Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 46: Cáo chín đuôi rực lửa




Nãy giờ ở trên phi thuyền, Dụ Nhiên cũng không hề rảnh rỗi. Cậu liên tục dùng tua ý thức cảm nhận dao động cảm xúc bên ngoài.

Cậu có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của quái vật càng lúc càng mãnh liệt hơn. Khi Lục Tắc Hiên cứu từng Lính gác, đồng thời chém đứt vô số móng vuốt của nó, cơn giận của quái vật lên tới đỉnh điểm.

Mà những cảm xúc mãnh liệt nhất xuất phát từ chính hai “ngọn núi” khi nãy mọi người trông thấy.

Đó chắc chắn là thủ lĩnh của bọn chúng.

Đây là một loại động vật quần cư rất kỳ quái. Phi thuyền bay quá cao nên không thấy được rõ hình dáng cụ thể của chúng nhưng Dụ Nhiên cảm thấy quái vật kia và nhện mắt đỏ hồi trước cậu gặp ở chòm sao Nam Tam Giác không khác nhau là mấy.

Chúng cực kỳ thông minh, vô cùng kiên nhẫn, lại biết làm việc theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, tính phục tùng và kỷ luật của cả đàn thú còn nghiêm minh hơn cả quân đội.

Ban đầu, lúc Dụ Nhiên dùng tua ý thức thăm dò trên mặt đất, chúng không có bất kỳ phản ứng nào, trót lọt qua mặt cả cậu.

Kết quả, ngay khi Lục Tắc Hiên dẫn đội tiến sâu vào lãnh địa, toàn bộ quái thú đột ngột tấn công đồng loạt.

Sách lược “Dụ địch xâm nhập, bắt ba ba trong rọ” này không thua kém gì con người.

Lục Tắc Hiên dùng toàn bộ sức lực, không bận tâ m đến sống chết bản thân, không bỏ lại bất kỳ thành viên nào của Đội đặc chiến Liệp Ưng.

Một đội trưởng như thế thật sự khiến người ta kính nể.

Giờ khắc này, Dụ Nhiên chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Người mang củi cho mọi người không nên chết vì gió tuyết lạnh lùng.

Lục Tắc Hiên cứu nhiều người như vậy, bản thân hắn lại lâm vào khốn cảnh. Cậu chắc chắn không thể đứng nhìn Lục Tắc Hiên hy sinh ở đây.

Vậy nên, cậu lái phương tiện bay vọt đi ngay tắp lự không chút chần chừ.

Sinh vật trí tuệ cao, để Dẫn đường đối phó!

Dụ Nhiên điều khiển phương tiện bay, vẻ mặt bình tĩnh. Chân phải cậu giẫm ga hết cỡ, trong chớp mắt, phương tiện bay đạt đến tốc độ tối đa. Mọi người chỉ thấy ngọn lửa xanh lam bên dưới phương tiện bay vẽ nên đường cong đẹp mắt như sao băng giữa không trung rồi biến mất ở phía xa.

Trong mắt các Lính gác, hành động này của cậu không khác gì tự tử vì tình.

Lúc này, Đường Sách đang dừng phương tiện bay lơ lửng bên trên “khối núi”, thấy một phương tiện bay khác vọt thẳng vào giữa đàn thú, bị đám móng vuốt dày như nêm nuốt trọn chỉ trong nháy mắt. Hắn chưa kịp phản ứng, chợt nghe tiếng gọi đầy lo lắng của Moore vang lên trong tai nghe: “Nhiên Nhiên, quay lại!”

“… Nhiên Nhiên?” Đường Sách hoàn hồn, “Đệch mợ! Là Dụ Nhiên hả?!”

Dụ Nhiên, người Nguyên soái dặn đi dặn lại hắn phải bảo vệ, vừa lao thẳng xuống?

Đường Sách quyết đoán quay đầu phương tiện bay, định đi cứu người, kết quả, đám móng vuốt kia đột nhiên đan chặt vào nhau, tạo thành một tấm khiên cực kỳ kiên cố. Hắn không thể đột phá ngay, lại không dám oanh tạc bằng hỏa lực hạng nặng.

Đường Sách lo sốt vó, gọi to vào tai nghe: “Dụ Nhiên! Sao rồi? Quay về mau!”

Dụ Nhiên nhíu mày, tắt tai nghe không dây đi, để sang một bên.

Vô số móng vuốt sắc như một đại dương màu tím, không ai biết bị phủ lấp bên dưới chúng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Lúc này, tơ máu vằn vện trong mắt Lục Tắc Hiên, cánh tay cầm đao điện từ của hắn đang run rẩy không ngừng. Cơ bắp trên tay căng cứng, chim ưng quá mệt mỏi đã quay về thế giới tinh thần, khả năng bay lượn của hắn cũng biến mất.

Trong thế giới tinh thần, núi tuyết đang rung chuyển dữ dội như sắp sụp đổ. Lính gác chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh mờ dần, cả thế giới xoay mòng mòng, trong tầm nhìn chỉ còn màu máu gai mắt.

Sắc đỏ không ngừng lan tràn, chẳng mấy nữa sẽ hoàn toàn bao phủ hắn…

Đao điện từ nắm chặt trong tay Lục Tắc Hiên vung chém trái phải một cách máy móc, vuốt sắc tiếp cận hắn đều bị chém đứt. Nhưng càng lúc chúng càng tấn công dồn dập hơn, Lục Tắc Hiên sơ sẩy, vai trái bị móng vuốt cào thành một lỗ máu.

Cảm giác đau thấu xương truyền đến từ bả vai. Người đàn ông gầm lên một tiếng giận dữ, khua đao băm cái vuốt sắc kia thành mảnh vụn.

Nhưng hắn biết bản thân mình không còn cố được thêm bao lâu nữa.

Có lẽ đây là số mệnh của Lính gác?

Một ngày nào đó, Lính gác sẽ cuồng bạo vì tiêu tốn sức lực quá độ, thậm chí biến dị, trở thành quái vật.

Hắn không thể trở thành quái vật.

Lính gác cấp S một khi biến dị sẽ điên cuồng tấn công những người khác. Sau khi biến dị, hắn sẽ khôi phục khả năng bay lượn, có lẽ hắn sẽ bay lên cao, giết chết đồng đội trong Đội đặc chiến Liệp Ưng… Thậm chí giết cả Dụ Nhiên.

Khuôn mặt Dụ Nhiên bỗng lóe lên trong óc hắn.

Lục Tắc Hiên bỗng phát hiện bản thân cực kỳ lưu luyến người này.

Bọn họ chỉ vừa bắt đầu ở cạnh nhau, hắn còn chưa kịp nói với Dụ Nhiên… Thực ra tôi khá thích em, muốn em trở thành Dẫn đường của riêng tôi… Chim ưng trắng nhà tôi cũng rất thích ở bên cạnh cáo nhỏ của em…

Tiếc là không kịp nữa rồi.

Những lời này, có lẽ chỉ có thể chết theo hắn, vĩnh viễn mai táng vào sâu trong lòng đất.

Lục Tắc Hiên nhắm mắt lại. Thay vì trở thành quái vật khát máu, giết hại vô số chiến hữu, chẳng bằng tự hành quyết bản thân trước khi cuồng bạo. Như vậy, chí ít hắn vẫn còn chút danh dự khi chết.

Có lẽ đồng đội sẽ không tìm được thi hài của hắn, vậy thì cứ mai táng quân phục trong nghĩa trang liệt sĩ, để hắn nằm cạnh anh trai mình.

Lục Tắc Hiên dùng nốt chút sức lực cuối cùng, run rẩy nâng đao điện từ lên, nhắm thẳng vào tim.

Nhưng thanh đao sắc trong tay còn chưa kịp chém, hai sợi tua ý thức rực lửa đột nhiên vươn xuống, quấn lấy cơ thể hắn như dây leo.

Lục Tắc Hiên mở to mắt đầy nghi hoặc.

Chỉ thấy một chiếc phương tiện bay mang biểu tượng Liệp Ưng đang đột phá vòng vây móng vuốt, bay thẳng về phía hắn.

Khoảnh khắc phương tiện bay tới gần, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn.

Giờ phút này, đôi mắt hai màu trong veo không còn vẻ ngây ngô, vô tội mà vô cùng quả cảm, sắc bén.

Dụ Nhiên nhảy xuống khỏi phương tiện bay. Cáo đỏ sau lưng cậu bỗng phóng đại vô số lần, chín cái đuôi rực lửa dựng thẳng lên trời.

Tua ý thức đỏ nhiều vô số kể nhanh chóng vươn ra, lan đi khắp nơi từ lòng bàn tay Dụ Nhiên.

Chúng hung hãn đánh úp về phía đại não của thủ lĩnh đàn thú như cơn lũ thủy triều. Gần như chỉ trong tích tắc, tua ý thức đáng sợ đã nuốt trọn tâm trí của con quái vật kia.

“Gràoooo gràooooo gràoooo”

Quái thú rít lên đau đớn, cả đất trời cũng phải rung chuyển theo.

Chỉ trong chưa đến năm giây, toàn bộ móng vuốt xung quanh đồng loạt ngừng công kích như bị dừng hình.

Dụ Nhiên đạp lên nền đất nhớp nháp máu tươi, bước nhanh tới đối diện Lục Tắc Hiên. Cáo chín đuôi sau lưng cậu dựng đuôi, tạo thành một tấm khiên chắn bằng lửa, bảo vệ chặt chẽ chủ nhân và Lục Tắc Hiên ở giữa.

Lửa đỏ cháy hừng hực khắp mình cáo chín đuôi khổng lồ với khí thế uy nghi hệt như thần linh trên cao.

Mà Dụ Nhiên xuất hiện trong ánh lửa sắc mặt bình tĩnh, bước chân kiên định. Cậu đã trút bỏ dáng vẻ đơn thuần, ngô nghê, giờ trông chẳng khác gì một người lính tinh nhuệ hùng dũng, quả cảm, thân kinh bách chiến của Liên bang.

Lục Tắc Hiên sững sờ nhìn khung cảnh ấy, tưởng bản thân gặp ảo giác.

Đây là… Dụ Nhiên?

Thế rồi giọng nói trong trẻo của Dụ Nhiên vang lên trong tai nghe: “Tướng quân Lục, cần tôi bảo vệ anh không?”

Lục Tắc Hiên: “…”

Lính gác cạn kiệt thể lực, cuối cùng hoàn toàn hôn mê, ngã xuống đất.

Dụ Nhiên lập tức vươn tay đỡ lấy đối phương. Cậu ngồi xuống đất, để Lục Tắc Hiên nằm trong lòng mình.

Dụ Nhiên nhìn người đàn ông đã ngất lịm, trong đôi mắt bình tĩnh chợt xuất hiện nét đau lòng mà chính cậu cũng không phát hiện ra…

Lục Tắc Hiên bị thương rất nặng, bả vai thậm chí bị đâm xuyên qua, máu tươi chảy ròng ròng.

Dụ Nhiên vừa nhanh nhẹn cầm máu bằng băng gạc quân dụng luôn mang bên mình, vừa ra lệnh trong thế giới tinh thần: “Cáo đỏ chú ý phòng vệ, cáo trắng tranh thủ chữa trị.”

Lực phòng ngự tinh thần của Lính gác cấp S đã hôn mê không quá mạnh, cáo trắng cấp S nhoáng cái đã đột phá được lá chắn của Lục Tắc Hiên.

Sâu trong núi tuyết trắng xóa, vô số đám sương đen xuất hiện, bao trùm khắp không trung như mây đen.

Núi tuyết trước mặt đang chao đảo sắp sập, chim ưng trắng cũng rơi vào hôn mê vì kiệt sức, rũ cánh nằm giữa sườn núi.

Dụ Nhiên mau chóng đưa ra quyết định: “Em đánh thức chim ưng trắng, anh đi xua đám sương đen!”

Cáo trắng nhận được lệnh từ chủ nhân, cơ thể nó bỗng phóng đại gấp mấy lần, leo băng băng lên núi tuyết, cái đuôi xù lông nhẹ nhàng quét qua quét lại trên mình chim ưng trắng, muốn đánh thức con chim đang hôn mê này.

Tua ý thức màu xanh lục trong tay Dụ Nhiên nhanh chóng vươn dài.

Vô số sợi tua linh hoạt bò vào sâu trong núi tuyết như bầy rắn. Chúng nhắm chuẩn từng đám sương đen, nhanh chóng xua tan những vùng tối đang quay cuồng ấy.

Tua chữa trị lan tràn khắp núi tuyết, số lượng sương đen vơi dần. Mây mù bao phủ trên đỉnh núi tan đi, ánh nắng lại lần nữa chiếu rọi.

Núi tuyết sắp đổ rốt cuộc đã vững vàng trở lại.

May mà cậu tới kịp lúc.

Lục Tắc Hiên vẫn còn ý thức, chưa cuồng bạo. Núi tuyết chưa lở, chữa trị không khó.

Dụ Nhiên thở phào một hơi, rút tua ý thức đã di chuyển vào sâu trong núi tuyết lại, gọi khẽ trong đầu: “Lục Tắc Hiên? Anh tỉnh chưa?”

Lục Tắc Hiên trong thế giới tinh thần chầm chậm khôi phục nhận thức.

Người đàn ông nhìn cáo trắng lớn gấp mấy lần bình thường và cáo chín đuôi đang dựng khiên lửa trước mắt, im lặng suốt hồi lâu.

Hình như… hắn vẫn đang mơ?

Dụ Nhiên bình tĩnh nói: “Đây không phải mơ. Tôi tới cứu anh.”

Ánh mắt Lục Tắc Hiên đầy vẻ hoang mang: “… Cậu… Sao cậu lại có hai thực thể tinh thần?”

Dụ Nhiên nói nhanh: “Thời gian hữu hạn, tạm thời tôi chưa giải thích kỹ càng với anh được.”

Cậu nhìn Lính gác nằm trong lòng mình với ánh mắt thành khẩn, giọng nói trong thế giới tinh thần cũng dịu dàng hiếm thấy: “Lục Tắc Hiên, xin anh tin tôi thêm một lần. Trước nay tôi chưa từng có ác ý với anh.”

Vừa dứt lời, Dụ Nhiên bỗng lấy kim rút máu Moore từng đưa cho ra, đâm thẳng vào tay mình. Máu tươi chảy vào xi lanh, theo đó là mùi pheromone Dẫn đường quen thuộc tỏa ra.

Cậu rút một ống máu, sau đó nâng cằm Lục Tắc Hiên, đút cho đối phương.

Lục Tắc Hiên: “…”

Đối với Lục Tắc Hiên đã kiệt sức, máu tươi tanh ngọt trong miệng hệt như dòng nước suối mát lành gặp được giữa sa mạc.

Độ phù hợp pheromone Dẫn đường của bọn họ cao tới 98%.

Pheromone Dẫn đường của Dụ Nhiên chính là liều thuốc thần cứu mạng Lục Tắc Hiên.

Lục Tắc Hiên chỉ cảm thấy thể lực mình hồi phục cực kỳ nhanh, chim ưng trắng đang dặt dẹo cũng linh hoạt hẳn.

Nhận ra mình đang nằm trong lòng Dụ Nhiên, Lục Tắc Hiên đứng phắt dậy, nhìn cậu bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Tua ý thức của Dụ Nhiên vẫn áp trên trán Lục Tắc Hiên. Cậu nhìn hắn, nghiêm túc nói chuyện trong thế giới tinh thần: “Trở về sẽ giải thích rõ ràng với anh. Tôi chỉ thôi miên được con quái đầu đàn này trong năm phút thôi, chúng ta phải thoát thân, về được phi thuyền trước khi nó tỉnh dậy. Còn nữa… Tôi cứu anh thế nào, nhất định phải giữ bí mật, chuyện này liên quan đến sống chết của chúng ta.”

Ánh mắt cậu cực kỳ kiên định.

Lục Tắc Hiên nhìn ánh mắt cậu, tâm trạng rối bòng bong, nhất thời không biết nên nói gì.

Dụ Nhiên có hai thực thể tinh thần.

Cậu có thể đơn thương độc mã lái phương tiện bay xông thẳng vào vòng vây của quái vật để cứu hắn.

Cáo chín đuôi rực lửa của cậu dùng cách tấn công tinh thần khống chế được thủ lĩnh đàn thú khủng khiếp kia chỉ trong chớp mắt?!

Cáo trắng của cậu cũng có kích thước lớn hơn bình thường tận mấy lần, có thể nhanh chóng xua tan hết sương đen trong thế giới tinh thần của Lính gác cấp S. Đây chắc chắn không phải năng lực chữa trị cấp B!

Một công kích hệ lửa cháy, một chữa trị hệ rừng rậm, cả hai thực thể tinh thần đều mạnh đến như thế.

Dụ Nhiên, rốt cuộc cậu là ai?!

Trong đầu Lục Tắc Hiên chất đầy nghi hoặc. Thậm chí hắn không dám tin vào tất cả những điều vừa trông thấy tại đây.

Nhưng đám móng vuốt xung quanh đã bắt đầu rục rịch như sắp tỉnh lại. Giờ không phải lúc để nói về chuyện này. Hai người có thể bị quái vật xé xác bất cứ lúc nào.

Lục Tắc Hiên thở sâu, quyết định: “Được, đi đã rồi nói.”

Ngay sau đó, chim ưng trắng đã hồi phục sức lực xuất hiện trên đỉnh đầu chủ nhân. Đôi cánh trắng lại dang rộng trên vai người đàn ông.

Lục Tắc Hiên duỗi tay, ôm Dụ Nhiên vào lòng, bật người bay vọt lên, lao thẳng về phía trời cao như một mũi tên, bỏ xa đàn thú sau lưng.

Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả các Lính gác…

Lục Tắc Hiên đưa Dụ Nhiên bay về phi thuyền Liệp Ưng.