Đúng lúc này, Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc đều đồng thời nghe thấy những tiếng ồn ào từ bên ngoài phòng truyền tới.
“Không được đi vào!” Đơn Kiệt liều mạng canh giữ cửa phòng không cho hai người Hà Dương và Tề Vũ đi vào.
Sáng sớm hôm nay, Đơn Kiệt định đi xem tình huống của Lý Đức Hải trước, nhưng không nghĩ tới từ đằng xa đã thấy bóng dáng mấy người của hiệp hội thiên sư. Bọn họ giống như đang đuổi theo thứ gì đó, vì tò mò nên Đơn Kiêt vội vàng đuổi theo sau. Đang suy nghĩ xem lúc này ông chủ làm gì, thì người cầm đầu là phó hội trưởng không biết tại sao lại chạy tới trước phòng của ông chủ rồi dừng lại. Còn chưa kịp đợi Đơn Kiệt hiểu rõ ràng đầu đuôi ra sao, thì đã thấy cửa phòng bị phó hội trưởng mở ra.
Hà Dương và Tề Vũ tuy không sợ Đơn Kiệt, nhưng thiên sư có quy định là không thể ra tay hoặc thi triển pháp thuật đối với người thường. Cho nên lúc này dù bị Đơn Kiệt túm chặt, họ cũng chỉ biết giằng co ở trước cửa phòng Sở Mặc, chứ không dám làm gì.
So với bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, thì bên trong phòng lại yên tĩnh tới mức quỷ dị.
Anh? Trong đầu Sở Mặc lúc này cơ hồ như tạm dừng mọi hoạt động lại, mãi một lúc lâu sau anh mới kịp phản ứng được từ anh này có ý nghĩa gì. Nhìn Bạch Diệc Trạch, rồi lại nhìn phó hội trưởng của hiệp hội thiên sư, trong lúc nhất thời anh không biết nên nói gì mới tốt.
Mà Bạch Diệc Trạch lúc này cũng choáng váng, trong phòng bừa bãi, vẫn còn lưu lại hơi thở ái muội, hơn nữa thân thể cậu và Sở Mặc còn đang để trần ôm nhau ở trên giường. Quan trọng hơn cả là làn da của cậu bị che kín bởi những dấu vết gặm cắn, bất cứ điểm nào cũng có thể nói lên chuyện mà tối hôm qua cậu với Sở Mặc đã làm.
Chứng cớ vô cùng xác thực, dù muốn chống chế cũng vô ích!
Cậu rất muốn nói cho anh trai Bạch Diệc Phong biết những gì anh nhìn thấy đều là ảo giác, cậu và Sở Mặc cái gì cũng chưa làm, tất cả chỉ là đùa giỡn….
Bạch Diệc Trạch nhìn sắc mặt anh trai mình đen như đáy nồi, cậu bắt đầu tính toán, nếu cậu lấy ra một đạo ưu vong phù lần trước rồi vứt ra, để làm cho anh ấy quên đi mọi chuyện trước mắt. Nhưng dựa vào đạo hạnh của anh ấy, thì cậu liệu có bao nhiêu phần trăm thắng đây?
Sóc nhỏ ở trên tay Bạch Diệc Trạch, từ lúc Bạch Diệc Phong tiến vào phòng vẫn không hề động đậy, nhưng bỗng nhiên nó cảm giác được ở trong lòng bàn tay Bạch Diệc Trạch không an toàn nữa, nên nó bắt đầu từ cánh tay bò lên trên bả vai cậu, run rẩy ẩn núp và liếc nhìn Bạch Diệc Phong, đề phòng bất cứ lúc nào bị tập kích.
“Anh!” Bạch Diệc Trạch kéo lấy áo khoác mà Sở Mặc vừa phủ lên người, cố gắng che dấu đi thân thể của chính mình, tiện thể còn cố ý chắn ở trước người Sở Mặc. Nhưng đợi mãi mà không thấy anh trai nói gì, Bạch Diệc Trạch cảm thấy xấu hổ cười cười, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Anh làm sao lại có thể là khách du lịch của sơn trang?”
Bị người thân là anh trai bắt gặp mình đang ở trên giường với một người đàn ông, chuyện này nói thế nào cũng đều là chuyện không tốt.
Động tác của Bạch Diệc Trạch bảo vệ Sở Mặc, tất cả đều rơi vào trong mắt của Bạch Diệc Phong, làm cho mặt hắn càng lúc càng đen hơn.
Bạch Diệc Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con sóc đang ở trên vai Bạch Diệc Trạch, rồi lại nhìn Sở Mặc đang ở sau người cậu một lúc lâu. Khiến cho sóc con bị ánh mắt của Bạch Diệc Phong nhìn mà run lên, khẩn trương túm chặt lấy một dúm tóc ở trên đầu Bạch Diệc Trạch. Đợi cho tới khi Bạch Diệc Trạch gọi tiếng anh lần thứ hai, nó cuối cùng mới ý thức được người mà mình muốn cầu xin giúp đỡ lại có quan hệ với người muốn bắt nó. Sóc con lúc này đã sợ tới mức không dám động đậy nữa, nó sợ Bạch Diệc Trạch sẽ giao nó ra cho người kia.
Sở Mặc tuy giật mình, nhưng anh cũng không sợ hãi. Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Bạch Diệc Phong, hai người đối diện nhìn nhau. Sở Mặc cảm thấy chuyện Bạch Diệc Trạch bảo vệ anh là chuyện không cần thiết, thậm chí anh còn không sợ chết mà đặt tay lên bả vai cậu, đem người kéo vào trong phạm vi của mình, giống như tuyên thệ quyền sở hữu của mình với Bạch Diệc Phong.
Sở Mặc rõ ràng là đang nói cho Bạch Diệc Phong biết, mặc kệ người Bạch gia các người có bối cảnh ra sao, thì Bạch Diệc Trạch cũng đã là người của anh. Bất kể là ai, cũng đừng có ý nghĩ phá hoại!
Ngay lúc Sở Mặc cho rằng Bạch Diệc Phong tức giận, thì Bạch Diệc Phong lại bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Cho các người 20 phút mặc quần áo tử tế, sau đó mang cả con tiểu tử ở trên bả vai đi ra phòng nghỉ” Bạch Diệc Phong dừng lại một chút, rồi chỉ vào Sở Mặc nói với em trai mình: “Hắn biết phòng nghỉ ở đâu!”
Nhìn ba người vẫn còn đang giằng co ở ngoài cửa, Bạch Diệc Phong đi ngang qua trước mặt ba người, sau đó đưa tay đóng cửa phòng lại.
“Phó hội trưởng, con yêu quái kia đâu ạ?” Hà Dương thấy Bạch Diệc Phong đi ra, hắn lập tức bỏ cánh tay đang kéo mình của Đơn Kiệt, rồi vội vàng hỏi han. Tề Vũ thấy thế cũng đưa ánh mắt nhìn lại, nóng lòng muốn biết câu trả lời.
Hà Dương và Tề Vũ ngày hôm qua ở sơn trang chợt phát hiện ra một con sóc yêu trốn ở gần ôn tuyền, yêu quái này pháp lực tuy không cao nhưng mà tốc độ rất nhanh. Bọn họ không biết nó làm sao mà trốn được cấm chế ở bên ngoài sơn trang để tiến vào bên trong, nhưng không thể không nghi ngờ, con yêu quái này cùng với đám yêu quái ở trên ngọn núi là cùng một dạng.
Bên trong sơn trang có khách bị hôn mê, giờ con tiểu yêu này xuất hiện, làm cho Hà Dương và Tề Vũ cảm thấy như đang gặp kẻ thù, lập tức quyết định vây bắt cho bằng được. Vốn dĩ nghĩ con tiểu yêu này pháp lực yếu nên bắt nó sẽ đơn giản, nào ngờ ngoài dự đoán, con tiểu yêu này vô cùng xảo quyệt, vừa thấy bọn hắn thì đã bỏ chạy. Mục tiêu chỉ là một con sóc, nhưng bọn họ mất cả đêm đi bắt, ngay cả lông mao nó cũng chạm không tới. Không còn cách nào, bọn họ đành phải đi ra bên ngoài tìm Bạch Diệc Phong, mà khi Bạch Diệc Phong hai lần ra tay đã bức ép cho tiểu yêu cạn kiệt sức lực, cuối cùng nó liều một hơi chạy trốn tới phòng của du khách đang nghỉ trong sơn trang.
Bọn họ đáng lẽ là không nên quấy rầy tới khách đang nghỉ ngơi, nhưng chuyện đã đến mức này, dù có quấy rầy thì cũng bắt buộc phải làm, rồi sau đó làm cho khách quên đi toàn bộ chuyện đã xảy ra là được. Nhưng đợi Bạch Diệc Phong đi vào bên trong một lúc lâu, lại vẫn không thấy mang yêu quái ra.
“Tôi đi kiểm tra một chuyện” Bạch Diệc Phong nói xong thì tự nhiên đi về phía trước: “Các người cũng đi tới phòng nghỉ đi!”
Thời gian lúc này còn sớm, cho nên vài người do dự đứng ở bên ngoài hành lang cũng không dám nói lớn tiếng, vì thế mà tuy đã ở chỗ này một lúc lâu, cũng không dẫn tới xôn xao gì. Bọn họ đi bắt yêu chưa bao giờ để cho người ngoài biết đến, thêm nữa vì sợ bọn họ làm loạn ở bên ngoài, nên Bạch Diệc Phong mới để cho bọn họ tập trụng lại ở trong gian phòng Lý Đức Hải đang nằm, sau đó từ từ giải quyết vấn đề.
Hà Dương và Tề Vũ nghe xong phó hội trưởng nói, cũng lập tức đi theo. Đơn Kiệt nhìn cánh cửa ở phía sau, giật mình vì thấy ông chủ lại không hề tức giận khi có người xông vào phòng. Nhưng cửa phòng đã đóng, Đơn Kiệt cũng không thể đi vào hỏi tình hình, suy nghĩ một lúc rồi Đơn Kiệt cũng quyết định đi tới phòng nghỉ.
Nhìn Bạch Diệc Phong rời đi, áp lực không còn nên Bạch Diệc Trạch cũng giật giật thân thể cứng ngắc, muốn tránh khỏi người Sở Mặc.
“Anh ta… là anh của em?” Sở Mặc ôm lấy Bạch Diệc Trạch không để cho cậu rời đi, sau đó cười nói mà xoay đầu cậu lại, bắt đầu nghiêm hình bức cung.
Tuy nói thương hội Lâm Tuyền có mấy gia tộc cùng sáng lập, nhưng gần như tất cả đều lấy Hà gia làm trung tâm. Trong đó có hai gia tộc thậm chí chỉ có trong danh sách, chứ cũng không tham gia bất cứ sự tình gì ở trong hội, hơn nữa những gia tộc này làm việc vô cùng khiêm tốn, muốn điều tra cũng không dễ dàng gì. Huống hồ họ lại không quản lý tới nghiệp vụ của thương hội, cho nên trừ bỏ Hà gia, Sở Mặc không biết gì mấy đối với mấy gia tộc còn lại… vì vậy mà anh không hề biết về gia tộc họ Bạch này và Bạch Diệc Trạch có quan hệ với nhau.
Phó hội trưởng của hiệp hội thiên sư, cũng là gia chủ Bạch gia lại là anh trai của Bạch Diệc Trạch. Bạch gia là một trong những gia tộc sáng lập ra thương hội, một khi biết được điều này, thì những vấn đề khó hiểu ở trên người Bạch Diệc Trạch bấy lâu nay, cũng không phải là không thể giải thích. Bảo sao Bạch Diệc Trạch lại biết được số điện thoại của thương hội, quen thuộc với hiệp hội thiên sư như vậy.
Sở Mặc bừng tỉnh, anh đã sớm biết Bạch Diệc Trạch sẽ không giả làm đà điểu được lâu nữa, nhưng không ngờ tình huống lại như thế này.
Sở Mặc không ngại gặp người nhà của Bạch Diệc Trạch, vì trừ giới tính của chính mình ra thì anh cực kì tự tin với mọi thứ khác mà mình có. Chỉ cần cha mẹ đối phương đồng ý, anh có thể đảm bảo và hứa hẹn sẽ lập tức kết hôn với Bạch Diệc Trạch.
Vừa rồi nhìn bộ dáng anh trai Bạch Diệc Trạch, anh cảm thấy giữa Bạch Diệc Trạch và người đó có vẻ có vấn đề không nhỏ. Nhưng Bạch gia thì sao chứ, Sở Mặc anh chưa từng biết sợ là gì. Từ lúc anh gặp lại được Bạch Diệc Trạch, anh đã biết mình không thể nào buông tay cậu được nữa.
“Đó là anh trai của tôi, tên là Bạch Diệc Phong” Biết giấu diếm không được, nên Bạch Diệc Trạch cố gắng cười nói, so với khóc còn khó coi hơn.
Cậu đã trốn ở trong phòng rồi, thật không ngờ lại vẫn không thể tránh thoát được người của hiệp hội thiên sư tìm đến. Mà người tìm đến còn là anh trai cậu, nên chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra, dù cậu có muốn giả vờ không quen cũng không được.
“Bạch Diệc Phong?” Sở Mặc nhắc lại tên này một lần, cũng là muốn để cho Bạch Diệc Trạch nói ra chân tướng cụ thể, nhưng kết quả cậu lại chỉ nói ra mỗi cái tên. Sở Mặc tức giận: “Chỉ có vậy? không còn gì nữa?”
“Anh trai tôi là người phụ trách hiệp hội thiên sư, nhà tôi được xem như là một gia tộc thiên sư, nhiều thế hệ đều tu luyện pháp thuật” Bạch Diệc Trạch từng chữ một đem chuyện nói ra, sau đó cậu lại vụng trộm nhìn Sở Mặc. Phát hiện Sở Mặc đối với lời cậu nói vẫn chưa hài lòng, cậu lại nói thêm một câu: “Nhà tôi ở tại thành phố Lâm Tuyền cũng có chút tên tuổi, cho nên ở trong giới thiên sư rất có ảnh hưởng. Hơn nữa Bạch gia chúng tôi chính là một trong những gia tộc sáng lập ra thương hội Lâm Tuyền, người mà anh vẫn muốn tìm kiếm….”
Giọng nói Bạch Diệc Trạch càng lúc càng nhỏ, tích chữ như vàng. Kiên quyết không muốn đợi tới khi Sở Mặc đi điều tra, cậu thành thật khai báo luôn. Còn những thứ Sở Mặc không cần biết, cậu một chữ cũng không nói, đánh chết cũng không nói.
“Vậy con sóc này là ở đâu ra?” Sở Mặc thấy Bạch Diệc Trạch đã nói ra như vậy, nên tạm thời anh cũng không hỏi thêm nữa. Vì vậy anh không tiếp tục ép hỏi, ngược lại anh rất tò mò về con sóc nhỏ đang ở trên vai cậu.
Cái sơn trang này là do nhân loại chiếm lấy một mảnh đất trên núi Tây Sơn, sau đó xây dựng tạo thành nơi này. Cho nên đối với tiểu yêu như bọn nó thì xung quanh sơn trang này là không thể tu luyện, tu vi của nó chưa tới một trăm năm, thiếu chút nữa là đã thành hình người rồi. Cũng chính vì có thể mau chóng đột phá, cho nên nó bí quá mới hóa liều, lợi dụng thân mình nhỏ bé mà trốn vào trong hành lý của du khách để vào bên trong tu luyện. Nào ngờ hôm nay lại gặp phải mấy thiên sư, vừa thấy nó là đã xông lên bắt.
Tuy tu vi của nó còn thấp, nhưng đối với mấy tiểu yêu như nó thì vẫn có một vài phương pháp để tránh né thiên sư. Sóc nhỏ tin tưởng có thể tránh thoát một kiếp, nhưng không may một lúc sau lại xuất hiện thêm một thiên sư lợi hại, mà thủ đoạn của nó căn bản chẳng ăn thua gì với người kia cả. Tại thời điểm nó không biết trốn đâu, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm qua nó trông thấy một dẫn linh sư đi vào sơn trang.
Tây Sơn cách thành phố Lâm Tuyền rất gần, nó cùng với con thỏ yêu ở đó là bạn tốt, nên có may mắn được thấy bộ dạng của dẫn linh sư này vài lần. Sóc nhỏ được bạn nói cho biết dẫn linh sư tính tình rất tốt, lại đồng ý giúp đỡ bọn nó là những con tiểu yêu có pháp lực yếu. Cho nên khi nghĩ tới bản thân mình chưa từng làm chuyện gì xấu, sóc nhỏ quyết định đi tìm dẫn linh sư giúp đỡ một lần, mong sao thoát khỏi tay của thiên sư đang truy bắt.
Đột nhiên bị Sở Mặc gọi tên, sóc nhỏ mới nhớ tới nguyên nhân nó đi tìm Bạch Diệc Trạch. Nguy hiểm còn chưa qua đi, đang định ôm đùi Bạch Diệc Trạch khóc lóc kể lể về vận mệnh bi thảm, thì bỗng nhiên nó cảm thấy rùng mình.
Bạch Diệc Trạch nghiêng đầu nhìn sóc nhỏ, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Ở dưới ánh mắt của Bạch Diệc Trạch, sóc nhỏ một chữ cũng không dám nói. Bởi vì ánh mắt của dẫn linh sư đại nhân rõ ràng nói cho nó biết, chỉ cần nó dám mở miệng nói một chữ, đại nhân lấp tức đưa nó đi tới tay thiên sư ngay!
Sóc nhỏ lúc này mới phát hiện ra, ở trong phòng của dẫn linh sư còn có một người đàn ông khác. Tối qua trong phòng phát sinh ra chuyện gì, lúc này sóc nhỏ đã biết rõ ràng. Nó vô cùng giật mình, dẫn linh sư đại nhân vậy mà lại thích làm chuyện đó với đàn ông, mà hình như đại nhân còn là người ở bên dưới…..
Những thứ này đều đã không còn quan trọng nữa, vì dù cho có bị lột da, nó cũng không dám đem chuyện riêng tư của đại nhân nói ra ngoài. Sóc nhỏ lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như một khúc tượng gỗ mà bò ở trên vai Bạch Diệc Trạch xuống dưới, vì nó sợ cậu sẽ tức giận. Sau khi xuống dưới, nó cũng không chạy đi đâu xa, mà chỉ ngồi ở bên trên gối nghịch lông.
Hiện tại sơn trang đã bị thiên sư gia tăng bảo vệ, nó hiện giờ muốn ra cũng không ra được. Sóc nhỏ vô cùng rõ ràng, đường sống duy nhất hiện giờ là đi theo Bạch Diệc Trạch một tấc cũng không rời. Có dẫn linh sư ở đây, thiên sư tuyệt đối không dám ra tay với nó.
“À… ở trên núi đó mà, trên đó có rất nhiều động vật nhỏ thường xuyên lui tới” Bạch Diệc Trạch thu hồi lại ánh mắt ở trên người sóc nhỏ. Sau khí thấy nó đã hiểu ý tứ của mình, cậu cũng quay qua cười nói và giải thích với Sở Mặc.
Không cần tiểu yêu này mở miệng thì cậu cũng biết tiểu yêu này là muốn tìm cậu cứu mạng, đùa cái gì không đùa, nếu để Sở Mặc nhìn thấy chính cậu và con sóc này nói chuyện thì khác gì thừa nhận con sóc này là yêu quái. Hơn nữa nếu để cho con sóc này nói linh tinh gì đó, chưa kể Sở Mặc có tin hay không, thì cậu đều không muốn để nó xảy ra.
Bạch Diệc Trạch cũng không quan tâm xem Sở Mặc nghĩ thế nào, lúc này hai người bọn họ vẫn còn đang trần truồng ở trên giường, vì thế cậu thúc giục: “Chúng ta thay quần áo đi đã, bọn họ vẫn còn đang đợi ở bên ngoài ạ!”
Bạch Diệc Phong chỉ cho bọn cậu 20 phút, lúc này đã trôi qua một nửa thời gian rồi, nếu còn lằng nhằng ở trong này nữa, hậu quả….
Sở Mặc không cho là đúng, anh vì sao phải nghe theo sắp đặt của một thiên sư. Dù cho thiên sư kia có là anh trai của Bạch Diệc Trạch, hay là phó hội trưởng thích khoa tay múa chân thì anh vẫn cảm thấy cực kì khó chịu. Nhưng vì mặt mũi của Bạch Diệc Trạch, anh không muốn làm cậu khó xử, vì thế mà đành ngoan ngoãn mặc quần áo vào.
Hết chương 64.