Tượng ngọc Quan Âm như phát ra một tầng ánh sáng nhạt, ánh trăng chiếu vào phòng qua ô cửa sổ thủy tinh sát đất.
Tạ Thầm Ngạn cất nó vào trong rương, theo tiếng móc khóa vang lên, anh lập tức đứng dậy, ôm Hạ Nam Chi lên chiếc giường rộng rãi mềm mại trong phòng ngủ chính. Chẳng biết tại sao cô đột nhiên có chút ngượng ngùng, đầu ngón tay nắm lấy cổ áo người đàn ông: “Còn nhớ chúng ta từng cãi nhau ở đây không? Anh ném em vào bồn tắm để rửa sạch mùi nước hoa, còn lấy nước xịt lên mặt em nữa.”
Cô định tính lại nợ cũ, Tạ Thầm Ngạn ngửi thấy mùi tuyết đang dần nhuộm trên tóc cô, thấp giọng nói: “Đêm đó anh rất muốn em, nhưng em chỉ lo vạch rõ giới hạn với anh.”
Còn thề thốt nữa chứ.
“Sớm biết như vậy, em đã thẳng thắn khoan dung với anh. Lúc ấy anh bày một đống bao cao su trên bàn trà dưới lầu, chỉ nghĩ làm thế nào để tiếp tục quan hệ thể xác với em theo cách người trưởng thành, còn em thì ngây thơ hơn rất nhiều, chỉ tập trung lục tìm trong rương báu vật để lựa chọn đá quý, dù là lấy viên nào đi gán món nợ ba trăm vạn kia đều đau như dao cắt.”
Mỗi viên đá quý của cô đều có giá trị kỷ niệm, chỉ vì là Tạ Thầm Ngạn tặng.
Sau đó, khi phối hợp với Tạ Thầm Ngạn cởi váy dài ra, cô chủ động ôm chặt anh, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Sau này em sẽ chết.”
Tạ Thầm Ngạn đột nhiên dừng lại, đôi mắt như ngọc đen nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Hạ Nam Chi không để ý anh đang cố đè nén cảm xúc, trong bóng tối, cô chỉ muốn chia sẻ một bí mật nhỏ khác của mình: “Mua một hòn đảo non xanh nước biếc không người, xây dựng một nghĩa trang hoa lệ ở cực nam của hòn đảo, chôn tất cả đá quý mà đời này anh tặng cho em để làm vật bồi táng. Như vậy cho dù nghĩa trang u ám thế nào đi nữa, em cũng không còn sợ bóng tối. À, bên cạnh nghĩa trang còn phải lập một bức tượng của anh nữa.”
“Lập tượng của anh làm gì?”
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Thầm Ngạn bị bóng tối che khuất đang áp sát cô, lặng lẽ nảy sinh sự thân mật vượt qua mức bình thường, sau đó, đôi môi mỏng nghiền nát khóe môi cô, hỏi: “Anh không có tư cách chôn cùng em à?”
Hạ Nam Chi cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông đang dần xâm chiếm mình, cô cũng không hề trốn tránh, giọng nói thấm đẫm hơi thở nhẹ nhàng: “Lập tượng anh, để lỡ động vật hoang dã đi ngang qua, hoặc là du khách đi nhầm vào đảo nhỏ, vừa nhìn đã biết chủ nhân nằm ở đây là ai rồi.”
“Vậy còn anh?” Anh lại hỏi.
“Nhà họ Tạ không phải có phần mộ tổ tiên trăm năm cho anh an táng rồi sao?”
Suy nghĩ của Hạ Nam Chi rất đơn giản, sau này chắc chắn Tạ Thầm Ngạn sẽ là một trong những vị tổ tiên được các thế hệ trẻ ngưỡng mộ nhất trong gia phả. Xét cho cùng, nào có ai ngắm bức tượng ngọc Quan Âm lạnh lùng rũ mắt nhìn phàm trần của anh mà dám thấy khó chịu, đúng không?
Có khả năng còn ngày ngày hương khói thờ phụng, cầu anh từ bi phù hộ.
Dứt lời, cô lại nói nhỏ: “Em có chút ích kỷ, hy vọng anh có thể sống lâu trăm tuổi, tốt nhất là rời khỏi thế gian này muộn hơn em vài năm.”
Tạ Thầm Ngạn lặng lẽ vuốt ve vành tai trắng nõn của cô, còn cả làn da non nớt bên sườn cổ, cảm nhận được mạch đập rõ ràng, lại nghe cô nói: “Từ khi em bắt đầu hiểu chuyện, bên cạnh vẫn luôn có anh bầu bạn, cho dù chiến tranh lạnh hơn một năm, ít nhất khi anh còn ở nước ngoài, muốn gặp thì chỉ cần một tấm vé máy bay và thêm mười mấy tiếng đồng hồ là đã có thể chạm vào anh. Nhưng chờ chúng ta bảy tám mươi tuổi, anh sẽ đi trước em, ba mẹ cũng sẽ mất, có thể Hạ Tư Phạm cũng đi sớm hơn anh, sẽ không có ai quan tâm đến tật kén ăn của em, không ai chuẩn bị quần áo mới cho em bốn mùa, ngủ liệu có đá chăn hay không…”
Cô nói xong, không hiểu sao lại muốn khóc, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy.
“Nếu em nhớ anh, ngày ngày phải ôm bài vị của anh ngồi trong nhà khóc lóc, có phải hơi ngốc nghếch không?”
Tạ Thầm Ngạn cảm thấy rõ ràng cô đang lau nước mắt lên cổ mình, anh nhất thời trầm mặc, dường như hơi bất đắc dĩ, lại cảm thấy ngay cả trái tim cũng bị cái đầu mềm mại của cô đè lên. Một chốc sau, đôi môi mỏng tràn ra tiếng cười khàn khàn: “Em nghĩ nhiều quá rồi.”
Hạ Nam Chi chủ động cởi một nửa quần áo xuống mắt cá chân mảnh khảnh, ở trong tấm chăn thơm phức dán sát vào anh không chút khe hở: “Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, hiểu không?”
Tạ Thầm Ngạn ở trong bóng tối thoáng thay đổi tư thế, gương mặt vốn luôn lạnh lùng giờ phút này như nhuốm màu u ám của bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, hôn cô một cách nguy hiểm lại cực kỳ xâm lược: “Sau này mua hòn đảo lớn hơn một chút.”
“Hả?”
“Để dành vị trí bên cạnh em cho anh.”
Anh nghiêng người, như dỗ dành cô, thấp giọng nói: “Chôn cùng bà Tạ, cầu còn không được.”
*
Đến hừng đông, mí mắt mỏng manh của Hạ Nam Chi chưa khép lại bao lâu đã có ánh sáng ấm áp rơi trên hàng mi cô.
Thân thể mềm mại của cô giấu trong chăn, mái tóc đen nhánh ướt đẫm dính bết vào cổ không được thoải mái, nhưng cô thật sự lười cử động, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào gối đầu, im lặng nghe tiếng nước tí tách truyền đến từ phòng tắm một hồi lâu.
Sau đó, Hạ Nam Chi đưa tay sờ s.oạng di động, muốn xem mấy giờ rồi.
Vừa vặn điện thoại của Tạ Thầm Ngạn gần trong gang tấc, đặt ở cạnh tủ đầu giường, cô cầm lên xem, không cần mật khẩu đã mở ra được.
Đúng bảy giờ.
Tạ Thầm Thời còn gửi cho anh hơn mười tin nhắn chưa đọc.
[Anh dọn sạch căn nhà Tây của Lạc Đại rồi à???]
[Ông đây mới ngủ được nửa giấc, định đứng lên xuống lầu uống nước thì thấy trong phòng khách bày mười mấy pho tượng trắng như tuyết, thiếu chút nữa mất cả hồn. Lam Anh cũng không có ở đây, bọn anh coi em là trẻ con giữ nhà sao?]
[Tạ Thầm Ngạn, tối nay anh có về biệt thự Tư Nam không?!]
Cũng không biết đêm qua cậu hai Tạ nhu nhược không thể tự chăm sóc mình này đã sợ hãi đến mức nào với mấy bức tượng chưa hoàn thiện của cô, qua từng con chữ có thể thấy được tâm tình không mấy ổn định.
Hạ Nam Chi đã đọc nhưng không trả lời, chờ nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, mới duỗi lưng ngồi dậy.
Tối hôm qua Tạ Thầm Ngạn cũng không ngủ, bất luận là cô tỉnh táo hay chợp mắt một lát rồi tỉnh lại, mở mắt ra đều nhìn thấy đôi mắt như ngọc đen kia của anh đang cúi xuống nhìn mình chăm chú. Bảo cô ngủ, ngoài miệng thì đau lòng, nhưng chưa tới mười phút anh lại ôm cô, cố tình quấy rối giấc ngủ của cô.
Bây giờ sau khi tắm rửa sảng khoái xong, anh bước ra ngoài với bộ âu phục chỉnh tề, tư thế trang nghiêm điềm tĩnh, hoàn toàn không còn sự cố chấp và thú tính khi ở trên giường.
Đúng là cố làm ra vẻ.
Đầu gối Hạ Nam Chi không còn sức lực, sai khiến anh: “Giúp em mặc quần áo!”
Tạ Thầm Ngạn đi vào phòng thay đồ chọn cho cô một bộ váy thêu màu trắng có cổ bằng nhung. Gương mặt sắc nét của cô chỉ to bằng lòng bàn tay, khi mái tóc dài như gấm đen xõa xuống, thoạt nhìn cô tinh xảo giống như một con búp bê cổ điển làm bằng tuyết.
Chờ mặc xong, anh cầm một chai sữa ấm nhét vào trong tay Hạ Nam Chi, sau đó ôm cô xuống lầu, nhét vào trong xe.
“Em chưa mang giày.”
Hạ Nam Chi vươn mũi chân màu hồng nhạt ra khỏi làn váy, nhẹ nhàng đạp lên quần tây của người đàn ông.
Tạ Thầm Ngạn rũ mắt nhìn vài giây, sau đó xoay người ngoan ngoãn đi về phía biệt thự dưới màn tuyết nhỏ vụn.
Hạ Nam Chi tháo ống hút, uống từng ngụm nhỏ, đang rảnh rỗi nhàm chán nên tiện tay mở màn hình hiển thị trên xe ra.
Vốn là muốn chọn một bài hát nghe giải trí.
Ai ngờ đầu ngón tay trượt lên xuống một chốc lâu, trong danh sách ca khúc chỉ có lưu một bài hát.
Cô mở ra, chất giọng trầm trầm tràn ngập vẻ gợi cảm vang lên, tiếp tục phần bị Tạ Thầm Ngạn tắt đi lúc trước.
Chậm chầm lọt vào tai:
That I was falling fast, falling fast
Anh nhanh chóng chìm đắm
But you never noticed
Nhưng em nào có hay
Hạ Nam Chi thoáng ngẩn người, thay đổi tâm tình lắng nghe, cảm xúc hoàn toàn trái ngược so với lúc trước.
Bài hát vẫn đang tiếp tục:
Thank God I waited
Cảm ơn Chúa, anh đã chọn chờ đợi.
Thank God that I waited
Cảm ơn Chúa vì anh luôn chờ đợi.
Cause my love never faded
Tình yêu của anh chưa từng phai mờ.
It was always you
Người đó luôn là em.
Yeah it was always you
Đúng vậy, định mệnh của anh là em
….
Ca khúc kết thúc, hàng mi cong cong của cô nhẹ nhàng rủ xuống, tăng âm lượng lên từng nấc một, nghe đi nghe lại.
Mãi đến khi bóng dáng cao ngất màu đen của người đàn ông dần tới gần ngoài cửa sổ xe.
Gió lạnh cuốn theo mùi hương quen thuộc len vào.
Hạ Nam Chi quay mặt, đôi mắt đen nhánh như nước nhìn chằm chằm anh đang mở cửa xe.
Tạ Thầm Ngạn mang giày cho cô trước, ngón tay như ngọc tạc nắm lấy mắt cá chân của cô thoáng khựng lại, dường như nhận ra cô sắp khóc, giọng nói lạnh lùng chậm rãi tràn ra khỏi đôi môi mỏng: “Là sữa nóng quá à? Làm em bỏng rồi sao?”
Hạ Nam Chi lắc đầu, đột nhiên nhào vào lòng anh: “Tạ Thầm Ngạn.”
Giờ khắc này, cô cảm giác mọi ồn ào trên thế gian đều biến mất.
Chỉ muốn ôm chặt lấy người đàn ông khiến người ta vừa yêu đến chết vừa hận đến nghiến răng này, lời nói nghẹn ngào ở cổ họng thật lâu, cố gắng đè nén nức nở nói: “Đêm giao thừa này em ở nhà họ Hạ không đi đâu cả, đến lượt em chờ anh, chờ anh mang sính lễ tới cửa, không được đến muộn, một phút một giây cũng không được!”
Tạ Thầm Ngạn sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt: “Nam Chi.”
“Hửm?”
“Sữa đổ lên chân anh hết rồi.”
Hàng mi đen nhánh thấm đẫm nước mắt của Hạ Nam Chi vô thức dừng lại trên quần tây anh vài giây, phát hiện vết sữa ướt giống với thứ gì đó, chất liệu lụa đen đắt tiền kia hiện ra một vòng màu trắng.
Tạ Thầm Ngạn nhìn chăm chú dáng vẻ mềm mại kiều diễm của cô, chậm rãi hỏi ý cô: “Buổi chiều rồi đưa em về nhà, bây giờ về phòng cưới ngủ thêm một lát nhé?”
Cửa xe chưa đóng kỹ có gió lạnh lùa vào, thổi ngược với hệ thống sưởi trong xe, Hạ Nam Chi bỗng nhiên cảm giác lồng ngực nóng rát, cô cắn môi, một chốc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.
…..
Chẳng mấy chốc đã đến đêm giao thừa.
Hằng năm nhà họ Hạ đều rất náo nhiệt, nếu giống như thường lệ, Hạ Nam Chi thân là thiên kim tiểu thư trong gia tộc phải tuân theo quy củ, cùng các trưởng bối đức cao vọng trọng ngồi nghe các vở kịch cũ rích.
Sau đó dành thời gian đếm tiền lì xì và một căn nhà đầy quà Tết.
Năm nay cô lại nhàn nhã ngồi trên xích đu ngoài hành lang, uống sữa như chú mèo con, nhìn mẹ cùng quản gia và người giúp việc bận rộn trang trí nhà tổ.
Về phần bố cô, vốn định là Tết Nguyên tiêu sẽ cùng nhà họ Tạ mở tiệc chiêu đãi khách khứa và trao quà đính hôn, kết quả vừa qua đêm giao thừa, Tạ Thầm Ngạn đã tỏ vẻ muốn tổ chức vào ngày mùng hai Tết.
“Cũng còn hơn mười ngày nữa chứ mấy.” Cố Thanh Sương bưng chén trà uống một ngụm, lại đưa cho chồng mình, hơi nhíu mày nói: “Nó sợ đêm dài lắm mộng, hôn sự thất bại hay gì?”
Hạ Tuy Trầm nhấp một ngụm trà, giọng nói thấm qua nước trà trở nên ôn hoà êm tai: “Mùng hai tết cũng là ngày hoàng đạo, còn tốt hơn cả tết Nguyên tiêu.”
“Anh.”
“Thanh Sương, năm đó lúc cưới em, tâm trạng của anh cũng giống như thằng bé vậy, một ngày trôi qua như vạn năm, mười ngày nửa tháng ở trong mắt người khác thoáng qua rồi biến mất, nhưng ở trong mắt anh, không thấy em thì sống một ngày bằng một năm.”
Tiếng cười ngoài cửa rèm châu không ngừng vang lên, Cố Thanh Sương nhìn đôi mắt nhuốm đầy ý cười của ông, rất dễ dàng bị thuyết phục.
….
Sáng sớm mùng hai.
Bên ngoài biệt thự, trời mới tờ mờ sáng đã bị tiếng pháo và nhiều tiếng náo nhiệt vui mừng khác đánh thức.
Hạ Nam Chi dán mặt vào gối, quen muốn ngủ nướng một lúc, lại bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là ngày quan trọng gì, lập tức rời khỏi chăn bông thơm ngát, ngoài cửa vừa hay cũng có chú quản gia tới nhắc nhở cô.
Nói là nhà họ Tạ và khách khứa đã lục tục tới cửa….
Giọng nói trong trẻo lười biếng của Hạ Nam Chi vang lên: “Tạ Thầm Ngạn tới chưa ạ?”
“Bình mình lúc năm giờ, cậu Tạ là người đầu tiên gõ cửa nhà tổ.”
Giọng nói hòa ái của chú quản gia thấp thoáng ý cười, làm cho Hạ Nam Chi ngồi trong rèm giường hơi đỏ mặt. Vốn dĩ anh đột nhiên dời ngày trao sính lễ đã hại cô đi đến đâu trong nhà cũng nhận được ánh mắt mang đầy ý cười trêu chọc.
Hôm nay e là lại tạo thêm một đề tài tán gẫu khác cho nhà họ Hạ vào dịp xuân sang.
Hạ Nam Chi không dám ngủ nướng nữa, xốc chăn lên nhanh chóng đứng dậy đi rửa mặt.
Cô nên mặc gì, mẹ cô đã tự mình lựa sẵn rồi đặt trên giá áo. Là một chiếc sườn xám cách tân màu đỏ, vị trí xẻ tà cực thấp, ôm trọn vòng eo thon gọn xinh đẹp, da thịt ở mắt cá chân như ẩn như hiện.
Sau khi tỉ mỉ trang điểm xong, Hạ Nam Chi lại cầm vòng ngọc trên bàn trang điểm đeo lên cổ tay mảnh khảnh. Lúc vươn tay mở cửa phòng đóng chặt ra, vô tình làm phát ra thanh âm trong trẻo dễ nghe.
Dọc đường, xuyên qua hành lang ấm áp kéo dài, bất luận là gặp được khách khứa hay là người nhà họ Hạ, họ đều nói với cô một câu chúc mừng.
Hạ Nam Chi càng đi vào trong đại sảnh, trái tim càng đập thình thịch không ngừng. Đã mấy ngày cô không gặp Tạ Thầm Ngạn, chỉ biết được hành vi của anh qua mẹ cô, cách lần liên lạc trước vẫn là đêm giao thừa nói với nhau một câu chúc ngủ ngon.
Nghênh đón màn tuyết nhỏ mịn, vừa bước vào cửa.
Đập vào mắt là các vị trưởng bối quen mặt đều đã ở đây, bố cô và bác Tạ đang ngồi trên ghế chính nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Bên trái thì có một ông cụ đức cao vọng trọng đeo kính lão, đứng trước bàn gỗ trầm hương ngắm nghía tờ hôn thư màu đỏ thẫm đang mở rộng.
Đi được nửa bước, cô nhìn thấy Tạ Thầm Ngạn cực kỳ giống quý công tử thế gia lạnh lùng cao ngạo được miêu tả trong tranh cổ, chỉ là anh đang mặc một bộ âu phục màu đen trang trọng, vẻ mặt nghiêm túc tự tay mài mực.
Bầu không khí yên tĩnh đến mức nhất thời không có một tiếng động nào.
Anh như có dự cảm, ngước mắt chuẩn xác nhìn vào cô.
Giây tiếp theo.
Ở trước mặt mọi người, Tạ Thầm Ngạn giơ bàn tay như ngọc về phía cô: “Nam Chi, đến bên cạnh anh.”
Hạ Nam Chi hơi xấu hổ, đang ở nhà nên cô vẫn phải tuân thủ quy củ, len lén nhìn về phía bố mình.
Được Hạ Tuy Trầm cho phép.
Trong lòng cô cũng biết quy trình lễ đính hôn đã thực hiện được kha khá, bèn giẫm lên đôi giày cao gót tinh tế bước nhanh về phía Tạ Thầm Ngạn. Lúc bước đi làn váy cũng đung đưa qua lại, khi khoảng cách dần dàn kéo gần, trong hơi thở ngoại trừ mùi hương Tuyết Vấn quen thuộc ra còn có mùi mực nhàn nhạt.
Ánh sáng tự nhiên xuyên qua giếng trời, chiếu sáng câu nói trên hôn thư:
Dù cho biển cạn đá mòn, uyên ương hẹn ước mãi không xa rời.
Đập vào đôi mắt trong suốt của cô đầu tiên là dòng chữ viết tay quen thuộc do chính Tạ Thầm Ngạn hạ bút.
Thất thần nhìn một lát, vẫn là thím họ trong gia tộc Hạ thị bên cạnh cười nhắc nhở cô: “Nam Chi, sính lễ này nhà họ Tạ đã chuẩn bị mười mấy năm, được xem là phần độc nhất của giới hào môn Tứ Thành trăm năm qua, sau khi ký tên thì không thể đổi ý đâu đấy.”
Rõ ràng là trêu chọc, khách khứa cả phòng đều nở nụ cười.
Hạ Nam Chi lại chân thành nhìn về phía Tạ Thầm Ngạn, lời nói càng như cam đoan với anh: “Cháu sẽ không đổi ý.”
Đối với Tạ Thầm Ngạn, càng là dịp quan trọng thì cách cư xử của anh càng hoàn hảo không có chút khuyết điểm.
Động tác của anh thong dong mà tao nhã, đã mài mực xong, nhúng đầu bút lông vào rồi lại chậm rãi đưa cho cô.
Trên hôn thư, phía dưới giấy chứng nhận có để lại một khoảng trống.
Hạ Nam Chi nín thở tiếp nhận, vòng ngọc giữa cổ tay mảnh khảnh phát ra âm thanh dễ nghe, cô nhẹ nhàng hạ bút, nét mực thơm ngát tôn lên màu da trắng mịn. Sau đó, cô tự nhiên đưa lại cho người đàn ông anh tuấn bên cạnh.
Đến phiên Tạ Thầm Ngạn, ánh mắt anh dừng lại ở ba chữ Hạ Nam Chi vẫn chưa khô mực, chậm chạp không có hành động.
“Đừng bảo là anh hối hận, không muốn tặng sính lễ cho em chứ?” Hạ Nam Chi bị trêu chọc nên cũng muốn kéo anh theo làm đệm lưng.
Tạ Thầm Ngạn rũ mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Sợ viết sai tên nên suy nghĩ kỹ thôi.”
Hạ Nam Chi giả vờ điếc tai, không nghe thấy.
Sau đó, anh hạ bút thành văn, viết thêm một đoạn trên hôn thư:
Cho nhau tình cảm, trái tim rung động.
Tình nghĩa vợ chồng, sâu đậm bền lâu.
Khuôn mặt điển trai dưới ánh mặt trời càng trở nên tuấn tú, vẻ mặt trầm tĩnh đặt bút ký tên, dòng chữ thấm sâu vào mặt sau của tờ giấy:
Tạ Thầm Ngạn.
Trên hôn thư màu đỏ thẫm, hai cái tên như dấu ấn đặt cùng một chỗ, rõ ràng lại phù hợp, sẽ không bao giờ bị xóa nhòa.
__