Ánh mặt trời giữa trưa chói chang có thể khiến mỹ nhân ngư cháy cả da.
Cả người Hạ Nam Chi bủn rủn, tỉnh giấc trong tư thế cuộn tròn người. Cô đã sớm thay sang một bộ váy ngủ hai dây, mái tóc dài đen nhánh buông dài trên ga trải giường. Cô lười cử động, chỉ cụp mắt, nhìn thấy những dấu hôn dày đặc trên bả vai trắng nõn của mình nhờ vào ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính.
Tạ Thầm Ngạn chắc chắn là mắc chứng cố chấp trên một phương diện ham m.uốn nào đó.
Cơ thể cô chính là chứng cứ rõ ràng nhất.
Nhưng mà nghĩ lại, người đàn ông nhẫn nhịn từ tối hôm qua tới bây giờ chưa được giải phóng kia cũng bị cô cào từ xương quai xanh đến tận eo, phần cơ bắp sau lưng cũng nổi lên những vết cào đầy tính thẩm mĩ. Bỗng nhiên, người vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, hành sự cẩn thận như Hạ Nam Chi cảm thấy thoải mái hơn chút.
Quả nhiên, người chơi hệ cấm dục là giỏi nhịn nhất.
Cô nằm thêm một lát.
Hạ Nam Chi cong tấm lưng thon thả trắng nõn lên, ngồi dậy rồi bước xuống
giường. Trước khi vào phòng tắm để rửa mặt, cô tiện tay cầm chiếc điện thoại không biết đã gác trên tủ đầu giường từ khi nào theo.
…
Mới sau sáu tiếng đồng hồ ngắn ngủi, những hot search liên quan đến tin đồn tiêu cực của Hạ Nam Chi đã bị kéo xuống hết. Đàm Tụng nhận được điện thoại của cô thì chạy vội từ sảnh khách sạn lên lầu, vừa vào cửa đã trầm mặt nói: “Tổ tông của anh ơi, em có thể để ý đến sự nghiệp tuyến 18 của mình chút được không, gọi ba mươi mấy cuộc điện thoại mà không nhận… Cuối cùng vẫn là người tốt như sếp Tạ nghe điện thoại giúp em.”
Hạ Nam Chi kinh ngạc vài giây, nhận ra filter người tốt anh ấy lắp cho Tạ Thầm Ngạn ngày càng rõ nét.
“Ngủ không đủ sẽ rất dễ biến thành gấu trúc, anh Tụng, mong anh hãy thông cảm cho những cô gái đẹp thích chăm chút ngoại hình như em.” Cô rót một ly nước rồi nhấp một ngụm cho nhuận họng, đôi môi đỏ căng bóng đầy quyến rũ, sau đó lại chậm rãi nói tiếp: “Mà đầu sỏ hại em ngủ không ngon giấc lại chính là vị ân nhân sếp Tạ trong lời anh nói đấy.”
Đàm Tụng do dự hồi lâu: “Hai người các em lúc ở riêng chơi bời cũng hoang dã ghê nhỉ.”
Trước khi Hạ Nam Chi bước ra khỏi phòng tắm, cơ thể mảnh khảnh đã được bọc trong một chiếc áo tắm to dài, che kín từ đầu đến chân, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ một dấu hôn nào. Ngón tay cô khẽ gõ lên miệng ly thủy tinh: “Được rồi, quay lại chủ đề chính. Cuối cùng mấy cái hot search hài hước trên Weibo được giải quyết sao rồi?”
Nói đến công việc, Đàm Tụng rất biết cách tỏ ra nghiêm túc: “Vốn dĩ Tinh Kỷ tính để em ké lưu lượng của Trì Lâm Mặc, không đính chính công khai cũng không xử lý hot search. Sau đó chuyện này đã được thư ký Lam của tập đoàn Tạ thị giải quyết dứt điểm.”
Anh ấy nhanh chóng mở máy tính bảng ra, đưa tới trước mặt Hạ Nam Chi.
Sở dĩ Lam Anh có thể vượt qua một nhóm tinh anh dày dặn kinh nghiệm làm việc, nhảy dù xuống vị trí thư ký đặc biệt bên cạnh chủ tịch, không phải chỉ nhờ vào chút quan hệ với nhà họ Tạ.
Cô ấy không muốn dập hot search để khống chế dư luận, mà chỉ liên lạc với ekip của Hạ Úc Phỉ, nhờ bên đó hỗ trợ. Bọn họ đăng hai tấm ảnh lên Weibo, kèm dòng chữ: [Ai có thể cho tôi một hot search.]
Ảnh mà cô ấy đăng là một tấm selfie chụp trong buổi concert, và một tấm ảnh chụp tiệc tối.
Ở trong phòng bao yên tĩnh của nhà hàng.
Ngoài hai nữ minh tinh thì ở đó còn có một ca sĩ trẻ trong đoàn đội của Trì Lâm Mặc.
Khi hot search thật sự kéo tới, Thang Hồng Lãng cũng chính thức lên tiếng, nữ phụ trong bộ phim điện ảnh là Hạ Úc Phỉ.
Hơn nữa, ca sĩ hát OST cho phim cũng là ca thần Trì Lâm Mặc.
Fan hai nhà đang điên cuồng cắn xé nhau lập tức tỉnh táo lại, chạy tới dưới Weibo của paparazzi mắng mỏ:
[Phỉ Phỉ nhà tôi không xứng được gọi tên à?]
[Nữ chính, nữ phụ và ca sĩ hát OST trong phim đạo diễn Thang đều ở đó, thế mà lại bị mấy người tung tin thành bê bối tình cảm của ca thần hàng đầu với một diễn viên tuyến 18. Tội nghiệp Hạ Nam Chi, một nghệ sĩ nho nhỏ cũng bị bôi đen thành thế này?]
[Chủ top ăn nói cho cẩn thận, Mỹ Chi nhà tôi đã diễn hai bộ phim của đạo diễn nổi tiếng rồi, có điều chưa được chiếu thôi, sắp thăng hạng rồi đấy!]
[Tôi từng xem video mà paparazzi khác đăng lên sau đấy, hình như là Hạ Nam Chi tìm Trì Lâm Mặc xin chữ ký rồi bị chụp lại. Tin đồn cái gì, trò hề thì có!]
[Mỹ Chi nổi thật rồi, diễn viên đang nổi như Hạ Úc Phỉ còn ra mặt thanh minh cho cô ấy mà.]
[Tôi là fan sự nghiệp trong siêu thoại của cô ấy, nghe nội bộ Tinh Kỷ nói hồi mới ra mắt, Mỹ Chi đã từ chối mấy cái quy tắc ngầm, thế nên mới mãi không hot như này. Bây giờ khó khăn lắm mới đóng được một bộ phim, mong các vị phóng viên tích đức một chút, đừng có làm phiền cuộc sống riêng tư của chị đẹp nhà tôi nữa.]
[Tấm ảnh chụp lén mờ căm như vậy còn không che được ngoại hình xinh đẹp của Hạ Nam Chi, nhìn khuôn mặt đó thôi đã đủ khiến tôi mê đắm, ai mà nỡ không giúp cô ấy chứ?]
Sau đó, cũng có fan lí trí bên nhà Trì Lâm Mặc chạy tới: [Mong mọi người đừng có đồn anh nhà tôi kim ốc tang kiều nữa, một năm anh ấy đi diễn khắp nơi trên cả nước, từng sống trong vô số khách sạn nhưng chắc chẳng ở nhà mình được mấy ngày, trông có giống giấu người không? Dù có người muốn được giấu, anh ấy cũng chẳng có thời gian.]
…
“Ban đầu anh cũng sợ nhà họ Hạ can thiệp, dẹp mất hot search.”
Đàm Tụng thấp giọng nói.
Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Nam Chi lướt lên lướt xuống màn hình, đồng thời hé môi nói: “Bên Hạ Tư Phạm không đè được độ hot của siêu thoại đâu, anh ấy sẽ không tiếp tục làm việc phí công vô ích…”
Giọng nói mềm mại của cô bỗng dừng lại, chỉ vì một video phỏng vấn xuất hiện trên màn hình.
Lướt nhanh qua.
Trên màn hình, người đàn ông mặc bộ vest màu lam quen thuộc đang ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, những ngón tay thon dài như được chạm khắc nhẹ nhàng đan vào nhau. Lúc nhìn vào màn hình nhận phỏng vấn, lông mày như mực, ánh mắt trong veo, không hề lạnh lùng cao ngạo như bình thường mà ngược lại còn toát lên khí chất khiêm nhường sang trọng được dưỡng dục qua từng đời của người nhà họ Tạ.
Anh ngước khuôn mặt thanh tú lên, giọng nói trong trẻo vang lên qua màn hình:
“Tôi đã có vị hôn thê, mong mọi người cũng sớm tìm được chàng rể tốt.”
Cô tiện tay mở mục bình luận trong bài phỏng vấn trên Weibo.
Mới chỉ mấy phút, đã có không ít chị em mê trai chạy vào bình luận:
[A! Ai đây ai đây, chẳng phải anh chồng quyến rũ lắm tiền trong giới đầu tư tài chính của tôi đấy sao.]
[Tôi hay nghe người ta nhắc về nhan sắc của người cầm quyền mới của Tạ thị, là khách quen trên các tạp chí tài chính thế giới. Số báo nào có anh ấy đứng bìa thì chắc chắn sẽ phá kỷ lục doanh thu. Nhưng không ngờ anh ấy lại có một khuôn mặt trời sinh đã đẹp điên đảo thế này.]
[Anh ấy có chủ rồi! Có chủ rồi!]
[Cứ nghĩ đến chuyện anh ấy đã là chồng người ta, tôi thấy mình như bi,ến thái, cảm giác anh ấy càng thêm quyến rũ là sao nhỉ?]
[Fan mới tới tìm tổ chức đây, có chị em tốt bụng nào phổ cập cho tôi về anh chồng mới @Tạ Thầm Ngạn này không.]
[Tuy trên mạng có thể tìm thấy rất nhiều tin tức liên quan đến nhà họ Tạ, nhưng mẹ của nam thần Tạ Thầm Ngạn là nữ thần nổi tiếng Khương Nại đấy. Các fan mới phải nhớ một điều, anh ấy là người thừa kế hoàn hảo nhất của gia tộc, không có Weibo cũng không vào giới giải trí. Nếu muốn xem nhan sắc thần thánh của anh ấy, ngoài việc ngồi chờ báo giấy thì còn có thể tới Weibo của nữ thần Khương Nại chờ xem.]
[Hóa ra mẹ anh ấy có nhan sắc như thiên tiên giáng trần, bảo sao anh ấy đẹp trai như vậy!!!]
[Huhuhu, anh ấy quá dịu dàng quá cấm dục, còn chúc tôi sớm kiếm được chồng chứ?]
[Chỉ có tôi tò mò xem cô gái nào đã tích đức tám đời để trở thành vợ sắp cưới của anh ấy à???]
…
Dưới bài phỏng vấn.
Đương nhiên không tìm được thông tin của vợ sắp cưới mà Tạ Thầm Ngạn đã công khai.
“Chồng? Tôi còn chưa gọi vậy bao giờ đâu.” Hạ Nam Chi thoát khỏi video phỏng vấn, dừng nửa giây, lại lặng lẽ chụp màn hình lại rồi lưu vào đó. Sau đó cô ngước lên nhìn về phía Đàm Tụng: “Sao bài phỏng vấn của anh ấy lại lên top thế?”
Người trong giới giải trí ai mà chẳng biết, nếu không đánh tiếng với truyền thông thì không thể được đẩy lên hàng đầu.
Đàm Tụng nói: “Đây là kế hoạch quan hệ công chúng của thư ký Lam, bước tiếp theo trong kế hoạch của cô ấy là đăng báo công khai trên khắp cả nước về tin đính hôn cùa tập đoàn Tạ thị.”
Để đè hot search tin đồn của ca thần và diễn viên tuyến 18 mà phải lôi cả Tạ Thầm Ngạn ra.
Mà còn làm rõ lớn chuyện chứ?
Hạ Nam Chi nghiêng khuôn mặt trắng nõn sang, hỏi anh ấy: “Anh cảm thấy có được không?”
“Được chứ.” Bây giờ Đàm Tụng cứ như bị kéo vào một tổ chức đa cấp thần bí nào đó rồi bị tẩy não, nâng Lam Anh lên làm đại thần xã giao, vừa tôn sùng vừa xun xoe: “Từ giờ về sau thư ký Lam sẽ trở thành nữ thần của anh, cô ấy giỏi thật sự, hai ba chiêu đã giải quyết xong vụ tin đồn này, anh còn muốn hỏi xem cô ấy có muốn đổi nghề làm quản lý nghệ sĩ không.”
Hai ba giây im lặng.
Hạ Nam Chi nói: “Cô ấy sẽ từ chối anh.”
“Nữ thần từ chối anh..” Đàm Tụng lại tiếp tục ưu tư nói: “Nhưng cô ấy đã nói anh là kỳ tài hiếm gặp, nguyện ý nhận anh làm đồ đệ, sau này trong đoàn đội có gì cần bày mưu tính kế, sẽ giúp anh vượt ải mà không thu phí.”
Đôi môi đỏ của Hạ Nam Chi khẽ mấp máy: “Anh Tụng.”
“Có chuyện gì em cứ nói.” Đàm Tụng vô cùng thoải mái.
“Trong điện thoại anh có phần mềm chống lừa đảo của quốc gia không?”
“Tải cái đó làm gì?”
“Anh nói xem?”
…..
Với cái miệng của Lam Anh, nếu xổ hết thực lực ra chắc chắn sẽ lừa được cả cái quần cộc cuối cùng của Đàm Tụng mất.
Hạ Nam Chi đoán trong chuyện này hẳn là có người đã đục nước béo cò, nhưng cô không muốn nói thẳng ra. Cô chỉ đổi sang một bộ đồ mặc ra đường, sau đó ngồi lên xe đi tới đoàn phim tiếp tục đóng phim.
Lúc ấy, chỉ có Đàm Tụng cứ ôm cái điện thoại liên tục lướt hot search trên Weibo, thỉnh thoảng lại nhận mấy cuộc điện thoại hỏi han.
Mấy cảnh quay trước đều diễn ra trong trường quay, tranh thủ lúc đạo diễn hô nghỉ giải lao.
Hạ Nam Chi cứ như một cô thiên kim tiểu thư lớn lên trong khuê phòng không hiểu sự đời, thậm chí không biết chữ ký của Trì Lâm Mặc đáng giá bao nhiêu. Cô tặng hết mấy chục tấm, còn cho Tang Lạc tận ba tấm.
Tang Lạc là cô trợ lý gián điệp của cô, bình thường nhàn đến mức như sắp nghỉ hưu sớm, cô ấy lập tức cảm động chắp tay trước ngực: “Chi Chi, chị là bảo bối của em, sau này dù Lê Mạch có muốn chém đầu em thì em vẫn sẽ giữ kín chuyện riêng tư của chị.”
“Ồ, nếu có bị chém đầu thì em cứ nói đi.”
“Hả?”
Tang Lạc cẩn thận giữ ba tấm chữ ký trong tay, đôi mắt mèo to tròn rất đáng yêu.
Hạ Nam Chi cười dịu dàng với cô ấy rồi ấn vào nút tạm dừng trên điện thoại, ở đó đang chiếu một vở hí kịch nổi tiếng: “Trước giờ chị vẫn đặc biệt quý mến những người thích hí khúc, tháng sau sẽ bảo anh Tụng cho em thành nhân viên chính thức.”
Từ góc nhìn của Tang Lạc, Hạ Nam Chi đang nhàn nhã đứng một mình dưới ánh hoàng hôn, bộ váy dài trắng ngà kiểu cổ điển làm dáng người cô còn tuyệt vời hơn. Tuy biểu cảm góc nghiêng trông rất xinh đẹp, nhưng cảm giác lại có chút vô thực.
Người có ngoại hình thật sự có thể tác oai tác quái trong thế giới tràn đầy danh lợi phù phiếm này, tôi cần gì phải quan tâm Lê Mạch nghĩ gì?
Đưa mắt mà nhìn, tất cả các nghệ sĩ dưới trướng Tinh Kỷ, chỉ có Hạ Nam Chi là người không nghe lời nhất.
Ngón tay Hạ Nam Chi cầm lấy tấm chữ ký cuối cùng của ca thần, đi dạo một vòng, cuối tùm tìm thấy Tư Duy ở một khu nghỉ ngơi cách trường quay tầm mười mét. Anh ta đang thất thần ngồi trên ghế, mặc bộ đồ của đoàn phim, vẫn để nguyên lớp trang điểm, hẳn là tối nay còn phải quay chụp tiếp.
Bước trên đôi giày cao gót, cô đi nhẹ nhàng qua đó.
Hàng mi mềm mại của cô buông xuống, nhìn anh ta hồi lâu: “Phỏng vấn một chút, anh đang suy nghĩ gì vậy? Tại sao hôm nay chỉ ăn ba suất cơm thịt viên kho tàu của đoàn phim?”
Tư Duy bỗng lấy lại tinh thần, nhìn sang Hạ Nam Chi không biết đã đứng bên cạnh từ bao giờ: “Hả… Nam Chi?”
Đôi môi đỏ mọng của Hạ Nam Chi khẽ cong lên, cô đưa tờ chữ ký qua: “Đang nghĩ cái gì thế?”
Tư Duy hơi ấp úng, nhất là khi thấy cô đi xem concert còn không quên mang chữ ký của Trì Lâm Mặc về cho mình. Một lúc sau, anh ta thu hết can đảm nói: “Chuyện trên mạng, cô thấy chưa?”
Hạ Nam Chi ngồi nghiêng trên chiếc ghế trống bên cạnh, làn váy màu trắng ngà cũng lắc nhẹ bên mắt cá chân: “Anh nói tới chuyện gì?”
Sợ trong đoàn đông người phức tạp, Tư Duy thấp giọng nói: “Tối hôm qua có người ẩn danh đăng tin hot trong nhóm đạo diễn, nói thư ký tập đoàn Tạ thị tìm tới, muốn Thang Hồng Lãng phối hợp dẹp hot search giúp cô.”
Mỗi đạo diễn nổi tiếng đều có cái nết cổ quái của riêng mình, người đã trà trộn trong giới giải trí cả chục năm như Thang Hồng Lãng cũng không ngoại lệ.
Trong lúc chuẩn bị quay phim, anh ta giữ bảo mật còn kín hơn đặc công, tiếng gió cũng rất kín.
Diễn viên đã vào đoàn phim đều phải ký vào một hợp đồng bảo mật, cũng không thể sử dụng tên của bộ phim để lên hot search lăng xê.
Lần này để tẩy trắng tin đồn cho Hạ Nam Chi, Thang Hồng Lãng lại lên hot search trước một ngày, thế đã là phá cách lắm rồi.
Tư Duy dừng lại mấy giây, chờ nhân viên ôm đống dụng cụ đi xa hẳn mới nhìn sang khuôn mặt tinh xảo xinh xắn của Hạ Nam Chi, nói tiếp: “Cô dẫn tư bản vào đoàn làm phim, tư bản lại là tập đoàn Tạ thị, đây không phải bí mật gì cả, mọi đều đang lén lút tung tin cô là chim hoàng yến được Tạ Thầm Ngạn nuôi trong giới giải trí đấy.”
Chim hoàng yến?
Hạ Nam Chi nghiêm mặt nói: “Con người tôi kiên cường bất khuất như vậy, làm gì có tên ngốc nào sẽ tin chuyện này?”
Tư Duy mới định nói gì đó.
Đột nhiên, vị đỉnh lưu Diên Ly Thịnh nghe tiếng gió chậm rãi đi tới, trong tay còn cầm cốc cà phê nóng hổi, bước chân cố ý dừng lại vài giây, như đang chờ được chào hỏi.
Hiển nhiên, Hạ Nam Chi chẳng hề quan tâm đến hai chữ “đỉnh lưu” này, cô uể oải dựa vào ghế, dùng đầu ngón tay mân mê chuỗi ngọc trai màu trắng trên cổ tay mảnh khảnh.
Áp lực dồn hết lên người Tư Duy, anh ta cầm hộp cơm trong tay, nở nụ cười vô tội đặc trưng: “Xin chào anh Diên.”
Diên Ly Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng, không hề tức giận vì thái độ thờ ơ Hạ Nam Chi dành cho mình. Vì trợ lý đã hóng hớt được chuyện cô được nuôi như chim hoàng yến, anh ta cũng rục rịch muốn ra tay: “Buổi tối là một cảnh lớn, có cần tôi diễn cùng không?”
Vừa dứt lời, Hạ Nam Chi và Tư Duy quay qua nhìn nhau, dường như đang bảo nhau: Tiền bối đang nói chuyện với anh/cô kìa.
Gió thổi một chiếc lá bay qua, một lát sau, Diên Ly Thịnh cười lạnh một tiếng như thể mình là kẻ trên cơ rồi bỏ đi.
Lát sau, Ti Duy há miệng và một ngụm cơm, giọng nói cũng mơ hồ: “Cùng là đỉnh lưu, tại sao nam thần nhà tôi diễn hay hơn anh ta cả trăm lần thế nhỉ?”
…
Rồi màn đêm buông xuống, bối cảnh mới trong trường quay cũng đã hoàn thành, đèn sân khấu cũng được bật ở mức sáng nhất, các nhân viên tại đó đều nín thở lui sang một bên.
Không ai dám chọc vào Thang Hồng Lãng đang bực bội bên cạnh.
Cảnh đầu tiên là Diên Ly Thịnh vào quay trước, khuôn mặt anh ta được trang điểm kỹ lưỡng và hoàn hảo trước ống kính, nhưng hồi trẻ từng làm phẫu thuật mũi, anh ta không dám chủ động quay những cảnh đánh đấm, sợ đối phương lỡ chạm vào lệch mất cái mũi của mình.
Tư Duy lẩm bẩm, nếu chẳng may có sự cố khi đóng phim thật, Diên Ly Thịnh cũng chỉ đành nhận là mình xui xẻo. Dù anh ta có tám trăm tài khoản marketing thì cũng không lật được kèo đỉnh lưu phẫu thuật thẩm mĩ.
Mà Thang Hồng Lãng lại yêu cầu rất cao, sao có thể cho phép thế thân xuất hiện được.
Chỉ một cảnh quay, Diên Ly Thịnh đã quay đi quay lại hơn hai mươi lần mà không qua, tất cả các đoạn đều tràn ngập tiếng hét bực bội của đạo diễn.
“Diên Ly Thịnh, cậu trốn cái gì mà trốn, hả? Nói tôi nghe, cậu đang trốn cái gì?”
“Nắm tay của mấy tên lưu manh cách mặt cậu cả khúc mà cậu đã sợ? Cậu có biết mình đang đóng vai tàn nhẫn không sợ trời không sợ đất, gãy xương sườn cũng không sợ không?”
“Cắt, làm lại!”
…
“Kỹ thuật diễn xuất của Diên Ly Thịnh toàn lừa đoàn phim bằng mấy câu xạo xạo của fan trên mạng thôi.” Tư Duy ngồi xổm trong góc trường quay, thì thầm với Hạ Nam Chi: “Tôi không biết anh ta tốt nghiệp trường điện ảnh nào, lúc nào cũng marketing là thiên tài các kiểu, kết quả đạo diễn nổi hứng quay thử, anh ta diễn lố quá trời lố như một cộng hai bằng sáu vậy đó.”
Ngón tay trắng nõn của Hạ Nam Chi nghịch ngợm cây cỏ đuôi chó đạo cụ cùng với Tư Duy. Cô ngẩng đầu lên nhìn vài giây, rồi quay lại nói: “Sắp tới chúng ta rồi đó.”
Hai người đều là vai chính, e là còn thảm hơn.
Nghĩ tới chuyện này, Tư Duy lập tức nhắm mắt cầu nguyện: “Thiên linh linh, địa linh linh, xin các cụ hiển linh cho con diễn phát là qua.”
Hạ Nam Chi cạn lời, ngây người ra: “Còn trò này nữa à?”
Một giây sau.
Thang Hồng Lãng đang ngồi trước máy quay nhìn chòng chọc bỗng quay mặt sang đây: “Hai người đang nghịch cỏ đuôi chó kia, đến lượt các cậu đấy.”
Tổ tiên nhà Tư Duy cũng hiển linh thật, anh ta là người tránh được lửa giận của ngày hôm nay, quay một phát ăn luôn.
Hạ Nam Chi không cung phụng tổ tiên kiểu đấy, vừa hay lại gặp phải cảnh quay treo trên không.
Cô không được mặc bất kỳ món đồ bảo hộ nào, trượt từ tầng ba xuống một vũng đất bùn với tốc độ cao. Khi nước bùn bắn lên như hoa, người cô rơi xuống, tất cả mọi người đều rung động. Nhưng Thang Hồng Lãng yêu cầu cao, đòi quay lại hết lần này đến lần khác.
Cho đến lần thứ tư, dưới ánh sáng trắng nhợt, đôi chân mảnh khảnh của Hạ Nam Chi quỳ xuống đất, ngoài lớp mồ hôi mỏng trên cổ, chiếc váy trắng trơn trên người cô cũng như nhúng đi nhúng lại vào vũng bùn, xối đến ướt đẫm. Cô còn phải khống chế biểu cảm vừa bi thương vừa xinh đẹp trên mặt, chậm rãi nhìn về phía camera.
Sợ là chỉ cần chớp lông mi thêm một giây sẽ lập tức bị hô cắt.
Nhưng Thang Hồng Lãng vẫn không hài lòng với hiệu quả trên màn hình.
Đàm Tụng thật sự không nhịn nổi: “Tôi cứ cảm giác đạo diễn đang ác ý nhắm vào cô ấy.”
Tư Duy quay xong vẫn không rời khỏi trường quay mà ở bên cạnh đứng nhìn, kịp thời kéo anh ấy lại, sờ sờ chóp mũi nói: “Anh Tụng, bây giờ anh mà xông lên là đụng phải vận xui, Nam Chi sẽ bị ăn mắng trước mặt mọi người đấy.”
Anh ta quan sát thấy có vẻ Thang Hồng Lãng vẫn nhận ra điểm có thể bùng nổ trong diễn xuất của Hạ Nam Chi, nên mới bắt quay đi quay lại cảnh này.
Chứ như Diên Ly Thịnh lúc trước, anh ta còn chẳng thèm cứu giúp.
Thang Hồng Lãng bắt Hạ Nam Chi quay đi quay lại mười lần mới qua.
Lúc xong việc, Hạ Nam Chi trông như một con búp bê sứ tinh xảo bị rơi vào bùn lầy, làm cánh tay trắng nõn ngoài lớp áo trông càng thêm bắt mắt.
Cô mệt đến thở hổn hển, nhận khăn lông rồi lau sạch sẽ vệt nước trên mặt.
Đàm Tụng sốt sắng hỏi: “Em có bị thương chỗ nào không?”
Hạ Nam Chi da mỏng thịt mềm, chẳng may chỗ nào bị bầm tím, người chọn bộ phim này cho cô diễn là anh ấy sẽ phải chịu tội đáng muôn chết mất.
May sau khi nghỉ ngơi một lát, cô đã nhẹ nhàng lắc đầu: “Bên dưới lớp bùn có trải nệm dày, xương cốt không vấn để gì, nhưng có thể sẽ bị bầm mất vài ngày.”
Cô nhận lấy cái khăn tắm to rộng Đàm Tụng đưa cho rồi cuộn mình kín mít, chuẩn bị về khách sạn, nào ngờ còn chưa ra khỏi cửa đã gặp Thang Hồng Lãnh đi từ ngoài vào. Ngoài trường quay, biểu cảm của anh ta đã bình tĩnh lại, thái độ với Hạ Nam Chi cũng ôn hòa hơn hẳn. Anh ta đưa một cái túi giấy đựng thuốc mỡ được dán kín miệng cho cô: “Tối nay cô vất vả rồi.”
Hạ Nam Chi với Đàm Tụng còn chưa hiểu gì.
Thang Hồng Lãng nhướng mày: “Chẳng nhẽ cô nghĩ tôi cố tình nhằm vào cô?”
Không biết có phải lúc đóng phim Đàm Tụng ồn ào quá nên anh ta nghe thấy không.
Đương sự kinh ngạc đứng ngây ra ở đó, chỉ muốn đào một cái hố nhảy xuống.
Khuôn mặt tinh xảo thanh thuần của Hạ Nam Chi thì lại khá bình tĩnh, dường như không biết gì cả. Cô đưa ngón tay ra nhận, dõng dạc nói: “Cảm ơn đạo diễn Thang.”
Thang Hồng Lãng bình tĩnh gật đầu.
Anh ta lại ngừng một lát rồi nói: “Lúc nào đoàn phim cũng thích nói quá lên, cô cứ đóng phim cho tốt, đừng để bên ngoài ảnh hưởng.”
Lông mi Hạ Nam Chi hơi chớp chớp, trông cô khá bất ngờ.
Dù sao Thang Hồng Lãng cũng đã lăn lộn hàng chục năm trong giới giải trí, không biết đã tiếp xúc với bao nhiêu nghệ sĩ cả lớn và bé, đương nhiên cũng không lạ gì mấy cô gái đổi nhan sắc lấy tài nguyên như này, thế nên cũng chẳng để bụng tai tiếng “chim hoàng yến” của Hạ Nam Chi.
Thứ nhất, trước khi xác nhận cô đóng vai chính, Thang Hồng Lãng đã gọi điện cho Dương Dực vào đêm muộn, tìm hiểu thái độ của cô trong lúc quay phim.
Thứ hai, đúng là Hạ Nam Chi rất có năng lực.
….
Sau khi quay cảnh chính, chẳng mấy chốc đã đến thứ tư tuần sau.
Ngoài niềm tin vững chắc của Diên Ly Thịnh rằng anh ta có thể quyến rũ Hạ Nam Chi bằng vẻ đẹp của mình, trong đoàn phim cũng không có điều gì bất ngờ xảy ra.
Mà ngày nào Hạ Nam Chi cũng chuyên tâm nghiên cứu kịch bản đóng phim, cô rất khi chú ý đến chuyện trên mạng. Nhưng có Đàm Tụng và trợ lý lúc nào cũng lải nhải bên tai như một cái chợ, thỉnh thoảng anh ấy cũng sẽ làm cái loa tường thuật lại tất cả những việc Lam Anh đã làm.
Ví dụ như đã công bố chuyện đính hôn của Tạ Thầm Ngạn, nhưng không một phương tiện truyền thông nào biết tên họ vợ sắp cưới của anh là gì.
Chỉ biết cô ấy sống trong vàng son nhung lụa từ nhỏ, thân phận cực kỳ tôn quý, được cả gia tộc bảo vệ kín kẽ, chưa bao giờ lộ mặt ở những nơi công cộng.
Nếu đi phỏng vấn những người có liên quan, tin tức thật sâu xa duy nhất được tiết lộ chính là: “Nhà họ Tạ đã đính hôn với vị tiểu thư này từ lâu, đây là người được tất cả các thiếu gia nhà giàu xếp hàng muốn cưới về, gia thế cực thịnh, khỏi phải nói đến nhan sắc như quốc sắc thiên hương. Ông trời cũng thiên vị cô ấy, sợ cô ấy chịu khổ ở chốn nhân gian nên từ khi ra đời đã cho một ngọn núi vàng, sau khi lớn lên lại không yên tâm, cho thêm một ngọn núi đá quý.”
Đối với mỹ nhân thần bí xa xôi không với tới, người ngoài đều nghĩ mình không xứng được biết họ tên cô.
Khi Đàm Tụng nhìn thấy tin này, anh ấy quay đầu lại, cười khổ nhìn Hạ Nam Chi lười biếng nằm trên ghế lắc duỗi cánh tay tinh tế trắng như tuyết ra, đang chia sẻ loại kem vụn mười đồng ba cái ở Hoành Điếm với Tư Duy và Tang Lạc ở bên cạnh.
Ừ thì.
Tiên nữ hạ phàm rồi đó.
…
Tập đoàn Tạ thị công bố tin kết hôn trên báo.
Tuy Hạ Tư Phạm đã từ bỏ việc đè độ hot, nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ chấp nhận được chuyện cứ liên tục nhìn thấy những thông tin thách thức giới hạn qua điện thoại thế này.
Hạ Nam Chi đã nghe Lam Anh kể chuyện anh ta và Tạ Thầm Ngạn, hai kẻ đầy kinh nghiệm của giới thương nghiệp đã chiến nhau một trận thật to trong phòng chờ VIP của một hội thảo kinh doanh nào đó. Tiếc là video hiện trường đã bị xóa bỏ sạch sẽ, không thể nhìn thấy hình ảnh làm rúng động giới thương nghiệp này.
Tối đó, Hạ Nam Chi diễn xong thì quay về khách sạn. Đôi bàn chân trần trắng như tuyết dẫm lên thảm chùi chân, ngồi xuống mép giường, chậm rãi nhón nhón ngón chân. Chiếc điện thoại im ắng trong tay bỗng đổ chuông, đôi mắt trong veo nhìn thấy tin nhắn của Lam Anh, bộ não vẫn chưa kịp load: [Hạ Tư Phạm và Tạ Thầm Ngạn, cô mong ai bị thương nhẹ hơn?]
[?]
Lam Anh cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong phòng nghỉ VIP, cô ấy chỉ biết lúc bước vào, hai người đàn ông đối chọi nhau gắt gao đã bình tĩnh lại.
Cô ấy nói những chuyện nhỏ bé không đáng kể cho Hạ Nam Chi nghe.
Cũng hơi tò mò, công chúa điện hạ sẽ quan tâm người nào hơn?
Một lát sau, Hạ Nam Chi chậm rãi nói: [Đây là câu hỏi trí mạng à, nếu tôi chọn Hạ Tư Phạm, có phải Tạ Thầm Ngạn sẽ cố chấp thêm vài chuyện nữa không? Còn nếu tôi chọn Tạ Thầm Ngạn, ngày nào đó quay về nhà họ Hạ, tên máu lạnh vô tình như Hạ Tư Phạm sẽ chôn tôi sau vườn mất.]
Không đợi câu trả lời của Lam Anh, cô lại gửi một tin nhắn thoại qua, giọng nói mềm mại dịu dàng: [Ừm, Tạ Thầm Ngạn đã giúp tôi làm sáng tỏ tin đồn, còn bí mật mang theo tư tâm… Tôi mà là Hạ Tư Phạm, thấy có người đứng sau thêm dầu vào lửa như vậy chắc cũng phát điên lên mất.]
[Hahaha, công chúa điện hạ cũng biết chuyện à?]
Lam Anh xấu hổ.
Hạ Nam Chi biết hết, chỉ là dung túng cho tập đoàn Tạ thị tuyên bố chuyện kết hôn thôi.
Đầu bên kia Wechat không trả lời lại.
Căn phòng lại rơi vào yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn màu vàng ấm soi sáng trong đêm tối.
Cô cụp mắt, đầu ngón tay tiếp tục lật kịch bản, thỉnh thoảng lại tỉ mẩn chép những dòng ghi chú rất cụ thể.
….
Màn đêm dần buông xuống, lúc này bên nhà tổ nhà họ Tạ cũng đã sáng đèn.
Lam Anh cầm điện thoại, bước trên đôi cao gót đế bạc vào trong phòng sách. Vừa đi vào, cô ấy đã thấy Tạ Thầm Ngạn đang ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc, xử lý những văn kiện quan trọng. Khuôn mặt tuấn tú nằm trọn dưới ánh đèn vàng, làm khuôn mặt anh càng lạnh lẽo như ngọc.
Cô ấy bước hai bước lại gần, cẩn thận quan sát vẻ mặt anh: “Bây giờ công chúa đã trưởng thành thật rồi, vào đoàn đóng phim là tập trung tinh thần, có vẻ không quan tâm gì cả, hahaha.”
Nếu là khi trước, Hạ Nam Chi sẽ cho nhóm trúc mã ký một thỏa thuận duy trì mối quan hệ. Tính khác nhau thì thỏa thuận khác nhau, đều được giữ bảo mật.
Còn bên Tạ Thầm Ngạn, vì cô khóc lóc đến đỏ cả mũi rồi ép buộc, anh đồng ý cứ cách ba ngày phải gọi video với cô một lần, không được qua loa, phải kiên nhẫn nghe cô nói lảm nhảm, thỉnh thoảng nói mười phút xong sẽ bất ngờ kiểm tra, anh phải nói lại chính xác, không được sai một chữ.
Nếu sai một chữ thì phải nói chuyện video thêm mười phút nữa.
Bây giờ Hạ Nam Chi có thể phong ấn bản thân mình ở đoàn làm phim, ngày nào cũng qua lại với mấy diễn viên quần chúng và diễn viên nhỏ, đi đến đâu cũng ôm cuốn kịch bản như của báu.
Trái tim cô đã không còn đặt hết trên người Tạ Thầm Ngạn.
Không khí trong phòng làm việc ngày càng áp lực và lạnh lẽo.
Lam Anh có một ý tưởng: “Sếp Tạ.”
Tạ Thầm Ngạn hơi ngước mắt lên, bộ dạng không thèm muốn gì này chẳng giống người động tay động chân với Hạ Tư Phạm sáng nay tí nào.
Lam Anh nhanh chóng nhớ lại lịch trình làm việc của anh, tự động hủy cuộc hẹn uống trà chiều với vợ chồng chủ tịch nào đó vào ngày mai, nở một nụ cười nhã nhặn rồi nói: “Anh đầu tư cho đoàn phim hơn một tỷ, đến tận nơi thăm ban, xem biểu hiện của các diễn viên cũng là bình thường mà.”
Hồi lâu sau, Tạ Thầm Ngạn lạnh lùng lật một trang hồ sơ, lạnh lùng nói: “Ừ.”
…
……
Sáng hôm sau, lúc các diễn viên trong đoàn phim đều đang trang điểm, chuẩn bị tạo hình.
Phó đạo diễn tự mình gửi tin báo đầu tiên cho các nhóm làm việc yên tĩnh như gà: [Sếp tổng bên đầu tư muốn tới thăm ban, hôm nay tất cả các diễn viên, kể cả diễn viên quần chúng chỉ diễn có vài giây cũng không được xin nghỉ, không được tự tiện rời khỏi phim trường nửa bước.]
Ngay sau đó lại là những điều cần chú ý thêm:
[Không được lấy điện thoại chụp lén sếp tổng.]
[Bảo vệ không cho phép thì không được đến gần sếp tổng trong bán kính ba bước.]
[@Hạ Nam Chi, cô thì được, cô rất vinh hạnh được lựa chọn làm đại diện cả đoàn phim chiêu đãi sếp tổng, chuyến thăm ban một ngày ở Hoành Điếm của anh ấy giao cả cho cô.]
Vài giây sau, Hạ Nam Chi ngồi trước gương trang điểm, sững sờ đọc thông báo trong nhóm.
Cô lại nghĩ, Tạ Thầm Ngạn đang chơi trò gì vậy?
Bả vai mảnh khảnh bị Đàm Tụng kích động đẩy một cái, trông mặt anh ấy tràn đầy vẻ hâm mộ: “Đây rõ là sếp tổng thiên vị một cách trắng trợn.”