Lục Tắc Hiên muốn thử ghép đôi bằng pheromone Dẫn đường chẳng qua là vì hoài nghi hắn từng ngửi thấy mùi của Dụ Nhiên. Hắn hoàn toàn không ngờ độ phù hợp pheromone của hai người lại cao đến thế. Nói cho đúng, độ phù hợp trên 80% đã là rất cao rồi, lên đến 98% thì thật sự là “một cặp trời sinh”.
Nhưng rốt cuộc hắn cũng hiểu được một chuyện: Tại sao hắn lại nhạy cảm với mùi pheromone Dẫn đường của Dụ Nhiên đến thế.
Mấy năm nay, hắn từng ngửi không ít pheromone Dẫn đường nhưng chỉ ấn tượng với mùi của một mình Dụ Nhiên. Hóa ra hắn lập tức nhận ra khi lại ngửi thấy mùi hương ấy sau năm năm là vì độ phù hợp siêu cao, lên đến 98%, khiến hắn tự động chú ý, ghi nhớ ngay từ lần đầu tiên ngửi thấy pheromone này.
Đó là giác quan tinh tường bẩm sinh của Lính gác luôn luôn tìm kiếm Dẫn đường phù hợp với mình theo bản năng.
Dẫn đường từng lướt qua hắn trong vũ hội tốt nghiệp năm năm trước chính là Dụ Nhiên ư?
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nếu đúng như thế thì tất cả những gì Dụ Nhiên nói đều là giả, thậm chí ngay đến tuổi 18 của cậu cũng không thật!
Lục Tắc Hiên ngoảnh lại, nhìn về phía Dụ Nhiên. Hiển nhiên, đối phương khá sốc trước mức độ phù hợp cao như vậy. Nét mặt cậu rất hoang mang, trông vừa ngỡ ngàng, vừa luống cuống.
Lúc này, Dụ Nhiên luôn bình tĩnh cũng thấy rối. Cậu phải cố gắng lắm mới duy trì được vẻ ngơ ngác trên mặt, không để ai thấy được sự cáu kỉnh của mình. Cáo trắng nhỏ cũng phối hợp với chủ nhân, cuộn người thành một quả bóng lông, trốn ra sau lưng.
Độ phù hợp về sức mạnh tinh thần có thể làm giả vì cậu có hai thực thể tinh thần, có thể che giấu một nửa thực lực bằng cách chỉ thả cáo trắng nhỏ ra diễn. Nhưng pheromone Dẫn đường thì không làm giả được. Pheromone tồn tại trong máu của Dẫn đường, dù rút hết máu trong người, thay mới hoàn toàn thì những tế bào máu mới được tạo ra vẫn sẽ mang mùi pheromone Dẫn đường riêng biệt.
Mức độ phù hợp 98%, một đôi trời sinh hiếm có khó tìm.
Lục Tắc Hiên vốn không tin lai lịch của cậu, giờ thì càng khó hơn rồi.
Trung tâm Ghép đôi chỉ đóng vai trò trung gian giới thiệu, mức độ phù hợp cũng chỉ là một thông số để tham khảo, Hiệp hội Dẫn đường cũng không thể bắt ép hai người yêu đương. Cụ thể có muốn đến với nhau không vẫn là do ý kiến cá nhân của Lính gác và Dẫn đường.
Đương nhiên, Dụ Nhiên có thể từ chối Lục Tắc Hiên.
Nhưng độ phù hợp 98% siêu cao, Lục Tắc Hiên lại là Lính gác cực kỳ xuất sắc, còn từng cứu mạng Dụ Nhiên, nếu bây giờ từ chối thẳng, chắc chắn chỉ khiến Lục Tắc Hiên càng nghi ngờ cậu thêm.
Dụ Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, đúng lúc chạm phải ánh mắt khó đoán của Lục Tắc Hiên.
Chim ưng đậu trên vai hắn cũng nhìn Dụ Nhiên đầy tò mò như muốn hỏi: Rồi cậu định làm gì đây?
Đúng là một tên Lính gác đáng ghét.
Dụ Nhiên thở sâu, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng. Nhoáng cái, hai má cậu đã đỏ lên, cậu cúi đầu, ngượng ngùng lên tiếng: “Cảm ơn Tướng quân đã coi trọng em. Nhưng em mới 18 tuổi, vẫn muốn đi học tiếp, hơn nữa em cũng chưa chuẩn bị tinh thần cho việc lập gia đình…” Giọng cậu còn run lên vì căng thẳng trong lúc nói chuyện: “Chi bằng, chờ sau khi em tốt nghiệp Viện Thánh rồi cân nhắc chuyện này, ngài thấy vậy có được không?”
Đối diện hắn, cậu cúi gục đầu, ngón tay bồn chồn đan vào nhau, trông vừa đáng thương vừa bất lực. Dù là ngữ điệu, động tác, thần thái đều cực kỳ đúng với phản ứng khi gặp được Lính gác có độ phù hợp vô cùng cao của một Dẫn đường 18 tuổi. Lời cậu nói cũng không bắt bẻ được gì, dù sao cậu cũng nhỏ tuổi, lại chưa học tập trong Viện Thánh, giờ mà yêu đương quả thật không phù hợp.
Rất giỏi dùng kế hoãn binh.
Lục Tắc Hiên mỉm cười, gật đầu thông cảm: “Được rồi, quả thật em vẫn còn nhỏ. Yên tâm, tôi sẽ không cản em tới Viện Thánh học tập.”
Dụ Nhiên thầm thở phào một hơi. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thế nhưng, ngay sau đó, cậu lại nghe Lục Tắc Hiên nói tiếp: “Tôi sẽ thường xuyên tới thăm em.”
Dụ Nhiên: “…”
Cái đồ dai như đỉa nhà anh!
Cuối cùng bà Joseph cũng hoàn hồn.
Bà nhìn sang phía Dụ Nhiên, phát hiện hai má cậu đỏ bừng, cúi đầu ngượng ngùng với Lục Tắc Hiên còn Lục Tắc Hiên đang nhìn cậu bằng vẻ ôn hòa.
Cũng phải công nhận, chiều cao, ngoại hình của cả hai người quá đẹp đôi.
Bà Joseph đi đến bên cạnh Dụ Nhiên với tâm trạng khó xử. Bà bình tĩnh chắn phía trước Dụ Nhiên, nhìn Lục Tắc Hiên, nói: “Tướng quân, Dụ Nhiên vẫn còn nhỏ. Vả lại, cậu cũng biết rồi, cậu ấy mới thức tỉnh thành Dẫn đường tháng trước thôi, còn chưa được học kiến thức cơ bản ở Viện Thánh, không biết cách khống chế sức mạnh tinh thần.”
Lục Tắc Hiên thản nhiên đáp: “Tôi biết, tôi sẽ không can thiệp vào việc học tập của em ấy.”
Bà Joseph cười, nói: “Vậy nếu không còn việc gì khác thì tôi đưa Nhiên Nhiên tới Viện Thánh báo danh trước?”
Lục Tắc Hiên: “Được, tôi hộ tống hai người.”
Bà Joseph dẫn Dụ Nhiên lên xe bay của Hiệp hội Dẫn đường, Lục Tắc Hiên lái xe theo sau hộ tống.
Trên xe, bà Joseph ngồi đối diện Dụ Nhiên, thở dài, nhìn cậu hỏi khẽ: “Nhiên Nhiên, cháu có thiện cảm với Lục Tắc Hiên không? Nếu cháu không thích cậu ta thì không cần làm khó mình đâu. Dù cháu từ chối thẳng, cậu ta cũng không gây khó dễ được.”
Đương nhiên Dụ Nhiên biết Dẫn đường có thể từ chối đề nghị đến với nhau của Lính gác. Dù sao số lượng Dẫn đường cũng rất ít ỏi, có rất nhiều cơ hội lựa chọn. Nhưng vấn đề giữa cậu và Lục Tắc Hiên không đơn giản như vậy. Lục Tắc Hiên chủ động đề nghị thử ghép đôi không phải vì yêu đương mất não, nhìn trúng Dẫn đường cấp C nhỏ nhoi như cậu. Hiển nhiên, vị Lính gác này đang mượn cớ tiếp cận, thăm dò lai lịch của cậu.
Nếu Dụ Nhiên từ chối, Lục Tắc Hiên sẽ tiếp tục nghĩ cách khác để điều tra.
Còn không bằng biết thời biết thế, để Lục Tắc Hiên mau mau dẹp bỏ nghi ngờ.
Dụ Nhiên nhìn chiếc xe đi theo phía sau, gãi đầu: “Bà ạ, cháu không có kinh nghiệm yêu đương, không biết “thích” là cảm giác thế nào. Nhưng cháu cũng không ghét Tướng quân Lục. Ngài ấy là một quân nhân rất chính trực, hơn nữa còn từng cứu mạng cháu. Nếu mức độ phù hợp của cháu với ngài ấy cao như vậy, cháu nghĩ… Chi bằng chờ sau khi tốt nghiệp thì thử hẹn hò với ngài ấy xem sao?”
Lính gác cấp S có thính giác phát triển đến mức cao nhất, dễ dàng nghe được cuộc đối thoại giữa cậu và bà Joseph.
Câu trả lời này chắc rất đúng vai “cậu Dẫn đường nhỏ tuổi ngây thơ” nhỉ?
Bởi vì đối phương đã cứu mình nên trong lòng có chút tôn kính. Lại vì độ phù hợp cao nên thấp thỏm muốn thử một lần.
Quả nhiên, bà Joseph mỉm cười, vỗ vai cậu không chút hoài nghi: “Thử thôi cũng được. Nếu cuối cùng cháu và cậu ta thật sự thành đôi thì cũng coi như tôi được làm chứng cho một mối duyên.” Bà ngừng một lát rồi nói tiếp: “Phải rồi, cháu có biết về bối cảnh gia đình Lục Tắc Hiên không?”
Dụ Nhiên lắc đầu: “Cháu không rõ lắm, chỉ biết ngài ấy là Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng thôi.”
Bà Joseph giới thiệu: “Cha cậu ta tên Lục Đình Ngự, là thượng tướng cấp ba sao của Liên bang, Lính gác cấp S có thực thể tinh thần là đại bàng vàng. Mẹ cậu ta tên Tiêu Thước, là trưởng khoa Y hệ Dẫn đường của Học viện Quân sự số 1 Liên bang, Dẫn đường cấp S có thực thể tinh thần là chim sẻ đỏ tinh khôn. Cha mẹ cậu ta đều rất dễ gần, Tướng quân Lục cha tính tình hiền hòa, lần nào gặp tôi cũng giục tôi giới thiệu người yêu cho con trai ông ấy. Trưởng khoa Tiêu là một người rất điềm tĩnh, đào tạo ra khá nhiều sinh viên ngành y xuất sắc. Moore mà cháu gặp khi trước cũng là học trò của bà ấy.”
Dụ Nhiên đăm chiêu. Cha mẹ Lục Tắc Hiên đều là Lính gác và Dẫn đường cấp S, thực thể tinh thần của cha là loài chim săn mồi, của mẹ lại là chim tinh khôn. Hai người cùng mạnh kết hợp với nhau, sinh ra Lục Tắc Hiên với thực thể tinh thần là vua của bầu trời: Chim ưng.
Chim ưng bẩm sinh nhạy bén, Lục Tắc Hiên còn tiến hóa được năng lực bay lượn cộng hưởng với thực thể tinh thần. Gặp phải Lính gác cấp S này đúng là sẽ mang đến không ít phiền toái cho nhiệm vụ tiếp theo của cậu. Phải cẩn thận dàn xếp chu toàn với hắn mới được, tốt nhất là tránh chạm mặt cha mẹ hắn, hai vị phụ huynh kia cũng không dễ chọc.
Cảnh vật ngoài cửa sổ càng lúc càng quen hơn.
Sau nửa tiếng, cuối cùng xe cũng tới Viện Thánh.
Lục Tắc Hiên xuống xe, lịch thiệp đỡ bà Joseph và Dụ Nhiên xuống.
Dụ Nhiên tò mò nhìn kiến trúc trước mặt. Viện Thánh là nơi phụ trách giáo dục vỡ lòng cho Lính gác và Dẫn đường. Nơi này nằm ở vùng ngoại thành của hành tinh Thủ đô, trong phạm vi bán kính 2km không có cư dân sinh sống, xung quanh toàn là cây xanh, như một khu vườn địa đàng thanh tịnh, đẹp đẽ.
Vì còn quá nhỏ, Dẫn đường thức tỉnh sớm thường không hiểu được những thứ như “sức mạnh tinh thần” nên rất dễ bị thương; Lính gác cũng tương tự, càng nhỏ tuổi càng dễ bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, gây rối loạn tinh thần. Vậy nên, những Dẫn đường lớn tuổi hơn sẽ tạo lá chắn tinh thần cho những đứa trẻ tiến hóa này, tạm thời khóa năng lực của chúng lại cho đến 13 tuổi mới mở ra.
13 tuổi cũng chính là tuổi nhập học tiêu chuẩn của Viện Thánh, tương ứng với giai đoạn trung học cơ sở của người bình thường.
Lính gác và Dẫn đường 13 tuổi sẽ học trong Viện Thánh với thời gian tối đa là 2 năm. Thời gian học thực tế còn phải xem tố chất từng người, ai có năng khiếu vượt trội sẽ học xong nhanh hơn.
Sau khi tốt nghiệp Viện Thánh, Lính gác và Dẫn đường sẽ lựa chọn ngành nghề yêu thích để tiếp tục học lên cao hơn. Họ không tham gia kỳ thi đại học bình thường của Liên bang mà sẽ tham dự kỳ thi vào các Học viện chuyên nghiệp dành riêng cho Lính gác và Dẫn đường. Nội dung thi cũng không phải các môn văn hóa thông thường của học sinh trung học mà là rất nhiều bài kiểm tra liên quan đến sức mạnh tinh thần của Dẫn đường và thể lực, giác quan của Lính gác.
Sau khi vào Đại học, họ sẽ học các thêm môn văn hóa với thời gian thông thường là 5 năm.
Lục Tắc Hiên nhìn về ngôi trường dạy những kiến thức đầu đời này, năm đó, hắn vào Viện Thánh học khi vừa đủ 13 tuổi. Vì là Lính gác cấp S có thiên phú xuất chúng, năng lực lĩnh hội vượt trội, khả năng kiểm soát các giác quan và thể lực cực kỳ ưu tú, hắn đã hoàn thành toàn bộ chương trình học của Viện Thánh chỉ trong 3 tháng ngắn ngủi, tốt nghiệp khi chưa đầy 14 tuổi.
Nếu hắn nhớ không nhầm, năm đó cũng có một học sinh Dẫn đường vô cùng xuất sắc, cũng tốt nghiệp Viện Thánh sau 3 tháng nhập học. Chỉ có điều, ở Viện Thánh, Lính gác và Dẫn đường bị tách riêng ra, giữa Học viện Dẫn đường và Học viện Lính gác có một bức tường rất cao chắn giữa, cấm hai bên tiếp xúc với nhau.
Rốt cuộc Dẫn đường kia trông ra sao, sau này đi đâu, Lục Tắc Hiên không hề biết, chẳng qua là nghe được vài lời đồn.Thế nhưng, ngay sau đó, cậu lại nghe Lục Tắc Hiên nói tiếp: “Tôi sẽ thường xuyên tới thăm em.”
Ký ức ấy bỗng nhiên lóe lên khiến Lục Tắc Hiên hơi nhíu mày. Hắn thôi nghĩ về chuyện đó, nhìn Dụ Nhiên, nói: “Đừng lo, tuy em thức tỉnh khá muộn nhưng cũng có cái tốt. Chương trình học của Viện Thánh khá khó hiểu đối với trẻ 13 tuổi. Em đã 18 tuổi, hoàn thành chương trình học phổ thông của người bình thường, chắc hẳn sẽ dễ tiếp thu những kiến thức này hơn.”
Dụ Nhiên tin tưởng gật đầu: “Vâng, em sẽ học hành chăm chỉ.”
Lục Tắc Hiên nói: “Vậy chúc em luôn thuận lợi, tôi sẽ dành thời gian tới thăm em.” Hắn ngừng một chút rồi tiếp tục: “Phải rồi, tôi và em lưu số nhau lại để tiện liên lạc nhé.”
Dù Dụ Nhiên rất không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn mở thiết bị truyền tin, lưu số Lục Tắc Hiên lại. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lục Tắc Hiên đi rồi, bà Joseph dẫn Dụ Nhiên vào Viện Thánh.
Mấy hôm nay vẫn đang trong thời gian nghỉ Tết của Viện Thánh. Học viện Dẫn đường không có ai, yên tĩnh hệt như một giáo đường.
Hai bên hành lang tường sơn trắng phau là những ô cửa kính với hoa văn tinh xảo, phần mái che được thiết kế như dải ngân hà uốn lượn, rực rỡ. Sân chính có đài phun nước cỡ lớn; Trên tòa nhà cao tầng phía xa là chiếc đồng hồ sẽ phát ra tiếng chuông êm tai vang khắp Học viện, nhắc nhở học sinh vào lớp đúng giờ.
Đây chính là nơi bắt đầu giấc mơ của mọi Dẫn đường.
Dù tương lai có đi theo ngành nghề nào, có trải qua bao nhiêu chuyện, chỉ cần trở về đây, họ đều nhớ lại người thầy, người cô đầu tiên dạy họ cách sử dụng sức mạnh tinh thần, nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên bản thân sử dụng tua ý thức thành công… Mọi thứ đều mới mẻ, kỳ diệu và xúc động.
Bọn họ là Dẫn đường, là những người tiến hóa ưu tú nhất.
Chỉ có họ mới khống chế được sức mạnh thần bí của thế giới tinh thần.
Bà Joseph đi đằng trước, không hề phát hiện ra thiếu niên theo sau mình nãy giờ luôn cúi đầu suy nghĩ như đang chìm trong hồi tưởng.