Nhìn thấy người trước mặt vẫn còn dè chừng mình cho nên Hàn Chấn Đông giữ một khoảng cách nhất định, anh chỉ tay về phía giường trải nệm êm mà gỏn gọn nói:
- "Đừng trốn dưới gầm giường nữa.
Ở bên dưới nhiều mạng nhện lắm."
Cô gái khẽ cúi mặt nhìn xuống cơ thể đã bẩn thỉu và bốc mùi của mình mà lắc lắc đầu.
Mặc dù cô không nói lời nào thế nhưng người đằng kia đã hiểu ý mà lên tiếng nói:
- "Giường bẩn có thể thay ga mới.
Con người cũng vậy.
Ai cũng có khoảng thời gian bế tắc nhất của mình, chỉ cần tiếp tục bước đi, chúng ta nhất định sẽ gặp được người tốt."
Là một luật sư chứng kiến nhiều vụ án, cũng như những vụ tranh chấp khác nhau cho nên Hàn Chấn Đông phần nào hiểu được nỗi sợ trong lòng của những người được gọi là nạn nhân.
Đặc biệt là nạn nhân của sự bạo lực.
- "Bây giờ căn phòng này là của cô.
Mọi thứ trong phòng cô cứ dùng thoải mái, kể cả phòng tắm.
Nếu như cô muốn rời khỏi, tôi sẽ đồng ý để cô đi bất cứ khi nào cô muốn trừ phi cô thực sự quay về là chính mình cũng như biết chăm sóc cho bản thân.
Khi ấy, tôi sẽ để cô đi."
Nói rồi, anh đặt xuống giường một túi đồ.
Bên trong là quần áo, khăn tắm, xà phòng còn có cả thuốc sát trùng vết thương và bông băng sau đó xoay người tiến về phía cửa, trầm giọng nói:
- "Hãy gội rửa những bụi bẩn đeo bám trên người, cũng như gội rửa hết những nỗi sợ đã trải qua.
Bóng tối của cuộc đời dần xóa tan bởi ánh sáng tương lai đang ở ngay phía trước.
Tôi không làm phiền cô nữa.
Khi nào tâm trạng cô ổn định, thì hãy đến phòng bên cạnh gặp tôi.
Hàn Chấn Đông tôi lúc nào cũng sẵn sàng tiếp chuyện."
Cốc...Cốc...Cốc...
- "Vào đi."
Hàn Chấn Đông buông quyển sách dày đang đọc dở xuống bàn mà ngắn gọn lên tiếng, sau đó lập tức xoay ghế lại.
Dì Trương vẻ mặt tươi cười chậm rãi dìu người bên cạnh đi vào trong.
Đứng trước mặt anh bây giờ là một cô gái đã được tắm rửa sạch sẽ.
Mái tóc dài được tết hai bên, khuôn miệng chúm chím khẽ bặm lại, diện trên người chiếc đầm babydoll màu trắng rất hợp với vóc dáng nhỏ nhắn của cô.
Nhìn kĩ một hồi thì cô gái này cũng có một vài nét đặc biệt đó chính là đôi má bánh bao ửng hồng hiện đang có một vài vết thương trên gương mặt.
- "Cậu chủ, cô ấy cuối cùng cũng chịu để tôi khử trùng vết thương và bôi thuốc.
Một thời gian sau, tôi nghĩ những vết roi sẽ chóng biến mất."
- "Ừm.
Dì Trương cứ mua những loại thuốc tốt chữa lành sẹo.
Dù sao cô ấy cũng là con gái cho nên quan trọng bề ngoài một chút."
Dì Trương khẽ gật đầu sau đó bước ra ngoài khép chặt cửa lại.
Hiện tại bên trong phòng chỉ còn mỗi cô và Hàn Chấn Đông.
Nhìn người đứng rụt rè ở phía cửa không dám nhìn thẳng vào mắt mình, hai tay run sợ không ngừng đan chặt vào nhau.
Hàn Chấn Đông liền lên tiếng nhằm xóa tan bầu không khí tĩnh lặng, anh nói:
- "Tôi là luật sư, không phải ác quỷ cho nên không bao giờ ăn thịt cô đâu.
Tự tin nhìn thẳng vào mắt tôi mà trả lời."
Nghe đến đây, người con gái khẽ siết chặt tà váy, chậm rãi ngẩng mặt nhìn người phía trước.
Hàn Chấn Đông từ từ tiến lại gần, trầm giọng hỏi:
- "Bọn buôn người đó đã bị pháp luật trừng trị rồi.
Cô đã được tự do cho nên không cần phải sợ bất cứ điều gì cả.
Hơn nữa, nhà mà cô đang ở là nhà của luật sư Hàn Chấn Đông, sẽ không có một tên buôn người nào có thể làm hại cô."
Nghe đến đây, cánh môi đang mím chặt của cô gái lúc này khẽ thả lỏng mà gật nhẹ đầu.
Hàn Chấn Đông lại tiếp:
- "Cô tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Ngập ngừng một lúc lâu, cô gái mới nhỏ giọng trả lời:
- "Tôi...tôi tên Quế Anh, năm nay mười chín tuổi.
Cha mẹ tôi mất sớm chỉ còn mỗi tôi, cho nên tôi đã đi khắp nơi để xin việc, nào ngờ gặp phải tên giả danh người học cao lừa gạt bán tôi cho kẻ buôn người.".