Đan Hoàng Võ Đế

Chương 146: Các Lão Quái Vật Thức Tỉnh




Khương Nghị đi lên trước, cũng khẽ chạm vào đường vân mặt ngoài đỉnh lô, trong lòng hiện ra hào hùng muốn dẫn lấy nó rong ruổi thiên hạ, một loại kϊƈɦ động phải cố gắng để xứng đáng với nó.

- Nó đẹp không?

Yêu Đồng ngước nhìn đỉnh lô, nhếch miệng cười.

- Có... Cảm giác rất kỳ quái...

- Nó đã từng là thứ mà vô số Luyện Đan sư suốt đời truy cầu.

- Nó tên gọi là gì?

- Tiểu Cửu, Cửu muội muội.

- Tên rất hay...

Khương Nghị dở khóc dở cười, cảm giác hào hùng vừa tràn đầy lồng ngực lập tức biến mất sạch sẽ.

- Nhìn thấy chín đám vòng xoáy không? Thắp sáng mỗi một đoàn, uy thế của nó liền sẽ cường thịnh một tầng. Thắp sáng toàn bộ chín đám, nó liền có thể chân chính tái hiện Thượng Cổ thần uy.

Yêu Đồng cũng khôi phục thái độ bình thường, khuôn mặt uyển chuyển tươi cười, ngây thơ lại tà khí.

- Làm sao thắp sáng?

Khương Nghị chú ý tới từ ngữ Yêu Đồng dùng, uy lực Thượng Cổ?

Đây thật là một Thượng Cổ Bảo khí sao!

- Thánh Hỏa!

- Giống như thánh văn hỏa diễm ta vậy?

- Không sai.

Khương Nghị từ bên cạnh kéo đến một tảng đá lớn, nhảy tới, dấy lên kim viêm liền muốn ép đến bên trong một cái. Thời điểm yên lặng đã có uy thế như thế, một khi thức tỉnh, vậy sẽ là dạng tràng diện gì.

- Chờ một chút! Đừng xúc động!

Yêu Đồng tranh thủ thời gian giữ chặt tay Khương Nghị.

- Thế nào?

- Nó ngủ say rất lâu, muốn tỉnh lại, cũng phải nhận chủ. Không chỉ cần phải Thánh Hỏa dư thừa, càng cần máu tươi hơn, nếu ngươi không chuẩn bị sẵn sàng, một hồi sẽ có thể hút ngươi khô.

- Làm sao không nói sớm.

Khương Nghị tranh thủ thời gian tản ra kim viêm.

- Không cần sợ, ta có biện pháp.

Yêu Đồng nói, kéo lên ống tay áo, lộ ra cổ tay trắng nõn, đưa tới trước mặt Khương Nghị.



- Làm gì?

- Hút hai cái.

- Cái gì?

- Cắn tay ta, hút máu, hai ngụm thì có thể để cho thể trạng nhỏ này của ngươi trở nên vừa cao vừa lớn. Đừng hút nhiều, sẽ bể bụng ngươi.

- Đừng hồ nháo.

- Nếm thử, ngươi sẽ biết.

Yêu Đồng giơ cổ tay, nhếch miệng cười.

Khương Nghị dùng sức lắc đầu, tiểu gia hỏa này quá quỷ dị, hắn cũng không dám loạn đụng.

- Không tin, hay là không dám? Khắp người ta đều là bảo vật.

Yêu Đồng lắc lắc cánh tay, lại đưa đến trước mặt Khương Nghị.

Khương Nghị vẫn lắc đầu, đầu bỗng nhiên khẽ động, quái dị nhìn Yêu Đồng.

Tiểu gia hỏa này cần Thánh Hỏa đốt đoạn phong ấn, đỉnh lô cần Thánh Hỏa thức tỉnh.

Hắn lại có thể bằng cảm giác tìm kiếm được đỉnh lô. Giữa bọn hắn sẽ không phải có quan hệ gì đó chứ?

- Chỗ này ta có sáu mươi khỏa huyết đan, hai mươi khỏa Hỏa Diễm linh đan, vừa đủ.

Khương Nghị đứng ở trêи tảng đá, đưa tay nhóm lửa, ép về hướng phía một cái bên trong chín đám "Vòng xoáy" của đỉnh lô.

Văn ấn lạnh buốt, vô cùng cứng rắn.

- Từ từ cảm thụ, không cần nóng nảy.

Yêu Đồng xoa xoa tay, đang mong đợi đỉnh lô thức tỉnh.

Thánh Hỏa cháy hừng hực, chỉ chốc lát sau, đường vân mặt ngoài đỉnh lô bắt đầu phát sáng, chậm rãi vặn vẹo, giống như là Linh Xà sống lại. Quang mang càng ngày càng sáng, vặn vẹo càng lúc càng nhanh, đường vân xen lẫn thành vòng xoáy dần dần bắt đầu mơ hồ.

- Vòng xoáy này làm sao...

Khương Nghị đang tò mò, vòng xoáy bỗng nhiên xoay tròn, giống như là mở miệng thú cắn cánh tay Khương Nghị, một ngụm nuốt xuống.

Sắc mặt Khương Nghị đại biến, cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng cũng không ngờ tới tình cảnh như vậy.

Một cỗ lực lượng thôn phệ mãnh liệt xuyên thấu qua cánh tay, quét sạch toàn thân, cướp đoạt lấy máu tươi cùng hỏa diễm.

- Ổn định! Nhanh nuốt huyết đan linh đan, dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi mà luyện hóa!

Yêu Đồng vội vàng nhắc nhở.

Khương Nghị ổn định tâm thần, ăn vào huyết đan cùng linh đan, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh luyện hóa, bổ sung huyết khí cùng linh lực toàn thân.



- Phóng thích Thánh Hỏa vào bên trong, nhanh nhanh nhanh. Nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống. Tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng.

Yêu Đồng giống như Khương Nghị, rất khẩn trương, mắt to sáng rực mà nhìn.

Khương Nghị cắn răng, một bên luyện hóa, một bên phóng thích, nhưng đỉnh lô giống như cái động không đáy, liên tục không ngừng thôn phệ, không thấy các phản ứng khác chút nào.

- Phải tới lúc nào?

Khương Nghị ngốn từng ngụm lớn huyết đan, cứ như vậy một hồi, vậy mà đã tiêu hao ba mươi khỏa.

Ba mươi khỏa huyết đan, tương đương với huyết khí ba mươi đầu mãnh thú.

Khương Nghị cảm giác rất khủng bố.

- Nhanh, nhanh … Cái này không chỉ là tỉnh lại, càng là nhận chủ.

Sau đó không lâu, khỏa huyết thứ năm mươi đan vào cơ thể, hai mươi viên linh đan tiêu hao hầu như không còn.

Bên trong lò rốt cuộc cũng nổi lên tia sáng rực, bốc lên sóng nhiệt.

- Xong rồi!

- Rút ra, nhanh nhanh nhanh.

Yêu Đồng đột nhiên la to.

Khương Nghị dùng sức lôi cánh tay phải ra, nhảy xuống tảng đá.

Ầm ầm!

Một tiếng kịch liệt bạo hưởng chấn động thiên địa, bên trong lò vọt lên liệt diễm ngập trời, lại là màu vàng, giống như là núi lửa phun trào, cuốn lên cao trêи không mấy trăm thước.

Kim quang mênh ʍôиɠ, giống như ánh mặt trời rơi xuống đất, sáng đỏ một mảnh giữa thiên địa.

Đỉnh lô dâng lên khí lãng mãnh liệt, như nộ trào oanh kϊƈɦ bốn phương tám hướng.

Khương Nghị ngửa mặt tung bay ra ngoài, rừng cây xung quanh càng như cuồng phong quét sạch mà gào thét đổ rạp, rất nhiều cự thạch xuyên không mà đi.

Đường vân mặt ngoài Đỉnh lô lại bình tĩnh giống như trước đó, lạnh buốt, nhưng khi Khương Nghị nhóm lửa nó lại tỏa ra cường quang chói mắt, giống như khảm nạm một vòng mặt trời, sóng nhiệt bạo động kinh người.

Đỉnh lô kịch liệt lắc lư, khí lãng không giảm trái lại còn tăng, cuồn cuộn sơn lâm, trùng kϊƈɦ thiên khung, phạm vi đạt tới trăm dặm.

Toàn thân Khương Nghị bỗng nhiên không còn linh lực, càng có thể rõ ràng cảm nhận được Hỏa nguyên lực giữa thiên địa đang điên cuồng hội tụ vào trong đỉnh lô.

Giờ khắc này, La Phù sơn mạch rộng lớn, vô số Luyện Đan sư đều rõ ràng cảm nhận được đan lô của mình xao động, ngay cả vài toà luyện lô cường đại nơi chỗ sâu trong Ngọc Đỉnh tông đều ảm đạm không phát sáng.

Các Luyện Đan sư đều có loại cảm giác không hiểu thấu nhưng lại vô cùng rõ ràng, có tuyệt thế đan lô thức tỉnh.

- Tra!!

Sâu trong Ngọc Đỉnh tông, mấy lão nhân tóc trắng xoá liên tiếp xuất hiện, ngắm nhìn phương đông xa xôi.