Hạ Nam Chi đi qua một vườn hoa hồng nở rộ, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại xuyên quốc gia cho Hạ Tư Phạm. Cô dịu dàng gọi một tiếng anh trai, ý lời trong lời ngoài đều kêu anh ta rời khỏi kế hoạch thu mua cổ phần Tống Kim lần này, nếu như có gây ra tổn thất gì cho xí nghiệp gia tộc, cứ tính vào của hồi môn tương lai của cô là được.
Hạ Tư Phạm vội vã từ New York về công ty trong đêm để xử lý một giám đốc điều hành cấp cao có hành vi gian lận, mới vừa ngồi xuống chiếc ghế văn phòng của tổng giám đốc, thậm chí còn chưa kịp nhấp một ngụm cà phê đắng trong tay, đã bị một kẻ ‘ăn cây táo rào cây sung’ khác đâm thẳng vào tim.
Còn anh trai?
Hạ Tư Phạm tựa lưng vào ghế, rõ ràng là không ăn viên đạn bọc đường này, ngón tay thon dài vân vê ấn đường, nói: “Hạ Nam Chi, ai chịu nổi tiếng anh trai này của em thì bảo người đó làm đi, đừng gọi nữa, đổi lại từ giờ anh gọi em một tiếng tiểu tổ tông được không?”
Hạ Nam Chi nhăn nhăn chóp mũi thanh tú: “Anh hung dữ quá đấy.”
Hạ Tư Phạm không hề tức giận, chỉ là ngữ điệu vẫn không dễ giao tiếp lắm: “Cho anh một lý do.”
“Ồ.” Hạ Nam Chi ngẫm nghĩ, do dự một lát vẫn lựa chọn không kể chuyện trong thời tiết tuyết rơi đầy đường Tạ Thầm Ngạn ôm bể cá nhỏ đi tìm bác sĩ thú cưng cho Hạ Tư Phạm nghe. Dù sao cũng đã làm anh em nhiều năm, anh ta dị ứng với tình cảm nam nữ, bản tính máu lạnh vô tình sẽ không có chuyện cảm động lây như cô. Sợ là lúc nghe xong chỉ cười lạnh nói một câu: “Cá chết rồi thì vẫn còn đầy con cá khác, chẳng lẽ cứu được một lần là có thể cho cậu ta tiền trợ cấp đến cuối đời?”
Hạ Nam Chi hơi cúi đầu, mái tóc xõa qua đầu vai bị gió thổi thấp thoáng lộ ra vành tai ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Tạ Thầm Ngạn trước đây đã tặng em một bó hoa Kim Ngư Thảo…”
“Hoa Kim Ngư Thảo?”
“Ừm.”
Hạ Tư Phạm hờ hững gõ bốn chữ này trên bàn phím máy tính, sau khi tìm đọc xong giá cả của bó hoa bình thường không có gì đặc biệt này, anh ta rơi vào trầm tư.
Hạ Nam Chi không nghe thấy âm thanh gì, còn tưởng điện thoại có vấn đề: “Anh?”
Giây tiếp theo.
Giọng điệu khinh thường của Hạ Tư Phạm mang theo chút cảm xúc lạnh lùng vang lên: “Lý ra anh không nên để em tự lực cánh sinh trong giới giải trí.”
“Hả?”
Sao tự dưng tự kiểm điểm vậy?
Hạ Nam Chi thoáng bối rối, có hơi lo lắng Hạ Tư Phạm bị chọc giận quá mức, thậm chí trong thời gian mấy giây đó đã định cúp điện thoại trước, bấm đường dây nóng gọi xe cứu thương cho anh ta.
Hạ Tư Phạm thẳng thắn nói: “Trước kia cậu ta dùng hết kim cương đến châu báu dụ dỗ em, làm cho em nhớ thương không dứt thì cũng đành thôi, nhưng từ bao giờ mà một bó hoa ba mươi sáu tệ bao gồm cả phí vận chuyển có thể khiến em xoay khuỷu tay ra ngoài* như thế?”
(*xoay khuỷu tay ra ngoài: trở mặt giúp người ngoài.)
Đôi mắt trong veo của Hạ Nam Chi bỗng trở nên mờ mịt, đầu óc không kịp xoay chuyển.
Hạ Tư Phạm lại định dùng tiền mua chuộc cô: “Anh cho em hẳn một trang viên hoa Kim Ngư Thảo nơi các nàng tiên nhỏ sinh sống, em xoay khuỷu tay lại đi.”
“Em cũng đâu phải người máy mà có thể xoay cánh tay như bó hoa cho anh xem.” Hạ Nam Chi cảm thấy Hạ Tư Phạm đã hết thuốc chữa, trong đầu anh ta đều là kinh doanh, ngay cả loại hoa lãng mạn đến tận cùng như thế mà phản ứng đầu tiên lại nghĩ là đáng giá bao nhiêu tiền!
Cô cũng lười phí miệng giải thích, lầm bầm: “Dù sao cổ phần của Tống Kim cũng là của nhà họ Tạ, anh không được đụng vào.”
Hạ Tư Phạm cười khẩy, ở trong điện thoại bắt đầu châm chọc cô: “Em đổi bố đi, gọi là Tạ Nam Chi.”
“Chờ em gả cho người ta rồi, bác Tạ là bố của em còn gì.”
Hạ Nam Chi không cam lòng yếu thế đáp lại, điện thoại đã bị đối phương hết kiên nhẫn cúp máy.
Cô rũ mi, lại mở ảnh đại diện trên Wechat của Hạ Tư Phạm ra, đặt điện thoại di động bên môi, chậm rãi nói thêm một câu: [Phạm Phạm, em cảm thấy Hạ Nam Chi vẫn hay hơn, chờ tháng sau nhận được thù lao quay phim, em sẽ vung tiền mua cho anh một chiếc cà vạt mới, được không?”
Lại mềm mại dỗ dành một câu: [Là tiền cu li em kiếm được bằng hai tay đấy.]
Hạ Tư Phạm đọc xong không trả lời.
Hạ Nam Chi cũng không quan tâm, đang quay người chuẩn bị rời đi thì đuôi mắt nhìn thấy bóng dáng quyến rũ quen thuộc đang chụp ảnh ở một biển hoa hồng khác, môi cô khẽ mỉm cười, tìm được tên đầu sỏ gây chuyện đang trốn đông trốn tây.
Lam Anh đang selfie hăng say, thuần thục mở phần mềm photoshop ra định sửa khuôn mặt xinh đẹp của mình theo kiểu ngây thơ, bỗng nhiên có một bàn tay trắng nõn mềm mại từ phía sau vươn tới, lặng yên bò lên đầu vai của cô ấy.
“Thì ra đây là cách cô tạo ảnh chụp màn hình tin tức rồi gửi cho tôi?”
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại lộ chút nguy hiểm làm cho đầu óc Lam Anh thoáng đơ ra ba giây, còn chưa nghĩ ra cách ứng phó đã cười lớn nói: “Tôi chỉ nói đùa vô hại với công chúa điện hạ thôi mà, cô đã mắng sếp Tạ thì không thể mắng tôi nữa chứ.”
“Nói chuyện thuận miệng nhỉ.”
“Được rồi, là tôi đang bảo vệ hôn ước không thể phá vỡ giữa cô và sếp Tạ đấy.”
Mặc dù Lam Anh nói vô cùng chính nghĩa, nhưng đầu ngón tay Hạ Nam Chi cũng không dời khỏi cổ cô ấy: “Cô Cảnh Nghi kể cho tôi nghe một câu chuyện.”
Đề tài thay đổi nhanh chóng, cô ấy không hiểu: “Tình địch gặp mặt không phải đều đỏ mắt sao? Tại sao hai người còn thân thiết kể chuyện cho nhau nghe? Đừng bảo là kể cho cô nghe câu chuyện cổ tích Nàng Bạch Tuyết và Hoàng Tử Lọ Lem đó chứ?”
“À, cô ấy kể chuyện hoàng tử điện hạ ngốc nghếch cứu cá.” Sóng mắt Hạ Nam Chi lưu chuyển như nước, nhìn chăm chú vào biểu cảm của Lam Anh, tiếp theo, đôi môi đỏ nhạt khẽ mấp máy: “Tôi hơi bị nghiện nghe rồi, cô cũng kể cho tôi nghe thử đi.”
Lam Anh nói: “Công chúa muốn nghe gì?”
“Mùi hương Tuyết Vấn.”
Tay Hạ Nam Chi rời khỏi đầu vai cô ấy, nhẹ chân bước nửa vòng, giống như đang nhớ lại, giọng điệu vẫn luôn nhẹ nhàng: “Mùi hương này rất ít được chú ý, là tôi từng bỏ ra một số tiền lớn mua độc quyền từ một nhà điều chế hương, hoàn toàn không xuất hiện trên thị trường.”
Ngay cả hai chữ Tuyết Vấn cũng là cô tự vắt óc nghĩ ra.
Tuyết Vấn.
Giấu hết tâm tư thầm mến dành cho Tạ Thầm Ngạn khi cô còn là một thiếu nữ, mùi hương trong trẻo như thấm đẫm nước tuyết trên núi cao, hương cuối còn mang theo một chút yêu thích mờ nhạt, tựa như đang lặng lẽ hỏi thăm tình ý của anh.
Hạ Nam Chi ngừng lại vài giây, nhìn vào đôi mắt quyến rũ của Lam Anh, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Tuyết Vấn đã sớm không sản xuất nữa, Tạ Thầm Ngạn làm sao lấy được cách điều chế của nó?”
“Là sếp Tạ đích thân đến nhà thăm hỏi ba tháng mới lấy được.”
“Tôi nhớ nhà điều chế hương định cư ở Pháp này đã đến tuổi về hưu, không thích tuân thủ quy tắc trò chơi của giới thời trang, nổi tiếng là thích đặt ra các loại quy tắc kỳ lạ cho khách hàng. Lúc trước trong hợp đồng ông ấy ký với tôi, có một điều kiện là yêu cầu tôi dạy cháu gái ba tuổi không biết nói tiếng Trung Quốc của ông ấy hát hoàn chỉnh một khúc Mẫu Đan Đình, mới giao hương Tuyết Vấn cho tôi.”
Hàng mi của Hạ Nam Chi giống như hai cánh bướm nhẹ nhàng nhấp nháy, sườn mặt xinh đẹp trắng mịn còn mang theo chút hoang mang, thoạt nhìn cực kỳ ngây thơ trong sáng: “Tạ Thầm Ngạn có bản lĩnh thông thiên sao, làm sao chỉ trong ba tháng đã lấy được rồi?”
Gió nhẹ thổi tới, mang theo mùi hương của hoa hồng thoảng qua trong không khí, hệt như sợi tơ quấn vào nhau.
Lam Anh hơi tới gần cô, giọng điệu chất chứa ý cười như đang nói một bí mật không ai biết: “Tình yêu à, lúc đầu sếp Tạ tới thăm hỏi nhà điều chế hương có tình tính quái lạ này cũng bị từ chối không ít lần, sau đó vì để lấy được công thức, anh ấy đành phải tiên lễ hậu binh thu mua thương hiệu nước hoa này với giá cao.”
Yên tĩnh một lúc lâu, giọng nói trong trẻo của Hạ Nam Chi thoáng nghẹn ngào: “Đúng là có tiền là có thể muốn làm gì thì làm.”
Lam Anh nói toạc ra: “Hụt hẫng à?”
“Đâu có.”
Hạ Nam Chi từ chối thừa nhận.
Một giây sau, cô thấy đôi mắt quyến rũ của Lam Anh ngước lên, ngậm ý cười nói: “Trên đời này cho dù là chuyện cổ tích cũng có rất nhiều phiên bản, cô bé lọ lem đến vũ hội gặp được hoàng tử, ban đầu lưu truyền rằng chiếc váy công chúa của cô ấy không phải bà tiên ban tặng, mà là một di sản bí mật đến từ mẹ cô ấy. Cô ấy hấp dẫn thị vệ của hoàng tử để lấy được phiếu thông hành bước vào vũ hội kia, cùng hoàng tử yêu từ cái nhìn đầu tiên và sống vui vẻ hạnh phúc trong thành cũng không quên sai một con chim đến lấy đi đôi mắt của ba người mẹ kế.”
Hạ Nam Chi hơi ngơ ngẩn, không lên tiếng cắt ngang.
Lam Anh giơ tay vuốt nhẹ lớp sườn xám mỏng trên lưng cô, cực kỳ trơn mịn, lại tiếp tục nói: “Câu chuyện hoàng tử điện hạ ngốc nghếch cứu cá ở trong lòng Cảnh Nghi là cơ hội trời ban cho cuộc đời gặp được chân mệnh thiên tử, nếu cô ấy có thể trở thành hồng nhan tri kỷ của sếp Tạ, câu chuyện này cuối cùng sẽ được viết thành câu chuyện tình yêu của một cô gái bình thường kiên cường ở nơi đất khách quê người kết duyên với một người ưu tú nhờ thú cưng.”
“Nhưng trong lòng sếp Tạ, nhân vật Cảnh Nghi đóng trong câu chuyện này chỉ là một người qua đường không có tên mà thôi.”
“Tôi không ghen.” Hạ Nam Chi nhấn mạnh lần nữa.
Không đợi Lam Anh nhắc đến mình, cô như có điều suy nghĩ nói: “Cho nên hương Tuyết Vấn cũng có nhiều phiên bản câu chuyện, đúng không?”
Lam Anh sờ vòng eo thon gọn của cô, lại sờ khuôn mặt xinh đẹp của cô, thật sự làm cho người ta yêu thích không buông tay: “Cục cưng à, cô rất thông minh.”
Trong phiên bản câu chuyện trong mắt Lam Anh.
Tạ Thầm Ngạn vì muốn lấy được cách điều chế nước hoa mà đã đến nhà thăm hỏi ba tháng, cuối cùng dùng tiền tài mạnh mẽ thu mua thương hiệu để thu phục nhà điều chế hương tính tình cổ quái kia.
Nhưng là ai cũng rất rõ ràng.
Một nhà tư bản không bao giờ làm ăn thua lỗ, trong trò chơi này anh đã nhượng bộ điều gì?
Kỳ thật Hạ Nam Chi đã loáng thoáng đoán ra chút gì đó, chỉ là trái tim cô cũng rối loạn theo, cần chút thời gian để sắp xếp lại.
Nói đến nước này, Lam Anh nhìn gương mặt tinh xảo của cô không có chút tức giận, bèn thẳng thắn nói một câu: “Tôi bịa chuyện sếp Tạ với Cảnh Nghi là muốn thử xem cô rốt cuộc có để ý đến vị hôn phu của mình không…”
Nếu Hạ Nam Chi nhìn thấy mà vẫn thờ ơ ở lại đoàn làm phim như trước, làm ngơ trước những gì đang diễn ra.
Lam Anh đã biết tất cả đều là vô dụng, đừng nói Tạ Thầm Ngạn mạo hiểm trời tuyết đi cứu cá.
Cho dù cứu mạng Hạ Nam Chi, cũng không thể khiến cô dùng cả trái tim báo đáp lại ân tình.
Nhưng rõ ràng Hạ Nam Chi không phải là loại người lòng dạ sắt đá, Lam Anh lại nhẹ giọng nói: “Cô có thể đổi góc nhìn để đánh giá từng cử chỉ hành vi của sếp Tạ, chắc hẳn sẽ phát hiện khá nhiều điều bất ngờ đấy.”
…
Trang viên hoa hồng vào lúc hoàng hôn là một bức tranh sơn dầu nhẹ nhàng duyên dáng.
Hạ Nam Chi mặc sườn xám màu hồng phấn đứng giữa sắc trời rực rỡ, bảo Lam Anh chụp ảnh cho cô, sau đó lại đăng lên Weibo.
Trạng thái năng nổ trăm năm khó gặp này khiến Đàm Tụng hoài nghi có phải cô bị trộm acc rồi không, thậm chí còn lớn mật suy đoán thêm: “Không phải em sắp làm chuyện gì có lỗi với anh đó chứ?”
Lúc này Hạ Nam Chi đang ngồi trên ghế đu dưới tàng cây, đôi chân trắng nõn dưới sườn xám khẽ lắc lư: “Đâu có.”
Cô cách mười vạn tám ngàn dặm có thể làm chuyện xấu gì chứ.
Thuần túy là ——
Tâm trạng tốt mà thôi.
Đàm Tụng rõ ràng không quá tin tưởng, fans trên Weibo thấy tấm ảnh này như lượm được bảo bối, đang điên cuồng khen ngợi thổi phồng.
Anh ấy suy nghĩ vài giây, đưa ra yêu cầu: “Vậy em gửi thêm mấy tấm nữa đi?”
Hạ Nam Chi lại dễ nói chuyện, âm cuối mang theo ý cười: “Ừm.”
Chưa đợi Đàm Tụng nói tiếp, cô đã nhìn thấy người đàn ông tuấn tú từ xa xa, cũng không có tâm tư tán gẫu nữa: “Cúp máy đây.”
Có lẽ để tỏ ra nhã nhặn trước mặt chủ tịch Tiết, Tạ Thầm Ngạn hôm nay chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, còn mượn kính gọng vàng để giảm bớt độ sắc sảo của gương mặt. Dưới ánh hoàng hôn màu cam ấm áp, đường nét gương mặt anh nhẹ nhàng như núi xanh, thoạt nhìn rất dễ gần.
Đợi bước chân người đàn ông thong thả đến gần, mùi hương lạnh cũng theo đó bao trùm xung quanh Hạ Nam Chi.
Cô cũng không tránh né, mắt cong cong cười nhạt nói: “Xem ra ngài Tiết có xu hướng giao Tống Kim cho anh rồi.”
Tạ Thầm Ngạn vốn quen được người khác coi trọng, không giấu được khí chất cao quý, bây giờ lại cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt dịu dàng trong trẻo của cô: “Ừ, toàn thắng.”
“Chúc mừng, sếp Tạ.”
Lúc xung quanh không có ai, Hạ Nam Chi hơi nhổm người khỏi ghế đu, nâng bàn tay mảnh khảnh lên lặng lẽ vòng quanh cổ anh lúc anh cúi người đến gần, mặt cũng dán sát lại, tựa như muốn hôn lại không hôn, môi khẽ mấp máy: “Chúng ta đi hẹn hò chúc mừng đi.”