Dẫn Lối Vào Tim Em

Chương 65: 65: Thân Phận Của Thẩm Đằng





Vệ Trạch Minh ngay khi bình phục đã nhanh chóng tìm cách rời khỏi sau việc ra tay sát hại Vệ Ngữ Đồng và Lãnh Bá Siêu.

Vì không muốn bản thân rơi vào rắc rối cho nên ông ta đã lái xe bỏ trốn ngay trong đêm.
Két...
Tiếng thắng xe vang lên, chắn ngay phía trước.

Vệ Trạch Minh tỏ vẻ khó chịu liền mở cửa bước ra.

Ông ta lập tức trợn tròn mắt ngay khi nhìn thấy mười chiếc xe màu đen đang bao vây.

Lần lượt, những người bên trong dõng dạc bước khỏi xe.

Dáng vẻ cao ráo, rắn rỏi, diện trên người trang phục của cảnh sát đồng loạt giơ súng, hướng về phía Vệ Trạch Minh khiến ông ta không biết chuyện gì đang xảy ra mà lên tiếng nói:

- "Chuyện gì? Các người bao vây tôi làm gì?"
Bất ngờ, một giọng nói trầm khàn đầy băng lãnh của người đeo kín đen đang ngồi yên bên trong chiếc xe hơi màu đen vang lên:
- "Vệ Trạch Minh, ông bị cáo buộc vì tội giam giữ người bất hợp pháp.

Lợi dụng các cô gái trẻ tiếp cận các thương gia giàu có để trục lợi cá nhân, chiếm đoạt cổ phần, thành lập công ty trái phép.

Mời ông hợp tác với chúng tôi."
Vệ Trạch Minh nghiến răng, trừng mắt nhìn về đám cảnh sát đang bao vây mình, toan quay trở ngược vào trong xe thì đã bị người đeo kính đen từ bên trong chiếc xe lao ra, bất ngờ còng lấy hai tay của Vệ Trạch Minh vòng ra sau, sau đó mạnh tay đẩy ông ta ngã xuống đất.
Thoáng chốc, cả người Vệ Trạch Minh đã bị cảnh sát trấn giữ ở phía trên khiến ông ta không cử động được mà ngẩng mặt lên nhìn người bí ẩn đang đứng trước mặt, đanh giọng chửi mắng:
- "Có giỏi thì tháo kính ra nói chuyện với tao."
Khóe môi người trước mặt khẽ nhếch, sau đó chậm rãi tháo cặp kính đen mà ném mạnh xuống đất khiến Vệ Trạch Minh sốc đến mức không thể tin đây là sự thật.
- "Thẩm Đằng? Ông chủ hộp đêm Thịnh Phát?"
Ngay lập tức, Thẩm Đằng cúi thấp người, khẽ nâng cằm của Vệ Trạch Minh lên cao, lạnh giọng nói chậm từng chữ:
- "Thật ra chưa từng có vụ án mạng nào ở Thịnh Phát cả.

Mọi chuyện đều do tôi dàn dựng cả thôi.

Nhờ sau vụ việc chấn động ấy, cô gái mà ông ra lệnh đã khai hết toàn bộ mọi chuyện và cả đường dây ông sắp đặt ở mỗi địa điểm khác nhau trong thành phố.

Sau khi tạo ra một hiện trường giả để lừa gạt báo chí, luật sư, trong đó có cả ông.

Cô gái bị hại đã âm thầm trở về nhà đoàn tụ với gia đình."
Ngừng một lát, Thẩm Đằng lại tiếp:

- "Chúng tôi đã phối hợp với bên bị cáo sẵn sàng chi số tiền bồi thường sau cái chết của cô ấy để lấp đi vụ án.

Nào ngờ mọi thứ lại đúng như những gì chúng tôi đã nghĩ, người nhận toàn bộ số tiền của nạn nhân không phải người nhà, mà chính là ông.

Vụ án đó đã khiến nhiều người dần mất lòng tin vào công lý.

Tuy nhiên, điều này lại làm thức tỉnh những cô gái khác sắp trở thành nạn nhân của ông trong tương lai.

Bởi vì, dù có hoàn thành hay thất bại thì người trục lợi chỉ có mỗi mình ông mà thôi."
Nghe đến đây, hàng lông mày Vệ Trạch Minh khẽ nhíu chặt mà nghiến răng nói:
- "Hóa ra mày là vì muốn có đủ bằng chứng buộc tội tao mà diễn tròn vai ông chủ hộp đêm suốt tận mấy năm nay sao?"
Thẩm Đằng khẽ nhếch môi cười nhạt, lạnh giọng đáp:
- "Cũng chính ông mà tôi phải bị mang tiếng suốt mấy năm trời.

Nhưng không sao, bởi vì đó là nhiệm vụ của một cảnh sát ngầm như tôi."
Dứt lời, Thẩm Đằng liếc mắt ra hiệu cho đồng đội áp giải Vệ Trạch Minh đưa về cục cảnh sát.
Một lúc sau, Thẩm Đằng lái xe đến một tòa dinh thự sang trọng mà dõng dạc tiến vào bên trong căn phòng.


Vừa nhìn thấy anh, người đàn ông trung niên khàn giọng lên tiếng hỏi:
- "Đã tóm gọn Vệ Trạch Minh rồi chứ?"
- "Vâng.

Mọi việc xong xuôi rồi, cảnh sát trưởng."
Nghe những lời này, người kia khẽ gật đầu hài lòng, liền sau đó đứng bật dậy, chậm rãi đi về phía Thẩm Đằng mà vỗ vỗ lên vai anh, trầm giọng nói:
- "Vất vả cho cậu rồi.

Thế còn thằng nhóc..con trai tôi hiện giờ ra sao?"
Ngay lập tức, Thẩm Đằng khẽ nhếch môi cười, dõng dạc đáp:
- "Vẫn còn cay cú và miệng hổ mỗi khi gặp tôi.".