Đan Hoàng Võ Đế

Chương 103: Hỗn Đản Cuồng Ngạo




- Thiên Sư tông đã xuống dốc thảm hại, chẳng mấy chốc sẽ bị ném ra khỏi hàng ngũ mười tám đại tông.

- Các ngươi còn tụ ở chỗ này làm gì? Bồi tiếp bọn hắn cùng chết sao!

Trước sơn môn Thiên Sư tông, một đám thanh niên nam nữ tụ ở trêи chỗ cao, gõ chiêng đánh trống, hét lớn về phía đám người tham gia khảo hạch thu đồ đệ của Thiên Sư tông bên dưới.

Không kiêng nể gì cả!

Còn đốt giấy để tang!

- Mau tới gia nhập Kim Cương tông chúng ta đi. Chỉ cần các ngươi là con dân thôn xóm La Phù sơn mạch, nên rất rõ ràng khí thế Kim Cương tông chúng ta hiện tại như thế nào. Qua mấy tháng nữa chính là đại hội La Phù, Kim Cương tông sẽ toàn diện thay thế Thiên Sư tông.

Thiếu niên cao lớn cường tráng phía trước nhất vung roi da mãnh liệt quật bầu trời.

- Bùi Tử Phong, đừng khinh người quá đáng.

Một thiếu niên anh tuấn mang theo các đệ tử Thiên Sư tông lao ra, giận dữ mắng mỏ bọn hắn.

Năm nay người báo danh Thiên Sư tông vốn không nhiều, so với dáng vẻ các tông khác náo nhiệt chen chúc thì quả thực là keo kiệt.

Bọn hắn nháo trò như thế, không biết có bao nhiêu người do dự muốn thối lui ra khỏi.

- Lão tử gào to hai câu ăn thua gì tới ngươi. Nơi này là lãnh địa Thiên Sư tông các ngươi sao?

- Ở một bên đợi đi.

Bùi Tử Phong hoàn toàn không nể mặt hắn, bỗng nhiên co trường tiên lại, kéo cuống họng hô to.

- Quặng mỏ tinh thạch của Thiên Sư tông chỉ còn năm tòa, lấy cái gì nuôi những đệ tử các ngươi đây! Các ngươi không dùng tinh thạch, lấy cái gì tu luyện? Không cần vội vã báo danh, nghĩ rõ ràng rồi hãy quyết định, đây chính là đại sự cả đời.

Sắc mặt thiếu niên bị nhục nhã tái xanh, dùng sức nắm chặt nắm đấm, kiếm văn lăng lệ trêи trán lóe ra cường quang, chần chờ liên tục lại cố kiềm nén lại.

Bùi Tử Phong liếc mắt nhìn hắn, cất tiếng cười to:

- Thấy rõ ràng, đây chính là đệ tử thiên tài Thiên Sư tông - Cổ La. Một đệ tử thiên tài đều sợ đến dạng này, các ngươi gia nhập Thiên Sư tông còn có tiền đồ gì!

- Bùi Tử Phong, ngươi chán sống rồi.

Cổ La giận tím mặt.

- U Aaa...! Nổi giận lên rồi? Phụ mẫu ơi nó đến đánh ta! Tới tới tới!

Bùi Tử Phong thả người nhảy xuống tảng đá, dùng sức đập tay lên cổ của mình:

- Cho ngươi một cơ hội, một kiếm đánh chết ta.

- Muốn chết!

Toàn thân Cổ La bộc phát cường quang kinh người, hóa thành kiếm khí lăng liệt trải rộng ra mấy chục mét, hoa cỏ xung quanh trong nháy mắt vỡ nát, mặt ngoài cây rừng đầy vết kiếm.

- Sư huynh! Tuyệt đối không thể!

Các đệ tử Thiên Sư tông tranh thủ thời gian ngăn lại, bọn hắn không thể trêu vào người này!

Cổ La hồng hộc thở hổn hển, cố nén lửa giận, thấp giọng nói:

- Làm người nên lưu một đường, đừng làm gãy mất đường lui của chính mình!



Bùi Tử Phong hé mắt:

- Ngươi đang cầu xin ta?

- Ta đang nhắc nhở ngươi!

- Ha ha...

Bùi Tử Phong cao giọng cười to:

- Cổ La vừa mới cầu xin ta tha thứ, cầu ta tha cho hắn, vậy ngươi mau quỳ xuống cho ta!

- Bùi Tử Phong, tên vô lại nhà ngươi!

Cổ La giận dữ mắng to, cố nén kiếm khí kém chút đập tới.

- Đủ rồi!

Các trưởng lão phía trước Thiên Sư tông nhìn không được nữa, đang muốn lên tiếng ngăn lại, bỗng một tiếng quát to truyền ra từ trong rừng cây.

- Sợ hàng.

Bùi Tử Phong nhổ nước miếng đối với Cổ La, sau lại quay đầu nhìn sang.

Kết quả không nhìn không sao, vừa nhìn thì đứng hình.

Biển người trước Thiên Sư tông cấp tốc an tĩnh, ánh mắt kinh diễm nhìn về phía trước.

Dạ An Nhiên từ trong rừng đi tới, một bộ áo tím đón gió mà tung bay, tóc dài như trút xuống, da trắng nõn nà, mắt như sao sớm, phảng phất như Tinh Linh, nói không hết mỹ lệ thanh nhã.

- Vị cô nương này vô cùng lạ mắt, cũng là đến báo danh?

Bùi Tử Phong lập tức đi đến phía trước, không chút kiêng kỵ nhìn từ trêи xuống dưới.

Mỹ nữ nha!

Đây mới gọi là mỹ nữ nè!

Nhìn một chút đã toàn thân khô nóng, hận không thể trực tiếp kéo vào người.

Dạ An Nhiên khẽ mở môi đỏ, phun ra một chữ:

- Lăn.

Hai mắt Bùi Tử Phong tỏa ánh sáng, cười tà nói:

- Tốt, cùng một chỗ lăn!

Cổ La nhìn kỹ thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện kia, có chút quen thuộc, lại nhất thời không nhớ ra được là ai.

- A?

Rất nhiều trưởng lão đều đứng dậy nhìn sang, càng xem càng quen thuộc.

Một lát sau sắc mặt hơi biến, nàng còn sống?

- Lăn!

Thanh Văn hướng về phía trước, y phục rực rỡ như hoa, trường kiếm trắng hơn tuyết, đe dọa nhìn Bùi Tử Phong.



- Tốt tốt, ba người chúng ta cùng một chỗ, thể trạng này của ta vẫn là có thể.

Bùi Tử Phong dùng sức vỗ ngực một cái, nháy nháy mắt với Thanh Văn, nha nha nha, cái này cũng không tệ, phấn nộn phấn nộn, còn có chút ngạo khí, ta thích!

Khương Nghị đứng ở giữa các nàng, giằng co với Bùi Tử Phong.

- Kim Cương tông đều là người tài giỏi như ngươi thế sao?

Bùi Tử Phong quan sát Khương Nghị một chút:

- Ngươi là ai? Cút sang một bên.

- Ngươi nháo sự, ta mặc kệ. Ngươi muốn chết, ta có thể giúp một tay.

- A... Hắc, rốt cuộc cũng đứng ra một tên cứng rắn.

Bùi Tử Phong quay đầu cười cười với các đệ tử, thời điểm quay lại là một mặt dữ tợn:

- Ta muốn chết đấy, ngươi giết chết ta à!

- Thật sự muốn chết?

- Ta sống đủ! Ngươi giết chết ta đi!

Bùi Tử Phong đưa tay đẩy trêи người Khương Nghị, kết quả vậy mà không có động đậy, lại đẩy một cái lại càng không có động đậy.

Khương Nghị không nhúc nhích tí nào đứng đấy:

- Ngươi nếu có yêu cầu này, ta liền thỏa mãn ngươi. Muốn chết thế nào đây?

- Ha ha, có chút ý tứ.

Bùi Tử Phong lui lại hai bước, liếc mắt nhìn Dạ An Nhiên, lại nhìn đến Khương Nghị:

- Một người đánh đối phương ba quyền, ai còn có thể đứng, liền xem như người đó thắng.

- Có thể.

- Bất quá, tiểu gia ta thân phận tôn quý, bình thường không bồi một ít lâu la luận võ. Muốn theo ta so, ngươi hạ tiền đặt cược.

- Có thể.

- Nếu ta thắng, hắc hắc...

Bùi Tử Phong ɭϊếʍ môi một cái, chỉ Dạ An Nhiên cùng Thanh Văn, tà ác cười nói:

- Hai người bọn họ, lột sạch y phục, nhảy cho tiểu gia ta! Ngay tại đây!

- Ha ha...

- Tốt tốt tốt, tiền đặt cược này tốt.

Sư huynh uy vũ, ha ha.

- Lột! Lột sạch!

Các đệ tử Kim Cương tông cất tiếng cười to, khinh bạc huýt sáo.