Dưới sự dẫn dắt của Sở Mặc, Bạch Diệc Trạch đã đi tới phòng nghỉ rất nhanh. Sóc nhỏ không thấy Bạch Diệc Trạch nhắc nhở gì nên trên đường đi tới phòng nghỉ, nó rất biết điều mà ngồi im trên bả vai Bạch Diệc Trạch. Hiện tại, sóc nhỏ cảm thấy chỉ có khi ở trên vai Bạch Diệc Trạch, nó mới có được sự an toàn.
Trong phòng nghỉ, Đơn Kiệt yên tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn hội nghị, cùng với mọi người ở đây đợi ông chủ của mình đến.
Hai thiên sư là Hà Dương và Tề Vũ thì đang vây quanh Lý Đức Hải để nghiên cứu. Tối hôm qua bọn họ đã dùng hết tất cả các biện pháp có thể, nhưng ngoài ý muốn là yêu pháp kia quá lợi hại nên bọn họ vẫn chưa thể giải trừ được mị thuật cho Lý Đức Hải. Hiện tại chỉ còn lại một cách duy nhất, đó là tìm đến con tước yêu thi triển thuật này để bắt nó giải trừ pháp thuật thì mới có thể cứu được Lý Đức Hải.
Tây Sơn lớn như vậy, muốn bắt được một con tước yêu có tu vi cao, có thể nói đây đúng là một sự thử thách không dễ dàng gì. Huống hồ tước yêu này lại còn có mị thuật mê hoặc con người, dù là bắt được nó, nhưng nếu muốn nó giải trừ pháp thuật, cũng không phải là một việc đơn giản.
Dư Đông Huy cứ tưởng rằng người của hiệp hội thiên sư đến, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Đợi Lý Đức Hải tỉnh lại, sau đó người của hiệp hội thiên sư sẽ giúp bọn hắn đi bắt yêu quái ở trên núi.
Nhưng giờ hắn mới biết được, không những tước yêu gì đó chưa bắt được, mà Lý Đức Hải cũng chẳng có biến chuyển gì tốt đẹp. Dư Đông Huy nóng vội đi lòng vòng ở tròng phòng, tuy nói có chỗ dựa ở phía sau là thương hội, nhưng mà tập đoàn Vân Mặc cũng không phải là nơi dễ chọc. Nếu chuyện này xử lý không tốt, không những Sở Mặc sẽ không bỏ qua, mà thương hội cũng sẽ không buông tha cho hắn, vì căn bản chuyện lớn này là do hắn gây ra ạ.
Sở Mặc và Bạch Diệc Trạch cùng lúc đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là cảnh tượng đông đủ mọi người đều tụ tập ở trong phòng, nhưng lại thiếu một người duy nhất đã hạ lệnh cho bọn cậu tới đây trong vòng 20 phút là Bạch Diệc Phong.
Đơn Kiệt nhìn thấy Bạch Diệc Trạch và ông chủ cùng đi vào, hắn thật không hiểu nổi ông chủ vì sao lại mang theo Bạch Diệc Trạch đến đây.
Dư Đông Huy cũng ngây ngẩn cả người, không khỏi tức giận. Tư liệu của du khách hắn biết rất rõ, Sở Mặc bởi vì thiếu phòng cho nhân viên, cho nên anh cùng với trợ lý của mình ở cùng một gian phòng. Mà ánh mắt của Sở Mặc khi nhìn người trợ lý kia, rất không bình thường, hoặc có thể nói đó là ánh mắt của một người khi nhìn người yêu của mình. Ngày hôm qua Sở Mặc mang theo trợ lý Đơn Kiệt tới xử lý chuyện này thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay lại còn đem theo tiểu tình nhân lên đây là sao. Trong mắt Dư Đông Huy, chuyện Lý Đức Hải hôn mê, càng ít người ngoài biết càng tốt, mà đối với hắn cũng bớt rắc rối hơn.
Tất cả mọi người trong phòng đều đưa ánh mắt nhìn vào hai người mới tới, chỉ riêng Hà Dương và Tề Vũ thì không hẹn mà cùng nhìn về phía tiểu yêu ở trên vai Bạch Diệc Trạch. Bọn hắn còn đang ảo não vì đã để cho con sóc kia trốn thoát, uổng phí cả một đêm công phu, vậy mà lúc này lại thấy nó tự đưa chính mình tới cửa. Đừng tưởng chỉ cần giả dạng nằm ở trên vai nhân loại thì có thể trở thành sủng vật, bọn hắn từ nhỏ đã được huấn luyện trở thành thiên sư, nên liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra thân phận thật sự của tiểu yêu này.
“Tiểu yêu, xem xem lúc này ta còn không bắt được ngươi nữa hay không!”
Ngay khi Bạch Diệc Trạch muốn lên tiếng hỏi xem anh trai mình đã đi đâu, Hà Dương gầm lên giận dữ, làm cho mọi người giật mình nhảy dựng. Tề Vũ cũng không có nửa điểm do dự, lập tức đi đến bên cạnh cửa, chặt đứt đường lui của tiểu yêu. Hai người một trước một sau bao bọc Bạch Diệc Trạch và sóc nhỏ đang trên vai cậu vào giữa.
“Vị tiên sinh này, con sóc ở trên vai ngài chính là yêu quái, cho nên ngài hãy cách xa nó một chút!” Tề Vũ đứng sau người Bạch Diệc Trạch, mở miệng cảnh cáo.
Nghe nói có yêu quái, mọi người đều không hẹn nhau mà đều rời xa Bạch Diệc Trạch. Tất cả đều giật mình nhìn con sóc đáng yêu đang nằm trên vai Bạch Diệc Trạch, rồi không dám tưởng tượng ra một con vật nhỏ đáng yêu như vậy lại chính là yêu quái hung ác ở trong truyền thuyết. Chỉ có Sở Mặc vẫn đứng yên, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Trạch.
Sóc nhỏ nhìn hai thiên sư ở trong phòng có thể nhận ra thân phận của mình, nhưng nó cũng không chạy trốn. Mà móng vuốt chỉ run lên một chút, rồi túm chặt lấy góc áo trên vai của Bạch Diệc Trạch, kiên định tìm kiếm sự bảo vệ từ cậu.
Ngay lúc Tề Vũ nói chuyện, đồng thời Hà Dương cũng ra tay. Dây trói yêu giống như một tia chớp bắn về phía Bạch Diệc Trạch, theo lý sóc nhỏ nếu không nhúc nhích thì dây trói sẽ trăm phần trăm trói được nó lại. Thế nhưng Bạch Diệc Trạch lại chỉ nhẹ nhàng né qua, ngón tay chạm vào dây trói yêu xoay vòng vài lần, cuối cùng dây trói cuộn lại và nằm ở trên ngón tay cậu.
“Tiểu tử, ngươi là ai! Vì sao lại trợ giúp yêu quái!” Hà Dương thấy bảo bối của mình bị rơi vào trong tay người khác, nên vô cùng giận dữ.
Bọn hắn đã nhắc nhở từ đầu, con sóc này chính là yêu quái. Thế nhưng người nọ không những né tránh, mà ngược lại còn nắm lấy công cụ của hắn và trợ giúp yêu quái. Chẳng lẽ người này cùng với yêu quái là đồng lõa?
Bạch Diệc Trạch thu lại dây trói, rồi cầm dây trói đưa cho Hà Dương. Đang lúc cậu định giải thích: “Không phải như thế…”
“Yêu quái ngươi còn muốn nói dối nữa à!” Hà Dương cắt ngang lời Bạch Diệc Trạch, vì thẹn quá hóa giận. Nhất là khi thấy Bạch Diệc Trạch đưa đồ trả cho hắn, lại càng thêm khinh thường Bạch Diệc Trạch.
Hà Dương khép ngón tay, yên lặng tụ tập linh lực để thi triển một pháp thuật công kích phổ thông. Nhưng lần công kích này của hắn không phải là con tiểu yêu kia mà là Bạch Diệc Trạch, đồng thời Tề Vũ cũng ngầm hiểu mà đi đến, hắn đưa tay kéo Sở Mặc vẫn đang đứng bên cạnh Bạch Diệc Trạch ra, tránh cho Sở Mặc bị pháp thuật của bọn hắn làm tổn thương.
Thiên sư không được thi triển pháp thuật đối với người thường, mà người ở bên cạnh Sở Mặc lại có thể dễ dang ngăn chặn được dây trói yêu, vậy cũng chứng mình được người này không phải là người bình thường. Mặc dù vậy nhưng lại không cảm giác được linh lực ở trên thân thể của người này, hơn nữa cũng không nhìn ra được tu vi.
Đối với Hà Dương không biết phân biệt phải trái, Bạch Diệc Trạch cũng tức giận. Ngay cả trốn cũng không trốn, cậu chỉ bảo vệ sóc nhỏ ở trên vai, còn đâu thì tùy ý để cho pháp thuật của hắn công kích.
Pháp thuật của Hà Dương đánh thẳng vào Bạch Diệc Trạch, nhưng chưa đợi hắn vui mừng thì trong lòng đã trầm xuống. Người đang che chở cho yêu quái kia, khi gặp phải công kích của hắn thì ngay cả lông mi cũng chưa nhăn một cái… điều này chứng tỏ rằng công kích này đối với người kia không có hiệu quả.
Chẳng lẽ bọn hắn gặp phải đại yêu quái lợi hại rồi!
“Yêu nghiệt phương nào, còn không mau xưng tên ra!” Thấy công kích của mình thất bại, Hà Dương mất bình tĩnh, bắt đầu tức giận lập trận rồi làm ra tư thế nghênh địch, nhưng miệng vẫn không quên nói: “Tên yêu nghiệt này đạo hạnh rất cao, mọi người tránh xa ra một chút!”
Thấy Bạch Diệc Trạch thoải mái bảo vệ tiểu yêu, nhưng mà hắn thì lại không nhìn ra tu vi của tên đó. Yêu quái từ trước tới nay đều thích độc lai độc vãng, không thích tiếp xúc với nhân loại, cho nên càng không thể nào đi tìm nhân loại nhờ giúp đỡ được. Bình thường những tu luyện giả cũng không có khả năng sẽ đi bảo vệ một con yêu quái, cho dù có thì họ cũng sẽ không vì một con tiểu yêu mà đi đắc tội với người của hiệp hội thiên sư.
Hà Dương và Tề Vũ rất nhanh đã đưa ra kết luận, người đi vào cùng với Sở Mặc này không phải là nhân loại. Đó là một đại yêu quái có tu vi rất cao, rồi sau đó hóa thành hình người, ẩn đi yêu khí, trà trộn vào trong nhân gian có ý đồ gây rối. Như vậy thì có thể giải thích được vì sao cậu ta lại bảo vệ yêu quái, vì sao có thể thoải mái chống lại được công kích của bọn hắn.
“Sở tiên sinh, người mà ngài mang đến chỉ sợ là một yêu quái có đạo hạnh cao thâm, cho nên ngài hãy cẩn thận đừng để nó mê hoặc” Tề Vũ nhỏ giọng giải thích với Sở Mặc.
Tề Vũ nhận định Sở Mặc là do bị yêu quái mê hoặc, cho nên sau khi bọn hắn tuyên bố Bạch Diệc Trạch là yêu quái, Sở Mặc mới không hề e ngại mà đứng ở bên cạnh Bạch Diệc Trạch. Lúc vừa rồi, khi hai người đi vào, hắn đã nhạy cảm phát hiện ra quan hệ của hai người có chỗ bất thường, thêm vào nữa, vừa rồi khi hắn kéo Sở Mặc đã nhìn thấy ở dưới cổ áo Sở Mặc có đầy dấu vết ái muội. Cho nên chuyện tối qua hai người này làm gì, đã quá rõ ràng rồi.
Sở Mặc không hiểu gì thì đã bị kéo sang một bên, đến khi thấy Bạch Diệc Trạch bị người ta vu oan là yêu quái, anh vốn định muốn nói rõ ràng rằng cậu chính là em trai của phó hội trưởng chứ không phải là yêu quái. Nhưng khi thấy Bạch Diệc Trạch không có ý định muốn giải thích, Sở Mặc cũng từ bỏ ý định đi giải thích thay cậu. Ngay từ khi gặp mấy người của hiệp hội thiên sư này, anh đã có cảm giác khó chịu rồi, cho nên anh cần gì phải làm người tốt đi nhắc nhở bọn họ. Người của hiệp hội này thật là buồn cười, đối phương là yêu hay người mà cũng không biết, thế mà còn không biết xấu hổ mở miệng nhận mình là thiên sư. Theo anh thấy, hiệp hội thiên sư này, năng lực cũng chỉ đến thế mà thôi.
Nhìn Hà Dương và Tề Vũ đang muốn ra tay với Bạch Diệc Trạch, mới đầu Sở Mặc cũng cảm thấy hơi lo lắng cho cậu, nhưng khi thấy ánh mắt của cậu đối với những công kích kia đều là khinh thường, thì anh mới biết mình đang làm điều thừa. Bạch Diệc Trạch căn bản không đem mấy thiên sư này để vào mắt, cho nên Sở Mặc cũng vui vẻ mà đứng sang một bên, tạo thành một khoảng không gian rộng rãi để cho bọn họ có đất thi triển pháp thuật.. còn anh thì đứng một bên chuyên tâm xem náo nhiệt.
Hà Dương và Tề Vũ đối mặt với một đại yêu quái không rõ thực lực ra sao, nên bọn họ vô cùng cẩn thận. Hai người phối hợp hết sức ăn ý, một người bày trận một người thi triển pháp thuật, gần như là đã đem hết bản lĩnh của chính mình ra để dùng. Bạch Diệc Trạch ngáp một cái, ngay cả phòng ngự cũng không làm, dù sao thì cậu cũng có ấn kí dẫn linh sư bảo vệ, mấy thứ này đối với cậu chẳng có tác dụng nào. Nhưng vì cảm thấy phiền, nên cậu tụ lại linh lực, sau đó chỉ thấy tay cậu nhẹ nhàng vung lên mà đã phá tan được đống pháp thuật hỗn loạn ở trước mặt.
Hà Dương và Tề Vũ bị đánh tan pháp thuật, trong lòng cảm thấy ảo não. Tất cả pháp thuật mà bọn họ sử dụng đều không có hiệu quả với người này, trong khi linh lực bọn hắn dần cạn kiệt thì người trước mặt lại vẫn là bộ dạng thoải mái, không đem bọn hắn để vào mắt.
Đều nói người trong nghề xem năng lực, người thường xem náo nhiệt, Cho nên người xung quanh phòng đều chỉ nhìn thấy thiên sư đang khua chân múa tay, miệng lẩm bẩm, nhưng nếu là người trong nghề thì đều nhậm ra được bọn hắn đã toát mồ hôi trán, rơi vào thế hạ phong. Sở Mặc đứng xem náo nhiệt, Đơn Kiệt thì không rõ tình hình gì đang xảy ra, hắn quen biết Bạch Diệc Trạch cũng đã lâu, nhưng nếu như bảo cậu là yêu quái thì hắn tuyệt đối không tin. Nhìn ông chủ đứng im nhàn nhã, Đơn Kiệt cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú, ông chủ đã không đi che chở cho Bạch Diệc Trạch thì hắn cũng không cần phải vội vàng làm gì.
Khác với hai người đang xem náo nhiệt ở đây, Dư Đông Huy lại đang luống cuống như kiến bò trên chảo nóng. Hắn cảm thán bản thân gần đây gặp phải vận xui gì không biết, bị yêu quái tới theo dõi sơn trang, quấy rối còn chưa nói. Hiện giờ lại còn bị đại yêu quái có thể hóa hình người trà trộn vào bên trong, trong khi Sở Mặc lại không hề quan tâm tới mà chỉ đứng im theo dõi tình hình….Giờ phút này hắn chỉ có một quan tâm duy nhất, đó là làm sao để làm cho những yêu quái này chấm dứt những hành động đang diễn ra ở sơn trang thôi ạ.
Thực lực của hiệp hội thiên sư ra sao, Dư Đông Huy là người rõ ràng nhất. Có thể được sắp xếp đi xử lý những ủy thác, lại được hiệp hội hiên sư công nhận mà vẫn không thể giải quyết được, điều này chứng tỏ yêu quái này đạo hạnh rất cao. Ngay cả người của hiệp hội thiên sư cũng không đánh lại được, chuyện này khiến cho Dư Đông Huy có cảm giác người kế tiếp chịu xui xẻo chính là hắn.
Tuyệt đối không thể ngồi chờ chết ở đây!
Dư Đông Huy suy nghĩ rất nhanh, thân thể không tự chủ đã tiến tới gần cửa. Bọn hắn còn có phó hội trưởng Bạch ở đây, cũng chính là Bạch Diệc Phong – thiên tài thiên sư trăm năm khó gặp. Khi mười ba tuổi thì đã được hiệp hội thiên sư đặc cách cho gia nhập vào hiệp hội, hai mươi tuổi đã có thành tựu và trở thành phó hội trưởng của hiệp hội thiên sư. Bạch Diệc Phong dù là xét về mặt linh lực hay pháp thuật đều vô cùng xuất sắc, người thường không thể sánh được. Vừa rồi Bạch Diệc Phong nói là đi điều tra gì đó, sau đó vội vàng rời đi, cho nên hiện giờ hắn nhất định là vẫn đang ở gần sơn trang. Chỉ cần tìm Bạch Diệc Phong trở về, thì con yêu quái này sẽ không lộng hành được nữa rồi.
Dư Đông Huy khẩn trương chạy ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất đi tìm Bạch Diệc Phong, để cho hắn ta đi đối phó với yêu quái.
Nhưng còn chưa đợi tay của Dư Đông Huy chạm tới tay nắm cửa, thì cánh cửa đã mở ra. Bạch Diệc Phong đi vào trong phòng, nhìn ba người đang đánh nhau loạn ở giữa phòng, hắn mở miệng quát lớn: “Các người đang làm gì đấy!”
“Phó hội trưởng Bạch, ngài rốt cuộc cũng trở lại!” Dư Đông Huy vui mừng quá đỗi, nhìn Bạch Diệc Phong giống như đang nhìn thấy cứu tinh. Sau đó chỉ vào Hà Dương và Tề Vũ đang vây Bạch Diệc Trạch nói: “Có yêu quái biến thành hình người trà trộn vào sơn trang, hơn nữa còn đang bảo vệ con sóc yêu tối hôm qua. Phó hội trưởng mau đi qua thu thập yêu quái, mấy thiên sư kia đã chống đỡ hết nổi rồi!”
Bạch Diệc Phong nghiêm mặt đi đến gần ba người, Hà Dương với Tề Vũ nhìn thấy phó hội trược trở lại thì thở nhẹ một hơi. Chỉ cần phó hội trưởng ra tay, dù là yêu quái gì đi chăng nữa thì cũng chỉ có nước cầu xin tha thứ. Cho nên tên yêu nghiệt hung hãn ở trước mặt này, cứ chờ xui xẻo đi!
Bạch Diệc Trạch nghiêng người, làm ra bộ dáng né tránh công kích của hai người kia. Nhưng khi thấy anh trai xuất hiện, cậu ngay cả trốn cũng không trốn nữa, mà đứng im bất động tại chỗ.
Hà Dương và Tề Vũ còn tưởng rằng Bạch Diệc Trạch sợ hãi, nhìn thấy cậu lộ ra sơ hở, cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt, lại công thêm Bạch Diệc Phong đã tới. Cả hai đều đưa tay ngưng quyết, sử dụng pháp thuật lợi hại nhất của mình đánh ra một chưởng về phía Bạch Diệc Trạch.
Nhưng bọn hắn thật không ngờ, phó hội trưởng chẳng những không ra tay giúp bọn hắn, mà còn lắc người một cái chắn ngay ở trước mặt Bạch Diệc Trạch để bảo vệ cậu ta. Tay Bạch Diệc Phong dơ lên ở giữa không trung, tạo thành một chỉ quyết, rồi sau đó ở ngay trước mặt giống như có một bức tường đem công kích của hai người bắn ngược trở về.
“Phó hội trưởng!” Hà Dương và Tề Vũ bị pháp thuật của chính mình phản phệ, ngã xuống không gượng dậy nổi. Ánh mắt không thể tin mà nhìn Bạch Diệc Phong, bọn hắn không rõ vì sao phó hội trưởng lại đi giúp yêu quái.
“Pháp thuật của các ngươi học được kiểu gì vậy hả!” Bạch Diệc Phong nghiêm mặt dậy dỗ: “Là người hay yêu mà cũng không phân biệt được rõ, vậy có tư cách gì mà làm thiên sư!”
Hai người không hỏi rõ nguyên do mà đã liều lĩnh sử dụng pháp thuật mạnh mẽ như vậy, nếu như không dạy dỗ một chút thì về sau làm sao mà có thể nhận biết được sự lợi hại. Bạch Diệc Phong ra tay như vậy là đã nể tình lắm rồi, vì trong lúc ra tay hắn đã xóa bỏ đi một phần lực lượng pháp thuật, chứ nếu để cho nó phản lại nguyên vẹn thì chỉ sợ Hà Dương và Tề Vũ không chết cũng thành tàn phế.
“Không phải yêu quái!” Hà Dương ý thức được sai lầm của chính mình, hắn không thể tin nổi mà nhìn Bạch Diệc Trạch. Lời nói của Bạch Diệc Phong từ trước tới giờ hắn chưa từng nghi ngờ, vậy nếu như Bạch Diệc Trạch không phải yêu quái, mà là một người bình thường… vậy thì hành vi của bọn họ nãy giờ là không thể tha thứ. Biết phó hội trưởng vừa rồi ra tay như vậy ngăn cản mình là đúng, nên Hà Dương cũng không dám phản bác thêm nữa.
Bạch Diệc Phong nhìn hai người ấm ức ngã nằm ở trên mặt đất, hắn lấy từ trong ngực ra một lọ thuốc rồi ném ra cho bọn họ trị thương.
Làm xong toàn bộ chuyện này, Bạch Diệc Phong đưa mắt nhìn mọi người đứng ở trong phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt của hắn nhìn thẳng về một góc bàn. Mà người ngồi ở cạnh bàn hội nghị lúc này chính là Sở Mặc.
Hết chương 65.