Sau khi tốt nghiệp, Lục Tắc Hiên chính thức gia nhập Đội đặc chiến Liệp Ưng theo sự sắp xếp của cha. Đội trưởng Đội đặc chiến là anh họ Lục Thành An của cậu, Lục Tắc Hiên sẽ đi theo anh học hỏi kinh nghiệm vài năm.
Tạ Nhiên tới Quân đoàn Ánh Sao trình diện, Tướng quân Tạ Hi muốn con trai theo Đường Sách tích lũy kinh nghiệm ở Trại Trinh sát một thời gian trước. Bà dự định sẽ lập ra một Đội đặc chiến gồm toàn Dẫn đường, tương lai sẽ giao chức vị đội trưởng cho Tạ Nhiên.
Nơi đóng trú của mỗi quân đoàn trong Liên bang cách khá xa nhau, Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên thường xuyên đi làm nhiệm vụ cùng quân đoàn, cơ hội gặp nhau càng ngày càng ít nhưng hai cậu vẫn duy trì liên lạc. Đương nhiên, các cậu chỉ có thể giấu cha mẹ, đồng đội lén lút nhắn tin cho nhau, kể nhau biết tình hình gần đây của mình.
Đây không những là “yêu đương vụng trộm” mà còn là “yêu xa”, cực kỳ thử thách lòng quyết tâm của đôi bên. Nhưng hai cậu luôn tin tưởng đối phương sẽ kiên trì được. Nếu đã nhận định chắc chắn chỉ có thể là đối phương, vậy thì phải cùng nhau vun đắp. Chung quy ắt sẽ có một ngày tình cảm ấy thấy được trăng sáng khi mây tan.
Tối đó, Lục Tắc Hiên bỗng nhận được tin nhắn của Tạ Nhiên: “Tắc Hiên, tớ sắp phải đến chòm sao Thời Chung chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, không biết bao giờ mới về. Đến lúc tớ trở lại hành tinh Thủ đô, nếu cậu cũng đang ở đó thì chúng mình tìm cơ hội gặp nhau nhé.”
Chòm sao Thời Chung nằm ở một góc cực kỳ xa xôi của thiên cầu Nam, hiện chưa có tài liệu nào ghi chép thông tin về khu vực đó. Đọc được tin nhắn ấy, Lục Tắc Hiên lập tức trả lời: “Nhớ cẩn thận, tôi chờ cậu trở về.”
Vừa gửi tin nhắn đi, lệnh triệu tập khẩn cấp của Đội đặc chiến bỗng vang lên bên tai. Lục Tắc Hiên nhanh chóng thay đồ, chạy tới cầu thang dẫn lên phi thuyền. Lục Thành An lướt mắt nhìn mọi người, cất cao giọng nói: “Nhận được nhiệm vụ khẩn cấp của Tháp Trắng, lập tức xuất phát đến thiên hà Nam Thập Tự điều tra vụ khu ô nhiễm lan rộng.”
Tại trạm vũ trụ hành tinh Thủ đô, chiến hạm Ánh Sao vừa cất cánh. Lần này, Tướng quân Tạ Hi đích thân ra trận, Đường Sách dẫn đầu Trại Trinh sát, Giáo sư Tần Lạc cùng đồng hành cùng đội. Ông đại diện cho Viện Khoa học Trung ương Liên bang tới chòm sao Thời Chung thu thập mẫu vật sinh vật vũ trụ.
Bên trong phòng chỉ huy, Tạ Hi bình tĩnh ra lệnh: “Chúng ta có rất ít thông tin về thiên hà Thời Chung, hành tinh chúng ta sẽ đáp xuống có đại dương bao phủ 60% diện tích về mặt. Sau khi tới nơi, Đường Sách, cậu dẫn vài thành viên có thực thể tinh thần thuộc loài cá đi trinh sát, tận dụng thật tốt khả năng bơi lặn và tàng hình, đừng kinh động đến sinh vật vũ trụ sống dưới biển nếu có.”
Đường Sách đáp rất rõ ràng: “Rõ thưa Tướng quân!”
Tạ Hi nhìn sang phía con trai, nói: “Tạ Nhiên, cậu cũng có khả năng tàng hình, đi theo hỗ trợ Thiếu tá Đường Sách.”
Tạ Nhiên đưa tay thực hiện một động tác chào chuẩn kiểu quân đội với mẹ: “Rõ!”
Sau khi kết thúc cuộc họp, Tạ Hi cho cấp dưới trở về vị trí, Tần Lạc tiến đến bên cạnh vợ mình, nói: “Nhiên Nhiên vừa tốt nghiệp Học viện Quân sự, em để con đi theo Đường Sách làm nhiệm vụ trinh sát liệu có nguy hiểm quá không?”
Tạ Hi nói rất bình tĩnh: “Con còn nhỏ nên mới phải rèn luyện nhiều. Khả năng tấn công và tàng hình của cáo lửa đều rất xuất sắc, em tin con sẽ ứng phó được. Sao, anh lo à?”
Tần Lạc nhíu mày, nói: “Anh cứ có dự cảm không tốt. Có lẽ nhiệm vụ lần này sẽ không thuận lợi đâu, nhất định phải cẩn thận.”
Thiên phú dự cảm của Dẫn đường đôi khi sẽ cảm nhận được nguy hiểm từ sớm. Tạ Hi suy nghĩ một lát, bèn nói: “Anh nói đúng, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Em đi kiểm tra các bộ phận xem có gì sơ xuất không.”
Hành trình đến chòm sao Thời Chung rất dài. Tạ Nhiên mới tới Quân đoàn Ánh Sao không lâu nhưng mọi người đều biết cậu là con trai của Tướng quân Tạ Hi, ai cũng rất thân thiện với cậu. Lúc này, cậu đang ngồi ở ghế nghỉ, thích thú nghe Đường Sách kể lại một vài nhiệm vụ mạo hiểm từng thực hiện.
Khi đi ngang qua, Tạ Hi liếc nhìn cậu một cái, khóe môi hơi cong lên. Nhiên Nhiên đã trưởng thành rồi, với thành tích tốt nghiệp Học viện Quân sự bằng số điểm tuyệt đối, bà tin chỉ cần rèn luyện thêm đôi ba năm, chắc chắn con trai sẽ trở thành một tướng quân cực kỳ xuất sắc, có thể hỗ trợ bà quản lý tốt Quân đoàn Ánh Sao.
Tạ Nhiên vẫn luôn là cậu con trai khiến bà tự hào, cũng là người thừa kế Quân đoàn Ánh Sao phù hợp nhất.
Cùng lúc đó, trên phi thuyền của Đội đặc chiến Liệp Ưng, Lục Thành An đang tổ chức cuộc thi đấu đối kháng cho các Lính gác luyện tập.
Lục Thành An là một vị đội trưởng tính cách cởi mở, dưới sự lôi kéo của hắn, bầu không khí trong Đội đặc chiến Liệp Ưng lúc nào cũng náo nhiệt, giàu sức sống. Trên đường đi làm nhiệm vụ, mọi người luôn luyện tập võ thuật, tổ chức giao đấu luận bàn với nhau. Mỗi tội từ khi Lục Tắc Hiên gia nhập, chẳng ai đánh thắng được cậu.
***
Vài giờ trôi qua nhanh như chớp, phi thuyền Liệp Ưng đã sắp tới thiên hà Nam Tam Giác.
Nơi này có một điểm chuyển tiếp không gian có thể đi tới nhiều thiên hà khác nhau thuộc thiên cầu Nam.
Nhưng ngay khi Đội đặc chiến chuẩn bị thực hiện bước nhảy tới chòm sao Nam Tam Giác, ánh lửa chói mắt chợt bùng lên ở phía xa.
Lục Thành An cau mày, nói: “Lập tức báo cáo thông tin quan sát được.”
Kính quan sát trí tuệ nhân tạo của phi thuyền Liệp Ưng nhanh chóng chiếu hình ảnh đang diễn ra phía trước lên màn hình thực tế ảo. Lục Tắc Hiên nhìn thấy biểu tượng nổi bật trong đó, tim bỗng thắt lại: “Là chiến hạm chủ của Quân đoàn Ánh Sao, họ bị cướp vũ trụ bao vây!”
Lục Thành An cau mày: “Quân đoàn Ánh Sao cũng làm nhiệm vụ ở đây? Đám tàu chi3n kia hẳn là một băng cướp vũ trụ.”
Trong hình chiếu, những chiếc tàu chi3n cỡ nhỏ đang vây chi chít quanh một chiến hạm chủ. Trên những chiếc tàu chi3n kia là biểu tượng rất lạ, không thuộc bất kỳ tổ chức chính quy nào của Liên bang, chắc chắn là lũ cướp vũ trụ.
Lúc này, chiến hạm Ánh Sao đã bị cướp vũ trụ vây chặt, Đường Sách đang dẫn dắt các chiến sĩ thuộc Trại Trinh sát liều chết chiến đấu với chúng.
Lục Tắc Hiên siết chặt nắm tay. Ánh lửa liên tục bùng lên trong hình chiếu, tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt. Chắc chắn Tạ Nhiên cũng đang ở trên chiến hạm của Quân đoàn Ánh Sao. Nơi này chính là điểm chuyển tiếp tốt nhất để tới được chòm sao Thời Chung, khớp với đích đến của nhiệm vụ Tạ Nhiên kể.
Lục Tắc Hiên nói: “Anh, bọn cướp vũ trụ kia đông lắm, chúng ta phải giúp họ!”
Lục Thành An nhíu mày, không có mệnh lệnh từ Tháp Trắng, đáng lý ra không được can dự vào chuyện của quân đoàn khác. Nhưng mọi người đều là chiến sĩ Liên bang, hiệp trợ nhau trong lúc hiểm nguy là chuyện nên làm. Thấy chiến hữu gặp nạn, sao có thể thờ ơ mặc kệ?
Lục Thành An nhìn cậu em trai, nhanh chóng quyết định: “Được, Tắc Hiên, lập tức dẫn quân tìm cách hỗ trợ chiến hạm Ánh Sao!”
Lục Tắc Hiên điểm danh vài đồng đội nhanh như chớp, lái tàu chi3n vọt ra ngoài từ cửa phi thuyền.
Lúc này, Tạ Nhiên cũng đang lái tàu chi3n yểm trợ cho Thiếu tá Đường Sách, nhanh chóng bay xuyên qua vòng vây của cướp vũ trụ.
Đột nhiên, một quả pháo điện từ bỗng nổ tung phía sau lũ cướp, ánh lửa sáng rực bùng lên. Tiếp đó, mấy chục chiếc tàu chi3n màu đen phá tan trận hình của bọn cướp vũ trụ từ sau lưng, lao thẳng vào chiến trường tên bắn.
Trên chiến hạm chủ Ánh Sao, một gương mặt trẻ tuổi xuất hiện giữa màn hình: “Thiếu tướng Lục Thành An, Đội trưởng Đội đặc chiến Liệp Ưng xin được kết nối.”
Tạ Hi lập tức nhận tín hiệu liên lạc.
Lục Thành An nói: “Tướng quân Tạ, Đội đặc chiến Liệp Ưng đã tới hỗ trợ, tập kích bất ngờ từ phía Đông Nam.”
Tạ Hi đưa tay chào kiểu quân đội: “Cảm ơn Thiếu tướng Lục cứu viện.”
Bà lập tức ra lệnh thông qua tai nghe không dây: “Mọi người, lập tức di chuyển phá vòng vây ở phía Tây Nam, đánh ra lỗ hổng bằng tốc độ nhanh nhất!”
Cướp vũ trụ bị tập kích bất ngờ từ sau lưng, trận hình đã rối loạn. Nhận được lệnh, Đường Sách lập tức chớp thời cơ mở đường từ bên hông.
Có sự hỗ trợ từ Đội đặc chiến Liệp Ưng, Quân đoàn Ánh Sao phản kích toàn diện, thế trận của băng cướp bị xé tan, rất nhiều tàu chi3n của chúng bị bắn nổ, trôi nổi khắp khoảng không vũ trụ xung quanh.
Lục Tắc Hiên lái tàu chi3n lao thẳng vào giữa vòng vây, hội hợp với chiến hạm của Quân đoàn Ánh Sao.
Đột nhiên, giống như có linh tính, cậu ngoảnh đầu sang, trông thấy một chiếc tàu chi3n khác lướt qua ngay bên cạnh mình.
Người mặc quân phục, nét mặt bình tình trong khoang điều khiển của tàu chi3n chính là Tạ Nhiên cậu nhung nhớ khôn nguôi.
Từ sau khi giãi bày toàn bộ tâm ý trong buổi vũ hội tốt nghiệp, hai cậu vẫn chưa lần nào được gặp lại nhau. Không ngờ cảnh tượng khi tương ngộ lại là như thế này, hai chiếc tàu chi3n lướt qua, ánh mắt lập tức chạm nhau khiến trong lòng cả hai đồng loạt dâng lên cảm giác vui sướng vô cùng.
Là cậu ấy!
Tạ Nhiên bẻ một đường cua đẹp mắt giữa vũ trụ, lái tàu chi3n quay lại bên cạnh Lục Tắc Hiên.
Hai người lần nữa liếc nhìn nhau qua cửa sổ mạn tàu, cùng nở nụ cười.
Hai chiếc tàu chi3n bay song song nhau, tuy không thể nói chuyện nhưng giây phút ngắn ngủi được trông thấy nhau trên chiến trường còn hơn ngàn vạn lời nói.
Lũ cướp vũ trụ thù hằn các quân đoàn của Liên bang không phải chuyện mới diễn ra, lần này bọn chúng bao vây tập kích Quân đoàn Ánh Sao chính là để báo thù. Không ngờ Đội đặc chiến Liệp Ưng đúng lúc đi ngang qua đây, kịp thời cứu viện, phá hỏng kế hoạch của bọn chúng.
“Rút!” Mệnh lệnh được đưa ra, lũ cướp vũ trụ bắt đầu rút lui nhanh như chớp.
Tạ Nhiên vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng, ngờ đâu ngay lúc này, một quả pháo định vị đột nhiên lao thẳng về phía tàu chi3n của cậu.
Lục Tắc Hiên nhận ra chuyện này rất nhanh, không kìm được mà hét lớn: “Nhiên Nhiên, cẩn thận!”
Pháo định vị sẽ khóa chặt mục tiêu bị nhắm đến. Lúc này, hai cậu đang bay giữa đội quân, một khi pháo định vị bắn trúng, rất nhiều chiến sĩ khác cũng sẽ hy sinh. Gần như đồng thời, hai cậu ăn ý lái tàu chi3n tránh đi theo hai hướng trái phải, lao ra khỏi vòng vây.
Chỉ cần tốc độ đủ nhanh để cắt đuôi được pháo định vị hoặc bắn nổ nó bằng hỏa lực của mình là sẽ giải quyết được.
Năm đó, khi còn học tại Học viện Quân sự, hai cậu thường xuyên luyện tập điều khiển tàu chi3n cùng nhau, lúc này, tuy là lần đầu tiên thực sự phối hợp tác chiến nhưng mức độ ăn ý đã vượt xa người thường. Tạ Nhiên bay sang trái, Lục Tắc Hiên bay sang phải, hai người cùng điều khiển phi thuyền tiến thẳng về phía trước, dẫn pháo định vị rời xa khỏi đồng đội bằng tốc độ cực nhanh.
Lục Tắc Hiên ngắm bắn quả pháo đang đuổi theo Tạ Nhiên, thầm nói trong lòng: “Nhiên Nhiên, chếch sang phải 15 độ, tôi sẽ giải quyết nó.”
Tuy Tạ Nhiên không nghe được điều Lục Tắc Hiên nói nhưng lại hành động đúng như cậu dự đoán.
Cậu điều khiển tàu chi3n lao nhanh trong vũ trụ, đánh lái nhẹ một cú cực kỳ mượt khiến quả pháo định vị đang đuổi theo lệch khỏi quỹ đạo 15 độ, vừa vặn tiến vào tầm bắn của Lục Tắc Hiên. Tạ Nhiên nói trong lòng: “Giao cho cậu!”
Quả nhiên, Lục Tắc Hiên ấn nút khai hỏa.
“Đoàng!”
Bom mini do tàu chi3n b ắn ra trúng phóc quả pháo định vị.
Ánh lửa đẹp mắt bùng lên từ quả pháo định vị đã bị bắn nổ sau lưng, Tạ Nhiên lái tàu chi3n lao ra khỏi vùng khói lửa như tên bắn.
Hợp tác thoát thân, một phen hú vía.
Tạ Nhiên và Lục Tắc Hiên liếc nhìn nhau qua tấm kính, đáy lòng cùng thở phào một hơi. Kỹ thuật lái tàu chi3n của Tạ Nhiên đều do chính Lục Tắc Hiên dạy mà nên, may mà hai cậu vẫn rất ăn ý, không bị lũ cướp kia bẫy chết.
Đúng lúc này, mệnh lệnh từ mẹ bình tĩnh vang lên trong tai nghe của Tạ Nhiên: “Phát hiện lỗ sâu vũ trụ ở phía trước, mọi người lập tức trở về chiến hạm chủ!”
Trong tai nghe của Lục Tắc Hiên lại là tiếng gào lên của anh trai: “Tắc Hiên, đằng trước có lỗ sâu, mau quay về cho anh!”
Lỗ sâu vũ trụ?
Còn chưa kịp phản ứng, Tạ Nhiên đã bị một lực hút mạnh kéo tuột vào vùng tối mò.
Để tránh pháo định vị nổ khiến chiến hữu khác bị thương, vừa rồi hai cậu đã phối hợp lái tàu chi3n đi rất xa. Không ngờ thoát được tập kích từ pháo định vị thì lại tới nhầm khu vực gần lỗ sâu vũ trụ không xác định.
Lực hút của lỗ sâu khiến thân tàu chi3n chao đảo dữ dội, tầm nhìn của Tạ Nhiên quay cuồng. Cậu ngoảnh lại, bất ngờ trông thấy một chiếc tàu chi3n quen thuộc đang lao về phía mình. Tim Tạ Nhiên như sắp vỡ tung, cậu hét lớn: “Lục Tắc Hiên, cậu điên rồi! Cậu lao vào đây làm gì?”
Cậu biết Lục Tắc Hiên chẳng thể nghe được điều cậu nói.
Lúc này, lòng Lục Tắc Hiên tràn ngập lo lắng. Cậu tận mắt chứng kiến Nhiên Nhiên bị lỗ sâu hút vào, ngay khoảnh khắc ấy, cậu hành động còn nhanh hơn cả tư duy, gần như lao theo ngay lập tức không chút do dự, tung móc kéo ra níu chặt lấy đuôi cánh của chiếc tàu chi3n Tạ Nhiên đang lái.
Lục Tắc Hiên quay đầu tàu chi3n, tăng tốc tối đa lao về phía trước, muốn kéo Tạ Nhiên ra khỏi lỗ sâu.
Nhưng cậu vẫn chậm một giây.
Tạ Nhiên đã bị hút vào trong, động cơ tàu chi3n làm sao địch nổi lỗ sâu vũ trụ khổng lồ?
Cậu không những không kéo được Tạ Nhiên ra mà còn bị tàu chi3n của Tạ Nhiên lôi ngược vào trong lỗ sâu.
Hai chiếc tàu chi3n quay cuồng giữa lỗ sâu tăm tối.
Lục Tắc Hiên lập tức mở lồ ng phòng ngự, cậu nhìn chiếc tàu chi3n đang liên tục rơi xuống phía trước và những mảnh xác kim loại trôi nổi trong dòng khí xung quanh, ngón tay siết chặt lấy cần điều khiển, giọng khản đặc: “Nhiên Nhiên… Không ngờ lần gặp lại nhau sau khi tốt nghiệp lại là như thế này.”
Tạ Nhiên ngoảnh lại nhìn Lục Tắc Hiên, hốc mắt cay sè, thầm nói trong lòng: “Tắc Hiên, chúng ta sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, xem ra cũng sẽ cùng chết vào hôm nay…”
Lệ nóng ngân ngấn trong mắt Lục Tắc Hiên, cậu khẽ nói: “Được chết cùng cậu cũng không tệ.”
Thời gian vài phút mà dài như cả thế kỷ đã trôi qua.
Hai người đều đã sẵn sàng đối mặt với cái chết.
Không ngờ phía dưới lỗ sâu lại có một cửa ra.
Lỗ sâu khổng lồ “nhổ” hai chiếc tàu chi3n ra ngoài. Tàu chi3n rơi xuống cực nhanh, hai cậu đều choáng đầu hoa mắt. Cuối cùng, chỉ nghe “rầm” một tiếng thật lớn, tàu chi3n đã rơi xuống giữa khu rừng lạ.
Lục Tắc Hiên và Tạ Nhiên: “…”
Thế mà hai cậu vẫn chưa chết?
Lời tác giả:
Hành tinh Nhện Đỏ quen thuộc tới rồi đây, he he. Nhưng lần này Nhiên Nhiên không rơi xuống một mình mà có Tắc Hiên bên cạnh.
Bối cảnh của thế giới giả thiết vẫn giống thế giới thật, đương nhiên nhện chúa cũng có mặt.