Hai thân ảnh quấn lấy nhau dưới làn nước từ chiếc vòi sen không ngừng xả mạnh.
Những giọt nước mát vẫn không thể dập tắt ngọn lửa d*c vọng đang không ngừng bừng cháy.
Vệ Ngữ Đồng vì đau mà choàng tay lên cổ người đàn ông mà cắn mạnh khiến anh nhíu mày, trầm giọng nói:
- "Em nghịch như mèo con vậy.
Coi bộ anh phải ra tay thuần phục nó rồi."
Dứt lời, anh giữ chặt lấy tay cô đặt l3n đỉnh đầu mà tiếp tục trêu đùa khắp cơ thể người con gái.
...***...
Tiểu Lan được lệnh của Lãnh phu nhân mà đi vào phòng ngủ của Lãnh Bá Siêu và Vệ Ngữ Đồng để dọn dẹp.
Ngay khi Tiểu Lan vừa mở cửa đã nhìn thấy Lãnh Bá Siêu dìu người bên cạnh từ trong phòng tắm bước trở ra.
Cả hai hiện tại điều diện trên người áo choàng tắm.
Mái tóc ướt đẫm mà quấn khăn quanh đầu.
Nhìn đôi chân bước đi khập khiễng của Vệ Ngữ Đồng rồi nhìn sang phía chiếc giường đã bị nhàu nát, quần áo trải dài khắp nơi dưới sàn.
Tấm ga giường ướt đẫm, bên trên còn có cả máu tươi.
Tiểu Lan đưa tay che miệng cười thầm.
Ngay khi nghe giọng nói trầm khàn của Lãnh Bá Siêu khiến cô bỗng giật mình mà cúi người thu gom số quần áo dưới sàn mà cho vào chiếc sọt bên cạnh.
- "Tiểu Lan, nhờ cô thay mới toàn bộ ga trải giường giúp tôi nhé."
Tiểu Lan tinh mắt mà nhìn về phía ngần cổ của Vệ Ngữ Đồng hiện rõ những vết cắn đầy ái muội nhưng vẫn giả vờ bình thản nhìn sang chỗ khác.
- "Tiểu Lan, cô ngẩn người đứng trơ ra đó làm gì? Mau chóng dọn dẹp lại căn phòng, thiếu phu nhân cần được nghỉ ngơi."
- "Dạ vâng.
Tôi sẽ mau chóng làm ngay."
Thoáng chốc, chiếc giường đã được thay ga mới.
Lãnh Bá Siêu nắm lấy tay người bên cạnh mà ân cần dìu cô đi về phía giường.
Nhiệm vụ Tiểu Lan hoàn thành mà nhanh chóng khép kín cửa bước ra khỏi phòng.
Ngay khi vừa ra ngoài, Tiểu Lan gào thét thật lớn, muốn kể lại mọi chuyện mà cô đã tận mắt chứng kiến.
- "Ôi trời, cả hai người họ ân ái tới mức rách cả ga trải giường.
Thiếu gia nhà ta không ngờ dồi dào sinh lực đến mức khiến thiếu nhân không thể bước đi vững."
Ngay lập tức, Tiểu Lan vội vàng chạy xuống lầu mà đi tìm Lãnh phu nhân báo lại chuyện vui này.
Bệnh viện thành phố...
Chu Gia Hào vẻ mặt trầm ngâm nhìn chằm chằm về phía hai người nằm bất động trên giường.
Hàn Chấn Đông cũng có mặt ở bên cạnh, vội đưa ra lập luận:
- "Tôi chắc rằng đang có người tìm cách muốn gi3t chết cha mẹ Diệp Linh Lang.
Nhưng mà nghe bảo rằng, trước giờ người nhà họ Diệp chưa từng xảy ra mâu thuẫn hay thiếu nợ bất cứ tổ chức ngầm nào."
Ngay lập tức, Chu Gia Hào nhìn sang người bên cạnh mà thắc mắc hỏi:
- "Có khi nào, đám người đó là đối thủ thương trường của Bá Siêu cho nên muốn sát hại cha mẹ vợ nhằm khiến anh ấy lâm vào tình thế khó xử."
Hàn Chấn Đông trầm tư một lúc mà lạnh giọng bác bỏ:
- "Nếu tôi là kẻ thù của Bá Siêu, tôi sẽ không gián tiếp sát hại cha mẹ vợ của anh ấy.
Thay vào đó, tôi sẽ trực tiếp trừ khử Lãnh Bá Siêu.
Hơn thế nữa, nhìn sắc mặt của tên áo đen lúc ấy có vẻ không thể chờ đợi thêm nữa.
Có lẽ cha mẹ của Diệp Linh Lang biết được bí mật gì đó của họ cũng nên."
Ngừng một lát, Hàn Chấn Đông đưa ra một sáng kiến, anh dõng dạc nói:
- "Tôi biết chúng ta nên làm gì tiếp theo."
...***...
Lãnh Bá Siêu nở nụ cười hạnh phúc mà nhìn người con gái đang ngủ say trên giường, sau đó cẩn thận đắp chăn giúp cô.
Bất ngờ, chuông điện thoại vang lên.
Ngay khi nghe những lời từ phía người ở đầu dây bên kia, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại mà nhanh chóng khoác áo, sau đó lái xe rời khỏi Lãnh gia.
Vừa đến bệnh viện, Lãnh Bá Siêu trợn tròn ngay khi nhìn thấy hai thi thể đã được phủ lên tấm khăn trắng từ phòng ICU đẩy ra hướng về phía phòng xác.
Theo bên cạnh chính là Chu Gia Hào và Hàn Chấn Đông.
Vừa nhìn thấy anh, Hàn Chấn Đông vẻ mặt có chút tiếc nuối mà đỏ mắt nhìn người đang đứng lặng, khàn giọng nói:
- "Cả hai người họ không qua khỏi.
Chia buồn cùng vợ của cậu."
Chu Gia Hào đứng bên cạnh khẽ lắc đầu, rũ rượi đáp:
- "Xin lỗi cậu.
Tôi đã có gắng hết sức.
Nhưng bệnh nhân không thể cầm cự được nữa cho nên tim đã ngừng đập.".