.
…..
Trên lầu trước đó đã được dọn sạch người, thân phận tiểu thư bình thường không có tư cách đi lên quấy rầy sự yên tĩnh của khách quý, nhưng khuôn mặt Hạ Nam Chi thì quản lý của nhãn hiệu xa xỉ này đã gặp qua là không quên được, lập tức cung kính mời người lên, còn mời họ đến nhã gian: “Cô Hạ, mời ngồi, gần đây cô có kiêng ăn gì không?”
“Trà hoa hồng là được rồi.”
Hạ Nam Chi ngồi trên sô pha màu trắng sữa, nơi này trang hoàng theo phong cách cổ điển, được phân tách bằng từng tấm bình phong hoa điểu lịch sự tao nhã, có thể loáng thoáng nhìn thấy cách vách, nhưng lại mang một vẻ đẹp mơ hồ. Cô đang cầm xem tờ rơi trang sức, muốn hỏi ý kiến Hạ Úc Phỉ.
Ai ngờ, Hạ Úc Phỉ nhìn chằm chằm bên trái một lát, bỗng nhiên nói: “Người bao trọn là nhà họ Quý phải không?”
Quản lý nói: “Là cô cả của nhà họ Quý.”
Cũng chỉ có Quý Nhân Nhân kiêu căng ương ngạnh khoe khoang, bất luận ở đâu cũng hận không thể chiêu cáo với thiên hạ là cô ta đại giá quang lâm.
Hạ Nam Chi và Hạ Úc Phỉ nhìn nhau, đều thấy được sự hoang mang trong mắt đối phương.
Không phải bị nhốt rồi sao?
Nhà họ Quý lại thả người ra?
Quý Nhân Nhân cũng không phát hiện quản lý cho người lên lầu, hai mươi phút trước, cô ta đang ngắm trúng món trang sức cao cấp trị giá hai nghìn vạn, ai ngờ còn chưa kêu người bưng lên đã bị người khác nhanh chân đến trước, một bàn tay trắng nõn có chút cảm giác bệnh h,oạn nhẹ nhàng đè hộp gấm lại: “Xin lỗi, đây là đồ tôi đã đặt trước nửa tháng.”
Quý Nhân Nhân theo tiếng nhìn lại, đập vào mắt là khuôn mặt dịu dàng dưới ánh đèn rực rỡ của Lôi Linh Vi, gần như chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra là ai. Dù sao sau Tết Âm lịch, đề tài nóng hổi trong giới hào môn đều là chuyện liên hôn giữa nhà họ Hạ và nhà họ Lôi.
Bởi vậy, ở nhà cô ta đã xem qua không ít.
Đặc biệt là Quý Gia Thuật cũng muốn cưới Lôi Linh Vi, nhưng sau khi trở thành bại tướng dưới tay Hạ Tư Phạm, ngược lại đã trách cô ta không có não, nếu không lúc trước cũng sẽ không khiến mối liên hôn nhiều năm giữa hai nhà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhà họ Hạ cũng không đến mức độc chiếm miếng bánh Hồng Kông kia, dù gì cũng sẽ cho nhà họ Quý nếm chút ít.
Đời này Quý Nhân Nhân chán ghét rất nhiều thiên kim tiểu thư, trước kia Hạ Nam Chi đứng hàng thứ nhất.
Hôm nay lại là Lôi Linh Vi chưa từng gặp mặt.
Bây giờ còn chạm mặt chính chủ, đương nhiên sẽ không khách sáo, cũng giơ tay chắn hộp gấm lại: “Tôi lại thích nó, từ khi nào quý cô của Hồng Kông lại tới Tứ Thành giành đồ thế nhỉ?”
Lôi Linh Vi rũ mắt cười: “Cô Quý, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Quý Nhân Nhân lạnh mặt: “Cô mỉa mai gì đó?”
Giọng nói của Lôi Linh Vi rất êm ái, từ đầu đến cuối đều duy trì một mức độ cảm xúc: “Giữa tôi và cô không có ân oán, món trang sức này là quà sinh nhật tôi muốn tặng cho phu nhân của gia chủ nhà họ Hạ. Nếu cô cướp đi, là định đeo trên cổ mình, hay là trên cổ mẹ cô đây?”
Bất kể có đeo lên cổ hay không, chỉ cần cô ta tiết lộ chút tin tức về nó ở nhà họ Hạ.
Món trang sức đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo kia, dám đeo nó ra ngoài cho mọi người ngắm, rất có thể sẽ phỏng chết người.
Đạo lý đơn giản như vậy, Lôi Linh Vi thật sự không muốn phí miệng lưỡi chỉ điểm cho Quý Nhân Nhân, cô ta tựa như thở dài nói: “Chi bằng cô chọn lại món trang sức khác trong cửa hàng này đi, một món có giá ngang nhau, tôi sẽ trả tiền cho cô.”
Lúc Quý Nhân Nhân còn hôn ước, ở bên ngoài thỉnh thoảng cũng thích giả bộ hiền lương thục đức.
Ỷ vào xuất thân nhà họ Quý và quyền thế phú quý ngập trời của nhà họ Hạ, bất luận đi tới chỗ nào cô ta cũng có thể nhẹ nhàng áp đảo người khác. Hôm nay bị Lôi Linh Vi áp đảo ngược lại, đuôi mắt cũng ửng đỏ lên: “Dáng vẻ này của cô rất giống tôi năm đó.”
Lôi Linh Vi nở nụ cười: “Cô Quý rất biết cách nhục mạ người ta đấy.”
Quý Nhân Nhân hơi nghiêng mặt, cách gần một tấc, bày ra tư thái cao ngạo nói: “Cô tự hào cho rằng chỉ số IQ cao hơn tôi thì đã thế nào? Trong mắt người đàn ông bạc nghĩa vô tình như Hạ Tư Phạm, vị hôn thê chỉ là một món hàng để đổi chác lợi ích, chẳng phân biệt đẹp xấu cũng không phân biệt cao thấp quý hèn, cho dù cô cả nhà họ Lôi như cô có thể gả cho anh ta, cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, chờ thủ tiết đi.”
“Hóa ra cô không muốn thủ tiết nên mới từ bỏ hôn ước sao?”
Quý Nhân Nhân bị kích động, cô ta đương nhiên không phải, cô ta thậm chí còn yêu Hạ Tư Phạm.
Nếu không cũng sẽ không canh cánh trong lòng chuyện Lôi Linh Vi thay thế vị trí của mình, hận đến mức cắn chặt môi đến rướm máu: “Tôi là vì Lâm Kinh Thước, không biết cô Lôi đã nghe nói về cô ta chưa?”
Rõ ràng đang châm ngòi ly gián, khuôn mặt trắng bệch của Lôi Linh Vi nở nụ cười nhạt nhòa: “Gặp qua rồi, đáng tiếc là không có cơ hội trở thành bạn tốt với cô ấy.”
Cô ta đã từng đánh cược một ván với Lâm Kinh Thước, đặt cược rằng vị mỹ nhân Côn khúc có xuất thân bình thường nhưng dung mạo lại không tầm thường này sẽ bị danh lợi mê hoặc mà cúi đầu.
Hóa ra không hề.
Lôi Linh Vi thừa nhận từ tận đáy lòng rằng rất khinh thường khí khái của Lâm Kinh Thước.
Đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu Lâm Kinh Thước thật sự đồng ý hợp tác.
Liên thủ chỉ là kế hoãn binh tạm thời, từ kinh nghiệm thất bại cả đời mẹ Lôi, cô ta đã ngộ ra một điều, đó là làm sao có thể thực sự để mặc Lâm Kinh Thước sống trong nhà họ Hạ với người người chồng trên danh nghĩa của mình được? Vậy chẳng phải là đang lấy nhà họ Lôi lót đường cho Lâm Kinh Thước đi sao?
May mà cô ấy đã từ chối, Lôi Linh Vi cũng bớt đi một nỗi lo về sau, tư thái tự nhiên có thể giả vờ ra dáng vẻ dịu dàng của một chính thất: “Cô Quý, cô không nên hận bất cứ ai, muốn hận thì phải hận bản thân ở trong một gia tộc tài nguyên phong phú nhưng lại không học được chút bản lĩnh. Nếu tôi là cô, từ ban đầu đã sẵn sàng kết nghĩa chị em với Lâm Kinh Thước, cũng sẽ không tìm cô ấy gây phiền phức.”
“Hạ Tư Phạm là một nhà tư bản hám lợi nổi tiếng trong giới kinh doanh, ở nhà họ Hạ, anh ta là người thừa kế đủ tư cách được gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng, coi cơ nghiệp trăm năm còn hơn mạng sống của mình. Cô cảm thấy anh ta sẽ từ bỏ những thứ mà tổ tông mấy đời truyền thừa lại, đi cưới một người phụ nữ không có lợi ích gì với anh ta sao?”
Cô ta chê cười Quý Nhân Nhân đầu óc ngu xuẩn, đầu ngón tay lơ đãng chống môi, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Tôi bao dung hơn cô, Hạ Tư Phạm coi cô như món hàng, nhưng với tôi thì chưa chắc.”
Mấy lời phía trước, Quý Nhân Nhân có thể kiềm chế giữ mình bình tĩnh.
Duy chỉ có câu này, Lôi Linh Vi rất biết cách giết người giết cả tâm.
Quý Nhân Nhân vừa muốn bùng nổ, đột nhiên Lôi Linh Vi ngước mắt nhìn về hướng nào đó, sau đó cơ thể ốm yếu như lung lay sắp đổ, lấy khăn tay ra che môi ho nhẹ, tiếng ho đứt đoạn nối tiếp, tựa như một giây sau sẽ tắt thở.
“Cô giở trò gì vậy?”
Quý Nhân Nhân muốn lui về phía sau, lại bị ngón tay lạnh thấu xương của Lôi Linh Vi nắm lấy cổ tay, ho khan ra chút máu: “Cô đã bị đá khỏi cuộc chơi, chi bằng cho tôi mượn dùng một chút.”
Ban đầu Quý Nhân Nhân còn chưa hiểu gì, cho đến khi cô ta ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng Hạ Nam Chi như ẩn như hiện sau bức bình phong hoa điểu kia.
Lôi Linh Vi muốn giẫm lên vị trí của cô ta, lấy lòng vị thiên kim tiểu thư được vô số người nhà họ Hạ nâng niu trong lòng bàn tay.
“Cô Quý, món trang sức kia là quà sinh nhật tôi lựa chọn kỹ càng để làm quà cho bà Hạ, thật sự không thể tặng cho cô ——”
Tiếng ho nhẹ của người phụ nữ kéo theo hơi thở dốc yếu ớt, so với Quý Nhân Nhân đang hùng hổ dọa người thì cô ta dường như cần gọi xe cứu thương cấp cứu gấp, nhưng vẫn ra sức giữ chặt món đồ trang sức kia, nói gì cũng không chịu nhường.
Quý Nhân Nhân đột nhiên phát hiện, không mang theo vệ sĩ ra ngoài thật sự rất bất lực.
Cô ta càng phẫn nộ hơn, có chút luống cuống tay chân lần nữa nhìn về phía Hạ Nam Chi bên kia, mà Lôi Linh Vi ở bên cạnh đã đi dọc theo tủ kính xuống lầu.
Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Hạ Úc Phỉ chậm nửa bước đi tới bên cạnh Hạ Nam Chi, đột nhiên nói: “Diễn giỏi thật đấy, Tiểu Lý Nhi, cậu có thấy Quý Nhân Nhân hiện tại rất có cảm giác tuyệt vọng của một hung thủ giết người không? Giống như trong mấy bộ phim lâm ly bi đát gặp phải nữ phụ Bạch Liên Hoa cắt thận móc mắt, còn bị quần chúng hóng hớt xung quanh không rõ chân tướng hiểu lầm, lại bị nói xấu.”
Ánh mắt Hạ Nam Chi nhàn nhạt đảo qua Lôi Linh Vi, bình tĩnh nói: “Cô ta mang theo vệ sĩ ra ngoài là đúng đấy.”
Tính tình vênh váo tự đắc kia cho dù giả bộ tốt thì cũng chỉ một chốc sẽ trở mặt ngay, rất dễ đụng chạm.
Hạ Úc Phỉ hỏi: “Đi đỡ người ta giúp không?”
Hạ Nam Chi đứng im bất động: “Đỡ rồi đến lượt tớ bị đụng chạm?”
Cô đã được Tạ Thầm Ngạn nhắc nhở, phải nhớ cách vị tiểu thư nhà họ Lôi này xa một chút.
Vì thế Hạ Nam Chi giả vờ như không có gì xảy ra, kéo Hạ Úc Phỉ yên lặng rời xa chiến trường này.
*
Chờ nhận được hồi âm của Tạ Thầm Ngạn, Hạ Nam Chi lại xách theo một đống túi mua sắm, gần chạng vạng tối đi tới tập đoàn Tạ thị một chuyến.
Vào văn phòng.
Cô ném túi mua sắm lên bàn trà, sau đó chạy đến ngồi trên đùi Tạ Thầm Ngạn, dán tai nói thầm với anh những trải nghiệm không thể tưởng tượng nổi.
Lam Anh bưng cốc cà phê đi vào, cố ý trêu chọc: “Không được rồi, tiểu tiên nữ đoan trang tao nhã của chúng ta từ sau khi đính hôn chỉ chia sẻ bí mật với sếp Tạ, cũng không nói với chúng tôi nữa.”
Hạ Nam Chi nâng khuôn mặt chưa trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp lên, hùng hồn nói: “Nói chút chuyện xấu trong nhà thôi mà.”
Cô kể cho Tạ Thầm Ngạn nghe chuyện gặp phải trong cửa hàng xa xỉ phẩm, nhưng người đàn ông chỉ một lòng tập trung vào công việc này hiển nhiên không thấy hứng thú, chỉ ừ vài tiếng qua loa: “Cho mượn chỉ số IQ không uổng phí.”
Da thịt non mịn trên tai Hạ Nam Chi vô thức đỏ lên.
Lam Anh tò mò: “Hai người còn lén lút chơi trò gia đình mượn chỉ số IQ sao?”
Hạ Nam Chi hắng giọng, kiên quyết lựa chọn chuyển đề tài: “Không phải nói giúp em mượn sân bãi à? Ở đâu?”
Tạ Thầm Ngạn ký xong giấy tờ mà bộ phận tài vụ đưa tới, sau đó đưa cho Lam Anh, dặn dò cô ấy đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc không có người ngoài, anh cũng có vài phần lười nhác tựa lưng vào ghế, ôm cô nói: “Dung Già Lễ.”
Cổ tay nhỏ nhắn của Hạ Nam Chi bám vào cổ anh, vừa định chơi chút trò thân mật, nghe vậy lại sửng sốt một lát: “Hả?”
Trong vòng bạn bè của Tạ Thầm Ngạn có mấy cái tên mà người ngoài nghe nhiều thành quen, nhưng cô lại không thân lắm, song ấn tượng với cậu hai nhà họ Dung lại rất sâu sắc, chỉ vì lúc còn trẻ, ở trong giới Tứ Thành này anh ấy nổi tiếng ngang hàng với cặp song sinh nhà họ Tạ.
Điều này đã khiến các cậu ấm cô chiêu có tuổi tác xấp xỉ trong giới hào môn len lén đặt cược, xem ai có thể ngồi vững trên ghế đầu tiên.
“Nghe nói nơi Dung Già Lễ ở là khu vực cấm, mấy năm nay chưa bao giờ mở cửa cho người ngoài.”
Đầu ngón tay Hạ Nam Chi không khỏi quấn quanh cà vạt của Tạ Thầm Ngạn, lướt dọc theo vải lụa: “Sao anh mượn được?”
“Anh thỏa thuận với cậu ấy.” Tạ Thầm Ngạn không nói chi tiết với cô, thấy cô không hôn, đôi môi mỏng lại chủ động nói nhỏ một câu: “Phàm là thứ em muốn, tất nhiên phải dùng thứ tốt nhất trên đời này.”
Nghe anh nói, trái tim nhỏ bé của Hạ Nam Chi lại đập thình thịch không ngừng, bỗng nhiên cảm thấy quyết định đi dạo phố mua quần áo hôm nay là đúng. Cô chủ động đón nhận nụ hôn tinh tế lại dày đặc kia, không biết hôn bao lâu, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hỏi: “Anh còn bận việc gì không?”
“Hửm?”
“Em tới trung tâm thương mại mua cho anh mấy bộ âu phục đổi mùa, muốn nhìn xem có vừa người anh không.” Cô nói xong, lại ngậm môi lưỡi anh, tiếng động mập mờ tràn ngập trong văn phòng trống trải, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng trở nên rõ ràng. Đầu ngón tay cô nắm lấy cúc áo lạnh lẽo, qua một chốc lâu mới nói hết nửa câu sau: “Ôi, dáng người của anh còn hoàn mỹ gấp vạn lần người mẫu nam, em đi dạo phố nhìn thấy gì cũng muốn mua cho anh, muốn chuyển cả trung tâm thương mại về nhà luôn đấy.”
Trán Tạ Thầm Ngạn chống vào cô, không chịu nổi thế tấn công của lời ngon tiếng ngọt như vậy.
Biết rõ Hạ Nam Chi từ nhỏ đến lớn đều là người vô tâm vô phế, dỗ anh đơn giản như ăn cơm uống nước, nhưng anh lại chịu dáng vẻ này, thấp giọng nói: “Anh đưa thẻ phụ cho em, mang về nhà bao nhiêu cũng được, không cần nhẫn nhịn.”
Không cần phải nhẫn nhịn che giấu tình yêu rõ ràng dành cho anh.
Có mấy lời anh không nói ra khỏi miệng. Đầu óc ngốc nghếch của Hạ Nam Chi phải rất lâu mới tỉnh ngộ, lúc này vẫn đang bận tháo cà vạt áo sơ mi, muốn nhìn cơ bụng tám múi gợi cảm có thể so với người mẫu nam của anh. Tưởng rằng mình đã che giấu kỹ chút tâm tư, khóe môi cong lên một nụ cười: “Em không cần thẻ phụ của anh, bây giờ siêu năng lực hút vàng của em đã có thể so với nữ minh tinh hạng A rồi đấy.”
Tạ Thầm Ngạn chậm rãi lặp lại năm chữ kia của cô: “Siêu năng lực hút vàng*?”
(*hút vàng: phiên âm chữ vàng đọc gần giống với tinh trong t*nh dị*h =)))
“Sao anh lại học theo em?”
Hạ Nam Chi phản ứng chậm hai giây, lại cảm thấy câu này hơi vi diệu, muốn bước xuống khỏi đầu gối anh: “Đầu óc anh toàn chứa thứ bẩn thỉu, để tránh lây nhiễm cho tiểu tiên nữ trong sạch như em, tốt nhất nên tránh xa một chút.”
Tạ Thầm Ngạn lúc này đã không định buông tha cho cô, cánh tay thon dài vẫn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia, thấp giọng nói: “Em cởi quần áo của anh thành như vậy mà còn muốn chạy à?”
“Cũng đâu thấy anh giãy dụa như một người đàn ông giữ gìn trinh tiết gì, em tưởng anh cho phép chứ.”
Với tư thế ngồi hiện tại, Hạ Nam Chi rủ hàng mi cong dài xuống, gần như là từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của anh. Cô ngẫm nghĩ vài giây, vẫn không định sửa sang lại quần áo của anh, ngược lại còn đường hoàng thưởng thức, cảm khái một câu: “Tạ Thầm Ngạn, có khuôn mặt này của anh, cho dù thế giới có hủy diệt thì em cũng sẽ tha thứ.”
Tạ Thầm Ngạn rất biết cách lách chữ để tìm chỗ ghen, anh hờ hững nhếch đôi môi mỏng: “Vậy nếu anh không có khuôn mặt này, em sẽ không yêu?”
“Cũng yêu, cũng yêu.”
“Thật sao, anh còn tưởng trong mắt em, anh chỉ là một bình hoa đặt ở nhà thôi chứ.”
“…” Hạ Nam Chi cảm thấy anh rất có tiềm năng bước vào giới giải trí để làm ảnh đế, còn biết diễn xuất hơn cả vị họ Lôi kia, chỉ một câu nói cũng có thể chọn chữ để cà khịa, cô thật sự phục rồi, nhưng vì áp lực mạnh mẽ từ phía Tạ Thầm Ngạn, cô chỉ có thể hôn lên miệng anh một cách có lệ: “Bình hoa nhà ai mà giống hệt như một cái rương báu vật vạn năng, ước nguyện gì cũng có thể biến thành sự thật? Trong mắt em, cậu cả nhà họ Tạ là một vị thần đại từ đại bi.”
Tạ Thầm Ngạn nghe cô nịnh nọt lấy lòng, ngón tay thon dài như ngọc vỗ vỗ lên eo cô: “Đi xuống.”
Hạ Nam Chi xách váy lên, nhanh nhẹn rời khỏi đầu gối anh, không quấy rầy người đàn ông trong mắt chỉ có công việc này nữa.
Qua một ngày.
Cô nghe nói khúc nhạc đệm của Quý Nhân Nhân và Lôi Linh Vi đã truyền tới nhà họ Hạ, các trưởng bối ngược lại chỉ cười cho qua, thế nhưng nhà họ Quý sau khi nghe được lại đóng cửa cài then, nhốt cô tiểu thư bị nuông chiều đến hư của nhà mình lại để răn dạy, còn bởi vậy mà khiến Quý Gia Thuật phải đích thân tìm Lôi Linh Vi giáp mặt nhận lỗi.
Hạ Nam Chi cảm thấy Quý Gia Thuật là một con hồ ly giả tạo, không có lòng tốt đến thế.
Có điều Hạ Tư Phạm cũng không thèm để ý vị hôn thê của mình kết giao với ai, cô cũng lười hỏi đến, chẳng mấy chốc đã đến ngày chụp ảnh tạp chí, Hạ Nam Chi dậy thật sớm, theo Tạ Thầm Ngạn ngồi lên xe.
Mặc dù đã mượn được sân bãi của nhà họ Dung, nhưng họ lại cấm quá nhiều người trong ngoài ra vào.
Bên cạnh cô chỉ dẫn theo Đàm Tụng cùng với chủ biên của tòa soạn thời trang đích thân dẫn dắt đoàn đội, cộng lại không đến mười người. Trước tiên cô gửi một bản lưu ý vào trong nhóm làm việc, liệt kê chi tiết thì cũng phải có hơn trăm dòng.
Chủ biên Trác Nhàn và Đàm Tụng đi cùng một chiếc xe, dùng tốc độ sinh tử đọc xong nội dung lưu ý, mức độ chấn động đã không thể dùng lời diễn tả.
Chị ấy đã lăn lộn trong giới thời trang được hai mươi năm, cũng tiếp xúc qua không ít các ngôi sao tai to mặt lớn, thân phận bối cảnh gì cũng có.
Nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải nhiều quy tắc như vậy.
“Trong biệt thự không cho phép hút thuốc tôi có thể hiểu được, nhưng không cho phép mặc màu xanh lam là thế nào, làm chướng mắt quý nhân sao?”
Đàm Tụng vẫn chưa xem xong, thầm nghĩ thật sự rất mở mang tầm mắt, đồng thời hoàn hồn lại, nói: “Chị Nhàn, người có địa vị cao, kiêng kị nhiều thứ cũng rất bình thường. Lấy ví dụ như vị sếp tổng bên cạnh tổ tông nhà tôi, biệt thự của anh ấy bỏ ra số tiền khổng lồ trên trăm vạn để thiết kế bể cá sang trọng không khác gì thủy cung, chỉ để nuôi dưỡng một con cá bình thường. Vì con cá đó, biệt thự của anh ấy còn ngăn cấm xuất hiện chó mèo và động vật ăn thịt, vì sợ sẽ dọa con cá đó, chị nói xem chuyện này mà truyền ra ngoài cũng khó tưởng tượng nổi đúng không?”
Trác Nhàn nửa ngày sau mới tổ chức xong ngôn ngữ: “Thế giới của người có tiền thật phức tạp.”
Có điều trở lại chuyện chính, lần này chị ấy thiếu chút nữa đã bị đồng nghiệp hãm hại đến mức tự nhận lỗi từ chức, may mắn gặp được Hạ Nam Chi, ân tình này luôn nhớ kỹ trong lòng, thậm chí còn cam đoan với Đàm Tụng: “Quản lý Đàm, tôi nhất định sẽ cho cô Hạ đãi ngộ trang bìa tốt nhất.”
“Quý tạp chí đương nhiên phải cho cô ấy.” Đàm Tụng không chút khách khí nói: “Cho mượn sân bãi tốt nhất, bây giờ đã là tháng ba, tuyết ở đâu ra, phải dùng máy bay tư nhân vận chuyển từ nước ngoài về, bao gồm cả đạo cụ chụp hình cũng đều là trang sức châu báu thật, không thể so sánh với những thứ nhựa kia.”
Trác Nhàn chỉ thiếu chút nữa dập đầu hành lễ ngay tại chỗ.
“Cô Hạ vào giới giải trí chỉ để làm từ thiện thôi!!!”
Biệt thự trên đỉnh núi của nhà họ Dung, khắp nơi đều là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, hẳn là thánh địa mà tất cả nhiếp ảnh gia đều muốn đến chiêm ngưỡng.
Đến nơi rồi.
Vừa xuống xe đã có quản gia và mấy vệ sĩ nghênh đón dẫn đường, nơi quay chụp chỉ chiếm một góc biệt thự, bố cục tuyết nhân tạo và đạo cụ cần dùng đến đều đã được vận chuyển đến đây sau nửa đêm, ngay cả Trác Nhàn cũng không nhịn được cảm khái: “Đây là lần làm việc nhẹ nhàng nhất mà tôi từng quay.”
Chủ đề của họ là “Tuyết Hồng”.
Hạ Nam phủ một tầng tơ lụa màu trắng sương nằm trong tuyết, mái tóc đen nhánh tản ra, bên cạnh còn có vô số kim cương châu báu, phông nền là hồ nước rừng rậm xa xa như ngọc xanh, dưới ánh mặt trời rực rỡ, cánh hoa hồng bay bay làm nổi bật cảm giác thuần khiết mỏng manh của cô.
Trác Nhàn đứng bên cạnh máy quay nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng chỉ đạo chọn góc độ nào. Trong lúc vô tình liếc mắt nhìn, tầm mắt bỗng dừng lại ở ban công thủy tinh lầu hai bên trái biệt thự. Bóng dáng Tạ Thầm Ngạn rất dễ nhận ra, khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của anh nhìn về phía Hạ Nam Chi, tầm mắt từ đầu tới cuối không hề dời đi, bên cạnh cũng có một người đang đứng, không biết là chủ nhân biệt thự hay là ai.
Vóc dáng cao gần bằng Tạ Thầm Ngạn, rất khó phân biệt, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ áo ngủ lụa đen.
Hình như lúc Tạ Thầm Ngạn thì thầm vài câu, tầm mắt của anh ấy xẹt qua phía dưới một giây, để lộ ra chú bướm thêu tay màu đen trên vai, tạo nên ấn tượng đầu tiên về vẻ đẹp bí ẩn, gần như trong nháy mắt Trác Nhàn đã đoán ra được thân phận.
Vị này, hẳn là chủ nhân chân chính của nhà họ Dung trong truyền thuyết.
Nhiếp ảnh gia ra hiệu, hỏi chị ấy về ống kính.
Chờ Trác Nhàn nhìn lại lần nữa.
Ban công ngoài trời sang trọng tinh xảo đã không còn Tạ Thầm Ngạn và bóng dáng thần bí kia đâu.