- Nói đi, làm sao...
Bùi Tử Phong quay đầu vừa muốn chế giễu, một thanh kiếm sắc đột nhiên đâm xuyên qua ngực của hắn.
Tay phải Cổ La lóe ra cường quang chói mắt, linh lực ngưng tụ thành một thanh lợi kiếm.
- Ta tên Cổ La, đệ tử Thiên Sư tông! Cả đời không thay đổi!
- Ngươi... Ngươi...
Bùi Tử Phong khó có thể tin được mà nhìn Cổ La trước mặt.
Cổ La lạnh lẽo cứng rắn, biểu lộ trở nên tàn nhẫn.
- Ta đã phạm qua một lần sai, sẽ không lại phạm lần thứ hai.
Phốc phốc!
Tay phải vừa rút, kiếm khí xen lẫn lợi kiếm từ trong ngực Bùi Tử Phong rút ra. Máu tươi mãnh liệt tuông ra, nhuộm đỏ cả y phục.
Bùi Tử Phong dùng sức che ngực, thống khổ quỳ chân trêи mặt đất, miệng lúc mở lúc đóng, cái gì cũng đều nói không ra được.
Cổ La nhìn rừng cây hắc ám xung quanh một chút, giả bộ như đều không có phát sinh cái gì cả, cứ thế rời khỏi nơi này.
Nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên Cổ La làm loại sự tình này, trong lòng cũng hơi hoảng, mà một kiếm kia vừa rồi cũng không có đâm xuyên qua tim.
Sau một lát khi Cổ La rời khỏi, Bùi Tử Phong hư nhược mở mắt ra, đưa mấy khỏa đan dược vào trong miệng. Một vòng ánh mắt oán độc hiện lên ngay đáy mắt.
Khương Nghị đang ngồi ở trong phòng nhắm mắt minh tưởng, bỗng nhiên cảm giác trước mặt giống như có cái gì đó.
Ảo giác rồi sao?
Khương Nghị kết thúc vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, mở mắt xem xét, trước mặt là một cái mặt mo tràn đầy nếp nhăn.
- Ngươi là ai!
Khương Nghị giật mình một cái, vội vàng lui lại.
- Chớ khẩn trương, ta không phải người xấu.
Lão nhân ôm tiểu xà trong ngực, vui vẻ cười.
Tiểu xà vậy mà ngoan ngoãn uốn ở trong ngực hắn, chẳng những không có phản kháng, bộ dáng ngược lại rất hưởng thụ.
- Nhìn ngươi cũng không giống người tốt.
Khương Nghị rất cảnh giác, lão gia hỏa này là đến lúc nào?
- Người không thể nhìn bề ngoài. Ta mặc dù dáng dấp kém một chút, nhưng tâm lại rất sạch sẽ. Ngươi mặc dù dáng dấp mi thanh mục tú (lông mày dài nhỏ, mắt đẹp – diện mạo đẹp đẽ) lại trộm đồ không nên trộm.
Đầu ngón tay khô cạn của lão nhân nhẹ nhàng xẹt qua lân phiến tiểu xà, lưu lại từng điểm tinh quang, tiểu xà thoải mái run rẩy một trận.
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Ngươi hình như là nhận lầm người rồi.
Khương Nghị kỳ quái nhìn đầu ngón tay lão nhân, đó là năng lượng gì?
- Ngươi biết Yêu Đồng sao?
Thời điểm Lão nhân nói ra hai chữ Yêu Đồng đã chú ý tới con mắt Khương Nghị rõ ràng rụt rụt.
- Không biết.
- Ngươi biết.
- Ta không biết.
- Trước khi ta đi đã bắt nhốt hắn lại, ai ngờ hắn đã kéo đứt xiềng xích, mê choáng đệ tử trông coi, chạy đi mất.
Khương Nghị giật mình, đây chính là lão đầu trong miệng Yêu Đồng sao.
- Hắn mang theo ngươi đến chợ đen, từ nơi đó lấy đi một cái đỉnh lô. Thật sao?
Khương Nghị vừa định nói không phải, nhưng khi đó Yêu Đồng cùng người sau bàn đá kia nói rằng hắn là cái gì đệ tử của lão đầu. Xem ra, người kia đều đã đem tình huống nói qua cùng "Lão đầu" này.
- Đỉnh lô là của ta, nó ở đâu.
- Đang ở trong khí hải của ta
- Ồ?
Lúc này đến phiên lão nhân ngoài ý muốn.
Khương Nghị có thể làm tỉnh lại Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, nhất định là dùng máu tươi và linh lực của chính hắn, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh trấn nhập khí hải cũng là hợp tình lý.
Nhưng, Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh chính là vạn đỉnh tôn sư, cho dù là thức tỉnh một tầng đều cực kì khủng bố, trấn ở trong khí hải đều sẽ nhấc lên ba động kịch liệt trong đó. Hắn vậy mà không có phát giác được bất kỳ khí tức đỉnh lô gì từ trêи người Khương Nghị?
- Lấy ra đi, ta xem một chút.
- Động tĩnh quá lớn.
- Gian phòng này đã bị ta bày ra cấm chế.
Khương Nghị do dự một lát sau đó mời đỉnh lô ra từ trong khí hải
Ầm ầm!
Liệt diễm cuồn cuộn, quang mang chói mắt, gian phòng kịch liệt lay động.
Đỉnh lô cho dù bị Khương Nghị khống chế ở trong quy mô khoảng nửa mét nhưng vẫn tản ra uy thế đánh rách tả tơi sơn hà.
Lão nhân nhìn đỉnh lô trước mặt thật sâu, đôi mắt thâm thúy ngưng tụ một hồi.
Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh cứ như vậy tuỳ tiện tỉnh lại?
Hắn đã chuẩn bị năm năm, mong đợi năm năm.
Kết quả... Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại thành của người khác rồi?
Khương Nghị lo lắng gây nên oanh động, tiếp theo thu hồi đỉnh lô vào trong khí hải.
Ánh mắt Lão nhân phức tạp nhìn thiếu niên trước mặt.
- Ngươi cái đỉnh biết đây là gì sao?
- Luyện đan.
- Cũng đúng, luyện đan.
Lão nhân cười nhạt, lại hỏi:
- Ngươi biết tên của nó sao?
- Tiểu Cửu.
- Ha ha. Lai lịch thì sao?
- Không biết.
- Thân phận của Yêu Đồng ?
- Không biết.
- Những thứ này ngươi đều không thấy hiếu kỳ?
- Hiếu kỳ.
- Ta giới thiệu cho ngươi?
- Không cần. Ngươi hôm nay tới là muốn đem đỉnh lô thu hồi lại sao?
Khương Nghị cảnh giác nhìn lão nhân.
Lúc đó Yêu Đồng đã nhắc nhở qua, mặc kệ ai đến đòi, cũng không thể giao ra.
Hắn không rõ ràng quan hệ cụ thể của lão đầu cùng Yêu Đồng, càng sẽ không giao.
- Ta ngược lại thật rất muốn, ngươi cho sao?
Lão nhân thở dài trong lòng, buông tiểu xà ra.
Vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, giống như có người nào đó xông xáo tiến vào sân nhỏ.
- Ta rất nhanh sẽ trở lại.
Ánh mắt Khương Nghị nhìn lão nhân, quay người muốn rời khỏi gian phòng.
- Tiểu gia hỏa. Nó gọi là Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, là ta phát hiện từ cổ thành dưới đất. Nếu Yêu Đồng giao nó cho ngươi, sẽ là của ngươi. Bất quá, tuyệt đối không nên để bất luận kẻ nào biết. Bao gồm cả Ngọc Đỉnh tông! Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, ngươi bây giờ còn không đắc tội nổi Ngọc Đỉnh tông.
Lão nhân đưa tay đánh ra một đạo cường quang, đánh tới cửa phòng, tạo ra trùng điệp gợn sóng, triệt bỏ cấm chế trong phòng.