Dẫn Lửa

Chương 63: Lời mời sống chung




Ở trong tuyết lâu quá sợ cô bị cảm lạnh, Tạ Thầm Ngạn nhẹ nhàng phủi những bông tuyết trên váy và mái tóc đen của cô xuống, cánh tay khỏe khoắn bế bổng cô lên như bế trẻ con.

Đúng lúc Hạ Nam Chi cũng chơi mệt rồi, chiếc cằm tinh tế mềm mại khẽ tựa lên đầu vai anh, ngửi mùi hương lạnh dễ ngửi.

Còn chưa đi được mấy bước.

Đã nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của Hạ Tư Phạm đứng ở đầu hành lang, khuôn mặt của tư bản kiêu ngạo không dính tới tình yêu, như thể hành động chơi đắp người tuyết của cô và Tạ Thầm Ngạn suýt nữa đã chọc mù hai mắt anh ta: “Chơi tuyết xong còn bế nó đi đường, có phải lát nữa còn bón cơm không?”

Hạ Nam Chi biết anh ta mở miệng ra là chẳng nói được gì hay ho, lập tức thấy khó chịu, vốn dĩ muốn bật lại nhưng lại cảm thấy như vậy quá hung dữ, ảnh hưởng tới hình tượng hiền lương thục đức của tiên nữ nhỏ trước mặt chồng sắp cưới. Ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười thật tươi: “Phạm Phạm, nếu anh ngưỡng mộ em thì anh cũng bảo anh ấy bón cho anh ăn đi.”

So với vẻ mặt âm trầm của Hạ Tư Phạm.

Cậu cả Tạ hôm nay có thể tha thứ cho bất cứ ai có hành động khiêu khích vô lý, đáy mắt đen nhánh lan tràn ý cười: “Lịch sự với anh trai em một chút.”

Hạ Nam Chi nghiêng khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh, như đang muốn nói là Hạ Tư Phạm mở lời châm chọc trước.

Tạ Thầm Ngạn cúi đầu, sống mũi cao thẳng cọ qua vành tai cô rất tự nhiên, hình như còn vô tình hôn một cái.

Bỗng chốc gò má Hạ Nam Chi ửng hồng, cứ như anh làm hành động tán tỉnh gì ghê gớm lắm.

Người ngoài cuộc duy nhất ở đây là Hạ Tư Phạm lại cảm thấy Hạ Nam Chi chỉ mới đính hôn mà động tí lại đỏ mặt, có phải bị bệnh gì về da nghiêm trọng không, lông mày cũng nhăn tít cả lại.



Nhà họ Hạ ăn cơm trưa xong, Hạ Nam Chi bắt đầu diễn, nói mình ăn cua ngâm rượu nên cơ thể bắt đầu nổi đỏ, lại thấy hơi choáng đầu, cứ như dính chặt lên người Tạ Thầm Ngạn. Hàng lông mi cong vút nhắm chặt, thỉnh thoảng lại run lên, lén nghe người xung quanh nói chuyện rồi tiếp tục giả say. Hạ Tư Phạm nhận ra hẳn là cô bị bệnh thèm khát da thịt. Hạ Nam Chi nhất quyết diễn đến cùng, như thể muốn về biệt thự Tư Nam với Tạ Thầm Ngạn.

Sợ nói ra lại bị bố mẹ phản đối.

Tóm lại, thỉnh thoảng đôi chân dưới vạt váy xinh đẹp lại cọ vào Tạ Thầm Ngạn, ám chỉ anh đừng giả vờ là quân tử đứng đắn lịch sự nữa, chủ động hơn một chút, đưa cô vợ sắp cưới mềm mại xinh đẹp này về nhà làm ấm giường đi.

Cố Thanh Sương tao nhã đặt bát đũa xuống, lúc ngón tay cầm khăn tay trắng tinh lên lau khóe miệng, bà thong dong nói: “Đêm giao thừa nhớ về là được, đi chơi đi.”

Đôi mắt Hạ Nam Chi lập tức sáng ngời như hết say trong nháy mắt, cô đứng dậy khỏi ghế: “Năm nay mẹ đặt cho con rất nhiều bộ váy đẹp, con muốn mang vài bộ đi, không ăn nữa đâu ạ. Bố mẹ anh, mọi người cứ ăn từ từ nhé.”

Nói một tràng xong, cô kéo cổ tay trắng lạnh của Tạ Thầm Ngạn rời khỏi bàn ăn, như sợ chậm nửa bước sẽ bị Cố Thanh Sương giữ lại vậy.

Phòng ăn được trang trí theo phong cách xa hoa cổ điển yên lặng vài giây.

Hạ Tư Phạm không hiểu nổi: “Thím…”

Anh ta nhíu mày, vừa định thể hiện như người phong kiến cũ vừa được khai quật từ thời nhà Thanh, Cố Thanh Sương đã lên tiếng ngăn cản: “Cháu không cho nó đi với Tạ Thầm Ngạn, nửa đêm phải đóng chặt cửa nẻo trông coi chặt chẽ, nếu không nó có thể quậy đục nước cả nhà họ Hạ luôn đấy.”

Bà cũng không mong cháu trai trước mặt này có thể hiểu được tình yêu nam nữ chỉ trong thoáng chốc.

Cố Thanh Sương đổi chủ đề, khẽ nói vài câu với nữ quản gia bên cạnh. Có mấy đứa cháu nhà giàu đến tuổi kết hôn, bình thường bà cũng khá thân thiết với mẹ chúng, nên có thể coi là biết hết gốc gác. Gần cuối năm, có một vài nhà đang muốn nghe ngóng về Lâm Kinh Thước.

Sắc mặt Hạ Tư Phạm không chút dao động, tùy ý hỏi: “Nghe ngóng về đàn chị của Tiểu Lý Nhi làm gì.”

“Dạo trước cô bé Kinh Thước này có tới nhà họ Hạ vài lần, không biết sao phu nhân mấy nhà kia lại nhớ thương, muốn cưới về làm con dâu.” Cố Thanh Sương rất hiếm khi đứng ra làm mai cho người khác, bà tin rằng hôn nhân có duyên đã sắp đặt.

Nhưng nhà họ Tiêu đã hỏi ba năm liên tiếp, rất có thành ý.

Hạ Tư Phạm nghe vậy, mặt vô cảm nói: “Con thứ mấy nhà họ Tiêu?”

Cố Thanh Sương suy nghĩ: “Cậu thứ ba.”

“Cậu ba Tiêu thường hay ra vào mấy quán karaoke với sòng bạc, chơi sắp lú cả người, chỉ là bị nhốt ở nhà cho uống đủ loại thuốc đông y thôi. Hỏi cưới Kinh Thước, chắc là nghe tên lừa đảo nào đấy trên giang hồ muốn xung hỉ hay gì?”

“Có chuyện này ư?”

Ngón tay Cố Thanh Sương gõ nhẹ lên mép bàn, ở trong giới quý phụ bằng đấy năm, rất ít ai dám lá mặt lá trái với bà.

Sau đó, bà lại hỏi Hạ Tư Phạm: “Sao cháu biết?”

“Quý Gia Thuật nói với cháu.”

Cố Thanh Sương bỗng hiểu ra, con cả nhà họ Quý kia hay bép xép, mỗi lần tình cờ gặp bà, bà chỉ định chào hỏi vài câu mà anh ta lại nhất quyết phải nói chuyện trên trời dưới bể hết hơn nửa tiếng đồng hồ, rất quan tâm tới sức khỏe của Hạ Tuy Trầm, chỉ thiếu nước quỳ xuống bưng trà rót nước hiếu kính thôi.

Một lúc lâu sau.

Bà như đang lẩm bẩm: “Nhà họ Tiêu làm như vậy đúng là đáng hận…”

“Ừm.”

“Hết năm nay là Kinh Thước hai mươi bảy rồi, con bé là trẻ mồ côi, sư phụ lại mất sớm, bận trông coi đoàn kịch nên không để ý tới chung thân đại sự của mình, nếu cháu quen biết ai có tài thì giới thiệu cho con bé làm quen đi.”

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hạ Tư Phạm vẫn không chút thay đổi, anh ta nói ngắn gọn: “Cháu sẽ để ý.”

….

Sau buổi trưa.

Một tia nắng vàng chiếu vào bậc thềm của biệt thự Tư Nam, tuyết đọng đã tan, không nhìn thấy chút dấu vết nào.

Trước khi xuống xe Hạ Nam Chi đã cởi giày cao gót, đòi Tạ Thầm Ngạn bế vào, vạt váy nhung lướt qua mắt cá chân trắng nõn, đưa mắt nhìn ra xa là một mảnh trắng tinh sống động.

Sau khi bước vào phòng khách rộng rãi xa hoa, cơ thể cô lập tức chìm vào sofa mềm mại.

Trong đây không có mấy người thừa thãi.

Ngón tay thon dài trắng lạnh của Tạ Thầm Ngạn bắt đầu cởi áo sơ mi, từ vạt áo tới từng cúc bên trên, đường nét gợi cảm của cơ bắp như ẩn như hiện. Có lẽ ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào quá chói, mỗi một động tác của anh đều phản chiếu rõ ràng trong mắt.

Sự khao khát nhau ngày càng mãnh liệt hơn, lúc gặp mặt ở nhà họ Hạ, hai người cứ kìm nén mãi.

Hạ Nam Chi cũng không xấu hổ, trong lúc dụ/c vọng dâng trào không được tỉnh táo, ngón tay cô vô tình lướt tới góc bên phải sofa, men theo khe hở đó sờ thấy viền điện thoại cứng rắn lạnh lẽo, ai ngờ lúc rút ra xem lại sững sờ.

“Sao lại ở đây?”

Mấy ngày bị nhốt trong biệt thự Nam Tư, cô từng nghĩ có thể Tạ Thầm Ngạn đã cất điện thoại trong két sắt ở phòng sách, hoặc là đã bị ném tan nát.

Không ngờ rằng.

Anh lại chơi trò chiến thuật tâm lý này, cứ quang minh chính đại giấu trong kẽ sofa!

Tạ Thầm Ngạn vẫn đang hôn gò má cô, hơi thở mạnh mẽ, môi lưỡi đè lên cô.

Thấy cuối cùng Hạ Nam Chi cũng phát hiện ra chiếc điện thoại này, tiếng cười trầm thấp từ tính phát ra từ cổ họng anh: “Em nằm trên chiếc sofa này cả ngày, đòi nghe anh kể truyện cổ tích mới chịu ngủ trưa, sao lại không tìm quanh một vòng xem thử?”

Aaa!!!

Hạ Nam Chi cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục.

Quả nhiên, cho dù hai người đã như keo như sơn, bản tính anh vẫn không thay đổi, anh vẫn sẽ móc mỉa cô. Nụ hôn như có như không kia lướt xuống dưới men theo cần cổ trắng nõn mảnh khảnh của cô.

Hạ Nam Chi đẩy lồng n/ực anh ra một chút, thở hổn hển: “Tạm dừng lại đã, em xem tin nhắn điện thoại.”

Nhân lúc động tác của Tạ Thầm Ngạn ngừng lại, cô vội vàng khởi động máy.

Màn hình bóng như gương sáng lên, có rất nhiều tin chưa đọc, Hạ Nam Chi còn chưa kịp đọc từng cái, bỗng có một tin nhắn mới nhất nhảy ra.

Tạ Thầm Thời: [Cá Con xinh đẹp, mẹ nó bây giờ anh là con sâu đáng thương!]

Để chứng minh bản thân rất đáng thương, anh ấy còn gửi một bức ảnh selfie hồn bay phách lạc qua, trong ảnh lộ ra vết bầm tím ở cằm, còn có hai vết thương mới trên cánh tay với những đường cơ hoàn hảo, hơn nữa còn rất mưu mô, nhấn mạnh là do Tạ Thầm Ngạn đánh hết.

Phản ứng đầu tiên của Hạ Nam Chi là, sao lại đánh vào mặt chứ, hỏng hết mặt tiền rồi.

Sau đó, Tạ Thầm Thời lại hỏi cô: [Nếu anh và Tạ Thầm Ngạn phải có một người chết, em sẽ chọn ai?]

Còn phải chọn sao?

Lông mi cong vút của Hạ Nam Chi lướt qua sự băn khoăn.

Không hề biết trong vài giây này, nhìn từ góc độ của Tạ Thầm Ngạn, mái tóc dài đen nhánh của cô xõa tung, từ gò má đến phần cổ lộ ra ngoài cổ áo đều đỏ ửng, toát lên vẻ đẹp mong manh như sau khi bị mưa bão tàn phá. Nhưng cô vẫn còn hơi sức phân tâm, ngón tay thong thả nhấp vào màn hình: [Em không muốn làm quả phụ khi còn đang trẻ đẹp, hay là anh hy sinh nhé?]

Tin nhắn đã đọc, nhưng không trả lời.

Hạ Nam Chi cong khóe môi, đang định cho Tạ Thầm Ngạn xem, ai ngờ vừa ngẩng lên đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của người đàn ông toát lên vẻ lạnh lẽo chỉ thuộc về riêng anh. Nhưng trong ánh nắng mùa đông bên ngoài cửa sổ sát đất, vẻ mặt của anh có một chút thay đổi, nguy hiểm hơn, đến cả đôi mắt đen nhánh cũng đỏ ửng lên như bị kíc.h thích.

Không phải chứ?

Thế mà cũng ghen sao???

Trong bầu không khí cực kỳ yên tĩnh, Hạ Nam Chi đầy khát khao sinh tồn, cô đưa điện thoại qua, đầu ngón tay khẽ nhấp vào đoạn đối thoại trong sạch, còn sạch hơn cả mặt cô trên màn hình: “Em với em trai anh chỉ nói chuyện rất bình thường thôi.”

Tạ Thầm Ngạn cụp mắt, đường cằm hoàn hảo căng chặt: “Nam Chi.”

“Xin anh đó.” Cô nhận sai rồi, được chưa?

Nghĩ vậy, cô mau chóng ôm cổ anh, dùng nụ hôn để hóa giải.

Ngay sau đó.

“Em làm t/ình với anh mà còn rảnh rang nói chuyện với Tạ Thầm Thời.” Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Ngạn bật ra nụ cười lạnh, kéo cánh tay nhỏ nhắn trắng tới phát sáng của cô ra khỏi người, mỗi một chữ vừa khẽ vừa tàn nhẫn: “Làm tì/nh với anh nhàm chán thế à?”

Hạ Nam Chi rụt vai, lại cảm thấy lúc này nếu khí thế yếu đi, lát nữa anh lật lại nợ cũ sẽ cho là cô chột dạ, đôi môi đỏ mọng bật ra mấy chữ yếu ớt, phản bác lại: “Anh dị ứng với ba chữ Tạ Thầm Thời à, nhắc tới là lại giận dỗi em, đã nói là thích anh rồi, với cả anh ấy thật sự không thích em theo kiểu mà anh hiểu nhầm đâu.”

Sợ Tạ Thầm Ngạn không tin.

Cô lại nói tiếp: “Trước đây tính em trai anh đã như vậy mà, luôn tin rằng chỉ số IQ của mình cao hơn cả Einstein, anh ấy nói chỉ có IQ của em mới miễn cưỡng bằng anh ấy, những người khác… Anh hiểu mà, dù đi đến đâu anh ấy cũng sẽ cô lập tất cả mọi người bằng sức một mình mình, thậm chí còn tin chắc rằng sớm muộn gì cũng sẽ thay thế anh, trở thành người thừa kế hoàn hảo của gia tộc Tạ thị.”

Dừng lại vài giây.

Hạ Nam Chi cố ý ngửa khuôn mặt xinh đẹp lên, nhẹ nhàng nhấc chân đá vào mắt cá chân trắng lạnh lộ ra bên ngoài quần dài của Tạ Thầm Ngạn đang bất động: “Anh ấy chỉ là một con chó bự hoạt bát cởi mở thôi, vẫn chưa nghĩ thông suốt, không biết thế nào là tình yêu nam nữ đâu.”

Từ mũi chân cô, cảm giác cực kỳ mềm mại lan ra.

Vẻ lạnh lẽo trên gương mặt Tạ Thầm Ngạn dần dịu đi, hơi trầm ngâm: “Người ta hay nói anh cả như cha, nhưng anh ít quan tâm Thầm Thời quá.”

Hả?

Hạ Nam Chi thấy anh còn tự kiểm điểm thì vẻ mặt bỗng trở nên hoang mang.

Cô còn chưa kịp vươn bàn tay trắng nõn ra, đặt lên trán anh kiểm tra xem có phải bị ốm hay không.

Tạ Thầm Ngạn thong dong kéo cô tới, đè dưới người, trong hành động đầy tính ám chỉ, anh khẽ nói một câu bên vành tai trắng như ngọc của cô với chất giọng bình tĩnh: “Đẩy lịch trình đám cưới của chúng ta lên, em nhắc nhở đúng lắm, chuyện chung thân đại sự của Thầm Thời cũng nên sắp xếp rồi.”

“Em nhắc nhở gì chứ???”



Hiệu suất làm việc của Tạ Thầm Ngạn luôn xuất sắc. Hôm sau, anh nói mình là anh cả không nên bốc đồng đối đầu với Tạ Thầm Thời nữa, tặng cho anh ấy một chiếc siêu xe hoàn toàn mới giá trị hàng chục triệu để xin lỗi, rồi anh ngang nhiên cho người trói anh ấy tới hiện trường xem mắt.

Lam Anh rất vinh dự được phụ trách nhiệm vụ này, cô ấy mặc một chiếc váy ngắn ôm đùi bó eo màu xanh đậm, mùa đông rét buốt cũng phải để lộ đôi chân mảnh khảnh trắng sáng, trên vai chỉ khoác một chiếc áo vest chóng lạnh, đang cầm máy tính bảng, hơi khom lưng, nhẹ nhàng nói với người đàn ông đang nằm bệt trên sofa không chịu đứng dậy: “Anh Tạ, anh nhận siêu xe rồi, buổi chiều phải đi uống trà chiều với cô út nhà họ Mạch đấy.”

Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Thời nở nụ cười âm độc: “Một chiếc siêu xe mà muốn anh đây bán sắc?”

“Không phải đâu.”

Ngón trỏ của Lam Anh lướt vài cái, đưa cho anh ta xem: “Sếp Tạ đã bỏ ra một khoản lớn để mua cho anh mười chiếc siêu xe không trùng màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím đều có hết, xem mắt một người thì đưa một chiếc cho anh.”

Vẻ lạnh lẽo sắc bén nơi đáy mắt Tạ Thầm Thời tan đi, lơ đãng hỏi: “Nếu tôi không đi thì sao?”

“Tối nay sếp Tạ sẽ tự tay trang điểm cho anh, đá anh ra ngoài để kiếm mối liên hôn với Tạ thị. Có thể lần sau chúng ta gặp lại, anh đã ở rể nhà nào đấy rồi ấy chứ?”

Lam Anh mỉm cười.

Thấy khuôn mặt hoàn hảo của Tạ Thầm Thời âm u như sắp rỉ nước, cô ấy lại khẽ cười, bàn tay mảnh khảnh vỗ lên đầu vai anh ta: “Dũng cảm chút đi anh Tạ, cô út nhà họ Mạch có phải lũ lụt mãnh thú gì đâu, sau đó còn có nhà họ Lý nhà họ Từ gì đấy nữa.”

“Tạ Thầm Ngạn muốn tôi xem mắt hết một trăm họ đấy à?”

“Cũng tầm đó, hôm nay anh phải gặp mười người, mau dậy đi.”

Lam Anh khẽ vỗ tay với tư thế tao nhã nhất, các thư ký đang run rẩy trốn ở cánh cửa phía xa vội vàng đẩy giá treo quần áo treo mấy bộ tây trang đắt đỏ tinh xảo tới.

Tạ Thầm Thời lười biếng đứng dậy khỏi sofa. Đầu ngón tay Lam Anh lướt qua một hàng áo sơ mi và vest, chọn một bộ màu đen sẫm rồi ướm thử vào thân hình thẳng tắp với đường nét rắn chắc của người đàn ông, khẽ nhíu mày: “Trông hung dữ quá.”

Nói rồi muốn đổi bộ khác.

“Đồ thích mách lẻo, tật xấu là đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, em không muốn thay đổi đi à?”

“Ồ, thẩm mỹ của cô út Mạch Thị thiên về kiểu tao ngã ga lăng phong độ, vẻ mặt phải dịu dàng, không được hung dữ đâu đấy…”



Sợ em trai nhỏ bé đáng thương được bố cưng này của sếp Tạ không đi nổi hai bước, Lam Anh chọn địa điểm xem mắt là nhà hàng tây ở dưới khách sạn, xung quanh sang trọng yên tĩnh, Mạch Tâm Từ đã ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa kính sát đất từ mười phút trước để chờ.

Trước khi tới.

Bố cô ấy đã dặn dò hết mực rằng cậu út nhà họ Tạ kia có danh tiếng không tốt lắm, nếu thấy có nguy hiểm phải báo cảnh sát ngay.

Mạch Tâm Từ mắc bệnh tim từ nhỏ, đêm hôm giật mình ngủ không ngon, bây giờ có trang điểm kỹ càng vẫn không che giấu được vẻ tái nhợt trên gương mặt thanh tú của cô ấy. Thời gian trôi qua từng giây từng phút cứ như đang dẫm lên trái tim cô ấy vậy.

Cho đến khi người phục vụ kính cẩn dẫn một người đàn ông mặc bộ vest màu xanh lá sẫm đi tới.

Ánh nắng xuyên qua tấm kính bên trái chiếu vào, gương mặt của anh ấy vô cùng đẹp đẽ tinh xảo, là kiểu nhan sắc tùy tiện chụp lén một tấm cũng có thể cho lên trang bìa của tạp chí thời trang, không biết khiến biết bao nhiêu người phải mê mẩn.

Tiền đề là, đừng mở miệng nói chuyện.

Ngồi vào chỗ.

Tạ Thầm Thời tự giới thiệu một câu: “Tôi họ Tạ, chắc cô cũng biết rồi, họ Tạ có tài sản khổng lồ ấy.”

Suýt nữa Mạch Tâm Từ không khống chế được biểu cảm thục nữ của mình, may mà Lam Anh bên cạnh kịp thời xoa dịu bầu không khí gượng gạo, đặt một bàn đồ ngọt cho hai người này trước, đều là vị ngọt mà con gái thích ăn, đôi môi đỏ mọng cười nhẹ nói: “Anh ấy đang nói đùa với cô đó.”

“Đây là món quà mà anh Tạ đã chọn lựa cẩn thận, mong cô Mạch sẽ nhận.”

Mạch Tâm Từ nhìn nữ thư ký xinh đẹp chói mắt quá mức trước mặt, quen đường quen nẻo mở chiếc hộp gấm tinh xảo ra, chậm rãi để lên bàn. Món quà là một chiếc đồng hồ nữ khảm kim cương, chỉ mìn màu sắc thôi cũng biết là thương hiệu cao cấp.

Xem ra cậu hai nhà họ Tạ này không tệ như lời đồn bên ngoài, còn rất ga lăng săn sóc phong độ nữa.

Cô ấy cong khóe môi: “Rất hợp với tôi.”

Tạ Thầm Thời ngồi đối diện lại chê chiếc đồng hồ khảm kim cương đỏ này quá quê mùa, ngón tay lơ đãng gõ mép bàn, cũng không quan tâm đang ở đâu, phải chứng minh rõ thẩm mỹ cao cấp của mình: “Hôm khác anh đây sẽ tặng cô màu ngọc lục bảo. Cái này, cô đeo ra ngoài đừng đi nói khắp nơi là tôi tặng, thẩm mỹ không quê mùa như thế.”

Nụ cười vừa cong lên của Mạch Tâm Từ bỗng chốc cứng đờ.

Còn Lam Anh thì suýt dùng đôi giày cao gót 15cm đạp chết tên trời sinh phóng túng này ngay trước mặt mọi người, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn kéo mạnh bộ vest của Tạ Thầm Thời, tạo ra một nếp nhăn: “Anh lại nói đùa đúng không?”

Cô ấy nhấn mạnh giọng, gò má cũng ê buốt.

“Đây là hai chuyện khác nhau.”

Tạ Thầm Thời lười biếng chống khuỷu tay lên tay ghế nhung, không thể để viên kim cương màu đỏ rẻ tiền này chà đạp lên lòng tự tôn kiêu hãnh của mình được. Lúc gương mặt sắc bén nghiêng qua nói chuyện với Lam Anh, giọng điệu quá nửa không định đè thấp: “Tôi thấy nhà họ Mạch cũng là gia đình giàu có nhất nhì mà, sao con gái lại dễ dàng thõa mãn thế nhỉ? Con cái nhà họ chưa từng thấy thứ rẻ tiền như vậy à?”

Mẹ nó.

Người ta đang nể mặt anh nên mới nói lời khách sáo đó!!!

Lam Anh hít sâu, nhịn cảm giác muốn chửi.

Nhưng trái tim Mạch Tâm Từ đã dần cảm thấy không ổn khi nghe từng chữ Tạ Thầm Thời nói.

Cô ấy không nên để ý tới gương mặt này của Tạ Thầm Thời, để anh ấy có cơ hội sỉ nhục mình. Dùng hết tất cả lễ nghĩa giáo dưỡng tiểu thư đời này, cô ấy đứng dậy khỏi ghế trước, cầm áo khoác lông và túi lên, mỉm cười miễn cưỡng: “Tôi thấy cậu hai Tạ không phải tới xem mắt mà giống phá bĩnh hơn, nên đừng uống buổi trà chiều này nữa…”

“Cô Mạch.”

“Bây giờ tôi rất muốn báo cảnh sát, cô còn ngăn cản thì tôi gọi 110 luôn đấy.”

“…”

Đợi đến khi bóng dáng gầy yếu của Mạch Tâm Từ đi xa, Tạ Thầm Thời tiện tay cầm chiếc bánh ngọt vị đào lên, cười khẩy một tiếng: “Sao lại trở mặt bỏ đi rồi, không phải nói chuyện vui lắm à?”

Lam Anh mở máy tính bảng đem theo bên người lên, xóa họ Mạch trong danh sách xem mắt đi, kéo dài giọng: “Anh vui lắm nhỉ.”



Cả một buổi chiều, nhà hàng Tây chỉ bán cho anh ấy.

Đổi mười bàn đồ ngọt cùng trà chỉ để cho Tạ Thầm Thời chọn lựa ăn gần hết, còn viết một bài luận ngắn về cách nâng cao kỹ năng nấu nướng cho một đầu bếp cấp Michelin đã vào nghề ba mươi năm, hệt như một nhà phê bình nhận xét bánh không đủ mềm, quá nhiều đường trong bơ.

Anh ấy chỉ mải ăn bánh ngọt, chẳng nhớ mặt mười cô gái ngồi đối diện.

Đến đêm.

Tiếng nước nhỏ giọt trong căn penthouse của khách sạn ngừng lại.

Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tạ Thầm Thời để trần tấm lưng rắn chắc mất kiên nhẫn lau sạch giọt nước đi ra, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lấy rượu và ly trong tủ kính ra, chẳng mấy chốc bên ngoài đã vang lên tiếng quẹt thẻ.

Lam Anh giẫm đôi giày cao gót lên sàn đá cẩm thạch, nhẹ nhàng đi vào: “Chúc mừng, trong mười người xem mắt tại bữa trà chiều, ngoài cô Mạch Tâm Từ uyển chuyển từ chối anh ngay tại chỗ ra, có sáu người chịu thêm phương thức liên lạc của anh, hai người đã có bạn trai, còn một người không thích anh.”

“Không thích tôi?”

“Cô chủ Lê Thị cho rằng gia giáo nghiêm như Tạ Thị còn không dạy dỗ được anh, không hy vọng gì về cuộc sống hôn nhân trong tương lai cả…” Lam Anh dừng lại hai giây, thấy Tạ Thầm Thời ngồi dựa vào sofa da thật màu đen uống rựu, khăn tắm hơi lỏng để lộ đường nhân ngư gợi cảm, cũng không để ý tới phần bên dưới, bèn đi tới kéo thảm lông che đi bộ phận cộm lên kia.

Sau đó lại khẽ nói: “Hơn nữa cô ấy học y, cho nên đề nghị anh tới khoa thần kinh khám thử, đây là lời khuyên của bác sĩ.”

Tạ Thầm Thời bị thảm lông của cô ấy tấn công không kịp đề phòng, đến cả chai rượu vang cũng đổ lên lồng n/ực có đường nét gợi cảm: “Cái gì mà lời khuyên của bác sĩ, trông tôi giống không bình thường lắm à?”

Nói rồi.

Anh ấy ném cái thảm lông dinh dính này ra.

Lam Anh đã quay người lại, chỉ để lại bóng tình tao nhã xinh đẹp, đồng thời sắp đặt tài liệu đã sắp xếp xong lên sofa: “Đây là tư liệu gia cảnh của mười vị tiểu thư khác mà anh phải gặp vào ngày mai. Anh Tạ, tối nay mong anh hãy ghi nhớ những sở thích của họ nhé.”

“Em biết là được rồi.”

Lam Anh sớm biết anh ấy sẽ nói như vậy, cũng đã có cách đáp trả: “Anh không thuộc cũng không sao, thuộc thiếu một người, buổi tối tôi cầm dao, chọn bừa trong mười chiếc xe mới ở gara của anh rồi rạch thành tác phẩm nghệ thuật.”

Bầu không khí yên lặng vài giây.

Tạ Thầm Thời không giận mà bật cười: “Có bản lĩnh rồi đấy, trước đây chỉ biết khóc lóc tìm bố tôi mách lẻo thôi, xem ra những năm qua đi theo Tạ Thầm Ngạn học được không ít nhỉ, đe dọa người giống y đúc.”

Lam Anh không thích nghe lời anh ấy nói, góc nghiêng cực kì lạnh lẽo, giơ ngón tay tháo máy trợ thính trên tai ra.

Bỗng chốc, cả thế giới đều yên lặng, sạch sẽ hẳn.



Nửa tuần liên tiếp đều ở trong biệt thự Tư Nam, cứ như đào vàng vậy, đào được bí mật nhỏ không ai biết của Tạ Thầm Ngạn ở khắp nơi, Hạ Nam Chi đã chìm đắm vào đó, không hề biết Tạ Thầm Thời sắp thành người hot nhất hộp đêm, từ khi anh ấy tỉnh dậy khỏi chiếc giường sang trọng đã bị Lam Anh trang điểm cho như búp bê nam vậy, sau đó đưa tới các địa điểm cao cấp khác nhau ở Tứ Thành, xem mắt với mấy tiểu thư thục nữ không nhớ nổi mặt.

Một buổi chiều, Hạ Nam Chi tỉnh lại muốn xem phim trong phòng chiếu phim, cô vô tình đào ra được một đống băng ghi âm quý báu.

Ở mặt sau của mỗi cái đều có chữ.

Năm tháng càng lâu, mực càng nhạt.

Một trong số đó có nét mực rõ ràng nhất, là năm cô rời đoàn kịch.

Sau khi ngạc nhiên xong, Hạ Nam Chi ngồi xổm trên sàn mãi mà không đứng dậy, mái tóc dài đen nhanh xõa qua eo, một lúc lâu sau mới nâng mu bàn tay trắng nõn lên ấn đôi mắt trong veo, kìm nén lại nước mắt.

Dưới tầng rất yên tĩnh.

Lúc mặt trời sắp xuống núi, cô rửa chút nho để ăn, trong phòng có máy sưởi nên không lạnh, cô mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng màu xanh nhạt lười biếng nằm trên sofa, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian trên điện thoại.

Gần đây Tạ Thầm Ngạn rất hứng thú với việc nghiên cứu làm việc nhà, muốn sống thế giới hai người với cô, cho tất cả người giúp việc nghỉ dài ngày.

Bây giờ ở nơi rộng lớn thế này, Hạ Nam Chi chỉ đành đợi anh từ công ty về nhà sớm để nấu cơm.

Có lúc Tạ Thầm Ngạn vừa nghiên cứu công thức, vừa đứng nấu món trứng hấp sữa cho cô ăn.

Tục ngữ có câu quen tay hay việc, Hạ Nam Chi sẽ ôm eo anh, nịnh nọt không chớp mắt, mềm giọng khen kỹ thuật nấu của anh tốt hơn rất nhiều, sắp có trình độ bằng đầu bếp năm sao rồi.

Bát trứng hấp sữa kia cô ăn được hai miếng thì sống chết không chịu mở miệng ra nữa.

Thường vào lúc này, Tạ Thầm Ngạn bình tĩnh ngồi đối diện bàn ăn trả lời mấy email công ty trong thời gian cực ngắn, dưới ánh đèn tường màu vàng dịu, góc nghiêng tuấn tú không lộ chút cảm xúc nào.

Cho đến đêm tĩnh lặng.

Đương nhiên có một cách khác, vừa dịu dàng vừa thô bạo lấp đầy cái miệng nhỏ của cô.



Hạ Nam Chi ăn nho xong thì vùi mình trong sofa ngủ gật, đợi đến khi ánh sáng tự nhiên bên ngoài tối đi, lúc đôi mắt long lanh mở ra, cô mơ hồ nhìn thấy Tạ Thầm Ngạn đã về. Anh đang cúi người, đôi môi mỏng khẽ đặt một nụ hôn lên ấn đường của cô.

Hạ Nam Chi theo thói quen giơ tay ôm anh, bám vào vai anh cứ như người không xương: “Em ở trên tầng phát hiện được rất nhiều băng ghi âm, từ khi em bảy tám tuổi anh đã bắt đầu sưu tập rồi, Tạ Thầm Ngạn… con người anh giấu suy nghĩ sâu thật đấy.”

Tạ Thầm Ngạn không bật đèn, đôi mắt như mực càng tối hơn: “Của em thật à? Sao anh không nhớ?”

“Tạ Thầm Ngạn!”

Nhìn cái mặt phồng lên của Hạ Nam Chi, anh nhếch môi cười, bỗng nổi dụ/c vọng, lại thấy cô xấu hổ đến mức kéo áo sơ mi anh, dùng răng cắn anh.

Hạ Nam Chi không nỡ cắn thật, đa số đều là vừa cắn xong đã hối hận, đổi thành hôn lên sườn cổ trắng lạnh.

Bàn tay Tạ Thầm Ngạn dịu dàng giữ ót cô, mặt đối mặt, giọng nói như đốt cháy cô: “Có thể cắn mạnh hơn.”

“Anh có sở thích bi/ến thái gì vậy chứ?”

Thích dấu răng của cô khắc sâu lên người anh, tốt nhất vĩnh viễn không biến mất.

Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Nam Chi cài chặt từng cúc áo sơ mi của anh, lúc hai người đang thầm thì nói xem tối nay ăn cá gì, bên ngoài biệt thự Tư Nam vang lên tiếng chuông cửa như đòi mạng.

Khí thế hùng hổ, không giống thư ký lắm.

Hạ Nam Chi kinh ngạc hé môi đỏ: “Không phải là em trai anh đấy chứ?”

Gương mặt điển trai của Tạ Thầm Ngạn rất bình tĩnh, buông cánh tay đang ôm vòng eo nhỏ của cô ra đứng dậy trước, sau đó thong thả đi ra bên ngoài. Ở ngoài cửa, một chiếc Pagani màu xanh đen đang kiêu ngạo đỗ ở đó, cùng một bóng người thon dài đút tay vào túi quần, lười biếng đứng dưới ánh sáng màu cam của ngọn đèn tường.

Hai anh em gặp nhau lại bắt đầu đỏ mắt, Tạ Thầm Thời chỉ đứng ở đó, suy nghĩ tới việc Hạ Nam Chi đang ở bên trong, không đốt biệt thự đã là tổ tiên tích đức lắm rồi.

Anh ấy đến để trả thù Tạ Thầm Ngạn, chỉ vì gần đây bị Lam Anh dồn cho không có chỗ nào để trốn, không ai thu nhận anh ấy.

“Đừng tưởng em không biết anh có ý đồ gì, ai đời đi xem mắt mà xem gần hết cả trăm người vậy? Muốn phụ nữ chơi chết em à?” Đuôi mắt sắc bén của Tạ Thầm Thời giấu vẻ oán giận, nhìn chằm chằm bóng người tối đen trong cửa, khí thế toát ra trên người như một người đàn ông thanh lịch, câu nào cũng chỉ trích Tạ Thầm Ngạn muốn dùng âm mưu thủ đoạn này để sỉ nhục sự trong trắng cao quý của thiếu niên thuần túy như mình.

Tạ Thầm Ngạn cụp mắt nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, ước tính còn lại chín phút.

Muộn một phút, cái dạ dày đỏng đảnh của Hạ Nam Chi sẽ đói chết mất.

Sau đó, đôi môi mỏng của anh nhếch lên, chỉ nói một câu với Tạ Thầm Thời ngoài khung cửa đen: “Cho nên em lái xe đến đây, chỉ để đứng bên ngoài khoe khoang chứng hoang tưởng của mình càng ngày càng nặng?”

Đương nhiên không phải.

Tạ Thầm Thời lười biếng nhếch khóe môi, lạnh nhạt nói: “Xem mắt tiếp cũng được thôi, em muốn sống ở đây với anh.”

“Nằm mơ.”