Dẫn Đường Số Một Vũ Trụ

Chương 108: Ngoại truyện 2 - Phần 04: Cách dỗ dành Lính gác tức giận




Tạ Nhiên cố nặn ra một nụ cười, nhận lấy bằng khen rất vinh dự do thầy chủ nhiệm khối trao cho. Cậu đứng rất gần Lục Tắc Hiên, dưới ánh đèn sáng chói của sân khấu, cậu có thể trông rõ giọt nước mắt ngân ngấn trong đôi mắt hoe đỏ của Lục Tắc Hiên.

Tạ Nhiên: “…”

Thầy chủ nhiệm khối nói: “Chúng ta cùng dành cho các bạn được tuyên dương một tràng pháo tay nào!”

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lại vang lên, Tạ Nhiên mặt thì tươi cười nhưng trong lòng lại vô cùng rối ren.

Dù gì cũng là do cậu nói dối trước, còn lừa Lục Tắc Hiên hơn nửa năm trời. Với tính cách thẳng thắn và lối suy nghĩ đơn thuần của bản thân, liệu Lục Tắc Hiên có cho rằng cậu đang cố tình bỡn cợt, không chịu tha thứ cho cậu, thậm chí từ nay về sau không thèm gặp cậu nữa không?

Đang nghĩ ngợi, chủ nhiệm khối đã nói: “Mời các em học sinh trở về chỗ ngồi.”

Những đứa nhóc lớp một lần lượt xuống khỏi sân khấu. Trên lối đi lờ mờ tối, Tạ Nhiên gọi khẽ: “Tắc Hiên.”

Sống lưng Lục Tắc Hiên cứng đờ, cậu vờ như không nghe thấy, tiếp tục bước nhanh về phía trước. Cậu đến khu ghế ngồi của lớp 6 rất nhanh, mặt lạnh tanh ngồi xuống ghế của mình. Trong hội trường quá đông người, Tạ Nhiên không thể chen vào khu của lớp 6, đành bất đắc dĩ trở lại chỗ mình.

“Học kỳ đầu tiên đã kết thúc, kỳ nghỉ chính thức bắt đầu! Lớp trưởng các lớp chú ý duy trì trật tự, dẫn các bạn lần lượt rời khỏi hội trường.”

Sau câu tuyên bố của thầy chủ nhiệm khối, buổi tống kết của khối 1 chính thức kết thúc, các học sinh có thể rời khỏi hội trường. Sau khi ra ngoài, Tạ Nhiên lập tức chạy về tòa ký túc, gõ cửa phòng Lục Tắc Hiên, hỏi: “Lục Tắc Hiên có đây không?”

Bạn cùng phòng nói: “Lục Tắc Hiên không về phòng.”

Tạ Nhiên cau mày, chạy đến tòa lớp học, canteen, sân thể thao, thư viện,…

Cậu tìm đến tất cả những nơi Lục Tắc Hiên thường đi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lục Tắc Hiên đâu.

Tạ Nhiên đứng trong sân thể thao của trường, lo lắng nhìn khắp xung quanh. Rốt cuộc Lục Tắc Hiên đi đâu mất rồi? Trốn vào một góc giận dỗi à? Cậu lơ đãng ngẩng đầu, đột nhiên trông thấy một bóng người xẹt qua trên sân thượng của tòa nhà lớp học phía đối diện.

Tạ Nhiên giật mình, vội vàng chạy lên tầng thượng.

Lúc đẩy cửa sân thượng ra, cậu lập tức trông thấy Lục Tắc Hiên đang ngồi thu lu một góc, mắt đỏ hoe, trên má còn có vệt nước mắt chưa khô.

Tạ Nhiên: “…”

Bé Lục tức phát khóc thật rồi. Vì không muốn khóc trước mặt bạn khác nên trốn lên đây khóc một mình.

Tạ Nhiên nhất thời rối hết cả lên. Cậu tiến thêm một bước rồi dừng lại, lí nhí: “Xin lỗi.”

Lục Tắc Hiên chật vật dụi mắt, giọng nghèn nghẹn: “Cậu còn tìm tôi làm gì, đến châm chọc tôi chắc?”

Tạ Nhiên vội vàng xua tay: “Không đâu, tớ…”

Lục Tắc Hiên ngắt lời cậu: “Tần Tiểu Lạc, con trai Tướng quân Tần, thiên phú là Lính gác, thành tích lót đáy trong lớp, lại còn ngày ngày nói với tôi Tạ Nhiên là tên xấu tính, kiêu ngạo, không ai thèm chơi cùng… Hóa ra cậu mới chính là Tạ Nhiên.”

Lục Tắc Hiên 6 tuổi ngẩng đầu, mắt ngân ngấn nước: “Cậu mới chính là Tạ Nhiên!”

“Tôi tin tưởng cậu như thế, không ngờ cậu luôn lừa tôi!”

Giọng Lục Tắc Hiên mang đầy sự phẫn nộ vì bị lừa. Cậu trừng mắt nhìn Tạ Nhiên rất hung hăng, dáng vẻ đau lòng đó lại càng khiến Tạ Nhiên chột dạ hơn.

“Có phải cậu thấy tôi rất ngốc, rất đần, suốt ngày bị cậu lừa cho không biết trời trăng gì đúng không?” Lục Tắc Hiên hít vào một hơi, mắt đỏ hoe, “Tôi coi cậu là bạn, thế mà cậu chỉ bỡn cợt tôi thôi…”

Trông Lục Tắc Hiên rất uất ức.

Tuy cậu hiểu chuyện từ bé nhưng dù sao vẫn còn là trẻ con, biết mình bị lừa vẫn không tránh khỏi đau lòng, khó chịu.

Tạ Nhiên tiến tới thêm bước nữa, dè dặt vươn tay ra vỗ vai cậu. Kết quả, Lục Tắc Hiên xị mặt tránh khỏi tay cậu. Tạ Nhiên xấu hổ rụt tay lại, khẽ nói: “Không phải tớ cố tình đâu, cũng không phải đang bỡn cợt cậu. Tớ cũng coi cậu là bạn, người bạn rất quan trọng.”

Lục Tắc Hiên ngoảnh sang chỗ khác, lạnh lùng nói: “Kể từ hôm nay, tôi sẽ không tin bất kỳ lời nào cậu nói nữa.”

Tạ Nhiên: “…”

Lục Tắc Hiên đứng dậy, bỏ đi. Tạ Nhiên lại mặt dày chặn cửa lại, không cho cậu đi.

Mắt Lục Tắc Hiên đỏ bừng: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

Tạ Nhiên dịu giọng dỗ: “Xin lỗi, cho tớ giải thích hẳn hoi với cậu được không?”

Lục Tắc Hiên nhăn nhó: “Tôi không nghe cậu giải thích, tôi ghét nhất là kẻ lừa đảo!”

Tạ Nhiên nghiêm túc nói: “Thế thì tớ cứ giải thích đến khi nào cậu nghe thì thôi?”

Lục Tắc Hiên: “…”

Cậu chưa từng gặp ai mặt dày như thế.

Tạ Nhiên giải thích: “Trong buổi tiệc gặp gỡ của Bộ Quân sự, tớ trốn đi ăn vụng, bị cậu phát hiện. Tớ sợ cậu sẽ mách với ba mẹ nên mới bịa bừa một cái tên, lúc đó thật sự không cố tình muốn lừa cậu đâu. Sau này gặp lại trong trường, tớ vẫn không giải thích rõ ràng thì là lỗi của tớ.”

Lục Tắc Hiên không nói gì, nhìn cậu bằng vẻ mặt khó đăm đăm.

Tạ Nhiên giơ tay phải: “Tớ thề, tớ thật sự không cố tình đùa bỡn cậu đâu. Hồi thi tháng, thành tích của cậu kém Tạ Nhiên, tớ nói rất nhiều thứ linh tinh chỉ là vì muốn an ủi cậu, để cậu thấy thoải mái hơn thôi.”

Lục Tắc Hiên: “…” Có ai an ủi người khác như cậu hả?

Tạ Nhiên nghiêm túc hứa hẹn: “Tớ đảm bảo sau này sẽ không bao giờ lừa cậu nữa, chúng ta tiếp tục làm bạn được không?”

Lục Tắc Hiên nhìn người trước mặt bằng ánh mắt phức tạp. Mắt Tạ Nhiên rất đẹp, khi cậu nhìn người khác bằng đôi mắt này với vẻ khẩn cầu, thật sự rất dễ khiến người ta mềm lòng. Lục Tắc Hiên cũng hơi dao động, nhưng vừa nghĩ đến chuyện người này đã lừa mình suốt nửa năm trời, Lục Tắc Hiên lại càng thấy tức.

Mình tin cậu ấy đến thế, vậy mà lời nào cậu ấy nói với mình cũng là nói dối!

Nếu hôm nay bằng lòng làm bạn tiếp, qua ít lâu nữa, thể nào cậu ấy cũng cười nhạo mình.

Lục Tắc Hiên quyết định đi vòng qua người Tạ Nhiên, lạnh lùng nói: “Tạ Nhiên, tôi coi như chưa bao giờ quen biết cậu.”

Nhìn bóng dáng cứng còng bỏ đi của Lục Tắc Hiên, Tạ Nhiên ảo não vò đầu.

Hỏng rồi, thế này là muốn nghỉ chơi thật à?

Giọng của cáo lửa vang lên trong đầu: “Chủ nhân, hình như anh đùa hơi quá, khiến anh ta tức giận thật rồi.”

Tạ Nhiên day huyệt thái dương: “Nên dỗ dành Lính gác đang tức giận thế nào đây?”

Cáo lửa nói: “Chẳng phải anh hẹn anh ấy thứ Bảy này đi khu vui chơi à?”

Tạ Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Chắc chắn cậu ấy sẽ không đến đâu… Thôi, tạm thời không làm phiền cậu ấy, cho cậu ấy hai ngày bình tĩnh lại đã.”

***

Trong hai ngày tiếp đó, Tạ Nhiên không hề tìm gặp Lục Tắc Hiên.

Tần Lạc thấy rõ từ khi được nghỉ về nhà, con trai cứ bồn chồn không yên, ví dụ như lúc này, rõ ràng ngồi trong thư phòng đọc sách nhưng lại cầm ngược. Tần Lạc khó hiểu: “Nhiên Nhiên, hai hôm nay con cứ thất thần suốt, có phải đã gây họa gì ở trường không?”

Phụ huynh nhà khác thấy con cái mình bồn chồn không yên chắc chắn sẽ nghĩ liệu có phải con bị bắt nạt ở trường không. Tần Lạc thì trái ngược hoàn toàn, hỏi thẳng có phải con đã gây họa rồi không. Đúng là không ai hiểu con bằng cha.

Tạ Nhiên ngập ngừng buông sách, nói: “Ba ơi, con quen một người bạn ở trường, quý cậu ấy lắm. Nhưng mà con lỡ lừa cậu ấy, hơn nữa không chỉ một lần… Sau khi biết chuyện, cậu ấy không tha lỗi cho con.”

Tần Lạc nhìn con trai bằng ánh mắt trách cứ: “Tại sao con lại lừa bạn? Chắc chắn bạn con đang buồn lắm.”

Tạ Nhiên cúi đầu, rầu rĩ: “Con cũng không cố tình đâu. Giờ cậu ấy không thèm để ý đến con nữa, con nên làm gì bây giờ?”

Tần Lạc hỏi: “Con thật sự rất muốn tạ lỗi với người bạn này đúng không?”

Tạ Nhiên gật đầu rất quyết đoán: “Vâng! Con rất thích chơi cùng cậu ấy.”

Tần Lạc mỉm cười, nói: “Thế này đi, muốn tạ lỗi với bạn thì phải có thành ý. Con mang quà tới, chính thức xin lỗi bạn, thử xem bạn có tha thứ, cho con một cơ hội không? Nếu thiếu tiền thì nói với ba, ba cho con ít tiền tiêu vặt.”

Tạ Nhiên hơi do dự. Đến tận nhà tìm, liệu cậu ấy có mở cửa cho mình không? Hay là để nhờ dì út dẫn sang nhỉ, dù sao Tướng quân Lục cũng phải nể mặt em gái của Tướng quân Tạ chứ nhỉ.

Nghĩ thế, Tạ Nhiên bèn mỉm cười, nhìn Tần Lạc: “Ba ơi, ba cho con nhiều tiền tiêu vặt xíu được không? Con nghĩ ra nên tặng quà gì cho cậu ấy rồi.”

Tần Lạc hào phóng chuyển cho Tạ Nhiên một khoản tinh tệ 5 con số: “Không được tiêu linh tinh đâu nhé.”

Tạ Nhiên nói: “Ba cứ yên tâm!”

Thứ Năm, Tạ Nhiên ra khỏi nhà một mình, tới một cửa hàng chuyên kinh doanh mô hình ở hành tinh Thủ đô.

Lục Tắc Hiên từng nói rằng cậu ấy rất thích các loại mô hình rô bốt, phi thuyền. Tạ Nhiên tra được thông tin hôm nay sẽ bày bán một mô hình phi thuyền phiên bản giới hạn chắc chắn Tắc Hiên sẽ thích. Thế nên Tạ Nhiên đã đi xếp hàng từ sáng sớm.

Chủ cửa hàng vừa mở cửa đã thấy một cậu nhóc đáng yêu xếp hàng ngay đầu tiên, bèn hỏi: “Bạn nhỏ, bố mẹ cháu đâu?”

Tạ Nhiên đặt đồng hồ thông minh vào nơi nhận thanh toán, nói: “Ba mẹ cháu cho cháu đi mua, cháu muốn mua mô hình phi thuyền phiên bản giới hạn.”

Ông chủ thấy số dư trong tài khoản đủ, thế là không hỏi thêm nữa, đưa mô hình mới tinh cho cậu: “Cầm chắc nhé, đừng đánh rơi!”

Tạ Nhiên cười nói: “Cảm ơn ông chủ!”

Sau khi mua được mô hình, Tạ Nhiên lại về nhà chuẩn bị một ít hoa quả, trưa hôm sau thì nhờ dì út đưa tới nhà Tướng quân Lục xin lỗi.

Tạ Thần khó hiểu: “Không phải cháu bảo đến nhà bạn học nhóm à? Sao còn mang cả quà lẫn hoa quả vậy. Đi làm bài tập thôi mà phải rườm rà thế à?”

Tạ Nhiên chột dạ gãi mũi: “Dù sao đây cũng là lần đầu cháu tới nhà người ta mà dì, đi tay không thì không hay lắm đúng không?”

Tạ Thần dở khóc dở cười: “Nhóc con như cháu mà lễ nghĩa cũng chu toàn quá nhỉ.”

Dì út lái xe bay đưa Tạ Nhiên đến cổng nhà họ Lục.

Nghe bảo Tạ Thần, em gái Tướng quân Tạ Hi, đến, Tướng quân Lục đang được nghỉ ở nhà chủ động ra cổng đón khách: “Tạ Thần, vào ngồi chơi đi.”

Tạ Thần nói: “Em không quấy rầy Tướng quân Lục đâu, Nhiên Nhiên tới học nhóm với Tắc Hiên nhà anh.”

Tướng quân Lục nhìn Tạ Nhiên với vẻ rất bất ngờ: “Cậu bé này chính là… Con trai của Tướng quân Tạ?”

Tạ Thần nói: “Đúng vậy, cháu nó chính là Nhiên Nhiên. Cháu ấy là bạn thân với Tắc Hiên nhà anh.”

Lục Đình Ngự: “… Thế mà tôi lại chưa nghe Tắc Hiên kể bao giờ!”

Tạ Nhiên chột dạ lảng đi. Đương nhiên cậu ấy sẽ không kể rồi, cậu ấy đang giận cậu, muốn nghỉ chơi kia kìa.

Lục Đình Ngự thấy Tạ Nhiên đưa theo rất nhiều hoa quả và bê hẳn một hộp quà tới, không khỏi bật cười: “Đến nhà bác chơi mà sao phải mang nhiều đồ vậy?”

Tạ Nhiên ngoan ngoãn trả lời: “Bác Lục ơi, hoa quả này biếu bác và bác gái dạ. Còn hộp quà là cháu tặng Tắc Hiên.”

Lục Đình Ngự nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn, nghe lời, trong bụng thấy thích phải biết, vội nói: “Mau vào đi, Tắc Hiên nghỉ ở nhà đang chán rũ người đây. Hai đứa vừa học bài, vừa chơi với nhau cũng tốt.”

Tạ Thần nói: “Vậy em về trường đây, khoảng 6 giờ tối sẽ quay lại đón Nhiên Nhiên.”

Lục Đình Ngự nói: “Không thì qua 7 giờ hẵng về đón, để Nhiên Nhiên ăn cơm với nhà tôi.”

Tạ Thần nghĩ một lát, gật đầu: “Được, vậy làm phiền Tướng quân Lục.”

Lục Đình Ngự dẫn Tạ Nhiên vào nhà, mỉm cười rót nước cho cậu, nói chuyện: “Nói chứ, cháu sinh cùng ngày với Tắc Hiên nhà bác đấy. Không ngờ cũng thành bạn thân ở trường, có duyên ghê.”

Tạ Nhiên chột dạ nói: “Đúng ạ, rất có duyên.”

Lục Đình Ngự nói: “Nó ở trên thư phòng nhỏ trên tầng 3 ấy, để bác gọi nó xuống nhé?”

Tạ Nhiên nói: “Hay bác dẫn cháu lên chỗ cậu ấy đi ạ.”

Lục Đình Ngự dẫn Tạ Nhiên lên tầng 3, gõ cửa phòng Lục Tắc Hiên, cười tủm tỉm: “Tắc Hiên, đoán xem ai tới tìm con này?”

Lục Tắc Hiên đang ngồi đọc sách mà tâm trạng cứ không yên. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ngoảnh lại nhìn, đụng phải một đôi mắt quen thuộc.

Tạ Nhiên cười tươi rói: “Tắc Hiên, tớ tới nè, chúng mình làm bài tập cùng nhau đi.”

Lục Tắc Hiên: “…”

Cái tên dối trá này thế mà dám tìm tới tận cửa?
Lời tác giả:

Bé Lục: Sao lại có Dẫn đường tồi tệ như thế cơ chứ?