Dẫn Đường Của Vua

Chương 52: | Doyle cậu cái tên ngu ngốc 484 này sao còn không chịu chủ động chứ*




*Chú thích tiêu đề: 484 (四八四) phát âm gần giống với từ "Chết đi" (死吧) ("sìbā" = "sǐbā"), Ngạn thấy đáng lẽ ở đây phải thêm một số nữa là 8 để cho trọng 4848 là "Chết đi chết đi" nhưng tác giả chỉ viết mỗi 484 nên chỉ có thể dịch ra là "Chết đi chết", đại loại thế =v=

Nửa giờ sau, Hackl sau khi bị lôi vào trong khối lập thể tiếp nhận hết những đòn roi gai, thân thể chằng chịt vết đỏ, phần da ở chỗ mấy vết thương bị roi đánh trên sống lưng tróc thịt bong ra khắp nơi, máu đen ngưng tụ lại ở rìa vết thương, nhìn qua đáng sợ vô cùng.

Anh quỳ trên mặt sàn đen bóng lạnh lẽo khẽ hít thở, những mỗi lần hít thở đều tác động đến vết thương trên lưng, từng cơn đau đớn xâm nhập vào tận xương tủy, thần kinh, cuối cùng xông lên thẳng não bộ.

Chốc lát sau, bên trong khối lập thể vang lên một tiếng ngâm đau đớn, tinh thần thể cá heo của Hackl nằm rạp bên người chủ nhân, vây đuôi của nó bị xé rách một nửa, tựa như một con cá mắc cạn trên bờ biển nằm hấp hối. Hackl nhìn đôi mắt nó, kiên cường chống lấy thân thể, nhẹ nhàng vuốt mõm nó.

"Xin lỗi...để mày phải chịu khổ rồi." Hackl cúi đầu, chạm trán lên mõm con cá heo, nỉ non nói, "Không biết thầy có phải cũng chịu những đau đớn như thế này không..."

Vừa dứt lời, một luồng ánh sáng trắng từ trên đỉnh đầu anh đánh thẳng xuống, rơi chính xác lên người Hackl và tinh thần thể của anh. Con cá heo thiếu nguồn nước lại giống như bị phỏng, ngâm lên đau đớn. Hackl vuốt ve đầu nó trấn an, không lâu sau, có một điểm sáng bốn phía tường sáng, âm thanh sét đánh vang vọng chấn động khắp nơi trong khối lập thể.

"Hackl..."

Âm thanh già nua mạnh mẽ vang lên đến tận ba lần, Hackl lập tức nhận ra giọng của người này, anh tiếp tục duy trì động tác trấn an tinh thần thể của mình, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, đáp: "Thánh giáo chủ Fokker, ngay cả ngài cũng bị kinh động, tôi đúng là có tội rồi."

"Cậu còn cười được à, cậu có biết mình đã phạm sai lầm gì không?"

"Phạm sai lầm à..." Nụ cười châm chọc thường ngày tuyệt không lộ ra nay lại xuất hiện trên mặt Hackl, anh quay lại quỷ dị nói, "Tôi muốn tìm thầy mình thì có gì sai chứ?"

"Có gì sai à? Hắn bị trục xuất, cậu nghi ngờ quyết định của giáo hội ư?!" Một giọng nói tức giận khác cũng xen vào, âm thanh to lớn hơn hẳn Thánh giáo chủ Fokker. Đây chính là người thứ hai trong ba vị Thánh giáo chủ của giáo hội hoàng gia, Âu Luật Mặc. Nhận được lời chỉ trích từ hai vị Thánh giáo chủ này, Hackl cảm thấy mình còn có chút may mắn thì phải.

Những thứ này thầy đều đã phải trải qua sao? Anh suy nghĩ, ngẩng mặt nhìn về phía tường sáng: "Cho dù là như vậy, giáo hội chẳng phải chỉ cần truyền đạo để lấy tín ngưỡng thôi sao, chỉ cần có được sự phù hộ của thần linh thôi sao, tại sao thầy tôi, một vị Bạch y giáo chủ từng được kính trọng, lại phải rơi vào kết cục này..."

"Đủ rồi!" Giọng nói đầy tức giận của Thánh giáo chủ Fokker vang lên, "Tại sao mi lại ngang bướng cố chấp như thế hả, xem ra trước đây cho mi leo lên ngồi cái vị trí Bạch y giáo chủ này là quyết định sai lầm. Một tên hạ đẳng tìm người nối nghiệp vĩnh viễn cũng chỉ là hạ đẳng!"

Hackl cười như không cười, "Thật là xin lỗi, cho dù tôi có tu dưỡng thế nào trong giáo đường cũng không thể thay đổi được ấn tượng của mấy người với tôi, có điều tôi vẫn không hiểu nổi, tại sao thầy tôi là một người ngoan đạo như vậy mà lại bị trục xuất, ông ấy đã làm chuyện gì không đúng chứ?"

"Chuyện này không phải thứ mi có thể hỏi, nhưng mi đã đi chung một con đường với hắn rồi." Dù rằng nghe thấy lời phán xét vô tình được hạ xuống, Hackl lại có chút mong chờ hình phạt tiếp theo rốt cuộc sẽ là cái gì. Chợt nghe giọng nói của hai vị Thánh giáo chủ cùng lúc vang lên, âm thanh trầm thấp tựa như tiếng pháo đinh tai nhức óc.

"Hackl Carters. Mi bị phán xử trục xuất ra khỏi giáo hội hoàng gia, giáo hội sẽ thu hồi lại tất cả mọi năng lực đã ban cho mi!"

Thu hồi lại năng lực? Chuyện cười gì vậy, anh sinh ra đã là dẫn đường, lẽ nào bọn họ còn muốn cướp đoạt năng lực dẫn đường của mình sao? Đương lúc nghĩ ngợi, màng nhĩ vang lên tạp âm ầm ĩ, tựa hồ như muốn kéo mở cửa phòng trừng phạt ra, tường sáng chợt có biến động, một ảo ảnh giả lập trái ngược chợt hiện ra: Hàng rào hình thoi điểm đầy những đóa tường vi hồng nhạt, ánh tà dương soi rọi đỏ cả chóp nhọn của nhà thờ nho nhỏ đó, tựa hồ không có bất cứ âm thanh thiêu đốt nào.

Tại sao lại là cảnh tượng này... Hackl khẽ giật mình, đây chính là nơi gặp gỡ người nọ lần đầu tiên mà anh giấu kín trong lòng, tại sao bọn họ lại có thể biết được? Đây chẳng lẽ... Hackl đột nhiên phát hiện, khối lập thể đặc biệt này có thể nào đang phản ứng lại nội tâm thật sự của anh hay không, chiếu rọi những ký ức tốt đẹp nhất của anh.

Không, Hackl nhắm chặt mắt lại, không để ý những vết thương do roi gây nên trên sống lưng mình đang điên cuồng đập vào đầu mình, Không được để bọn họ biết người nọ là ai!

Hackl gắt gao chống lại ý thức của chính mình, mà ngay tại nơi anh không nhận ra, hai vị Thánh giáo chủ nhìn lén khinh thường hừ một tiếng. Thánh giáo chủ Âu Luật Mặc khinh bỉ nói: "Ta còn tưởng rằng có thể phát hiện ra một vài hình ảnh Noah căn dặn hắn, xem ra trong lòng tên đó còn cất giấu bí mật khác."

"Mặc kệ thế nào," Thánh giáo chủ Fokker híp mắt, gằn từng chữ, nói, "Hắn cũng sẽ mau biến thành một phế vật mà thôi."

Trong màn hình, Hackl vẫn còn đang vùng vẫy, nhưng anh càng nỗ lực bao nhiêu, hình ảnh trước mắt lại càng rõ ràng bấy nhiêu. Anh rõ ràng đang quỳ rạp trên sàn không thể động đậy, nhưng cảnh tượng cứ tự động phóng to ra, ép anh bước vào trong sân của một nhà thờ không người, cỏ dại giữa những khe phiến đá xám ngắt mọc cao cao, anh đạp lên chúng, đẩy cánh cửa gỗ đầy những vết hằn ra.

"Không..." Hackl ôm lấy hai cánh tay tận lực đè nén sự run rẩy, con cá heo nhịn không được ngâm lên một tiếng kêu bi thương. Nhưng dù cho anh có không dám đối mặt thì hình ảnh đó cũng không chịu dừng lại, bởi vì anh không thể ngăn cản tinh thần và ý thức của bản thân, trừ phi anh chết.

Không thể để cho bọn họ phát hiện ra...không thể... Hackl hoảng hốt vuốt ve lấy tinh thần thể của mình, lẩm bẩm: "Hei, chúng ta phải bảo vệ cậu ấy." Con cá heo hiểu rõ lòng anh liền phát ra tiếng kêu quyết tâm, thấp giọng phụ họa.

Hackl khẽ cong khóe môi, hình ảnh chiếu lên tường sáng đã càng lúc càng gần hơn, bức tượng thần xù xì và tấm kính với những hoa văn sặc sỡ đã trong tầm mắt.

Chấm dứt thôi ——

Hackl nhắm mắt lại, đương lúc anh chuẩn bị kết liễu tính mạng mình để bảo vệ người mình yêu, một tiếng vang rung chuyển truyền vào trong khối lập thể, trong khoảnh khắc những hình ảnh phản chiếu vốn gần ngay trước mắt chợt biến mất không chút dấu vết nào, ngay cả luồng sáng áp bức duy nhất trên đỉnh đầu cũng không còn nữa.

Một màu đen tối tăm đột ngột ập xuống khiến người ta không kịp chuẩn bị, Hackl thở sâu, tạm ngừng cử động tự sát của mình.

Chẳng lẽ là Mục Hạ...

Hackl thất thần một chút, vỗ đầu tinh thần thể của mình: "Hei, mày còn chịu đựng được không?" Con cá heo khẽ gật cái mõm, Hackl vỗ đầu nó khen ngợi, phóng tinh thần lực ra cố gắng cảm ứng thế giới bên ngoài khối lập thể.

Doyle và Norre rơi chính xác lên đỉnh khối lập thể, có điều động tĩnh của hai người quả thực quá nhỏ, tựa như hai hạt mè rơi xuống đất, nên không khiến cho Hackl ở bên trong nhận ra. Nhưng mà khi con rồng Komodo của Doyle nặng nề rơi xuống lại khiến cho khối lập thể phía dưới chân lại mạnh mẽ run rẩy vài cái.

"Mày phải giảm cân." Phỉ báng tinh thần thể của mình xong, Doyle lập tức chạy đến sát góc cạnh của khối lập thể mà nhảy xuống. Con cắt của Norre bay quanh vòng khối lập thể một lát thì tìm được chính xác cửa vào, chuyện sau đó là của Doyle.

So công việc làm hacker đầy tỉ mẩn ngày trước, Doyle hiện tại lại là một tên xả hết mọi bạo lực ra ngoài, thẳng thừng tìm cách cạy mở khối lập thể, lúc Norre xuống thấy cái cảnh này thì trợn mắt há mồm hỏi: "Doyle anh không thấy hành động của mình rất sỉ nhục phong thái của một hacker à?"

"Cứu người quan trọng hơn, phong thái cái mẹ gì." Khuôn mặt nghiêm túc của Doyle cũng đủ chứng tỏ rằng câu nói của hắn là đầy thành khẩn, Norre nhịn không được hỏi một câu mà người khác không ai dám hỏi: "Anh với giáo chủ biết nhau từ trước à?"

"Không biết, hỏi thế làm gì?" Doyle mau mắn đáp, cánh cửa tự động của khối lập thể vừa vặn mở ra từ từ, Doyle lập tức vứt luôn Norre vọt thẳng vào. Norre sờ mũi một cái, vắt óc ra nghĩ: Chị mình chẳng qua chỉ dám dán hai tấm áp phích trong phòng rồi rủ rỉ gọi tên của giáo chủ, chẳng lẽ ngay cảký ức thanh xuân thế này mà Doyle cũng không có? Nếu giáo chủ không phải là tình nhân trong mộngcủa anh ấy, vậy anh ấy lo lắng làm cái gì?

Norre chậm mất một nhịp, nhưng tinh thần thể của cậu cũng không biến mất, tốc độ con cắt lớn bay thẳng vào khối lập thể còn nhanh hơn cả Doyle, nó bay đến phía trên giáo chủ kêu lên một tiếng xác định vị trí. Gần như cùng lúc, Doyle thấy được bao nhiêu vết thương chồng chất lên lưng Hackl và con cá heo của anh.

"Ngài giáo chủ!" Doyle đến quỳ gối bên cạnh Hackl, luống cuống tay chân cởϊ áσ khoác cải trang của mình ra rồi thì lại do dự, hắn muốn khoác nó lên người giáo chủ nhưng lại sợ đụng phải vết thương của anh, hắn xoắn xuýt khoa tay múa chân, mãi đến khi nhìn thấy Hackl nâng nửa người trên lên.

Đúng ha, có thể khoác áo cho giáo chủ từ phía trước mà, Doyle tự khen bản thân "trong cái khó ló cái khôn", hai tay mở áo choàng dự định khoác cho đối phương, Hackl đột nhiên vươn cánh tay ôm lấy cổ hắn, tực tiếp kéo hắn vào lòng, Doyle vốn chỉ muốn đưa áo choàng giờ cũng dâng luôn bản thân mình.

Doyle nằm trong lòng Hackl, cả một cử động nhỏ cũng không dám làm, sợ mình động đậy sẽ đụng đến vết thương trên lưng Hackl, nhưng mà hắn nằm một chút lại cảm thấy không thích hợp, mình sao lại có thể nằm trong lòng giáo chủ chứ, đây chẳng phải là quá thất lễ sao!

"Thưa ngài..." Doyle phép tắc mà nói, "Xin ngài buông tôi ra trước, tôi bị ôm thế này không thích hợp cho lắm."

"Không có gì là không thích hợp cả," Hackl không có ý muốn buông Doyle ra, tay còn lại cũng vươn ra, ôm chặt hông Doyle, "Còn nữa, đừng gọi anh là giáo chủ, anh không còn là giáo chủ nữa rồi, gọi Hackl đi."

Bị hơi thở bên tai trêu chọc, Doyle cảm giác phòng tuyến mà từ trước đến nay mình cố giữ vững đang tan vỡ, cảm nhận được chính bản thân mình nổi ý xấu với giáo chủ, hắn khóc thét trong lòng, sao hắn lại có thể giống như cái cô nàng Nicole Shanna đó có suy nghĩ phóng đãng với giáo chủ chứ!

Hắn hốt hoảng đẩy Hackl đang ôm mình trong lòng ra, qua loa khoác áo choàng lên trước ngực Hackl, hắn cố nuốt nước miếng, cúi đầu tự kiểm điểm, nói: "Không không không, không phải, ngài là giáo chủ, mặc kệ ngài có thế nào thì ở trong lòng tôi địa vị của ngài vẫn không thay đổi, xin ngài hãy nằm sấp lên lưng tôi, tôi cõng ngài ra ngoài."

Nghe thấy Doyle mở miệng xưng một chữ "ngài", Hackl cảm thấy so với đau đớn trên lưng, Doyle mới là người khiến anh đau đầu, sớm biết thế này...trước kia không nên để thầy ra tay. Anh cảm thấy mình thật là một tên vừa ích kỷ lại mềm yếu.

Doyle sờ mõm con cá heo, nó khẽ khàng kêu lên rồi biến mất trước mắt cả hai, Doyle lập tức xoay người, ngồi xổm dưới sàn đợi. Hackl đặt người lên lưng Doyle, hai tay từ phía sau vòng qua ôm lấy cổ hẳn thật chặt như vừa rồi, trán anh khẽ đặt lên vai Doyle, như có như không mà thở dài.

"Thưa ngài, ngài không thoải mái à, không thoải mái xin hãy nói aaa ——" Giọng nói cung kính của Doyle đột nhiên chuyển thành tiếng kêu kinh dị mà thảm thiết. Norre cảm giác mình xuất hiện thật sự là quá đúng lúc rồi, vừa vặn nhìn thấy một màn Hackl tức giận cắn hõm cổ Doyle, cũng không biết là muốn xả giận hay là tiết dục nữa...

Sao lại là tiết dục chứ... Norre nghiêng đầu cúi xuống nghĩ, không hiểu sao mình lại liên tưởng cái giọng đầy màu sắc này. Nhưng mà thời gian lại không đợi người, cậu không thể tiếp tục xoắn xuýt vấn đề này, đành phải chạy đến cắt ngang màn ve vãn của hai người kia.

"Ngài giáo chủ, chúng ta phải rời khỏi chỗ này trước đã."

"Được, cảm ơn mọi người đã đến cứu tôi." Lúc đối mặt với Norre, Hackl liền khôi phục lại dáng vẻ lãnh tĩnh xa cách, nhìn cái cách anh ta ôm lấy cổ Doyle đi kìa, rõ ràng là đang nói "người này là của ta" mà. Norre nghi hoặc dụi mắt, thân là một lính gác, mắt cậu chắc sẽ không nhìn nhầm đâu...ha?

"Đi thôi!"