Thực sự tôi không quá tán thành chuyện Công tử qua lại với Tần vương.
Mặc dù ở trên điện, Hoàng đế và Tần vương vẫn luôn thể hiện một màn huynh đệ hòa thuận song lòng phòng bị của Hoàng đế đối với Tần vương cũng là sự thật, mặc dù không nói ra miệng nhưng trong lòng ai ai cũng rõ. Nếu công tử muốn thực hiện chí nguyện trở thành trọng thần rường cột của mình thì nhất định phải thận trọng từ lời nói cho đến việc làm.
Công tử lại không đồng tình, nói – “Ta dẫu gì cũng là cháu trai đằng ngoại của Tần vương, gặp mặt một lần thì có làm sao? Vả lại ta mới vừa nhậm chức Nghị lang của triều đình, chẳng lẽ lại còn đi đầu quân vào dưới trướng Tần vương được chắc?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy hắn nói cũng không sai.
Tần vương tuy xem như là cữu phụ của Công tử nhưng dù sao cũng đã bảy năm không gặp, mà phía bên Đại Trưởng công chúa cũng không có vẻ gì như là muốn đưa cả nhà đến lôi kéo quan hệ với y. Nếu như để Công tử đích thân đi báo tên xin gặp thì thật không ổn một chút nào. Dòng dõi cao môn quý tộc chung quy vẫn cần phải giữ thể diện, trong trường hợp này, nếu Công tử muốn gặp Tần vương thì tốt nhất là nên tìm một người giới thiệu.
May mắn là Tạ Tuấn cũng có mặt trong yến tiệc hôm nay. Phụ thân của y, Tạ Mẫn vốn là Tiến sĩ ở Thái học, là người cùng tộc với Thái tử phi Tạ thị. Lần này cả nhà y cũng được vời vào cung dự yến.
Tôi đi tìm Tạ Tuấn, truyền đạt lại ý tứ của công tử. Tạ Tuấn vui vẻ đồng ý.
“Ta nhớ ngươi tên là Vân Nghê Sinh phải không?” – Y nhìn thấy tôi thì hỏi vậy.
Tôi đáp – “Đúng là nô tỳ.”
Tạ Tuấn gật đầu – “Ngươi về báo lại với Nguyên Sơ, sau buổi yến, Tần vương sẽ tạm nghỉ ở điện Tây Lương, bảo đệ ấy cứ đi về phía đó là được.”
Tôi vâng dạ sau đó trở về phục mệnh với Công tử.
Sau khi tiệc tàn, sắc trời vẫn còn sớm, Thẩm Thái hậu dùng bữa xong liền trở về tẩm cung. Hoàng đế vừa mới khỏi bệnh, tinh lực không quá dồi dào, sau khi Thẩm Thái hậu rời tiệc thì ngài cũng chẳng ở lại lâu.
Cảnh trí trong vườn ngự uyển lúc hoàng hôn đẹp không kể xiết, tân khách không còn chịu cảnh gò bó, người thì cùng người thân quen tụ họp nói chuyện, người thì tới vườn ngự uyển du lãm.
Thẩm Xung và Thành Dương vương cùng hồi cung với Thẩm thái hậu. Còn Công tử thì mượn cớ ở lại buổi tiệc, có nhiều người ngưỡng mộ hắn đã lâu thấy vậy liền tiến lại bắt chuyện. Công tử ứng phó qua loa, sắc mặt có phần cố gắng nhẫn nại.
Tôi hoàn toàn không có ý định đi cùng Công tử tới gặp Tần vương, sau khi ngó quanh quất không thấy có ai chú ý đến mình liền lặng lẽ lẻn ra ngoài.
Mấy món ăn nhẹ trong buổi tiệc ngày hôm nay vô cùng phong phú, tôi nhìn mà thèm từ lâu. Tôi có quen một người trong số cung trù tên là lão Trương, lão từng tìm tôi xin quẻ mấy lần, cũng xem là thân. Tôi tính toán đi tìm lão xin ít đồ ăn, chờ đến khi Công tử và Tần vương gặp mặt xong xuôi rồi mới quay trở về cũng không muộn.
Ngay lúc tôi vừa nối đuôi theo đám cung nhân tới hoa viên thì bỗng nghe thấy tiếng Công tử gọi tên tôi. Tôi kinh ngạc quay đầu lại thì thấy hắn đã đuổi theo sau tự lúc nào.
Công tử đi rất nhanh, loáng một cái đã thấy hắn đứng ở trước mặt tôi.
“Nàng đi đâu đấy?” – Hắn hỏi
Tôi thấy hành tung bại lộ, liền uyển chuyển nói – “À, công tử, ta định tới trù phòng xem còn món điểm tâm nào không, lấy về một ít cho huynh.”
Công tử có vẻ hào hứng bừng bừng – “Không cần, Nghê Sinh, nàng đi theo ta tới điện Tây Lương.”
Tôi chỉ đành khai thật – “Công tử, ta đói bụng, muốn tới trù phòng tìm chút đồ ăn.”
Công tử gạt đi – “Vừa nãy không phải là nàng đã ăn rất nhiều à? Còn muốn ăn gì nữa, ta sai người đi lấy đưa tới điện Tây Lương là được chứ gì.”
Tôi á khẩu.
Nhờ có Thái hậu và Đại trưởng công chúa ở đây cho nên người ở trong cung luôn vô cùng cung kính với Công tử, chỉ là sai khiến nội thị cung nhân tầm thường đi lấy đồ ăn quả thực chẳng phải việc gì lớn.
Tôi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó – “Vừa rồi Đại Trưởng công chúa còn bảo ta qua đó một chuyến, suýt nữa thì quên mất. Chi bằng công tử cứ tới gặp Tần vương trước, lát nữa ta sẽ qua sau.” – Dứt lời liền xoay người nhấc chân muốn chạy về chính điện.
Không ngờ còn chưa kịp đi thì tay áo đã bị Công tử kéo lại.
“Mẫu thân gọi nàng chẳng qua chỉ là muốn hỏi chút chuyện trong nhà, nói lúc nào mà chẳng được.” – Công tử trừng mắt – “Là chính nàng nói ta không được nói với người khác, ta mới để Thanh Huyền ở lại trong điện, chẳng lẽ nàng muốn để một mình ta qua đó?”
Tôi – “… …”
Có người đi ngang qua không khỏi tò mò nhìn về phía bọn tôi.
Công tử buông tay, ngẩng đầu, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, tao nhã.
“Mau đi theo ta, đừng để bọn họ chờ lâu.” – Hắn cúi đầu nói, trong giọng điệu không giấu nổi vẻ hưng phấn, dứt lời liền nhanh bước rời đi.
Tôi thầm thở dài trong lòng, đành phải đuổi theo.Điện Tây Lương được xây bên cạnh bờ hồ, hoa viên trong điện nối liền với thủy tạ. Tuy hiện giờ đang là giữa hè nhưng nơi này lại vô cùng mát mẻ.
Lúc tôi cùng Công tử đi vào bên trong, Tạ Tuấn và Tần vương đã chờ ở trong thủy tạ. Thấy công tử đến, Tạ Tuấn mỉm cười bước tới đón.
“Nguyên Sơ.” – Y nói – “Đúng lúc ta đang nhắc tới đệ với Điện hạ.”
Công tử chắp tay vái chào Tạ Tuấn sau đó cùng đi tới trước mặt Tần vương, hành lễ nói – “Cháu trai Hoàn Tích, bái kiến Điện hạ.”
“Chúng ta là cậu cháu, không cần phải giữ lễ tiết như thế.” – Tần vương nâng Công tử dậy, sau khi đưa mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân liền không khỏi tán dương – “Thanh tao như ngọc, quả là có phong thái của Hoàn Tư không năm đó.” – Dứt lời y cười cười – “Năm đó lúc cô* rời khỏi kinh thành, Nguyên Sơ vẫn chỉ là một đứa trẻ, hiện giờ đã trở thành Nghị lang rồi. Mặc dù cô quanh năm thân ở biên thùy nhưng vẫn thường xuyên nghe được thanh danh của cháu. Vừa rồi Tử Hoài còn kể cho cô nghe về chiến công chinh phạt của cháu, đúng là thiếu niên anh kiệt.”*_孤 (cô)_là tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiếnCông tử khiêm tốn nói – “Điện hạ quá khen rồi.”
Tần vương có phần hiền hòa, cùng công tử và Tạ Tuấn ngồi ở trong thủy tạ, cả ba cùng bàn luận về chuyện bình định Tây Bắc, không khí vô cùng hòa hợp vui vẻ.
Tôi, Thanh Huyền và đám thị tòng đều đứng hầu cách đó một trượng, ngắm nhìn cảnh trí muôn hồng nghìn tía, chán ngán muốn chết.
Sau một hồi bàn luận binh pháp, Tần vương liền hỏi – “Trận chiến ở thành Thạch Yến mặc dù nguy hiểm nhưng cô nghĩ điểm then chốt nhất vẫn là ở ải Già Hồ. Lúc cô xem chiến báo, có một chuyện không hiểu rõ lắm, chi bằng nhờ Nguyên Sơ tháo gỡ nghi hoặc này.”
Công tử hỏi – “Là chuyện gì vậy?”
“Lúc Nguyên Sơ ở ải Già Hồ, làm thế nào để phát hiện ra địa đạo của người Tiên Ti?”
Công tử nói – “Không giấu gì điện hạ, chuyện này không phải là công lao của ta. Nếu như không có Nghê Sinh thì chỉ e bọn ta đã trúng kế của người Tiên Ti rồi.” – Dứt lời, hắn quay đầu nhìn tôi.
Ánh mắt của cả ba người lập tức đều chú mục vào tôi khiến cho tôi không khỏi ngẩn ra.
Công tử đem chuyện ở ải Già Hồ kể lại cho Tần vương nghe, sau khi y nghe xong liền chăm chú nhìn tôi, trong mắt dấy lên vẻ hứng thú – “Ngươi tên là Vân Nghê Sinh?”
Tôi chỉ đành bước lên hành lễ – “Nô tỳ Vân Nghê Sinh, bái kiến Điện hạ.”
“Ngươi biết quẻ thuật?”
“Bẩm điện hạ, đúng vậy.”
“Hóa ra là dị sĩ, không biết là thuộc sư môn nào?”
Tôi cung kính đáp – “Nô tỳ không môn không phái, chẳng qua chỉ là chút tài mọn tổ truyền, toàn bộ dựa vào vận khí mà thôi.”
Tần vương gật đầu, nói với Công tử – “Cô trước đây từng nghe nói cổ nhân có thể dựa vào tinh tượng mà đoán được tình hình của địch, từng không tin là thật, không ngờ quả là có chuyện như vậy. Nói như vậy thì Nguyên Sơ đúng là văn võ song toàn, người ở bên cạnh cũng ngọa hổ tàng long.”
Công tử đáp – “Điện hạ quá khen rồi.”
Tần vương cười cười, tiếp tục bàn chuyện binh pháp với Công tử.
Trong lúc nói chuyện, y không hề liếc nhìn tôi thêm một lần nào nữa, cũng giống như những kẻ khác chỉ xem tôi như một nô tỳ tầm thường.
Tôi ngoảnh mặt đi, nhìn sắc trời dần dần sậm lại, tiếp tục ngắm nhìn cảnh trí bên ngoài.Công tử không hề nuốt lời, hắn thực sự sai cung nhân đi lấy đồ ăn nhẹ ở trong tiệc về cho tôi, cả một chiếc hộp đầy ắp đồ ăn.
Trên đường quay về phủ Hoàn, tôi vừa ăn vừa nghe Công tử biểu đạt tình cảm khâm phục với Tần vương.
“Nếu như trước kia Thánh thượng tiếp tục để cho Tần vương làm chủ soái thì nói không chừng chiến sự ở Hà Tây cũng chẳng kéo dài đến tận giữa hè. – Hắn cảm khái nói.
Tôi hỏi – “Dựa vào đâu mà nói vậy?”
Công tử phân tích vô cùng rõ ràng – “Khi Tần vương còn ở Hà Tây đã đuổi Thốc Phát Bàn đến tận phía Bắc Lương Châu, vào đến sa mạc, chỉ cần chặt đứt nguồn nước lẫn lương thực thì gần như là đã đưa vào chỗ chết. Sau đó Thánh thượng ra lệnh cho Tuần Thượng tới thay thế Tần vương, tự chặn đứng thế công. Thốc Phát Bàn có cơ hội nghỉ ngơi lại sức, tập hợp binh mã. Giả như không có chuyện thay đổi tướng soái giữa chừng thì Tần vương không cần phải chém gϊếŧ mà chỉ cần lợi dụng tuyệt cảnh của sa mạc là có thể vây chết được địch.”
Tôi cười nói – “Nhưng nếu là như vậy thì công tử cũng không thể lấy được phong tước vào triều.”
Công tử hừ một tiếng phản đối nói – “Thế thì sao!? Ta muốn phong tước vào triều có gì mà khó, cũng không phải chỉ có một con đường duy nhất là đến Hà Tây.”
Lúc hắn bắt đầu tự kỷ thì tuyệt đối không thể phản bác.
Tôi cắn một miếng bánh, cười phụ họa nói – “Công tử nói chí phải.”
Công tử đã ở trong cung cả một ngày trời nên đến tối hắn đi nghỉ từ rất sớm.
Tôi nằm trên tháp ở chái phòng, lăn lộn cả hồi lâu mới mê man chìm vào giấc ngủ.
…
Trong ngôi đạo quán đổ nát hoang phế, tôi trốn sau lưng bức tượng thần bằng đất chỉ còn nguyên ven một nửa, nhìn chúng nhân không ngừng bàn tán trên thượng đường. Tổ phụ vận áo lông vũ, ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ thượng, đương trò chuyện cùng khách nhân.
Mỗi lần ông hóa trang thành dáng vẻ ấy, thêm vào giọng điệu nói chuyện trịnh trọng trang nghiêm kia, tôi đều cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Tôi cố gắng nhịn xuống nhưng vẫn không kìm được phát ra âm thanh, làm kinh động đến người đang ngồi ở trước tượng thần.
Đó là một thiếu niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi.Mặc dù y ăn vận đơn giản, không hoa lệ nhưng vẫn có thể nhìn ra được người này không phải người tầm thường.
Y bất mãn quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đôi bên chạm vào nhau.
Tôi vội vàng che miệng lại.
Tổ phụ vẫn đang nói chuyện, giọng điệu ôn hòa, tôi nghe nửa hiểu nửa không. Một lát sau, ông nâng bút chấm vào nghiên mực, viết xuống vài chữ trên tờ giấy trắng trải ở trước mặt. Những người ở phía trước vội vàng kiễng chân vây xem, đến khi nhìn thấy rõ ràng, tất cả đều không khỏi ồ lên.
Thiếu niên đang ngồi ở phía trước tôi đột nhiên đứng bật dậy, chất vấn nói – “Không biết tiên sinh có bằng chứng gì không?”
Tổ phụ liếc y một cái, vuốt râu nói – “Đã là ý trời thì hà tất cần bằng chứng?”
Thiếu niên cả giận nói – “Nói lời yêu ma quỷ quái mê hoặc chúng nhân, là tội đáng chém đầu!” – Dứt lời liền định xông lên.
Tôi cả kinh, vội vàng chạy ra từ phía sau tượng thần, dùng sức đẩy ngã y.
Thiếu niên bị bất ngờ, không kịp phòng bị, lảo đảo một cái suýt ngã. Y vừa kinh ngạc vừa giận dữ trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như thể tóe ra lửa.
Tôi còn muốn chạy tới đánh y nhưng tay chân bỗng nhiên lại bị kiềm chặt lại, có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được…
…
“Nghê Sinh… Nghê Sinh!” – Tôi bị người nào đó lay tỉnh, chẳng bao lâu liền mở mắt ra.
Trong cơn mơ màng, bấy giờ tôi mới nhận ra người vừa mới lay mình là Thanh Huyền
Hắn bất mãn nhìn tôi – “Cô nói mơ cái gì thế, cứ lẩm bà lẩm bẩm. Mặt trời đã lên quá ngọn sào rồi mà vẫn không nhìn thấy cô đâu, Công tử bảo tôi tới xem thử, quả nhiên là cô vẫn còn đang ngủ.”
Tôi day day mí mắt, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, quả nhiên trời đã sáng bảnh từ lâu. Tôi thế mà lại ngủ say tới vậy.
Thanh Huyền vẫn còn đang thao thao bất tuyệt – “Cô mau dậy đi, bằng không lúc nữ quan bên cạnh Công chúa tới kiểm tra lại mất công nhiều lời…”
Tôi nằm ở trên tháp, nhìn xà ngang trên đỉnh đầu, lại sờ sờ chiếc đai trán ướt đẫm mồ hôi.
Hóa ra đều là mơ ư…Đại Trưởng công chúa và Dự Chương vương trước nay vẫn luôn giữ mối giao hảo. Sau tết Trung Nguyên, bà thiết yến ở trong phủ, có mời cả Dự Chương vương đến dự.
Vương hậu Lục thị đang dưỡng bệnh ở trong vương phủ, lần này cũng không tham dự. Dự Chương vương dẫn theo Thế tử cùng Ninh Thọ huyện chúa cùng tới. Hai nhà ngồi ở chính sảnh, không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Đại trưởng công chúa hỏi thăm bệnh tình của Lục thị, giọng điệu cực kỳ thân thiết.
Dự Chương vương nói – “Chẳng qua là lúc tới Lạc Dương, trên đường đi phải chịu chút xóc nảy mệt mỏi nên sức khỏe kém đi. Nhờ Thánh thượng chăm sóc, sau khi nhập kinh thường phái thái y tới thăm hỏi, sau khi uống thuốc xong thì đỡ nhiều rồi.”
Đại Trưởng công chúa gật đầu nói – “Trong phủ của ta có mấy cây linh chi quý, đều là loại mấy trăm tuổi, đệ mang về đi, coi như là tấm lòng của ta.”
Dự Chương vương vội nói – “Lễ trọng như vậy, ta đâu dám nhận.”
Đại Trưởng công chúa sẵng giọng – “Nhiều năm rồi không gặp, đệ vậy mà lại coi ta thành người ngoài rồi, còn biết khách sáo nữa cơ đấy.”
Triệu vương cười rộ lên.
Đại Trưởng công chúa than một tiếng, nói – “Nhớ lại năm đó thiên hạ loạn lạc, Cao tổ cùng Tiên đế Nam chinh Bắc chiến, huynh muội chúng ta cùng nâng đỡ dìu dắt lẫn nhau, chuyện cũ như nước chảy, giờ nghĩ lại mà cảm thán. Đáng tiếc sau này thái bình rồi, đệ lại tới đất phong, chúng ta gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều, hai nhà cùng được tụ họp như ngày hôm nay cũng là lần đầu, há không khiến người ta cảm khái được sao.”
Dự Chương vương cũng lộ ra vẻ xúc động, than thở – “Công chúa đã có thịnh tình như vậy, ta còn từ chối nữa thì thành ra bất kính rồi.”
Thế tử của Dự Chương vương tuy còn nhỏ tuổi nhưng hành vi cử chỉ lại rất giống phụ vương, ổn trọng đạt lễ.
Nếu như đem ra so sánh với đệ đệ của mình thì Ninh Thọ Huyện chúa vô cùng lanh lợi, cực kỳ khéo ăn khéo nói, dỗ cho Đại Trưởng công chúa cười không khép miệng.
“Hoài Âm đáng yêu như vậy, chắc chắn không giống đệ, thiết nghĩ là giống vương hậu rồi.” – Bà nói với Dự Chương vương.
Dự Chương vương cười lắc đầu – “Con bé này không bị câu thúc bao giờ, tùy tiện thành quen rồi, giờ trong nhà ai cũng không quản được nó.”
Ninh Thọ Huyện chúa sẵng giọng cãi lại – “Trước khi tới đây, phụ vương còn bảo con rằng Đại Trưởng công chúa là người hào phóng thấu suốt, tuy là nữ tử nhưng cũng chẳng kém bậc tu mi, muốn con học theo tài đức của công chúa. Giờ con mới nói nhiều hai câu mà người đã không thích rồi.”
Mọi người đều cười vang.
“Phụ vương cháu từ trước tới nay chính là như vậy, chỉ thấy được điểm tốt của người khác, lại quá mức khiêm tốn.” – Đại Trưởng công chúa cười nói, rồi lại than thở với Triệu vương – “Đệ nói như vậy làm ta lại nhớ đến Nguyên Sơ, cũng được buông thả quen rồi, chẳng ai quản nổi.”
Công tử bỗng dưng lại bị chỉ mặt điểm tên, liền lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
“Con có khi nào không kính cẩn nghe theo mẫu thân đâu.” – Hắn nói
Đại Trưởng công chúa chỉ cười mà không nói.
Dự Chương vương xua tay nói – “Nguyên Sơ công tử một lòng báo quốc, còn thiếu niên mà đã có tấm lòng như vậy chính là chuyện tốt. Khi còn ở đất phong, cô đã sớm được nghe đến thanh danh của công tử, sau lại được nghe kể về chuyện chinh phạt lập công, có ai mà không khen ngợi.”
Đại Trưởng công chúa nói – “Chỉ là chút hư danh mà thôi, đâu đáng nhắc đến.”
Mọi người lại tiếp tục hàn huyên một phen, Đại Trưởng công chúa vô cùng yêu mến Ninh Thọ Huyện chúa, hỏi nàng thường ngày ở nhà thích đọc sách gì, thích làm cái gì.
Ninh Thọ Huyện chúa rành mạch trả lời từng câu một.
Đại Trưởng công chúa gật đầu, khen ngợi không ngớt.