Dẫn Lửa

Chương 10: Kiểm tra




Hạ Nam Chi lười nghe Đàm Tụng lảm nhảm, cô nhổm người dậy chậm rãi bước xuống đất, đưa tay kéo rèm cửa sổ ra. Từ nơi này, qua ban công có thể nhìn thấy bãi biển gần như vắng vẻ không người ngoài kia.

Cô quyết định đi ra ngoài giải sầu, lập tức quay vào phòng tắm thay một bộ váy dài đến mắt cá chân màu trắng sương.

Nhân viên công tác của đoàn làm phim đã đặt riêng tầng cao nhất của khách sạn cho diễn viên chính và đạo diễn, đây được coi là khu vực riêng tư, người không liên quan không có thẻ ra vào là không dễ dàng lên được.

Bước vào thang máy.

Hạ Nam Chi nhấn số trước, khi cửa thang máy trơn bóng như gương sắp đóng lại, đột nhiên lại mở ra.

Có viên dạ minh châu màu xanh nhạt trong suốt dọc theo tấm thảm hoa văn tối màu lăn đến mũi giày của cô.

Hạ Nam Chi giật mình, khom lưng nhặt lên.

Chờ ngẩng đầu lên.

Lại nhìn thấy một bóng dáng cao gầy màu đen cách đó vài bước.

Anh ấy đứng thẳng người ở đó, hờ hững đút hai tay vào túi quần, ngũ quan tuấn tú ở dưới ánh đèn lại hoàn mỹ không chút tỳ vết, không đeo kính râm và cũng không có khẩu trang, cứ thế để lộ mặt ra ngoài.

Một hồi sau.

Lúc đôi chân dài của anh ấy cất bước tiến vào, Hạ Nam Chi đưa hạt châu qua: “Của anh?”

“Cảm ơn.” Người đàn ông vươn bàn tay thon dài tự nhiên nhận lấy, chủ động chào hỏi: “Xin chào, tôi tên là Thương Tuyển.”

Phản ứng đầu tiên của Hạ Nam Chi là cái tên Thương Tuyển này khá quen tai, sau đó cô mới sực nhớ ra, là nam chính đứng hàng đầu trên bảng diễn viên.

Dù sao cũng làm chung đoàn phim, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhúc nhích, đang chuẩn bị tự giới thiệu.

Thương Tuyển nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười ôn hòa thân thiện, thấp giọng nói: “Tôi biết cô, Hạ Nam Chi.”

Ồ.

Có thể được vị ảnh đế có vị thế cách rất xa mình nhận ra, đổi lại là diễn viên tuyến 18 nào cũng sẽ cảm thấy vinh hạnh.

Hạ Nam Chi ngược lại rất bình tĩnh, nhẹ nhàng ừm một tiếng: “Bởi vì hot search sao?”

Trong mấy năm mới ra mắt đóng phim, để có thể diễn xuất hoàn hảo các vai diễn khác nhau, Thương Tuyển có thói quen quan sát cử chỉ của mọi người xung quanh, cố gắng phỏng đoán suy nghĩ nội tâm của họ từ những biểu cảm rất nhỏ.

Giờ phút này, nhìn thấy Hạ Nam Chi có chút nghi hoặc.

Anh ấy cũng không giải thích.

Sở dĩ biết cô, không phải chỉ vì hot search tối nay.

Từ hơn một năm trước ở Hoành Điếm, Thương Tuyển vừa kết thúc cảnh quay kéo dài đến mấy tháng, đang chuẩn bị trở lại xe bảo mẫu để tránh phỏng vấn của truyền thông. Anh ấy cố tình đi đường vòng ngang qua đoàn làm phim bên cạnh, tình cờ nhìn thấy cảnh Hạ Nam Chi ở dưới tàng cây long não dỗ mèo hoang bò xuống.

Hẳn là cô cũng đang quay phim, trên người mặc một chiếc váy lụa mỏng trắng trơn trong phim, dùng một sợi tơ lụa màu đỏ nhạt làm thắt lưng, không có bất kỳ đồ trang sức nào. Mái tóc đen mềm mại buông xuống vai, hơi ngẩng mặt lên, trên gương mặt cong cong lộ ra nụ cười nhàn  nhạt.

Dưới ánh nắng như thiêu đốt của mùa hè, cô lại xinh đẹp đến rạng rỡ.

Rơi vào trong ánh mắt mệt mỏi của anh ấy, tựa như giờ khắc này không cần phải suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần thưởng thức cảnh tượng trước mắt này là được.

Sau đó.

Thương Tuyển âm thầm tìm hiểu tình hình gần đây của cô.

Nghe người quen của Hoành Điếm nhắc tới một lần, cô cứu con mèo nhỏ gầy trơ xương trên cây long não kia xuống, đặt tên là Hạ Lai. Bởi vì thỉnh thoảng mua thức ăn đóng hộp cho mèo để vỗ béo chú mèo con bẩn thỉu vô chủ này….nên đã bị fan hâm mộ đến thăm tưởng là thú cưng nuôi trong nhà.

Sau đó còn bị người nào đó dùng tên thật báo cáo một lần.

Nói rằng cô ngược đãi động vật nhỏ.

……

Yên lặng 10 giây.

Thương Tuyển vô thức cọ xát hạt dạ minh châu đến nóng lên, chủ động nhắc tới chuyện chiều nay lúc làm thủ tục vào ở, quản lý đại sảnh có đề cử với anh ấy là đi bộ khoảng mười phút sẽ gặp được một tiệm thịt nướng ngoài trời khá ngon. Bây giờ vẫn đang còn sớm, anh ấy lịch sự mời cô cùng đi thưởng thức.

Coi như là…Nam nữ chính của đoàn làm phim sớm làm quen với nhau.

Thuận tiện nhập vai.

Hạ Nam Chi ngẫm nghĩ giây lát, mở miệng đang định đáp lại.

Lúc này, cửa kính mạ vàng chậm rãi mở ra, là vị trợ lý nam bên cạnh Dương Dực. Sau khi nhìn thấy Hạ Nam Chi đứng cùng với ảnh đế trong thang máy thì thở phào nhẹ nhõm: “May quá, cô vẫn chưa đi, đạo diễn cho mời cô qua đó.”



Dương Dực cho người mời cô đến phòng họp của khách sạn, có lẽ là vì hot saerch fan hâm mộ ầm ĩ đòi đổi vai tối nay.

Thương Tuyển ân cần hỏi: “Muốn tôi đi cùng cô không?”

Hạ Nam Chi lại không có lý do gì nhận phần ân tình này, đôi môi đỏ hồng mỉm cười: “À, không cần phiền đàn anh đâu.”

Cô đi theo trợ lý nam đến cuối hành lang, giày cao gót giẫm lên tấm thảm dày không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Lúc sắp đến cửa lớn màu sâm banh, nhìn thấy có vệ sĩ áo đen đứng ở đó, tim Hạ Nam Chi đập nhanh nửa giây, đầu ngón tay trắng nõn rủ xuống bên người cũng cuộn lại.

Dương Dực vào ở khách sạn, không cần phải mang theo vệ sĩ hộ giá 24/24.

……

Nói cách khác, người ở trong phòng họp cực kỳ quý giá.

Hạ Nam Chi nhẹ bước đi vào, trái tim vẫn đập thình thịch không ngừng, cho đến khi vòng qua nửa tấm bình phong gỗ đàn, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của thư ký ngồi trên ghế, cảm xúc trong đôi mắt đen láy bỗng chốc tiêu tán sạch sẽ.

Người được điều tới là Thịnh Kỳ.

Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, anh ấy liếc mắt nhìn qua. Giây tiếp theo, vì sự có mặt của đạo diễn và đám người ở đây, anh ấy không cung kính đứng lên nghênh đón nhưng thái độ đối với cô rất ôn hòa: “Cô Hạ đến rồi.”

Tư thế của Hạ Nam Chi không lạnh lùng cũng không nhiệt tình, ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

Mọi người đã đến đông đủ, Dương Dực ngồi ở vị trí giữa, cũng không nói lời vô nghĩa.

Anh ta đã in sẵn một vài bản phương án quan hệ công chúng, dặn trợ lý phát cho những người đang ngồi ở đây: “Hot search đã hạ xuống vị trí thứ mười và sẽ biến mất, rạng sáng ngày mai thông báo sẽ được đăng tải…Nam Chi, cô có yêu cầu gì cứ việc nói.”

Bộ phim của Dương Dực không cần sự PR cường điệu của Quý Nhân Nhân để gây sốt. Đối với sự cố đột ngột xảy ra tối nay, anh ta cũng trở tay không kịp, thật sự không ngờ bên kia dám đắc tội với đạo diễn lớn trong ngành giải trí…cũng muốn đích thân kết thúc làn sóng người mới này.

Có lẽ là do có nhà họ Hạ làm chỗ dựa.

Dương Dực nhìn đôi mi cong cong hơi rủ xuống của Hạ Nam Chi, nghĩ thầm may mà vị này có người thừa kế Tạ thị phái người tới giải quyết trong đêm, bây giờ là lúc so sánh xem chống lưng của ai mạnh hơn ai.

Không khí trong phòng yên tĩnh hồi lâu.

Hạ Nam Chi nhẹ nhàng đặt văn kiện quan hệ công chúng lên bàn, đôi bàn tay xinh đẹp giữ lấy thành ghế, hé môi nói: “Tôi muốn hỏi qua Đàm Tụng trước.”

Dương Dực không quá coi trọng người quản lý hạng ba có chuyên môn đáng nghi ngờ của cô, nhưng vẫn đồng ý: “Được.”

Nửa tiếng sau đó.

Đàm Tụng tạm thời được gọi tới, các vấn đề quan hệ công chúng cứ thế được giải quyết.

Dương Dực nhắc lại câu cũ: “Còn vấn đề gì nữa không?”

Lần này, Hạ Nam Chi nghiêng gương mặt xinh đẹp nhìn về phía Thịnh Kỳ đang làm bảo vật trấn áp trong phòng họp, hỏi ra một câu đã nghẹn hồi lâu: “Anh tới đây bằng gì?”

Thịnh Kỳ nghe không hiểu ẩn ý: “Máy bay tư nhân.”

Tạ Thầm Ngạn không hổ là người sắp thừa kế ngai vị, chuẩn bị làm chủ nhân của Tạ thị.

Ngay cả thư ký bên cạnh và hai vệ sĩ cũng được đãi ngộ dùng máy bay tư nhân?

Đôi môi đỏ mọng của Hạ Nam Chi khẽ mấp máy: “À.”

Ngứa mắt.



Mười một giờ rưỡi đêm.

Hòa Thanh Vận đẩy cửa bước vào phòng, thứ đầu tiên cô ta nhìn thấy là bình sứ Thanh Hoa vỡ nát trên tấm thảm đắt tiền, vết nước sẫm màu vẫn chưa khô, mấy cánh hoa hồng phấn rải rác khắp nơi.

Vị tổ tông làm trời làm đất này lại giận dỗi sao?

Cô ta đi về phía trước vài bước, nhìn Quý Nhân Nhân đang nằm trên sô pha, có nghĩa vụ nhắc nhở một câu: “Bây giờ trên Weibo đang gió tanh mưa máu, Dương Dực sẽ không để mặc cô bắt nạt nữ chính số một của anh ta như vậy đâu…”

Đôi môi xinh đẹp của Quý Nhân Nhân nhếch lên nụ cười lạnh: “Tôi biết.”

“Cô không sợ đạo diễn bên đó thì cũng phải e dè Hạ Tư Phàm chứ?” Hòa Thanh Vận thầm đoán cô ta và vị thiên kim tiểu thư nhà bên kia có thù riêng, lại nhịn không được hỏi.

Ánh mắt Quý Nhân Nhân lấp lóe: “Cô không hiểu người đàn ông Hạ Tư Phạm này đâu.”

Nếu cô ta có khả năng vùi dập tài nguyên của Hạ Nam Chi trong giới giải trí, chắc chắn sẽ được xem là lập công lớn với nhà họ Hạ…

Ngữ khí của cô ta lạnh lẽo sâu kín, cũng không biết là đang nói cho Hòa Thanh Vận nghe hay là tự nói với mình: “Ông trời đúng là thiên vị cô ta…Vừa sinh ra đã là con gái một của người đứng đầu Hạ thị, gia tộc vì muốn bảo vệ vị thiên kim lá ngọc cành vàng này, thậm chí còn chưa bao giờ để cô ta công khai lộ mặt, ngay cả đám con trai lớn lên bên cạnh cô ta cũng do người đứng đầu nhà họ Hạ tự mình chọn lựa.”

“Nhưng cô ta lại không biết quý trọng…”

Đáy lòng Quý Nhân Nhân tràn ngập ghen tị, âm cuối gần như nghiến nhẹ: “Thời kỳ nổi loạn nói đến là đến, biết rõ Hạ Tư Phạm không thích vị nhà họ Tạ kia, cô ta còn thầm mến không biết bao nhiêu năm.”

Cũng bởi vậy.

Mối quan hệ một giọt máu đào hơn ao nước lã giữa hai anh em Hạ Tư Phạm và Hạ Nam Chi đã rạn nứt một thời gian khi cô đính hôn với nhà họ Tạ.

Hòa Thanh Vận đứng tại chỗ lắng nghe, thấy Quý Nhân Nhân lộ ra vẻ lạnh lùng thì không khỏi rùng mình.

Lúc này.

Tiếng chuông điện thoại di động đúng lúc vang lên.

Người gọi đến là trợ lý công ty.

Sau khi nghiêng tai nghe máy ba phút, cô ta cứng cổ quay lại hỏi: “Nhân Nhân, bên phía Dương Dực đã đăng bài giải thích lên Weibo… Lúc trước cô thử vai có hát một đoạn Côn Khúc trong kịch bản, có phải đã từng bị quay lại không?”

Quý Nhân Nhân nói với bên ngoài là chăm chỉ học hai ba tháng, kì thực chỉ học hai ba ngày, giọng hát của cô ta thậm chí còn không đạt trình độ tiêu chuẩn.

Cô ta đã quên chuyện này, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay mình.

Hòa Thanh Vận nói: “Dương Dực làm sáng tỏ là chưa bao giờ ký hợp đồng với cô, còn đăng video thử vai của cô và…của Hạ Nam Chi lên.”

Hiện tại trên Weibo lại là một trận gió tanh mưa máu khác……

*

Sau khi blog chính thức của đoàn làm phim đăng tải tuyên bố.

Hạ Nam Chi về tới phòng mình trước, cô quẹt thẻ vào cửa, lông mi hơi cụp xuống nhìn thấy ngọn đèn sàn màu vàng ấm áp, tưởng Đàm Tụng trước khi đi quên tắt.

Lúc đầu không để ý.

Cho đến khi vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên cửa sổ thủy tinh sát đất màu đen tuyền trước mặt phản chiếu bóng dáng anh tuấn của người đàn ông ngồi bên giường chờ đợi đã lâu.

“Tạ….”

Hạ Nam Chi khẽ nhếch môi, trong nháy mắt hoảng hốt.

Sao anh lại ở đây?

Không phải đã phái Thịnh Kỳ tới xử lý chuyện này rồi sao?!

Tạ Thầm Ngạn dường như có phát hiện, ngón tay trắng lạnh như ngọc vuốt ve chiếc quạt ngà voi đặt bên gối của cô thoáng dừng lại, liếc mắt nhìn: “Hửm?”

Trong không gian tối tăm, từ trong cổ họng anh tràn ra một tiếng trầm thấp khàn khàn, gần như khiến đáy lòng cô dâng trào một cảm xúc chờ đợi đã lâu, khóe môi cũng cong cong, lại ra vẻ bình tĩnh hắng giọng: “Anh cũng tới đây bằng máy bay tư nhân à?”

“Hay là bơi qua ngàn dặm xa xôi tới đây?”

Tạ Thầm Ngạn chậm rãi đặt quạt ngà voi về chỗ cũ, thân là người theo chủ nghĩa sạch sẽ và hoàn mỹ, dường như anh không thể chịu đựng được quần áo trên người nhiễm mùi máy bay, ngón tay thon dài cởi hai cúc áo tinh xảo, ngữ điệu thản nhiên: “Tôi đi tắm trước.”

Hạ Nam Chi bị suy nghĩ nhảy cóc của anh làm bối rối vài giây, lúc anh đi sượt qua vai, mùi hương lạnh như có như không lượn lờ trong hơi thở, cô gần như vô thức vươn bàn tay nhỏ nhắn ra: “Chờ chút, đêm nay anh muốn…”

Đột nhiên, nút áo sơ mi mỏng manh của Tạ Thầm Ngạn bị kéo ra mấy cái, mở rộng đến vị trí thắt lưng, đường cong cơ bụng gợi cảm thấp thoáng ẩn hiện.

Không phải chứ.

Bộ âu phục cao cấp vừa đụng vào đã phanh ra sao?

Thấy gương mặt người đàn ông hơi nhăn lại, Hạ Nam Chi tức tốc giải thích cho mình: “Tôi không cố ý.”

Rất sợ lại nghe thấy lời mỉa mai từ miệng Tạ Thầm Ngạn, cô đang muốn kiễng mũi chân cài cúc áo lại cho anh, điện thoại di động bên cạnh bỗng dưng rung lên giải cứu bầu không khí xấu hổ muốn chết này.

Hạ Nam Chi xoay người cầm lấy, giây tiếp theo.

Nhìn thấy trên trên màn hình bóng loáng như gương, người gửi lời mời gọi video là: Hạ Tư Phạm.

Ba chữ này, mức độ kinh hãi…còn không bằng để cô tiếp tục đối mặt với sự xấu hổ khi xé sạch quần áo của Tạ Thầm Ngạn.

“Anh trai tôi gửi lời mời gọi video.” Hạ Nam Chi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh trong suốt đảo qua rèm cửa sổ, giống như muốn giấu anh đi.

Tạ Thầm Ngạn mà nghe lời cô mới là lạ.

Hạ Nam Chi nắm điện thoại di động đang dần nóng lên, đầu ngón tay hơi đỏ hồng: “Tôi nhất định phải nghe…Nếu mất liên lạc hơn một tiếng, Hạ Tư Phạm chắc chắn sẽ tự mình đến kiểm tra…”

“Anh ta đến thì làm sao?”

Tạ Thầm Ngạn bình thản chất vấn một câu, khiến cô sững sờ tại chỗ.

Ngay sau đó, Hạ Nam Chi cảm giác được người đàn ông cúi người tới gần, đôi môi mỏng khẽ lướt qua vành tai nhỏ nhắn trắng nõn của cô, lưu lại một cảm giác nóng bỏng: “Đến đây rồi, nhìn thấy vợ chồng chưa cưới danh chính ngôn thuận đêm khuya ở chung một phòng, chẳng lẽ anh ta còn có thể kêu khách sạn này đừng cung cấp cho chúng ta…”

Anh cố ý dừng lại, thốt ra ba từ cuối rõ ràng: “Bao cao su?”