Đan Khí Thần Tôn

Chương 61: Tiêu Ngọc Lâm đại sư




Mọi người kéo nhau về nhà của Phúc. Mọi người trong Hắc Phong đoàn thường gọi hắn là Đại Phúc. Hắn rất có nghĩa khí đối với huynh đệ của mình. Cũng vì vậy mà Hắc Phong đoàn đã trở thành một trong những dong binh đoàn rất đoàn kết, trong thời gian ngắn đã thu hút rất nhiều nô lệ võ giả gia nhập. Tuy bọn họ đều là võ giả cấp thấp nhưng số lượng cũng rất đông. Chỉ tiếc rằng Đại Phúc chưa quật khởi được bao lâu đã bị ám toán. Bị phế đi một cánh tay. Nếu cho hắn thêm vài ba năm với uy tín của hắn đủ sức tích lũy tiền tài để mua vài viên hồi sinh đan. Lúc này Tiêu Ngọc Lâm ngồi ở chính giữa. Nhà cửa sơ sài mọi người tụ tập ra ngoài sân.

Vợ của Phúc là Thường đã mua rất nhiều đồ ăn, nhưng hôm nay lại thiếu trầm trọng. Nàng cũng quyết định rất nhanh dốc hết tiền đi mua rựu thịt về thết đãi huynh đệ của chồng. Biết Tiêu Ngọc Lâm đại sư đã ra tay cứu chồng mình một mạng nàng cũng biết việc sắp tới Lâm muốn giao phó cho Phúc chắc chắn là việc tốt. Đã có một người như Lâm ra tay giúp đỡ, bọn họ nếu không bám vào chiến thuyền này sẽ tiếc nuối cả đời.

Không thể để chồng mình mất mặt trước bao huynh đệ rất nhanh rựu thịt đã đưa lên. Trong cái sân khá rộng giờ này chứa đến gần 300 người. Hầu hết là cảnh giới sơn hà cảnh, linh hải cảnh. Họ là các dong binh cường đại nhất của Hỏa Thần Thành. Bọn họ đã nghe đến số phận của Phúc. Phúc bị cường giả bịt mặt ám toán. Bọn họ không thể để cho Phúc bị gì vì mất đi Phúc, bọn họ cũng sẽ đánh mất đi tương lai của họ. Họ sẽ không có cơ hội trở mình, chỉ có thể làm một nô lệ cấp thấp suốt đời.

Sau khi nói chuyện Lâm mới biết được điều mà hắn mấy ngày trước phán đoán là đúng. Hoàn toàn đúng, lại còn tới nhanh hơn hắn dự liệu. Một nô lệ muốn tự mình tổ chức dong binh đoàn để đi liệp sát linh thú rồi đem bán cho thế lực nào chịu cho ra giá cao nhất đâu có thể tồn tại lâu dài. Hắn đang điên cuồng muốn có được cơ hội trở mình. Phúc là người mà Lâm đang tìm kiếm tại xóm nghèo này. Lâm nhìn chằm chằm vào Phúc.

- Các ngươi chắc đã chán nản để làm không công cho các thế lực ở đây?

- Phải.

Không chỉ một mình Phúc lên tiếng mà các đoàn trưởng dong binh đoàn khác cũng đã lên tiếng. Họ đã chán nản bị các thế lực ép giá đè đầu bọn họ. Chỉ là nếu không bán cho các thế lực ở đây, bọn họ cũng chả có đầu ra nào khác. Lâm âm trầm một lát rồi gật gù. Hắn rút ra một dược đỉnh địa cấp mua được mấy ngày trước. Bắt đầu vứt một đống dược liệu như Hắc Phong Thảo, Hồi Đan Thảo, Thi Âm Thảo vào dược đỉnh. Hỏa khí rất nhanh thiêu đốt dược liệu, hỏa được mộc thuộc tính tăng phúc khiến dược liệu trong đỉnh nhanh chóng được tinh lọc. Phải mất đến ba khắc Lâm mới dừng lại. Ở đây không ai đọc được cảnh giới của Lâm nhưng biết được Lâm có ít nhất ba thuộc tính đó là mộc, hỏa, hắc ám. Các linh thảo Lâm dùng đều là hắc ám thuộc tính. Dược tính tuy nồng đậm nhưng chỉ có thể sử dụng để trị liệu cho người có hắc ám thuộc tính như Phúc.

Phúc mừng như điên đón lấy các loại thuốc trị thương nhanh chóng được Lâm cho phục dụng. Không mất lâu thời gian Phúc đã có thể tăng tiến thêm một bậc. Linh khí trong đan dược tinh thuần khiến Phúc sau khi phục dụng đã không thể kiềm chế, lập tức đã có thể tăng lên một tiểu giai cảnh, bước vào linh hải cảnh hậu kỳ. Đan dược của Lâm cho chỉ là đan dược trị nội thương và ngoại thương địa cấp cho người chủ tu hắc ám thuộc tính nhưng đối với Phúc bấy nhiêu đó cũng đã đủ rồi. Khi nội thương của hắn được chữa trị, Phúc đã có thể tự mình vươn lên một tiểu giai. Phúc đang vui mừng thì Lâm đã lên tiếng:

- Dục tốc bất đạt, trị thương thì phải trị từ từ. Ngươi tĩnh dưỡng một tuần, ta sẽ tiếp tục bào chế đan dược cho ngươi thăng lên linh hải cảnh đỉnh phong. Tự ngươi tu luyện lên sinh tử cảnh là có thể tích huyết trọng sinh, tay cụt mọc lại không khó gì.

Mọi người trong sân nghe được thì hớn hở chúc mừng Phúc. Đan dược của Lâm tuy không phải dạng cao cấp nhưng đối với những nô lệ ở đây đã rất đủ. Mọi người líu ríu hỏi xem Lâm đại sư có thể bào chế ra các loại đan dược khác không? Liệu có thể giúp đỡ bọn họ không. Lâm chỉ mỉm cười gật gù vui vẻ.

- Các ngươi thu thập được các loại thảo dược sau đây thì đưa đến đây cho ta. Ta sẽ dùng ba phần đan dược đổi lấy để bào chế đan dược cho các ngươi. Chủ yếu là đan dược phục hồi thể lực và đan dược trị thương. Người nào bị thương như Đại Phúc cũng có thể đến kiếm ta. Ta sẽ trị thương cho người đó. Đổi lại phải làm việc cho ta trong thời gian nhất định.

Phúc nghe vậy thì hơi run rẩy, tất nhiên sẽ không có bữa ăn nào miễn phí nhưng hắn tin tưởng Lâm đại sư này không phải con ma hút máu. Phúc quỳ gối:

- Lâm đại sư, hôm nay Phúc này được đại sư cứu một mạng. Tài hạ cảm kích bất tận. Nếu đại sư không chê bai vậy xin thu nạp tài hạ. Xin lấy sức ngưu mã đền đáp đại sư.

- Hừ… Ta không thích thu nhận nô lệ. Ta cũng không cần người hầu. Ta chỉ cần người làm công cho ta. Làm công thì phải được trả lương. Giá cả của ta cũng sẽ không ép chết ai. Một tiểu cảnh giới từ sơn hà cảnh là một năm làm việc. Linh hải cảnh 3 năm làm việc. Một đại giai cảnh các ngươi tự kiếm cách thăng tiến. Nếu thiếu linh thạch ta có thể cho các ngươi vay lấy lãi. Trên sinh tử cảnh ta không đủ khả năng thu nhận. Không thu nhận người dưới mức sơn hà cảnh. Các ngươi có thể tùy ý thu nạp thủ hạ của các ngươi. Cảnh giới ta mặc kệ. Ta sẽ treo giải thưởng cho từng nhiệm vụ. Nhiệm vụ sẽ tương đương với thời gian phục vụ cho ta. Có nhiệm vụ hai tháng làm việc, có nhiệm vụ 5 tháng làm việc, thậm chí là cả năm, mấy năm. Các ngươi có thể dùng nhiệm vụ để đổi lấy tự do của các ngươi hoặc là đổi lấy linh thạch tương ứng để tu luyện.

Đại Phúc bắt đầu nghĩ đến điều gì. Đây giống như hình thức đào tạo của một tông môn. Nếu là vậy thì cái chức trưởng lão tông môn này Phúc nhất định phải chen chân xin vào ngồi đầu tiên. Phúc đang suy tính thì Tiêu Ngọc Lâm đã lên tiếng hỏi:

- Đại Phúc. Một năm qua của ngươi kiếm được bao nhiêu linh thạch?

- Một năm của ta?

Đại Phúc bắt đầu suy tính cộng trừ rồi gãi đầu:

- Khoảng 700 linh thạch hạ phẩm.

Nhớ cái hồi còn là Lôi gia tam thiếu, là một thể tu lĩnh chức trưởng lão của gia tộc trông coi việc làm ăn Phong đã lĩnh 1000 linh thạch hạ phẩm mỗi tháng. Một tên linh hải cảnh, đủ sức trấn áp cả một thành nhỏ lại không kiếm bằng một thiếu gia thể tu. Các đại thế lực ăn trên đầu trên cổ của những nô lệ này. Thể nào Thiên Tử phải dùng điều kiện đặc biệt để cho bọn họ một con đường sống. Tuy họ sống không tốt nhưng còn có cơ hội sống tiếp. Bằng không chỉ có nước liều mình bạo loạn giết được bao nhiêu thì giết để trả thù rồi sau đó muốn ra sao thì ra. Lâm lắp bắp như không tin vào tai mình trong khi các người khác đã gật gù thán phục.

- Là là là ngươi để ra được 700 linh thạch hạ phẩm sau các chi tiêu hàng ngày và mua đan dược phòng thân?

- Dạ không, là 700 linh thạch hạ phẩm trước khi chi tiêu.

- Cái con mẹ nó… Các ngươi còn là con người hay không? Sống như vậy cũng sống được à?

- Đại sư…

Mọi người trong sân nghe vậy thì lập tức giận sôi máu, quả thật cuộc sống của bọn họ không phải cuộc sống của người. Một người quỳ rạp xuống:

- Lâm đại sư, chỉ cần đại sư thu nạp tài hạ nguyện ý đi theo bán mạng cho ngài.

- Con bà nó, bán mạng cho ta làm cái mẹ gì… ta cần mạng của các ngươi để làm gì? Hãy sống đi. Lương bổng của linh hải cảnh từ đây trở đi nếu phục vụ cho ta là 1000 linh thạch hạ phẩm một năm. Ăn uống ta bao, đan dược ta bao, chi phí truyền tống trận ta bao. Nếu chết trận, vợ con của các ngươi ta sẽ sắp xếp hợp lý. 1000 linh thạch hạ phẩm chỉ là mức lương khởi đầu. Sau mỗi nhiệm vụ sẽ được bồi dưỡng thêm nếu kiếm được nhiều linh thú, linh thảo. Người nào trong đoàn cũng sẽ được chia phần.

Đại Phúc vỗ tay cái đét.

- Được. Đại Phúc ta sẽ là người đầu tiên hưởng ứng.

Mọi nô lệ đều có người thân, có gia đình. Họ là trụ cột của gia đình mà công việc liệp sát linh thú lại quá mức nguy hiểm. Chỉ cần không may thì người thân đều trở thành những người vô gia cư, sẽ không thể sống nổi. Gái chỉ có thể làm kỹ nữ, nam nhân trẻ chỉ có thể làm hầu bàn bưng trà rót nước. Tuy Lâm đại sư này cũng làm tiểu nhị nhưng không ai nghĩ hắn thiếu tiền. Đã có không ít vương tôn công tử chỉ vì muốn có được cơ hội gần Nguyệt Như cô nương nên đã xin vào làm tiểu nhị cho Tế Thiên Lâu. Những người ở đây nghĩ rằng Lâm đại sư này cũng là một kẻ phong lưu mà thôi.

Những người khác có mặt trong sân cũng nhao nhao hưởng ứng. 1000 linh thạch hạ phẩm để tu luyện không phải con số nhỏ đối với bọn họ. Thật ra Lâm còn có thể trả thêm nhưng ra tay nặng ký quá đối với một thế lực mới nổi không phải việc tốt. Lâm cũng cần tiền để làm việc. Việc đầu tiên bọn hắn cần làm đó là phải kiếm được một số người đi trước mở đường vào các cứ điểm liệp sát linh thú. Đan dược, binh khí, áo giáp phải được chuẩn bị trước.

Để làm được việc này Lâm đến các tụ điểm của quân đội xin mua lại các loại binh khí, áo giáp đã sử dụng. Quân đội của Thiên Tử được trang bị rất tốt. Sau một thời gian đồ dùng lại được thay thế. Nguyên liệu luyện khí lại được tái chế. Nếu các dong binh đoàn hỏi mua thì thành chủ cũng sẽ vui vẻ bán ra kiếm lời tiền kênh. dong binh đến linh hải cảnh đã là rất giỏi và số lượng của linh hải cảnh trong cả Hỏa Thần Thành cũng chỉ đến 1000 người mà thôi. Ngay tại cái sân này đã có đến gần 200 người như vậy. Đa số đều là hảo hữu của Đại Phúc. đoàn trưởng của các dong binh đoàn khác.

Những dong binh đoàn nô lệ này đều là những hậu duệ của các đại thần trong đoàn người bảo vệ cho Thiên Tử. Họ là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của thiên tử nhưng nếu thiên tử không may chết trận, hậu duệ của họ sẽ bị cưỡng chế, bị bán làm nô lệ, tài sản của họ sẽ bị các thành chủ thu hết. Đấu tranh bao đời mới có được ba không, 6 điều cấm. 3 không tức không áp chế nô lệ, không được giết bất kỳ nô lệ nào một cách vô cớ, không được ngăn cản họ kiếm sống. 6 điều cấm đó là cấm những người nô lệ hành nghề luyện khí, luyện dược và bày trận. Cấm không cho họ rời khỏi Thần Duệ Đại Địa. Cấm không cho nô lệ có quyền mua tự do của mình và cấm không cho phép nô lệ tu luyện công pháp đoạt xá. Bằng một góc độ nào đó cuộc sống của nô lệ tuy rất kham khổ nhưng tánh mạng của họ lại được bảo đảm nhất vì ngoài thành chủ ra thì không ai được phép giết họ.

Người Thần Duệ tuy hay đoạt xá thân xác của người khác để ăn linh hồn nhưng nếu không may đoạt xá thân xác của nô lệ thi ôi thôi, tự họ lại biến họ thành nô lệ. Lấy kiếp nô lệ. Đó là câu nói ám chỉ sự xui xẻo và ngu xuẩn tột đỉnh của tu luyện giả.

Mua binh khí của thành chủ thì dễ nhưng khó là giá cả của thành chủ đưa ra không hề rẻ. Đa số dong binh đoàn không thể mua nổi, mặc dù binh khí vẫn còn tốt, chất lượng cao nhưng giá cả lại đắt gấp đôi giá bình thường. Lâm không ngại trích luôn ra 1 vạn linh thạch trung phầm mua 1000 kiện áo giáp, binh khí các loại. Riêng khoản đầu tư này đã đủ cho rất nhiều dong binh đoàn duy trì rất lâu. Tiếng đồn vang xa, chưa đến 3 ngày đã có hàng ngàn cường giả linh hải cảnh, sơn hà cảnh báo danh. Lâm nhờ Đại Phúc chọn ra 1000 người hắn tin tưởng nhất.

Bước kế tiếp Lâm tự mình dẫn đội 1000 người có cảnh giới sơn hà cảnh, linh hải cảnh vào một kết giới nguy hiểm nhất để liệp sát linh thú, thu thập tài bảo. 1000 người phải trả cái giá 1 vạn linh thạch trung phẩm. Nếu không phải do các thế lực tổ chức thì các dong binh đoàn sẽ không bao giờ gom đủ tiền để vào các kết giới này. Những lần khác vào kết giới hành động đều do các võ thần, võ thánh cảnh lĩnh đội. Linh hải cảnh nô lệ cho dù cường đại cũng chỉ làm pháo hôi đi trước rò đường. Nếu có chết thì nô lệ chết trước. Nhận nguy hiểm nhiều nhất nhưng vì cảnh giới thấp nên xuất lực cũng thấp nhất nên lúc nhận thù lao lại được ít nhất.

1 tuần sau Lâm dẫn đầu một đoàn người hùng dũng được trang bị tận răng. Lần này bọn họ được vào để theo Lâm nên người nào người ấy đều hăng hái ra trận. Thù lao Lâm đưa ra quá rung động bọn họ. Trừ đi chi phí 2 vạn linh thạch trung phẩm lần này Lâm chỉ thu lại một nửa. Còn lại tính điểm ra chia đều. Linh hải cảnh đỉnh phong được 30 điểm. Linh hải cảnh sơ kỳ 20 điểm. Sơn hà cảnh đỉnh phong 15 điểm. Cứ thể tính xuống đến sơn hà cảnh sơ kỳ là 5 điểm. Lần này theo vào đoàn ít nhất cũng là sơn hà cảnh hậu kỳ 12 điểm. Những người đã từng vào kết giới đều rất biết bên trong có rất nhiều tài phú nhưng điều cốt yếu là phải có mạng đi ra để sài. Lần này lại không có võ thần cảnh tọa trấn nên đoàn dong binh này cũng hơi trùn bước.

Những người của các thế lực khác rất ấn tượng dong binh đoàn này. Nhưng khi nhìn thấy một sinh tử cảnh dẫn đầu bước vào thì đều cười rụng rốn. Một khu nuôi thú đến võ thần cảnh cũng đôi khi gặp phải rủi ro, làm sao một tên sinh tử cảnh lại chán sống như vậy. Nhưng tiền là của người ta bỏ ra, mạng cũng là của người ta. Tên võ thần cảnh canh gác cửa vào thấy đoàn người 1000 người này bước vào thì hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Trình gia đã có lệnh cho họ vào. Cường giả Trình gia tin tưởng với số lượng này mà vào chỉ có chết, không ra nổi.

Đa số dong binh đoàn ở đây đều không có thiên cấp giới chỉ. Thiên cấp giới chỉ là một món hàng quá xa xỉ đối với bọn họ. Tiêu Ngọc Lâm này lại có đến hai chiếc nên việc thu thập tài liệu tạm thời không cần lo lắng. Lâm dùng tinh thần lực tìm kiếm xem chỗ nào ít nguy hiểm nhất cho bọn họ ở đây luyện tập cách phối hợp. Thời hạn đã mua những 1 tháng. Đoàn người không sợ hết thời giờ. Kết giới này cũng không rộng lắm. Chỉ khoảng 1 vạn dặm vuông. Là một thung lũng có bố trí kết giới cường đại ở tứ phía. Truyền tống trận có hơn 10 võ thần cảnh tọa trấn. Linh thú rất khó lòng đánh vào. Ở đây chủ yếu là nuôi linh thú cấp linh hải cảnh nhưng đôi khi cũng có con tiến hóa thành võ thánh cảnh, võ thần cảnh, hóa hình tinh ranh như nhân loại. Đây là thung lũng mộc thú.

Thung lũng này có rất nhiều linh thảo, nhưng chỗ nào cũng được các loại linh thú cấp sinh tử cảnh thậm chí võ thần cảnh thủ hộ. Nhân loại muốn vào chiếm thì cũng phải mất không ít công phu. Lâm rung động cảnh vật nơi này. Sau khi rời khỏi bản thể Lâm có thể dung tinh thần lực truy tung trên 1000 dặm. Nếu là bản thể có mặt ở đây vậy thì hắn có thể nắm được toàn bộ kết giới này. Nhờ vào tinh thần lực của Lâm đoàn đội luôn luôn di chuyển. Luôn luôn giữ khoảng cách với các loại linh thú trên cấp sinh tử cảnh. Lâm tránh luôn các võ giả của các thế lực khác.

Mộc thuộc tính nơi này rất nồng đậm. Linh thú đa số cũng là mộc thuộc tính. Vào được ba ngày Lâm dẫn đội liệp sát mấy đoàn linh thú cấp sơn hà cảnh dễ dàng. Chủ yếu bọn họ mấy ngày đầu là để tập phối hợp cho quen tay. Những người theo đoàn cũng rất nhanh hiểu được chủ ý của Lâm. Bọn họ bắt đầu lấy được tự tin chứ không liều mạng bằng niềm tin như lúc ban đầu nữa. Thu nhập của ba ngày cũng rất khá. Số lượng linh thú sơn hà cảnh và thấp hơn cũng rất nhiều. Tiêu Ngọc Lâm thu hết vào giới chỉ của mình. Tính nhẩm một lúc cảm thấy thiên cấp giới chỉ sẽ không đủ dùng trong 30 ngày. Gồm hết các giới chỉ đem theo đến đại Phúc cũng chỉ có một trung cấp giới chỉ. Với đà liệp sát này chưa đến 15 ngày cả đội phải về vì “no”. Lâm đang buồn phiền thì tinh thần lực bỗng phát hiện một bãi lớn mọc rất nhiều loại nấm. Nấm độc có, nấm làm thuốc cũng có. Lâm cười hì hì lập luôn kế hoạch thu thập tài bảo. Lâm chia quân ba ngả. Một đội nhử các linh thú vùng lân cận đến tấn công. Đội quân này rút lui dần đến một hiểm địa dễ thủ khó công sau đó đội thứ hai đánh vào hậu phương củ đám linh thú vô tổ chức, đội một tiến lên giết thẳng khiến linh thú 2 đầu thụ địch. Chúng đánh không lại chạy về tổ thì lại bị đội thứ ba bao vây truy sát.

Kế hoạch đơn giản nhưng rất an toàn và hiệu quả. Những linh thú thành công chạy được không còn lại bao nhiêu. Lâm thu luôn số tài bảo, thu luôn thân thể của các linh thú thủ vệ. Sau lần này một giới chỉ của Lâm đã chất đầy số lượng tài bảo. Chép miệng lắc đầu buồn phiền cùng các thủ lĩnh bỗng nhiên tinh thần lực của Lâm báo động. Có một đội ngũ có cả võ thần cảnh tọa trấn đang rất nhanh đến bãi nấm. Lâm cho thu thập tàn cuộc rồi gây hiện trưởng giả như chỗ này là một bãi chiến trường ác liệt. Một số nấm cấp thấp, số lượng ít nấm cao cấp cũng bị Lâm sai người dẵm bẹp sau đó nhanh chóng rút lui. Bay về một phía an toàn. Trước khi rời đi Lâm còn phóng ra ba chỉ mang thuộc tính thôn phệ của Thôn Thiên Hỏa Long Kiếm khiến thời gian chi cảnh bị rối loạn. Cấp võ thần cảnh khó lòng truy tung.

Đoàn người mới đến thoáng thấy hiện trường thì chỉ biết ngậm ngùi tức điên lên chửi đổng. Tình trạng chông thấy quả thật là một trận hỗn chiến đã dập nát toàn thể hiện trường. Tuy không nhìn ra xác các loài linh thú nhưng đoàn người vừa nãy chắc chắn có võ thần cảnh tọa trấn. Bằng chứng là vì không gian chi cảnh và thời gian chi cảnh nơi này rất hỗn loạn. Bọn họ làm sao hiểu được Tiêu Ngọc Lâm đã dở trò. Đoàn người này cũng bắt được kịp đội người của Tiêu Ngọc Lâm nhưng khi thấy bọn họ chỉ đánh các linh thú cấp thấp thì lắc đầu bỏ đi.

Lâm cho đoàn người này tập luyện phối hợp thêm, phối hợp theo trận pháp của quân đội xếp hình thất tinh trận. Cứ hai người một tổ. Trong trận có 15 người. Cứ 15 người thì phải có 3 linh hải cảnh tọa trấn. Chia ra số lượng linh hải cảnh và sơn hà cảnh đã rất khớp. Luyện tập như vậy được một tuần thì Lâm lại bắt đầu cho đội người đi trước giả rò đường đến các nơi không người. Cứ có người thì cố tình cho người nhìn thấy rồi toàn quân lui lại, như đội của Lâm không dám cạnh tranh địa bàn cùng các đội khác.

Các dong binh đoàn vào đây cũng mặc kệ đội người của Lâm. Một đội ngũ yếu kém vậy thì cũng chỉ có thể liệp sát được linh thú cấp thấp mà thôi. Điều mà mọi người ở đây lại không biết là Tiêu Ngọc Lâm lại có thể trong môi trường mộc thuộc tính nồng đậm thế này truy tung đến 1000 dặm các hướng. Lâm có thể dễ dàng tìm được các địa điểm có nhiều linh thảo nhất để kéo quân đến. Có thế tránh người, tránh linh thú cấp cao. Với tinh thần lực khủng bố của Lâm tuy vẫn còn thua xa bản thể nhưng so với một chí tôn giả đỉnh phong của Cổ Ma Tộc, Lâm đã cường đại hơn rất nhiều. Lúc một mình Lầm coi những người này chỉ là dân Cổ Ma mà hắn ghét. Nhưng qua thời gian tiếp súc Lâm cảm thấy người nghèo ở đâu cũng như vậy thôi. Đều là những người đáng tội nghiệp.

Bản thể cũng đã nói, công việc của Lâm rất khó vì hắn phải đưa ra một giải pháp cho những người nghèo, những nô lệ này để có thể thay đổi hẳn một thể chế của Cổ Ma tộc. Dùng người của họ, thay đổi lối suy nghĩ của xã hội họ hay ít ra cũng phải tạo ra sự mâu thuẫn giữa bình dân và Thiên Tử. Khiến Thiên Tử dần dần mất đi sự ủng hộ của vạn dân. Làm suy yếu đi thế lực của Thiên Tử. Đó là một giải pháp cho cả hai dân tộc. Hai bên đã chém giết nhau không biết bao lâu, và sẽ không bao giờ hòa giải được nếu bọn họ vẫn tiếp tục đấu đá như hàng tỷ, hàng tỷ năm trước đây.

Qua 10 ngày, Lâm đã hoàn toàn bị những người này thu phục. Tình cảm huynh đệ của họ đối với Lâm là thật. Miệng Lâm luôn nói hắn chỉ là kẻ kiếm tiền. Có tiền cùng nhau kiếm nó mới bền, nhưng những người ở đây lại hoàn toàn cho rằng Lâm đang cố tình giúp đỡ bọn họ. Chỉ sau 10 ngày cả hai giới chỉ của Lâm đã được lấp đầy. Vẫn một chiến thuật dụ địch ra xa sau đó đánh úp làm giảm yếu quân số của địch nhân. Số lượng người theo đoàn cũng bị thương nhưng vì có Lâm tọa trấn nên không ai bị thương nặng quá mức.

Vào ngày thứ 15 thì tất cả các giới chỉ của mọi người đã đầy ắp. Lâm đang lắc đầu định trở về thì bỗng nhiên phát hiện một mộ địa. Nơi Lâm ở vào khá sâu kết giới. Tại mộ địa có rất nhiều linh thú cường đại tọa trấn. Không tiện kéo nhiều người xông vào. Lâm bèn cho đoàn đội cắm trại dưới một ngọn đồi nhỏ. Bày bố binh lực phòng thủ xong Lâm một mình một kiếm lẻn vào khu vực mộ địa. Đã có rất nhiều lần võ thần, võ thánh cảnh cũng vào đây để liệp sát linh thú, bao năm cũng có không ít người táng mạng nơi này. Một số giới chỉ của bọn họ bị chôn vùi xuống cùng thân xác. Lớp bị linh thú hóa hình lấy đi, lớp bị tiêu hủy nhưng vẫn còn một số ít bị chôn vùi xuống các hốc đá, gốc cây.

Vì Lâm là một phần hồn rất cường đại của Phong nên hắn có thể dễ dàng phát hiện ba động linh khí từ các không gian khí giới khi đến gần. Nhờ vào Huyền Biến Bộ Lâm ẩn mình vào bóng tối, tàng hình dưới các tán lá, từ từ tìm kiếm. Luẩn quẩn hết năm ngày. Bị bại lộ và chạy thừa sống thiếu chết cả chục lần Lâm cười hề hề quay trở lại doanh trại. Khi gần đến nơi thì bỗng phát hiện ba động linh khí của võ thần cảnh. Lâm thì thào khàn khàn: “Mấy tên họ Trình này rớt cuộc cũng đến!” Ẩn mình vào một góc tối che giấu hơi thở của mình, tận lực thu liễm ba động linh khí Lâm bắt đầu theo dõi sự giằng co giữa hai bên.

Trong đây là một thung lũng riêng biệt được trận pháp thủ hộ để chuyên nuôi linh thú. Các thế lực vào đây minh tranh ám đấu đã lâu nên việc giết người đoạt bảo thường diễn ra như cơm bữa. Vào đây chỉ có thể tránh tranh dành với các thế lực lớn hơn rồi an toàn rút lui khi gặp biến. Tiếc rằng lần này đội người họ Trình vì Đại Phúc mà đến. Bọn hắn cho rằng Đại Phúc muốn tự mình làm chủ muốn kêu gọi hết các nô lệ theo hắn tự mình đi kiếm ăn. Không làm việc cho các đại thế lực nữa. Đây cũng là lý do vì sao Trình Thiết Kim muốn làm khó dễ Đại Phúc. Trình Thiết Kim biết Đại Phúc là người có uy tín, chỉ cần thu phục được người này hắn sẽ có thế lực to lớn và nhân thủ của các nô lệ. Đối với sự phát triển của Trình gia đây là một nấc thang rất cần thiết.

Lần trước sự có mặt của tên sinh tử cảnh kia đã làm phá vỡ kế hoạch của Kim. Hắn đã đợi lúc mấu chốt sẽ ra tay cứu mạng của Đại Phúc, ép đại Phúc nhận hắn một ân tình mà vì ân tình này, vì sự chèn ép mà cuối cùng phải làm việc cho hắn. Việc không thành Trình Thiết Kim âm thầm cho người theo dõi đường đi của đội trưởng Hắc Phong đoàn. Hắn đã có thể thu phục Đại Phúc ngay từ lúc bọn họ vào cửa nhưng Thiết Kim lại muốn kiếm chút lợi lộc nên mới đế Hắc Phong đoàn liệp sát linh thú. Nào ngờ vì có Lâm nên vừa vào xong thì Hắc Phong đoàn đã biến mất khỏi tầm kiếm soát của Kim. May cho Kim là vì đội người này đã cắm trại suốt năm ngày cố thủ nên Kim mới truy tung đến kịp.

Đội người của Kim đem theo lần này cũng không nhiều. Chỉ vỏn vẹn có 5 tên võ thần cảnh và 15 tên võ thánh cảnh. Đến sinh tử cảnh cũng không có đến một người. So cảnh giới thì 20 người này thừa sức đánh chết hết 1000 linh hải cảnh, sơn hà cảnh ở đây. Đại Phúc đã nếm được mùi vị của tự do và tất cả 1000 người ở đây ngày hôm nay đã quyết định tử chiến. Bọn họ biết chỉ cần cái chết của họ được truyền đi thì chắc chắn Hỏa Thần Thành sẽ lần nữa đổ máu. Nô lệ là hậu duệ của một thế hệ đã từng phong vân một thời. Chỉ vì họ xa cơ thất thế nên gia cảnh mới trở nên xa sút. Các nô lệ được sống là để răn đe cận y vệ của Thiên Tử. Cận Y Vệ không có cơ hội để thất chức vì việc họ thất chức tức thiên tử bị giết.

Đứng đầu đoàn người này là Trình Thiết Kim. Hắn giơ cao đại đao lên trước chỉ thẳng:

- Ha ha ha... Đại Phúc. Ngươi quả nhiên tài nghệ vô song. Đã mất một cánh tay rồi mà vẫn có thể trong thời gian ngắn ngủi tăng lên hai đại cảnh giới. Giỏi! Rất giỏi, tuy nhiên hôm nay nhà ngươi chỉ có thể đầu quân vào cho ta bằng không thì tự chặt tay còn lại và một chân ta sẽ cho ngươi một con đường sống.

- Ha ha ha... lão Kim, ngươi thân là một võ thần cảnh lại đi ăn hiếp một nô lệ nhỏ bé linh hải cảnh như ta? Đừng nói nhiều lời. Chúng ta hôm nay đã là chim lồng cá chậu. Các ngươi muốn giết thì cứ việc tiến lên đi. Không gì quý hơn độc lập tự do! Số kiếp của một nô lệ chưa đủ khổ hay sao mà phải đi vào lạy ngươi đi ra lạy ngươi.

- Ha ha ha... Lần trước tên sinh tử cảnh kia đã may mắn cứu ngươi một mạng. Ngươi là một đầu tàu gương mẫu, nếu không thu được ngươi thì ta thà giết ngươi đi cũng không để các thế lực khác có được ngươi.

- Hừ... không ăn được thì đạp đổ, ta còn lạ gì cái bọn nhất lưu thế lực các ngươi. Hôm nay chúng ta có thể nếm được mùi vị tự làm chủ cho cuộc đời mình. Tất cả đều phải cám ơn Lâm đại sư. Đại sư sẽ nhất định đem tội ác của các ngươi ở đây công bố thiên hạ... Ha ha ha... Trình gia ngươi sẽ bị thành chủ chỉ trích, các thế lực khác cũng sẽ thừa nước đục thả câu kiếm lại của Trình gia ngươi một vố lớn. Các ngươi yến tâm, Lâm đại sư thân pháp quỷ quyệt, các ngươi đừng hòng bắt được đại sư.

- Cái gì Lâm đại sư? Ngươi nói cái tên sinh tử cảnh kia? Hắn giờ này đang ở đâu? Tên của hắn là Lâm? Tiêu Ngọc Lâm?

Đôi mắt của Trình Thiết Kim hưng phấn lóe sáng như tìm thấy được điều gì đó. Hắn cười ha hả:

- Đạp phá thiết hài vô mịch xử đắc lai toàn bất phí công phu. Nếu các ngươi là người của người này vậy tạm thời ta có thể tha chết cho các ngươi. Nói, hắn đang ở đâu?

Tứ Ngưu, Ngũ Hổ là 9 đại tướng linh hải cảnh trung kỳ dưới trướng của Đại Phúc. Lần trước Tam Ngưu và Tứ Ngưu một người bị đánh một người phải chạy đi gọi cứu viện khiến suýt nữa Đại Phúc bị bức tử. Lần này hai người này đã chuẩn bị tử chiến đến cùng. Kiểu gì cũng không để một mình Đại Phúc gánh. Tên này muốn bọn họ khai ra Lâm đại sư là điều không thể nào. Còn Lâm đại sư số phận nô lệ của bọn họ mới được thay đổi. Nếu phải sống lay lắt như vậy thà hy sinh để đổi lấy tương lại cho thế hệ sau này. Hai bên tích lũy linh lực. Nếu phải hy sinh hết bọn họ cũng quyết mang theo một vài tên võ thần, võ thánh cảnh. Thiết Kim cũng biết nếu các linh hải cảnh này quyết ý tử chiến chỉ sợ bọn họ cũng không thể ra đi một cách hoàn hảo. Hai bên đang còn đắn đo thì đằng sau bọn họ lại không một tiếng động 15 võ thánh cảnh bỗng nhiên bị cắt cổ, bị hỏa khí thiêu đốt linh hồn bọn họ còn không kịp thoát xác để đoạt xá người khác.

Thiết Kim và bốn tên võ thần cảnh giật mình phát hiện ra ngay nhưng cường giả thần bí ra tay quá nhanh, quá gọn nhẹ. 5 người bọn họ nhanh chóng thiết lập tuyến phòng thủ nhìn kỹ lại thì bóng đen kia đã biến mất. Đại Phúc hiểu ý ngay ra lệnh bao vây tất cả 5 tên võ thần cảnh lại. Thiết Kim giận tím mặt. 15 võ thánh cảnh bị chết trước mặt hắn mà hắn lại không kịp làm gì. Tên này ra tay quá độc, quá nhanh. Thân pháp của hắn như một cái bóng đen tàng hình dưới những gốc cây, hốc đá. Thân pháp và cách dùng linh lực như thế này thật sự khiến mọi người có mặt tại hiện trường quá rung động. Đại Phúc mừng rên còn Thiết Kim chỉ muốn khóc.

- Ai? Là Tiêu Ngọc Lâm. Dừng tay... Trình gia ta muồn cầu kiến các hạ.

Tiếng cười của Lâm vang vọng núi đồi lúc xa lúc gần khó phát hiện ra vị trí của hắn.

- Các người tìm ta có chuyện gì? Muốn giết người của ta thì sẽ bị ta phản giết. Muốn bắt được ta sao, nếu các ngươi đem chí tôn giả may ra còn có thể đánh ngang tay với ta.

Lúc còn là sơn hà cảnh Lâm đã thiêu đốt linh khí giết chết Ngũ Hùng, là những võ thần cảnh đỉnh phong. Tuy cơ thể này yếu ớt hơn cơ thể của hắn nhiều nhưng nếu Lâm thiêu đốt linh khí cũng có thể dễ dàng giết chết 5 tên võ thần cảnh còn lại. Bọn họ chỉ là võ thần cảnh tép riu chạy vòng ngoài có 2 thuộc tính, chủ tu hắc ám.

Thiết Kim phát hiện ra Tiêu Ngọc Lâm này không phải như lời đồn đãi chỉ có một hắc ám thuộc tính siêu tinh thuần, hắn còn có ít nhất là quang và hỏa thuộc tính rất cường đại. Quang thuộc tính rất hiếm gặp tại Thần Địa. Duy nhất chỉ có mấy người thành chủ Quang Thần Thành, Quang Ma thiên soái và thiên tử là nghịch hành thánh thể ba người này là có thuộc tính này. Giờ thêm Lâm. Bọn họ biết được người này phải rất đặc biệt bằng không Thiên Tôn đã không đích thân bố cáo thiên hạ muốn chiều hiền hắn. Tuy tin tức này vẫn chỉ được công bố trong một phạm vi nhỏ nhưng cái tên Tiêu Ngọc Lâm này đã vang vọng khắp quân đội. Chỉ là bọn họ lại rất khó liên kết một nhân vật phong vân Tiêu Ngọc Lâm và một tiểu nhị Tiêu Ngọc Lâm của Tế Thiên Lâu thành một người.

Thiết Kim lắp bắp:

- Tiêu Ngọc Lâm, Tiêu đại sư, chuyện cũ xin bỏ qua. Chúng ta thật sự muốn bái kiến đại sư. Thiên Tôn có lệnh muốn thu nạp đại sư làm đại tướng của ngài. Xin đại sư về Trình gia chúng ta. Thù oán của Trình gia đối với Hắc Phong đoàn chúng ta xin xóa bỏ và bồi thường xứng đáng.

Nếu là một sinh tử cảnh bình thường Thiết Kim đã không cần suy nghĩ một chưởng đánh chết người này, nhưng đây là một nhân vật một mình với quyền pháp nghịch thiên đã cản lại được rất nhiều võ thần cảnh Thiên Linh Giới. Sinh tử cảnh có thể đả bại võ thần cảnh đừng nói là ở Thần Địa, cho dù là khắp cả thế gian cũng chưa từng nghe nói qua có người như thế này. Người này lại là người Thần Địa của bọn họ. Nếu để hắn trưởng thành để trở thành chí tôn giả, cảnh giới của người này sẽ như thế nào. Thiên Tôn rất mến tài người này. Đây là một nhân vật các thế lực chỉ có thể nịnh bợ không thể làm mích lòng. Lâm nghe vậy thì bắt đầu hiểu ra gật gù từ một góc tối bước ra cười ngượng. Nhìn thân xác của 15 tên võ thánh cảnh kia nằm ngổn ngang hắn gãi đầu ngượng ngịu.

- Ai... Thật xin lỗi. Lỡ tay giết chết nhiều người của các ngươi vậy, các ngươi không hận ta chứ?

- Đại sư chúng ta không đánh không quen biết. Thiết Kim ta không dám không nể mặt của đại sư. Chúng ta mạo muội truy sát người của ngài, là chúng ta sai trước xin đại sư đừng trách tội.

Lâm gật gù cất kiếm vào trong giới chỉ. Một thanh trường kiếm địa cấp lấy được của Lôi Trấn Điền. Lâm gãi đầu đến gần 5 tên võ thần cảnh trông rất vô hại luôn miệng nói xin lỗi. Nhưng khi đến gần thì bất thình lình phóng ra 5 chỉ đánh thẳng vào thức hải của 5 tên võ thần cảnh. Lĩnh Nam Liên Hoàn Chỉ liên miên phóng ra từ mười đầu ngón tay với cự ly gần đánh nát thân hình của 5 tên. Quang hỏa kết hợp thiêu đốt thần hồn của bọn họ chết không kịp ngáp.

- Ta đã nói lần sau các ngươi tìm đến sẽ là ngày chết của các ngươi rồi mà... Ai... chỉ là ta lại quên không nói cho các ngươi biết. Thiên Tôn muốn tìm ta sao? Muốn tìm ta và ta muốn đi gặp hắn là hai việc khác nhau. Lão tử đang cần khí giới của các ngươi sài tạm ha ha ha...

Nói xong là làm. Lâm đem ra một số giới chỉ tìm được tại khu mộ địa lúc trước chia ra cho 10 người thủ lĩnh. Con các giới chỉ của 15 võ thánh cảnh và 5 tên võ thần cảnh Trình gia thì Lâm dùng hỏa khí và tinh thần lực rèn lại thành hình thù khác. Ấn ký linh hồn của bọn người Trình gia cũng nhanh chóng bị Lâm xóa bỏ. Lâm cười như sói nheo mắt nhìn đội người Đại Phúc. 1000 cường giả, 2000 con mắt ngó Lâm như một vị thần.

- Các ngươi có từng nhìn thấy sinh tử cảnh nào giết chết võ thần, võ thánh cảnh nào hay chưa?

Đại Phúc nhíu mày nhưng rất nhanh trí lắc đầu lia lịa:

- Chúng tôi chưa từng thấy qua?

- Vừa nãy các ngươi có thấy một tên sinh tử cảnh ám toán 20 tên võ thần võ thánh cảnh hay không?

- Đâu có, chuyện hoang đường như vậy làm gì có!

Đại Phúc trả lời trước, mọi người ấp úng lập lại như một cái máy rồi rất nhanh mọi người đã hiểu ý của Lâm đại sư. Lâm đại sư như một vị thần của bọn họ.

- Haizzz... như vậy động tĩnh vừa nãy đã sảy ra cái gì?

- Đúng rồi vừa nãy đã sảy ra cái gì? Ngươi có biết không?

Đại Phúc như trả lời Lâm rồi quay sang Ngũ Hổ hỏi chuyện. Các võ giả khác cũng quay sang đồng bọn tò mò “động tĩnh vừa nãy là gì?”

- Động tĩnh gì chứ, chúng ta cắm trại ở đây để rò đường an toàn phía trước, vừa nãy biển lặng gió yên có bão tố gì đâu chứ.

Lâm gật gù hài lòng.

- Phải rồi chúng ta ở đây cũng đã nhiều ngày cũng là lúc di rời đến nơi khác. Các ngươi chờ ta ở đây một lát ta sẽ rất nhanh trở lại.

Nói xong là đi. Lâm thu hết thân xác của 20 người Trình gia vào một giới chỉ sau đó chạy đến khu vực mồ địa dùng Lĩnh Nam chỉ bắn giới chỉ này cùng phần đông các loại công pháp vũ kỹ có chủ của bọn họ. Bắn thêm một chỉ nữa khiến không gian chi cảnh của giới chỉ bạo nổ. Thân xác và công pháp vũ kỹ của những người kia bị không gian chi cảnh đập nát. Lại một chỉ chứa đựng lực thôn phệ cắn nuốt thời gian chi cảnh nữa đầu mối thủ phạm đã bị hoàn toàn cắt đứt. Lâm chỉ thu thập linh đan, linh thảo và linh thạch và giới chỉ của bọn họ. 20 người võ thần, võ thánh cảnh có số lượng tài phú thật sự không nhỏ. Chỉ riêng với số lượng này chuyến đi này đã kiếm lời lại gấp không biết bao nhiêu lần.

Lâm không ham công pháp vũ kỹ của những người này mặc dù đấy mới là số lượng tài phú khó kiếm được. Trở lại khu cắm trại trước khi rời khỏi Lâm lại phóng ra vài chỉ mang tính thôn phệ rồi cười hì hì bỏ đi. Chỉ pháp này không biết phải đặt tên là gì. Phong tu luyện cùng Hỏa Long Kiếm nên đã học được luôn thuộc tính thôn phệ của Hỏa Long. Nay Lâm lấy đó luyện ra một chỉ pháp mới. Vui mừng khôn siết đặt tên của nó là Lĩnh Nam Thôn Thiên Chỉ. Gật gù hài lòng với tên gọi Lâm thật sự rất muốn chạy đi khoe với bản thể. Dù sao hai phần linh hồn tuy là hai nhưng lại là một. Lâm rất muốn trở về cùng bản thể. Chỉ ở trong cơ thể của bản thể hắn mới trở lên vô địch thực sự. Cảm giác mình là một tên yếu kém hắn thật sự không thích thú chút nào.

Mười ngày kế tiếp Lâm cho đội đi sâu vào trong các cấm khu. Cho bọn họ lịch lãm với sinh tử. Có Lâm tọa trấn không ai bị chết nhưng gãy tay cụt chân cũng khó tránh. Lịch lãm được một tuần thì mọi người cũng dần dần quen với hoàn cảnh. Bọn họ an toàn rút lui trước ba ngày. Tên nào tên nấy đều thất tha thất thểu như những tên bại trận trở về. Áo giáp rách nát hết vẻ oai hùng. Có bảo thì nên giấu đi. Một đoàn đội toàn là linh hải cảnh vào đây không chết đã là may. Ai hỏi bọn họ cũng lắc đầu chán nản. Bị Lâm huấn luyện 1 tuần, bị linh thú đánh thừa sống thiếu chết bọn họ đã thừa biết sự yếu kém của mình nên thu liễm rất nhiều. Không tên nào dám ho he khoe khoang chúng ta có thu nhập nghịch thiên. Ai hỏi bọn họ cũng chỉ cười ngượng đáp lời: “Đã yếu còn đòi ra gió, còn mạng trở về đã là may!”

Bọn họ trước khi đi ra đã được Lâm đại sư căn dặn rất rõ. Có tiền chỉ được phép trả nợ. Nợ nhiều thì từ từ trả. Tốt nhất là trước mặt người khác đi vay mượn của huynh đệ mình trong đoàn để trả nợ. Sau đó gửi lại huynh đệ mình sau. Việc kiếm được bao nhiêu tuyệt đối không được bép xép cũng không được nói việc này cùng với ai, kể cả vợ con. Bọn họ đang gánh vác số phận của biết bao nô lệ. Đây là cuộc đảo chính về nhân quyền. Chịu nhục nhất thời để lấy được vinh quang vĩnh viễn.

Tài phú bọn họ quyết định gửi lại cho Lâm đại sư. Lâm đại sư là luyện dược sư và là một người có thiên phú nghịch thiên. Lâm đại sư làm gì sẽ không ai hỏi gì. Tiêu Ngọc Lâm cũng gật gù hứa giúp đỡ bọn họ. Sẽ khiến cho đời sống của nô lệ tốt hơn trước gấp nhiều lần.

Khi về đến nơi Tiêu Ngọc Lâm tắm rửu rồi thay quần áo của một luyện dược sư Thần Địa. Thần Địa là tên gọi tắt của Thần Duệ Mẫu Địa. Lâm chỉ cười mỉm. Một bên thì khinh thường gọi người ở đây là Cổ Ma vì công pháp tà ác của bọn họ. Còn người ở đây lại thật sự cho họ là con cháu của Thần. Còn riêng nô lệ thì chỉ muốn có quyền lợi và sự tự do. Các binh lính trở về cũng lo trị thương. Lần này xuất trận Tiêu Ngọc Lâm cũng cho người đi mua thêm một ít tài liệu cấp cao có thể thay thế hồi sinh đan khiến cho chân tay cụt mọc lại. Tuy công hiệu còn thua xa hồi sinh đan nhưng trong một vài tháng cũng đã có kết quả hồi phục khả quan. Lâm rung động thật sự vì đây là Thiên giới. Người của thế giới này không bị bệnh tật hành hạ như ở Địa Cầu nhưng nếu chẳng may chết, linh hồn của họ cũng sẽ bị xóa bỏ. Số phận này so với Địa Cầu không biết bên nào kinh khủng hơn.

Tại Địa Cầu con người có được linh hồn bất diệt nhưng luôn luôn phải sống trong vòng luân hồi sinh lão bệnh tử. Còn tại Thiên Linh Thế Giới thì cường giả có thể truy đuổi cảnh giới của thần bất tử nhưng linh hồn nếu bị thiêu đốt cũng sẽ vĩnh viễn tan biến không thể chuyển kiếp hồi sinh. Thế giới này đang có bàn tay vô hình nào thu tóm? Lâm hứng thú với thế giới này, muốn tìm hiểu thêm về nó. Không biết ngày hội họp với bản thể sẽ trao đổi ra những kinh nghiệm gì.

Lâm bước vào phủ thành chủ báo tên muốn cầu kiến. Không ngờ rất nhanh thành chủ đã tự mình ra cửa đón. Đi sau thành chủ lúc này không ngoài ai khác là Như Nguyệt cô nương trong tà áo lụa hồng. Lần đầu tiên gặp được Hỏa Nhân Tà Thần Lâm có cảm giác đây là một Đông Phương Bất Bại có thân hình yểu điệu của nữ nhân. Hắn rõ ràng là nam nhân nhưng Lâm cũng phải rùng mình vì cảm giác của một người “rút đao tự cung” như Đông Phương Bất Bại trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung. Lâm càng rùng mình hơn nữa khi cảm thấy đây là một nam nhân “rất đẹp” và nữ tính.

Giọng nói của Hỏa Nhân Tà Thần khiến Lâm như ẩn như hiện khiến Lâm cảm thấy có cái gì đó không đúng. Lâm có cảm giác như hắn đã trúng phải mỵ công. Lâm rút nhanh con dao nhỏ đâm vào xuyên qua tay. Tay đau khiến Lâm thức tỉnh, ảo cảnh bị phá. Đứng trước mặt Lâm là một lão nhân râu mép như lửa cười ha hả gật gù:

- Không hổ là người hùng Thiên Tôn muốn gặp. Nguyệt nhi của ta không thể làm ngươi mê mệt thật sự khiến ta rất vui sướng. Tiểu hữu ngươi có muốn đầu nhập bổn vương? Ta hứa sẽ nâng đỡ ngươi trước mặt Thiên Tôn.

Cửu cổng ngoài chưa đóng. Một số tai mắt nghe được điều này thì đã chắc chắn Tiêu Ngọc Lâm của Tế Thiên Lâu có thân pháp quỷ dị đúng là người Thiên Tôn cần gặp. Hắn tại sao lại trú ngụ tại xóm nghèo giờ đã trở thành một ẩn số nhưng không ai dám lên tiếng. Các thế lực thật sự muốn biết Tiêu Ngọc Lâm này là ai.

Theo tài liệu quân ngũ cho biết Tiêu Ngọc Lâm là người của Hắc Thần Thành. Từ nhỏ đã có Hắc Ám thuộc tính rất tinh thuần. Gia nhập quân ngũ vào năm 200 tuổi, cảnh giới lúc đó mới chỉ là một tên sơn hà cảnh. Sau khi nhập ngũ rất nhanh chóng đề thăng cảnh giới rồi trở thành sinh tử cảnh sơ kỳ trước khi gia nhập đánh chiếm Hỏa Linh Hải tại Đấu Linh. Trong chiến tranh bộc lộ tài năng ba quyền ba cước đánh gục ba võ thánh cảnh đỉnh tiêm của Thiên Linh Giới khiến Thiên Tôn để ý đến tài năng của người này. Sau đó dựa vào quyền cước cản lại rất nhiều võ thần võ thánh cảnh trợ giúp cho Thiên Tôn an toàn rút lui.

Võ giả Thần Duệ vì người nào cho dù tu luyện các loại thuộc tính khác cũng chỉ chủ tu Hắc Ám thuộc tính vì Hắc Ám thuộc tính là thuộc tính cần nhất để tu luyện công pháp Di Hồn Đại Pháp. Bằng vào Di Hồn Đại Pháp võ giả có thể đoạt xá người khác và hấp thu cảm ngộ thuộc tính của người đó. Tuy công pháp này đều bị lôi điện chi lực và quang huy chi lực khắc chế nhưng dựa vào nó có thể rất nhanh tiến triển đến cảnh giới chí tôn giả nên đa số tu luyện giả đều tu luyện công pháp này. Người Thiên Linh Thế giới trung bình phải mất đến cả mấy chục vạn năm để tu luyện trở thành chí tôn giả còn Thần Duệ Cô Dân chỉ mất thời gian một phần ba tức 3-4 vạn năm mà thôi. Biết bao đời các võ giả muốn nghiên cứu ra phương pháp để kháng lại sự khắc chế này mà vẫn chưa có cách vẹn toàn nên chỉ có thể dùng số lượng đè bẹp người Thiên Linh Thế Giới.

Nay tìm được một võ giả có thể vượt cấp khiêu chiến, đối với Thần Dân dĩ nhiên là một điều rất đáng mừng. Nếu có thể mời người này về làm giáo đầu không thể nghi ngờ sẽ đưa quân đội Thần Duệ nhất tộc lên một đỉnh cao mới. Đối với Lâm, Hỏa Nhân Tà Thần rất khách sáo. Sự cường đại của người này không phải vì cảnh giới tu vị của hắn mà là tiềm năng của hắn trong tương lai. Đi vào trong đại sảnh, đuổi hết hai bên tả hữu ra ngoài bày bố xong kết giới Hỏa Nhân Tà Thần chỉ giữ lại một mình Như Nguyệt ở lại làm người rót rựu:

- Ha ha ha... Trình gia đúng thật là có mắt không tròng. Cũng may lão phu được Nguyệt nhi nhắc nhở tìm ra tiểu hữu trước. 20 tên kia ha ha ha...

Lâm hơi nhíu mày suy nghĩ một lát rồi gật gù. Tuy không ai nhìn thấy điều gì nhưng bọn người kia đúng là đi tìm Lâm thanh toán. Giờ Lâm đã ra và bọn họ lại bốc hơi thì người như Hỏa Nhân Tà Thần dĩ nhiên liên kết ra được đầu mối. Lão đã được các binh lính mô tả về Lâm. Hình ảnh không thể sai biệt. Lâm chỉ mỉm cười không nói gì. Không chối cãi cũng không khoe khoang. Im lặng tức là đã nhận.

- Ừm... hảo nhân tài. Lâm đại sư không biết có phải là hậu duệ của Tiêu gia thuộc Hỏa Thần Thành ta?

Đôi mắt của Tiêu Ngọc Lâm vô cảm. Không có Hắc Dung bên cạnh Lâm đã mất đi bộ mặt poker face. Tuy cố che giấu nhưng không thể không lộ ra chút biểu cảm. Điều này làm sao thoát khỏi ánh mắt của Hỏa Nhân Tà Thần. Lâm biết không thể che giấu tiếp vậy thì đánh bài ngửa. Hỏa Nhân Tà Thần này đối với hắn không có ác ý. Lão còn muốn dựa vào Lâm để làm lớn mạnh thế lực của mình. Hỏa Thần Thành từ trước đến giờ vẫn là thành thị nghèo nàn nhất. Bao năm nay không người nào muốn đến đây. Số lượng nô lệ cũng đông đúc nhất. Thế lực mỏng nhất. Hỏa Nhân Tà Thần chưa bao giờ cam lòng với điều này vì tài bảo duy nhất để nâng giá trị của thành thị này chính là Kiến Linh Đan hiện giờ lại do tam đại gia tộc khống chế sản xuất. Nhưng giá trị của nó so với xưa nay đã không bằng. Dần dần đã bị các luyện dược gia tộc của các thành thị khác đè lại một đầu. Từ một thành thị chuyên nổi tiếng luyện dược nay lại trở thành nơi sản xuất và cung cấp dược liệu cho người khác. Đây chính là nỗi nhục của Hỏa Thần Thành.

Lâm nhìn thẳng vào mắt của Hỏa Nhân Tà Thần một lát rồi quyết định rất nhanh phóng ra cho lão một linh thạch. Hỏa Nhân Tà Thần thẩm thấu tinh thần lực vào trong thì rung động tột đỉnh vì đây là công pháp khống hỏa hoàn hảo của Tiêu gia năm xưa.

- Hỏa Thần đại nhân, hy vọng ngài có thể giúp ta. Ta muốn quật khởi Tiêu gia.

Chỉ với một câu đã khẳng định hết tất cả. Hỏa Nhân Tà Thần được Lâm gọi là Hỏa Thần đại nhân cũng khiến lão khoái trí nhưng lão vẫn lắc đầu.

- Công pháp của Tiêu gia có được thì ích gì. Không ai thấu hiểu. Tiểu hữu chỉ là một võ giả Hắc Ám thuộc tính mà thôi. Không thể giúp ta luyện chế Kiến Linh Đan 5 thuộc tính như năm xưa...

Đang muốn nói tiếp nhưng không ngờ đan điền của Lâm bỗng nhiên bạo nổ. Ngũ hành thiếu thổ thừa quang, ám. Người này có những 6 thuộc tính lại là những thuộc tính mà luyện dược sư đỉnh tiêm của Thần Duệ cần có. Lão cảm thấy mình đã bắt được bảo.

- Ta không có điệu kiện gì với đại nhân. Chỉ cần có đủ tài liệu, ta sẽ bắt đầu luyện chế Kiến Linh Đan 6 thuộc tính. Nhỉnh hơn Tiêu gia ta năm xưa.

Đôi mắt của Hỏa Nhân Tà Thần nóng rực. Lão đã làm thành chủ biết bao năm dưới trướng của Cửu Địa Tôn. 2000 năm trước Cửu Tôn bị nhốt tại Hỏa Linh Hải, 9 người phụ tá của bọn họ mới chính thức nhậm chức thành chủ nhưng bọn họ đã nắm quyền từ rất lâu. 500 năm trước ngũ đại gia tộc thanh toán nhau khiến Hỏa Thần Thành đã bị tụt hậu so với các thành thị khác. Tuy 500 năm không phải là thời gian quá dài đối với cường giả nhưng việc xấu đồn xa Hỏa Thần Thành chủ lần nào gặp đồng liêu cũng bị bọn họ châm trọc tức tối chịu không nổi.

- Lâm tiểu hữu. Chúng ta hợp tác, tiểu hữu cần ta cung cấp những gì cứ nói. Ta sẽ lo đầu ra đầu vào cho tiểu hữu. Ăn chia năm năm. Tiểu hữu thấy sao?

Luyện dược sư chính thức ăn rất nhiều. Chia 5-5 là để cho Lâm trả giá nào ngờ Lâm không thèm suy nghĩ gật đầu cái rụp khiến lão mừng như mở cờ trong bụng. Nếu ăn chia 3-7 lão cũng không từ chối.

- Lâm tiểu hữu, tiểu hữu có thể gia nhập bất kỳ thành thị khác bọn họ chắc chắn cũng sẽ chào đón tiểu hữu như khách quý. Tại sao chọn Hỏa Thần Thành nghèo nàn của ta?

- Hỏa Thần đại nhân, ta có lý do của ta. Muốn kiến công lập nghiệp thì phải nổi bật. Trong tất cả các thành thị thì Băng thành giàu có nhất vì bọn họ có thuật luyện khí đệ nhất. Chiến tranh ngoại vực liên miên khiến bọn họ liên tục có đầu ra. Số lượng áo giáp, binh khí, xuyên tinh toa và tụ linh pháo cung cấp cho Thiên Tử liên miên bất tận. Thủy Thần Thành kết hợp cùng Mộc Thần Thành cung cấp linh đan thảo dược cao cấp cho toàn Thần Địa. Kim Thổ chia nhau đại địa rộng lớn khai thác khoáng thạch. Quang, Lôi, Phong thành chia cắt ngoại vực, khai thác ngoại vực tài nguyên phong phú. Bọn họ lại coi Hỏa Thần Thành của ngài là nơi đổ rác. Chuyển hết phần đông nô lệ đến đây. Bọn chúng sống lúc nhúc trong các xóm nghèo. Tên nào cường đại nhất cũng chỉ tu luyện đến linh hải cảnh rồi dần dần cũng bị ám toán. Hừ... Ta thật sự thấy bất bình dùm ngài. Một Hỏa Nhân Tà Thần lại phải chịu nhiều thiệt thòi nhất từ trước đến nay.

Hỏa Nhân Tà Thần cảm thấy tìm được tri kỷ. Cảnh giới của lão không kém, lão lại là người cẩn thận. Chỉ vì thuộc địa của lão không có tài nguyên phong phú, lại gần Hỏa Linh Hải nhất cho nên linh khí bị kéo đi nhiều nhất, so với các thành trì khác linh khí nơi này loãng rất nhiều. Khi Hỏa Linh Hải tan biến, linh khí đã trở về lại rất nhiều nhưng bao năm chinh chiến kéo dài từ thưở Hồng Hoang đã khiến Hỏa Thần Thành kiệt quệ nhất. 2000 năm trước vật phẩm của Thiên Tử do lão cai quản lại bị Lực Vương đoạt mất khiến lão trở thành một bại tướng. Bao năm nay vẫn chưa trả được thù. Nay Tiêu Ngọc Lâm nói trúng tâm sự làm sao lão không vui cho được.

- Lâm đại sư thật sự rất nắm bắt được tình hình của Thần Địa chúng ta. Ta nghĩ dã tâm của ngài cũng không nhỏ đâu.

- Ha ha ha... Hỏa Thần đại nhân quá khen. Ta nhẫn nhịn bao năm nay dĩ nhiên là có chủ ý của ta. Tầm mắt của ta không chỉ đặt tại Thần Địa. Thiên Linh Thế Giới trù phú, đó mới là vùng đất mà ta muốn xâm chiếm.

- Lâm đại sư ngài muốn làm tướng soái lĩnh binh?

- Hử, ta không muốn chết vô cớ. Cũng không điên cuồng muốn đâm chém. Ta chỉ muốn làm một thương gia. Hỏa Thần Đại nhân có muốn hợp tác cùng ta không?

- Hử... đại sư muốn buôn bán cùng Thiên Linh Thế Giới?

- Ha ha ha... tại sao không?

Nói xong Lâm phóng ra 2 viên Hắc Kim Đan và hai viên Tinh Thần lực thiên cấp trung kỳ. Đây rõ ràng là đồ vật của cường giả Thiên Linh Giới. Trong chiến tranh một số cường giả đỉnh tiêm của Thần Duệ mặc dù bị truy sát nhưng vẫn thành công chém giết được vài người. Cướp được của họ một số tài nguyên phong phú. Trong những vật phẩm đó quý giá nhất chính là Tinh Thần Đan và Hắc Kim Đan. Nếu thật sự có thể mua được những loại đan dược này về Thần Địa bán lại, đó thật sự sẽ là việc mua một bán mười.

- Người Thiên Linh Thế Giới coi chúng ta như tử thù. Bọn họ chịu bán cho chúng ta sao?

- Ha ha ha... Hỏa Thần Đại Nhân. Trong mắt của ta không có kẻ thù truyền kiếp cũng không có đồng minh vĩnh viễn. Chỉ có lợi ích bất tận. Cái gì không thể mua được bằng tiền đều có thể mua được bằng rất nhiều tiền hay cái gì đó còn quan trọng hơn tiền. Không có đồ gì vô giá cả. Việc này ta sẽ đích thân đi làm.

- Dạ Xoa và Ám nhi, là hai vị thiên soái Thiên Tôn đích thân chỉ định để thâm nhập Thiên Linh Thế Giới. Đại sư ngài nghĩ chúng ta phải qua mặt bọn họ hay sao?

- Hử? Đàn bà ngực to não rỗng, ngài nghĩ Thiên Tôn thật sự coi trọng hai ả hay sao? Ngài sao không nghĩ đây là cơ hội tốt cho ngài trổ tài?

- Ha ha ha... Lâm đại sư quả thật tin tưởng ta vậy sao?

Lâm âm trầm nhìn Nguyệt Như từ nãy đến giờ vẫn quỳ gối một bên cúi gằm mặt. Lâm như nhìn thấu nàng. Lâm thầm cười khinh bỉ. ”Hoặc Thiên Công sao? Ta cũng biết hai người sử dụng công pháp này chỉ là không tiện lật tẩy lão mà thôi.”

- Độc nhất là lòng dạ đàn bà. Độc hơn nữa là lòng dạ của người đàn bà đẹp. Nhưng chỉ riêng Hỏa Thần đại nhân nếu ta không đoán lầm thì ngài mới xứng đáng nhận câu nói ”vô độc bất trượng phu”.

Lão này từ nãy giả hồ đồ. Lâm nói gì cũng gật gù khen phải giả ngu ngốc, nhưng một người có thể điều khiển Tế Thiên Lâu như lão làm sao ngu ngốc được cơ chứ. Lão che giấu rất khá chỉ là lão lại không ngờ một phần hồn của Lôi Trấn Phong Lôi gia tam thiếu đang đứng trước mặt lão với thân phận của Tiêu Ngọc Lâm. Hoặc Thiên Công của Như Nguyệt và Hoặc Thiên Công lão đã sử dụng đã hoàn toàn bán rẻ lão. Hai chị em Lạc Linh Sang, Lạc Linh Nguyệt chắc chắn liên quan đến lão. Hỏa Nhân Tà Thần cũng cảm thấy người thanh niên trước mặt lão đã có thể qua mặt được bao người che giấu thuộc tính linh khí của mình rất kỹ lưỡng, thật sự là người rất thông minh. Hắn làm vậy là để thoát khỏi sự truy sát của kẻ thù, cố sống sót để có thể trả thù. Một người có thể nhẫn nhịn như vậy thật sự quá mức nguy hiểm.

Như Nguyệt khẽ nâng đầu ngó trộm Lâm. Lâm đã khen nàng đẹp. Tuy nàng được rất nhiều người khen ngợi nhưng đây là lần đầu tiên lại có một người dùng nàng làm đòn vừa khen vừa lật tẩy Hỏa Nhân Tà Thần. Nếu bị lật tẩy thật sự là một việc rất xấu hổ, nhưng Lâm đã lật tẩy chủ tử của nàng là người rất thông minh và xứng đáng được ca tụng chứ không phải như các thành chủ khác châm chọc lão. Lâm cũng chịu ăn chia 5-5 cùng lão có nghĩa hắn đang muốn hợp tác công bằng cùng chủ tử của nàng. Người như vậy, quả thực có đầy đủ tư cách cứu vớt nàng khỏi thân phận nô lệ. Chỉ vì để thoát khỏi thân phận nô lệ, các chị em của nàng sẽ chịu hy sinh bất kỳ giá nào. Hỏa Nhân Tà Thần mắt lóe tinh quang không dám cười. Lão đã không còn cười nổi.

- Lâm đại sư, Nguyệt nhi có nhắc đến thời điểm khởi binh của Thiên Tôn. Xin đại sư giải thích cho lão phu hiểu thêm.

- Ủa... Ngài thật sự chưa từng nghe nói đến câu Hỗn Độn hiện, Thiên hạ kinh sao?

- Đại sư, câu đó...

- Ngài nghĩ rằng nếu Thiên Linh Thế Giới xuất hiện một nhân tài như vậy thì bọn họ phải mừng tại sao lại kinh chứ? Ngài thử nghĩ xem tại sao Thiên Tôn lại để 9 người các ngài phục vụ cho một tên khác họ, tôn hắn lên làm thiên tử chứ? Hắn thật sự là thiên tử hay sao?

Tròng mắt của Hỏa Nhân Tà Thần bỗng chốc mở to. Hỗn Độn đại diện cho 10 thuộc tính linh khí. Hỗn độn thánh thể chỉ có thể từ từ tu luyện để trở thành cảnh giới chí tôn giả thập tinh tức Hỗn Độn Thần Tôn trong truyền thuyết. Lúc trước Thiên Tôn đã lĩnh ngộ ra ngũ hành thuộc tính siêu tinh thuần để bước qua ngưỡng cửa của chí tôn cảnh vương giả. Chỉ vì công pháp của Thần tộc bị quang lôi hỏa ba loại thuộc tính khắc chế nên người chỉ có thể lĩnh ngộ đến bát tinh thiếu quang lôi. Nhưng sau khi đoạt xá Nghịch Hành Thánh Thể thì điều này đã khác xưa. Ngài cần tu luyện lại là ngũ hành thuộc tính. Lúc trước ngài đã có cảm ngộ đầy đủ nên chỉ cần không đến 100 năm việc Thiên Tôn bước vào Hỗn Độn Thần Tôn đã như đinh đóng thuyền.

Là việc thế này tại sao ngài đã không sớm ngày đoạt xá Sát Phá Thiên? Không phải, ngài muốn dụ ra Hỗn Độn Hiện để chấm dứt lời tiên tri Thiên Tử Vong. Nhưng chính vì ngài là Hỗn Độn nên mọi việc đã thay đổi. Thiên tử vong không có nghĩa là tử trận. Thần Toán lão ma năm xưa để lại lời tiên tri khiến bao người đoán già đoán non. Không ngờ Lâm đại sư lại có cách nhìn mới như thế này. Điều này tại sao không thể? Tại sao không thể? Hoàn toàn có thật vì Thiên Địa Băng cũng không có nghĩa chỉ thiên địa bị băng phong. Vì thật sự thì Hỏa Linh Hải hiện giờ vẫn như cũ. Linh khí mất, nhưng không bị băng phong. Câu này có thể chỉ người thiên hạ bị băng liệt vì kinh ngạc. Chỉ một câu nói của Lâm đã mở cho lão một phương hướng mới.

Nếu quả thật như lời Lâm nói vậy thì hắn muốn nổi bật trước khi Thiên Tôn tiến quân nên mới hợp tác cùng lão vì lão đang là người yếu thế nhất trong cửu đại thành chủ. Tiêu Ngọc Lâm này mới đúng là vô độc bất trượng phu! Hỏa Nhân Tà Thần bắt đầu có cách nhìn nhận mới đối với Lâm. Lão thà chọn Lâm làm đồng minh, nếu không làm được đồng minh thì cũng không muốn làm kẻ thù của Lâm. Người này tính toán sâu xa, che giấu cẩn thận nhưng khi bộc lộ tài năng thì lại như lôi động.

Hỏa Nhân Tà Thần giữ Lâm lại thết đãi tiệc đến thật khuya mới cho Lâm về. Người hùng có thể giúp lão quật khởi cuối cùng cũng xuất hiện. Người này tuổi trẻ tài cao so với Lôi gia tam thiếu đã chết của Đấu Linh thật sự không ngờ có lẽ còn xuất sắc hơn. Lão uống rất nhiều, say lướt khướt. Lâm cũng không kém uống cho đến khi níu lưỡi. Ra cửa còn lảo đảo. Trước cửa đã chờ sẵn một đoàn đội có linh thú chuyên chở hộ tống Lâm về xóm nghèo. Đoàn người tuy rất đông nhưng lại không phát ra một tiếng động. Lâm đa tạ vị đội trưởng rồi ném đại cho hắn một giới chỉ hạ phẩm làm quà gặp mặt. Tên này cảm ơn ríu rít.

Sau khi Lâm rời khỏi thì Hỏa Nhân Tà Thần đã bỗng chốc tỉnh rựu. Lập tức mở truyền tin trận nhắn tin cho Thiên Tôn biết được người mà Thiên Tôn tìm kiếm nay đã xuất hiện tại Hỏa Thần Thành. Hắn lại là Tiêu Ngọc Lâm, hậu duệ cuối cùng của Tiêu gia năm xưa. Hỏa Nhân Tà Thần còn sơ lược dã tâm của Tiêu Ngọc Lâm khiến Thiên Tôn mừng không tả nổi. Nếu người này đã có ý định đầu nhập về với Thiên Tử, vậy thì cứ ủng hộ cho hắn bộc lộ tài năng theo chiều hướng mà hắn thích. Đây mới đích thực là nhân tài Thiên Tôn muốn dùng. Thiên Tử chỉ cần kết quả, phương pháp tùy theo ý thích của từng thuộc hạ. Cho dù bọn họ chém giết lẫn nhau nhưng chỉ cần công việc giao phó hoàn tất, Thiên Tôn cũng không màng đến thủ đoạn của từng cá nhân.

Tiêu Ngọc Lâm khi về đến xóm nghèo thì đã phát hiện căn nhà của hắn lớn hơn trước. Đại Phúc đã nhân lúc Lâm đi vắng nhờ thợ xây tạo ra một căn nhà khá lớn có phòng làm việc và đại sảnh cho Lâm tiếp khách. Trong đại sảnh tất cả 10 vị thủ lĩnh của Hắc Phong đoàn đã chờ trực sẵn. Lâm cũng tươi cười hết giả say tỉnh rựu. Việc lớn cần bàn ngay. Ngày hôm sau khu xóm nghèo nơi là nhà của Đại Phúc được Lâm thuê rất nhiều thợ xây quy hoạch lên khu phố mới. Lâm xây kiến trúc này như kiến trúc của Hắc Thần Thành trong trí nhớ của hắn. Các nhà vuông thành sắc cạnh rất đơn sơ. Không kiểu cách, miễn là chắc chắn và ngọn ngàng ngăn nắp.

Lâm cho xây theo các hình hộp, nhà cao tầng. Khu phố đường rộng rãi với những cơ sở hạ tầng có ống thoát nước, khu đổ rác rất quy mô. Kiến trúc trong nhà lại hoàn toàn như kiểu cách của Thần Địa. Thiên Tôn từ địa cầu đến, không thể để lộ ra Lâm cũng là người từ Địa Cầu đến đây. Chỉ riêng Lôi Trấn Phong đã sơ hở quá nhiều, cũng vì vậy mà Phong cần phải chết. Chết tức hết đầu mối. Cường giả Độc Cô Nhất Lang vô tung vô ảnh, hành tung bất định rất khó cho các thế lực điều tra.

Chỉ cần Thiên Tôn nhìn thấy nhà cửa được xây dựng của Thôn Kiếm Thành thì sẽ biết rõ Lôi gia tam thiếu là người từ Địa Cầu mà đến. Nhưng giờ hắn đã chết. Dạ Xoa, Ám nhi chắc chắn sẽ bị Thiên Tôn sau này trong cơn điên tiết mà giết chết. Lão chắc chắn muốn mổ xẻ một người từ Địa Cầu đến như Lôi Trấn Phong để biết thêm về bí mật của người này. Lâm nghĩ Địa Cầu chắc chắn là nơi các linh hồn độ kiếp mà Thiên Tôn đã nhắc đến.

Việc ở đây đã sắp hoàn tất. Cũng đến lúc phải liên lạc cùng Nhã Lan muội muội. Lâm mỉm cười khi nghĩ đến người con gái hắn đã yêu. Hắn nhớ Lan, cũng như hắn nhớ Khuynh Thành. Đứng trên một ngọn đồi nhìn xuống khu xóm nghèo Lâm cười híp mắt thì thào: ”hì hì... giường to ngủ chung ... sướng thật.”