Dẫn Lửa

Chương 45: "Ngày không ăn đêm không ngủ"




Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, lúc ngấm vào trong cũng lập tức xua tan bóng tối trong phòng.

Hạ Nam Chi nằm trên chiếc giường trắng tinh, từ hơn chín giờ tối qua ngủ đến bây giờ vẫn còn mơ mơ màng màng giống như đang nằm mơ, trong đầu đều là mấy chữ hoa Kim Ngư Thảo, cho đến khi hàng mi cong dài khẽ run lên, bỗng dưng tỉnh lại từ trong mộng.

Cô nghiêng người, cầm lấy di động lạnh lẽo ấn mở.

Thời gian trên màn hình hiển thị chưa tới năm giờ sáng.

Yên tĩnh mấy giây, Hạ Nam Chi lại theo bản năng đi tìm bó hoa đặt trên tủ đầu giường, chóp mũi thậm chí còn ngửi được mùi thơm lưu luyến cực nhạt mà cành hoa mềm mại tản mát trong không khí.

Nương theo ánh sáng màu vàng nhạt của đèn tường, cô còn thấy rõ tấm thiệp dán trên giấy hoa.

Cửa hàng hoa Tả Tử.

Giờ khắc này, cũng không biết cô nghĩ gì, trái tim đang hỗn loạn bỗng nảy sinh một sự kích động không cách nào nói rõ.

Cô đứng lên, ma xui quỷ khiến đưa tay xé tấm thẻ xuống.

Ra cửa gấp gáp, cô chỉ tùy tiện thay một bộ váy tơ tằm dài tới mắt cá chân, cũng quên buổi sáng cuối thu rất lạnh, sương mù bay bay giống như tuyết rơi, rớt xuống da thịt phần cổ, cảm giác mát mẻ thấm vào lòng người, cô đứng ở bên đường chặn một chiếc xe.

Địa chỉ cửa hàng hoa cách Hoành Điếm không quá nửa giờ.

Chờ đến đích.

Hạ Nam Chi trả tiền xong lại vội vàng đẩy cửa xe ra, chỉ trong tích tắc mà bên ngoài chẳng biết từ lúc nào đã đổ mưa nhỏ, tí tách rớt xuống lá cây, ngay cả chân trời cũng nhuộm màu mực nhạt.

Cô cũng không kịp tránh mưa, trước tiên nhìn vào địa chỉ, tìm được một cửa hàng hoa đang khóa chặt cửa.

Đầu ngón tay nắm tấm thẻ đã ướt đẫm, lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm biển số nhà trước mắt.

Cửa hàng hoa Tả Tử.

Chỉ là tới không khéo, còn chưa tới giờ mở cửa.

Hạ Nam Chi vội vã muốn chứng thực, cũng siết chặt tấm thẻ hơn mấy phần.

Cô đã đến rồi thì không đi nữa, trốn dưới mái hiên tránh mưa, thỉnh thoảng có gió thổi qua, cơn mưa như gáo nước, tưới lên làn váy.

Cho đến khi phía trước đường phố yên tĩnh lại.

Cô chủ câm điếc của cửa hàng bán hoa cầm ô đúng giờ đi làm, vừa đến gần thì phát hiện có một bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp ngồi xổm ở cửa, váy dài đơn bạc trong suốt như ngâm trong nước, cả người cô ướt sũng, có lẽ là nghe được động tĩnh bước chân, lúc cô ngẩng đầu lên, đuôi mắt hơi chua xót nhuốm một chút hồng phấn.

Giây tiếp theo.

Cô mở môi, giọng nói trong trẻo mềm mại mang theo chút khàn khàn rơi xuống trong tiếng mưa: “Xin chào, ngày hôm qua có phải có một người đàn ông cao lớn tới chỗ cô mua một bó hoa Kim Ngư Thảo không?”

Cô chủ câm điếc hoàn hồn lại, nhanh chóng mở cửa, mời cô vào trú mưa.

Hạ Nam Chi cũng ý thức được mình chật vật, nâng mu bàn tay trắng nõn lên lau đi hạt mưa trên trán, tiếp theo, lại nhận lấy khăn giấy đối phương tốt bụng đưa tới.

“Cảm ơn.”

Cô chủ câm điếc khoa tay múa chân.

Sau đó lập tức phản ứng là có thể cô không hiểu, xoay người muốn đi qua quầy tìm giấy bút.

Hạ Nam Chi thời thiếu nữ từng cùng chị gái Tạ Thầm Ngạn đến trại trẻ mồ côi câm điếc làm công tác tình nguyện, có học tiếng câm hai tháng, cô giữ chặt cổ tay gầy gò của cô chủ, theo tri thức vẫn chưa hoàn toàn quên lãng, ngón tay trắng nõn cũng khoa tay múa chân: “Hôm qua, trong tiệm có bán một bó hoa Kim Ngư Thảo, đúng không?”

Cô chủ câm điếc mắt hơi sáng lên, gật gật đầu.

Hạ Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, lại khoa tay múa chân, muốn hỏi rõ cảnh tượng Tạ Thầm Ngạn đến mua hoa.

“Người đàn ông mặc âu phục lại còn đẹp trai cao ráo kia dẫn theo một nữ thư ký vào đây.” Cô chủ câm điếc chỉ về phía bức tường thủy tinh chất đầy những đóa hoa hồng trắng óng ánh, ý là lúc đó người nọ đứng ở vị trí này, lại khoa tay múa chân nói: “Ban đầu anh ấy muốn mua hoa hồng đỏ nhập khẩu, nhưng loại đó chỉ có mấy đóa, cho nên mới chọn hoa Kim Ngư Thảo.”

Đôi mắt Hạ Nam Chi như mất đi năng lực nhìn mọi vật, đột nhiên không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, lặp lại hỏi: “Không có hoa hồng, mới mua hoa Kim Ngư Thảo?”

Cô chủ câm điếc ngẩng khuôn mặt thanh tú lên, dường như cũng không hiểu vì sao cô lại cố chấp muốn hỏi chuyện này, có điều mỹ nhân thì luôn nhận được đãi ngộ đặc quyền, lập tức kiên nhẫn lặp lại ba lần.

Động tác khoa tay múa chân của Hạ Nam Chi bắt đầu trở nên chậm chạp.

Cuối cùng cô e sợ mình học tiếng của người câm không tốt, giao tiếp với người khác có chướng ngại, lại nhờ cô chủ tiệm hoa viết lại sự việc lên giấy.

Vẫn là câu kia.

Không có hoa hồng nhập khẩu, Tạ Thầm Ngạn mới mua một bó hoa Kim Ngư Thảo.



Lúc trở về khách sạn theo đường cũ, mưa cũng dần dần ngừng lại.

Hạ Nam Chi từ đâu xuất hiện với dáng vẻ ướt sũng làm cho Đàm Tụng đang muốn gọi cô rời giường giật nảy mình: “Em mộng du ra ngoài dạo chơi thì gặp mưa à?”

Cô cởi giày ra, chân trần giẫm lên tấm thảm màu xám trắng.

Da thịt tiếp xúc với hơi ấm mềm mại khiến cho các giác quan của Hạ Nam Chi từ từ khôi phục, vài giây sau, cô có chút uể oải ngồi xuống đất: “Anh Tụng, nếu anh chủ động tặng hoa cho một người phụ nữ, là bởi vì anh thích cô ấy sao?”

Đàm Tụng: “Trong trường hợp này, nếu ngày nào đó em ‘mèo mù vớ cá rán’ nhận được giải thưởng, chắc chắn anh sẽ tự bỏ tiền túi ra tặng cho em một bó hoa để chúc mừng.”

Trước khi Hạ Nam Chi chưa kéo gối dựa trên sô pha phang chết anh ấy.

Đàm Tụng đã kịp nói: “Trở lại chuyện chính, sếp Tạ tặng hoa cho em đúng không, nhất định là thích em đó.”

Nghe anh ấy nói vậy, Hạ Nam Chi hệt như ‘tro tàn lại cháy’, cánh môi tươi đẹp khẽ mím lại: “Hả?”

Đàm Tụng nhìn Hạ Nam Chi không trang điểm cũng chẳng chút hình tượng cứ thế ngồi bệt xuống dưới đất, chỉ nhìn gương mặt mộc của cô là đã mãn nhãn lắm rồi, lại còn dáng người mỏng manh như ngọc tạc này nữa, cho dù bị nước mưa vô tình hắt qua, da thịt cánh tay cũng trắng đến phát sáng, so với lúc mới gặp ngây thơ chưa rành sự đời thì rõ ràng cô ngày càng xinh đẹp hơn, đến mức làm cho người ta chỉ nhìn qua cũng nhớ mãi tới mấy ngày.

Xinh đẹp không có gì để bàn cãi như vậy, ai gặp mà không thích chứ?

Anh ấy nghiêm mặt nói: “Cục cưng à, em chỉ dựa vào gương mặt này cũng đủ khiến người ta thần hồn điên đảo rồi, nói một câu sau phạm thượng, trừ phi sếp Tạ không có khả năng, hoặc là thẩm mỹ khác hẳn với đàn ông bình thường, nếu không làm sao có chuyện không thích em chứ?”

Hạ Nam Chi trầm mặc vài giây.

“Trước đây em cũng tự tin như vậy.”

Khi viết bức thư tình chưa được đáp lại kia, cô luôn cảm thấy Tạ Thầm Ngạn từ nhỏ đã bảo vệ cô giống hệt như một vị thần linh, gần như đến trình độ hữu cầu tất ứng. Biết cô thích đá quý, anh thường xuyên dẫn cô ngồi máy bay tư nhân đi khắp thế giới để đấu giá, nói là vung tiền như rác cũng không quá đáng.

Biết lúc cô học Côn khúc bị sư phụ phê bình chỉ lo ăn mặc xinh đẹp, kỹ thuật hát bị thiếu hụt, khó chịu đến mức bất cẩn xé rách quạt giấy mà cô yêu quý.

Anh đặc biệt sưu tập rất nhiều quạt nhỏ cấp viện bảo tàng cho cô chơi, ở phía trên còn treo các loại trang sức trong suốt như pha lê.

Còn có rất nhiều đồ vật trên người cô từ thời thiếu nữ, cho dù chỉ là một vật nhỏ xíu tiện tay là có thể vứt đi, cũng do Tạ Thầm Ngạn tặng.

Hạ Nam Chi đã quen hưởng thụ những gì anh cho, lúc mới chớm biết yêu cũng dâng cả trái tim báo đáp lại.

Chỉ không ngờ là đụng phải tảng đá cứng ngắc, ở trên đời này thật sự có đàn ông không bị sắc đẹp dụ dỗ, không có ham m,uốn với cô.

Bàn tay ướt sũng của Hạ Nam Chi ôm lấy đầu gối, đầu ngón tay vô thức nắm lấy chất liệu váy rồi thầm nghĩ, ít nhất thì lúc Tạ Thầm Ngạn ở trên giường, ngay cả một nụ hôn đơn giản cũng mang theo dục niệm.

Suy nghĩ của Đàm Tụng rất thẳng thắn: “Em gọi điện thoại hỏi anh ấy là tại sao muốn tặng hoa cho em là được mà.”

Hạ Nam Chi giống như một kẻ nhát gan: “Lỡ như anh ấy mỉa mai em quá nhập vai thì sao?”

“…..”



Cùng một câu hỏi.

Lúc quay phim ở studio của đoàn làm phim, Hạ Nam Chi cũng lén hỏi qua Hạ Úc Phỉ.

Hạ Úc Phỉ đang cầm chiếc gương nhỏ sửa sang lại mái tóc mái bị kẹp cố định, nghe vậy, đột nhiên cô ấy nghiêng gương qua, mặt gương sạch sẽ chiếu rọi khuôn mặt kiều diễm của Hạ Nam Chi, còn cả biểu cảm có chút ưu sầu của thiếu nữ. Đáng tiếc hai người đều chưa từng yêu đương, kinh nghiệm ít đến đáng thương, khi ở cùng nhau nhắc đến chuyện yêu đương này đầu óc quả thực không đủ dùng:

“Anh ta sắp tặng cho cậu cả một núi châu báu đá quý rồi, vậy mà còn chưa đủ yêu cậu à?”

Đàm Tụng ngồi xổm bên cạnh nghe lén lập tức gật đầu.

Tư Duy đang ngồi xổm bên kia cũng nhỏ giọng than thở: “Chuyện tình cảm thường không nói đến lý lẽ. Không thể bởi vì lúc còn trẻ sếp Tạ đối xử tốt với Nam Chi, rồi cảm thấy hai người lưng đeo sứ mệnh liên hôn của gia tộc, không cần nghi thức yêu đương bình thường là có thể yêu nhau.”

Con ngươi đen nhánh của Hạ Nam Chi bỗng dưng mở to, giống như nghe được danh ngôn chí lý.

Hạ Úc Phỉ đặt gương xuống, chiếc váy đen tuyền trên người khiến cô ấy giống hệt như thiên nga đen cao quý thanh lịch, nhìn về phía quân sư đầu chó Tư Duy: “Tiếp tục nói thêm chút nữa đi.”

Tư Duy nhìn hai vị mỹ nhân này, chậm rãi chớp mắt nai rồi nói: “Cho dù có đánh gãy răng cũng không thể đi hỏi anh ấy là rốt cuộc có yêu hay không yêu, vì kiểu nhân vật hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh như sếp Tạ sẽ chỉ cảm thấy cô còn trẻ con. Dù tâm tình anh ấy có tốt, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành cô vài câu như rất yêu chẳng hạn, liệu cô có dám tin không?”

Hạ Nam Chi cắn môi, giọng nói rất khẽ: “Với tính tình cay nghiệt độc mồm độc miệng của anh ấy, làm gì có chuyện dỗ dành tôi, chỉ nhắc nhở tôi nên đi khám não thử.”

“Cho nên cậu không thể chủ động thêm lần nào nữa.” Nghe nửa ngày, Hạ Úc Phỉ đưa ra kết luận: “Nhưng có thể thăm dò Tạ Thầm Ngạn, khiến anh ta nhớ nhung cậu đến ngày không ăn đêm không ngủ, quỳ trên mặt đất cầu xin công chúa điện hạ vui lòng.”

Tư Duy tưởng tượng ra hình ảnh kia: “Cũng tựa tựa vậy.”

Hạ Nam Chi nhẹ nhàng ừ một tiếng, được nhắc nhở như vậy, dường như cô đã có chủ kiến của mình.

“Nhưng mà.” Tư Duy len lén liếc nhìn Đàm Tụng đang hăng say nghe lén: “Không được có người mật báo đó nha.”

Hạ Nam Chi và Hạ Úc Phỉ lạnh lùng liếc mắt qua.

Sau đó, lại ăn ý đồng thời mở miệng: “Nếu có người dám làm phản đồ, chúng ta sẽ diệt khẩu ngay trong đêm.”

Đàm Tụng đột nhiên cảm giác sau gáy lạnh buốt, thử nhìn trái nhìn phải: “Phản đồ??? Ai? Ai là tên phản đồ chết tiệt kia!”

….

Có Tư Duy bày mưu tính kế, ngày hôm sau Hạ Nam Chi đăng bức ảnh bó hoa khô Kim Ngư Thảo lên vòng bạn bè, nhưng chỉ có một mình Tạ Thầm Ngạn có thể thấy được.

Cô quay xong cảnh quay buổi trưa.

Lúc ngồi trong phòng hóa trang tháo đồ trang điểm xuống, cách đúng tám giờ còn có ba giây, điện thoại di động rung lên trước một bước.

Là Tạ Thầm Ngạn đúng hẹn gọi tới.

Lúc nghe máy, Hạ Nam Chi tùy ý lấy khăn giấy ướt lau mặt vài cái, sau đó kéo áo choàng quấn quanh mình, tìm một nơi bên ngoài không có người thì thầm: “Anh gọi tới đúng lúc thật đấy, phó đạo diễn bảo em quay thêm một cảnh, thiếu chút nữa không nhận được điện thoại của anh rồi.”

Bên phía Tạ Thầm Ngạn yên tĩnh hơn bên cô, giọng nói của anh hơi khàn khàn, rất dễ bắt được trái tim người khác: “Có tiện gọi video không?”

Hạ Nam Chi khựng lại.

“Sếp Tạ, em đang ở đoàn làm phim, nếu đang ở trong khách sạn, anh muốn em trần tr,uồng nói chuyện với anh cũng được nữa là.” Ỷ vào khoảng cách mười vạn tám ngàn dặm, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô trước nay rất thích cậy mạnh, mà giây sau, bên tai lại nghe thấy Tạ Thầm Ngạn thấp giọng nói: “Muốn nhìn em một lúc.”

Hạ Nam Chi có chút chống đỡ không nổi, dưới mi mắt cong cong là ánh mắt đã sớm dao động, nhìn anh nhiếp ảnh gia đi ngang qua cách đó không xa, cùng với một số diễn viên vừa nói vừa cười đi đến quầy bán đồ ăn vặt mua đồ ăn vặt, còn có trợ lý của Duyên Ly Thịnh ôm không ít đồ vừa chạy vừa rớt, luôn miệng gọi tóc giả của anh nhà tôi đấy…

Cô như mất hồn mất vía nhìn chằm chằm, định dùng cảnh tượng hỗn loạn để phân tán lực chú ý của mình đối với Tạ Thầm Ngạn.

Cho đến khi nghe thấy trong điện thoại di động, anh nói: “Vậy anh cúp nhé?”

“Anh dám.” Hạ Nam Chi rất dễ rơi vào bẫy của anh, bên này cúp máy trước một giây, lại nhanh chóng gửi lời mời video sang.

Đập vào mắt là sườn cổ thon dài trắng lạnh của Tạ Thầm Ngạn, di chuyển lên trên nữa là khuôn mặt tuấn tú kia cũng xuất hiện trên màn hình.

Chỉ là anh đang ngồi trong văn phòng phong cách tối giản lạnh lùng, rèm cửa cũng khép kín không có chút ánh sáng. Cô thấy anh lấy một viên thuốc màu trắng từ trong ngăn kéo ra, cũng không lấy nước, cứ thế nuốt xuống.

Tư thế uống thuốc này còn gọn gàng linh hoạt hơn cả lúc cô ăn kẹo.

Thấy vậy, Hạ Nam Chi hơi lo lắng: “Anh bị bệnh à?”

Thảo nào trong điện thoại nghe giọng anh khàn khàn.

Tạ Thầm Ngạn giơ ngón tay thon dài bưng ly thủy tinh lên, thấm ướt môi mỏng: “Không có gì đáng ngại, tối qua Thịnh Kỳ mở điều hòa trên xe quá thấp thôi.”

Tuy nói như thế, nhưng anh lại thoải mái tiếp nhận sự lo lắng đến từ Hạ Nam Chi: “À, vậy anh đã gặp bác sĩ chưa? Thuốc này không phải là thư ký Thịnh tùy tiện mua ở tiệm thuốc dưới lầu chứ? Cứ nhét đại một viên vào miệng như thế liệu có tác dụng không? Em… hay là em xin nghỉ cùng anh đến bệnh viện khám thử xem nhé?”

Tạ Thầm Ngạn lúc này lại rất dễ nói chuyện, đôi môi mỏng cong lên: “Đừng xin nghỉ.”

“Được rồi.” Hạ Nam Chi cũng thật tình không đến ba giây, bàn tay mảnh khảnh mềm mại nắm chặt di động, nhỏ giọng nói: “Gì ấy nhỉ, à, ánh mắt chọn hoa của anh rất tốt.”

Cái ly Tạ Thầm Ngạn đưa tới bên môi thoáng chậm lại, rõ ràng mới vừa uống qua, lại giống như bị thứ gì đó làm khô hơi nước trong cổ họng: “Em thích à?”

Hạ Nam Chi nhướng hàng mi cong cong lên nhìn anh một cái, lại nhanh chóng rũ xuống, nhìn chằm chằm hòn đá nhỏ ở mũi chân: “Cũng, cũng tạm được.”

Cô cũng không hề đề cập tới chuyện sáng sớm đội mưa chạy đến tiệm hoa để chứng thực, chỉ là muốn hỏi anh đã thấy trong vòng bạn bè chưa?

Hàn huyên hết đông sang tây gần hơn nửa tiếng, kỳ thật không cần Hạ Nam Chi kể về những chuyện hằng ngày ở đoàn làm phim thì cũng đã có ‘thần báo bên tai’ cứ cách dăm ba ngày lại chủ động báo cáo cho Tạ Thầm Ngạn, nhưng nghe từ miệng cô dường như thú vị hơn rất nhiều.

Cuối cùng dáng người thon dài lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt lạnh lùng trầm tĩnh của anh nhìn chằm chằm sườn mặt hơi thấp trong video, đột nhiên nói: “Đã làm thành hoa khô để giữ được lâu rồi mà còn không thích?”

Mũi chân Hạ Nam Chi theo phản xạ đá vào hòn đá nhỏ rồi đứng khựng lại tại chỗ.

Phía trước Duyên Ly Thịnh tình cờ đi ngang qua thì bất ngờ bị bắn trúng bắp chân, chưa kịp nổi giận, vừa quay đầu đã thấy Hạ Nam Chi đứng ở dưới tàng cây hơi đỏ mặt.

Người đẹp thật sự có đặc quyền.

Anh ta như si như dại đứng xa xa nhìn vài giây, cuối cùng đứng đắn sửa sang lại cổ áo, lại chuyển động chiếc nhẫn, bày ra một loại tư thái tao nhã tiếp tục đi ngang qua.

Đáng tiếc Hạ Nam Chi không còn dùng hòn đá nhỏ để đá anh ta nữa.

…..

Kết thúc cuộc gọi video.

Hạ Nam Chi lên mạng tra cứu thuốc cảm mạo có thể uống, sau đó gửi cho Lam Anh một tờ đơn thuốc.

[Công chúa điện hạ, sếp Tạ chỉ bị cảm mạo bình thường thôi, uống một ly nước nóng là có thể khỏe lại ngay. Cô làm thế này… người không biết chuyện còn tưởng anh ấy mắc bệnh nan y đấy.] Lam Anh gửi tới tin nhắn thoại, vừa mở ra nghe đã vang lên tràng cười mang theo ý trêu chọc.

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Hạ Nam Chi đỡ trán, bị Tạ Thầm Ngạn dùng dăm ba câu nhiễu loạn tâm tư, đến khi hoàn hồn cũng cảm thấy mình đã chuyện bé xé ra to.

Mà Lam Anh còn nói: [Cô và Tạ tổng không hổ là tâm hồn dung hợp, cũng quá ăn ý rồi đấy.]

Cái gì mà tâm hồn dung hợp….?

Tư tưởng Hạ Nam Chi có chút không thuần khiết, chưa đợi hỏi lại, một tin nhắn thoại lại được gửi tới.

[Sếp Tạ vừa mới chính miệng dặn dò tôi, nói là thấy cô trong video cằm nhọn hết cả rồi, đạo diễn chắc chắn đã dùng hết tiền đầu tư vào phim ảnh, hà khắc với cô, muốn mở bếp thêm cơm cho cô ——]  Lam Anh thêm mắm dặm muối lời của Tạ Thầm Ngạn rồi thuật lại cho cô nghe, tiếp tục chậm rãi nói: [Cá Con ngốc nghếch lại kén ăn, rất khó nuôi.]

Hạ Nam Chi đúng là không thích ăn cơm hộp của đoàn làm phim lắm, đặc biệt là rau xanh, cắn một miếng giống như uống thuốc độc đắng.

Cho nên cả ngày chỉ muốn tiết kiệm chút tiền mặt, bảo trợ lý đi mua đồ ăn vặt cho cô ăn.

Nhưng khoảng thời gian trước Đàm Tụng bị người ‘bố nuôi trẻ tuổi’ kia cảnh cáo, lập tức hóa thân thành người máy giám sát vô tình, không cho cô đụng vào đồ ăn vặt.

Thế là mùa thu này, Lam Anh đã hoàn thành sứ mệnh của mình là thường xuyên đưa đồ ăn thức uống cho đoàn làm phim.

Mỗi lần cô ấy đến, ngay cả mấy người trong nhóm diễn viên cũng nhìn cô ấy như nhìn thấy bố mẹ tới đưa cơm.

Ngoài việc chu đáo quan tâm các nữ diễn viên trong đoàn làm phim, từ diễn viên quan trọng đến diễn viên quần chúng đều có phần, tặng các loại mỹ phẩm dưỡng da nổi tiếng, cô ấy còn tặng canh bào ngư nhân sâm và các món ăn khuya xa hoa đẳng cấp.

Người có mắt nhìn đều biết lộc ăn này là hưởng ké của Hạ Nam Chi.

Lời đồn cô được nhà đầu tư nuôi dưỡng như chim hoàng yến vô hình trung cũng càng lúc càng chứng thực.



Đảo mắt đã đến cuối tháng.

Hạ Úc Phỉ thân là nữ số 2 cũng không có nhiều cảnh quay lắm, lúc cô ấy đóng máy lại rục rịch hỏi Hạ Nam Chi: “Tớ muốn xăm một hình trên thắt lưng, đi cùng không?”

Mặt trời lúc chạng vạng rất dịu mắt, Hạ Nam Chi ngồi trong ánh sáng, ngước khuôn mặt trắng nõn lên suy nghĩ một lát: “Tớ xăm cái gì?”

“Hoa Kim Ngư Thảo.”

Cô lại suy ngẫm, chống má nói: “Cậu biết tình cảnh đau khổ nhất mà tớ từng gặp là gì không?”

“Hả?”

“Tạ Thầm Ngạn và Hạ Tư Phạm bắt tay dạy dỗ tớ.”’

Lúc đó cô kêu trời không thấu đất không hay, cầu xin ai cũng vô dụng.

Cho nên Hạ Nam Chi rất thức thời, không dám tùy tiện học người ta đi xăm lên người thứ gì đó.

Sau khi Hạ Úc Phỉ xách vali rời khỏi Hoành Điếm, cô cũng thiếu đi một người bạn chơi cùng, cũng may Tạ Thầm Ngạn sợ cô cô đơn trống trải, hai người bất tri bất giác từ cách ba ngày một cuộc điện thoại video biến thành một ngày ba lần điện thoại video.

Hạ Nam Chi quay phim xong sẽ vội vàng quay về khách sạn, vừa lười biếng lăn vào chăn lật xem kịch bản, vừa cùng anh lẩm bẩm lời thoại.

Thỉnh thoảng.

Gặp cảnh Tạ Thầm Ngạn đang ở bể bơi trên tầng cao nhất của biệt thự Tư Nam, khóe mắt cô đảo qua màn hình, vừa vặn len lén nhìn thấy anh từ trong nước đứng lên. Dưới ánh đèn sáng loáng lạnh lùng, vòng eo và cơ bụng tinh xảo của người đàn ông hiện lên rõ ràng, so với khí chất thanh cao lúc anh mặc quần áo cẩn thận tỉ mỉ thì lúc này càng để lộ vẻ lười biếng gợi cảm hơn, tùy tiện chụp lại màn hình cũng có thể so sánh với người mẫu bom tấn của giới thời trang.

Tốc độ lật trang của bàn tay nhỏ nhắn bỗng trở nên chậm rì.

Cho đến khi Tạ Thầm Ngạn ngồi xuống sô pha, cánh tay mạnh mẽ chống lên hai đầu gối, rất biết điều rút ngắn khoảng cách ống kính: “Nhìn gì vậy?”

Hạ Nam Chi nhẹ nhàng à một tiếng, ngay cả vành tai cũng bỗng dưng đỏ lên: “Thì, nhìn cơ bụng của anh đó.”

“Anh đâu có hỏi em cái này.”

Tạ Thầm Ngạn cố ý trêu chọc cô, đôi mắt sâu thẳm kia mang theo chút tính xâm lược: “Thì ra em muốn xem ——”

“Không được nói ra.”

Hạ Nam Chi giơ ngón tay chặn trước ống kính điện thoại di động.

Không nhìn thấy người nhưng vẫn có thể nghe thấy anh nói khẽ: “Lúc trước là ai dõng dạc nói rằng trần tru,ồng gọi video với anh cũng được nhỉ?”

Yên lặng vài giây.

Che che giấu giấu ống kính như vậy thật sự chơi không nổi.

Hạ Nam Chi chuẩn bị tốt tâm lý mới chầm chậm dời tay đi, bỗng nhiên đôi mắt trong suốt như nước mở to, giọng nói hàm chứa ý lên án: “Anh anh anh!”

Tạ Thầm Ngạn ngồi trên sô pha không nhúc nhích, chỉ là chiếc quần bơi màu đen kia trông có vẻ không chịu nằm yên lắm.

Hạ Nam còn chưa dứt lời, sợ cách tường có người nghe lén, cô lại nhẹ nhàng nói: “Anh nhìn mặt em mà cũng cứng được à?”

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Thầm Ngạn bình tĩnh đến mức tựa như không có phản ứng sinh lý mạnh mẽ gì, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Không được sao?”

Được thì được!!!

Nhưng không phải anh đã tiêu hao hết thể lực ở dưới bể bơi rồi sao, thế mà vừa lên bờ gọi video cho cô lại như thế. Hạ Nam Chi nhịn không được vùi trán vào chăn bông mềm mại, ngón tay vu vơ níu lấy hoa văn màu trắng mềm mại trên đó, qua một lúc, khi đã cắn tê đôi môi đỏ bừng cô mới nói: “Em muốn xem.”

Tạ Thầm Ngạn như đứng trên bàn đàm phán, cò kè mặc cả với cô: “Em cũng cởi đi.”

Cách màn hình điện thoại di động cực mỏng, hai người im lặng nhìn nhau.

Hạ Nam Chi gần như sắp chìm đắm trong đôi mắt như ngọc đen kia của anh, lớn mật làm bậy một phen, chỉ là trước khi cởi ra, cô cố ý chậm rãi: “Được thôi, anh nhìn thử xem trong khoảng thời gian này em có bị mấy món súp kia vỗ béo không? Tư Duy còn nói anh ấy đã lên ba cân rồi đấy.”

Lớp áo choàng tắm lỏng lẻo kia trượt dọc theo bả vai trắng như sứ xuống tới thắt lưng, vì vừa tắm rửa xong nên bên trong cô không mặc gì cả.

Mấy giây sau.

Trong lòng Hạ Nam Chi thoáng hồi hộp, cô vùi chiếc eo thon của mình dưới chăn, để dáng người quyến rũ như ẩn như hiện trước màn hình.

Cô nhìn thẳng vào ánh mắt Tạ Thầm Ngạn trên màn hình, đôi môi đỏ mọng chậm rãi nói từng chữ một: “Béo lên rồi đúng không?”

Tạ Thầm Ngạn rũ mắt không trả lời, chỉ là ngón tay cong cong đã đặt ở mép lưng quần màu đen, cổ họng dính chút khàn khàn: “Anh có thể nhìn em, rồi làm chút vận động nam tính được không?”

Lời nói và hành động của anh rất lịch sự, nhưng cử chỉ thì chưa chắc.

Hạ Nam Chi suy nghĩ hồi lâu, đuôi mắt run rẩy hiện lên sự quyến rũ đặc trưng: “Có thể chứ.”



Cuộc gọi video tối nay kéo dài tới tận ba tiếng đồng hồ mới kết thúc, kịch bản vừa xem được một nửa đã rơi xuống mép giường, bị gió mùa thu len qua cánh cửa sổ chưa khép kín thổi bay đầy đất.

Trong bóng tối, thân hình mềm mại của Hạ Nam Chi cuộn tròn trong chăn nhỏ, cũng quên mất mấy giờ mới ngủ.

Chỉ biết khoảng năm giờ sáng.

Cô bị đánh thức một lần, bên tai nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Theo bản năng cầm lên nhìn, mở đôi mắt ngái ngủ ra, phát hiện là điện thoại của Tạ Thầm Ngạn.

“Anh không ngủ à?”

Linh hồn của Hạ Nam Chi không biết đã bay đi đâu, chỉ biết hỏi như thế.

Giọng Tạ Thầm Ngạn có chút khàn khàn, nghe vào tai quả thật cực kỳ giống một đêm không ngủ: “Ngày mấy tháng sau em đóng máy?”

Ngón tay nhỏ nhắn của cô vô thức siết chặt di động, đôi môi đỏ mọng thốt ra: “Hả?”

“Sau khi đóng máy, anh đón em về biệt thự Tư Nam.”

Hạ Nam Chi ngẩng đầu lên, cảm giác đầu óc nặng nề nên cô lại vùi sâu vào gối, hô hấp nhẹ nhàng: “Về đó làm gì…”

Tạ Thầm Ngạn chậm rãi nói: “ ‘Yêu’ em.”