Lãnh Bá Siêu vừa trở vào bên trong phòng đã nhìn thấy người con gái đang ngồi ngẩn ngơ trên giường với vẻ mặt rủ rượi.
Chẳng hiểu tại sao thời gian này cô luôn tỏ ra trầm tư, không còn cười nói như trước.
Liền lập tức, anh ngồi xuống bên cạnh mà trầm giọng quan tâm hỏi:
- "Em không khỏe trong người sao?"
Nghe anh hỏi, Vệ Ngữ Đồng khẽ lắc đầu liên tục, sau đó đưa mắt nhìn về hướng cửa sổ mà suy tư.
Trước sự im lặng này của vợ, Lãnh Bá Siêu chỉ biết cách bước trở ra ngoài, chậm rãi khép chặt cửa lại mà để cô có không gian riêng.
Ngay khi cảm nhận anh đã hoàn toàn rời khỏi, Vệ Ngữ Đồng lúc này mới quay người lại, nhìn về phía cánh cửa đã đóng kín, hai tay không ngừng bấu chặt lấy tấm ga trải giường, trầm giọng nói:
- "Anh càng ôn nhu, ấm áp như vậy khiến em không thể nào phản bội niềm tin của anh được.
Em không nhẫn tâm nhìn anh đau khổ khi chứng kiến mọi thứ xung quanh mình sụp đổ."
Nói rồi, cô chậm rãi đi về phía bàn làm việc, nhanh chóng xóa hết toàn bộ dữ liệu mà bản thân đã đánh cắp được từ Lãnh thị ra khỏi chiếc laptop được giấu cẩn thận ở bên trong tủ đồ.
- "Về chuyện thân thế, đích thân mình sẽ tự điều tra mà không cần nhờ sự trợ giúp từ phía cha nuôi."
Rầm...
Người đàn ông trung niên sau một lúc chờ đợi mãi vẫn chưa thấy người bên kia phản hồi.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, tiếng chuông tin nhắn khẽ vang lên khiến ông ta không thể kiên trì được nữa mà lập tức mở lên xem.
Ngay khi đọc những dòng chữ từ phía Vệ Ngữ Đồng, sắc mặt vốn đang tràn ngập sự mong đợi của ông ta phút chốc bị dập tắt hoàn toàn mà đứng bật dậy, mạnh tay đẩy hết toàn bộ những thứ trên bàn làm việc xuống đất mà hét lớn:
- "Vệ Ngữ Đồng, mày dám phản bội taooooo."
Phía bên này, Vệ Ngữ Đồng sau khi gửi xong tin nhắn liền lập tức nằm lăn ra giường.
Cô chẳng biết sự quyết định của mình là đúng hay sai.
Nhưng hiện tại, con tim cô không cho phép bản thân phản bội niềm tin mà Lãnh gia dành cho mình.
Chẳng biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng quyết định hiện tại khiến cô cảm thấy dường như đã trút bớt gánh nặng ở bên trong lòng suốt một thời gian qua.
- "Cha nuôi, sau một thời gian tiếp xúc với Lãnh Bá Siêu, con nhận ra anh ấy là một người rất tốt.
Không giống như những gì mà cha nghĩ.
Dùng thủ đoạn để hạ gục người khác không khiến chúng ta tốt hơn.
Về chuyện xuất thân của con, nếu như cha không muốn nói thì con sẽ tự mình điều tra.
Chẳng biết người thân của con có còn trên đời này hay không, nhưng hiện tại, Bá Siêu đã là một phần quan trọng trong trái tim con."
Nghe tiếng gào thét của người bên trong, gã đàn ông áo đen vội vàng chạy vào kiểm tra.
Ngay khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, hắn tỏ ra khó hiểu mà cất giọng hỏi:
- "Ông chủ, đã xảy ra chuyện gì?"
Người đàn ông trung niên ngồi trên ghế khẽ xoay người lại.
Ánh mắt tràn ngập tia máu mà nhìn thẳng người đang đứng ở phía cửa, lạnh giọng nói:
- "Vệ Ngữ Đồng phút cuối phản bội chúng ta.
Nó không gửi bất cứ tài liệu nào, thậm chí còn lên tiếng bênh vực Lãnh Bá Siêu.
Tao đúng là nuôi ong tay áo mà."
- "Vậy...ông chủ định làm gì tiếp theo."
Ngay lập tức, người ngồi trên ghế khẽ đứng bật dậy, sau đó đưa tay đập mạnh lên mặt bàn, nghiến chặt răng đáp:
- "Diệp Quang và Hà Nhật Giai đã mất cho nên không thể nói ra thân phận giả mạo của Vệ Ngữ Đồng."
- "Vậy...chẳng phải cô ta sẽ ung dung tự tại mà sống hạnh phúc bên Lãnh Bá Siêu sao?"
Nghe đến đây, ông ta khẽ nhếch môi cười lạnh, mà nói gằng từng chữ:
- "Nó hại tao tốn bao nhiêu công sức để giúp nó che đậy chuyện giả mạo Diệp Linh Lang.
Và nó cũng đã biết được quá nhiều chuyện về việc tao tìm cách đánh cắp dữ liệu của Lãnh thị mà dựng lên một cuộc gian lận thương mại khiến Lãnh thị sụp đổ.
Một kẻ biết quá nhiều bí mật thì không nên giữ lại.
Đặc biệt là kẻ phản bội như nó."