Lục Thành An trằn trọc đến tận khuya mới ngủ được.
Trong giấc mơ, hắn trở về ký túc xá của Moore. Moore say rượu hai má đỏ hây hây, đôi mắt bình thường trong veo, hòa nhã giờ như bị sương mù phủ kín. Anh nằm trên sô pha không chút đề phòng, nhìn Lính gác bằng ánh mắt say mê, miệng gọi khẽ: “Đội trưởng Lục… Đội trưởng Lục… Đừng đi…”
Lục Thành An trong mơ hoàn toàn đánh mất năng lực tự chủ.
Hắn thấy mình bước từng bước lại gần sô pha, ôm Moore vào lòng và cúi xuống hôn.
Moore ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho hắn hôn, thậm chí không cả phản kháng trước những hành động càn rỡ hơn nữa của hắn…
Âm thanh mờ ám khiến người ta đỏ mặt vang lên trong phòng. Moore bị đ è xuống sô pha, ngoan ngoãn phối hợp từ đầu đến cuối, nhìn Lục Thành An bằng đôi mắt ngậm nước, âm thanh phát ra lại như dầu đổ vào lửa cháy.
Lục Thành An chứng kiến toàn bộ giấc mơ bằng góc nhìn thứ ba, cảm thấy toàn thân mình nóng bừng lên, tim đập như trống đánh.
***
Sáng sớm hôm sau, vừa tỉnh dậy, Lục Thành An xấu hổ lao đi tắm nước lạnh, thầm mắng bản thân vô liêm sỉ.
Từ khi trưởng thành tới giờ, rất hiếm khi nào hắn mơ thấy giấc mơ nóng bỏng như thế.
Lính gác phải chấp hành nhiệm vụ ngoài tiền tuyến mất ba trăm ngày mỗi năm như hắn chỉ toàn đối mặt với những loài sinh vật vũ trụ hung tàn nhất, cuộc sống cũng mạo hiểm như làm xiếc trên dây. Hắn tuyệt nhiên không có tâm sức đâu nghĩ về chuyện yêu đương ngọt ngào.
Đa phần các giấc mơ đều là hắn vung đao chém giết quái vật, thỉnh thoảng cũng có lúc mơ thấy người thân.
Đây là lần đầu tiên hắn mơ thấy mình triền miên thân mật với một Dẫn đường, hơn nữa đối phương còn có hình tượng cực kỳ rõ ràng.
Lục Thành An đứng trước gương, vô thức nghĩ về vài phân cảnh tình tứ trong mơ lại cảm thấy chưa đã. Nếu có một ngày hắn và Moore thật sự bên nhau, liệu khung cảnh đó sẽ ra sao? Moore cũng sẽ ngoan ngoãn phối hợp, mặc cho hắn đòi hỏi như trong mơ ư?
“Khụ khụ.” Lục Thành An vội vàng tạt nước lạnh lên rửa mặt. Nghĩ vớ nghĩ vẩn cái gì thế không biết?!
Lúc ra khỏi cửa, Lục Thành An đã khôi phục dáng vẻ bình thường.
Tướng quân trẻ tuổi, điển trai, hào sảng mặc lên mình bộ quân phục phẳng phiu trông rất khí thế, uy nghiêm. Ngay khi nhìn thấy hắn, mọi người nhanh chóng xếp thành hai hàng, đồng loạt chào: “Tướng quân!”
Không ai ngờ được rằng đêm qua Tướng quân Lục đã làm chuyện vô liêm sỉ đến thế nào trong mơ.
Lục Thành An lơ đễnh lướt mắt qua người Moore, hắng giọng một tiếng, nghiêm túc cất lời: “Nhiệm vụ lần này đã hoàn thành rất thuận lợi. Sau khi trở lại căn cứ, tôi sẽ đi báo cáo kết quả nhiệm vụ với cấp trên. Mọi người nghỉ ngơi một ngày, đợi lệnh phân công tiếp theo.”
Mọi người đồng thanh đáp: “Rõ!”
Lục Thành An đột nhiên nói: “Moore, cậu đi họp cùng tôi.”
Moore bị gọi tên thì khá bất ngờ, anh lễ phép đáp: “Vâng.”
Phi thuyền đáp xuống hành tinh Thủ đô, những đồng đội khác lần lượt trở về ký túc xá, Lục Thành An dẫn Moore cùng đi báo cáo kết quả nhiệm vụ. Trông hắn rất nghiêm túc với công việc nên Moore cũng không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn theo sau Tướng quân Lục.
Hai người cùng đi thang máy lên phòng họp. Lục Thành An báo cáo tình hình nhiệm vụ lần này một cách đơn giản, mạch lạc. Cán bộ cấp cao của Tháp Trắng rất hài lòng với hiệu suất làm việc của Đội đặc chiến Liệp Ưng, còn biểu dương Lục Thành An.
Moore không cần phải nói gì nên chẳng thể hiểu nổi tại sao Lục Thành An lại muốn dẫn mình đi cùng? Để làm vật trang trí à?
Trên đường trở về, Lục Thành An bỗng hỏi: “Ban nãy nghe bọn tôi họp chán lắm đúng không?”
Moore đáp: “Không chán, nhưng mà có rất nhiều chỗ không hiểu.”
Lục Thành An cười nói: “Không sao, sau này cậu cứ đi họp cùng tôi. Đi thêm mấy lần là hiểu cách xử lý nhiệm vụ ấy mà. Cậu thông minh thế, chắc chắn sẽ học nhanh thôi.”
Moore còn tưởng hắn muốn bồi dưỡng mình thành trợ thủ nên không băn khoăn thêm nữa, anh gật đầu, nói: “Vâng.”
Lục Thành An chột dạ lảng đi, hỏi: “Chiều nay cậu có dự định gì không?”
Moore đáp: “Tôi định ra ngoài mua ít thức ăn rồi về ký túc xá nấu.”
Lục Thành An cười tươi rói: “Ăn đồ hộp trên phi thuyền ba ngày liền phát chán luôn rồi. Nào, tôi đi cùng cậu.”
Thực ra Moore cũng rất muốn được ở cạnh Lục Thành An, chỉ là mỗi khi kề cận hắn, trong lòng anh luôn thấp thỏm bất an, sợ mình càng ngày càng lún sâu hơn, sợ Lục Thành An sẽ nhìn thấu tình cảm anh chôn giấu, như vậy sẽ rất khó coi.
Thấy Moore còn do dự, Lục Thành An bèn nói: “Tôi nấu nướng khá ổn. Một mình cậu mua thức ăn về nấu, mua ít thì không hời, mua nhiều lại ăn không hết. Dù gì tôi cũng định tự nấu cơm tối nay, chi bằng ăn chung với nhau, thế thì sẽ làm được nhiều món hơn.”
Hắn nói rất hợp lý, Moore đành phải nghe theo.
Buổi chiều, Lục Thành An và Moore cùng đi siêu thị mua thức ăn. Hai người vào phòng ký túc của Moore, Lục Thành An lập tức xắn tay áo bắt đầu nấu nướng, Moore đứng bên cạnh hỗ trợ.
Nhìn Tướng quân Lục đeo tạp dề xào rau, Moore cảm thấy thật khó tin, cứ như thể anh đang nằm mơ chứ chẳng phải sự thực.
Lục Thành An thật sự là một Lính gác không có điểm nào có thể chê, năng lực mạnh, tính cách sáng sủa, xử sự chân thành, nấu ăn lại ngon. Được ở cạnh người hay cười như hắn, tâm trạng cũng vui lây… Không biết tương lai Dẫn đường nào sẽ có phúc có được Lính gác này cho riêng mình.
Lòng Moore chua chát, đầu óc dần dần quay cuồng.
Chẳng biết tại sao hôm nay anh cứ thấy tâm trí mình rất hỗn loạn, chẳng có tinh thần làm gì. Nhận thấy tình hình không ổn, Moore định lùi lại nhưng không ngờ chân lại loạng choạng suýt ngã. May mà Lục Thành An phản ứng nhanh, kịp thời vươn tay đỡ lấy eo Moore: “Cẩn thận.”
Lúc này, Lục Thành An phát hiện người hắn đang đỡ trông rất mơ màng, mắt gần như đã mất tiêu cự, nhiệt độ cơ thể cũng nóng bất thường.
Mùi hương pheromone đặc biệt của Dẫn đường tỏa ra, đó là một mùi hương rất dễ chịu, khiến người ta cảm thấy như được tắm mình trong gió xuân.
Sống lưng Lục Thành An cứng đờ, hắn thấp giọng hỏi: “Có phải… Cậu sắp…”
Hai má Moore đỏ bừng, anh cắn mạnh lên môi, kéo lý trí trở về. Anh tóm lấy cánh tay Lục Thành An, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Phòng ngủ, trong tủ đầu giường có… có thuốc.”
Lục Thành An lập tức bế anh lên, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Mở ngăn kéo tủ đầu giường, quả nhiên bên trong có một hộp thuốc viên in dòng chữ “Thuốc ức chế phát nhiệt khẩn cấp”.
Lục Thành An giơ hộp thuốc ra cho Moore nhìn: “Đây đúng không?”
Moore cụp mắt như thể đang vô cùng xấu hổ, gật đầu rất khẽ: “Đúng rồi.”
Lục Thành An nhanh chóng chạy đi rót nước, đỡ anh dậy, cho anh uống hai viên theo hướng dẫn sử dụng.
Tim Moore đập thình thịch, má đỏ ửng, cúi đầu lắp bắp nói: “Cảm… cảm ơn.”
Lục Thành An cất hộp thuốc vào lại ngăn kéo, thấp giọng dặn dò: “Cậu nghỉ đi, tôi đi nấu cơm.”
Sau khi trưởng thành, Lính gác và Dẫn đường có thể xảy ra hiện tượng phát nhiệt đột ngột. Khi gặp tình huống ấy, hoặc phải tìm người đánh dấu mình, hoặc phải uống thuốc để khống chế. Moore năm nay đã gần 22 tuổi, phát nhiệt cũng là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đột ngột phát nhiệt trước mặt Lục Thành An như thế…
Tướng quân Lục lấy thuốc cho anh một cách rất chính trực như đang giúp đỡ người đồng đội đổ bệnh nhưng trong lòng Moore lại vô cùng xấu hổ và mất mặt. Khi đối diện với Lính gác mình thích, Dẫn đường có khả năng cao sẽ đột ngột phát nhiệt. Chuyện hôm nay thật sự quá mất mặt!
May mà Tướng quân Lục không nghĩ gì nhiều, trông cũng có vẻ chẳng hề biết sự thật.
Moore thở phào một hơi, rúc vào chăn chợp mắt trong chốc lát.
Mùi khét bỗng nhiên bốc lên từ trong bếp. Lục Thành An giật mình, nhấc nắp vung lên liền thấy con cá hắn mới bỏ vào nồi đã cháy đen, thế mà hắn chẳng hề phát hiện ra, còn đang nghĩ mãi về dáng vẻ Moore lúc phát nhiệt…
Không thể không thừa nhận rằng ngay khi ngửi thấy pheromone Dẫn đường của Moore ban nãy, hắn suýt nữa đã mất kiểm soát.
Hắn là một Lính gác trẻ tuổi tinh lực dồi dào, có Dẫn đường phát nhiệt ngay trước mặt, Lục Thành An đã phải rất cố gắng giữ tự chủ mới không đánh dấu Moore. Ngoài mặt, hắn trông có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực chất tim đã đập dồn dập như trống trận từ lâu rồi.
Lục Thành An liên túc hít thở sâu nhằm khiến bản thân tỉnh táo lại, lần nữa tập trung sự chú ý vào việc nấu ăn.
***
Một tiếng sau, Lục Thành An bưng các món đã nấu xong tới phòng ăn, Moore cũng vừa lúc thức dậy.
Thuốc ức chế khẩn cấp rất hữu hiệu, cơn phát nhiệt của Moore đã được khống chế nhanh chóng, ngoại trừ hai má hơi hồng thì không còn gì khác thường. Anh thay bộ đồ mặc ở nhà màu trắng, tóc cũng chải gọn gàng, đầu cứ cúi xuống có vẻ rất ngượng.
Lục Thành An dời tầm mắt khỏi người Moore, đưa đũa tới: “Ăn thôi nào, nếm thử đồ ăn tôi nấu đi.”
Moore nhận lấy đũa, gắp vài miếng nếm thử, khen: “Ngon quá.”
Lục Thành An nhanh miệng nói luôn: “Nếu cậu thích thì sau tôi lại nấu cho cậu ăn. Tôi không chỉ biết nấu mỗi mấy món này thôi đâu.”
“Vâng.” Moore cúi đầu tiếp tục ăn, bầu không khí giữa hai người khá kỳ lạ nhưng không ai nói gì thêm. Chính sự yên tĩnh này lại mang đến cảm giác mập mờ khó diễn tả thành lời.
Ăn cơm xong, Lục Thành An hắng giọng, nói: “Ầy, tôi rửa bát xong rồi về, cậu nghỉ ngơi nhé.”
Moore vội đáp: “Anh mất công nấu ăn rồi, để tôi rửa bát.”
Lục Thành An nói: “Cậu nên nghỉ ngơi đi thì hơn. Hôm nay bất thình lình phát nhiệt thế, chắc giờ cậu vẫn đang mệt.”
Mặt Moore sượng sùng thấy rõ.
Lục Thành An: “…”
Đệch, quái nào lại đi nói đến chuyện không nên nói ra thế này?
Lục Thành An hối hận đến mức chỉ muốn tự vả cho mình một phát. Thấy sắc mặt Moore tái trắng, hắn cố mỉm cười thật tự nhiên: “Cậu đừng bận tâm quá, tôi cũng từng phát nhiệt bất ngờ ấy mà, uống thuốc kịp thời là không sao hết.”
Moore khẽ “vâng” một tiếng rồi lẩn vào phòng ngủ với khuôn mặt đỏ chót.
Lục Thành An hôm nay rất lịch sự, trước thì lấy thuốc cho uống, sau lại chủ động an ủi. Nếu Lục Thành An thích anh dù chỉ một chút xíu thôi thì sao có thể bình tĩnh đến thế? Rõ ràng Lục Thành An chỉ đang mang tâm lý “đội trưởng quan tâm đ ến thành viên trong đội” mà thôi.
Trong mắt Lục Thành An, anh và những chiến hữu khác chẳng có gì khác biệt.
Moore đi vào phòng ngủ, kéo ngăn kéo tủ ra, nhìn hộp thuốc nằm trong đó, tâm trạng rối bời.
Khi nãy, lúc bỗng nhiên phát nhiệt và được Lục Thành An bế lên, anh điên cuồng muốn được Tướng quân Lục đánh dấu và chiếm lấy. Trong đầu óc mơ mơ màng màng của anh tràn ngập bóng dáng Lục Thành An, khát vọng và sự trống rỗng ở nơi nằm sâu trong cơ thể khiến anh gần như mất kiểm soát.
Hóa ra yêu thầm một người lại là chuyện vất vả đến thế.
Tiếc thay, dù là gia cảnh, cấp bậc sức mạnh tinh thần hay tính cách của anh và Lục Thành An đều chênh lệch nhau quá nhiều. Dẫn đường mà bà Joseph giới thiệu cho Lục Thành An ai cũng xuất sắc hơn anh, thím của Lục Thành An lại là giảng viên anh kính trọng nhất…
Anh không dám tỏ tình, chỉ muốn lặng lẽ thủ hộ bên cạnh Tướng quân Lục, giấu thật kỹ tâm sự của mình.
Moore hít thở sâu, nhắm mắt đi ngủ.
***
Cùng lúc đó, Lục Thành An đã về tới ký túc xá nhưng vẫn trằn trọc trên giường.
Hắn không cách nào ngăn nổi bản thân nhớ đến dáng vẻ Moore lúc phát nhiệt, ánh nhìn mơ màng, cơ thể run rẩy, gò má đỏ hồng và cả khát vọng đè nén trong đáy mắt… Tất cả những điều ấy như đang không ngừng cào vào trái tim Lục Thành An.
Lục Thành An lao đi tắm nước lạnh.
Nghe nói Lính gác và Dẫn đường sẽ thu hút nhau bằng bản năng. Trước kia hắn cũng từng gặp kha khá Dẫn đường khác, trong đó không thiếu những chàng trai cô gái xuất chúng, nhưng hắn chưa bao giờ nảy sinh h@m muốn với bất kỳ ai trong số họ.
Hôm nay, lúc bế Moore lên, khoảnh khắc Moore run rẩy tóm lấy tay hắn, máu nóng sục sôi trong người Lục Thành An. Lần đầu tiên hắn nảy sinh suy nghĩ điên cuồng rằng hắn muốn đánh dấu, muốn hoàn toàn chiếm lấy đối phương.
Moore thật sự hoàn toàn khác biệt.
Chẳng những quấy nhiễu trái tim hắn mà còn khiến hắn có những xúc động mãnh liệt về mặt s1nh lý.
Lục Thành An day day huyệt thái dương đầy bất đắc dĩ. Dạo này mình thật sự càng lúc càng bất thường!