Sau khi chị Lâm xuất ngũ, Moore trở thành Dẫn đường đồng hành duy nhất của Đội đặc chiến Liệp Ưng.
Một Dẫn đường phụ trách hơn trăm Lính gác, áp lực công việc khá nặng. Nhưng trước nay Moore luôn cẩn thận, lần nào trước khi xuất phát anh cũng kiểm tra tinh thần đơn giản cho các Lính gác, thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng ai cũng quý mến anh.
Trong quá trình làm nhiệm vụ, bị thương là chuyện rất hay xảy ra.
Lục Thành An cũng bị thương nhẹ vài lần, lần nào Moore cũng sẽ tỉ mỉ sơ cứu vết thương, đích thân chăm sóc hắn, còn chu đáo rót nước, đưa thuốc, Lục Thành An cũng rất vui với sự săn sóc ấy.
Các Lính gác thường lén lút bình luận với nhau: “Ai mà cưới được Moore thì sướng phải biết.”
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ mới đó thôi mà Moore đã làm việc trong Đội đặc chiến Liệp Ưng nửa năm. Chính vì từng được anh chữa trị tinh thần, tất cả Lính gác trong đội ai cũng rất kính trọng Moore.
Cuối năm, các quân đoàn lớn đều được nghỉ, Lục Thành An cũng triệu tập đông đủ đồng đội, dặn dò: “Mọi người bận rộn cả năm rồi, tôi đã xin 7 ngày nghỉ Đông cho đội ta. Mọi người về nhà ăn Tết, nghỉ ngơi ít hôm, đúng ngày 7 tháng 1 trở về đơn vị tập hợp.”
Chẳng mấy khi mới được nghỉ liền bảy ngày, hầu như ai cũng về nhà.
Nhưng Moore không có gia đình, cha mẹ đều đã mất, ở hành tinh Thủ đô cũng không có người thân nào, mấy năm trước, anh luôn ở lại trường làm thí nghiệm trong ngày nghỉ. Giờ tốt nghiệp đại học rồi, anh không thể trở về đó nên dự định sẽ ở lại trong ký túc xá Tháp Trắng qua năm mới một mình.
Lục Thành An quan tâm hỏi thăm: “Moore, ngày nghỉ cậu đi đâu? Có về quê không?”
Moore nói: “Không, về quê tôi cũng không có người thân, ở lại hành tinh Thủ đô thôi.”
Lục Thành An đề nghị: “Hay là cậu về nhà tôi ăn Tết đi? Ở một mình thế chán lắm.”
Moore sửng sốt, vội từ chối: “Thôi thôi, như vậy quấy rầy mọi người.”
Lục Thành An cười nói: “Không sao đâu, chú tôi tốt tính lắm, thím lại là cô giáo của cậu, đợt trước thím còn hỏi thăm tôi về tình hình cậu, quan tâm cậu lắm. Cậu về ăn Tết với nhà tôi đi.”
Moore biết Lục Thành An chỉ coi anh là bạn tốt nên mới mời anh về nhà ăn Tết. Nhưng đến ăn Tết với nhà họ Lục, trong lòng anh không kìm được căng thẳng, cứ cảm giác như về ra mắt gia đình vậy.
“Thế nhé, tết nhất phải đông mới vui, đảm bảo chú thím sẽ rất chào đón cậu.” Lục Thành An quá nhiệt tình, cuối cùng Moore đành đồng ý với lời đề nghị của đối phương.
Buổi tối, Lục Thành An lái xe chở Moore về nhà cùng.
Tướng quân Lục cha, Trưởng khoa Tiêu và Lục Tắc Hiên đều ở nhà. Hiếm lắm mới có dịp cả gia đình quây quần, Lục Thành An chủ động giới thiệu: “Cháu dẫn một người bạn về nhà mình ăn Tết. Đây chính là Moore, Dẫn đường đồng hành của Đội đặc chiến Liệp Ưng.”
Thấy học trò của mình tới, Tiêu Thước tươi cười, chủ động gọi: “Moore, mau lại đây ngồi.”
Moore căng thẳng đặt giỏ quà đang xách lên bàn: “Cô Tiêu, Tướng quân Lục, chúc mừng năm mới.”
Lục Đình Ngự cười tủm tỉm: “Khách sáo thế làm gì, lại còn phải quà cáp?”
Moore đỏ mặt, nói: “Chỉ… Chỉ là ít thực phẩm dinh dưỡng với hoa quả thôi ạ.”
Lần này không phải ra mắt gia đình mà chỉ đến nhà Đội trưởng ăn Tết bằng thân phận bạn bè, Moore không biết nên mang quà gì tới, bèn mua ít đồ ăn để không đi tay không.
Lục Tắc Hiên nhìn Lục Thành An, thắc mắc: “Anh, đây là lần đầu tiên anh đưa đồng đội về nhà ăn Tết nhỉ?”
Lục Thành An cười nói: “Ừ, quê Moore ở xa quá, hành tinh Thủ đô lại không có người thân nên anh đưa cậu ấy về nhà mình.”
Dứt lời, hắn lập tức gọi Moore tới ngồi nói chuyện.
Trưởng khoa Tiêu hỏi thăm Moore: “Làm việc trên phi thuyền nửa năm đã quen chưa?”
Moore đáp: “Ổn lắm ạ, các Lính gác ai cũng phối hợp với em, Đội trưởng Lục cũng rất quan tâm em.”
Tiêu Thước dặn dò: “Hiện tại Đội đặc chiến Liệp Ưng chỉ có mình em là Dẫn đường đồng hành, áp lực công việc sẽ rất lớn. Nếu em có khó khăn gì thì cứ đề cập với Hiệp hội, xem thử Hiệp hội có bố trí thêm trợ thủ cho em được không.”
Moore gật đầu: “Vâng, giờ vẫn ổn, một mình em cũng lo liệu được.”
Lục Thành An tâng bốc: “Thím yên tâm, nền tảng y học của Moore vững lắm, lại thông minh nữa, xử lý các ca bệnh cực thành thạo, các Lính gác trong đội cháu thích cậu ấy lắm luôn.”
Vì có cô giáo trò chuyện cùng, sau vài câu, Moore dần dần bình tĩnh lại.
Ngay sau đó, anh bỗng nghe Tướng quân Lục nói: “Phải rồi, Thành An, mấy hôm trước bà Joseph mới gặp chú, bảo là đã kiểm tra độ phù hợp của cháu với một Dẫn đường cấp S, tỉ lệ cao hơn 90% rất hiếm đấy. Bình thường cháu cứ bận suốt, vừa hay đợt này được nghỉ, có muốn đi gặp người ta không?”
Lục Thành An rất bất đắc dĩ: “Chú, một năm cháu ở trên phi thuyền hơn 300 ngày, làm gì còn thời gian mà yêu đương. Đừng làm lỡ dở người ta thì hơn.”
Lục Đình Ngự nói ý: “Cháu cũng không còn nhỏ nữa, đâu thể cứ độc thân mãi. Lúc trước chú đã hứa với bố cháu sẽ nuôi nấng cháu thật tốt, đương nhiên cũng phải lo cả chuyện chung thân đại sự cho cháu. Dẫn đường bà Joseph làm việc ở Viện Khoa học hành tinh Thủ đô, năm nay 24 tuổi, gia cảnh, dung mạo đều rất khá. Cháu cứ gặp mặt con bé đi, thử xem có ưng không?”
Lục Thành An ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thôi được rồi, nể mặt bà Joseph vậy.”
Bấy giờ Lục Đình Ngự mới mỉm cười hài lòng: “Ừ, để chú nói với bà ấy bố trí cho hai đứa mai gặp nhau.”
Moore ngồi bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai chú cháu, tay lặng lẽ siết chặt lại, cảm giác xót xa dâng lên trong lòng.
Từ lâu anh đã biết mình và Lục Thành An chỉ có thể là bạn bè, đồng đội bởi dù là gia cảnh hay cấp bậc sức mạnh tinh thần, anh và hắn chẳng có gì xứng đôi với nhau. Nhưng giờ chính tai nghe Tướng quân Lục cha giới thiệu đối tượng cho Lục Thành An, anh vẫn cảm thấy rất khổ sở.
Thấy sắc mặt Moore khá tệ, Tiêu Thước liếc nhìn anh bằng ánh mắt băn khoăn nhưng không nói gì.
Dường như Lục Tắc Hiên chẳng hề hứng thú gì với chuyện này, chỉ cúi đầu ăn hoa quả.
Một lát sau, người giúp việc bưng hết thức ăn lên, Tiêu Thước gọi cả nhà cùng vào ăn cơm.
Moore ngồi trong góc, khá câu nệ.
Lục Đình Ngự chủ động nâng ly, tươi cười nói: “Nào, cả nhà cùng nâng ly chào mừng Moore đến ăn với gia đình chúng ta. Chúc mừng năm mới.”
Moore cụng ly cùng mọi người, bầu không khí lễ tết rất vui vẻ nhưng anh biết anh chẳng qua chỉ là một “người ngoài”.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Thành An gọi anh ra vườn cùng đốt pháo hoa.
Những chùm pháo hoa rực rỡ nổ giữa không trung, Moore ngẩng đầu nhìn hoa lửa trên nền trời đêm, tâm trạng trăm mối ngổn ngang.
Trước kia, anh luôn đón Tết một mình, năm nay lại được Lục Thành An kéo về nhà. Tướng quân Lục cha không hề trịch thượng mà lại rất hiền hòa, dễ gần, Trưởng khoa Tiêu câu nào câu nấy đều quan tâm anh hết lòng, Lục Thành An nhiệt tình, chu đáo tiếp thức ăn, rót nước.
Năm mới vốn vui vẻ là thế nhưng vì Tướng quân Lục nói chuyện giới thiệu đối tượng cho Lục Thành An, tâm trạng Moore cứ khó chịu mãi. Có lẽ cảm giác này chính là ghen nhỉ? Nhưng anh lấy tư cách gì mà ghen kia chứ?
Lục Thành An xuề xòa, không hề nhận thấy tâm trạng Moore bất thường. Hẳn ngẩng đầu nhìn lên cao, cười tươi rói: “Tôi thích bắn pháo hoa từ bé, Tết năm nào cũng mua rất nhiều, em trai tôi toàn chê tôi ngớ ngẩn! Thực ra đây chỉ là một nghi thức thôi, hy vọng pháo hoa sẽ xua tan mọi phiền muộn trong năm vừa qua để năm mới được thuận lợi.”
Lục Thành An rất để tâm những chuyện mang tính hình thức thế này. Trước mỗi lần Đội đặc chiến Liệp Ưng xuất phát, hắn luôn gọi cả đội ra chụp ảnh tập thể; Năm mới thì đốt pháo hoa; Bình thường đến sinh nhật của đồng đội hắn cũng chủ động mua bánh kem tới tổ chức cho mọi người trên phi thuyền.
Moore không kìm được mà đắm chìm vào những ấm áp Lục Thành An mang đến. Thế nhưng anh biết rất rõ Lục Thành An không dành cho anh bất cứ tình cảm nào ngoài tình đồng đội. Có lẽ anh chỉ có thể giấu giếm tình yêu này sâu dưới đáy lòng mình?
Moore một bên nhìn sườn mặt Lục Thành An, lặng lẽ giấu kín vẻ mất mát trong đôi mắt.
Trưa hôm sau, Lục Thành An chuẩn bị lái xe đi gặp vị Dẫn đường đã hẹn kia. Moore cũng ngại ở lại nhà họ Lục một mình, bèn nói: “Đội trưởng Lục, tôi về đây.”
Lục Thành An hói: “Cậu về làm gì? Đợt này nghỉ tận 7 ngày, ở chơi thêm mấy hôm đã.”
Moore lắc đầu: “Thế thì phiền lắm.”
Thấy anh cương quyết như thế, Lục Thành An không cố giữ anh nữa: “Thôi được rồi, tôi tiện đường đưa cậu về luôn.”
Trên đường lái xe về Tháp Trắng, Moore tò mò hỏi: “Anh thật sự muốn gặp vị Dẫn đường kia à?”
Lục Thành An đau đầu day huyệt thái dương: “Tôi cũng chẳng muốn đi đâu, nhưng mà bà Joseph nói chuyện này với tôi mấy lần rồi, chú cũng giục mãi nên phải nể mặt người lớn thôi. Gặp một lần, ứng phó cho xong chuyện ấy mà.”
Moore khẽ nói: “Hai người có độ phù hợp cao lắm, biết đâu gặp rồi lại thích thì sao?”
Lục Thành An cười, lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu, tôi chẳng bao giờ tin vào tin yêu sét đánh cả.”
Moore siết chặt bàn tay, hồi trước anh cũng không tin, nhưng quả thực anh đã thích Lục Thành An ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hôm đến Quân đoàn Liệp Ưng trình diện, sau khi gặp Lục Thành An, anh đã nhung nhớ không quên Lính gác này…
Thấy Moore bỗng im bặt, Lục Thành An không khỏi khó hiểu: “Sao thế?”
Moore ho khẽ một tiếng, nói: “Không có gì. Tự nhiên giờ tôi hơi đói, anh hẹn cô ấy đi ăn ở đâu vậy? Hay anh chở tôi tới nhà hàng đó, tôi ăn trưa luôn… Yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy hai người đâu.”
Lục Thành An không nghĩ gì nhiều: “Được, vậy ăn xong tôi lại đưa cậu về.”
Hai người cùng đi xe đến nhà hàng đã hẹn, Moore tìm một bàn ở góc khác, gọi hai món thức ăn.
Một lát sau, Dẫn đường đã hẹn kia tới, Lục Thành An lịch sự chào hỏi cô rồi cùng ngồi xuống đối diện nhau. Cô gái kia mặc một chiếc áo len đỏ, dung mạo xinh xắn, ánh mắt trông rất lanh lợi mỗi khi cười tươi. Cặp đôi trai tài gái sắc trông vô cùng hợp nhau.
Nhìn khung cảnh đó, Moore chỉ cảm thấy rất gai mắt.
Tâm trạng anh rơi xuống tận đáy vực, thỉnh thoảng lại liếc về phía Lục Thành An. Tính cách Đội trưởng Lục vốn cởi mở, nói chuyện với cô gái kia vài câu, dường như hai người đã thoải mái hơn hẳn, cứ vừa nói vừa cười. Moore cúi đầu, gẩy đồ ăn trong đ ĩa mà lòng ngổn ngang.
Thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, chẳng biết bao nhiêu lâu sau, Lục Thành An mới đứng dậy tiễn cô gái.
Cô gái chủ động vươn tay tới, nói: “Cảm ơn Tướng quân Lục đã mời cơm, có cơ hội sẽ gặp lại.”
Lục Thành An cười nói: “Được, lần sau mời tôi nhé.”
Cô gái đáp: “Không thành vấn đề!”
Sau khi cô đi rồi, Lục Thành An quay đi tìm Moore lại phát hiện sắc mặt anh rất tái.
Trông anh như thế, Lục Thành An bỗng lo lo, vội vàng hỏi: “Cậu sao vậy? Bị ốm à?”
Moore miễn cưỡng ép ra một nụ cười: “Không sao, chắc là không quen với hương vị đồ ăn của nhà hàng này.”
Lục Thành An cúi đầu nhìn, phát hiện hai đ ĩa đồ ăn đều còn thừa đến một nửa, cơm cũng chỉ ăn vài thìa, xem ra thực sự không hợp khẩu vị Moore? Lục Thành An quan tâm đề nghị: “Cậu chưa ăn no đúng không? Hay sang nhà hàng khác?”
Moore lắc đầu, đứng dậy: “Không cần đâu, tôi muốn về nghỉ.”
Lục Thành An đành đưa anh về Tháp Trắng.
Suốt dọc đường đi, Moore luôn im lìm, cúi đầu như có tâm sự riêng, sắc mặt thì nhợt nhạt, trông có vẻ rất khó chịu.
Trong ấn tượng của hắn, Moore là một người rất ôn hòa, tốt tính, rốt cuộc là ai đã chọc giận người này?
Lục Thành An đưa anh về ký túc xá với tâm trạng băn khoăn khó hiểu. Nghĩ đến chuyện lúc trưa Moore chẳng ăn được bao nhiêu, Lục Thành An lại lái xe đến cửa hàng gần đó, mua vài món ăn nhẹ bình thường Moore thích ăn định đưa cho anh.