Dẫn Lửa

Chương 22: Mưu sát chồng




Ngày hôm sau, Hạ Nam Chi trở lại đoàn làm phim an phận quay phim.

Cô vừa xuất hiện, những người trong biệt thự đã bị bịt miệng dừng công việc trong tay lại, ánh mắt mờ mịt nhìn trộm qua, nhưng chỉ bắt được một cái bóng tiên màu ánh trăng, nửa giây sau, lúc cô quẹo lên cầu thang thì làn váy đến mắt cá chân đong đưa qua lại.

Thứ lưu lại chỉ có mùi hoa hồng dịu nhẹ tràn ngập trong không khí.

Hành lang treo đầy tranh sơn dầu cực kỳ yên tĩnh.

Trong góc, không biết ai đó thấp giọng nói ra tiếng lòng của những người ở đây: “Đẹp như tiên vậy, cô ấy mà nổi tiếng một chút… Danh tiếng tuyệt đối sẽ lấn át bất kỳ nữ minh tinh nào, nếu tôi mà là nhà đầu tư thì cũng yêu cô ấy đến si cuồng thôi.”

Hạ Nam Chi trong lúc vô tình khiến đoàn làm phim kinh ngạc lúc này đã ngồi xuống trước gương trang điểm.

Cô mới đến.

Đàm Tụng từ xa đã ngửi thấy mùi chạy vào, hận không thể quỳ xuống bên váy cô, quỳ lạy hành lễ trước: “Tổ tông của anh ơi, anh còn đang suy nghĩ có nên xin phép đạo diễn Dương Dực cho em không… Mẹ kiếp, rượu giả tối hôm qua em uống đã chiếm được hời trên người sếp Tạ rồi đúng không?”

Anh ấy ngẩng đầu, thấy Hạ Nam Chi thừa dịp thợ trang điểm Giải Mộng vẫn chưa tới nhanh chóng lấy kem che khuyết điểm từ ngăn kéo ra, soi gương bôi lên xương quai xanh một mảng da thịt nhỏ, vị trí đó có một vết răng sẫm màu tr,ần trụi, vô cùng chói mắt.

Nghe Đàm Tụng chuyển đề tài.

Đầu ngón tay Hạ Nam Chi hơi dừng lại, rủ đuôi mắt liếc nhìn anh ấy: “Còn không phải do anh gây họa sao!”

“Phải phải phải, đều tại anh.”

Gần căn biệt thự khuất trong rừng rậm này không có cửa hàng tiện lợi, dưới thời tiết chói chang này, Đàm Tụng cũng lười lái xe ra ngoài mua rượu, ai mà ngờ chỉ một hành động lười biếng đã khiến Hạ Nam Chi suýt nữa bại lộ bí mật với nhà đầu tư chứ?!

Anh ấy thấy phòng hóa trang không có ai, bèn nhích tới một chút nữa, hiển nhiên là có đầy bụng nghi hoặc: “Tối hôm qua anh suy nghĩ cả một đêm cũng không ra, em có thể trở thành vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Tạ thị, xuất thân hẳn cũng không thấp đúng không? Sao em lại nương thân vào một nơi như Tinh Kỷ, còn giữa đám chúng sinh chọn ra một người như anh làm quản lý?”

Đàm Tụng càng muốn hỏi.

Tạ Thầm Ngạn có quyền có thế như vậy, mở một công ty giải trí cho cô là chuyện dư sức đúng không.

Hạ Nam Chi lại nhìn anh ấy, đôi môi đỏ mọng thốt ra giọng nói trong trẻo kéo dài: “Anh thật sự muốn biết à?”

“Muốn!”

“Bước vào Tinh Kỷ chỉ là sự lựa chọn tùy tiện của em.”

“Vậy em chọn anh làm người quản lý cũng là chọn bừa?”

“À, không phải.” Dưới ánh mắt đầy mong đợi của Đàm Tụng, Hạ Nam Chi khách quan nói: “Anh họ bảo thủ của em không cho em nổi tiếng trong giới giải trí, tình cờ em nghe được nội bộ Tinh Kỷ nhiều chuyện, bảo là cả công ty chỉ có anh là năng lực nghiệp vụ yếu kém nhất… Ôi, thế là em đã cảm thấy phải nắm bắt ngay thứ duyên phận kỳ diệu này.”

Anh ấy yếu kém nhất?

Nên mới biến khéo thành vụng nhặt được ‘của hời’ Hạ Nam Chi???

Đàm Tụng lập tức tỏ ra hờ hững: “Tuổi còn trẻ mà sao đôi mắt xinh đẹp lại mù quáng thế.”

Đuôi mắt Hạ Nam Chi nhuốm ý cười: “Giận rồi à?”

Đàm Tụng trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nghênh đón một cảm giác nguy cơ khủng hoảng trong sự nghiệp, thậm chí còn cảm thấy sống lưng bỗng chốc ớn lạnh: “Sếp Tạ tùy tiện đầu tư mấy trăm triệu là có thể khiến em nổi tiếng… Sau này sắp thành đại minh tinh rồi, em sẽ không vứt bỏ anh chứ?”

Dù sao phóng tầm mắt nhìn lại Tinh Kỷ, chỉ có minh tinh nhỏ bé tuyến mười tám như Hạ Nam Chi mới sẵn lòng đi theo anh ấy.

Người hơi có chút danh tiếng đều chướng mắt kiểu quản lý thùng rỗng kêu to như anh ấy.

Hạ Nam Chi nhẹ nhàng nghiêng đầu, đồng tử lấp lánh mang theo vẻ thản nhiên: “Sao có thể chứ?”

Đàm Tụng thở phào nhẹ nhõm.

Lại thấy cô cong môi, chậm rãi nói: “Em cũng đâu thể nổi tiếng!”

“Câu này bớt nói lại đi…”

Đàm Tụng thiếu chút nữa xuất huyết não, muốn bịt miệng Hạ Nam Chi nhưng lại không dám chạm vào khuôn mặt tinh xảo của cô: “Nhỡ đâu đám đạo diễn dưới lầu nghe thấy được thì tiêu.”

Hạ Nam Chi không thể nổi tiếng, đây chẳng phải là đang nguyền rủa bộ phim <Nội Tình> sẽ không đạt doanh thu phòng vé lúc ra mắt sao?

Giống như hợp với hoàn cảnh.

Cửa phòng hóa trang mở rộng bỗng dưng có một người đi ngang qua.

Phó đạo diễn Ngô đeo tai nghe màu hồng nhạt trên cổ, đang nghe ca khúc Rock and Roll, lúc đi ngang qua, khóe mắt vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Hạ Nam Chi và Đàm Tụng, anh ta lại đi thêm hai bước, không quá hai giây liền lui về phía sau.

Cách khoảng cách an toàn vài mét, đối mặt nhìn nhau.

Lão Ngô tháo tai nghe xuống, đột nhiên nhớ tới chuyện hôm nay trong ngoài biệt thự không ít người nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái: “Lão Tụng, quay phim Tiểu Chương nói với tôi… Có người nặc danh tung tin đồn trong đoàn làm phim là tôi uống rượu tráng dương khi chỉ đạo quay phim nên đầu tóc mới hói, cậu có nghe nói việc này không?”

Đàm Tụng nghiêm mặt: “Không có, ai đồn tào lao vậy?”

‘Nạn nhân của những lời đồn đãi’ lại hoài nghi nhìn về phía Hạ Nam Chi đang ngồi trên ghế.

Thấy cô đang bưng ly nước trong suốt lên, khẽ nhấp một ngụm: “Nhìn tôi làm gì?”

….

Khoảng thời gian sau đó, đề tài nóng hổi mỗi khi người của đoàn làm phim có dịp tụ tập đều là phó đạo diễn Ngô. Lúc anh ta quay cảnh quay đêm, có thật là đã lén uống rượu thuốc sau lưng mọi người không?

Rượu thuốc này…. rốt cuộc có hiệu quả tráng dương không?

Chuyện chảy máu mũi của Hạ Nam Chi ngược lại không có ai bàn luận sôi nổi, chỉ có Hạ Úc Phỉ bị cảnh tượng kia dọa sợ, không quên từ xa quan tâm vài câu.

Lúc này vừa hay đang là giờ nghỉ giải lao.

Hạ Nam Chi phe phẩy chiếc quạt ngà voi đi tới ghế mây ở ban công lầu hai, chậm rãi gõ chữ: [Tớ chỉ uống rượu thôi, Tạ Thầm Ngạn hiếm khi vui vẻ giúp người khác một lần, là giúp tớ hạ hỏa.]

Hạ Úc Phỉ hỏi thẳng: [Hả? Vậy các cậu có dùng biện pháp an toàn không?]

Hạ Nam Chi quạt đi hơi thở oi bức sau một ngày dài bị ánh mặt trời thiêu đốt, dừng lại vài giây mới trả lời: [Đêm đó… còn chưa tới mức phải dùng biện pháp an toàn, nếu không sao ngay hôm sau tớ còn sức quay về đoàn làm phim được, không vào bệnh viện ‘thăm chốn cũ’ một lần mới là lạ đấy?]

Cô nhớ mình bị đau, nếu không phải rượu thuốc quá mạnh.

Hạ Nam Chi cũng không dám ôm hôn Tạ Thầm Ngạn, loại đàn ông có cốt cách mỹ nhân này, tốt nhất chỉ nên đứng ngắm từ xa, đừng nghĩ đến chuyện khinh nhờn!

Nếu không.

Bài học ‘đẫm máu’ của cô năm đó chính là một ví dụ, cô sẽ bị anh tàn sát dã man trên giường.

Hạ Nam Chi vừa mới nói xong, Hạ Úc Phỉ bên kia giao diện chat Wechat thở hồng hộc một hơi, lại gửi tới giọng cười phá lên: [Đừng nói ngay cả quần mà các cậu cũng chưa cởi chứ?]

Váy của cô thì đã bị cởi s,ạch, nhưng Tạ Thầm Ngạn chỉ bị cởi dây thắt lưng thôi.

Hạ Nam Chi giả chết không nói chi tiết, dùng ngữ điệu nhạt nhẽo nói: [Uống say quá, quên mất rồi.]

Về phương diện giường chiếu, Hạ Úc Phỉ cũng chỉ là một tờ giấy trắng, cũng từng đóng mấy bộ phim thần tượng ngược luyến thanh xuân: [Cá Con ngốc nghếch…]

Lúc này, trong chòi nghỉ mát dưới lầu biệt thự.

Gió oi bức thổi qua, giữa ngón tay Thương Tuyển kẹp điếu thuốc vừa mới châm lên, anh ấy hít một hơi, cách làn khói mờ ảo kia nhìn bóng dáng Hạ Nam Chi ngồi ngoài ban công trên lầu nói chuyện phiếm.

Dương Dực nghiện thuốc lá, cũng qua đây.

Anh ta liếc nhìn theo tầm mắt của Thương Tuyển, trước khi châm điếu thuốc trên tay đã khoát vai anh ấy nói: “Cậu nói thật đi, lúc trước tôi ba lần bảy lượt mời cậu tới diễn bộ phim này, kịch bản cũng in hơn trăm bản, ngày nào cũng gửi vào hòm thư nhà cậu nhưng không nhận được một lời hồi âm, kết quả nữ chính vừa được quyết định, cậu lại chủ động liên lạc nói muốn diễn.”

“Có phải vì Hạ Nam Chi không?”

Đáy mắt Thương Tuyển xẹt qua chút cảm xúc, vẻ mặt lại không chút thay đổi.

Lúc Dương Dực cho rằng sẽ không nhận câu trả lời.

Thương Tuyển cười khẽ một tiếng: “Phải, tôi muốn làm quen cô ấy.”

Đáng tiếc là hình như đã chậm mất một bước, quay phim đã được một thời gian, thế nhưng thái độ của Hạ Nam Chi đối với anh ấy rất xa cách, còn không bằng phó đạo diễn Ngô gần đây bị hại có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho cô ba phần.

Dương Dực muốn nói lại thôi: “Tôi từng bị bịt miệng, có một số việc không thể nói quá rõ ràng, cậu hiểu không… Lúc trước vai nữ chính của cô ấy từng bị Quý Nhân Nhân cướp về được.”

Ám chỉ này, Thương Tuyển như có điều suy nghĩ: “Ừ.”

Dương Dực nghĩ thầm, cũng may là người chịu nghe lời khuyên, dù sao nếu đổi lại là cậu ấm chơi bời nào đó theo đuổi Hạ Nam Chi, anh ta chắc chắn sẽ ủng hộ Thương Tuyển chiến đấu vì tình yêu, nhưng ngặt nỗi vị kia lại là Tạ Thầm Ngạn.

Anh ta khổ tâm suy nghĩ cách khuyên giải xong, nửa đùa nửa thật nói: “Đúng không, đừng nhớ mãi không quên nữa, hôm nào anh em giới thiệu cho cậu người khác.”

Vừa mới quyết định không nhớ nhung nữa.

Thương Tuyển ngẩng đầu, bỗng dưng nhìn thấy Hạ Nam Chi ở trên lầu hai xoay người đối mặt với anh ấy.

Cả hai đều bất ngờ, khuôn mặt thanh tú của cô dưới ánh sáng vụn vặt lại hoàn hảo không tỳ vết, mỉm cười lịch sự với anh ấy.

Gió nóng buổi chiều như ngừng lại.

Không hiểu sao Thương Tuyển lại đỏ tai, vô thức bóp tắt điếu thuốc trong tay, im lặng vài giây, vừa cười vừa thở dài nói với Dương Dực: “Thời tiết hôm nay không tệ, để tôi gọi đồ uống lạnh cho cả đoàn làm phim.”

Dương Dực: “…?!”



Trong kịch bản tiếp theo của bộ phim, Thương Tuyển và Hạ Nam Chi không còn mấy cảnh quay nữa.

Cảnh nên quay cũng đã quay xong.

Trước khi mùa hè nóng bức khó nhịn sắp kết thúc, bọn họ cũng thuận lợi tiến vào giai đoạn kết thúc.

Dương Dực là người lo lắng đề phòng nhất trong đoàn làm phim.

Anh ta vừa phải đề phòng Thương Tuyển vì yêu đương mù quáng mà đi đào góc tường nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim, cố gắng hết sức cảnh cáo anh ấy đừng ngây ngốc cả ngày.

Vừa sợ Hạ Nam Chi bắt đầu giở tính, ỷ có chỗ dựa vững chắc sẽ không quay phim đàng hoàng.

Chờ đến khi sắp đóng máy.

Dương Dực mới phát hiện là anh ta suy nghĩ quá nhiều, Hạ Nam Chi ở trong đoàn làm phim rất khép kín, bên cạnh ngoại trừ người quản lý chân chó chạy tới chạy lui thì không thấy cô thân thiết với ai, càng miễn bàn đến chuyện xin nghỉ ra ngoài gặp riêng Tạ Thầm Ngạn.

Lúc ở riêng.

Dương Dực không nhịn được không cảm khái với tổ đạo diễn: “Cô bé này là một mầm non tốt, diễn xuất điên đảo chúng sinh, vai gì cũng có thể tiếp nhận được, trời sinh hợp với cái nghề này, mấy người có vai gì thích hợp với cô ấy thì tốt nhất nên hẹn sớm một chút.”

Muộn rồi, sợ là người ta sẽ bận lịch trình.

….

Thời gian trôi nhanh.

Hạ Nam Chi là người đóng máy đầu tiên trong dàn diễn viên chính của đoàn làm phim.

Cô quay xong cảnh quay đêm cuối cùng, hoàn thành hết quy trình bắt buộc, ôm lấy thợ trang điểm Giải Mộng khóc đỏ hoe cả mắt an ủi, sau đó buông ra, chuẩn bị xách váy trở về khách sạn.

Vừa xoay người, lại thấy Thương Tuyển đến gần trước mặt.

Chung quanh là nhân viên công tác đang bận rộn ở trường quay, thỉnh thoảng cũng có người tò mò đảo mắt nhìn qua đây vài lần.

Anh ấy bày ra tư thế ôn hòa lịch thiệp, đưa cho cô một bó hoa hồng màu xanh đậm: “Chúc mừng cô đóng máy, hy vọng sau này có cơ hội có thể tiếp tục hợp tác.”

Hạ Nam Chi nhận lấy hoa, tưởng rằng đây là lời nói thiết yếu của diễn viên.

Môi cô khẽ cong, đang muốn nói tiếng cám ơn.

Thương Tuyển lại nói: “Gần đây tôi đang tiếp cận một bộ phim điều tra hình sự, nữ chính vẫn chưa xác định, nếu cô không bận lịch trình, tôi sẽ gửi cho quản lý của cô một cuốn kịch bản.”

Hạ Nam Chi giật mình đáp lại một iếng, sau đó mới ý thức được, Thương Tuyển là đang nâng đỡ cô.

Xét cho cùng, với danh tiếng của mình trong giới giải trí, cô có thể đóng phim của Dương Dực mà không lấy một đồng thù lao nào cũng đã là thăng hạng rồi. Sau khi đóng máy, tạm thời sẽ không có khả năng tiếp xúc với kịch bản chất lượng cao.

“… Có tiện kết bạn không?”

Suy nghĩ bay xa của Hạ Nam Chi bị kéo về, mở to mắt nhìn nụ cười hiền lành của Thương Tuyển, một chốc lâu sau mới khẽ gật đầu.

Trong lòng cô còn ôm hoa hồng, cánh hoa ướt át làm nổi bật đường nét khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, cúi đầu lấy điện thoại di động ra.

Cho đến khi mở Wechat thêm bạn mới.

Đầu ngón tay Hạ Nam Chi nhẹ nhàng trượt một cái, dừng lại trên nick name SS vài giây.

“Anh là học viên trong lớp đào tạo diễn viên nâng cao, người hay tặng bao lì xì và chia sẻ những bài luận nhỏ?”

Một ảnh đế có diễn xuất thuộc phái thực lực, đạt giải thưởng như cơm bữa.

Vậy mà lại chịu vào nhóm nghe giáo viên giảng bài?

Điều này khiến Hạ Nam Chi từ vẻ không thể tin trở nên hơi khiếp sợ, đôi môi đỏ mọng nhếch lên.

Bộ phim này cũng đã đóng máy, Thương Tuyển bất đắc dĩ cười khổ nói: “Rốt cuộc cũng bị cô phát hiện rồi.”

**

Bảy giờ rưỡi tối hôm đó.

Thương Tuyển chủ động chia sẻ một loạt ảnh đóng máy của đoàn làm phim <Nội Tình>.

Do tính cách khiếm tốn ít nói nên anh ấy chỉ thỉnh thoảng chia sẻ những phong cảnh trên đường đi với fans, muốn có được một tấm hình tự sướng, cũng không biết phải đợi đến năm nào tháng nào.

Hôm nay lại đăng tải rất nhiều hình ảnh.

Chưa tới mười phút sau, dưới Weibo bị fan tràn vào chiếm lĩnh.

[Tô Thần nhà ta rốt cuộc cũng chịu đăng Weibo rồi, gần đây anh trai quay phim vất vả lắm không ạ?]

[Bức ảnh này nhiều người quá nhỉ… Nhìn bối cảnh thì hình như chụp ở trường quay, không ngờ Tô Thần lại chụp ảnh với từng diễn viên. Vị đạo diễn có đường chân tóc hơi hói bên cạnh anh ấy là fan của Barbie sao?]

[Tô Thần không hổ là người đoạt giải thưởng nhiếp ảnh, chụp ảnh quay phim đoàn làm phim nhìn rất thời thượng.]

[Ồ, cô gái ngồi trên ghế mây ở bức hình thứ sáu là ai thế nhỉ? Vẻ đẹp nhìn rất thoát tục… Có phải là nữ chính diễn cặp với Tô Thần không?]

[Là cô ấy @Hạ Nam Chi.]

Trong tấm ảnh bị chụp lại này, Hạ Nam Chi của ngày đó vừa quay xong cảnh quay với nam thứ, thợ trang điểm chưa kịp tẩy trang cho cô, mái tóc như gấm đen vén lên hờ hững, trên người là bộ sườn xám tơ lụa màu xanh sẫm, đang nhàn nhã ngồi ngoài ban công hóng mát, phe phẩy chiếc quạt, đôi mắt như nước mùa xuân hơi rủ xuống, mang đến một cảm giác ngây ngô lại cao quý, đẹp không sao tả xiết.

Nhanh chóng hút hồn không ít fan: [Rốt cuộc tôi nên khen kỹ thuật quay phim của Tô Thần quá tuyệt, hay là ánh mắt chọn diễn viên của đạo diễn quá tốt đây? Dáng người của cô gái Hạ Nam Chi này, có nên cân nhắc nhận một bộ phim dân quốc không?]

[Khác thường tất có điềm lạ, Tô Thần chụp ảnh chung với mọi người, duy chỉ có bức ảnh của Hạ Nam Chi là chụp một mình cô ấy… Hãy tha thứ cho sự vô sỉ này của tôi.]

….

Không ai ngờ được rằng, bộ phim còn chưa phát sóng đã sớm dấy lên một làn sóng siêu thoại CP của Thương Tuyển và Hạ Nam Chi.

Cùng lúc đó, bên trong một chiếc xe thương vụ xa hoa ở New York.

Lam Anh đang cầm máy tính bảng lướt nhanh đề tài hot search trên Weibo, sau khi nhìn thấy cái tên Hạ Nam Chi đỏ rực, cô ấy quay đầu nói với Tạ Thầm Ngạn ngồi ở ghế sau: “Sếp Tạ, hình như nhà anh bị trộm rồi…”

Nhớ mang máng lần trước Hạ Nam Chi và nam minh tinh tên Bùi Diệu kia lên hot search, bể cá ở biệt thự Tư Nam bị nổ tung.

Lần này, sẽ không nổ tung nữa chứ?

Tạ Thầm Ngạn tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hình như lười phản ứng với Lam Anh.

Chờ đến khi xe chạy tới trước cửa khách sạn sang trọng.

Đêm nay, ở nơi này sẽ tổ chức một bữa tiệc thương mại, các nhân vật nổi tiếng trong giới đều tề tựu về đây.

Tạ Thầm Ngạn dẫn theo Lam Anh tham dự, trước khi đứng dậy đi xuống, ngón tay thon dài của như ngọc nhẹ nhàng cài lại cúc áo trên cùng, đột nhiên hỏi: “Gần đây tôi có lịch trình gì?”

Lam Anh đã thuộc làu làu: “Sau khi tiệc tối kết thúc, mười một giờ có hẹn uống rượu với vợ chồng chủ tịch An Mỹ, sáng mai ở khách sạn tiến hành một cuộc họp video cấp cao, sau đó có thể quay về.”

Tạ Thầm Ngạn thản nhiên gật đầu.

Lúc này Lam Anh lại hỏi: “Có cần mua quà cho Tiểu Lý Nhi không?”

Quà?

“Sếp Tạ, anh ra nước ngoài công tác, mua về chút quà cho vị hôn thê trẻ tuổi xinh đẹp như hoa trong nhà, không phải là chuyện rất bình thường sao?” Lam Anh giữ chức trách thư ký, mỉm cười tao nhã, kìm nén ý châm chọc dâng bảo kế cho anh.

Đúng thật là.

Chẳng trách Hạ Nam Chi lại gửi nhầm thư tình cho Tạ Thầm Thời!

Từ thuở nhỏ, thái độ trung thành của vị thiếu gia kia đối với Hạ Nam Chi nói là chân chó nịnh hót của cô cũng không hề ngoa.

Mà người trước mắt này….

Đôi mắt như ngọc đen của Tạ Thầm Ngạn trầm lặng nhìn cô ấy hồi lâu, thuận miệng nói: “Ừ.”

Cửa sau được tài xế cung kính mở ra từ bên ngoài.

Anh đã cất bước xuống xe.

Lúc này ở một đầu khác của thảm đỏ, Thi Dao trang điểm tinh xảo, mặc lễ phục dạ hội cao cấp màu sương thướt tha đi tới.

Dưới bóng đêm, hình ảnh này gần như khiến người khác lóa mắt.

Lam Anh nhìn lại vị này, giơ ngón tay, yên lặng lấy máy trợ thính giấu trên tóc xuống.

Thi Dao đến gần chào hỏi mấy câu, hiển nhiên các thư ký đi theo Tạ Thầm Ngạn đều thuộc làu làu.

Thấy đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ đóng mở: “Tạ Thầm Ngạn, bạn nam đồng hành của tôi đã thất hẹn… Đêm nay, tôi có thể trở thành bạn đồng hành của anh được không?”

Đây gần như là một lời mời đầy tính ám thị.

Hoàn toàn không xem nữ thư ký mặc lễ phục dạ hội tơ tằm màu lam đứng bên cạnh ra gì.

Đáng tiếc ánh mắt của Tạ Thầm Ngạn lại hờ hững lạnh lùng, chỉ bởi vì cách ăn mặc của cô ta… Anh ngừng nửa giây, lại quét mắt nhìn Lam Anh đang đóng vai bình hoa bên cạnh.

Bị điểm danh.

Lam Anh đành phải đeo máy trợ thính lên lại, giẫm đôi giày cao gót mười cm tiến lên một bước, ngăn cản đại tiểu thư của Thi thị có ý đồ ‘quấy rối t.ình dục’ sếp Tạ nhà mình: “Xin lỗi cô nhé, sếp Tạ nhà tôi gần đây bị dị ứng với hơi thở của phụ nữ.”

“…”

*

Quay xong phim.

Nghệ sĩ có lịch trình công việc ít đến đáng thương Hạ Nam Chi ngoại trừ có hai thông báo nhỏ không đáng kể ra, thời gian còn lại đều nằm dài trong căn hộ chung cư, kịch bản mới cũng đã có, nhưng Đàm Tụng vẫn đang trong quá trình sàng lọc hoa cả mắt.

Lúc chạng vạng tối.

Hạ Nam Chi vừa xuống dưới lầu chung cư lấy chuyển phát nhanh, là ba cái khóa mười tệ cô đặt mua lúc trước.

Cô thầm nghĩ, ngày nào đó phải lén trở về phòng cưới một chuyến, khóa thật kỹ chiếc rương bảo vật kia thì cô mới có thể an tâm. Đang mặc váy ngủ hai dây ngồi trên thảm tháo thùng giấy ra, điện thoại di động bên cạnh đầu gối trắng mịn đúng lúc vang lên một tiếng chuông.

Hạ Úc Phỉ: [Tiểu Lý Nhi, nhà cậu bị trộm rồi hả? Đây là Tạ Thầm Ngạn hay Tạ Thầm Thời vậy???]

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Hạ Nam Chi mở ảnh chụp màn hình ra, rũ mắt nhìn, là trang đầu của một tờ báo tài chính kinh tế, mặt trên có dòng chữ: [Thiên kim tiểu thư của Thi thị và cậu ấm nào đó của Tạ thị bị nghi vấn hẹn hò bí mật ở New York.]

Mấy tay săn ảnh trong giới báo chí sao nhận bằng tốt nghiệp được hay thế nhỉ? Công nghệ chụp ảnh tinh vi đến mức… Mẹ ruột cũng nhận không ra.

Trong mấy giây Hạ Nam Chi phóng to ảnh chụp.

Hạ Nam Chi lập tức đứng dậy khỏi thảm, chân trần bước nhanh tới cửa.

Đột nhiên nhớ ra trên người vẫn đang mặc váy ngủ hai dây, cô lại vội vã chạy đến phòng thay đồ lục tìm một chiếc váy lụa mỏng màu xanh sẫm, màu sắc cực giống với chiếc sườn xám trên Wechat, dưới ánh đèn làm nổi bật da thịt trắng như tuyết của cô.

Cô cầm di động ra ngoài, đi thang máy xuống thẳng sảnh chung cư.

Đèn đường cổ điển phát ra ánh sáng nhàn nhạt, từ xa, Hạ Nam Chi nhìn thấy chiếc Rolls Royce màu đen phiên bản dài dừng ở bên đường.

Bởi vì phải chạy một đoạn đường, lại đang dâng trào cảm xúc, vừa mở cửa xe ra cô đã muốn chất vấn người đàn ông chó má này không tuân thủ đức hạnh làm chồng, nhưng chỉ một giây sau, lại thấy Tạ Thầm Ngạn ngồi ở ghế sau mặc bộ âu phục chỉnh tề ngay ngắn, ánh sáng xuyên qua cửa kính xe như mực phác họa ra đường cong thân thể cao lớn, ngón tay thon dài thờ ơ gõ lên đầu gối.

Dáng vẻ này cực kỳ giống mấy vị công tử cao quý không dính dáng đến thế tục, ứng phó xong tiệc rượu thì chạy tới dưới lầu chờ cô.

Tim đập mạnh một giây, cô chậm rãi nuốt lời muốn nói xuống.

Trong chiếc xe nội thất xa hoa chỉ có ba người, là tài xế, Lam Anh và Tạ Thầm Ngạn. Đôi mắt tỉnh táo như ngọc đen của anh khẽ nâng lên, nhìn về phía cô: “Không dám lên xe?”

Không dám?

Phép khích tướng này bất cứ lúc nào dùng với Hạ Nam Chi cũng rất có tác dụng.

Nghe nói như thế, đôi mắt xinh đẹp của cô mở tròn xoe, càng muốn cậy mạnh: “Ngay cả anh mà em còn dám trèo lên, chỉ là một chiếc xe quèn mấy chục triệu thì có gì mà không dám lên?”

Huống chi, người công khai cặp kè với tiểu yêu tinh ở bên ngoài lên tận trang nhất cũng đâu phải là cô?

Rốt cuộc ai mới là người đuối lý chứ???

Đầu ngón tay Hạ Nam Chi ngứa ngáy, muốn đánh gãy chân tên họ Tạ nào đó.

Khóe mắt vừa lướt qua đôi chân dài thẳng tắp dưới chiếc quần tây đen kia, nhân tiện quẹo một cái, quét qua ghế sau đang đặt một đống túi mua sắm cao cấp.

Không nhịn được, lại nhìn thêm mấy lần.

“Đây là cái gì vậy?”

Hạ Nam Chi giống như một thiếu nữ ham học hỏi, lúc xách váy ngồi lên, ánh mắt cũng không dời đi.

Lam Anh ở ghế phụ làm phiên dịch: “Đây là quà sếp Tạ mua ở trung tâm thương mại New York, chuẩn bị tặng cho vị hôn thê lá ngọc cành vàng xinh đẹp tài hoa trong nhà.”

Vậy chẳng phải là cô đây sao?

Khóe môi Hạ Nam Chi cong lên vài giây, sau đó lại cảnh giác nhìn Tạ Thầm Ngạn.

Hiển nhiên cô vẫn chưa tới mức bị đống quà to bự này hoàn toàn che mờ lý trí, cất giọng lạnh lùng: “Bớt lại, đừng tưởng rằng mua chút xa xỉ phẩm là có thể xí xóa chuyện này.”

Lam Anh vô thức nhìn hai vị chủ nhân đang cãi nhau này, khẽ hả một tiếng.

Chuyện gì vậy?

Hạ Nam Chi thoải mái mở điện thoại ra, lật tới tấm ảnh chụp màn hình kia.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ xưa nay luôn giữ vẻ lãnh đạm của Tạ Thầm Ngạn bằng ánh mắt khiêu khích, xem lần này anh còn gì để giải thích không.

Ai ngờ.

Lam Anh lại nhẹ nhàng ‘ơ’ một tiếng: “Bức ảnh này đã bị làm mờ như vậy, truyền thông cũng không điểm danh là vị họ Tạ nào, vậy mà cô vẫn có thể nhận ra sao?”

Sao lại phản ứng giống như Hạ Úc Phỉ vậy?

Hạ Nam Chi hơi nghiêng đầu, hoang mang chớp chớp mắt: “Khó lắm à?”

Lam Anh gật đầu thật mạnh, khiến Hạ Nam Chi bỗng dưng nhớ lại thời thiếu nữ.

Có một lần cô muốn tham gia bữa tiệc mừng thọ của một ông cụ trong gia tộc, bèn tranh thủ chạy đến học viện quý tộc kế bên tìm hai anh em song sinh này.

Lần đó vừa vặn vẫn đang trong giờ học.

Cô im lặng đứng ngoài phòng học, qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Tạ Thầm Thời tản mạn ngồi trước bàn học chơi bài, so với những bộ đồng phục học sinh thống nhất ngay ngắn trong lớp, anh ấy ăn mặc rất phá cách, cổ áo sơ mi trắng lúc nào cũng cởi bung mấy cúc, để lộ ra sườn cổ sắc nét, lên trên nữa chính là ——

Gương mặt hại nước hại dân kia.

Cũng không biết gần đây nhiễm chứng ‘lưu manh giả danh trí thức’ của ai mà đeo một chiếc kính gọng bạc, cảm xúc lạnh lẽo đó ngược lại vừa vặn áp chế sự tàn bạo trong anh ấy.

Cái tên Tạ Thầm Thời này, từ ngày bước vào học viện quý tộc.

Anh ấy có một niềm tin vững chắc rằng IQ của mình mà kiểm tra đo lường thì còn cao hơn Einstein ba điểm, cho nên bất kể là đến lớp nào cũng dư sức một mình cô lập hết đám bạn học còn lại.

Do đó cũng dẫn đến.

Ngoại trừ Tạ Thầm Ngạn ra, không ai bằng lòng ngồi cùng bàn với anh ấy.

Thầy giáo đứng trên bục giảng bài được một nửa, đột nhiên điểm danh: “Bạn học đeo kính kia, là Tạ Thầm Thời phải không? Đứng lên trả lời câu hỏi thầy vừa nói.”

Tạ Thẩm Thời dựa lưng vào ghế, ra vẻ chán đời tháo kính xuống đưa cho Tạ Thầm Ngạn.

Trước mắt bao người trong phòng học.

Hai ngón tay thon dài lạnh trắng của Tạ Thầm Ngạn chậm rãi đeo kính lên. Khác với tư thái lười nhác bễ nghễ của Tạ Thầm Thời, danh tiếng của anh ở bên ngoài rất tốt, lộ ra cảm giác cao quý làm cho người ta chỉ liếc mắt nhìn cũng cảm thấy tự ti mặc cảm, rồi lại cảm thấy con trai cả của Tạ thị vốn nên có khí chất như thế.

Dù nhìn từ góc độ nào.

Cặp song sinh này tuy có vẻ ngoài giống nhau nhưng lại rất dễ phân biệt.

Thế nhưng Hạ Nam Chi kiễng chân, chiếc váy xếp ly hơi đong đưa ghé vào bệ cửa sổ, nhìn thấy thầy giáo lại ngầm thừa nhận hôm nay ai đeo kính ngồi trong phòng học thì chính là Tạ Thầm Thời.

Là mù mắt có chọn lọc sao?

Không như cô.

Chưa bao giờ nhận sai.

….

“Công chúa điện hạ của tôi ơi, đây chỉ là một hiểu lầm thôi, những thứ trên báo chí sao có thể tin được? Là truyền thông ác ý bôi nhọ hình tượng cao quý thủ thân như ngọc của sếp Tạ đấy!”

Khuôn mặt xinh đẹp của cô nghiêm lại, nhìn qua có chút hung dữ: “Được thôi, tôi cho người nào đó ba phút giải thích.”

Tạ Thầm Ngạn mà mở miệng giải thích thì chứng tỏ có vấn đề.

Anh căn bản còn chẳng thèm nhắc đến cái tên Thi Dao, ngược lại liếc mắt nhìn cô: “Không xem quà trước à?”

Tay Hạ Nam Chi đã sớm ngứa ngáy, được anh nhắc nhở.

Cô đã sớm không nhịn được nữa, lập tức thò người lục lọi trong đống túi mua sắm rực rỡ muôn màu, lòng bàn tay trắng nõn đỡ một chiếc vương miện khảm kim cương hình giọt nước, trong thùng xe tối đen lại sáng chói rực rỡ, khiến hàng mi của cô cũng run rẩy theo.

Tạ Thầm Ngạn thốt ra một câu lời ít ý nhiều: “Thích không?”

Hạ Nam Chi thích đến nỗi hai má đều đỏ hây hây, vài giây sau, cô xấu hổ hắng giọng: “Trở lại chuyện chính, giữa vợ chồng chưa cưới sao có thể ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất cũng không có chứ? Em đâu có thèm tin mấy cái tin lá cải trên báo, đúng không…Lam Anh?”

Lam Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn được kim cương chiếu sáng của cô, nhịn cười, hùa theo tâng bốc: “Đúng vậy, công chúa điện hạ nhà ta và sếp Tạ là một đôi kim đồng ngọc nữ trời đất tạo thành, không phải tiểu yêu tinh nào cũng có thể chen chân vào, tình cảm riêng tư gắn bó như keo như sơn.”

Hạ Nam Chi nghe mà buồn nôn, nhìn vương miện kim cương trong lòng bàn tay: “Đúng.”

“Vậy tôi không quấy rầy hai người hẹn hò nữa nhé?” Lam Anh đưa tay muốn đẩy cửa xe ra.

Hạ Nam Chi chậm nửa nhịp: “Hẹn hò?”

Đôi mắt quyến rũ đa tình của Lam Anh ra vẻ kinh ngạc chớp chớp, ngữ khí khoa trương: “Sếp Tạ bỏ ra một số tiền lớn mua cho cô một đống trang sức châu báu, xuống máy bay còn chưa kịp ăn tối đã chạy tới tặng cho cô, không phải chứ không phải chứ, công chúa điện hạ, ngay cả bữa cơm mà cô cũng không muốn làm cho anh ấy sao?”

Khóe môi cong cong của Hạ Nam Chi lập tức cứng đờ.

Lam Anh tao nhã mỉm cười với cô: “Tôi cũng muốn đi hẹn hò, tạm biệt nhé.”

Bóng dáng của cô ấy vừa lắc lư rời đi, tài xế cũng kiếm cớ đi xuống hút điếu thuốc.

Bên trong xe yên tĩnh vài giây.

Hạ Nam Chi đối diện với đôi mắt như ngọc đen của Tạ Thầm Ngạn.

Một chốc lâu sau, cô lựa chọn thẳng thắn một chuyện: “Em không giỏi nấu nướng, có một năm em nói năm giờ sáng đã dậy, tự tay nấu canh đậu phộng cho anh suốt ba tiếng đồng hồ, thật ra là bỏ thêm sữa đậu phộng Ngân Lộ…”



Đi bộ dọc theo con phố khoảng mười phố sẽ gặp một siêu thị nhỏ bên cạnh.

Bởi vì ‘lời thú nhận’ ngây ngô của cô, Tạ Thầm Ngạn lại giở mặt lạnh, tối nay thật sự muốn kéo cô nhóc lừa đảo còn nói dối huyên thiên này —— vào nhà bếp.

Hạ Nam Chi sợ đống túi mua sắm như núi nhỏ kia bị thu hồi lại toàn bộ, chỉ có thể ôm lòng thấp thỏm thành thật đi theo phía sau.

Siêu thị chia làm hai tầng, đèn đuốc mở sáng trưng.

Giờ này không có nhiều khách đi dạo, cũng không sợ bị nhận ra là nữ minh tinh.

Hạ Nam Chi chọn một chiếc xe đẩy màu hồng nhạt, vừa đi dạo vừa ngẩng đầu hỏi người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh: “Anh thích ăn gì?”

Tạ Thầm Ngạn rũ mắt lướt qua email trên điện thoại, ngón tay thon dài ấn tắt màn hình: “Anh thích ăn gì bộ em không biết sao?”

Tới nữa rồi đấy.

Lại bắt đầu giở cái giọng mỉa mai châm chọc quen thuộc.

Hạ Nam Chi thầm niệm trong lòng không được tức giận, châu báu là trên hết, khóe môi khẽ mỉm cười: “Thì em sợ cậu cả nhà họ Tạ trăm công ngàn việc gần đây thân thể không được khỏe, lỡ như phải kiêng khem món gì đó mới hỏi thử thôi.”

Nói xong, cô giơ tay lấy bừa ớt xanh từ khu rau củ đặt vào trong xe mua sắm.

Một giây sau, Tạ Thầm Ngạn sát tới gần, mang theo hơi thở mát lạnh cùng cảm giác tồn tại mạnh mẽ: “Cho nên, tên Thương Tuyển không cần kiêng khem kia chụp hình cho em lúc nào đấy?”

“Hả, Thương Tuyển có kiêng khem hay không sao em biết được…” Hạ Nam Chi vô thức giải thích, bỗng khựng lại vài giây.

Cô thiếu chút nữa va vào lòng Tạ Thầm Ngạn, kịp thời bảo vệ trán của mình, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu: “Chụp ảnh ở đoàn làm phim là chuyện rất bình thường mà? Lúc em đóng máy, trong điện thoại di động cũng chụp không ít ảnh, chờ tới khi hậu kỳ tuyên truyền sẽ dùng đến. Không lẽ bản thân anh tự gây ra scandal, còn muốn kéo em xuống nước hay gì?”

Định đồng quy vu tận đúng không, đến lúc đó nếu gia tộc hai bên truy cứu thanh danh.

Ai cũng đừng mơ sống nổi??

Thấy Tạ Thầm Ngạn không hề cười, Hạ Nam Chi lại cảm thấy sau gáy lạnh lẽo.

Cô hơi nghiêng người, cầm lấy một quả cà chua màu đỏ tươi từ khu rau củ: “Muốn ăn không?”

Mặc dù Tạ Thầm Ngạn không kén ăn như cô, Hạ Nam Chi cũng biết rõ trên đời này tuyệt đại đa số các đồ vật đều khiến anh chán ghét, thứ có thể chân chính khiến anh hài lòng rất ít. Cho nên khu rau dưa cũng không có gì hay để đi dạo, gần như là nhìn thuận mắt thì lấy bỏ vào xe thôi.

Dù sao mặc kệ mua thứ gì về, món cô làm ra cũng có mùi vị giống hệt nhau.

Đi dạo hơn nửa tiếng.

Lúc đi qua khu đồ dùng cho phụ nữ, Hạ Nam Chi bỗng nhiên có gì đó muốn mua, nhưng bên cạnh đang có Tạ Thầm Ngạn theo sát, trong đầu đều là anh. Đi được vài bước, khóe mắt bỗng nhìn thấy trên kệ hàng đặt một loạt hộp nhỏ muôn màu muôn vẻ, như thể đột nhiên được khai sáng.

Phải rồi.

Trong căn hộ nhỏ của cô không có thứ này!

Hạ Nam Chi vô thức muốn đưa tay lấy, đầu ngón tay trắng nõn còn chưa chạm vào, lại bất ngờ nghe thấy Tạ Thầm Ngạn nhẹ giọng nói: “Lấy nhầm rồi.”

“Hả?

“Size bình thường, muốn mưu sát chồng em à?”

Gương mặt sắc nét của người đàn ông hơi cúi xuống, dù là nói bất cứ lời nào cũng có thể giữ được ngữ điệu thản nhiên, ngón tay thon dài gập lại gõ nhẹ vào mặt bên kia của kệ hàng: “Cái nào đề chữ ‘siêu lớn’ mới là loại anh hay dùng.”

Đầu ngón tay Hạ Nam Chi giống như bị lửa đốt, xấu hổ rụt lại, miễn cưỡng muốn chuyển đề tài: “Hai loại này cũng chênh lệch giá quá nhỉ?”

“Ừ, kích thước càng lớn càng đắt tiền.”

Tạ Thầm Ngạn bình tĩnh cầm hai hộp xuống cho cô, lại hỏi: “Mùi dâu tây và mùi cam?”

Hạ Nam Chi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhịn không được hoài nghi tại sao mình lại ngốc nghếch đứng ở đây thảo luận với anh dùng loại nào tốt hơn chứ?

Trái lại, Tạ Thầm Ngạn ở phương diện này không hề cảm thấy ngượng ngùng, thấy cô mím môi câm nín, anh dứt khoát lấy mỗi mùi một hộp. Vốn dĩ trên kệ chỉ có vài hộp siêu lớn, nhưng nhìn lại đã thấy chất thành đống trong chiếc xe đẩy nhỏ màu hồng phấn của cô.

Ngay cả nhân viên bán hàng đi ngang qua cũng tò mò liếc nhìn vài lần.

Hạ Nam Chi lập tức buông tay ra, nhớ tới thân phận nữ minh tinh của mình: “Anh mau đến quầy thu ngân thanh toán đi!”

Dưới ánh đèn lành lạnh, giữa hai người cách nhau một chiếc xe đẩy.

Tạ Thầm Ngạn hiếm khi không mở miệng cà khịa cô, tầm mắt dừng trên gò má đỏ bừng của cô một lát, thật sự xem như không có việc gì nhận lấy, chỉ là lúc cất bước đi về phía lối đi thanh toán, anh lười biếng để lại một câu: “Đừng vội.”

Vẻ mặt Hạ Nam Chi mê mang hồi lâu, đôi môi đỏ mọng nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

Cô thì có gì mà vội???

Cứu với!

Đây là lời nói tục tĩu gì vậy!!!

Bao cao su cũng đã mua rồi.

Chờ ra khỏi siêu thị, Tạ Thầm Ngạn cũng không hỏi ý kiến của cô, cứ thế cùng nhau trở về căn hộ nhỏ.

So với căn biệt thự Tư Nam rộng mấy ngàn mét vuông của anh thì nơi này nhỏ đến mức không có chỗ đặt chân.

Có điều bình thường có quản lý kiêm bảo mẫu Đàm Tụng ở đây, thế nên dù nhỏ nhưng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, Hạ Nam Chi ở lâu cũng đã thành thói quen. Sau khi vào nhà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô sẽ ôm đống túi mua sắm cao cấp kia chạy vào phòng thay đồ trước, cũng mặc kệ Tạ Thầm Ngạn có chết đói hay không, lật đật mở hết quà ra, đặt kim cương lấp lánh trên thảm.

Tạ Thầm Ngạn cũng không trông mong cô thật sự xuống bếp, anh ném nhẹ nguyên liệu nấu ăn trong tay lên bàn ăn, con ngươi hờ hững mang theo chút hứng thú quan sát bốn phía.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, chờ Hạ Nam Chi xem xong những món bảo bối kia xuất hiện, đôi mắt cong cong nhìn thấy hình ảnh người đàn ông lười biếng tựa vào sô pha, có lẽ vì đợi lâu nên đang nhàn rỗi nghịch chiếc gối ôm thỏ lông xù của cô.

Cũng may là không nghịch mấy cái hộp kia.

Hạ Nam Chi thở phào nhẹ nhõm, đi thẳng tới chỗ anh: “Anh cởi quần áo ra đi.”

Tạ Thầm Ngạn nhướng mắt nhìn hành động vội vàng của cô, thoáng qua mấy phần kinh ngạc.

“Không cởi sao?” Hạ Nam Chi chỉ kiên nhẫn được nửa giây, sau đó giẫm lên thảm cúi người xuống sofa, mái tóc đen nhánh trượt dọc theo bờ vai mỏng manh, mang theo mùi hoa hồng nhàn nhạt. Mà cô, đầu ngón tay trắng nõn cởi cổ áo của anh ra trước, từng có tiền lệ nên bây giờ lộ,t sạch Tạ Thầm Ngạn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cũng may Tạ Thầm Ngạn rất ôn hòa phối hợp, cúi đầu nhìn cô làm xằng làm bậy.

Hạ Nam Chi giống như kiểm tra món đồ chơi bảo bối của mình có bị người ta chạm qua hay không, đầu tiên là cởi áo sơ mi của anh ra, tiếp đó là tháo sợi dây thắt lưng kia.

Theo kinh nghiệm ‘đầu ấp tay gối’ đếm được trên đầu ngón tay của cô thì…

Nếu Tạ Thầm Ngạn thật sự không giữ đức hạnh làm chồng đi thuê phòng khách sạn với người phụ nữ khác, trên vai lưng hay thậm chí là cơ bụng chắc chắn sẽ lưu lại vài vết xước nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lành lại hoàn toàn.

Cho nên sau khi nhiều lần xác nhận không có bất kỳ dấu vết ngoại tình nào, cô vừa muốn lui về phía sau, vòng eo mảnh khảnh lại bị siết chặt.

Là Tạ Thầm Ngạn đảo khách thành chủ, ôm cô lên sofa.

Ngón tay thon dài như ngọc của anh nhẹ nhàng đặt lên làn váy màu xanh sẫm, xúc cảm lạnh lẽo khiến Hạ Nam Chi rụt vai lại: “Tạ, Thầm Ngạn?”

Lúc Tạ Thầm Ngạn cúi người, hoàn toàn giam cầm cô trong lồng ngự.c, cô lại không dám đẩy anh ra, chỉ cần vừa vươn tay là có thể chạm vào cơ bụng góc cạnh rõ ràng kia.

Cho đến khi bên tai truyền đến hơi thở nóng bóng cùng giọng nói đè thấp của anh: “Cũng đâu phải lần đầu tiên, em vẫn còn sợ à?”

Hạ Nam Chi cũng biết cho dù sợ, chỉ cần hôn ước với Tạ Thầm Ngạn một ngày chưa hủy bỏ, chờ sau khi chuyện anh tiếp quản công ty gia tộc kết thúc, sớm muộn gì hai người cũng phải kết hôn, đương nhiên sẽ không tránh khỏi loại hành vi thân mật này.

Huống hồ Tạ Thầm Ngạn không có sở thích đặc biệt gì khiến người ta không thể chấp nhận, ngoại hình đẹp, cuộc sống riêng tư cũng sạch sẽ.

Cùng anh làm chuyện đó, Hạ Nam Chi cũng không phải bài xích, chỉ đơn thuần là sợ đau.

Khi dây áo mỏng manh chầm chậm trượt xuống khỏi da thịt trắng nõn, cô nhắm hàng mi cong cong lại, mang theo một chút run rẩy. Ngay khi đã chuẩn bị đủ tâm lý, bỗng nhiên cảm giác rất đau, theo bản năng ôm chặt cổ Tạ Thầm Ngạn: “Anh muốn đổi vị hôn thê mới đúng không? Muốn làm em đau chết thì cứ nói sớm… Em, chắc chắn em chảy máu rồi.”

Huhu…

Cô đáng thương yếu đuối lại bất lực, hối hận đến xanh ruột.

Sớm biết vậy đã không nhận lấy đống châu báu kia, cùng tên đàn ông chó má không hề có nhân tính này tiếp tục thử chuyện này.

Hai người rõ ràng là không thích hợp!!

Gương mặt anh tuấn của Tạ Thầm Ngạn không chút biểu cảm, dùng giọng điệu hờ hững ‘thấy chết mà không cứu’ hỏi cô: “Anh chỉ vừa bắt đầu màn dạo đầu, còn chưa vào nữa, em đau gì chứ?”

Hạ Nam Chi hoảng hốt không thôi, mở to đôi mắt xinh đẹp ngập đầy nước mắt.

Tầm mắt nhìn xuống, ngây ngốc nói: “Vậy tại sao em lại cảm thấy chảy máu —— ”

*

Cho đến khi mặt đỏ tới mang tai chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa, Hạ Nam Chi đứng dưới vòi hoa sen, cả người ướt sũng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt dính đầy nước, đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo lại, mới giật mình nhớ ra:

Rõ ràng ở siêu thị phải mua băng vệ sinh mới đúng!!

Cô không dám nhớ lại hình ảnh xấu hổ vừa rồi, động tác nhanh chóng tắm qua nước ấm, lấy áo choàng tắm quấn chặt mình rồi mới bước ra. Cho tới nay Hạ Nam Chi đều có tật đau bụng kinh, lúc này cũng không quan tâm Tạ Thầm Ngạn ở ngoài phòng khách nên giải tỏa nhu cầu si,nh lý như thế nào, cô đá dép lê, cơ thể mệt mỏi nằm úp sấp trong chăn.

Mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu.

Tạ Thầm Ngạn chậm rãi đi tới, cũng đã mượn phòng vệ sinh tắm qua, chỉ là không có quần áo thích hợp với anh, lúc xốc chăn lên tới gần, giọng nói thốt ra có chút khàn khàn: “Lật người lại.”

Hạ Nam Chi nghe lời, tự động rúc vào lòng anh.

Đèn ngủ màu vàng ấm áp đã tắt, chỉ có ánh trăng bàng bạc ngoài cửa sổ chiếu vào, anh lười biếng tựa vào đầu giường ôm lấy cô, bàn tay thon dài thong thả xốc một góc áo choàng tắm lên, phủ lên chiếc bụng nhỏ mềm mại hơi lạnh của cô.

Nguồn nhiệt này khiến cho lông mi cong cong đang nhắm nghiền của Hạ Nam Chi mở ra, tầm mắt mờ mịt chậm rãi men dọc theo đường quai hàm sắc bén của người đàn ông hướng lên trên.

Suy nghĩ của cô bay bổng, đột nhiên nói: “Kỳ sinh lý đầu tiên của em… hình như là gọi điện thoại cho anh, thứ Sáu nói đau bụng, chưa tới lúc tan học anh đã từ nước ngoài bay về thăm em.”

Lúc đó là mùa đông.

Rất lạnh, bụng cô còn quặn đau, mắt khóc đến sưng đỏ.

Là Tạ Thẩm đến trường tìm cô, anh cởi áo khoác rồi bọc cô lại giống như một con vật nhỏ, ôm cô lên xe.

Sau đó, suốt quãng đường còn lại đều dùng bàn tay ấm áp sưởi ấm cho chiếc bụng nhỏ của cô.

Không khí yên tĩnh hồi lâu.

Khuôn mặt trắng như tuyết của Hạ Nam Chi dán vào lồng ng/ực anh, đã không còn sức lực để nhớ tiếp chuyện cũ.

Đột nhiên, cô cảm giác vành tai nóng lên.

Là Tạ Thầm Ngạn vuốt ve mái tóc hơi gợn sóng trên lưng cô, giọng nói trầm xuống: “Cho nên, em nợ anh không ít.”

Hạ Úc Phỉ lại gửi tin nhắn tới: [Tớ cầm kính lúp xem rồi, cảm giác hình như là Tạ Thầm Thời, tên điên đó mất liên lạc hơn một năm nay là vì yêu đương rồi sao?]

Đôi môi đỏ mọng của Hạ Nam Chi khẽ mấp máy: [Không, đây là Tạ Thầm Ngạn.]

Hạ Úc Phỉ: [Cậu không nhận lầm chứ?]

Hạ Nam Chi gõ mạnh từng chữ rồi gửi qua, đầu ngón tay hơi dùng sức: [Cho dù tớ không nhận ra mặt mình thì cũng không thể nhận nhầm đôi song sinh nhà họ Tạ được, là Tạ Thầm Ngạn, tên đàn ông chó má không giữ đức hạnh làm chồng này tiêu rồi, dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt???]

Có lúc ông trời rất thích đùa giỡn.

Tin nhắn mang đầy sát khí của cô vừa gửi đi.

Trên màn hình bóng loáng như gương lại nhảy ra tin nhắn của Tạ Thầm Ngạn, chỉ hai chữ ngắn gọn: [Xuống lầu.]